Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
-
Chương 270: Mời cô đi một chuyến
Editor: Chi Misaki
Ngày Kiều Vũ Vi xuất viện, Hàng Trạch Hạo cũng đến, bởi vì biết Hàng Trạch Hạo sẽ tới, cho nên cô ta cố ý chọn thời gian vào buổi tối.
"Cha!"
Hàng Trạch Hạo vừa đến, Kiều Vũ Vi liền chạy về phía ông. Hàng Trạch Hạo đau lòng chau mày, khẽ mắng: "Đừng chạy, thân thể còn yếu, chạy làm gì? Cẩn thận một chút, đừng để xảy ra chuyện gì, con cũng lớn rồi."
"Đừng lo, con rất cẩn thận!" Kiều Vũ Vi kéo cánh tay Hàng Trạch Hạo, trong giọng nói khó nén khỏi chút tự đắc. Giờ cô ta đã là hòn ngọc quý trên tay Hàng Trạch Hạo, đương nhiên bản thân cô ta rất kiêu ngạo.
Hàng Trạch Hạo kéo tay con gái, gật đầu với Hàn phu nhân: "Hàn phu nhân, làm phiền phu nhân rồi, Vũ Vi không muốn quay về Dinh Tổng Thống với tôi, chỉ đành làm phiền phu nhân chăm sóc cho con bé thời gian ngắn."
Hàn phu nhân nói chuyện khách sáo, cười đáp: "Ngài Tổng Thống sao lại nói vậy? Đây là vinh hạnh của Hàn gia chúng tôi. Lại nói, ở nhà ngài còn cần phải chăm sóc phu nhân, thế là thành hai người bệnh, Vũ Vi vẫn luôn ở Hàn gia, không có việc gì tôi cũng tiện chăm sóc con bé."
"Thế thì cảm ơn Hàn phu nhân."
Hàng Trạch Hạo khách sáo nói lời cảm ơn, tầm mắt nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy Hàn Thừa Nghị, không khỏi nhíu mày: "Hàn tổng đâu? Cậu ấy không biết hôm nay Vũ Vi xuất viện sao?"
Hàn phu nhân đương nhiên biết vì sao Hàn Thừa Nghị không tới, bởi vì hôm nay Nhạc Tuyết Vi cũng xuất viện. Nhưng chuyện này bà không cách nào có thể nói cho Hàng Trạch Hạo biết: "Nó biết, vốn là muốn tới, nhưng......tạm thời có chút việc, ngài cũng biết, bọn nhỏ là người trong thương trường, rất nhiều chuyện không thể nói được, đôi khi cũng xảy ra những tình huống liên quan đến chuyện làm ăn..."
Hàn phu nhân vừa nói, vừa quan sát sắc mặt Hàng Trạch Hạo càng ngày càng khó coi, liền nháy mắt với Kiều Vũ Vi.
Kiều Vũ Vi hiểu ý, giữ tay Hàng Trạch Hạo khuyên can: "Ba, không phải ba tới đón con sao? Chúng ta đi thôi! Con còn rất nhiều lời muốn nói với ba, muốn gặp ba một lần thật đúng không dễ."
"Con đấy!"
Hàng Trạch Hạo bị con gái nói vài câu liền chuyển sang chuyện khác, tạm thời không so đo với Hàn Thừa Nghị, cùng Hàn phu nhân đưa Kiều Vũ Vi vài tòa nhà Trường Hạ.
Điều kiện bên trong Trường Hạ cũng không thua kém so với Dinh Tổng Thống, rất thích hợp để cho Kiều Vũ Vi điều dưỡng thân thể. Lại được Hàn phu nhân chu đáo săn sóc, mọi thứ đều là tốt nhất, Hàng Trạch Hạo nhìn cũng thực vừa lòng.
Trước mắt, thái độ của Hàn gia đã rõ, Kiều Vũ Vi cũng đã bày tỏ, chỉ có thái độ của Hàn Thừa Nghị......Dường như là không rõ ràng. Hàng Trạch Hạo nghĩ, xem ra, ông đã đánh giá thấp người phụ nữ’ bên ngoài’ kia của cậu ta, ông không thể khoanh tay đứng nhìn, hai mươi mấy năm qua chưa từng có một ngày đau lòng vì con gái, ông sẽ không để cho con bé phải chịu thêm chút thiệt thòi nào nữa!
Đừng nói là đàn ông, Kiều Vũ Vi muốn gì, ông đều không tiếc mà mang đến cho con gái!
"Cha nuôi, là cô gái này."
Hàng An Chi đặt ảnh chụp Nhạc Tuyết Vi trước mặt Hàng Trạch Hạo. Hàng Trạch Hạo cầm bức ảnh lên, nhìn đến người con gái trong hình, không khỏi nheo lại mắt, ánh mắt hơi kinh ngạc: "Là cô ấy?" Đây không phải là cô gái đã mời ông uống sữa hộp trong bệnh viện sao?
Không nghĩ tới, người phụ nữ bên ngoài của Hàn Thừa Nghị là cô bé đó.
Thoạt nhìn đúng là một cô gái lương thiện, tính cách cũng rất tốt, trong lòng Hàng Trạch Hạo bỗng nhiên có chút không đành. Nhưng cảm giác ấy cũng chỉ thoáng qua trong chốc lát, không gì có thể ngăn cản con gái ông hạnh phúc.
"Con lặng lẽ đưa cô bé đến gặp ba."
"Vâng, cha nuôi."
......
Lúc Hàng An Chi dẫn người đến trước cửa nhà Nhạc Tuyết Vi thật khiến cô hoảng sợ:” Anh, các anh là?"
Cô chưa từng gặp qua những người này, tuy đều mặc đồng phụ màu đen những dường như không phải người của Hàn Thừa Nghị, hơn nữa, người dẫn đầu không phải Nghê Tuấn.
"Xin hỏi, các anh có chuyện gì?"
Ánh mắt đầu tiên khi Hàng An Chi nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi anh đã phải lắp bắp kinh hãi. Cô bé này, trên ảnh nhìn đã giống phu nhân, không nghĩ tới ngoài đời thật còn giống hơn. Phu nhân hôn mê mười mấy năm, vẫn ngủ trên giường nhưng về cơ bản thì không già đi chút nào, vừa nhìn thấy người con gái này anh đã nghĩ hai người họ là chị em sinh đôi.
"Khụ khụ." Hàng An Chi nắm tay đặt ở bên môi, giọng nói không tự chủ cũng nhẹ theo: "Vị tiểu thư này, chúng tôi sẽ không tổn thương cô, nhưng vì thân phận ông chủ chúng tôi có chút đặc thù không tiện ra mặt, xin cô thứ lỗi. Tiểu thư, xin đi theo chúng tôi một chuyến, ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô."
"Mời!"
Hai hàng vệ sĩ xếp thành hàng dài ở trước cửa, Nhạc Tuyết Vi khẩn trương che ngực, lùi về sau hai bước: "Anh, các anh chờ một chút, tôi vào lấy áo khoác."
Đây là tình huống gì cô hoàn toàn không biết, nhưng cô cũng không phải là người ngu ngốc nên hiểu được, muốn chạy trốn dưới mí mắt của bọn họ hoàn toàn không có khả năng. Vì thế, cô trở về lấy áo khoác, đồng thời tranh thủ gọi điện thoại cho Lương Tư Văn.
"Tiểu thư, cô muốn làm gì?"
Có điều chút suy nghĩ ấy của cô làm sao có thể qua nổi mắt của Hàng An Chi?
Điện thoại còn chưa được kết nối, cổ tay đã bị Hàng An Chi kéo lại. Hàng An Chi híp mắt, ánh mắt chợp lóe, gương mặt kiên cường lại mang theo chút tà ác, bờ môi khẽ nhếch mang theo ý cười giết chóc.
Nhạc Tuyết Vi sợ tới mức buông tay ra, di động liền rơi xuống:” Tôi...”
"Không cần giải thích với tôi, tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn, ông chủ chúng tôi không có nhiều thời gian, người đâu, dẫn đi!"
"Dạ!"
Vệ sĩ tiến lên, dễ dàng chế trụ Nhạc Tuyết Vi, dẫn cô ra khỏi nhà trọ, nhét vào bên trong Rolls-Royce.
"Lái xe!"
Xe chạy trong nội thành trên đường chuyên dụng (đường giành riêng cho Tổng Thống??), chẳng biết qua bao lâu xe liền tiến vào đường núi âm u, chậm rãi chạy sâu vào trong rừng núi. Nhạc Tuyết Vi chú ý đến kiến trúc toàn nhà có dấu ấn ký hiệu của nước C? Rốt cuộc đây là đâu?
Cô trước quen biết Hàn Thừa Nghị, sau gặp Sven, đều là những người giàu có, những thứ xa xỉ hào nhoáng đã không còn khiến cô ngạc nhiên, nhưng...... Nơi này lại không thể dùng hai từ’ xa hoa’ để hình dung, bên trong mang bầu không khí nghiêm túc trang trọng.
"Viên tiểu thư, mời xuống xe."
Xe dừng, cửa xe mở ra, Hàng An Chi giơ tay ý bảo Nhạc Tuyết Vi xuống xe.
Sợ hãi trong lòng Nhạc Tuyết Vi càng thêm mãnh liệt, đến tột cùng nơi này là chỗ nào? Cô có thể khẳng định đây là lần đầu cô đến, nhưng kiến trúc ở đây sao lại có chút quen mắt? Giống như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi? Đúng rồi, hình như là trong ảnh.
Đột nhiên giật mình, Nhạc Tuyết Vi nghĩ tới, nơi này...... Chẳng lẽ là Dinh Tổng Thống?
"Mời!"
Hàng An Chi thấy Nhạc Tuyết Vi đứng yên, vươn tay nhẹ lay cô một cái.
Hành động này lập tức khiến Nhạc Tuyết Vi có chút không thoải mái, cô ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn anh ta, hừ lạnh nói: "Tự tôi đi, mong anh không cần động tay động chân.”
"À......" Hàng An Chi không nghĩ Nhạc Tuyết Vi sẽ có phản ứng lớn như vậy, nhiều hơn ngoài ý muốn là chút kinh ngạc vui vẻ, thân là con nuôi của Hàng Trạch Hạo, anh còn chưa từng bị ai trừng mắt nhìn: "Ngại quá, xin mời!"
Còn chưa tới cửa nhưng phía trước đã xuất hiện hai hàng vệ sĩ chỉnh tề...... Tâm trạng Nhạc Tuyết Vi có chút nặng nề, thật đúng là đến Dinh Tổng Thống? Giờ có muốn chạy hay xin giúp đỡ cũng không có tác dụng, nếu Tổng Thống muốn bắt cô, cô còn có thể chạy?
Hàng An Chi nói với nhóm vệ sĩ hai câu, vào bên trong cửa lớn, lập tức có người dẫn bọn họ vào bên trong nội viện.
Ngồi trên sân cỏ trong nội viện, Hàng Trạch Hạo chờ đã lâu, ông đang cùng hai con chó chơi đùa, xa xa thấy Hàng An Chi dẫn theo Nhạc Tuyết Vi tới, liền giao hai chú chó cho người hầu, vỗ vỗ tay đi đến trước ghế ngồi xuống.
"Cha nuôi, người đã đến." Hàng An Chi thấp giọng nói bên tai Hàng Trạch Hạo.
"Ừ, con không cần đi xa, ba nói nhanh thôi."
"Vâng."
Hàng An Chi trả lời, sau đó đứng ở một bên không xa.
Lúc này Nhạc Tuyết Vi mới nhận ra, đây chính là Tổng Thống nước C- Hàng Trạch Hạo! Trời ạ, người mà chỉ có ở trên TV làm sao lại xuất hiện trước mặt cô? Cho dù là nằm mơ, cô cũng hiểu đây là người cả đời sẽ chẳng có quan hệ gì với mình, vì sao lại muốn gặp cô?
"Ha ha."
Hàng Trạch Hạo nở nụ cười, một tay vuốt tóc, hỏi: " Sao lại dùng ánh mắt này nhìn tôi? Tôi rất kỳ quái sao?”
"Không phải......" Nhạc Tuyết Vi cuống quít lắc đầu, có chút hoảng hốt.
"Có phải thấy tôi quen mắt?" Hàng Trạch Hạo cười lớn: "Ha ha...... Đúng rồi, ngày đó cô mời tôi uống sữa, hôm nay tôi mời cô uống nước trái cây? Nước dâu tây mới ép, uống thử xem."
"Dạ?" Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc che miệng, trong giây lát mới ý thức được, Hàng Trạch Hạo chính là người đàn ông trung niên cô gặp trong bệnh viện ngày đó! Trời ạ, ông ấy chính là Tổng Thống Hàng Trạch Hạo! Bàn tay run rẩy nhận lấy ly nước ép từ tay người làm, khẩn trương đến mức ngay cả một ngụm cũng không dám uống.
Hàng Trạch Hạo như đang cùng cô ôn chuyện cũ, hỏi: "Nhiều ngày không gặp, thế nào, thân thể đã khỏe chưa?"
"Vâng, trên cơ bản đều tốt ạ." Nhạc Tuyết Vi gật đầu, mân môi hỏi Hàng Trạch Hạo: "Người thân của ngài đâu? Ngày hôm đó chắc là ngài đến thăm người thân? Thân thể của của cô( anh) ấy có khỏe không?"
"À......" Hàng Trạch Hạo cười khẽ, thoáng chốc ánh mắt liền trở nên lạnh nhạt, chậm rãi nói: "Tôi đến thăm con gái, thân thể con bé đã tốt hơn nhiều rồi, lại nói tôi còn phải cảm ơn cô nhiều, nhờ phúc của cô, con gái tôi mới được khỏe mạnh."
"Vâng?" Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc, không rõ ý trong lời nói của ông.
"Đúng rồi, quên nói cho cô biết, con gái của tôi chính là người cô đã hiến tế bào gan, con bé tên Kiều Vũ Vi." Đôi con ngươi Hàng Trạch Hạo đen nhánh, thâm thúy mà bức người.
Nhạc Tuyết Vi nhất thời không kịp phản ứng, nụ cười bỗng trở nên cứng ngắc. Ông ấy nói gì? Ông ấy vừa nói con gái ông ấy là Kiều Vũ Vi? Giống Hàn Thừa Nghị, cô đã từng xem qua xét nghiệm DNA của Kiều Vũ Vi bốn năm trước. Cha đẻ của Kiều Vũ Vi là Hàng Trạch Hạo? Một người có gia thế hiển hách??
Không phải cô ghen tị với Kiều Vũ Vi, cô chỉ muốn ở bên Hàn Thừa Nghị. Kiều Vũ Vi vốn đối với Hàn Thừa Nghị như hổ rình mồi, hiện tại, cô ta còn thêm thân phận là con gái của Tổng Thống, như vậy còn có thể từ bỏ ý đồ với Hàn Thừa Nghị sao? Hơn nữa, bên cạnh còn có một vị Hàn phu nhân ngăn cản...... Cơ hội cô được ở bên Hàn Thừa Nghị càng trở nên xa vời.
Ngày Kiều Vũ Vi xuất viện, Hàng Trạch Hạo cũng đến, bởi vì biết Hàng Trạch Hạo sẽ tới, cho nên cô ta cố ý chọn thời gian vào buổi tối.
"Cha!"
Hàng Trạch Hạo vừa đến, Kiều Vũ Vi liền chạy về phía ông. Hàng Trạch Hạo đau lòng chau mày, khẽ mắng: "Đừng chạy, thân thể còn yếu, chạy làm gì? Cẩn thận một chút, đừng để xảy ra chuyện gì, con cũng lớn rồi."
"Đừng lo, con rất cẩn thận!" Kiều Vũ Vi kéo cánh tay Hàng Trạch Hạo, trong giọng nói khó nén khỏi chút tự đắc. Giờ cô ta đã là hòn ngọc quý trên tay Hàng Trạch Hạo, đương nhiên bản thân cô ta rất kiêu ngạo.
Hàng Trạch Hạo kéo tay con gái, gật đầu với Hàn phu nhân: "Hàn phu nhân, làm phiền phu nhân rồi, Vũ Vi không muốn quay về Dinh Tổng Thống với tôi, chỉ đành làm phiền phu nhân chăm sóc cho con bé thời gian ngắn."
Hàn phu nhân nói chuyện khách sáo, cười đáp: "Ngài Tổng Thống sao lại nói vậy? Đây là vinh hạnh của Hàn gia chúng tôi. Lại nói, ở nhà ngài còn cần phải chăm sóc phu nhân, thế là thành hai người bệnh, Vũ Vi vẫn luôn ở Hàn gia, không có việc gì tôi cũng tiện chăm sóc con bé."
"Thế thì cảm ơn Hàn phu nhân."
Hàng Trạch Hạo khách sáo nói lời cảm ơn, tầm mắt nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy Hàn Thừa Nghị, không khỏi nhíu mày: "Hàn tổng đâu? Cậu ấy không biết hôm nay Vũ Vi xuất viện sao?"
Hàn phu nhân đương nhiên biết vì sao Hàn Thừa Nghị không tới, bởi vì hôm nay Nhạc Tuyết Vi cũng xuất viện. Nhưng chuyện này bà không cách nào có thể nói cho Hàng Trạch Hạo biết: "Nó biết, vốn là muốn tới, nhưng......tạm thời có chút việc, ngài cũng biết, bọn nhỏ là người trong thương trường, rất nhiều chuyện không thể nói được, đôi khi cũng xảy ra những tình huống liên quan đến chuyện làm ăn..."
Hàn phu nhân vừa nói, vừa quan sát sắc mặt Hàng Trạch Hạo càng ngày càng khó coi, liền nháy mắt với Kiều Vũ Vi.
Kiều Vũ Vi hiểu ý, giữ tay Hàng Trạch Hạo khuyên can: "Ba, không phải ba tới đón con sao? Chúng ta đi thôi! Con còn rất nhiều lời muốn nói với ba, muốn gặp ba một lần thật đúng không dễ."
"Con đấy!"
Hàng Trạch Hạo bị con gái nói vài câu liền chuyển sang chuyện khác, tạm thời không so đo với Hàn Thừa Nghị, cùng Hàn phu nhân đưa Kiều Vũ Vi vài tòa nhà Trường Hạ.
Điều kiện bên trong Trường Hạ cũng không thua kém so với Dinh Tổng Thống, rất thích hợp để cho Kiều Vũ Vi điều dưỡng thân thể. Lại được Hàn phu nhân chu đáo săn sóc, mọi thứ đều là tốt nhất, Hàng Trạch Hạo nhìn cũng thực vừa lòng.
Trước mắt, thái độ của Hàn gia đã rõ, Kiều Vũ Vi cũng đã bày tỏ, chỉ có thái độ của Hàn Thừa Nghị......Dường như là không rõ ràng. Hàng Trạch Hạo nghĩ, xem ra, ông đã đánh giá thấp người phụ nữ’ bên ngoài’ kia của cậu ta, ông không thể khoanh tay đứng nhìn, hai mươi mấy năm qua chưa từng có một ngày đau lòng vì con gái, ông sẽ không để cho con bé phải chịu thêm chút thiệt thòi nào nữa!
Đừng nói là đàn ông, Kiều Vũ Vi muốn gì, ông đều không tiếc mà mang đến cho con gái!
"Cha nuôi, là cô gái này."
Hàng An Chi đặt ảnh chụp Nhạc Tuyết Vi trước mặt Hàng Trạch Hạo. Hàng Trạch Hạo cầm bức ảnh lên, nhìn đến người con gái trong hình, không khỏi nheo lại mắt, ánh mắt hơi kinh ngạc: "Là cô ấy?" Đây không phải là cô gái đã mời ông uống sữa hộp trong bệnh viện sao?
Không nghĩ tới, người phụ nữ bên ngoài của Hàn Thừa Nghị là cô bé đó.
Thoạt nhìn đúng là một cô gái lương thiện, tính cách cũng rất tốt, trong lòng Hàng Trạch Hạo bỗng nhiên có chút không đành. Nhưng cảm giác ấy cũng chỉ thoáng qua trong chốc lát, không gì có thể ngăn cản con gái ông hạnh phúc.
"Con lặng lẽ đưa cô bé đến gặp ba."
"Vâng, cha nuôi."
......
Lúc Hàng An Chi dẫn người đến trước cửa nhà Nhạc Tuyết Vi thật khiến cô hoảng sợ:” Anh, các anh là?"
Cô chưa từng gặp qua những người này, tuy đều mặc đồng phụ màu đen những dường như không phải người của Hàn Thừa Nghị, hơn nữa, người dẫn đầu không phải Nghê Tuấn.
"Xin hỏi, các anh có chuyện gì?"
Ánh mắt đầu tiên khi Hàng An Chi nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi anh đã phải lắp bắp kinh hãi. Cô bé này, trên ảnh nhìn đã giống phu nhân, không nghĩ tới ngoài đời thật còn giống hơn. Phu nhân hôn mê mười mấy năm, vẫn ngủ trên giường nhưng về cơ bản thì không già đi chút nào, vừa nhìn thấy người con gái này anh đã nghĩ hai người họ là chị em sinh đôi.
"Khụ khụ." Hàng An Chi nắm tay đặt ở bên môi, giọng nói không tự chủ cũng nhẹ theo: "Vị tiểu thư này, chúng tôi sẽ không tổn thương cô, nhưng vì thân phận ông chủ chúng tôi có chút đặc thù không tiện ra mặt, xin cô thứ lỗi. Tiểu thư, xin đi theo chúng tôi một chuyến, ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô."
"Mời!"
Hai hàng vệ sĩ xếp thành hàng dài ở trước cửa, Nhạc Tuyết Vi khẩn trương che ngực, lùi về sau hai bước: "Anh, các anh chờ một chút, tôi vào lấy áo khoác."
Đây là tình huống gì cô hoàn toàn không biết, nhưng cô cũng không phải là người ngu ngốc nên hiểu được, muốn chạy trốn dưới mí mắt của bọn họ hoàn toàn không có khả năng. Vì thế, cô trở về lấy áo khoác, đồng thời tranh thủ gọi điện thoại cho Lương Tư Văn.
"Tiểu thư, cô muốn làm gì?"
Có điều chút suy nghĩ ấy của cô làm sao có thể qua nổi mắt của Hàng An Chi?
Điện thoại còn chưa được kết nối, cổ tay đã bị Hàng An Chi kéo lại. Hàng An Chi híp mắt, ánh mắt chợp lóe, gương mặt kiên cường lại mang theo chút tà ác, bờ môi khẽ nhếch mang theo ý cười giết chóc.
Nhạc Tuyết Vi sợ tới mức buông tay ra, di động liền rơi xuống:” Tôi...”
"Không cần giải thích với tôi, tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn, ông chủ chúng tôi không có nhiều thời gian, người đâu, dẫn đi!"
"Dạ!"
Vệ sĩ tiến lên, dễ dàng chế trụ Nhạc Tuyết Vi, dẫn cô ra khỏi nhà trọ, nhét vào bên trong Rolls-Royce.
"Lái xe!"
Xe chạy trong nội thành trên đường chuyên dụng (đường giành riêng cho Tổng Thống??), chẳng biết qua bao lâu xe liền tiến vào đường núi âm u, chậm rãi chạy sâu vào trong rừng núi. Nhạc Tuyết Vi chú ý đến kiến trúc toàn nhà có dấu ấn ký hiệu của nước C? Rốt cuộc đây là đâu?
Cô trước quen biết Hàn Thừa Nghị, sau gặp Sven, đều là những người giàu có, những thứ xa xỉ hào nhoáng đã không còn khiến cô ngạc nhiên, nhưng...... Nơi này lại không thể dùng hai từ’ xa hoa’ để hình dung, bên trong mang bầu không khí nghiêm túc trang trọng.
"Viên tiểu thư, mời xuống xe."
Xe dừng, cửa xe mở ra, Hàng An Chi giơ tay ý bảo Nhạc Tuyết Vi xuống xe.
Sợ hãi trong lòng Nhạc Tuyết Vi càng thêm mãnh liệt, đến tột cùng nơi này là chỗ nào? Cô có thể khẳng định đây là lần đầu cô đến, nhưng kiến trúc ở đây sao lại có chút quen mắt? Giống như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi? Đúng rồi, hình như là trong ảnh.
Đột nhiên giật mình, Nhạc Tuyết Vi nghĩ tới, nơi này...... Chẳng lẽ là Dinh Tổng Thống?
"Mời!"
Hàng An Chi thấy Nhạc Tuyết Vi đứng yên, vươn tay nhẹ lay cô một cái.
Hành động này lập tức khiến Nhạc Tuyết Vi có chút không thoải mái, cô ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn anh ta, hừ lạnh nói: "Tự tôi đi, mong anh không cần động tay động chân.”
"À......" Hàng An Chi không nghĩ Nhạc Tuyết Vi sẽ có phản ứng lớn như vậy, nhiều hơn ngoài ý muốn là chút kinh ngạc vui vẻ, thân là con nuôi của Hàng Trạch Hạo, anh còn chưa từng bị ai trừng mắt nhìn: "Ngại quá, xin mời!"
Còn chưa tới cửa nhưng phía trước đã xuất hiện hai hàng vệ sĩ chỉnh tề...... Tâm trạng Nhạc Tuyết Vi có chút nặng nề, thật đúng là đến Dinh Tổng Thống? Giờ có muốn chạy hay xin giúp đỡ cũng không có tác dụng, nếu Tổng Thống muốn bắt cô, cô còn có thể chạy?
Hàng An Chi nói với nhóm vệ sĩ hai câu, vào bên trong cửa lớn, lập tức có người dẫn bọn họ vào bên trong nội viện.
Ngồi trên sân cỏ trong nội viện, Hàng Trạch Hạo chờ đã lâu, ông đang cùng hai con chó chơi đùa, xa xa thấy Hàng An Chi dẫn theo Nhạc Tuyết Vi tới, liền giao hai chú chó cho người hầu, vỗ vỗ tay đi đến trước ghế ngồi xuống.
"Cha nuôi, người đã đến." Hàng An Chi thấp giọng nói bên tai Hàng Trạch Hạo.
"Ừ, con không cần đi xa, ba nói nhanh thôi."
"Vâng."
Hàng An Chi trả lời, sau đó đứng ở một bên không xa.
Lúc này Nhạc Tuyết Vi mới nhận ra, đây chính là Tổng Thống nước C- Hàng Trạch Hạo! Trời ạ, người mà chỉ có ở trên TV làm sao lại xuất hiện trước mặt cô? Cho dù là nằm mơ, cô cũng hiểu đây là người cả đời sẽ chẳng có quan hệ gì với mình, vì sao lại muốn gặp cô?
"Ha ha."
Hàng Trạch Hạo nở nụ cười, một tay vuốt tóc, hỏi: " Sao lại dùng ánh mắt này nhìn tôi? Tôi rất kỳ quái sao?”
"Không phải......" Nhạc Tuyết Vi cuống quít lắc đầu, có chút hoảng hốt.
"Có phải thấy tôi quen mắt?" Hàng Trạch Hạo cười lớn: "Ha ha...... Đúng rồi, ngày đó cô mời tôi uống sữa, hôm nay tôi mời cô uống nước trái cây? Nước dâu tây mới ép, uống thử xem."
"Dạ?" Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc che miệng, trong giây lát mới ý thức được, Hàng Trạch Hạo chính là người đàn ông trung niên cô gặp trong bệnh viện ngày đó! Trời ạ, ông ấy chính là Tổng Thống Hàng Trạch Hạo! Bàn tay run rẩy nhận lấy ly nước ép từ tay người làm, khẩn trương đến mức ngay cả một ngụm cũng không dám uống.
Hàng Trạch Hạo như đang cùng cô ôn chuyện cũ, hỏi: "Nhiều ngày không gặp, thế nào, thân thể đã khỏe chưa?"
"Vâng, trên cơ bản đều tốt ạ." Nhạc Tuyết Vi gật đầu, mân môi hỏi Hàng Trạch Hạo: "Người thân của ngài đâu? Ngày hôm đó chắc là ngài đến thăm người thân? Thân thể của của cô( anh) ấy có khỏe không?"
"À......" Hàng Trạch Hạo cười khẽ, thoáng chốc ánh mắt liền trở nên lạnh nhạt, chậm rãi nói: "Tôi đến thăm con gái, thân thể con bé đã tốt hơn nhiều rồi, lại nói tôi còn phải cảm ơn cô nhiều, nhờ phúc của cô, con gái tôi mới được khỏe mạnh."
"Vâng?" Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc, không rõ ý trong lời nói của ông.
"Đúng rồi, quên nói cho cô biết, con gái của tôi chính là người cô đã hiến tế bào gan, con bé tên Kiều Vũ Vi." Đôi con ngươi Hàng Trạch Hạo đen nhánh, thâm thúy mà bức người.
Nhạc Tuyết Vi nhất thời không kịp phản ứng, nụ cười bỗng trở nên cứng ngắc. Ông ấy nói gì? Ông ấy vừa nói con gái ông ấy là Kiều Vũ Vi? Giống Hàn Thừa Nghị, cô đã từng xem qua xét nghiệm DNA của Kiều Vũ Vi bốn năm trước. Cha đẻ của Kiều Vũ Vi là Hàng Trạch Hạo? Một người có gia thế hiển hách??
Không phải cô ghen tị với Kiều Vũ Vi, cô chỉ muốn ở bên Hàn Thừa Nghị. Kiều Vũ Vi vốn đối với Hàn Thừa Nghị như hổ rình mồi, hiện tại, cô ta còn thêm thân phận là con gái của Tổng Thống, như vậy còn có thể từ bỏ ý đồ với Hàn Thừa Nghị sao? Hơn nữa, bên cạnh còn có một vị Hàn phu nhân ngăn cản...... Cơ hội cô được ở bên Hàn Thừa Nghị càng trở nên xa vời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook