Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel
-
Chương 67: Chị Cần Sức Mạnh
Tư duy đổi chủ đề câu chuyện của Evanson thật sự khiến Melinda nhất thời không đỡ nổi. Lúc nãy còn đang rất nghiêm túc căng thẳng, sao thoắt cái cậu đã chuyển sang chuyện này rồi?
Ngẩn ra một lúc, Melinda mới ngao ngán nói: “Tôi đổi sang việc văn phòng rồi, Coulson chưa nói với cậu chuyện này à?”
“À, có nói rồi hình như còn nói là chị chủ động xin đổi.” Evanson nghĩ một chút rồi nói: “Việc văn phòng gì đó thật sự không hợp với chị cho dù là tính chất công việc hay trang phục đi nữa. Sao chị lại chọn công việc nhàm chán này thế?”
Nhắc đến việc này, mặt Melinda chợt tối sầm lại: “Không có gì cả, chẳng qua tôi không muốn làm việc bên ngoài nữa thôi. Tôi đã thấy quá nhiều cái chết và đổ máu giờ muốn đổi sang công việc bình thường một chút.”
“Thật sự như thế sao?” Đối với lí do mà Melinda đưa ra này, Evanson rõ ràng không tin: “Tôi có thể nhìn ra, chị có trái tim của một chiến binh. Chị khát khao chiến đấu, đối với chị mà nói, ngồi trong văn phòng làm mấy việc lặt vặt chắc chắn sẽ khó chịu hơn tung hoành trên chiến trường. Hơn nữa lần trước khi chị đến đây tìm tôi, niềm khát khao sức mạnh mà chị biểu hiện ra hoàn toàn không phải là cảm xúc của một người chán ghét chiến đấu nên có.”
“Chiến đấu có nghĩa là tử vong.” Melinda thẫn thờ nói: “Có lúc là kẻ địch, có lúc lại là người mình, có nhiều lúc lại là người không nên chết. Tôi đang nghĩ nếu tôi không tham gia chiến đấu nữa thì có lẽ sẽ không nhìn thấy những việc ấy nữa.”
Melinda nhắc đến kẻ địch, người mình và người không nên chết nhưng không hề nhắc đến bản thân cô. Có thể thấy cô không hề sợ chết mà chỉ sợ người khác chết trước mặt mình nhất là khi chính cô là nguyên nhân gây ra cái chết ấy.
“Sao tôi lại nói mấy chuyện này với cậu nhỉ?” Melinda đột nhiên cảnh giác. Cô cảm thấy là một đặc vụ mà lại đi nói chuyện này với một người mới gặp có hai lần thì thật sự là không ổn.
Là một Warlock, muốn khiến cho một người thường trong lúc không để ý sẽ có những lời nói thật lòng trước mặt mình là một việc không hề khó. Nhưng nếu đối phương đã có sự đề phòng với mình thì sẽ không làm được nữa trừ phi là tra tấn linh hồn họ.
Evanson không muốn khai ra rằng, lúc nãy trong lúc chị không để ý tôi đã dùng lực tinh thần quấy nhiễu chị một chút. Thế nên anh không nói thẳng: “Chuyện này cũng không phải là không tốt, có vài việc nói ra rồi vẫn tốt hơn là giấu trong lòng. Vả lại cho dù không có chị thì những trận chiến cần xảy ra vẫn xảy ra, những người phải chết đều sẽ chết. Có khi còn vì không có chị mà chết còn nhiều hơn chỉ là không chết trước mặt chị mà thôi.”
Evanson cuối cùng tổng kết lại: “Cho nên tôi cảm thấy chị không phải vì chán ghét mà chỉ là đang trốn chạy thôi.”
“Trốn chạy sao?” Melinda suy nghĩ về điều này, sau đó cười đau khổ: “Có lẽ đúng thế nhưng tôi không muốn phải trải qua những chuyện ấy nữa. Có lẽ đây chính là cái gọi là mắt không thấy thì lòng không đau.”
“Quá tiêu cực rồi, tâm trạng này không đúng đâu, chị nên đi tìm một bác sĩ tâm lí đi. Hoặc là…” Evanson cười nói: “Nghe thử ý kiến của tôi đi. Là một Warlock, tôi thấu hiểu sâu sắc về tâm linh.”
“Thử nghe cậu vậy.” Melinda nói dứt khoát.
Lần này đến lượt Evanson kinh ngạc: “Đúng là bất ngờ, tôi còn tưởng chị sẽ tin vào bác sĩ tâm lí hơn là tin vào một Warlock bí ẩn như tôi chứ hơn nữa chúng ta cũng không thân thiết lắm.”
Melinda bĩu môi nói: “Bác sĩ tâm lí rất vô dụng, chồng trước của tôi chính là bác sĩ tâm lí.”
“Chồng trước à? Chị li hôn rồi sao?” Evanson ngạc nhiên hỏi. Anh không biết nhiều lắm về Melinda, còn tưởng nếu Melinda có kết hôn thì cũng sẽ lấy một người trong nội bộ SHIELD. Thật sự không ngờ chồng trước của cô lại là một bác sĩ tâm lí: “Ồ, thế thì tiếc quá.”
Melinda nhíu mày, trong lòng nghĩ tôi li hôn thì cậu tiếc cái quái gì? Nếu giả dụ như cậu có ý đồ gì đó với tôi thì đáng lẽ phải thấy may mắn mới phải chứ: “Tiếc à? Sao cậu lại thấy tiếc chứ?”
“Thật sự, tôi cảm thấy với tính cách và công việc của chị thì sẽ không dễ dàng kết hôn như thế nhưng đã khó khăn lắm mới kết hôn được thì lại li hôn rồi.” Evanson không quan tâm vẻ ngơ ngác của Melinda mà tiếp tục nói: “Hơn nữa tôi thấy công việc bác sĩ tâm lí của anh ấy thật sự rất hợp với chị, ít ra khi chị bạo hành gia đình với anh ấy thì anh ấy có thể tự điều chỉnh tâm lí chứ không bị rối loạn tâm lí.”
Melinda sa sầm nét mặt nghiến răng nghiến lợi ken két, bàn tay đặt trên bàn cũng nắm chặt lại nghe rốp rốp. Cô cảm thấy hiện giờ không cho cái tên đáng ghét ngồi trước mặt mình đây ăn một bạt tai chứng tỏ sức chịu đựng của mình đã đạt đến cảnh giới cao rồi.
“Thôi được rồi đùa đến đây là được rồi.” Evanson nhìn thấy mặt Melinda sắp biến thành màu đen thì lập tức đổi chủ đề: “Chị nên nghe theo ý kiến của tôi nhưng tôi cho chị biết, tôi sẽ không chỉ chị cách điều tiết tâm trạng bản thân đâu, tôi chỉ cho chị biết cách giải quyết thôi.”
“Phù.” Melinda hít một hơi thật sâu, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh: “Giải quyết thế nào?”
“Sức mạnh.” Evanson khẽ nheo mắt: “Thứ mà tôi có thể cho chị chỉ có sức mạnh mà thứ chị cần cũng chỉ có sức mạnh.”
“Sức… mạnh.” Melinda mơ hồ lặp lại từ này.
“Đúng thế, chính là sức mạnh.” Evanson nói bằng giọng mê hoặc: “Nếu chị sở hữu sức mạnh lớn thì sẽ có thể bảo vệ cho chiến hữu của chị, có thể bảo vệ cho những người vô tội nữa.”
Thấy Melinda sau khi nghe được những lời này thì trở nên trầm tư, Evanson tiếp tục nói: “Khi sức mạnh của chị đủ lớn, chị sẽ có thể hoàn toàn khống chế sự phát triển của cục diện. Những người nên sống sẽ được sống, những người nên chết sẽ phải chết. Tất cả những việc này chị đều hiểu rõ cho nên khi chị nhìn thấy quyển sách ấy, chị mới trở nên khát khao sức mạnh đến thế. Đây chính là mong mỏi thật sự trong lòng chị.”
Melinda có vẻ đã thất thần, cô mơ màng ngẩng đầu nhìn Evanson: “Khát khao trong lòng tôi sao?”
“Đúng thế.” Evanson trả lời chắc nịch, sau đó nhìn vào mắt Melinda rồi nói: “Thế chị có bằng lòng nghe theo khát khao trong lòng mình không?”
“Tôi… tôi… tôi bằng lòng.” Melinda suy nghĩ một lúc nhưng cuối cùng cũng đồng ý, dù vậy cô vẫn lo lắng hỏi: “Nhưng quyển sách ấy đã từ chối tôi rồi, cậu từng nói tôi không có tư cách học hỏi tri thức trong quyển sách ấy.”
“Hừ, thật sự đúng là thế nhưng mà cũng không sao.” Evanson thản nhiên trả lời: “Tôi vốn cũng không định dạy phép thuật cho chị.”
Lần này thì Melinda không hiểu, đối phương là một Warlock chuyên dùng phép thuật. Nếu cậu ta không dạy phép thuật cho mình thì dạy được gì cho mình đây?
Evanson nhìn ra vẻ hoài nghi của Melinda bèn giải thích: “Chị có thể nhìn thấy quyển sách ấy, tuy đã bị quyển sách từ chối nhưng phản ứng của chị cũng không quá tệ, so với người không thích hợp để học phép thuật thì khá hơn nhiều. Đối với loại người này, tôi có một phương pháp đặc biệt, tuy vẫn không thể học được phép thuật nhưng có thể có được sức mạnh bất phàm.”
“Thật sao?” Melinda nghi ngờ hỏi lại.
“Chị nhìn dáng vẻ của tôi giống đang lừa chị lắm sao?” Evanson phẩy tay nói.
Melinda cảm thấy tuy đối phương là một người hay đổi chủ đề, lại thích nói ra những câu nói đùa chọc ngoáy người khác nhưng chắc sẽ không thể lừa mình trong một việc nghiêm túc thế này được, thế nên cô quyết định tin tưởng: “Thế tôi phải làm sao mới có được sức mạnh này?”
“Không vội.” Evanson nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Tuy tôi định cho chị sức mạnh nhưng không phải bây giờ, trạng thái bây giờ của chị chưa thích hợp.”
“Thế khi nào mới thích hợp?” Melinda nóng lòng hỏi.
“Chờ cho tâm lí chị ổn định lại đã.” Evanson trả lời: “Còn nữa, tôi hi vọng chuyện này chỉ giới hạn trong hai chúng ta biết thôi.”
“Tại sao?” Melinda nheo mắt, rõ ràng cô không định giấu SHIELD chuyện này.
“Nói thật cho chị biết.” Evanson cười một chút rồi nói: “Sức mạnh của Warlock chúng tôi, cho dù là so sánh với đám phù thủy thì vẫn nguy hiểm và tà ác. Nếu tùy tiện dạy cho người không thích hợp thì không phải đang giúp họ mà là đang hại họ. Đó cũng là lí do vì sao tôi muốn chờ cho tâm lí chị ổn định rồi mới dạy cho chị. Chị có hứa không, Melinda?”
“Được rồi, tôi hứa.” Melinda cuối cùng cũng hứa.
Tà ác thì đã sao? Nguy hiểm thì thế nào? Khi bản thân hết đạn mà phía trước lại xuất hiện một khẩu súng lắp đầy đạn, thì bạn sẽ vì thấy nó là do kẻ thù chế tạo mà không sử dụng ư? Đây chính là suy nghĩ của Melinda khi không hiểu về phép thuật của Warlock.
“Thế thì chúng ta xem như thỏa thuận rồi.” Evanson chìa một tay ra.
Melinda bắt lấy bàn tay ấy rồi nói: “Thỏa thuận.”
Khi Melinda vừa đồng ý thì chợt thấy từ bàn tay Evanson tỏa ra một ánh sáng xanh lục nhè nhẹ bao bọc lấy bàn tay của cô, đồng thời cô cảm thấy mu bàn tay mình đột nhiên có cảm giác nóng rát.
Melinda vội vàng rụt tay ra rồi nhìn lại thì thấy trên mu bàn tay lúc này xuất hiện một phù văn màu lục. Phù văn ấy trông rất phức tạp huyền ảo giống một ngọn lửa đang cháy nhưng rồi nhanh chóng biến mất. “Đây là gì? Cậu đã làm gì rồi?”
“Đừng hốt hoảng, đó chẳng qua chỉ là một khế ước thôi.” Evanson giải thích: “Nếu chị định tiết lộ bí mật giữa hai chúng ta thì trước khi thực hiện, khế ước này sẽ quét đi mảng ký ức đó của chị.”
Evanson nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Nhưng tôi nắm thuật này chưa thuần thục lắm, có khi nó sẽ khiến chị quên nhiều hơn nữa đấy.”
“Cậu không tin tôi sao?” Melinda tức giận hỏi. Cách làm của Evanson khiến cô thấy không vui, không ai thích bị cưỡng chế cả cho dù bản thân đã bằng lòng thì cũng không thích bị người khác giám sát.
“Tôi tin chị nhưng chị có thể tin bản thân mình không?” Evanson nói: “Vả lại đây cũng chỉ là một biện pháp an toàn, chỉ cần chị làm đúng theo đã hứa thì nó cũng giống như không hề tồn tại.”
Có thể tin bản thân mình không? Melinda suy nghĩ một hồi, cảm thấy câu trả lời là không thể. Cho dù bản thân cô đã hứa với Evanson, hơn nữa còn là hứa thật lòng nhưng một khoảng thời gian trôi qua, nguyên tắc của một đặc vụ và lòng trung thành với SHIELD sẽ khiến cô đem chuyện này nói cho Nick Fury biết.
“Hừ.” Melinda hừ một tiếng rồi quay lưng bước đi. Khi đến cửa tiệm thì lại nghe giọng Evanson: “Melinda, tôi không nói đùa đâu, cố gắng mau chóng điều tiết tâm trạng, tôi rất mong chờ đấy.”
Melinda không quay đầu lại mà nói: “Tôi biết rồi.” Sau đó bỏ đi.
“Tôi thật sự rất mong chờ, sau khi nhận được sức mạnh của tôi rồi thì rốt cuộc chị sẽ trung thành với ai đây? Melinda.”
Ngẩn ra một lúc, Melinda mới ngao ngán nói: “Tôi đổi sang việc văn phòng rồi, Coulson chưa nói với cậu chuyện này à?”
“À, có nói rồi hình như còn nói là chị chủ động xin đổi.” Evanson nghĩ một chút rồi nói: “Việc văn phòng gì đó thật sự không hợp với chị cho dù là tính chất công việc hay trang phục đi nữa. Sao chị lại chọn công việc nhàm chán này thế?”
Nhắc đến việc này, mặt Melinda chợt tối sầm lại: “Không có gì cả, chẳng qua tôi không muốn làm việc bên ngoài nữa thôi. Tôi đã thấy quá nhiều cái chết và đổ máu giờ muốn đổi sang công việc bình thường một chút.”
“Thật sự như thế sao?” Đối với lí do mà Melinda đưa ra này, Evanson rõ ràng không tin: “Tôi có thể nhìn ra, chị có trái tim của một chiến binh. Chị khát khao chiến đấu, đối với chị mà nói, ngồi trong văn phòng làm mấy việc lặt vặt chắc chắn sẽ khó chịu hơn tung hoành trên chiến trường. Hơn nữa lần trước khi chị đến đây tìm tôi, niềm khát khao sức mạnh mà chị biểu hiện ra hoàn toàn không phải là cảm xúc của một người chán ghét chiến đấu nên có.”
“Chiến đấu có nghĩa là tử vong.” Melinda thẫn thờ nói: “Có lúc là kẻ địch, có lúc lại là người mình, có nhiều lúc lại là người không nên chết. Tôi đang nghĩ nếu tôi không tham gia chiến đấu nữa thì có lẽ sẽ không nhìn thấy những việc ấy nữa.”
Melinda nhắc đến kẻ địch, người mình và người không nên chết nhưng không hề nhắc đến bản thân cô. Có thể thấy cô không hề sợ chết mà chỉ sợ người khác chết trước mặt mình nhất là khi chính cô là nguyên nhân gây ra cái chết ấy.
“Sao tôi lại nói mấy chuyện này với cậu nhỉ?” Melinda đột nhiên cảnh giác. Cô cảm thấy là một đặc vụ mà lại đi nói chuyện này với một người mới gặp có hai lần thì thật sự là không ổn.
Là một Warlock, muốn khiến cho một người thường trong lúc không để ý sẽ có những lời nói thật lòng trước mặt mình là một việc không hề khó. Nhưng nếu đối phương đã có sự đề phòng với mình thì sẽ không làm được nữa trừ phi là tra tấn linh hồn họ.
Evanson không muốn khai ra rằng, lúc nãy trong lúc chị không để ý tôi đã dùng lực tinh thần quấy nhiễu chị một chút. Thế nên anh không nói thẳng: “Chuyện này cũng không phải là không tốt, có vài việc nói ra rồi vẫn tốt hơn là giấu trong lòng. Vả lại cho dù không có chị thì những trận chiến cần xảy ra vẫn xảy ra, những người phải chết đều sẽ chết. Có khi còn vì không có chị mà chết còn nhiều hơn chỉ là không chết trước mặt chị mà thôi.”
Evanson cuối cùng tổng kết lại: “Cho nên tôi cảm thấy chị không phải vì chán ghét mà chỉ là đang trốn chạy thôi.”
“Trốn chạy sao?” Melinda suy nghĩ về điều này, sau đó cười đau khổ: “Có lẽ đúng thế nhưng tôi không muốn phải trải qua những chuyện ấy nữa. Có lẽ đây chính là cái gọi là mắt không thấy thì lòng không đau.”
“Quá tiêu cực rồi, tâm trạng này không đúng đâu, chị nên đi tìm một bác sĩ tâm lí đi. Hoặc là…” Evanson cười nói: “Nghe thử ý kiến của tôi đi. Là một Warlock, tôi thấu hiểu sâu sắc về tâm linh.”
“Thử nghe cậu vậy.” Melinda nói dứt khoát.
Lần này đến lượt Evanson kinh ngạc: “Đúng là bất ngờ, tôi còn tưởng chị sẽ tin vào bác sĩ tâm lí hơn là tin vào một Warlock bí ẩn như tôi chứ hơn nữa chúng ta cũng không thân thiết lắm.”
Melinda bĩu môi nói: “Bác sĩ tâm lí rất vô dụng, chồng trước của tôi chính là bác sĩ tâm lí.”
“Chồng trước à? Chị li hôn rồi sao?” Evanson ngạc nhiên hỏi. Anh không biết nhiều lắm về Melinda, còn tưởng nếu Melinda có kết hôn thì cũng sẽ lấy một người trong nội bộ SHIELD. Thật sự không ngờ chồng trước của cô lại là một bác sĩ tâm lí: “Ồ, thế thì tiếc quá.”
Melinda nhíu mày, trong lòng nghĩ tôi li hôn thì cậu tiếc cái quái gì? Nếu giả dụ như cậu có ý đồ gì đó với tôi thì đáng lẽ phải thấy may mắn mới phải chứ: “Tiếc à? Sao cậu lại thấy tiếc chứ?”
“Thật sự, tôi cảm thấy với tính cách và công việc của chị thì sẽ không dễ dàng kết hôn như thế nhưng đã khó khăn lắm mới kết hôn được thì lại li hôn rồi.” Evanson không quan tâm vẻ ngơ ngác của Melinda mà tiếp tục nói: “Hơn nữa tôi thấy công việc bác sĩ tâm lí của anh ấy thật sự rất hợp với chị, ít ra khi chị bạo hành gia đình với anh ấy thì anh ấy có thể tự điều chỉnh tâm lí chứ không bị rối loạn tâm lí.”
Melinda sa sầm nét mặt nghiến răng nghiến lợi ken két, bàn tay đặt trên bàn cũng nắm chặt lại nghe rốp rốp. Cô cảm thấy hiện giờ không cho cái tên đáng ghét ngồi trước mặt mình đây ăn một bạt tai chứng tỏ sức chịu đựng của mình đã đạt đến cảnh giới cao rồi.
“Thôi được rồi đùa đến đây là được rồi.” Evanson nhìn thấy mặt Melinda sắp biến thành màu đen thì lập tức đổi chủ đề: “Chị nên nghe theo ý kiến của tôi nhưng tôi cho chị biết, tôi sẽ không chỉ chị cách điều tiết tâm trạng bản thân đâu, tôi chỉ cho chị biết cách giải quyết thôi.”
“Phù.” Melinda hít một hơi thật sâu, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh: “Giải quyết thế nào?”
“Sức mạnh.” Evanson khẽ nheo mắt: “Thứ mà tôi có thể cho chị chỉ có sức mạnh mà thứ chị cần cũng chỉ có sức mạnh.”
“Sức… mạnh.” Melinda mơ hồ lặp lại từ này.
“Đúng thế, chính là sức mạnh.” Evanson nói bằng giọng mê hoặc: “Nếu chị sở hữu sức mạnh lớn thì sẽ có thể bảo vệ cho chiến hữu của chị, có thể bảo vệ cho những người vô tội nữa.”
Thấy Melinda sau khi nghe được những lời này thì trở nên trầm tư, Evanson tiếp tục nói: “Khi sức mạnh của chị đủ lớn, chị sẽ có thể hoàn toàn khống chế sự phát triển của cục diện. Những người nên sống sẽ được sống, những người nên chết sẽ phải chết. Tất cả những việc này chị đều hiểu rõ cho nên khi chị nhìn thấy quyển sách ấy, chị mới trở nên khát khao sức mạnh đến thế. Đây chính là mong mỏi thật sự trong lòng chị.”
Melinda có vẻ đã thất thần, cô mơ màng ngẩng đầu nhìn Evanson: “Khát khao trong lòng tôi sao?”
“Đúng thế.” Evanson trả lời chắc nịch, sau đó nhìn vào mắt Melinda rồi nói: “Thế chị có bằng lòng nghe theo khát khao trong lòng mình không?”
“Tôi… tôi… tôi bằng lòng.” Melinda suy nghĩ một lúc nhưng cuối cùng cũng đồng ý, dù vậy cô vẫn lo lắng hỏi: “Nhưng quyển sách ấy đã từ chối tôi rồi, cậu từng nói tôi không có tư cách học hỏi tri thức trong quyển sách ấy.”
“Hừ, thật sự đúng là thế nhưng mà cũng không sao.” Evanson thản nhiên trả lời: “Tôi vốn cũng không định dạy phép thuật cho chị.”
Lần này thì Melinda không hiểu, đối phương là một Warlock chuyên dùng phép thuật. Nếu cậu ta không dạy phép thuật cho mình thì dạy được gì cho mình đây?
Evanson nhìn ra vẻ hoài nghi của Melinda bèn giải thích: “Chị có thể nhìn thấy quyển sách ấy, tuy đã bị quyển sách từ chối nhưng phản ứng của chị cũng không quá tệ, so với người không thích hợp để học phép thuật thì khá hơn nhiều. Đối với loại người này, tôi có một phương pháp đặc biệt, tuy vẫn không thể học được phép thuật nhưng có thể có được sức mạnh bất phàm.”
“Thật sao?” Melinda nghi ngờ hỏi lại.
“Chị nhìn dáng vẻ của tôi giống đang lừa chị lắm sao?” Evanson phẩy tay nói.
Melinda cảm thấy tuy đối phương là một người hay đổi chủ đề, lại thích nói ra những câu nói đùa chọc ngoáy người khác nhưng chắc sẽ không thể lừa mình trong một việc nghiêm túc thế này được, thế nên cô quyết định tin tưởng: “Thế tôi phải làm sao mới có được sức mạnh này?”
“Không vội.” Evanson nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Tuy tôi định cho chị sức mạnh nhưng không phải bây giờ, trạng thái bây giờ của chị chưa thích hợp.”
“Thế khi nào mới thích hợp?” Melinda nóng lòng hỏi.
“Chờ cho tâm lí chị ổn định lại đã.” Evanson trả lời: “Còn nữa, tôi hi vọng chuyện này chỉ giới hạn trong hai chúng ta biết thôi.”
“Tại sao?” Melinda nheo mắt, rõ ràng cô không định giấu SHIELD chuyện này.
“Nói thật cho chị biết.” Evanson cười một chút rồi nói: “Sức mạnh của Warlock chúng tôi, cho dù là so sánh với đám phù thủy thì vẫn nguy hiểm và tà ác. Nếu tùy tiện dạy cho người không thích hợp thì không phải đang giúp họ mà là đang hại họ. Đó cũng là lí do vì sao tôi muốn chờ cho tâm lí chị ổn định rồi mới dạy cho chị. Chị có hứa không, Melinda?”
“Được rồi, tôi hứa.” Melinda cuối cùng cũng hứa.
Tà ác thì đã sao? Nguy hiểm thì thế nào? Khi bản thân hết đạn mà phía trước lại xuất hiện một khẩu súng lắp đầy đạn, thì bạn sẽ vì thấy nó là do kẻ thù chế tạo mà không sử dụng ư? Đây chính là suy nghĩ của Melinda khi không hiểu về phép thuật của Warlock.
“Thế thì chúng ta xem như thỏa thuận rồi.” Evanson chìa một tay ra.
Melinda bắt lấy bàn tay ấy rồi nói: “Thỏa thuận.”
Khi Melinda vừa đồng ý thì chợt thấy từ bàn tay Evanson tỏa ra một ánh sáng xanh lục nhè nhẹ bao bọc lấy bàn tay của cô, đồng thời cô cảm thấy mu bàn tay mình đột nhiên có cảm giác nóng rát.
Melinda vội vàng rụt tay ra rồi nhìn lại thì thấy trên mu bàn tay lúc này xuất hiện một phù văn màu lục. Phù văn ấy trông rất phức tạp huyền ảo giống một ngọn lửa đang cháy nhưng rồi nhanh chóng biến mất. “Đây là gì? Cậu đã làm gì rồi?”
“Đừng hốt hoảng, đó chẳng qua chỉ là một khế ước thôi.” Evanson giải thích: “Nếu chị định tiết lộ bí mật giữa hai chúng ta thì trước khi thực hiện, khế ước này sẽ quét đi mảng ký ức đó của chị.”
Evanson nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Nhưng tôi nắm thuật này chưa thuần thục lắm, có khi nó sẽ khiến chị quên nhiều hơn nữa đấy.”
“Cậu không tin tôi sao?” Melinda tức giận hỏi. Cách làm của Evanson khiến cô thấy không vui, không ai thích bị cưỡng chế cả cho dù bản thân đã bằng lòng thì cũng không thích bị người khác giám sát.
“Tôi tin chị nhưng chị có thể tin bản thân mình không?” Evanson nói: “Vả lại đây cũng chỉ là một biện pháp an toàn, chỉ cần chị làm đúng theo đã hứa thì nó cũng giống như không hề tồn tại.”
Có thể tin bản thân mình không? Melinda suy nghĩ một hồi, cảm thấy câu trả lời là không thể. Cho dù bản thân cô đã hứa với Evanson, hơn nữa còn là hứa thật lòng nhưng một khoảng thời gian trôi qua, nguyên tắc của một đặc vụ và lòng trung thành với SHIELD sẽ khiến cô đem chuyện này nói cho Nick Fury biết.
“Hừ.” Melinda hừ một tiếng rồi quay lưng bước đi. Khi đến cửa tiệm thì lại nghe giọng Evanson: “Melinda, tôi không nói đùa đâu, cố gắng mau chóng điều tiết tâm trạng, tôi rất mong chờ đấy.”
Melinda không quay đầu lại mà nói: “Tôi biết rồi.” Sau đó bỏ đi.
“Tôi thật sự rất mong chờ, sau khi nhận được sức mạnh của tôi rồi thì rốt cuộc chị sẽ trung thành với ai đây? Melinda.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook