Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu
-
Chương 6
Ngôn Dạ Đình vừa đi vào đại sảnh, Liên Dung liền xông ra đánh mạnh lên khuôn ngực rắn chắc của hắn. Nàng đánh chưa đủ, còn muốn dùng móng tay sắc nhọn cào xé mặt hắn. Ngôn Dạ Định không có ý định sẽ dung túng nàng, hắn đảo tay đã nắm được cổ tay nàng, ném mạnh ra xa.
Cơn giận của Liên Dung ngay lập tức bùng nổ, nam nhân trước mặt này là trượng phu của nàng, đã nhiều năm như vậy rồi, nam nhân này chưa từng đối xử với nàng như một thê tử chân chính, thậm chí vì hôn sự của thứ nữ mà tính kế lên hai nữ nhi ruột thịt của mình.
“Ngôn Dạ Đình, ta hận ngươi, ta hận ngươi cho đến chết!” Gương mặt Liên Dung dữ tợn, trong lời nói ngập tràn oán khí. Rõ ràng nữ nhi nàng xuất chúng đến vậy, mà Ngôn Dạ Đình vì nữ nhi của nữ nhân kia, không chút nghĩ ngợi phá hủy hôn nhân của nữ nhi mình.
Ngôn Dạ Đình bị Liên Dung mắng, hắn không để bụng, ngược lại trên mặt lại xuất hiện nụ cười cợt nhã, hắn chỉ vừa về mới hai ngày đã bị hai nữ nhân nói hận hắn, nhưng mà cái hận trước mắt này hắn không bận tâm.
“Ngươi là thứ vong ân phụ nghĩa! Năm nó nếu như cô mẫu ta không nâng đỡ ngươi, ngươi có thể ngồi lên vị trí Quốc Công ngày hôm nay sao? Ngươi có thể sao? Tại sao ngươi có thể đối xử với ta và Khinh Nhi như vậy? Sao ngươi lại có thể vì nữ nhi của tiện nhân kia mà bóp chết hôn nhân của nữ nhi ta?” Thái tử phi chưa vào cửa, mà thứ tỷ đã trở thành Nhũ Nhân, đây chẳng phải là để Khôn Khinh Linh bị quý nữ ở Kinh thành này chê cười sao.
Ánh mắt Ngôn Dạ Đình lúc này hệt như rắn hổ mang, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Liên Dung như nhìn một vật vô tri: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ngươi đừng dùng hai từ kia để nói về Song Song của ta, nếu một lần nữa…”
“Một lần nữa thì sao? Ngươi sẽ đánh chết ta phải không?”
“Đúng thật là ta dám đánh đấy, ngươi muốn thử hay không? Cô mẫu ngươi đã chết rồi, ngươi cho rằng còn ai có thể chống lưng cho ngươi nữa?” Ngôn Dạ Đình cười lạnh, bàn tay dơ cao lên, biểu tình trên gương mặt hắn như thể đang nghĩ đến việc giáng xuống bên nào của nàng sẽ khiến hắn dễ chịu hơn.
Liên Dung tuy ưỡn ngực, nhưng tận đáy lòng nàng không có tự tin đó.
“Phụ Thân, người đừng đánh mẫu thân! Khinh Nhi để tỷ tỷ vào Đông Cung trước là được, xin người đừng đánh mẫu thân!” Nữ nhân được người người ca tụng trong kinh thành cùng lắm chỉ là tiểu hài tử không được phụ thân yêu thương, mỗi khi phụ thân muốn động thủ với mẫu thân, nàng chỉ có thể rơi nước mắt ngăn cản.
Ngôn Dạ Đình thấy nữ nhi nhảy ra can ngăn, hắn lẳng lặng buông tay xuống.
Tuy rằng Ngôn Dạ Đình yêu thương Ngôn Thiệu Tình nhưng người mang lại thể diện cho phủ Quốc Công là Ngôn Khinh Linh. Tuy rằng hắn lãnh đạm với chính phòng, song tài nguyên cấp cho hai hài tử của chính phòng chưa hề thiếu thốn bất cứ thứ gì, đối với chuyện giáo dục hai hài tử này hắn cũng đặt tâm tư vào. Hiện giờ thế tử phủ Quốc công đang là đại tướng quân đương triều, trấn thủ ở phương Tây, còn đích nữ thì chuẩn bị là Thái Tử phi.
“Vẫn là Khinh Nhi hiểu chuyện, tỷ tỷ ngươi lần này chắn cho ngươi một tai họa, hai mẫu tử các ngươi đừng khinh người quá đáng!” Ngôn Dạ Đình nghiêm túc nói, sau đó quay người rời đi mà không thèm nhìn lại.
“Ngươi đứng lại! Ngôn Dạ Đình! Ngôn Dạ Đình! Ngươi đừng tưởng là không có nhi tử ở đây mà đối xử với ta như vậy!” Liên Dung thở hồng hộc muốn đuổi theo, nhưng bị Ngôn Khinh Linh giữ lại “Mẫu thân, người đừng chọc giận phụ thân nữa, chỉ cần động tới mẫu tử Tích Xuân viện thì phụ thân luôn bất công mà!”
Cũng trong phủ Quốc công, Tiên Mai Uyển thì vang lên tiếng than khóc cùng oán khí khi mất đi nam chủ nhân, không lẽ Tích Xuân viên đáng thương thì náo nhiệt vui vẻ sao?
Trong Tích Xuân viên, Tần Vô Song bị lăn lộn cả một đêm, lúc này lấy ra những chiếc giày thêu nhỏ, yếm nhỏ, mũ tiểu hổ của nữ nhi nàng từ khi vừa mới sinh, bày từng cái ở trên giường, những đồ vật này mười năm nay nàng đều lấy ra nhưng mỗi cái đều rất mới, có thể thấy được tấm lòng của người mẹ Tần Vô Song.
“Tình Tình, mẹ xin lỗi con…” Tần Vô Song ôm mũ tiểu hổ được thêu rất sống động, nàng nhớ tới nữ nhi của mình thông minh biết nhường nào, lời đầu tiên khi tập nói nó đã biết gọi mẹ.
Hiện giờ, bảo bối của nàng phải chịu đau khổ, còn nàng thì lại bất lực. Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó dọn dẹp những món đồ bỏ lại trong rương.
Vừa mới rời Tiên Mai Uyển, Ngôn Dạ Đình liền trở về Tích Xuân viên.
Cánh cửa phòng ngủ vừa mở ra, Ngôn Dạ Đình nhìn thấy Tần Vô Song khoác trên mình một bộ đồ mỏng manh. Khi nàng nhìn thấy hắn, nàng nhẹ nhàng cởi từng lớp áo mỏng. Một nữ nhân xinh đẹp, tươi mới nhưng vì sự lạnh lùng của nàng mà khiến người khác cảm giác khó gần. Tần Vô Song nhanh chóng cởi bỏ những thứ trên người xuống, lộ ra đôi ngọc tuyết, chiếc bụng nhỏ bằng phẳng, một đôi chân trắng thon dài mảnh khảnh…..
Ánh mắt Ngôn Dạ Đình tối lại, hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, hắn biết Tần Vô Song làm vậy là vì có chuyện muốn cầu xin nhưng hắn cũng cực kỳ vui sướng.
Ngôn Dạ Đình ôm Tần Vô Song đặt trên giường, cởi tiết khố, tách hai đùi ngọc nàng ra, cự vật hung dữ đỏ tím kia bừng bừng sức sống, nó tìm được con đường hoa quen thuộc có thể mang lại cho hắn cảm giác khoái lạc.
Vì cố gắng lấy lòng hắn, Tần Vô Song tự dùng mị dược, hiện giờ hoa huyệ.t đã ướt, mị thịt hung hăng siết chặt lấy vật ngoại lai đang xâm lấn lãnh thổ.
Tần Vô Song bất chấp mọi thứ, hai tay hai chân quấn lên vòng eo cường tráng của Ngôn Dạ Đình, tận tình chào đón hắn.
Không biết bao lâu rồi, hắn mới nhận được sự đón tiếp niềm nở này của nàng. Ngôn Dạ Đình điên cuồng cong eo đẩy mông tới, hơi thở hổn hển, hắn thì thầm bên tai Tần Vô Song: “Ta biết Tình Nhi đi rồi nàng sẽ cô đơn, hay là ta cho nàng một hài tử nữa, thế nào?”
Bị mị dược ảnh hưởng, hai má Tần Vô Song đỏ gay, lộ ra nét quyến rũ, nàng phát ra âm thanh ngân nga nhẹ nhàng, lảng tránh vấn đề này.
Những năm gần đây Ngôn Dạ Đình luôn muốn tăng thêm ràng buộc giữa hai người, nhưng Tân Vô Song sẽ không bao giờ sinh hài tử cho hắn nữa!
Cơn giận của Liên Dung ngay lập tức bùng nổ, nam nhân trước mặt này là trượng phu của nàng, đã nhiều năm như vậy rồi, nam nhân này chưa từng đối xử với nàng như một thê tử chân chính, thậm chí vì hôn sự của thứ nữ mà tính kế lên hai nữ nhi ruột thịt của mình.
“Ngôn Dạ Đình, ta hận ngươi, ta hận ngươi cho đến chết!” Gương mặt Liên Dung dữ tợn, trong lời nói ngập tràn oán khí. Rõ ràng nữ nhi nàng xuất chúng đến vậy, mà Ngôn Dạ Đình vì nữ nhi của nữ nhân kia, không chút nghĩ ngợi phá hủy hôn nhân của nữ nhi mình.
Ngôn Dạ Đình bị Liên Dung mắng, hắn không để bụng, ngược lại trên mặt lại xuất hiện nụ cười cợt nhã, hắn chỉ vừa về mới hai ngày đã bị hai nữ nhân nói hận hắn, nhưng mà cái hận trước mắt này hắn không bận tâm.
“Ngươi là thứ vong ân phụ nghĩa! Năm nó nếu như cô mẫu ta không nâng đỡ ngươi, ngươi có thể ngồi lên vị trí Quốc Công ngày hôm nay sao? Ngươi có thể sao? Tại sao ngươi có thể đối xử với ta và Khinh Nhi như vậy? Sao ngươi lại có thể vì nữ nhi của tiện nhân kia mà bóp chết hôn nhân của nữ nhi ta?” Thái tử phi chưa vào cửa, mà thứ tỷ đã trở thành Nhũ Nhân, đây chẳng phải là để Khôn Khinh Linh bị quý nữ ở Kinh thành này chê cười sao.
Ánh mắt Ngôn Dạ Đình lúc này hệt như rắn hổ mang, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Liên Dung như nhìn một vật vô tri: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ngươi đừng dùng hai từ kia để nói về Song Song của ta, nếu một lần nữa…”
“Một lần nữa thì sao? Ngươi sẽ đánh chết ta phải không?”
“Đúng thật là ta dám đánh đấy, ngươi muốn thử hay không? Cô mẫu ngươi đã chết rồi, ngươi cho rằng còn ai có thể chống lưng cho ngươi nữa?” Ngôn Dạ Đình cười lạnh, bàn tay dơ cao lên, biểu tình trên gương mặt hắn như thể đang nghĩ đến việc giáng xuống bên nào của nàng sẽ khiến hắn dễ chịu hơn.
Liên Dung tuy ưỡn ngực, nhưng tận đáy lòng nàng không có tự tin đó.
“Phụ Thân, người đừng đánh mẫu thân! Khinh Nhi để tỷ tỷ vào Đông Cung trước là được, xin người đừng đánh mẫu thân!” Nữ nhân được người người ca tụng trong kinh thành cùng lắm chỉ là tiểu hài tử không được phụ thân yêu thương, mỗi khi phụ thân muốn động thủ với mẫu thân, nàng chỉ có thể rơi nước mắt ngăn cản.
Ngôn Dạ Đình thấy nữ nhi nhảy ra can ngăn, hắn lẳng lặng buông tay xuống.
Tuy rằng Ngôn Dạ Đình yêu thương Ngôn Thiệu Tình nhưng người mang lại thể diện cho phủ Quốc Công là Ngôn Khinh Linh. Tuy rằng hắn lãnh đạm với chính phòng, song tài nguyên cấp cho hai hài tử của chính phòng chưa hề thiếu thốn bất cứ thứ gì, đối với chuyện giáo dục hai hài tử này hắn cũng đặt tâm tư vào. Hiện giờ thế tử phủ Quốc công đang là đại tướng quân đương triều, trấn thủ ở phương Tây, còn đích nữ thì chuẩn bị là Thái Tử phi.
“Vẫn là Khinh Nhi hiểu chuyện, tỷ tỷ ngươi lần này chắn cho ngươi một tai họa, hai mẫu tử các ngươi đừng khinh người quá đáng!” Ngôn Dạ Đình nghiêm túc nói, sau đó quay người rời đi mà không thèm nhìn lại.
“Ngươi đứng lại! Ngôn Dạ Đình! Ngôn Dạ Đình! Ngươi đừng tưởng là không có nhi tử ở đây mà đối xử với ta như vậy!” Liên Dung thở hồng hộc muốn đuổi theo, nhưng bị Ngôn Khinh Linh giữ lại “Mẫu thân, người đừng chọc giận phụ thân nữa, chỉ cần động tới mẫu tử Tích Xuân viện thì phụ thân luôn bất công mà!”
Cũng trong phủ Quốc công, Tiên Mai Uyển thì vang lên tiếng than khóc cùng oán khí khi mất đi nam chủ nhân, không lẽ Tích Xuân viên đáng thương thì náo nhiệt vui vẻ sao?
Trong Tích Xuân viên, Tần Vô Song bị lăn lộn cả một đêm, lúc này lấy ra những chiếc giày thêu nhỏ, yếm nhỏ, mũ tiểu hổ của nữ nhi nàng từ khi vừa mới sinh, bày từng cái ở trên giường, những đồ vật này mười năm nay nàng đều lấy ra nhưng mỗi cái đều rất mới, có thể thấy được tấm lòng của người mẹ Tần Vô Song.
“Tình Tình, mẹ xin lỗi con…” Tần Vô Song ôm mũ tiểu hổ được thêu rất sống động, nàng nhớ tới nữ nhi của mình thông minh biết nhường nào, lời đầu tiên khi tập nói nó đã biết gọi mẹ.
Hiện giờ, bảo bối của nàng phải chịu đau khổ, còn nàng thì lại bất lực. Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó dọn dẹp những món đồ bỏ lại trong rương.
Vừa mới rời Tiên Mai Uyển, Ngôn Dạ Đình liền trở về Tích Xuân viên.
Cánh cửa phòng ngủ vừa mở ra, Ngôn Dạ Đình nhìn thấy Tần Vô Song khoác trên mình một bộ đồ mỏng manh. Khi nàng nhìn thấy hắn, nàng nhẹ nhàng cởi từng lớp áo mỏng. Một nữ nhân xinh đẹp, tươi mới nhưng vì sự lạnh lùng của nàng mà khiến người khác cảm giác khó gần. Tần Vô Song nhanh chóng cởi bỏ những thứ trên người xuống, lộ ra đôi ngọc tuyết, chiếc bụng nhỏ bằng phẳng, một đôi chân trắng thon dài mảnh khảnh…..
Ánh mắt Ngôn Dạ Đình tối lại, hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, hắn biết Tần Vô Song làm vậy là vì có chuyện muốn cầu xin nhưng hắn cũng cực kỳ vui sướng.
Ngôn Dạ Đình ôm Tần Vô Song đặt trên giường, cởi tiết khố, tách hai đùi ngọc nàng ra, cự vật hung dữ đỏ tím kia bừng bừng sức sống, nó tìm được con đường hoa quen thuộc có thể mang lại cho hắn cảm giác khoái lạc.
Vì cố gắng lấy lòng hắn, Tần Vô Song tự dùng mị dược, hiện giờ hoa huyệ.t đã ướt, mị thịt hung hăng siết chặt lấy vật ngoại lai đang xâm lấn lãnh thổ.
Tần Vô Song bất chấp mọi thứ, hai tay hai chân quấn lên vòng eo cường tráng của Ngôn Dạ Đình, tận tình chào đón hắn.
Không biết bao lâu rồi, hắn mới nhận được sự đón tiếp niềm nở này của nàng. Ngôn Dạ Đình điên cuồng cong eo đẩy mông tới, hơi thở hổn hển, hắn thì thầm bên tai Tần Vô Song: “Ta biết Tình Nhi đi rồi nàng sẽ cô đơn, hay là ta cho nàng một hài tử nữa, thế nào?”
Bị mị dược ảnh hưởng, hai má Tần Vô Song đỏ gay, lộ ra nét quyến rũ, nàng phát ra âm thanh ngân nga nhẹ nhàng, lảng tránh vấn đề này.
Những năm gần đây Ngôn Dạ Đình luôn muốn tăng thêm ràng buộc giữa hai người, nhưng Tân Vô Song sẽ không bao giờ sinh hài tử cho hắn nữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook