Thực tập sinh show kinh dị sống còn
Chương 1: Kí túc xá thực tập sinh

Tác giả: Vọng Nha

Editor: Donut

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

     Kim đồng hồ nhích đến số bảy.

     Ánh đèn lạnh lẽo chói mắt lướt qua thành giường, chiếu thẳng vào mỗi khuôn mặt ngủ say không chệch một li. 

     “Xin mời các thực tập sinh Show kinh dị trong vòng ba mươi phút hoàn tất việc vệ sinh cá nhân và tập hợp tại tầng ba phòng phát sóng.”

     “Xin mời các thực tập sinh Show kinh dị trong vòng ba mươi phút hoàn tất việc vệ sinh cá nhân và tập hợp tại tầng ba phòng phát sóng.”

     “Xin mời các thực tập sinh Show kinh dị trong vòng ba mươi phút hoàn tất việc vệ sinh cá nhân và tập hợp tại tầng ba phòng phát sóng.”

     Thanh âm máy móc vang lên giữa không gian tĩnh lặng lặp lại thông báo ba lần. 

     Người đang nằm trên giường giật mình tỉnh dậy, cậu luống cuống từ trên giường bò dậy tí nữa thì ngã lăn quay xuống đất. Một người khác cũng tỉnh lại từ giấc ngủ ngắn sợ hãi hỏi: ”Anh… anh nghe được âm thanh kia không?”

     Mọi người nhìn nhau chằm chằm, từ trong mắt của đối phương đều lộ ra sự sợ hãi không thể che giấu. Đừng trách tại sao mọi người đều khiếp sợ như thế này. Lý do là suốt một ngày qua bọn họ đã lục tung toàn bộ căn phòng ký túc xá nhỏ hẹp. Nơi này rất đơn sơ, không có cửa sổ, bốn phía tường sơn màu trắng nhợt, bên trong chỉ có bốn cái giường tầng bằng sắt. Thậm chí đến đệm chăn cũng là loại cũ kĩ toàn mùi mốc meo ẩm ướt. Trong nhà vệ sinh tường bám đầy rêu xanh chỉ có một cái gương, một cái bồn rửa bẩn thỉu cáu vàng cộng thêm một cuộn giấy vệ sinh, không có bồn cầu thậm chí là loại ngồi xổm cũng không. Cái chỗ này chật hẹp kinh khủng chỉ đủ một người sử dụng, bóng đèn kiểu cũ treo ở trên đỉnh nhà vệ sinh chiếu lên ánh sáng trắng bệch.

     Trong căn phòng ký túc này không xuất hiện bất cứ một phương tiện thông tin truyền thông nào, thế mà vừa nãy âm thanh máy móc lại vang vọng rõ mồn một ở bên tai mọi người.

     Một người run rẩy lên tiếng phá tan sự yên tĩnh: ”...Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

     Trước khi máy móc vang lên họ đã ở đây suốt một ngày một đêm. Trong ngày hôm qua không có chuyện gì xảy ra, tất cả đều bình an, gió êm sóng lặng. Không ai biết tại sao bản thân lại xuất hiện ở chỗ này. Bọn họ đến từ khắp nơi trên thế giới, năm châu bốn biển đủ cả, nghề nghiệp cũng một đống không giống nhau. Trong số họ, mấy người bình thường vô danh chiếm đa số, thế nhưng cũng có những nhân tài đứng đầu các lĩnh vực, những tinh anh trong xã hội. Rồi có những người vô cùng bình thường như công nhân vệ sinh, có cả người cả ngày ngồi xổm ăn xin. Nhưng có những vị trước nay chúng ta chỉ mới nhìn thấy trên tivi như nghệ sĩ nổi tiếng. Thậm chí có cả những tỉ phú gia tài bạc tỷ đứng trong bảng xếp hạng Forbes.

     Tuy vậy, hiện tại toàn bộ những người này đều bị bắt tập trung ở ký túc xá tập thể của gameshow “Thực tập sinh show kinh dị”.

     Có lẽ một giây trước bạn còn đang ở trên phim trường, hay ở trên máy bay chuẩn bị đóng quảng cáo, hoặc là đang đứng trước Tòa án để thanh minh, rồi có thể là ở Phòng giải phẫu để chữa bệnh, ở trên bục giảng phát biểu…. Không có một ngoại lệ nào, giây tiếp theo tất cả họ đều xuất hiện ở nơi này sau. Giống như trong phim điện ảnh dịch chuyển không gian, như trong Harry Potter phép thuật độn thổ, họ đi đến nơi hoàn toàn xa lạ này mà thần không biết, quỷ không hay. 

     Không ai có thể giải thích được thủ đoạn khó lường ma quái này. Những người bị dịch chuyển tới đây cũng không thể mở được cửa ký túc xá. Họ chỉ có thể ngồi bên trong căn phòng này.

     “Tôi muốn tố cáo chương trình này giam cầm trái phép.” Một thanh niên tướng mạo xuất chúng hung hăng đấm vào giường. Hắn ta là giọng hát chính của một nhóm nhạc thần tượng đang nổi tiếng nhất trong giới giải trí, sở hữu lượng fan hùng hậu, tên ngày nào cũng nằm trên hot search Weibo. Thậm chí trong ký túc xá một số người không quan tâm giới giải trí cũng biết hắn.

     Hạ Xuyên hiện tại nóng ruột như lửa đốt. Hắn là một idol đang cực kỳ nổi tiếng, lịch trình công việc dày đặc, từ sáng đến tối đều phải tham gia rất nhiều các sự kiện. Nếu vô cớ vắng mặt một ngày hắn còn có thể lấy lý do ốm bệnh. Thế nhưng hiện tại hắn bị nhốt ở chỗ này không thoát ra được, cứ như vậy tiền vi phạm hợp đồng sẽ tăng lên vù vù. Công ty chắc chắn sẽ không giải quyết cho hắn. Nhưng mà hiện tại….

     “Anh Hạ à, anh đừng sốt ruột. Lúc nãy không phải âm thanh kia đã thông báo sao. Chúng ta tập trung ở dưới lầu nói không chừng sẽ có người giúp chúng ta mở cửa”

     Người khác an ủi: ”Cậu là idol nổi tiếng, nếu bất ngờ mất tích thì không chỉ đám fan đông đảo của cậu mà công ty nhất định sẽ báo cảnh sát. Đừng lo lắng.”

     Hạ Xuyên đang muốn mở miệng, lại nghe thấy phía bên trên truyền tới thanh âm sột soạt.

     Mái tóc bạch kim dài rũ xuống dưới, người đó như lơ đãng nhìn từ trên xuống rồi rời tầm mắt khỏi họ. Ngay sau đó một đôi chân trắng ngần như tuyết như sương từ từ trượt xuống, dẫm lên thang sắt nhẹ nhàng nhảy xuống đất. 

     Thiếu niên có làn da tái nhợt, cơ thể quá mức gầy ốm nên quần áo có vẻ rộng thùng thình. Mái tóc bạch kim dài rối tung ở phía sau dài tới eo. Màu trắng bạc xuất hiện dưới ánh sáng vàng trong phòng sáng lên như băng tuyết chuyển động. Trông thật là ảo diệu, cậu ta dù chỉ tùy tiện đứng đó cũng dễ dàng trở thành tâm điểm của đám đông.

     Sau khi đi xuống cậu ta không nói câu nào, chỉ ngáp một cái rồi tiến đến nhà vệ sinh mọi người đều không dùng đến, kéo rèm che lại. 

     Bảy người còn lại ngơ ngác nhìn nhau. Gặp phải biến cố như vậy đêm hôm qua bọn họ không thể nào ngủ nổi. Ngược lại cái tên tóc trắng này lúc người ta hoảng loạn lại ngồi vận động tay cứ như không liên quan tới mình. Đến buổi tối lại bình tĩnh ngủ cả đêm, không tỏ ra một chút lo lắng nào đến tình cảnh hiện tại của bản thân mà hoàn toàn thư thái, bàng quan.

     Có người thấp giọng lẩm bẩm: ”Lớn lên quả thật đủ xinh đẹp, dù chỉ đi thôi nhưng cũng đủ để làm màu rồi.”

     Lời hắn ta nói quá chuẩn, cậu ta thực sự xinh đẹp. Có lẽ cái từ xinh đẹp này không hề hợp để miêu tả con trai, thế nhưng nếu nhìn vào khuôn mặt kia thì những định kiến về giới không còn tồn tại nữa. Đó là sự diễm lệ vượt trên cả giới tính.

     Giữa không gian trầm mặc, Hạ Xuyên dẫn đầu cười nhạo: ”Một thằng đàn ông lớn lên ẻo lả như đàn bà có cái gì mà đẹp.”

     Những người còn lại đều ngầm tôn hắn làm đại ca lúc này cũng chửi phụ họa theo.

     “Đúng vậy, phải như anh Hạ siêu sao nổi tiếng có sức hút đàn ông đích thực. Chứ cái tên công tử bột ẻo lả kia nếu không nhìn kĩ còn tưởng là đàn bà đấy.”

     Bọn họ nói xấu mà không thèm giảm âm thanh xuống, những âm thanh cười nhạo kia dễ dàng xuyên qua mành nhựa mà truyền đến tai Tông Cửu. Cậu ta không hứng thú mà ngước mắt lên, cảm thấy mới mẻ mà dùng mười ngón tay cuốn cuốn lấy dây thun đen buộc mái tóc dài vô cùng phiền toái này ra phía sau. Ngón tay của thiếu niên vô cùng kỳ quái, khớp xương cứng đờ cộng thêm đầu ngón tay vô thức run rẩy thành một tổ hợp quái dị. 

     Người trong gương dung mạo tuyệt mỹ, đuôi mắt hẹp dài mang theo mấy phần lười biếng ngước lên càng khiến người ta rung động đến mất hồn. So với mấy gã đang công kích phía ngoài toàn là giấc ngủ không đủ lại căng thẳng thần kinh thì khí sắc cậu ta lại tốt hơn nhiều.

     Lúc trước tác giả dùng một đống mỹ từ để miêu tả dung mạo xinh đẹp bất phân nam nữ của nhân vật này. Khen đến mức dung mạo này trên trời dưới đất đều không có người diễm lệ hơn, nghiêng nước nghiêng thành. Thời điểm Tông Cửu đọc sách còn cảm thấy tác giả miêu tả quá lố lại còn phóng đại, nhưng đến khi chính cậu xuyên thành người này mới phát hiện tác giả miêu tả không sai, dung mạo mỹ miều này quả thật không thể miêu tả bằng lời. Rõ ràng khuôn mặt vẫn là khuôn mặt Tông Cửu quen thuộc nhất, thế mà nhan sắc lại tăng vọt, trở nên mê đảo, hút hồn.

     Không sai, cậu ta xuyên vào trong sách. Cậu ta thế mà xuyên vào một quyển truyện show kinh dị sống còn - thực tập sinh phải liên tục thông qua các vòng thi trong các thế giới kinh dị khác nhau. Buổi sáng hôm qua, Tông Cửu vừa mới đọc đến Thế giới nhiệm vụ thứ nhất của quyển sách này. Vì thấy nhân vật phụ trùng tên trùng họ với cậu ta chết thảm liền cảm thấy không thoải mái nên tùy tiện vứt truyện sang một bên. Kết quả cậu không thể ngờ trong nháy mắt cậu không chỉ xuyên sách mà còn không chệch tí nào xuyên vào cái tên nhân vật pháo hôi trùng tên trùng họ đó. 

     Tình huống của cậu vô cùng đặc biệt, cậu không chỉ xuyên mỗi linh hồn mà thân thể cũng xuyên theo. Nhìn vào trong gương, thân thể này vẫn là thân thể của Tông Cửu trước khi xuyên thư. Chỉ có một chút khác biệt, cậu càng thêm trẻ trung, giá trị nhan sắc từ 0 nhảy vọt lên mấy điểm, ngay cả màu tóc, màu mắt cũng thay đổi theo miêu tả của nguyên tác, thậm chí đến vết chai trên tay do nhiều năm rèn luyện ảo thuật cũng biến mất.

     Như vậy tại sao Tông Cửu có thể xác định được đây vẫn là thân thể hắn. Nguyên do là… đôi bàn tay của hắn vẫn như cũ không hề có dấu hiệu hồi phục hoặc chuyển biến tốt đẹp nào. Thanh niên tóc trắng cúi đầu, mạnh mẽ vốc nước lên rửa mặt rồi lấy tay xoa thái dương. Cách tấm mành, cậu biết được mấy gã bên ngoài đã ngừng bàn tán về cậu mà chuyển sang thảo luận vấn đề quan trọng nhất hiện tại. Cả đám đều nhất trí và vô cùng kiên định cho rằng cái show này là một âm mưu.

     “Có thể đây là gameshow camera giấu mặt chọn lúc nghệ sĩ không hề biết gì mà chuẩn bị.”

     “Theo tôi thì không phải vậy, có thể chúng ta khó tránh khỏi phần tử khủng bố.”

     “Từ khi đến đây di động của chúng ta không có một chút tín hiệu nào, trong phòng cũng không thấy thiết bị chặn sóng. Có lẽ là họ đã có chuẩn bị nên chúng ta không có cách nào báo công an, chờ lâu như vậy chắc chúng ta sẽ không bị giam cầm đến chết ở đây chứ?”

     Nghe thấy những tiếng xì xào bên ngoài, Tông Cửu bất đắc dĩ mà lắc đầu. Cả đám họ đã đến đây hơn hai mươi tiếng đồng hồ nhưng không cảm nhận được bất cứ nhu cầu sinh lý: như uống nước, ăn cơm…Họ cũng không thử nghĩ tại sao âm thanh của hệ thống có thể vang lên chính xác bên tai mỗi người. Tại sao họ có thể cách đây cả ngàn dặm đến đây trong nháy mắt, mặc dù điện thoại không có tín hiệu nhưng nếu nhìn thời gian sẽ phát hiện trước sau chênh lệch chỉ có chừng một phút thôi. Hoặc có lẽ họ có chú ý điều này, chỉ là họ không dám suy nghĩ tại sao. Con người luôn là như vậy, họ sẽ không đem việc rõ rành rành có bằng chứng xác thực ra, họ sẽ vĩnh viễn trốn tránh ở cố chấp ảo tưởng của bản thân, rồi cố thuyết phục bản thân bằng những lý do trên trời.

     Tông Cửu xé một ít giấy vệ sinh để lau đi bọt nước trên mặt.

     Xuyên thư bình thường thì không sao, thế nhưng đây lại là quyển sách kinh dị khủng bố phải đi qua nhiều thế giới. Khi vừa đọc cuốn sách này, Tông Cửu còn tưởng nhân vật xinh đẹp đến mức tốn bao nhiêu văn chương giấy mực để khắc họa ra là vai chính. Kết quả tác giả là cái tên thích đùa dai, nhân vật này sắc đẹp chói sáng đến mức nào thì ở nhiệm vụ thứ nhất liền chết đến bấy nhiêu thảm khốc.

     Truyện Thực tập sinh show kinh dị là quyển sách viết về nhiều thế giới theo phương pháp sáng tác dựa trên góc nhìn của nhiều người, không cố định một người cụ thể nào, cũng không có nhân vật chính. Tác giả còn có thể giây trước viết dưới góc nhìn của một nhân vật, giây tiếp theo người này liền đi đời nhà ma.

     Điều kinh khủng hơn là Tông Cửu thậm chí mới đọc được một nửa thế giới đầu tiên, cậu chỉ mới biết đến đoạn nhân vật xinh đẹp này tử vong còn cốt truyện trăm vạn chữ kế tiếp không hề biết gì hết.

     Không biết cốt truyện tiếp theo, nhân vật xuyên vào còn sắp tiêu đời, có lẽ nếu là bất kỳ ai đều sẽ không cách nào tiếp thu được sự thật này, hơn thế còn phát điên luôn cũng không lạ. Nhưng Tông Cửu không sợ. Không chỉ vậy, cậu ta thậm chí còn rất tò mò và háo hức về tương lai vô định này.

     Từ bé đến lớn, Tông Cửu là một người không giàu tình cảm, những thứ như hỉ nộ ái ố cũng khác với người thường, đạm nhạt dửng dưng như là không có cảm xúc. Những cảm xúc người khác dễ dàng cảm giác được, đối với cậu lại thật sự rất khó khăn.

     Ba tuổi bắt đầu học ảo thuật, đến 20 tuổi trở thành nhà ảo thuật với những lá bài số một thế giới. Đến năm 25 tuổi lại vì một tai nạn giao thông mà ảm đạm tuyên bố vĩnh biệt sân khấu. Từ đó không còn xuất hiện trước công chúng nữa. Mà lý do là vì Tông Cửu đại nạn không chết thế nhưng đôi bàn tay bị dập nát, gãy xương. Đối với một nhà ảo thuật đại tài dựa vào đôi bàn tay linh hoạt để biểu diễn ảo thuật với những lá bài, không thể không nói tin này như sét đánh giữa trời quang. Tuy cậu hoàn toàn có thể chuyển sang ảo thuật tâm linh, ảo thuật với những đồng xu hoặc những ảo thuật dựa vào bối cảnh, đạo cụ...đều có thể giúp Tông Cửu kiếm ăn dễ dàng, thế nhưng cậu ta chỉ thích ảo thuật với lá bài.

     Các bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình hàng đầu thế giới từng mở chuyên đề nghiên cứu hội chẩn, diễn đàn thảo luận để giúp cậu, thế nhưng kết quả chỉ là những tiếng thở dài.

     Hiện tại Tông Cửu xuyên đến thế giới vô hạn tràn ngập quỷ quyệt thế nhưng cũng là nơi có nhiều kỳ tích.

     Điều này nghĩa là gì? Nghĩa là cậu có thể lợi dụng nơi này tìm phương pháp thành công trị liệu đôi tay, một lần nữa cầm lên bộ bài ma thuật. Mà nơi này chắc chắn cũng là sân khấu thú vị nhất từ trước đến nay, hứa hẹn mang đến những điều không thể tưởng tượng nổi! Đúng là khiến cậu mỏi mắt mong chờ.

     Tông Cửu khẽ cong môi cười, miệng ngân nga những giai điệu của bài hát nào đó rồi khẽ đẩy tấm mành. Phòng vệ sinh ở ngay cửa ra vào, cậu bước đến cửa rồi đưa tay nắm lấy tay nắm cửa rỉ sét.

     Đám người còn lại trong phòng đang ríu rít thảo luận đồng loạt nhìn thấy cảnh này, một người lên tiếng:”Cậu làm gì vậy? Bọn này thử cả ngày hôm qua, cửa này bị khóa cứng bên ngoài, bên trong không thể kéo ra nổi. Có kéo cũng chỉ phí công vô ích, thay vào đó ngoan ngoãn ngồi đây đợi đám người kia tới mở…”

     Người nọ chưa nói dứt lời liền trợn mắt há mồm nhìn cánh cửa từ từ mở ra. Cánh cửa này ngày hôm qua cả bảy người bọn họ đồng tâm hiệp lực dùng mọi biện pháp từ kéo, đập, đá...thì cửa vẫn vô cùng vững chãi không xoay chuyển. Vậy mà cái tên nhóc tóc trắng kia lấy đôi tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng dùng sức lại có thể “kẽo, kẹt…” đẩy ra được.

     Nghe được tiếng động, Hạ Xuyên đang mất kiên nhẫn quay đầu lại, trên mặt tràn đầy sự sung sướng: ”Cửa mở!”

     Thế nhưng niềm vui này cũng nhanh chóng tan biến, hắn ta lập tức buông lời nghi ngờ: ”Cả ngày hôm qua chúng ta tìm mọi cách mà không mở được cửa, tại sao thằng này lại kéo mở được.”

     Mấy người còn lại trong ký túc xá lập tức phụ họa theo. Cả đám ngồi túm tụm xung quanh Hạ Xuyên, rõ ràng là theo phe của Hạ Xuyên. Có lẽ ngay từ ban đầu họ đã không hợp thái độ của Tông Cửu nên mấy gã này đều mang vẻ mặt hoài nghi nhìn cậu.

     Tông Cửu lười nhiều lời với họ, chỉ nói một câu ngắn gọn.

     “Nếu mấy người không muốn chết thì tốt nhất hãy làm theo chỉ thị của thông báo kia.”

     Mấy gã kia hoảng hốt, nhất thời không có ai đáp lời.

     Không phải họ không dám, mà là không thể. Không biết tại sao khi nhìn đến đôi mắt dường như vô cảm màu hồng nhạt kia, họ thấy được sống lưng lạnh toát, sởn hết cả tóc gáy. Sau khi Tông Cửu xoay người đi mất, thanh âm máy móc kia lại đột nhiên vang lên.

     “Chỉ còn 10 phút để tập trung. Nếu trong thời gian quy định không đến địa điểm chỉ định phải tự chịu hậu quả.”

     “Chỉ còn 10 phút để tập trung. Nếu trong thời gian quy định không đến địa điểm chỉ định phải tự chịu hậu quả.”

     “Chỉ còn 10 phút để tập trung. Nếu trong thời gian quy định không đến địa điểm chỉ định phải tự chịu hậu quả.”

     Vài người hoàn hồn kinh ngạc nhận ra sau lưng toàn mồ hôi lạnh.

     “Mẹ nó, giả thần giả quỷ, đừng sợ!” Một người trong số đó xì khinh miệt: ”Tôi thấy chuyện này chắc chắn là liên quan đến thằng công tử bột kia. Chắc chắn nó biết nội tình. Nếu không thì tại sao nhiều người hoảng hốt như vậy còn nó không thèm có một tí phản ứng nào.”

     “Đúng thế, còn nói cái gì mà muốn chết. Bọn mình người đông, việc giết người còn là vi phạm pháp luật. Định dọa dẫm ai?”

     Hạ Xuyên trợn trắng mắt nói: ”Thật đúng là xui xẻo. Mở cửa chúng ta đi.”

     Mấy gã đàn ông rời khỏi phòng ký túc xá. Cả đám đều ăn ý không ai nhắc lại câu nói cuối cùng của Tông Cửu.

     Đằng sau cánh cửa là một hành lang dài vô tận không thấy điểm cuối, hai bên đều là cửa sắt giống hệt nhau. Có không ít người cũng như họ đã phát hiện cửa sắt có thể mở ra. Mọi người bị nhốt một ngày một đêm chen chúc xô đẩy nhau hùng hổ bước ra,

     “Sao lại đông người thế này?”

     “Chỗ này là chỗ quái nào vậy, làm sao có thể về được?”

     “Rốt cuộc là ai đang đùa dai?”

     Vô số người nhìn nhau, khuôn mặt đều khắc sâu sự sợ hãi khi bị nhốt lại, ai cũng tràn đầy lo lắng.

     “Mau tới đây, ở đây có cầu thang.”

     Hạ Xuyên liếc mắt một cái liền thấy cầu thang ở chính giữa hành lang. Hắn ta lộ ra biểu tình nhẹ nhõm, vội vàng quay đầu lại gọi: ”Đi mau chúng ta đi ra ngoài.”

     “Vâng anh Hạ.”

     Cầu thang lạnh lẽo đơn giản, trên tường trơn bóng treo một cái bảng hướng dẫn. Một đám người túm tụm lại xem.

Tầng 7:

Ký túc xá thực tập sinh cấp S

Tầng 6:

Ký túc xá thực tập sinh cấp A

Tầng 5:

Ký túc xá thực tập sinh cấp B

Tầng 4:

Ký túc xá thực tập sinh cấp C

Tầng 3:

Phòng phát sóng

Tầng 2:

Canteen/ Nhà ăn

Tầng 1:

Sảnh chính

Tầng hầm H1

Ký túc xá thực tập sinh cấp D

Tầng hầm H2

Ký túc xá thực tập sinh cấp E

Tầng hầm H3

Ký túc xá thực tập sinh cấp F

     Tầng hiện tại bọn họ đang ở là Ký túc xá thực tập sinh cấp E.

     Có người mờ mịt hỏi: ”Cái bảng chỉ dẫn này là ý gì đây? Ký túc xá thực tập sinh?”

     “Đm chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Một người đàn ông cường tráng chửi ầm lên sau khi nhìn bảng chỉ dẫn.”Hiện tại chúng ta đang ở dưới mặt đất, đi lên tầng trên đi.” Tất cả đều đồng thời nhớ tới âm thanh máy móc từ hư không xuất hiện bên tai mình. Tất cả đều trở lên khó có thể phân biệt. 

     Hạ Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng. Hắn tự dưng đổi ý, ôm hai tay, ngồi xuống bậc thang: ”Giả thần giả quỷ cái gì. Tôi không tin thế giới này lại không thượng tôn pháp luật.” Hắn nhìn xung quanh có một đống người cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đông người thế này chắc chắn sẽ được tính là một sự kiện mang quy mô xã hội, đủ để giải thích hắn không tham gia sự kiện cộng với vô cớ mất tích. 

     “Được rồi mọi người đều ngồi xuống đi, cứ yên tâm chờ đợi là được.”

     “Thế nhưng anh Hạ à, còn cái âm thanh kia…”Người theo sau hắn bất an hỏi.

     “Âm thanh cái quái gì, nó thả mình ra khỏi phòng rồi còn sợ quái gì? Nếu muốn tiếp tục ngốc ở đây thì cứ làm theo.”Hạ Xuyên mất bình tĩnh mà ngắt lời hắn.”Ở đây nhiều người thế này, cái đám bắt chúng ta đến đây có thể làm gì được nữa.”

     Trong đám đông có không ít người nhận ra Hạ Xuyên. Có lẽ họ bị lây nhiễm cảm xúc mà sôi nổi phụ họa lại hắn:”Đúng vậy!”

     Hạ Xuyên hiện tại chính là idol cực kỳ nổi tiếng trong nước, là thần tài của công ty. Người đại diện theo sát hắn sẽ là người đầu tiên báo nguy.

     “Đừng lo, ở đây có cả người nổi tiếng, có lẽ một lát nữa cảnh sát sẽ tới.”

     “Chính xác đấy... Chúng ta đông người như vậy tốt hơn hết là ngồi cùng nhau đợi người đến cứu.”

     “Mọi người đừng lo lắng quá, chúng ta đông như vậy chắc chắn sẽ không có việc gì đâu!”

     Những người muốn theo chỉ thị của âm thanh kia nhất thời dừng chân lại, lộ ra ánh mắt do dự. Cầu thang tắc nghẽn chật chội. Càng ngày càng nhiều người tạo ra một bức tường ngăn lại ở cầu thang, hùng hồn thuyết phục mọi người không cần đi lên tầng trên.

     Bọn họ giằng co một lúc lâu, âm thanh máy móc kia lại vang lên, lần này nó chỉ nói đúng một lần,

     “Còn 5 phút đến thời gian tập hợp.”

     Nam sinh trầm mặc đi theo sau mấy người Hạ Xuyên bỗng nhớ tới câu nói:”Nếu mấy người không muốn chết thì tốt nhất hãy làm theo chỉ thị của thông báo kia.” Cậu ta cắn môi, thấp giọng nói em xin lỗi anh Hạ rồi bước vọt lên, phá tan bức tường người, chạy thật nhanh lên trên tầng.

     Hạ Xuyên né không kịp bị ngã sang một bên. Hắn xoa xoa vai cười lạnh: ”Thế mà có đứa lại còn tin chuyện ma quỷ của thằng công tử bột kia.”

     “Thằng mới học cấp 3 làm sao biết được sự lợi hại của anh Hạ.” Mấy gã khác nịnh nọt đấm vai cho hắn:”Anh Hạ ngồi xuống đi, vì một thằng oắt con mà giận dữ thì không đáng.

     Trong khi đó Tông Cửu đã đi lên đến tầng 3, cậu nheo mắt lạnh lùng nhìn khe hở ở giữa cầu thang. Điều cần nhắc cậu cũng đã nói rồi, coi như có tình có nghĩa hết mức rồi. Còn họ lựa chọn ra sao đó là chuyện của họ. Cậu bây giờ có chuyện càng quan trọng hơn. 

     Thanh niên tóc trắng ngẩng cao đầu, đôi bàn tay cứng đờ đến mất đi gần hết xúc cảm đang vặn vẹo ở trong tay áo. Cậu cùng đoàn người từ khắp nơi hội tụ lại bước lên thảm đỏ mềm mại từ từ tiến vào phòng phát sóng.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương