Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
-
Chương 271: Không sợ uy hiếp
Editor: Chi Misaki
Nhìn thấy vẻ mặt Nhạc Tuyết Vi, Hàng Trạch Hạo liền biết, đó làm một cô gái thông minh, không cần nói quá nhiều cũng có thể tự hiểu.
Hàng Trạch Hạo cầm ly nước ô mai, uống một ngụm rồi đặt xuống: "Viên tiểu thư, trên đời này có rất nhiều người đàn ông ưu tú, cô còn trẻ, xinh đẹp, lại thông minh, tôi tin, nhất định có rất nhiều người theo đuổi cô, không cần vì một Hàn Thừa Nghị mà vây khốn chính cuộc đời mình, cô nói có phải không?"
Hừ... Nhạc Tuyết Vi cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch, trong lòng cười lạnh. Cái gì gọi là cường quyền đè ép người, hôm nay cô đã chân chính được cảm nhận. Trong mắt người dân nước C, Hàng Trạch Hạo là người lãnh đạo xuất sắc, nước C dưới sự lãnh đạo của ông thực sự đã trở thành cường quốc thứ nhất thứ hai, nhưng... Người không tầm thường thì ra cũng mượn quyền thế để ức hiếp người?
Xiết chặt nắm tay, Nhạc Tuyết Vi cao ngạo ngẩng đầu. Không sai, cô là một cô gái, một cô gái có lá gan không quá lớn, một cô gái không có chỗ dựa, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ giống như người ngu để mặc cho người ta quyết định cuộc đời mình!
"Ngài Tổng Thống, tôi nghĩ tôi không hiểu rõ ý của ngài."
"Ừm?" Hàng Trạch Hạo ngoài ý muốn nhếch lông mày, ông thấy được trong mắt Nhạc Tuyết Vi phản kháng cùng khiêu khích, lập tức nhíu mày: "Cô gái nhỏ, tôi vì muốn tốt..."
"Tốt cho tôi?" Nhạc Tuyết Vi không chút khách khí cắt ngang lời Hàng Trạch Hạo, cười lạnh, nói: "Tốt cho tôi? Tôi không biết thì ra trong mắt ngài Tổng Thống, tình yêu cũng phân giai cấp!"
"Cô gái nhỏ..."
"Xi hãy nghe tôi nói hết!" Giọng nói lạnh lùng của Nhạc Tuyết Vi lần nữa cắt ngang lời muốn nói của Hàng Trạch Hạo: "Ngài không cần phải gấp, tôi chỉ nói sự thật. Hôm nay, mặc kệ trước kia có phải tôi quấn lấy Hàn Thừa Nghị hay không, tôi có muốn làm thế hay không cũng không phải là chuyện Ngài Tổng Thống có thể quyết định. Nếu như, tôi thích Hàn Thừa Nghị, tôi sẽ không vì lời nói của ngài mà thay đổi, về phần Hàn Thừa Nghị, suy nghĩ của anh ấy tôi lại càng không thể khống chế. Cho nên, ngài nói tôi vì Hàn Thừa Nghị mà bị vây khốn, thật xin lỗi tôi không hiểu ý ngài."
Hàng Trạch Hạo hơi kinh ngạc, không nghĩ tới cô gái bề ngoài nhìn nhu nhược yếu đuối vậy mà lại nhanh mồm nhanh miệng, tính cách quật cường, thậm chí ở trước mặt ông nói một hồi, tim không đập nhanh, mặt không biến sắc!
Nhạc Tuyết Vi nháy mắt, trong mắt chỉ còn lại sự kiên nghị: "Ngài Tổng Thống, thân phận của tôi quả thực thấp kém, nhưng... Tôi tin tưởng, tình cảm không phải thứ mà quyền thế có thể khống chế. Còn về sau, tình cảm của tôi cùng Hàn Thừa Nghị có phát triển như thế nào, tất cả là do suy nghĩ của tôi."
Hàng Trạch Hạo nhếch mày, híp mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi, nửa uy hiếp, nói: "Cô gái nhỏ, cô biết mình đang nói gì chứ? Biết mình đang nói chuyện với ai?"
"Đương nhiên!" Nhạc Tuyết Vi không sợ hãi ngẩng cao đầu, nhìn Hàng Trạch Hạo: " ngài Tổng thống, nếu bàn về xuất thân, tôi không sánh bằng con gái yêu tôn quý của ngài, thế nhưng, tôi cũng là con gái được ba nâng niu trong lòng bàn tay, tôi có thể hiểu tâm trạng sốt ruột vì con gái của ngài, nhưng tôi không đồng ý với ngài phương thức tranh thủ tình cảm này! Cho dù có muốn buông tay, vậy cũng phải do chính tôi tự nguyện buông tay, không phải để ngài khiến tôi buông tay, tôi liền buông, ngài nói đúng không?"
"Tốt tốt."
Hàng Trạch Hạo giơ tay chỉ về phía Nhạc Tuyết Vi, ông có phần không kiên nhẫn rồi.
"Cô nói chuyện với tôi miệng đầy đạo lý, nói tôi cường quyền, được, tôi liền giảng đạo lý với cô!” Hàng Trạch Hạo đứng lên, hai tay chống bàn ép sát Nhạc Tuyết Vi, môi mỏng khẽ cong để lộ một nụ cười lạnh: "Cô đến Đế Đô được bao lâu? Theo tôi được biết, chuyện cô và Hàn Thừa Nghị xảy ra cũng là trong khoảng thời gian này! Cô là nhân viên của cậu ta, đúng chứ? Trước khi cô xuất hiện, Hàn Thừa Nghị một mực giữ mình trong sạch, trông nom chăm sóc cho Kiều Vũ Vi. Tuy Kiều Vũ Vi bệnh nặng, cho dù Hàn Thừa Nghị tốn một số tiền khổng lồ cũng chưa từng buông tay con bé, cô nói cho tôi biết, chẳng lẽ cậu ta không có tình cảm với Vũ Vi? Cô là người thứ 3 chen chân vào, đừng có lấy tình yêu ra làm cớ! Bây giờ cô còn trẻ, nếu như lấy cớ này để tổn thương người khác sẽ gặp phải báo ứng đấy!"
"..." Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, cô muốn nói chuyện không phải thế, tâm ý Hàn Thừa Nghị đã sớm không đặt ở trên người Kiều Vũ Vi! Nhưng quá khứ phức tạp kia của bọn họ, làm sao cô có thể giải thích với người ngoài? Huống hồ, cũng không cần phải làm vậy.
"Ngài Tổng Thống, tôi không thể nói rõ với ngài, tôi chỉ muốn nói cho ngài biết, con gái ngài không hẳn đã tốt đẹp như ngài nghĩ!" Nhạc Tuyết Vi cắn chặt răng, đối với sự cố chấp của Hàng Trạch Hạo thật hết chỗ nói! Ông ta làm Tổng Thống thì có thể ra lệnh cho cô? Nhạc Tuyết Vi cô không cho là như vậy!
Hàng Trạch Hạo không nghĩ tới Nhạc Tuyết Vi ngang ngạnh đến mức này, thẹn quá hoá giận, ông ta chỉ tay vào Nhạc Tuyết Vi nói: "Cô gái, cô có thể thử một lần, nếu cô không rời xa Hàn Thừa Nghị thì sẽ có kết quả gì!"
"Sẽ như thế nào?" Nhạc Tuyết Vi mỉa mai hỏi lại: " Chẳng lẽ, ngài còn có thể làm gì tôi? Ngài Tổng Thống, tôi tin, ngài sẽ không lạm dụng chức quyền để ép ngưới, đúng không?"
Hai đôi mắt đen láy, ngang ngạnh nhìn chằm chằm nhau, người nào cũng không chịu nhượng bộ, tính tình này đúng là giống nhau như đúc, giống như là nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình qua gương.
Hàng Trạch Hạo thua trận, có chút bất đắc dĩ gật đầu: "Tốt, rất quật cường...Cô gái, tôi khuyên cô không nghe, về sau có xảy ra chuyện gì cũng đừng nên trách tôi. An Chi! Tiễn khách!"
Hàng An Chi rất nhanh đi tới, nhìn sắc mặt trắng bệch của Nhạc Tuyết Vi vươn tay, nói: "Viên tiểu thư, mời."
Nhạc Tuyết Vi liều mạng nắm chặt hai tay, hít sâu một hơi gắng gượng đi theo Hàng An Chi ra khỏi Dinh Tổng Thống. thựa ra vừa rồi cô vẫn cố chống đỡ, dù sao cũng là đối mặt với Hàng Trạch Hạo - Tổng Thống của một nước, làm sao cô có thể không sợ?
"A..."
Mới vừa ra khỏi DinhTổng Thống, hai chân Nhạc Tuyết Vi mềm nhũn khụy xuống đất.
Hàng An Chi giật mình, lập tức quỳ một gối xuống trước mặt Nhạc Tuyết Vi, vội vàng đỡ cô: " Viên tiểu thư, cô không sao chứ? Đây là chuyện gì?"
Vẻ mặt Nhạc Tuyết Vi tái nhợt, mồ hôi cũng ngày càng nhiều. Vừa rồi cô bị Hàng An Chi dẫn đi chưa kịp ăn cơm, hiện tại vô cùng đói bụng, hình như là tụt huyết áp. Bỗng dưng, Nhạc Tuyết Vi bám chặt lấy Hàng An Chi, khuôn mặt thống khổ: "Xin hỏi, anh có đường không? Tôi... Rất không thoải mái."
"Đường?"
Hàng An Chi sững sờ, đường đường là một người đàn ông trưởng thành trên người sao có thể mang đồ vật này? Nhưng không biết lúc này vì sao anh lại rất khẩn trương lo lắng muốn tìm đường cho Nhạc Tuyết Vi.
"A Tứ, nhanh bảo bên trong mang chút đường ra đây!" Hàng An Chi ôm lấy Nhạc Tuyết Vi đi về phía xe, một bên quát vệ sĩ, lập tức có người tiến lên gọi điện thoại cho cảnh vệ.
Rất nhanh, đã có người đưa đường từ bên trong Dinh Tổng Thống ra.
"An thiếu, đây ạ!"
Hàng An Chi nhận lấy gói nhỏ, nhanh chóng bóc vỏ, nâng mặt Nhạc Tuyết Vi lên nhét đường vào trong miệng cô:” Nào, đây là chocolate, tiêu hóa nhanh... A Tứ, nhanh lái xe đến bệnh viện!"
"Vâng, An Thiếu."
Ăn một miếng chocolate, Nhạc Tuyết Vi cảm thấy tốt hơn nhiều, nhịp tim cũng bình ổn lại, cũng không còn đổ mồ hôi nữa: "Cảm ơn anh, Hàng tiên sinh, tôi không sao... Anh không cần đưa tôi đến bệnh viện, bệnh cũ từ nhỏ đã có, không cần gấp. Làm phiền anh, đưa tôi đến giao lộ, tôi tự mình có thể trở về."
"Cô thật sự không sao chứ?"
Hàng An Chi nhíu mày, đối với lời Nhạc Tuyết Vi nói không quá tin tưởng.
"Thật không có việc gì." Nhạc Tuyết Vi khẽ lắc đầu, lời nói không lớn nhưng thoạt nhìn không còn đáng sợ như vừa nãy.
Hàng An Chi gật đầu, dặn dò: "A Tứ, không cần đến bệnh viện, đưa Viên tiểu thư về nhà."
"Vâng."
Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn về phía Hàng An Chi, vừa muốn cự tuyệt, liền bị Hàng An Chi ngăn cản: "Được rồi, vừa rồi cô không thoải mái đã suýt ngất, cô cho rằng, tôi có thể ném cô lại ven đường? Đây không phải là chuyện một người đàn ông có thể làm, đừng nói nữa, tôi đưa cô về nhà."
Hàng An Chi kiên trì nên Nhạc Tuyết Vi cũng không từ chối nữa. Cô nhắm mắt lại, tựa đầu lên cửa sổ xe, từng cơn đau ập đến trong đầu.
Hàng An Chi không rõ cảm xúc trong anh là gì, anh thế nhưng lại nhìn chằm chằm bóng hình của cô trên cửa kính xe đến ngẩn người. Làm con nuôi của Hàng Trạch Hạo, từ nhỏ đã sống trong xã hội thượng lưu, trà trộn vào bên trong đám con cháu quan lại, thiên kim tiểu thư ương ngạnh cao ngạo anh đã gặp qua không ít, nhưng cô gái thực nhìn yếu đuối nhưng tính cách lại kiên cường giống Nhạc Tuyết Vi thì vẫn là lần đầu gặp.
Anh cảm thấy... Có chút...
"An Thiếu, đến rồi."
Xe dừng dưới cổng nhà trọ của Nhạc Tuyết Vi, Hàng An Chi cúi người ôm lấy Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi giật mình, kháng cự: "Không, không cần, tôi có thể đi..." Mặc dù cô đã từ chối nhưng Hàng An Chi hoàn toàn không rảnh để ý, cố chấp ôm cô xuống xe.
"Hàng tiên sinh, mong anh thả tôi xuống!" Nhạc Tuyết Vi sốt ruột, người đàn ông này sao thế? Mới vừa rồi cô còn rất cảm kích anh ta.
"Tiểu Tuyết!"
Một giọng nam bá đạo trầm thấp truyền tới, Hàn Thừa Nghị dẫn theo Nghê Tuấn vội vã đi tới, vừa thấy Nhạc Tuyết Vi bị Hàng An Chi ôm vào trong ngực, trong mắt liền phát hỏa, con tức giận xông thẳng lên đại não, trong không khí tràn ngập mùi mùi thuốc súng nồng đậm.
"Buông cô ấy ra!"
Hàn Thừa Nghị vừa nói xong liền vươn tay về phía Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi được Hàng An Chi thả xuống mặt đất, đồng thời cô cũng đẩy Hàn Thừa Nghị ra: " Không cần, em có thể tự đi."
Lúc đầu Hàn Thừa Nghị không thấy Nhạc Tuyết Vi đã rất gấp, bây giờ lại nhìn thấy cô trở về với dáng vẻ như vậy, còn bị người cưỡng ép ôm vào ngực, sao có thể không nổi trận lôi đình?"Tiểu Tuyết, có phải có người bắt nạt em? Nghê Tuấn... Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"Vâng!"
Nghê Tuấn đáp lại, lập tức tiến lên giữ lấy bả vài Hàng An Chi, Sát thủ đứng đầu nước C, thân thủ đương nhiên không ai bằng!
Hàng An Chi biết mình không thể tránh khỏi một trận đánh, bị đau khiến anh nhíu mày, kêu lên một tiếng: "Ây... Nghê Tuấn tiên sinh, quả nhiên danh bất hư truyền!"
"Tam thiếu!" Nghê Tuấn nhìn anh ta bất động, đành phải nhìn về phía Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị cúi đầu nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, ôn nhu hỏi: "Anh ta có làm gì em không? Thả anh ta đi được chứ?"
"Em không sao, anh ta không làm gì em, anh không nên hơi tý lại sử dụng bạo lực." Nhạc Tuyết Vi không thoải mái cau mày, mỗi lần đều sử dụng bạo lực, không thể bớt chút thời gian nói lý lẽ sao?
Nhạc Tuyết Vi chau mày, cả người Hàn Thừa Nghị cũng không được tự nhiên, đương nhiên Tiểu Tuyết nói cái gì anh liền làm cái đó. Lập tức ra hiệu cho Nghê Tuấn: "Thả anh ta!"
Nghê Tuấn tuân lệnh buông Hàng An Chi, Hàng An Chi cười nhạt một tiếng, liếc qua Nhạc Tuyết Vi, lại nhìn ánh mắt của Hàn Thừa Nghị, vậy thì thế nào? Thật là đôi uyên ương số khổ không thể ở bên nhau.
Nhìn thấy vẻ mặt Nhạc Tuyết Vi, Hàng Trạch Hạo liền biết, đó làm một cô gái thông minh, không cần nói quá nhiều cũng có thể tự hiểu.
Hàng Trạch Hạo cầm ly nước ô mai, uống một ngụm rồi đặt xuống: "Viên tiểu thư, trên đời này có rất nhiều người đàn ông ưu tú, cô còn trẻ, xinh đẹp, lại thông minh, tôi tin, nhất định có rất nhiều người theo đuổi cô, không cần vì một Hàn Thừa Nghị mà vây khốn chính cuộc đời mình, cô nói có phải không?"
Hừ... Nhạc Tuyết Vi cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch, trong lòng cười lạnh. Cái gì gọi là cường quyền đè ép người, hôm nay cô đã chân chính được cảm nhận. Trong mắt người dân nước C, Hàng Trạch Hạo là người lãnh đạo xuất sắc, nước C dưới sự lãnh đạo của ông thực sự đã trở thành cường quốc thứ nhất thứ hai, nhưng... Người không tầm thường thì ra cũng mượn quyền thế để ức hiếp người?
Xiết chặt nắm tay, Nhạc Tuyết Vi cao ngạo ngẩng đầu. Không sai, cô là một cô gái, một cô gái có lá gan không quá lớn, một cô gái không có chỗ dựa, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ giống như người ngu để mặc cho người ta quyết định cuộc đời mình!
"Ngài Tổng Thống, tôi nghĩ tôi không hiểu rõ ý của ngài."
"Ừm?" Hàng Trạch Hạo ngoài ý muốn nhếch lông mày, ông thấy được trong mắt Nhạc Tuyết Vi phản kháng cùng khiêu khích, lập tức nhíu mày: "Cô gái nhỏ, tôi vì muốn tốt..."
"Tốt cho tôi?" Nhạc Tuyết Vi không chút khách khí cắt ngang lời Hàng Trạch Hạo, cười lạnh, nói: "Tốt cho tôi? Tôi không biết thì ra trong mắt ngài Tổng Thống, tình yêu cũng phân giai cấp!"
"Cô gái nhỏ..."
"Xi hãy nghe tôi nói hết!" Giọng nói lạnh lùng của Nhạc Tuyết Vi lần nữa cắt ngang lời muốn nói của Hàng Trạch Hạo: "Ngài không cần phải gấp, tôi chỉ nói sự thật. Hôm nay, mặc kệ trước kia có phải tôi quấn lấy Hàn Thừa Nghị hay không, tôi có muốn làm thế hay không cũng không phải là chuyện Ngài Tổng Thống có thể quyết định. Nếu như, tôi thích Hàn Thừa Nghị, tôi sẽ không vì lời nói của ngài mà thay đổi, về phần Hàn Thừa Nghị, suy nghĩ của anh ấy tôi lại càng không thể khống chế. Cho nên, ngài nói tôi vì Hàn Thừa Nghị mà bị vây khốn, thật xin lỗi tôi không hiểu ý ngài."
Hàng Trạch Hạo hơi kinh ngạc, không nghĩ tới cô gái bề ngoài nhìn nhu nhược yếu đuối vậy mà lại nhanh mồm nhanh miệng, tính cách quật cường, thậm chí ở trước mặt ông nói một hồi, tim không đập nhanh, mặt không biến sắc!
Nhạc Tuyết Vi nháy mắt, trong mắt chỉ còn lại sự kiên nghị: "Ngài Tổng Thống, thân phận của tôi quả thực thấp kém, nhưng... Tôi tin tưởng, tình cảm không phải thứ mà quyền thế có thể khống chế. Còn về sau, tình cảm của tôi cùng Hàn Thừa Nghị có phát triển như thế nào, tất cả là do suy nghĩ của tôi."
Hàng Trạch Hạo nhếch mày, híp mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi, nửa uy hiếp, nói: "Cô gái nhỏ, cô biết mình đang nói gì chứ? Biết mình đang nói chuyện với ai?"
"Đương nhiên!" Nhạc Tuyết Vi không sợ hãi ngẩng cao đầu, nhìn Hàng Trạch Hạo: " ngài Tổng thống, nếu bàn về xuất thân, tôi không sánh bằng con gái yêu tôn quý của ngài, thế nhưng, tôi cũng là con gái được ba nâng niu trong lòng bàn tay, tôi có thể hiểu tâm trạng sốt ruột vì con gái của ngài, nhưng tôi không đồng ý với ngài phương thức tranh thủ tình cảm này! Cho dù có muốn buông tay, vậy cũng phải do chính tôi tự nguyện buông tay, không phải để ngài khiến tôi buông tay, tôi liền buông, ngài nói đúng không?"
"Tốt tốt."
Hàng Trạch Hạo giơ tay chỉ về phía Nhạc Tuyết Vi, ông có phần không kiên nhẫn rồi.
"Cô nói chuyện với tôi miệng đầy đạo lý, nói tôi cường quyền, được, tôi liền giảng đạo lý với cô!” Hàng Trạch Hạo đứng lên, hai tay chống bàn ép sát Nhạc Tuyết Vi, môi mỏng khẽ cong để lộ một nụ cười lạnh: "Cô đến Đế Đô được bao lâu? Theo tôi được biết, chuyện cô và Hàn Thừa Nghị xảy ra cũng là trong khoảng thời gian này! Cô là nhân viên của cậu ta, đúng chứ? Trước khi cô xuất hiện, Hàn Thừa Nghị một mực giữ mình trong sạch, trông nom chăm sóc cho Kiều Vũ Vi. Tuy Kiều Vũ Vi bệnh nặng, cho dù Hàn Thừa Nghị tốn một số tiền khổng lồ cũng chưa từng buông tay con bé, cô nói cho tôi biết, chẳng lẽ cậu ta không có tình cảm với Vũ Vi? Cô là người thứ 3 chen chân vào, đừng có lấy tình yêu ra làm cớ! Bây giờ cô còn trẻ, nếu như lấy cớ này để tổn thương người khác sẽ gặp phải báo ứng đấy!"
"..." Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, cô muốn nói chuyện không phải thế, tâm ý Hàn Thừa Nghị đã sớm không đặt ở trên người Kiều Vũ Vi! Nhưng quá khứ phức tạp kia của bọn họ, làm sao cô có thể giải thích với người ngoài? Huống hồ, cũng không cần phải làm vậy.
"Ngài Tổng Thống, tôi không thể nói rõ với ngài, tôi chỉ muốn nói cho ngài biết, con gái ngài không hẳn đã tốt đẹp như ngài nghĩ!" Nhạc Tuyết Vi cắn chặt răng, đối với sự cố chấp của Hàng Trạch Hạo thật hết chỗ nói! Ông ta làm Tổng Thống thì có thể ra lệnh cho cô? Nhạc Tuyết Vi cô không cho là như vậy!
Hàng Trạch Hạo không nghĩ tới Nhạc Tuyết Vi ngang ngạnh đến mức này, thẹn quá hoá giận, ông ta chỉ tay vào Nhạc Tuyết Vi nói: "Cô gái, cô có thể thử một lần, nếu cô không rời xa Hàn Thừa Nghị thì sẽ có kết quả gì!"
"Sẽ như thế nào?" Nhạc Tuyết Vi mỉa mai hỏi lại: " Chẳng lẽ, ngài còn có thể làm gì tôi? Ngài Tổng Thống, tôi tin, ngài sẽ không lạm dụng chức quyền để ép ngưới, đúng không?"
Hai đôi mắt đen láy, ngang ngạnh nhìn chằm chằm nhau, người nào cũng không chịu nhượng bộ, tính tình này đúng là giống nhau như đúc, giống như là nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình qua gương.
Hàng Trạch Hạo thua trận, có chút bất đắc dĩ gật đầu: "Tốt, rất quật cường...Cô gái, tôi khuyên cô không nghe, về sau có xảy ra chuyện gì cũng đừng nên trách tôi. An Chi! Tiễn khách!"
Hàng An Chi rất nhanh đi tới, nhìn sắc mặt trắng bệch của Nhạc Tuyết Vi vươn tay, nói: "Viên tiểu thư, mời."
Nhạc Tuyết Vi liều mạng nắm chặt hai tay, hít sâu một hơi gắng gượng đi theo Hàng An Chi ra khỏi Dinh Tổng Thống. thựa ra vừa rồi cô vẫn cố chống đỡ, dù sao cũng là đối mặt với Hàng Trạch Hạo - Tổng Thống của một nước, làm sao cô có thể không sợ?
"A..."
Mới vừa ra khỏi DinhTổng Thống, hai chân Nhạc Tuyết Vi mềm nhũn khụy xuống đất.
Hàng An Chi giật mình, lập tức quỳ một gối xuống trước mặt Nhạc Tuyết Vi, vội vàng đỡ cô: " Viên tiểu thư, cô không sao chứ? Đây là chuyện gì?"
Vẻ mặt Nhạc Tuyết Vi tái nhợt, mồ hôi cũng ngày càng nhiều. Vừa rồi cô bị Hàng An Chi dẫn đi chưa kịp ăn cơm, hiện tại vô cùng đói bụng, hình như là tụt huyết áp. Bỗng dưng, Nhạc Tuyết Vi bám chặt lấy Hàng An Chi, khuôn mặt thống khổ: "Xin hỏi, anh có đường không? Tôi... Rất không thoải mái."
"Đường?"
Hàng An Chi sững sờ, đường đường là một người đàn ông trưởng thành trên người sao có thể mang đồ vật này? Nhưng không biết lúc này vì sao anh lại rất khẩn trương lo lắng muốn tìm đường cho Nhạc Tuyết Vi.
"A Tứ, nhanh bảo bên trong mang chút đường ra đây!" Hàng An Chi ôm lấy Nhạc Tuyết Vi đi về phía xe, một bên quát vệ sĩ, lập tức có người tiến lên gọi điện thoại cho cảnh vệ.
Rất nhanh, đã có người đưa đường từ bên trong Dinh Tổng Thống ra.
"An thiếu, đây ạ!"
Hàng An Chi nhận lấy gói nhỏ, nhanh chóng bóc vỏ, nâng mặt Nhạc Tuyết Vi lên nhét đường vào trong miệng cô:” Nào, đây là chocolate, tiêu hóa nhanh... A Tứ, nhanh lái xe đến bệnh viện!"
"Vâng, An Thiếu."
Ăn một miếng chocolate, Nhạc Tuyết Vi cảm thấy tốt hơn nhiều, nhịp tim cũng bình ổn lại, cũng không còn đổ mồ hôi nữa: "Cảm ơn anh, Hàng tiên sinh, tôi không sao... Anh không cần đưa tôi đến bệnh viện, bệnh cũ từ nhỏ đã có, không cần gấp. Làm phiền anh, đưa tôi đến giao lộ, tôi tự mình có thể trở về."
"Cô thật sự không sao chứ?"
Hàng An Chi nhíu mày, đối với lời Nhạc Tuyết Vi nói không quá tin tưởng.
"Thật không có việc gì." Nhạc Tuyết Vi khẽ lắc đầu, lời nói không lớn nhưng thoạt nhìn không còn đáng sợ như vừa nãy.
Hàng An Chi gật đầu, dặn dò: "A Tứ, không cần đến bệnh viện, đưa Viên tiểu thư về nhà."
"Vâng."
Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn về phía Hàng An Chi, vừa muốn cự tuyệt, liền bị Hàng An Chi ngăn cản: "Được rồi, vừa rồi cô không thoải mái đã suýt ngất, cô cho rằng, tôi có thể ném cô lại ven đường? Đây không phải là chuyện một người đàn ông có thể làm, đừng nói nữa, tôi đưa cô về nhà."
Hàng An Chi kiên trì nên Nhạc Tuyết Vi cũng không từ chối nữa. Cô nhắm mắt lại, tựa đầu lên cửa sổ xe, từng cơn đau ập đến trong đầu.
Hàng An Chi không rõ cảm xúc trong anh là gì, anh thế nhưng lại nhìn chằm chằm bóng hình của cô trên cửa kính xe đến ngẩn người. Làm con nuôi của Hàng Trạch Hạo, từ nhỏ đã sống trong xã hội thượng lưu, trà trộn vào bên trong đám con cháu quan lại, thiên kim tiểu thư ương ngạnh cao ngạo anh đã gặp qua không ít, nhưng cô gái thực nhìn yếu đuối nhưng tính cách lại kiên cường giống Nhạc Tuyết Vi thì vẫn là lần đầu gặp.
Anh cảm thấy... Có chút...
"An Thiếu, đến rồi."
Xe dừng dưới cổng nhà trọ của Nhạc Tuyết Vi, Hàng An Chi cúi người ôm lấy Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi giật mình, kháng cự: "Không, không cần, tôi có thể đi..." Mặc dù cô đã từ chối nhưng Hàng An Chi hoàn toàn không rảnh để ý, cố chấp ôm cô xuống xe.
"Hàng tiên sinh, mong anh thả tôi xuống!" Nhạc Tuyết Vi sốt ruột, người đàn ông này sao thế? Mới vừa rồi cô còn rất cảm kích anh ta.
"Tiểu Tuyết!"
Một giọng nam bá đạo trầm thấp truyền tới, Hàn Thừa Nghị dẫn theo Nghê Tuấn vội vã đi tới, vừa thấy Nhạc Tuyết Vi bị Hàng An Chi ôm vào trong ngực, trong mắt liền phát hỏa, con tức giận xông thẳng lên đại não, trong không khí tràn ngập mùi mùi thuốc súng nồng đậm.
"Buông cô ấy ra!"
Hàn Thừa Nghị vừa nói xong liền vươn tay về phía Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi được Hàng An Chi thả xuống mặt đất, đồng thời cô cũng đẩy Hàn Thừa Nghị ra: " Không cần, em có thể tự đi."
Lúc đầu Hàn Thừa Nghị không thấy Nhạc Tuyết Vi đã rất gấp, bây giờ lại nhìn thấy cô trở về với dáng vẻ như vậy, còn bị người cưỡng ép ôm vào ngực, sao có thể không nổi trận lôi đình?"Tiểu Tuyết, có phải có người bắt nạt em? Nghê Tuấn... Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"Vâng!"
Nghê Tuấn đáp lại, lập tức tiến lên giữ lấy bả vài Hàng An Chi, Sát thủ đứng đầu nước C, thân thủ đương nhiên không ai bằng!
Hàng An Chi biết mình không thể tránh khỏi một trận đánh, bị đau khiến anh nhíu mày, kêu lên một tiếng: "Ây... Nghê Tuấn tiên sinh, quả nhiên danh bất hư truyền!"
"Tam thiếu!" Nghê Tuấn nhìn anh ta bất động, đành phải nhìn về phía Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị cúi đầu nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, ôn nhu hỏi: "Anh ta có làm gì em không? Thả anh ta đi được chứ?"
"Em không sao, anh ta không làm gì em, anh không nên hơi tý lại sử dụng bạo lực." Nhạc Tuyết Vi không thoải mái cau mày, mỗi lần đều sử dụng bạo lực, không thể bớt chút thời gian nói lý lẽ sao?
Nhạc Tuyết Vi chau mày, cả người Hàn Thừa Nghị cũng không được tự nhiên, đương nhiên Tiểu Tuyết nói cái gì anh liền làm cái đó. Lập tức ra hiệu cho Nghê Tuấn: "Thả anh ta!"
Nghê Tuấn tuân lệnh buông Hàng An Chi, Hàng An Chi cười nhạt một tiếng, liếc qua Nhạc Tuyết Vi, lại nhìn ánh mắt của Hàn Thừa Nghị, vậy thì thế nào? Thật là đôi uyên ương số khổ không thể ở bên nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook