Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel
-
Chương 66: Giám Sát
Cũng như lần trước, Evanson được Đá Triệu Hồi kéo về nhưng lần này người thi triển phép thuật lại là Taylor và Domen. Thấy Evanson xuất hiện, Domen lập tức nói: “Ta đến từ không gian Nether.”
Evanson nhìn Domen chớp mắt hai cái rồi quay sang nhìn Taylor tỏ ý muốn nhờ anh ta dịch hộ. Khốn kiếp, cái tên này đã khó giao tiếp rồi mà lại còn không biết gửi liên kết tâm linh sang đây nữa.
“Có người đến, Sarah đang tiếp đãi.” Taylor nói.
Evanson cau mày, anh biết rõ câu nói có người đến này rõ ràng không phải muốn ám chỉ có khách đến mua hàng.
Bởi vì nếu chỉ là một người khách đến cửa tiệm thì Sarah sẽ có thể giải quyết tốt. Nhan sắc của cô ta nói không chừng có thể nâng giá bán hàng lên nữa cho nên hoàn toàn không cần phải thông báo Evanson làm gì. Vả lại cái cửa tiệm rách nát này mà cũng có khách sao? Dù gì Evanson cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng với cửa tiệm của chính mình rồi.
Thế là anh vội vàng thay quần áo gội đầu rồi sẵn tiện gỡ luôn cái logo Umbrella trên laptop ra.
“Chà, đúng là bất ngờ nhưng mà vẫn hoan nghênh chị, đặc vụ Melinda.” Evanson bước ra tiệm thì phát hiện người đó chính là Melinda.
Lần này khác với lần trước, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng viền hoa và bộ váy màu kem còn dắt theo Hubbs.
“Tôi đem con chó của cậu trả lại cho cậu, sao hả? Thấy tôi đến cậu bất ngờ lắm sao?” Tuy trang phục đã thay đổi nhưng thái độ của cô vẫn cứ lạnh lùng như trước.
“Nói thật thì đúng là có chút bất ngờ. Tôi còn tưởng sẽ là Coulson. Dù gì trải nghiệm lần đầu đến đây của chị cũng không vui lắm.” Evanson giải thích, sau đó vuốt đầu Hubbs: “Chà, Hubbs béo lên rồi này. Xem ra thức ăn ở SHIELD rất ngon.” Rồi anh quay sang nói với Melinda: “SHIELD của các chị thật sự không tuyển người làm thêm sao? Đãi ngộ ở đó xem ra rất tốt.”
Melinda nghe câu nói đùa của Evanson thì bật cười: “Trải nghiệm lần trước thì Coulson cũng chả khá hơn tôi bao nhiêu nhưng lần này là vì anh ấy có việc phải làm.”
Lúc này, Hubbs tranh thủ lúc hai người nói chuyện liền rời khỏi Evanson vụt cái đã phóng ra sau tiệm.
Khi Evanson nghe được Coulson có việc khác phải làm thì ánh mắt chợt sáng lên: “Thế à? Anh ấy dường như mới từ Afghanistan về mà, SHIELD của các chị bận rộn thật đấy.”
Melinda nói mơ hồ: “SHIELD lúc nào cũng bận.” Cô vừa nói xong thì chợt nghe phía sau tiệm có tiếng chó tru thê lương. Tiếng tru ấy vang lên vừa bất lực vừa tuyệt vọng.
“Chà, lúc Hubbs không có ở đây, chúng tôi có đem cái ổ của nó đi giặt. Chị cũng biết chó là loài động vật nhận ổ mà.” Thấy ánh mắt kỳ lạ của Melinda, Evanson vội ngượng ngùng giải thích.
Có đánh chết anh cũng không thể khai ra việc đã đem bán hết số thức ăn cho chó mà Hubbs cất giấu. Lúc này Hubbs đã thất thần từ sau cửa tiệm bước ra rồi nằm phịch xuống sàn với vẻ mặt không còn chút lưu luyến gì với thế gian. Xem ra việc kho báu bị trộm mất chính là một cú sốc rất lớn với nó.
“Khụ khụ.” Ánh mắt u ám của Hubbs đã động đến dây thần kinh xấu hổ của Evanson. Thế là anh ho khan một tiếng rồi vội quay lai chuyện chính: “Chị nói SHIELD rất bận à? Bận việc gì thế?”
Melinda vừa đứng tựa lên ghế vừa nói: “Bận bảo vệ hòa bình thế giới.”
“Đúng là mục tiêu to lớn.” Evanson cảm thấy muốn nghe ngóng tin tức từ đặc vụ cao cấp này có vẻ không được rồi. Thế là anh bèn đổi chủ đề: “Nhưng tôi cảm thấy các người chưa đủ bận.”
Melinda nhíu mày hỏi: “Ý cậu là sao?”
“Chẳng có ý gì cả.” Evanson nói: “Tôi chỉ đơn giản thấy là các người không quá bận, ít ra còn có thời gian sắp xếp tám đặc vụ đến giám sát tôi.”
Việc của Evanson đã được chính Nick Fury đặt thành cấp mười. Thế nên phái vài đặc vụ đến theo dõi là chuyện hết sức bình thường.
Ngay cả bản thân những đặc vụ ấy cũng không hiểu vì sao mình phải giám sát Evanson. Lệnh mà họ nhận được chỉ là ghi lại chi tiết mọi hoạt động của mục tiêu mà thôi.
Cho nên hiện giờ Evanson đứng đây nhưng thật ra đang bị tám đặc vụ của SHIELD đứng ở bốn phía giám sát chặt chẽ. Vì thế mỗi khi anh ra ngoài làm việc đều phải chọn cách đặc biệt chứ không phải đơn giản chỉ muốn tiết kiệm tiền xe.
“Quả nhiên cậu đã biết!” Melinda có vẻ không chút bất ngờ gì trước việc Evanson phát giác ra mình đang bị giám sát: “Đã có hai nhóm trong số họ có dấu hiệu bị thần kinh rồi.”
Trước khi Melinda đến đây đã tuần tra một vòng quanh bốn vị trí giám sát ấy, thậm chí cũng không giấu Hubbs. Thật ra thì ngay cả Nick Fury, người sắp xếp nhiệm vụ này cũng cảm thấy việc giám sát sẽ chẳng giấu được Evanson bao lâu.
Kết quả Melinda phát hiện trong tám đặc vụ ấy thì đã có một nửa trở nên ngơ ngơ ngác ngác rồi.
“Nửa đêm không ngủ mà chạy vào nhà của một Warlock gắn camera khó tránh khỏi bị dọa một phen.” Evanson nói một cách thản nhiên.
Evanson hoàn toàn không bất ngờ với việc mình bị giám sát, thậm chí không cần đi điều tra cũng có thể đoán được. Nhưng anh không bất ngờ không có nghĩa là sẽ không có phản ứng gì. Không ai muốn nhất cử nhất động của mình lại bị người ta theo dõi cả. Nếu họ không phải là người do SHIELD phái đến vốn không có ác ý gì thì đã bị biến thành Pha Lê Linh Hồn từ lâu rồi.
Nhưng không ngờ họ lại không hài lòng với việc chỉ lắp vài camera giám sát từ xa mà còn muốn lắp thêm camera siêu nhỏ trong nhà để theo dõi. Thế nên Evanson mới thi triển vài phép hù dọa cấp thấp lên từng người nửa đêm lẻn vào nhà anh xem như là một lời cảnh cáo nho nhỏ.
“Cậu phải hiểu là họ không có ác ý gì, giám sát một sự tồn tại đặc biệt như cậu là công việc của SHIELD chúng tôi hơn nữa đây cũng là một dạng bảo vệ.” Melinda giải thích, trong giọng nói có pha một chút giận dữ.
“Thế nên họ mới chỉ bị dọa một chút thôi.” Giọng của Evanson cũng có chút không hài lòng: “Nhưng mà, nếu họ còn dám xông vào nhà tôi lần nữa thì e rằng chị phải gửi tiền trợ cấp tử vong đến cho người nhà họ rồi.”
“Tôi có thể xem đây là một lời uy hiếp không?” Đôi mắt Melinda nheo lại.
“Không, tôi chỉ đang nói ra một sự thật thôi.” Evanson nói: “Tôi hiểu công việc của các người, nên tôi chịu được việc họ theo dõi tôi từ xa nhưng các người cũng phải tôn trọng sự riêng tư của tôi. Trong nhà tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ thiết bị giám sát nào. Còn về sự bảo vệ, hừ, nếu ngay cả tôi mà còn bị uy hiếp thì họ lao vào cũng giống như tự tìm cái chết thôi.”
Thật ra với năng lực của Evanson thì cho dù có lắp camera theo dõi cũng không sao, chỉ cần anh lập ra một bức màn ám ảnh thì số camera suốt hai mươi bốn tiếng chỉ quay được một màu đen.
Sở dĩ hiện giờ anh làm lớn chuyện này ra, hơn nữa còn tỏ vẻ rất khó chịu là vì muốn truyền một tin đến cho SHIELD: Chúng ta bình đẳng với nhau, chúng ta phải tôn trọng nhau, tôi không phải kẻ dễ bắt nạt.
“Được rồi, tôi sẽ về nói lại với cục trưởng Fury ý của cậu.” Melinda nghe hiểu lời nói của Evanson nên đồng ý.
“Thế thì tốt.” Thấy đối phương chịu nhượng bộ, Evanson thở phào nhẹ nhõm: “À, phải rồi, bộ quần áo này của chị là sao thế? Có vẻ không hợp với khí chất của chị lắm.”
Melinda ngây ra rồi thầm nghĩ cậu đổi đề tài cũng nhanh thật đấy.
Evanson nhìn Domen chớp mắt hai cái rồi quay sang nhìn Taylor tỏ ý muốn nhờ anh ta dịch hộ. Khốn kiếp, cái tên này đã khó giao tiếp rồi mà lại còn không biết gửi liên kết tâm linh sang đây nữa.
“Có người đến, Sarah đang tiếp đãi.” Taylor nói.
Evanson cau mày, anh biết rõ câu nói có người đến này rõ ràng không phải muốn ám chỉ có khách đến mua hàng.
Bởi vì nếu chỉ là một người khách đến cửa tiệm thì Sarah sẽ có thể giải quyết tốt. Nhan sắc của cô ta nói không chừng có thể nâng giá bán hàng lên nữa cho nên hoàn toàn không cần phải thông báo Evanson làm gì. Vả lại cái cửa tiệm rách nát này mà cũng có khách sao? Dù gì Evanson cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng với cửa tiệm của chính mình rồi.
Thế là anh vội vàng thay quần áo gội đầu rồi sẵn tiện gỡ luôn cái logo Umbrella trên laptop ra.
“Chà, đúng là bất ngờ nhưng mà vẫn hoan nghênh chị, đặc vụ Melinda.” Evanson bước ra tiệm thì phát hiện người đó chính là Melinda.
Lần này khác với lần trước, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng viền hoa và bộ váy màu kem còn dắt theo Hubbs.
“Tôi đem con chó của cậu trả lại cho cậu, sao hả? Thấy tôi đến cậu bất ngờ lắm sao?” Tuy trang phục đã thay đổi nhưng thái độ của cô vẫn cứ lạnh lùng như trước.
“Nói thật thì đúng là có chút bất ngờ. Tôi còn tưởng sẽ là Coulson. Dù gì trải nghiệm lần đầu đến đây của chị cũng không vui lắm.” Evanson giải thích, sau đó vuốt đầu Hubbs: “Chà, Hubbs béo lên rồi này. Xem ra thức ăn ở SHIELD rất ngon.” Rồi anh quay sang nói với Melinda: “SHIELD của các chị thật sự không tuyển người làm thêm sao? Đãi ngộ ở đó xem ra rất tốt.”
Melinda nghe câu nói đùa của Evanson thì bật cười: “Trải nghiệm lần trước thì Coulson cũng chả khá hơn tôi bao nhiêu nhưng lần này là vì anh ấy có việc phải làm.”
Lúc này, Hubbs tranh thủ lúc hai người nói chuyện liền rời khỏi Evanson vụt cái đã phóng ra sau tiệm.
Khi Evanson nghe được Coulson có việc khác phải làm thì ánh mắt chợt sáng lên: “Thế à? Anh ấy dường như mới từ Afghanistan về mà, SHIELD của các chị bận rộn thật đấy.”
Melinda nói mơ hồ: “SHIELD lúc nào cũng bận.” Cô vừa nói xong thì chợt nghe phía sau tiệm có tiếng chó tru thê lương. Tiếng tru ấy vang lên vừa bất lực vừa tuyệt vọng.
“Chà, lúc Hubbs không có ở đây, chúng tôi có đem cái ổ của nó đi giặt. Chị cũng biết chó là loài động vật nhận ổ mà.” Thấy ánh mắt kỳ lạ của Melinda, Evanson vội ngượng ngùng giải thích.
Có đánh chết anh cũng không thể khai ra việc đã đem bán hết số thức ăn cho chó mà Hubbs cất giấu. Lúc này Hubbs đã thất thần từ sau cửa tiệm bước ra rồi nằm phịch xuống sàn với vẻ mặt không còn chút lưu luyến gì với thế gian. Xem ra việc kho báu bị trộm mất chính là một cú sốc rất lớn với nó.
“Khụ khụ.” Ánh mắt u ám của Hubbs đã động đến dây thần kinh xấu hổ của Evanson. Thế là anh ho khan một tiếng rồi vội quay lai chuyện chính: “Chị nói SHIELD rất bận à? Bận việc gì thế?”
Melinda vừa đứng tựa lên ghế vừa nói: “Bận bảo vệ hòa bình thế giới.”
“Đúng là mục tiêu to lớn.” Evanson cảm thấy muốn nghe ngóng tin tức từ đặc vụ cao cấp này có vẻ không được rồi. Thế là anh bèn đổi chủ đề: “Nhưng tôi cảm thấy các người chưa đủ bận.”
Melinda nhíu mày hỏi: “Ý cậu là sao?”
“Chẳng có ý gì cả.” Evanson nói: “Tôi chỉ đơn giản thấy là các người không quá bận, ít ra còn có thời gian sắp xếp tám đặc vụ đến giám sát tôi.”
Việc của Evanson đã được chính Nick Fury đặt thành cấp mười. Thế nên phái vài đặc vụ đến theo dõi là chuyện hết sức bình thường.
Ngay cả bản thân những đặc vụ ấy cũng không hiểu vì sao mình phải giám sát Evanson. Lệnh mà họ nhận được chỉ là ghi lại chi tiết mọi hoạt động của mục tiêu mà thôi.
Cho nên hiện giờ Evanson đứng đây nhưng thật ra đang bị tám đặc vụ của SHIELD đứng ở bốn phía giám sát chặt chẽ. Vì thế mỗi khi anh ra ngoài làm việc đều phải chọn cách đặc biệt chứ không phải đơn giản chỉ muốn tiết kiệm tiền xe.
“Quả nhiên cậu đã biết!” Melinda có vẻ không chút bất ngờ gì trước việc Evanson phát giác ra mình đang bị giám sát: “Đã có hai nhóm trong số họ có dấu hiệu bị thần kinh rồi.”
Trước khi Melinda đến đây đã tuần tra một vòng quanh bốn vị trí giám sát ấy, thậm chí cũng không giấu Hubbs. Thật ra thì ngay cả Nick Fury, người sắp xếp nhiệm vụ này cũng cảm thấy việc giám sát sẽ chẳng giấu được Evanson bao lâu.
Kết quả Melinda phát hiện trong tám đặc vụ ấy thì đã có một nửa trở nên ngơ ngơ ngác ngác rồi.
“Nửa đêm không ngủ mà chạy vào nhà của một Warlock gắn camera khó tránh khỏi bị dọa một phen.” Evanson nói một cách thản nhiên.
Evanson hoàn toàn không bất ngờ với việc mình bị giám sát, thậm chí không cần đi điều tra cũng có thể đoán được. Nhưng anh không bất ngờ không có nghĩa là sẽ không có phản ứng gì. Không ai muốn nhất cử nhất động của mình lại bị người ta theo dõi cả. Nếu họ không phải là người do SHIELD phái đến vốn không có ác ý gì thì đã bị biến thành Pha Lê Linh Hồn từ lâu rồi.
Nhưng không ngờ họ lại không hài lòng với việc chỉ lắp vài camera giám sát từ xa mà còn muốn lắp thêm camera siêu nhỏ trong nhà để theo dõi. Thế nên Evanson mới thi triển vài phép hù dọa cấp thấp lên từng người nửa đêm lẻn vào nhà anh xem như là một lời cảnh cáo nho nhỏ.
“Cậu phải hiểu là họ không có ác ý gì, giám sát một sự tồn tại đặc biệt như cậu là công việc của SHIELD chúng tôi hơn nữa đây cũng là một dạng bảo vệ.” Melinda giải thích, trong giọng nói có pha một chút giận dữ.
“Thế nên họ mới chỉ bị dọa một chút thôi.” Giọng của Evanson cũng có chút không hài lòng: “Nhưng mà, nếu họ còn dám xông vào nhà tôi lần nữa thì e rằng chị phải gửi tiền trợ cấp tử vong đến cho người nhà họ rồi.”
“Tôi có thể xem đây là một lời uy hiếp không?” Đôi mắt Melinda nheo lại.
“Không, tôi chỉ đang nói ra một sự thật thôi.” Evanson nói: “Tôi hiểu công việc của các người, nên tôi chịu được việc họ theo dõi tôi từ xa nhưng các người cũng phải tôn trọng sự riêng tư của tôi. Trong nhà tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ thiết bị giám sát nào. Còn về sự bảo vệ, hừ, nếu ngay cả tôi mà còn bị uy hiếp thì họ lao vào cũng giống như tự tìm cái chết thôi.”
Thật ra với năng lực của Evanson thì cho dù có lắp camera theo dõi cũng không sao, chỉ cần anh lập ra một bức màn ám ảnh thì số camera suốt hai mươi bốn tiếng chỉ quay được một màu đen.
Sở dĩ hiện giờ anh làm lớn chuyện này ra, hơn nữa còn tỏ vẻ rất khó chịu là vì muốn truyền một tin đến cho SHIELD: Chúng ta bình đẳng với nhau, chúng ta phải tôn trọng nhau, tôi không phải kẻ dễ bắt nạt.
“Được rồi, tôi sẽ về nói lại với cục trưởng Fury ý của cậu.” Melinda nghe hiểu lời nói của Evanson nên đồng ý.
“Thế thì tốt.” Thấy đối phương chịu nhượng bộ, Evanson thở phào nhẹ nhõm: “À, phải rồi, bộ quần áo này của chị là sao thế? Có vẻ không hợp với khí chất của chị lắm.”
Melinda ngây ra rồi thầm nghĩ cậu đổi đề tài cũng nhanh thật đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook