“Cô muốn giết cô ấy rồi an toàn rút lui, Nhan Bác Hải là biện pháp tốt nhất! Nhan Mộc Tâm, tôi đứng ngoài nghe thấy Nhược Nhược cầu xin cô, nếu cô không tham dự kế hoạch này sao lại làm như không thấy, cô nói có thuyết phục không?” Cố Hàn Đình rất hy vọng chuyện này không liên quan gì tới cô, nhưng biểu hiện của cô rất khó thuyết phục anh.

Nhan Mộc Tâm tàn nhẫn như vậy từ khi nào?

“Trước giờ tôi chưa từng làm hại Chu Y Nhược, là anh không tin tôi, nghĩ oan cho tôi! Tôi cũng bị bắt cóc, Nhan Bác Hải cũng hành hung tôi gần chết, tôi không cứu cô ta vì…”

Nhan Mộc Tâm nói tới đây thì đột nhiên ngừng lại, cười lạnh: “Anh để ý à? Tôi giải thích anh tin à? Tôi, vô tội.”

“Đau!” Chu Y Nhược nói xong bắt đầu hộc máu.

Cố Hàn Đình nhìn Nhan Mộc Tâm cười, xông tới trước mặt cô, nhặt con dao trên đất lên chỉ vào ngực cô, nhưng chưa ra tay.

“Cô cũng thật độc ác! Cô không sợ tôi giết cô?”

“Có phải là tôi giải thích thế nào anh cũng không tin đúng không?”

“Cô có chứng cứ gì chứng minh không phải cô làm? Nhan Mộc Tâm, làm sai thì phải hối lỗi, cô nhìn lại cô xem, ngang ngược như bị tủi thân lắm, tôi nhìn cô như vậy mà phát tởm, sao cô còn không biết xấu hổ ở đấy mà kêu la chứ?” Nếu cô có chứng cứ, anh nguyện ý điều tra rõ mọi chuyện.

Lời nói trống rỗng chẳng có ý nghĩa gì, lập luận sắc bén cũng không phải chứng cứ!

Tim Nhan Mộc Tâm đau quá! Không phải đau lòng, mà là thân thể đau!

“Nếu không có chứng cứ thì mong anh đừng vu oan cho tôi! Cố Hàn Đình, anh trách oan tôi một lần mà vẫn không rút kinh nghiệm, nếu anh cho rằng tôi là hung thủ thì giết tôi đi!” Cô cũng không còn gì để nói! Không có cách nào khiến anh tin tưởng cô! Đúng là quá thất bại!

“Diễn xuất của cô ngày càng tốt!”

Nhan Mộc Tâm cười lạnh, cả người đâm vào mũi dao của anh: “Không cần anh ra tay! Hài lòng chưa?”

Thì ra đau cũng có thể chết lặng!



Cố Hàn Đình chỉ làm bộ, không ngờ cô lại… lúc này, anh nhíu mày, hơi há miệng, trầm mặc thay thế mọi lời!

Cô lại ra sức cười, anh sợ tới mức ném dao, trừng mắt nhìn cô rồi quay người ôm Chu Y Nhược đi, quát Vương Siêu Quần: “Dẫn cô ta đi bệnh viện, hung thủ đừng hòng trốn!”

Nhan Mộc Tâm nhìn bóng lưng bỏ đi của người đàn ông, che ngực, khóe mắt trào nước mắt: “Anh tin tôi không?”

Anh dừng một chút, im lặng!

“Rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì khiến cho các người không tin tôi như vậy? Rốt cuộc tôi thất bại tới mức nào mà các người đều nghĩ tôi là hung thủ, tôi thật sự độc ác, tàn nhẫn tới mức đáng bị cửa tan nhà nát sao?” Nhan Mộc Tâm che miệng vết thương, đau đớn muốn chết!

“Nhan tiểu thư, tôi tin là nếu cô không làm, Cố thiếu sẽ trả lại công bằng cho cô! Dẫn Nhan Bác Hải đi cho tôi!” Vương Siêu Quần vươn tay nhưng cô lập tức từ chối: “Không cần, tôi tự đi được!”

Cô gian nan lết thân thể bị thương đi, mỗi bước đều đau tới tận xương, cuối cùng, trước mắt tối sầm, bên tai có tiếng người đang gọi cô, cô mệt mỏi quá! Cô muốn nghỉ ngơi!

Trong phòng bệnh.

Chu Y Nhược ho khan mấy tiếng, nhìn Cố Hàn Đình, nói: “Có lẽ chúng ta hiểu lầm Nhan tiểu thư rồi, em thấy trên mặt cô ấy cũng có rất nhiều vết thương, lúc đấy có thể là cô ấy bị dọa sợ nên mới không cứu em! Anh không nên đối xử với cô ấy như vậy, nói thế nào thì cô ấy… cô ấy cũng là…”

“Dẫn người vào.” Cố Hàn Đình nói, Vương Siêu Quần mang Nhan Bác Hải vào.

“Ông bảo Nhan Mộc Tâm sai ông làm vậy?”

“Đúng, hôm qua Nhan Mộc Tâm tìm tôi, muốn tôi giúp một việc, tôi vốn do dự, dù sao cũng không dám đắc tội Cố thiếu, chính cô ta nói ở cạnh anh sẽ bị anh phá hủy, cô ta còn lo lắng cho anh trai cô ta, chỉ có thể buông tay, vì không thể thay đổi được anh nên muốn giết Cố phu nhân tương lai là cô ta có thể quay về Cố gia!” Nhan Bác Hải nói rành mạch.

“Tôi nên tin ông không?”

“Cô ta nói anh thả bà cô ta nhưng không có nghĩa sẽ thật sự buông tha, vì muốn rời đi anh nên cô ta nhất định muốn vậy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương