Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel
-
Chương 40: Thế Thì Cái Giá Là Gì?
Chưa thành công, Whitehall cảm thấy cũng đúng. Năm xưa chỉ cần một mình Captain America dẫn theo một nhóm đột kích là đã đánh cho Hydra tơi tả. Tuy đó là một cuộc tấn công bất ngờ nhưng cũng là một việc mà người bình thường không thể làm được. Nếu là quân đội bình thường thì cần ít nhất một liên đội lính tinh nhuệ mới có thể thành công.
Nếu những siêu nhân này có thể giống như súng máy, cạch cạch vài phát là được tạo ra trên băng chuyền thì trừ phi có một quốc gia nào đó ném bom hạt nhân hủy diệt Trái Đất, còn không thì công ty Umbrella này sẽ sớm chinh phục thế giới, việc quái gì phải đến đây giúp mình. “Thế thì, cái giá là gì, Wesker?” Giờ thì Whitehall lại nghĩ ra một chuyện khác, trên thế gian này không có bữa ăn nào là miễn phí. Loại thuốc mà đối phương mang đến, nếu nói là vô giá thì vẫn là nhẹ, phải nói rằng đây chính là thứ mà bất kỳ quốc gia hay tổ chức nào cũng mong muốn sở hữu. Bởi vì có thể nói một cách không quá đáng rằng, nếu không có sự tham gia của vũ khí cuối cùng là bom hạt nhân thì loại thuốc này chính là yếu tố quyết định thắng lợi trong chiến tranh.
“Giá à? Ha ha.” Evanson lén véo vào hông mình một phát để kiềm lại mong muốn mở miệng đòi vài triệu đô la.
“Ông Whitehall, ông cần phải biết, người muốn đưa cả thế giới vào trong tay mình không phải chỉ có mình các ông. Công ty Umbrella chúng tôi cũng có suy nghĩ như thế.” Evanson cầm ly rượu Brandy trên bàn lên uống một ngụm bằng dáng vẻ nho nhã: “Nhưng mà, khi có một chướng ngại vật khổng lồ như SHIELD cản đường thì tất cả tham vọng, tất cả lí tưởng của chúng ta đều sẽ chỉ là vô nghĩa và vọng tưởng thôi.”
“Cho nên cậu mới đến giúp chúng tôi, để chúng tôi có thêm sức mạnh, thu hút sự chú ý của SHIELD, từ đó giúp cho công ty Umbrella của cậu có không gian để phát triển.” Gừng càng già càng cay, dù gì cũng là một ông lão đã hơn trăm tuổi, nên Whitehall dễ dàng hiểu được hàm ý trong câu nói của Evanson.
“Đúng thế.” Evanson thẳng thắn thừa nhận, anh vốn cũng định như thế.
“Tức là cậu muốn chúng tôi làm khiên đỡ đạn.” Khuôn mặt Whitehall sa sầm, một Hydra năm xưa từng sắp chinh phục thế giới giờ lại có ngày bị người ta tùy tiện lợi dụng, thật sự khiến ông ta cảm thấy như một đòn đánh nặng vào lòng tự tôn. Nhưng mà…
“Ông có thể từ bỏ khối Obelisk sao, ông Whitehall?” Evanson nói ra mối quan tâm trong lòng Whitehall.
Có thể từ bỏ Obelisk sao? Đương nhiên không thể. Whitehall nghĩ ngay không do dự. Ông ta đã truy tìm Obelisk cả nửa đời rồi, có thể nói nó đã trở thành ý nghĩa của cuộc đời ông ta, cho dù có phải trả giá lớn thế nào cũng tuyệt đối không thể từ bỏ. Huống hồ chỉ cần chiến dịch lần này đủ bí mật thì cũng sẽ không lộ ra bí mật của Hydra. Khoan đã, Whitehall đột nhiên nhớ ra một điểm đáng nghi: “Tại sao lại chọn chúng tôi? Thứ thuốc này của các cậu cho dù đưa cho ai thì họ cũng sẽ không từ chối, khủng bố ở Trung Đông, các nước như Iraq, Hàn Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên, Cuba, các cậu nếu đưa thuốc cho bọn họ thì bọn họ sẽ càng gây ra động tĩnh lớn hơn nữa, hơn nữa cậu còn thu về được nguồn tài nguyên không thể tưởng tượng được, thế thì tại sao lại chọn chúng tôi?”
“Ha ha.” Evanson lại cầm ly rượu Brandy, dáng vẻ uống lần này còn nho nhã hơn, trước khi uống thậm chí còn lắc lắc cái ly rồi nhìn màu sắc của rượu một chút nữa. Anh đương nhiên không phải đang thẩm định chất lượng rượu, thật ra chai rượu Brandy loại thượng hạng có giá vài chục ngàn đô này so với chai rượu giá vài đô ngoài chợ, Evanson uống vào hoàn toàn không nhận thấy sự khác biệt gì cả.
Sở dĩ Evanson làm như thế là vì thật ra anh đang gặp phải việc ngoài dự tính, anh vốn đã biết đối phương sẽ hỏi lí do vì sao anh lại giúp họ, nhưng anh lại không ngờ rằng sau khi đã nói ra lí do chọn họ làm bia đỡ đạn rồi mà Whitehall lại còn tiếp tục hỏi thêm, nhất quyết phải hỏi cho đến cùng, hơn nữa lí do mà ông ta đưa ra cũng rất hợp lí, khiến anh không thể nào tùy tiện lấp liếm được. Bởi thế mới nói giao thiệp với loại cáo già này là phiền phức nhất, mỗi lần nói chuyện phải tốn ít nhất là vài trăm triệu nơ-ron tế bào não.
Evansom chậm rãi đặt ly rượu xuống, khuôn mặt vẫn rất bình thản, không hề lộ ra một chút lo lắng nào: “Tôi muốn một thứ, mà thứ này lại đang nằm trong tay Hydra các ông.”
Sau khi trải qua một khoảnh khắc suy nghĩ ngắn ngủi, anh cảm thấy cần phải lấy một thứ gì đó của Hydra để đổi lại thì mới có thể khiến đối phương yên tâm, chứ không thể hô lên mãi mãi không làm nô lệ Hydra rồi vác rìu chém vào đầu anh.
Hơn nữa, thứ đổi lại này không thể là một chút tiền bạc, dù đó là thứ anh thích nhất, nhưng sẽ làm giảm độ ngầu của bản thân, cũng sẽ không khiến Whitehall yên tâm, vì cũng như ông ta đã nói, nếu đem thuốc này đi bán cho bất kỳ quốc gia nào cũng sẽ khiến Evanson biến thành một thương gia siêu cấp chuyên bán vũ khí sinh học còn hơn cả Tony Stark, số tiền thu được có khi còn chiếm hơn ba mươi phần trăm tổng chi phí quân sự của một quốc gia, thậm chí những quốc gia ấy còn rót tiền ra đầu tư cho anh tiếp tục nghiên cứu, những việc này chắc chắn tốt hơn hẳn so với giao thuốc cho Hydra.
Ngoài ra, đây cũng không thể là thứ mà Hydra không nỡ giao ra, bởi vì anh mong cuộc giao dịch này sẽ hoàn thành thuận lợi, chứ không phải vì không vui mà bất thành.
Đến đây thì khó rồi, Hydra sở hữu rất nhiều thứ nhưng Evanson lại không biết nhiều, anh nên chọn thế nào mới tìm được một món đồ vừa đáng mà lại không quý đến mức đối phương không nỡ giao ra đây?
“Là thứ gì?” Whitehall cũng cảm thấy căng thẳng, bởi vì ông ta sợ Evanson sẽ đưa ra một yêu cầu quá đáng, nếu thứ ấy đang ở trong tay ông ta thì còn đỡ, nhưng nếu thứ ấy đang thuộc về phân bộ khác thì sẽ phiền phức lớn, thế thì không lẽ để khối Obelisk mà ông ta mong mỏi lại tuột khỏi tầm tay sao?
“Báo cáo nhiệm vụ ngày 16 tháng 12 năm 1991.” Evanson cuối cùng cũng nghĩ ra nên cần thứ gì: “Tôi nhắc một chút, là báo cáo của phân bộ Siberia. Tôi cần thứ ấy, từ tài liệu ghi âm đến hồ sơ đều cần hết.”
Báo cáo nhiệm vụ? Mà lại còn của phân bộ Siberia. Nhìn thời gian có thể thấy xem ra là việc đã rất lâu rồi. Whitehall tuy không biết trên báo cáo này rốt cuộc có ghi gì, nhưng ông ta chắc chắn có thể đoán ra báo cáo này không hề bình thường, lí do chính là vì đối phương đã dùng một cái giá rất lớn đến trao đổi.
“Nếu tôi nói không thì sao?” Tuy Hydra ở Siberia đối với Whitehall mà nói đều là hậu bối, nếu ông ta chịu mở miệng yêu cầu thì cho dù không lấy được bản gốc của báo cáo cũng có thể lấy được bản sao nhưng đây rốt cuộc vẫn là bí mật trong nội bộ Hydra, có vẻ lại còn là thứ rất quan trọng cho nên ông ta muốn thăm dò thử xem có phải Evanson chỉ muốn duy nhất bản báo cáo đó không.
“Thế thì tôi e là không thể hoàn thành giao dịch lần này rồi.” Evanson tỏ ý cứng rắn, không hề nhượng bộ, thứ nhất là vì anh nghe thấy Whitehall đã dùng từ nếu, cho nên rất có thể ông ta chỉ đang thăm dò. Thứ hai, không nhất thiết cứ phải bám lấy nơi này, cùng lắm có thể chạy đến tìm bọn khủng bố ở Trung Đông, dù gì dạo gần đây Hubbs cũng đang rong chơi ở Afghanistan.
“Thế thì tôi cũng nói không.” Whitehall đặt một tay lên số thuốc trên bàn, vẻ mặt của ông ta cũng rất cứng rắn, cùng lúc này đám vệ sĩ đứng xung quanh cũng đưa tay vào trong áo.
“Ha ha ha.” Evanson từ từ đứng dậy, tháo cặp kính đem xuống, để lộ cặp mắt đã được anh biến thành màu đỏ, sau đó phẩy tay trái ra đằng sau, chiếc ghế bằng thép không rỉ mà anh vừa mới ngồi trong chớp mắt đã tan chảy thành một đống sắt lỏng, kêu lục cục trên mặt đất.
“Ông Whitehall, ông có muốn nhân tiện kiểm tra thử tính năng tăng cường của Veronica không?”
Nếu những siêu nhân này có thể giống như súng máy, cạch cạch vài phát là được tạo ra trên băng chuyền thì trừ phi có một quốc gia nào đó ném bom hạt nhân hủy diệt Trái Đất, còn không thì công ty Umbrella này sẽ sớm chinh phục thế giới, việc quái gì phải đến đây giúp mình. “Thế thì, cái giá là gì, Wesker?” Giờ thì Whitehall lại nghĩ ra một chuyện khác, trên thế gian này không có bữa ăn nào là miễn phí. Loại thuốc mà đối phương mang đến, nếu nói là vô giá thì vẫn là nhẹ, phải nói rằng đây chính là thứ mà bất kỳ quốc gia hay tổ chức nào cũng mong muốn sở hữu. Bởi vì có thể nói một cách không quá đáng rằng, nếu không có sự tham gia của vũ khí cuối cùng là bom hạt nhân thì loại thuốc này chính là yếu tố quyết định thắng lợi trong chiến tranh.
“Giá à? Ha ha.” Evanson lén véo vào hông mình một phát để kiềm lại mong muốn mở miệng đòi vài triệu đô la.
“Ông Whitehall, ông cần phải biết, người muốn đưa cả thế giới vào trong tay mình không phải chỉ có mình các ông. Công ty Umbrella chúng tôi cũng có suy nghĩ như thế.” Evanson cầm ly rượu Brandy trên bàn lên uống một ngụm bằng dáng vẻ nho nhã: “Nhưng mà, khi có một chướng ngại vật khổng lồ như SHIELD cản đường thì tất cả tham vọng, tất cả lí tưởng của chúng ta đều sẽ chỉ là vô nghĩa và vọng tưởng thôi.”
“Cho nên cậu mới đến giúp chúng tôi, để chúng tôi có thêm sức mạnh, thu hút sự chú ý của SHIELD, từ đó giúp cho công ty Umbrella của cậu có không gian để phát triển.” Gừng càng già càng cay, dù gì cũng là một ông lão đã hơn trăm tuổi, nên Whitehall dễ dàng hiểu được hàm ý trong câu nói của Evanson.
“Đúng thế.” Evanson thẳng thắn thừa nhận, anh vốn cũng định như thế.
“Tức là cậu muốn chúng tôi làm khiên đỡ đạn.” Khuôn mặt Whitehall sa sầm, một Hydra năm xưa từng sắp chinh phục thế giới giờ lại có ngày bị người ta tùy tiện lợi dụng, thật sự khiến ông ta cảm thấy như một đòn đánh nặng vào lòng tự tôn. Nhưng mà…
“Ông có thể từ bỏ khối Obelisk sao, ông Whitehall?” Evanson nói ra mối quan tâm trong lòng Whitehall.
Có thể từ bỏ Obelisk sao? Đương nhiên không thể. Whitehall nghĩ ngay không do dự. Ông ta đã truy tìm Obelisk cả nửa đời rồi, có thể nói nó đã trở thành ý nghĩa của cuộc đời ông ta, cho dù có phải trả giá lớn thế nào cũng tuyệt đối không thể từ bỏ. Huống hồ chỉ cần chiến dịch lần này đủ bí mật thì cũng sẽ không lộ ra bí mật của Hydra. Khoan đã, Whitehall đột nhiên nhớ ra một điểm đáng nghi: “Tại sao lại chọn chúng tôi? Thứ thuốc này của các cậu cho dù đưa cho ai thì họ cũng sẽ không từ chối, khủng bố ở Trung Đông, các nước như Iraq, Hàn Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên, Cuba, các cậu nếu đưa thuốc cho bọn họ thì bọn họ sẽ càng gây ra động tĩnh lớn hơn nữa, hơn nữa cậu còn thu về được nguồn tài nguyên không thể tưởng tượng được, thế thì tại sao lại chọn chúng tôi?”
“Ha ha.” Evanson lại cầm ly rượu Brandy, dáng vẻ uống lần này còn nho nhã hơn, trước khi uống thậm chí còn lắc lắc cái ly rồi nhìn màu sắc của rượu một chút nữa. Anh đương nhiên không phải đang thẩm định chất lượng rượu, thật ra chai rượu Brandy loại thượng hạng có giá vài chục ngàn đô này so với chai rượu giá vài đô ngoài chợ, Evanson uống vào hoàn toàn không nhận thấy sự khác biệt gì cả.
Sở dĩ Evanson làm như thế là vì thật ra anh đang gặp phải việc ngoài dự tính, anh vốn đã biết đối phương sẽ hỏi lí do vì sao anh lại giúp họ, nhưng anh lại không ngờ rằng sau khi đã nói ra lí do chọn họ làm bia đỡ đạn rồi mà Whitehall lại còn tiếp tục hỏi thêm, nhất quyết phải hỏi cho đến cùng, hơn nữa lí do mà ông ta đưa ra cũng rất hợp lí, khiến anh không thể nào tùy tiện lấp liếm được. Bởi thế mới nói giao thiệp với loại cáo già này là phiền phức nhất, mỗi lần nói chuyện phải tốn ít nhất là vài trăm triệu nơ-ron tế bào não.
Evansom chậm rãi đặt ly rượu xuống, khuôn mặt vẫn rất bình thản, không hề lộ ra một chút lo lắng nào: “Tôi muốn một thứ, mà thứ này lại đang nằm trong tay Hydra các ông.”
Sau khi trải qua một khoảnh khắc suy nghĩ ngắn ngủi, anh cảm thấy cần phải lấy một thứ gì đó của Hydra để đổi lại thì mới có thể khiến đối phương yên tâm, chứ không thể hô lên mãi mãi không làm nô lệ Hydra rồi vác rìu chém vào đầu anh.
Hơn nữa, thứ đổi lại này không thể là một chút tiền bạc, dù đó là thứ anh thích nhất, nhưng sẽ làm giảm độ ngầu của bản thân, cũng sẽ không khiến Whitehall yên tâm, vì cũng như ông ta đã nói, nếu đem thuốc này đi bán cho bất kỳ quốc gia nào cũng sẽ khiến Evanson biến thành một thương gia siêu cấp chuyên bán vũ khí sinh học còn hơn cả Tony Stark, số tiền thu được có khi còn chiếm hơn ba mươi phần trăm tổng chi phí quân sự của một quốc gia, thậm chí những quốc gia ấy còn rót tiền ra đầu tư cho anh tiếp tục nghiên cứu, những việc này chắc chắn tốt hơn hẳn so với giao thuốc cho Hydra.
Ngoài ra, đây cũng không thể là thứ mà Hydra không nỡ giao ra, bởi vì anh mong cuộc giao dịch này sẽ hoàn thành thuận lợi, chứ không phải vì không vui mà bất thành.
Đến đây thì khó rồi, Hydra sở hữu rất nhiều thứ nhưng Evanson lại không biết nhiều, anh nên chọn thế nào mới tìm được một món đồ vừa đáng mà lại không quý đến mức đối phương không nỡ giao ra đây?
“Là thứ gì?” Whitehall cũng cảm thấy căng thẳng, bởi vì ông ta sợ Evanson sẽ đưa ra một yêu cầu quá đáng, nếu thứ ấy đang ở trong tay ông ta thì còn đỡ, nhưng nếu thứ ấy đang thuộc về phân bộ khác thì sẽ phiền phức lớn, thế thì không lẽ để khối Obelisk mà ông ta mong mỏi lại tuột khỏi tầm tay sao?
“Báo cáo nhiệm vụ ngày 16 tháng 12 năm 1991.” Evanson cuối cùng cũng nghĩ ra nên cần thứ gì: “Tôi nhắc một chút, là báo cáo của phân bộ Siberia. Tôi cần thứ ấy, từ tài liệu ghi âm đến hồ sơ đều cần hết.”
Báo cáo nhiệm vụ? Mà lại còn của phân bộ Siberia. Nhìn thời gian có thể thấy xem ra là việc đã rất lâu rồi. Whitehall tuy không biết trên báo cáo này rốt cuộc có ghi gì, nhưng ông ta chắc chắn có thể đoán ra báo cáo này không hề bình thường, lí do chính là vì đối phương đã dùng một cái giá rất lớn đến trao đổi.
“Nếu tôi nói không thì sao?” Tuy Hydra ở Siberia đối với Whitehall mà nói đều là hậu bối, nếu ông ta chịu mở miệng yêu cầu thì cho dù không lấy được bản gốc của báo cáo cũng có thể lấy được bản sao nhưng đây rốt cuộc vẫn là bí mật trong nội bộ Hydra, có vẻ lại còn là thứ rất quan trọng cho nên ông ta muốn thăm dò thử xem có phải Evanson chỉ muốn duy nhất bản báo cáo đó không.
“Thế thì tôi e là không thể hoàn thành giao dịch lần này rồi.” Evanson tỏ ý cứng rắn, không hề nhượng bộ, thứ nhất là vì anh nghe thấy Whitehall đã dùng từ nếu, cho nên rất có thể ông ta chỉ đang thăm dò. Thứ hai, không nhất thiết cứ phải bám lấy nơi này, cùng lắm có thể chạy đến tìm bọn khủng bố ở Trung Đông, dù gì dạo gần đây Hubbs cũng đang rong chơi ở Afghanistan.
“Thế thì tôi cũng nói không.” Whitehall đặt một tay lên số thuốc trên bàn, vẻ mặt của ông ta cũng rất cứng rắn, cùng lúc này đám vệ sĩ đứng xung quanh cũng đưa tay vào trong áo.
“Ha ha ha.” Evanson từ từ đứng dậy, tháo cặp kính đem xuống, để lộ cặp mắt đã được anh biến thành màu đỏ, sau đó phẩy tay trái ra đằng sau, chiếc ghế bằng thép không rỉ mà anh vừa mới ngồi trong chớp mắt đã tan chảy thành một đống sắt lỏng, kêu lục cục trên mặt đất.
“Ông Whitehall, ông có muốn nhân tiện kiểm tra thử tính năng tăng cường của Veronica không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook