Dịch: meomoon86

Biên: Tùy Nhã

Cách kinh thành không xa có một trấn nhỏ không quá trăm hộ gia đình, đơn giản nhưng rất náo nhiệt.

Hơn một tháng trước, có một người ngoài trấn ở trên phố nhỏ mở một quán trọ náo nhiệt, vừa là chưởng quỹ vừa là đầu bếp, là một người ngay thẳng hiền hòa, cười một cái là lộ hàng răng trắng như tuyết, mà thức ăn chỉ cần người từng ăn một lần đều muốn lần thứ hai trở lại ăn, trên trấn nhỏ đều truyền rao lớn nhỏ nên quán nhỏ một ngày lại so với một ngày náo nhiệt hơn.

“Có nên tìm người tới làm công hay không?”

Sau khi đóng cửa lại, Nam Lạc nhìn về phía màn che phía trước nảy sinh ý nghĩa này.

Thật ra khách quen đều đã từng đề cập với hắn, nhưng từ trước đến giờ, hắn mỗi lần đều là a a cười một tiếng nhưng cũng không để ở trong lòng. Chẳng qua cuộc sống mỗi ngày lại một dài, Nam Lạc mặc dù phát hiện bản thân mình mỗi ngày đều bận bịu đến choáng váng nhưng vẫn không thể ứng phó với số lượng khách ngày một tăng thêm, nhất là mấy ngày nay đều thấy có những khuôn mặt lạ, hắn đoán chắc là bên những người từ bên ngoài mộ danh* (*yêu mến) mà tới.

Ai, vậy thì tìm người làm công đi.

Nam Lạc suy nghĩ một chút, xé năm tờ lịch, ngồi cắm đầu ngọn bút bắt đầu chấm mực viết, từ trên giấy bắt đầu hiện lên những chữ to đoan đoan chính chính——

‘Cần một người giúp việc, trẻ tuổi, tay chân nhanh nhẹn, chịu khó làm việc, tiền công 100 văn một tháng. Sau giờ dần tới tìm ta.’

Giờ sửu ngày hôm sau, Nam Lạc vừa mới mở cửa tiệm đã đem tờ giấy dán lên cửa tiệm, sau đó cũng không quản nữa, một lòng chuyên tâm ở trong phòng bếp táy máy làm thức ăn.

Đợi  đến khi Nam Lạc có thời gian từ phòng bếp nhô đầu ra cũng là lúc ở trong điếm đã có không ít người, rất nhiều người đang cầm tờ giấy nghị luận này nọ. Nam Lạc cũng không thèm để ý, hắn bận bịu chào hỏi khách nhân, cho đến tận giờ Dần. Khách nhân vào giờ Dần chỉ còn lại vài người, Nam Lạc cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh, lúc này cửa tiệm cũng đã có khá nhiều người xếp hàng.

Nam Lạc nhìn vài người đều không hài lòng, chỉ đành hô một tiếng: “Người kế tiếp!”

Ngoài cửa có người đáp một tiếng, rất mau có một người tuổi trẻ đi vào, hắn có dáng vẻ chưa tới hai mươi tuổi, mỹ đến mức khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng, mà trong những người sửng sốt đó tự nhiên cũng bao gồm Nam Lạc.

Người tuổi trẻ cũng không đợi Nam Lạc mở miệng, ngẩng mặt lên, không biết có phải hay không khẩn trương, trên mặt có mấy phần mất tự nhiên và căng thẳng, trên môi cũng hiện ra mấy dấu răng do bị cắn, hắn không được tự nhiên mở miệng ——

“Ta rất trẻ tuổi.”

“Ừ...”

“Ta tay chân cũng rất nhanh nhẹn, chịu khó.”

Minh Đồng vừa nói câu này xong, tổng quản ở trong đám người Định Vương phủ thực sự nhịn không được mà trợn trắng mắt, lại nhịn không được mà oán thầm: “Vương gia ngài còn có thể không biết xấu hổ hơn không?”

Nam Lạc vẫn còn từ trong khiếp sợ mà chưa phục hồi tâm tình như cũ, một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào người trước mặt, điều này khiến Minh Đồng trong lòng cảm thấy khá là hưởng thụ.

“Tháng, tiền tháng chỉ có 100 văn.”

Minh Đồng gật đầu một cái, “Chỉ cần bao ăn bao ở, chỉ một văn cũng được.”

“Nga, vậy, kia… Nhưng là…”

“Kia cứ định như vậy đi.”

Minh Đồng cản lại lời nói của Nam Lạc, rồi sau đó hào phóng đi tới cửa, hướng về phía cửa có đám người đang nhòm ngó, nói: “Chưởng quỹ đã mướn ta, vĩnh viễn cũng sẽ không mướn người khác, các ngươi đi nhanh lên.”

Minh Đồng tuy là mặc áo choàng, nhưng sự ác liệt giữa hai lông mày không giảm, mấy câu nói liền khiến mọi người chấn nhiếp rối rít thối lui. Minh Đồng dừng một chút mới quay người, từng bước từng bước đi tới trước, cho đến khi đứng trước mặt Nam Lạc, trong mắt nhưng đã có mấy phần cố nén ướt át.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương