Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
-
Chương 8: Hồi ba (4)
Giờ lại kể chuyện Hồ Đỗ đánh với Mộc Thạnh. Hai bên giã nhau túi bụi tới hơn năm chục chiêu, vẫn chưa hề phân ra cao thấp.
Thạnh đã quen hẳn với đấu pháp của Hồ Đỗ. Chiêu số của tay này chỉ vỏn vẹn năm đường rìu, toàn bộ đều là đấu pháp liều mạng, vận dụng man lực để thủ thắng.
Trong mắt cao thủ đánh siêu như Mộc Thạnh, Hồ Đỗ giống như một con gấu mạnh mẽ mà ngu ngốc.
Lão lại ngẫm:
[ Hồ Xạ không biết còn lảng vảng ở quanh đây không, đằng xa lại có cung kị binh đang nhắm vào chằm chằm. Một mình phá vây là chuyện không tưởng, nếu không muốn nói là tự sát. Chẳng bằng ta cứ dây dưa với tên này, chờ đến lúc Trương Phụ và Hồ Nguyên Trừng phân ra hơn phụ. ]
Thế là Mộc Thạnh bắt đầu đổi chiến thuật, phòng thủ nhiều hơn là tấn công.
Dần dà, Hồ Đỗ đánh chín chiêu Thạnh mới bạc nhược phản công lại một cú. Lão vận công, làm trán rịn ra những hạt mồ hôi to như hạt đậu. Mỗi lần chống đỡ qua một đòn, lão lại loạng choạng như sắp ngã. Tay cầm siêu của lão run rẩy, vai buông lỏng mỗi lần Hồ Đỗ lui lại lấy đà.
Mộc Thạnh cố tình giả như lúc nào cũng sẽ thua, điều đó càng khiến đối thủ của y thêm nóng nảy mà dốc lực tấn công dữ dội thêm.
Đúng là trong lúc giao đấu có câu thủ lâu tất bại, nhưng đạo lí ấy cũng không chính xác tuyệt đối. Ở đây, chiêu thức của Hồ Đỗ quá mức đơn giản, chẳng mấy mà bị Thạnh bắt bài hết.
Đánh lâu, Đỗ đâm ra cáu. Những lời cảnh báo của thuộc hạ về thất bại trên sông của quân Hồ bị y ném hết ra ngoài tai, chỉ chăm chú vào việc đánh bại Mộc Thạnh. Đỗ vung việt, có chiêu nhắm thẳng vào đầu đối phương mà phạt dọc, có thức lại hướng vào cổ kẻ địch mà chém nhang.
Nhưng than ôi, chiêu số y cơ hồ chỉ có một đường thẳng, một chiêu đơn. Chẳng có biến hoá, cũng chẳng còn hậu chiêu thì làm sao đánh trúng được một tay lão luyện như Thạnh?
Đánh ngót trăm hồi, Hồ Đỗ dần kiệt sức, mà Thạnh do phải chiến lâu dài cũng bắt đầu thấm mệt. Trong lúc giao thủ, cứ thỉnh thoảng Mộc Thạnh lại khẽ liếc sang bên sông, đôi mắt y cứ sáng rỡ dần lên theo mỗi lần y nhìn qua hướng ấy.
Hồ Đỗ cho rằng đối thủ không tôn trọng mình, tức giận hét lên:
" Nhà ngươi không tập trung đối lại, cẩn thận chiêu sau ông đây chém làm hai khúc. ”
Mộc Thạnh bấy giờ mới cười giật giọng, quát:
“ Thằng nhãi ranh ngu xuẩn, thuỷ binh của chúng mày đang bỏ chạy như vịt kia kìa. Không muốn chết thì trốn cho mau, Mộc gia gia không ngăn cản đâu. ”
“ Mẹ kiếp! Lão già sủa cái gì vậy??? Tới! Ta tái chiến mấy trăm hiệp!!! ” - Hồ Đỗ gầm lên, đang định vác việt lên đánh tiếp thì bộ hạ đã giật giọng gọi.
“ Hồ tướng quân, đại binh đã rút rồi. Nếu còn không lui, e rằng quân của Trương Phụ sẽ… ”
Hồ Đỗ hiếu chiến, cậy mạnh nhưng không đến nỗi ngu hết thuốc chữa. Vừa rồi y bị Thạnh khích bác, chỉ toàn tâm toàn ý tìm cách chặt lão làm đôi. Nay chiến hoả đã dịu xuống, có thời gian quan sát, Hồ Đỗ mới giật mình:
“ Thuyền quân ta… thua chạy??? Tại sao lại thế được??? Kế của Tả tướng quốc không một kẽ hở là vậy kia mà. Không được, nhất định là tướng quốc đã xảy ra chuyện. Ta phải đi xem ngài ấy mới được.”
“ Muốn chạy ư? Hỏi qua siêu của ta đi đã! ”
Mộc Thạnh há có thể để đối phương bỏ chạy dễ dàng như vậy??? Lão thực ra là người trong thô có mảnh, biết lúc nào nên làm gì. Lúc này lại xông tới lần thứ tư, ắt là đã có dự mưu.
Hồ Đỗ lớn giọng chửi:
“ Con bà nó, thằng già này nghĩ ta sợ nó đây mà!!! Anh em đâu, bắn tên!!! ”
Y vừa hạ lệnh một tiếng, Mộc Thạnh đã cười gằn:
“ Giờ mới hạ lệnh bắn tên, có quá muộn hay không???? ”
Lão ngay lập tức phi về hướng Hồ Đỗ, bình sinh tới giờ chưa lần nào lão chạy gấp đến thế. Vì lúc đánh với Đỗ, Thạnh chỉ thủ thế giữ sức nên vẫn còn bảo lưu được một hai thành nội lực. Nay nhắm chuẩn thời cơ ra tay, vội vàng bung hết ra không dám giữ lại chút nào.
Lúc trước Hồ Đỗ thình lình phát động thần công, đánh lão ngã ngựa. Thì nay Mộc Thạnh cũng đột ngột rũ sạch vẻ uể oải, khiến Đỗ chẳng kịp trở tay. Mới vừa lao tới gần lão đã đánh mạnh vào huyệt Á Môn ở gáy, Mệnh Môn và Chí Thất ở lưng, Vĩ Lư ở xương cụt.
Hồ Đỗ sức cạn lực cùng, lại quay lưng về phía lão thì sao mà tránh nổi?? Lập tức y đã bị trấn trụ, huyệt đạo bị phong bế khiến khí huyết toàn thân y rã rời. Đặc biệt là bị điểm vào Á Môn không nói nổi, và Vĩ Lư khiến khí trong đan điền không đề lên được.
Mộc Thạnh lại dùng một bộ Tiễn Huyền đấu pháp. ( võ dùng đến dây cung) Lão đưa cung qua đầu Đỗ rồi xoắn liền mấy vòng. Dây cung siết quanh cổ, khiến Hồ Đỗ hô hấp càng thêm khó khăn.
“ Bắn đi! Xem ta chết hay tướng của các ngươi chết trước!!! ”
Mộc Thạnh dùng thân hình to béo của Hồ Đỗ làm tấm mộc chắn cho mình khiến binh lính dưới trướng Đỗ tạm thời không dám manh động. Lính lác đưa mắt nhìn nhau, phát hiện ai nấy đều có một vẻ do dự.
Hồ Đỗ thô lỗ hiếu chiến, nhưng y lại là dạng thô mà thật. Y chưa bao giờ coi bộ hạ là kẻ dưới, mà thường đối xử với binh sĩ dưới trướng như là anh em. Bởi vậy, dù phải trái lệnh Hồ Nguyên Trừng đi nữa thì các sĩ tốt cũng không muốn buông dây cung.
Sự tôn trọng mà cấp dưới dành cho Hồ Đỗ thể hiện rõ ràng nhất qua việc họ nhất quyết muốn giữ lại mạng sống cho y.
Hồ Đỗ thấy đối phương đột nhiên bạo phát, chế trụ mình, trong lòng tự chửi mình ngu si một vạn lần. Trước đấy y cứ nghĩ thực lực Mộc Thạnh chỉ sàn sàn mình, lại đã qua thời tráng niên nhất. Đến Đỗ đánh xong một chầu vừa rồi còn thấy hơi lả, thì chắc lão cũng phải hụt hơi rồi.
Ngờ đâu Thạnh lại cáo già đến thế.
Lúc này thấy binh sĩ do dự, y thấy trong bụng vô cùng bứt rứt, vội vàng dùng ánh mắt ra dấu họ cứ mặc kệ mình mà phát tên. Mộc Thạnh nhận ra đầu y máy động, vội vàng thít chặt dây cung.
Khặc! Khặc!
Hồ Đỗ càng thêm khó thở, lưỡi to chìa hẳn ra ngoài. Đám binh sĩ thấy thế, hét lên thất thanh:
“ Lão khốn nạn!!! ”
“ Thằng già mất nết, tướng quân mà có mệnh hệ gì ta sẽ chặt lão làm bốn khúc!!! ”
“ Bốn quá ít, phải là bốn mươi khúc… ”
Mộc Thạnh cười lạnh, nói:
“ Lập tức lui về sau bốn mươi bước, bao giờ ra khỏi tầm tên ta tất sẽ thả hắn. Bằng không, các ngươi cứ chuẩn bị hốt xác tướng quân các ngươi đi. ”
Đám sĩ binh nhìn nhau, đôi mắt càng thấu đỏ vì căm hận. Nhưng Hồ Đỗ còn trong tay lão, bọn họ há có thể vọng động?? Ném chuột sợ vỡ bình, sĩ tốt bắt đầu đi lùi về sau.
Vút!!
Đột nhiên, Mộc Thạnh nghe có tiếng vật nhọn xé gió vang lên ngay bên cạnh. Liền đó, một mũi tên dài bắn vọt tới, nhanh đến mức tưởng như không gì cản nổi. Lão chỉ kịp nghiêng qua một bên, tránh khỏi một phát đâm thủng vai hiểm hóc.
Mũi tên bén, nhọn hoắt đâm trúng nút buộc, cứa đứt dây cung của lão. Mộc Thạnh không khỏi giật mình, vội vàng kéo Hồ Đỗ chạy ngang hai bước, vứt cung giữ chặt đỉnh đầu y.
" Ai??? ”
Dù biết rõ mũi tên ấy do Hồ Xạ phóng, Mộc Thạnh vẫn cố tình hỏi. Lão đóng vai kẻ thô lỗ trong quân nên giả vờ như vậy đã trở thành một loại thói quen khó bỏ của Thạnh.
" Buông Hồ Đỗ ra, ta thả lão. Bằng không, đằng nào Đỗ cũng chết, chi bằng kéo theo một Mộc Thạnh xuống dạ đài cho có đôi có cặp… Ta biết lão là người thông minh, biết lúc nào cần phải làm gì mà. ” - Hồ Xạ đã bắt đầu thấy áp lực thật sự. Chiến thuyền của binh sĩ nhà Hồ đã bắt đầu xuôi nam tháo chạy. Trên sông, Trương Phụ không còn đối thủ sẽ lập tức dong thuyền cập bờ ngay lập tức. Khi ấy đối mặt với họ không phải là một mình Mộc Thạnh nữa, mà là ngàn vạn sĩ tốt nhà Minh.
Nhánh quân của Hồ Đỗ và cả chính hắn đã như là con chó bị dồn đến đường cùng, ngoại trừ dứt dậu ra thì không còn lựa chọn khác, trừ phi Mộc Thạnh chủ động lui về sau một bước, để cho họ một con đường thoát thân.
Hồ Xạ rút mũi tên cuối cùng trong ống ra, nói:
" Tất nhiên, nếu như ta bắn trượt nốt mũi tên này, mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể. Ngài có muốn cùng ta cược không Mộc tướng quân?? ”
" Thành giao. ”
Mộc Thạnh lựa chọn cách thoả hiệp. Thực tế nội lực của y đã cạn sạch, nếu muốn đánh tiếp thì chỉ còn đường chết. Lúc trước bắt được Hồ Đỗ một là vì y chủ quan, hai là nhắm chuẩn thời cơ. Đám sĩ tốt nghe tin có thể Hồ Nguyên Trừng xảy ra chuyện, phản ứng cũng chậm lại đôi chút để lão lợi dụng.
Nhưng hiện tại hai bên thế đã như nước lửa, nếu như quá cứng, ngược lại sẽ phản tác dụng.
Mộc Thạnh lui dần về phía mặt sông, lại đẩy vào lưng Hồ Đỗ một cái. Vị tướng nhà Ngu loạng choạng hai bước, rồi mới thất tha thất thuể đi về phía Hồ Xạ. Song vào đúng lúc này, tiếng vó ngựa chợt truyền lại từ phía khu rừng.
" Cứu viện Mộc tướng quân!!!! ”
" Hỏng bét!!! ”
Hồ Xạ nghe thấy viện binh của đối phương, liền biết cục diện cân bằng mình phải vất vả lắm mới dựng nên đã đổ sông đổ biển.
Hồ Đỗ cũng vậy, bèn liều mạng vùng chạy. Nhưng lúc này siêu của Mộc Thạnh đã đuổi tới nơi, mắt thấy lúc nào cũng có thể chém Đỗ làm hai nửa.
Phập!
Tiếng thép cắm vào thịt êm ru. Hồ Đỗ vẫn cứ tiếp tục chạy, không mảy may hư hao mẩu da miếng thịt nào. Còn Thạnh thì ngã xuống sông, bắp tay bị mũi tên của Hồ Xạ bắn thủng một lỗ.
Lão nghĩ mình vung siêu lên chém thì chỉ nhoáng cái là xong, còn Hồ Xạ phải lắp tên giương nỏ mới bắn được. Về tình về lí, đáng lẽ siêu của Thạnh phải chém trúng trước mới phải.
Y có ngờ đâu nỏ của Hồ Xạ chỉ là vật trang trí, dùng để nguỵ trang thần kỹ tay khômg phóng tiễn của người này. Việc ném tên ra như tụ tiễn thì Mộc Thạnh cũng làm được, nhưng độ chính xác và lực đạo quá yếu nên chỉ dùng lúc khẩn yếu quan đầu mà thôi. Y thực lòng không lường trước được kì chiêu này của Hồ Xạ, nên mới trúng một cú khá năng.
Hồ Xạ lấy một mũi tên ra cầm khi trước, không phải chỉ để doạ dẫm Mộc Thạnh mà còn nhằm đề phòng việc lão trở mặt.
" Rút mau!! ”
Hồ Xạ xách cổ Hồ Đỗ, chạy vội. Binh lính dưới trướng Đỗ vội vàng giục ngựa chạy qua, hai trong số họ cưỡi chung một con ngựa, đưa con ngựa còn lại cho hai vị tướng. Cả đoàn giục ngựa phi nước đại, không mất bao lâu đã chạy khỏi bờ sông được mấy dặm.
Quân Hồ vừa rút thì quân cứu viện của Mộc Thạnh đã chạy tới. Liễu Thăng dẫn theo một nửa toán kị binh còn lại theo đường cũ của Mộc Thạnh mà xuyên rừng.
Chạy đến chỗ kị binh nhà Minh bị phục kích, thấy cảnh máu me thảm khốc chốn ấy nhiều người không nhìn nổi. Đã vậy còn có cả thi thể không trọn vẹn của thường dân, quân nhà Hồ và quân Minh nằm lẫn vào nhau.
Thảm nhất là người dân thường nọ, cái đầu bị một tên thần tiễn thủ nào đó biến thành bình hoa. Trông y cũng cường tráng, gần người lại có một thanh đao lớn nên Liễu Thăng đoán ắt là một tay cường đạo. Còn vì sao hắn lại mò tới chỗ này để rồi nhận phải cái chết thảm khốc như vậy thì cậu không rõ, cũng chẳng có ý tìm hiểu sâu.
Thấy sự lạ, Liễu Thăng vội giục ngựa dẫn binh chạy về phía quân doanh Đại Ngu, chỉ để lại một hai binh sĩ lo việc hoả thiêu. Cậu hi vọng Mộc Thạnh hãy còn sống và họ có thể cứu viện kịp thời.
Lúc đến nơi lại chẳng thấy bóng dáng quân Hồ, Mộc Thạnh thì vừa mới lóp ngóp ngoi từ dưới sông lên, một cánh tay đầm đìa máu. Liễu Thăng thấy cảnh này, bèn đoán quân Đại Ngu đã nhận ra bại cuộc trên sông nên vội vàng tháo chạy. Cậu lệnh kị binh đuổi theo truy kích, còn bản thân thì đến đỡ Mộc Thạnh.
“ Mộc nguyên soái, thuộc hạ đến muộn, xin nguyên soái trách tội. ”
" Không trách cậu. Có… gặp ai trong rừng không?? "
Mộc Thạnh được Liễu Thăng vịn dậy. Trong lúc đang lật đật trèo lên yên, lão làm như bâng quơ hỏi một câu. Thế nhưng, nếu để ý sẽ thấy đôi tay lão đang xiết chặt lấy cương ngựa, hai hàm răng miết vào nhau tưởng chừng như muốn cắn từng cái răng của mình mà nhai lạo xạo trong miệng. Tấm lưng lão đã chẳng còn vẻ thẳng thớm cứng cỏi khi trước nữa mà như già hơn, thêm còng đi.
“ Không… ”
Thấy lão như vậy, Liễu Thăng rất muốn nói dối một câu cho lão yên lòng. Song đây là chiến trường, là vương quốc của sắt thép lạnh băng và máu tươi tanh tưởi. Không có chỗ cho cảm tình, lại càng không phải nơi để mà nói dối. Quân lệnh nặng tựa thái sơn, lại lạnh lùng như băng cứng.
“ Vậy à? ”
Mộc Thạnh đáp gọn, gọn như một tiếng thở dài. Đoạn lão quay lưng về phía Liễu Thăng, không nhìn thấy được gương mặt lão, chẳng thể nghe thấy một tiếng động nào từ lão. Chỉ có vầng dương đang từ từ hạ xuống đằng xa làm phông nền cho tấm lưng trơ trọi đang in cái bóng tang thương của mình xuống đất.
Mặt trời ở phương xa kia là nhân chứng duy nhất được thấy vẻ mặt hiện tại của Mộc Thạnh. Lão đang khóc ư? Hay đang gắng gượng nén lại dòng lệ chỉ chực trào ra? Hoặc giả lão vừa mới kín đáo thở phào, các nếp nhăn dãn hết ra vì cái thanh thản mà sự sống đem lại?
Âu cũng chỉ có vầng dương đỏ ối đang chết dần nơi chân trời kia là biết mà thôi.
Thạnh đã quen hẳn với đấu pháp của Hồ Đỗ. Chiêu số của tay này chỉ vỏn vẹn năm đường rìu, toàn bộ đều là đấu pháp liều mạng, vận dụng man lực để thủ thắng.
Trong mắt cao thủ đánh siêu như Mộc Thạnh, Hồ Đỗ giống như một con gấu mạnh mẽ mà ngu ngốc.
Lão lại ngẫm:
[ Hồ Xạ không biết còn lảng vảng ở quanh đây không, đằng xa lại có cung kị binh đang nhắm vào chằm chằm. Một mình phá vây là chuyện không tưởng, nếu không muốn nói là tự sát. Chẳng bằng ta cứ dây dưa với tên này, chờ đến lúc Trương Phụ và Hồ Nguyên Trừng phân ra hơn phụ. ]
Thế là Mộc Thạnh bắt đầu đổi chiến thuật, phòng thủ nhiều hơn là tấn công.
Dần dà, Hồ Đỗ đánh chín chiêu Thạnh mới bạc nhược phản công lại một cú. Lão vận công, làm trán rịn ra những hạt mồ hôi to như hạt đậu. Mỗi lần chống đỡ qua một đòn, lão lại loạng choạng như sắp ngã. Tay cầm siêu của lão run rẩy, vai buông lỏng mỗi lần Hồ Đỗ lui lại lấy đà.
Mộc Thạnh cố tình giả như lúc nào cũng sẽ thua, điều đó càng khiến đối thủ của y thêm nóng nảy mà dốc lực tấn công dữ dội thêm.
Đúng là trong lúc giao đấu có câu thủ lâu tất bại, nhưng đạo lí ấy cũng không chính xác tuyệt đối. Ở đây, chiêu thức của Hồ Đỗ quá mức đơn giản, chẳng mấy mà bị Thạnh bắt bài hết.
Đánh lâu, Đỗ đâm ra cáu. Những lời cảnh báo của thuộc hạ về thất bại trên sông của quân Hồ bị y ném hết ra ngoài tai, chỉ chăm chú vào việc đánh bại Mộc Thạnh. Đỗ vung việt, có chiêu nhắm thẳng vào đầu đối phương mà phạt dọc, có thức lại hướng vào cổ kẻ địch mà chém nhang.
Nhưng than ôi, chiêu số y cơ hồ chỉ có một đường thẳng, một chiêu đơn. Chẳng có biến hoá, cũng chẳng còn hậu chiêu thì làm sao đánh trúng được một tay lão luyện như Thạnh?
Đánh ngót trăm hồi, Hồ Đỗ dần kiệt sức, mà Thạnh do phải chiến lâu dài cũng bắt đầu thấm mệt. Trong lúc giao thủ, cứ thỉnh thoảng Mộc Thạnh lại khẽ liếc sang bên sông, đôi mắt y cứ sáng rỡ dần lên theo mỗi lần y nhìn qua hướng ấy.
Hồ Đỗ cho rằng đối thủ không tôn trọng mình, tức giận hét lên:
" Nhà ngươi không tập trung đối lại, cẩn thận chiêu sau ông đây chém làm hai khúc. ”
Mộc Thạnh bấy giờ mới cười giật giọng, quát:
“ Thằng nhãi ranh ngu xuẩn, thuỷ binh của chúng mày đang bỏ chạy như vịt kia kìa. Không muốn chết thì trốn cho mau, Mộc gia gia không ngăn cản đâu. ”
“ Mẹ kiếp! Lão già sủa cái gì vậy??? Tới! Ta tái chiến mấy trăm hiệp!!! ” - Hồ Đỗ gầm lên, đang định vác việt lên đánh tiếp thì bộ hạ đã giật giọng gọi.
“ Hồ tướng quân, đại binh đã rút rồi. Nếu còn không lui, e rằng quân của Trương Phụ sẽ… ”
Hồ Đỗ hiếu chiến, cậy mạnh nhưng không đến nỗi ngu hết thuốc chữa. Vừa rồi y bị Thạnh khích bác, chỉ toàn tâm toàn ý tìm cách chặt lão làm đôi. Nay chiến hoả đã dịu xuống, có thời gian quan sát, Hồ Đỗ mới giật mình:
“ Thuyền quân ta… thua chạy??? Tại sao lại thế được??? Kế của Tả tướng quốc không một kẽ hở là vậy kia mà. Không được, nhất định là tướng quốc đã xảy ra chuyện. Ta phải đi xem ngài ấy mới được.”
“ Muốn chạy ư? Hỏi qua siêu của ta đi đã! ”
Mộc Thạnh há có thể để đối phương bỏ chạy dễ dàng như vậy??? Lão thực ra là người trong thô có mảnh, biết lúc nào nên làm gì. Lúc này lại xông tới lần thứ tư, ắt là đã có dự mưu.
Hồ Đỗ lớn giọng chửi:
“ Con bà nó, thằng già này nghĩ ta sợ nó đây mà!!! Anh em đâu, bắn tên!!! ”
Y vừa hạ lệnh một tiếng, Mộc Thạnh đã cười gằn:
“ Giờ mới hạ lệnh bắn tên, có quá muộn hay không???? ”
Lão ngay lập tức phi về hướng Hồ Đỗ, bình sinh tới giờ chưa lần nào lão chạy gấp đến thế. Vì lúc đánh với Đỗ, Thạnh chỉ thủ thế giữ sức nên vẫn còn bảo lưu được một hai thành nội lực. Nay nhắm chuẩn thời cơ ra tay, vội vàng bung hết ra không dám giữ lại chút nào.
Lúc trước Hồ Đỗ thình lình phát động thần công, đánh lão ngã ngựa. Thì nay Mộc Thạnh cũng đột ngột rũ sạch vẻ uể oải, khiến Đỗ chẳng kịp trở tay. Mới vừa lao tới gần lão đã đánh mạnh vào huyệt Á Môn ở gáy, Mệnh Môn và Chí Thất ở lưng, Vĩ Lư ở xương cụt.
Hồ Đỗ sức cạn lực cùng, lại quay lưng về phía lão thì sao mà tránh nổi?? Lập tức y đã bị trấn trụ, huyệt đạo bị phong bế khiến khí huyết toàn thân y rã rời. Đặc biệt là bị điểm vào Á Môn không nói nổi, và Vĩ Lư khiến khí trong đan điền không đề lên được.
Mộc Thạnh lại dùng một bộ Tiễn Huyền đấu pháp. ( võ dùng đến dây cung) Lão đưa cung qua đầu Đỗ rồi xoắn liền mấy vòng. Dây cung siết quanh cổ, khiến Hồ Đỗ hô hấp càng thêm khó khăn.
“ Bắn đi! Xem ta chết hay tướng của các ngươi chết trước!!! ”
Mộc Thạnh dùng thân hình to béo của Hồ Đỗ làm tấm mộc chắn cho mình khiến binh lính dưới trướng Đỗ tạm thời không dám manh động. Lính lác đưa mắt nhìn nhau, phát hiện ai nấy đều có một vẻ do dự.
Hồ Đỗ thô lỗ hiếu chiến, nhưng y lại là dạng thô mà thật. Y chưa bao giờ coi bộ hạ là kẻ dưới, mà thường đối xử với binh sĩ dưới trướng như là anh em. Bởi vậy, dù phải trái lệnh Hồ Nguyên Trừng đi nữa thì các sĩ tốt cũng không muốn buông dây cung.
Sự tôn trọng mà cấp dưới dành cho Hồ Đỗ thể hiện rõ ràng nhất qua việc họ nhất quyết muốn giữ lại mạng sống cho y.
Hồ Đỗ thấy đối phương đột nhiên bạo phát, chế trụ mình, trong lòng tự chửi mình ngu si một vạn lần. Trước đấy y cứ nghĩ thực lực Mộc Thạnh chỉ sàn sàn mình, lại đã qua thời tráng niên nhất. Đến Đỗ đánh xong một chầu vừa rồi còn thấy hơi lả, thì chắc lão cũng phải hụt hơi rồi.
Ngờ đâu Thạnh lại cáo già đến thế.
Lúc này thấy binh sĩ do dự, y thấy trong bụng vô cùng bứt rứt, vội vàng dùng ánh mắt ra dấu họ cứ mặc kệ mình mà phát tên. Mộc Thạnh nhận ra đầu y máy động, vội vàng thít chặt dây cung.
Khặc! Khặc!
Hồ Đỗ càng thêm khó thở, lưỡi to chìa hẳn ra ngoài. Đám binh sĩ thấy thế, hét lên thất thanh:
“ Lão khốn nạn!!! ”
“ Thằng già mất nết, tướng quân mà có mệnh hệ gì ta sẽ chặt lão làm bốn khúc!!! ”
“ Bốn quá ít, phải là bốn mươi khúc… ”
Mộc Thạnh cười lạnh, nói:
“ Lập tức lui về sau bốn mươi bước, bao giờ ra khỏi tầm tên ta tất sẽ thả hắn. Bằng không, các ngươi cứ chuẩn bị hốt xác tướng quân các ngươi đi. ”
Đám sĩ binh nhìn nhau, đôi mắt càng thấu đỏ vì căm hận. Nhưng Hồ Đỗ còn trong tay lão, bọn họ há có thể vọng động?? Ném chuột sợ vỡ bình, sĩ tốt bắt đầu đi lùi về sau.
Vút!!
Đột nhiên, Mộc Thạnh nghe có tiếng vật nhọn xé gió vang lên ngay bên cạnh. Liền đó, một mũi tên dài bắn vọt tới, nhanh đến mức tưởng như không gì cản nổi. Lão chỉ kịp nghiêng qua một bên, tránh khỏi một phát đâm thủng vai hiểm hóc.
Mũi tên bén, nhọn hoắt đâm trúng nút buộc, cứa đứt dây cung của lão. Mộc Thạnh không khỏi giật mình, vội vàng kéo Hồ Đỗ chạy ngang hai bước, vứt cung giữ chặt đỉnh đầu y.
" Ai??? ”
Dù biết rõ mũi tên ấy do Hồ Xạ phóng, Mộc Thạnh vẫn cố tình hỏi. Lão đóng vai kẻ thô lỗ trong quân nên giả vờ như vậy đã trở thành một loại thói quen khó bỏ của Thạnh.
" Buông Hồ Đỗ ra, ta thả lão. Bằng không, đằng nào Đỗ cũng chết, chi bằng kéo theo một Mộc Thạnh xuống dạ đài cho có đôi có cặp… Ta biết lão là người thông minh, biết lúc nào cần phải làm gì mà. ” - Hồ Xạ đã bắt đầu thấy áp lực thật sự. Chiến thuyền của binh sĩ nhà Hồ đã bắt đầu xuôi nam tháo chạy. Trên sông, Trương Phụ không còn đối thủ sẽ lập tức dong thuyền cập bờ ngay lập tức. Khi ấy đối mặt với họ không phải là một mình Mộc Thạnh nữa, mà là ngàn vạn sĩ tốt nhà Minh.
Nhánh quân của Hồ Đỗ và cả chính hắn đã như là con chó bị dồn đến đường cùng, ngoại trừ dứt dậu ra thì không còn lựa chọn khác, trừ phi Mộc Thạnh chủ động lui về sau một bước, để cho họ một con đường thoát thân.
Hồ Xạ rút mũi tên cuối cùng trong ống ra, nói:
" Tất nhiên, nếu như ta bắn trượt nốt mũi tên này, mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể. Ngài có muốn cùng ta cược không Mộc tướng quân?? ”
" Thành giao. ”
Mộc Thạnh lựa chọn cách thoả hiệp. Thực tế nội lực của y đã cạn sạch, nếu muốn đánh tiếp thì chỉ còn đường chết. Lúc trước bắt được Hồ Đỗ một là vì y chủ quan, hai là nhắm chuẩn thời cơ. Đám sĩ tốt nghe tin có thể Hồ Nguyên Trừng xảy ra chuyện, phản ứng cũng chậm lại đôi chút để lão lợi dụng.
Nhưng hiện tại hai bên thế đã như nước lửa, nếu như quá cứng, ngược lại sẽ phản tác dụng.
Mộc Thạnh lui dần về phía mặt sông, lại đẩy vào lưng Hồ Đỗ một cái. Vị tướng nhà Ngu loạng choạng hai bước, rồi mới thất tha thất thuể đi về phía Hồ Xạ. Song vào đúng lúc này, tiếng vó ngựa chợt truyền lại từ phía khu rừng.
" Cứu viện Mộc tướng quân!!!! ”
" Hỏng bét!!! ”
Hồ Xạ nghe thấy viện binh của đối phương, liền biết cục diện cân bằng mình phải vất vả lắm mới dựng nên đã đổ sông đổ biển.
Hồ Đỗ cũng vậy, bèn liều mạng vùng chạy. Nhưng lúc này siêu của Mộc Thạnh đã đuổi tới nơi, mắt thấy lúc nào cũng có thể chém Đỗ làm hai nửa.
Phập!
Tiếng thép cắm vào thịt êm ru. Hồ Đỗ vẫn cứ tiếp tục chạy, không mảy may hư hao mẩu da miếng thịt nào. Còn Thạnh thì ngã xuống sông, bắp tay bị mũi tên của Hồ Xạ bắn thủng một lỗ.
Lão nghĩ mình vung siêu lên chém thì chỉ nhoáng cái là xong, còn Hồ Xạ phải lắp tên giương nỏ mới bắn được. Về tình về lí, đáng lẽ siêu của Thạnh phải chém trúng trước mới phải.
Y có ngờ đâu nỏ của Hồ Xạ chỉ là vật trang trí, dùng để nguỵ trang thần kỹ tay khômg phóng tiễn của người này. Việc ném tên ra như tụ tiễn thì Mộc Thạnh cũng làm được, nhưng độ chính xác và lực đạo quá yếu nên chỉ dùng lúc khẩn yếu quan đầu mà thôi. Y thực lòng không lường trước được kì chiêu này của Hồ Xạ, nên mới trúng một cú khá năng.
Hồ Xạ lấy một mũi tên ra cầm khi trước, không phải chỉ để doạ dẫm Mộc Thạnh mà còn nhằm đề phòng việc lão trở mặt.
" Rút mau!! ”
Hồ Xạ xách cổ Hồ Đỗ, chạy vội. Binh lính dưới trướng Đỗ vội vàng giục ngựa chạy qua, hai trong số họ cưỡi chung một con ngựa, đưa con ngựa còn lại cho hai vị tướng. Cả đoàn giục ngựa phi nước đại, không mất bao lâu đã chạy khỏi bờ sông được mấy dặm.
Quân Hồ vừa rút thì quân cứu viện của Mộc Thạnh đã chạy tới. Liễu Thăng dẫn theo một nửa toán kị binh còn lại theo đường cũ của Mộc Thạnh mà xuyên rừng.
Chạy đến chỗ kị binh nhà Minh bị phục kích, thấy cảnh máu me thảm khốc chốn ấy nhiều người không nhìn nổi. Đã vậy còn có cả thi thể không trọn vẹn của thường dân, quân nhà Hồ và quân Minh nằm lẫn vào nhau.
Thảm nhất là người dân thường nọ, cái đầu bị một tên thần tiễn thủ nào đó biến thành bình hoa. Trông y cũng cường tráng, gần người lại có một thanh đao lớn nên Liễu Thăng đoán ắt là một tay cường đạo. Còn vì sao hắn lại mò tới chỗ này để rồi nhận phải cái chết thảm khốc như vậy thì cậu không rõ, cũng chẳng có ý tìm hiểu sâu.
Thấy sự lạ, Liễu Thăng vội giục ngựa dẫn binh chạy về phía quân doanh Đại Ngu, chỉ để lại một hai binh sĩ lo việc hoả thiêu. Cậu hi vọng Mộc Thạnh hãy còn sống và họ có thể cứu viện kịp thời.
Lúc đến nơi lại chẳng thấy bóng dáng quân Hồ, Mộc Thạnh thì vừa mới lóp ngóp ngoi từ dưới sông lên, một cánh tay đầm đìa máu. Liễu Thăng thấy cảnh này, bèn đoán quân Đại Ngu đã nhận ra bại cuộc trên sông nên vội vàng tháo chạy. Cậu lệnh kị binh đuổi theo truy kích, còn bản thân thì đến đỡ Mộc Thạnh.
“ Mộc nguyên soái, thuộc hạ đến muộn, xin nguyên soái trách tội. ”
" Không trách cậu. Có… gặp ai trong rừng không?? "
Mộc Thạnh được Liễu Thăng vịn dậy. Trong lúc đang lật đật trèo lên yên, lão làm như bâng quơ hỏi một câu. Thế nhưng, nếu để ý sẽ thấy đôi tay lão đang xiết chặt lấy cương ngựa, hai hàm răng miết vào nhau tưởng chừng như muốn cắn từng cái răng của mình mà nhai lạo xạo trong miệng. Tấm lưng lão đã chẳng còn vẻ thẳng thớm cứng cỏi khi trước nữa mà như già hơn, thêm còng đi.
“ Không… ”
Thấy lão như vậy, Liễu Thăng rất muốn nói dối một câu cho lão yên lòng. Song đây là chiến trường, là vương quốc của sắt thép lạnh băng và máu tươi tanh tưởi. Không có chỗ cho cảm tình, lại càng không phải nơi để mà nói dối. Quân lệnh nặng tựa thái sơn, lại lạnh lùng như băng cứng.
“ Vậy à? ”
Mộc Thạnh đáp gọn, gọn như một tiếng thở dài. Đoạn lão quay lưng về phía Liễu Thăng, không nhìn thấy được gương mặt lão, chẳng thể nghe thấy một tiếng động nào từ lão. Chỉ có vầng dương đang từ từ hạ xuống đằng xa làm phông nền cho tấm lưng trơ trọi đang in cái bóng tang thương của mình xuống đất.
Mặt trời ở phương xa kia là nhân chứng duy nhất được thấy vẻ mặt hiện tại của Mộc Thạnh. Lão đang khóc ư? Hay đang gắng gượng nén lại dòng lệ chỉ chực trào ra? Hoặc giả lão vừa mới kín đáo thở phào, các nếp nhăn dãn hết ra vì cái thanh thản mà sự sống đem lại?
Âu cũng chỉ có vầng dương đỏ ối đang chết dần nơi chân trời kia là biết mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook