Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu
-
Chương 5
Vừa hay Ngôn Quốc Công đang nghỉ phép. Ban ngày, người của Quốc Công phu nhân đến Tích Xuân viên thỉnh đại nhân.
Ngôn Dạ Đình không thèm để mắt đến, ma ma được phái tới trưng lên bộ mặt khổ sở. Bà ta không biết nên trở về báo cáo thế nào, chỉ có thể đứng ăn vạ ở nhà chính, đây đã là lần thứ ba bà đến truyền tin rồi.
Những tháng ngày sau lễ thành hôn, Ngôn Quốc Công chỉ đến với phu nhân vào mùng một và mười lăm, đó là ngày thuộc về chính thất, hơn nữa Ngôn Quốc Công lại không chạm vào nàng.
Liên Dung không muốn nói ra ngoài, sau thành thân, Ngôn Dạ Đình chỉ chạm vào nàng 3 lần, một là đêm tân hôn, và hai lần sau đó. Vừa kịp lúc để nàng mang thai Thế tử và Ngôn Khinh Linh, nhanh gọn, tàn nhẫn, không chút mập mờ nào. Ngoại trừ những lần này ra, mỗi khi Ngôn Dạ Đình đến chủ viện, hắn đều ngủ ở thư phòng.
Liên Dung si mê Ngôn Dạ Đình, cho dù bị lạnh nhạt như vậy cũng không buông tay. Hai ngày này đối với nàng mà nói chính là hai ngày nàng mong chờ nhất, nhưng sau khi lão phu nhân mất thì hai ngày này cũng trở thành bọt nước.
Liên Dung đã từng thật lòng với Ngôn Dạ Đình, tuy hắn là con vợ lẽ nhưng lại văn võ song toàn, quý nữ, tiểu thư khuê các ở khắp kinh thành này ai cũng thầm để ý hắn.
Sau này, Ngôn lão phu nhân không nuôi dưỡng hắn nữa, Ngôn Dạ Đình một thanh kiếm một bầu rượu, lưu lạc giang hồ. Ai cũng không lường trước được, sau này Thế tử của phủ Quốc Công gặp nạn, hắn chết trong một lần đi xe ngựa ra ngoài. Sau đó, Lão phu nhân chọn Ngôn Dạ Đình kế vị vì hắn không có mẹ ruột nằm trong đám thê thiếp liên can.
Điều kiện để bà lựa chọn Ngôn Dạ Đình đó là hắn phải cưới nữ nhi mẫu tộc của bà, mà nữ nhi mẫu tộc này là Liên Dung. Tuy rằng mối hôn sự này nhìn qua là vì lợi ích liên hôn, nhưng Liên Dung thật sự thích Ngôn Dạ Đình, lúc trước nàng thích hắn bao nhiêu, hiện tại nàng hận hắn bấy nhiêu.
“Lão gia, phu nhân đến thỉnh ngài!” Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, Ngôn Dạ Đình ngoảnh mặt làm ngơ, bàn tay to lớn của hắn đang nhẹ vỗ lên má người hắn yêu, sau đó, lại nhẹ ấn đáy mắt thâm quầng: “Song Song, nàng đừng giả vờ nữa, ta biết nàng tỉnh rồi!” Ngôn Dạ Đình là người luyện võ, hắn biết nàng đã tỉnh, người đã thức giấc, hơi thở sẽ thay đổi.
Tần Vô Song quả thật đã tỉnh, nàng chỉ không muốn đáp lại hắn.
Vẻ mặt Ngôn Dạ Đình tươi cười, rồi từ từ lạnh dần: “Song Song, bây giờ nàng mở mắt hôn ta, biết đâu nàng sẽ có cơ hội tặng quà cho hài tử!”
Cuối cùng Tần Vô Song mở mắt ra, nàng bò lên người hắn, lướt nhẹ trên môi hắn một nụ hôn.
Ngôn Dạ Đình hài lòng: “Song Song, giúp ta thay quần áo đi!” Hắn vô sỉ yêu cầu nàng.
Tần Vô Song thất thần đứng lên, bắt đầu mặc quần áo lên người Ngôn Dạ Đình, hắn thì thoải mái hưởng thụ chút dịu dàng này của nàng, trong lòng xúc động: “Song Song, chúng ta thế này không phải rất tốt sao?”
Đã từng, hai bọn họ đã từng rất tốt, vì sao chỉ mới mấy năm, hai người đã trở nên thế này?
Tần Vô Song không đáp lại hắn, chỉ im lặng thực hiện động tác trên tay.
Trên người Ngôn Dạ Đình quần áo đã chỉnh tề, nhìn mắt cá chân trống rỗng của nàng, hắn ngồi xổm xuống, nhấc bàn chân trắng nõn, mảnh mai lên, đặt lên đó nụ hôn thành kính.
Ngôn Dạ Đình phát ra tiếng thở dốc, chỉ mới hôn như vậy thôi hắn đã thỏa mãn rồi.
Chụt..Tiếng nước bọt vang lên.
Ngôn Dạ Đình liếm mút từng ngón chân trắng nõn của nàng, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân nàng. Đôi chân bị xích sau thời gian dài khiến mắt cá nhân mảnh mai dị thường, chỉ cần dùng chút sức lực thì có thể bẻ gãy dễ dàng.
Ngôn Dạ Đình lấy ra một lọ thuốc bôi da, hắn tự mình bôi cho nàng một lớp thuốc, xong rồi mới nhặt xiềng chân dưới đất lên, xích Tần Vô Song lại.
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Vô Song sớm đã mất đi tiêu cự, cho đến khi Ngôn Dạ Đình rời đi rồi nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một lần.
Lúc này Ngôn Dạ Đình hướng tới chủ viện Tiên Mai Uyển, Tiên Mai Uyển vốn là chính viện của phu thê Quốc Công nên ở, nhưng nếu không có việc gì thì hắn sẽ không nghỉ chân ở đây.
Ngôn Dạ Đình không thèm để mắt đến, ma ma được phái tới trưng lên bộ mặt khổ sở. Bà ta không biết nên trở về báo cáo thế nào, chỉ có thể đứng ăn vạ ở nhà chính, đây đã là lần thứ ba bà đến truyền tin rồi.
Những tháng ngày sau lễ thành hôn, Ngôn Quốc Công chỉ đến với phu nhân vào mùng một và mười lăm, đó là ngày thuộc về chính thất, hơn nữa Ngôn Quốc Công lại không chạm vào nàng.
Liên Dung không muốn nói ra ngoài, sau thành thân, Ngôn Dạ Đình chỉ chạm vào nàng 3 lần, một là đêm tân hôn, và hai lần sau đó. Vừa kịp lúc để nàng mang thai Thế tử và Ngôn Khinh Linh, nhanh gọn, tàn nhẫn, không chút mập mờ nào. Ngoại trừ những lần này ra, mỗi khi Ngôn Dạ Đình đến chủ viện, hắn đều ngủ ở thư phòng.
Liên Dung si mê Ngôn Dạ Đình, cho dù bị lạnh nhạt như vậy cũng không buông tay. Hai ngày này đối với nàng mà nói chính là hai ngày nàng mong chờ nhất, nhưng sau khi lão phu nhân mất thì hai ngày này cũng trở thành bọt nước.
Liên Dung đã từng thật lòng với Ngôn Dạ Đình, tuy hắn là con vợ lẽ nhưng lại văn võ song toàn, quý nữ, tiểu thư khuê các ở khắp kinh thành này ai cũng thầm để ý hắn.
Sau này, Ngôn lão phu nhân không nuôi dưỡng hắn nữa, Ngôn Dạ Đình một thanh kiếm một bầu rượu, lưu lạc giang hồ. Ai cũng không lường trước được, sau này Thế tử của phủ Quốc Công gặp nạn, hắn chết trong một lần đi xe ngựa ra ngoài. Sau đó, Lão phu nhân chọn Ngôn Dạ Đình kế vị vì hắn không có mẹ ruột nằm trong đám thê thiếp liên can.
Điều kiện để bà lựa chọn Ngôn Dạ Đình đó là hắn phải cưới nữ nhi mẫu tộc của bà, mà nữ nhi mẫu tộc này là Liên Dung. Tuy rằng mối hôn sự này nhìn qua là vì lợi ích liên hôn, nhưng Liên Dung thật sự thích Ngôn Dạ Đình, lúc trước nàng thích hắn bao nhiêu, hiện tại nàng hận hắn bấy nhiêu.
“Lão gia, phu nhân đến thỉnh ngài!” Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, Ngôn Dạ Đình ngoảnh mặt làm ngơ, bàn tay to lớn của hắn đang nhẹ vỗ lên má người hắn yêu, sau đó, lại nhẹ ấn đáy mắt thâm quầng: “Song Song, nàng đừng giả vờ nữa, ta biết nàng tỉnh rồi!” Ngôn Dạ Đình là người luyện võ, hắn biết nàng đã tỉnh, người đã thức giấc, hơi thở sẽ thay đổi.
Tần Vô Song quả thật đã tỉnh, nàng chỉ không muốn đáp lại hắn.
Vẻ mặt Ngôn Dạ Đình tươi cười, rồi từ từ lạnh dần: “Song Song, bây giờ nàng mở mắt hôn ta, biết đâu nàng sẽ có cơ hội tặng quà cho hài tử!”
Cuối cùng Tần Vô Song mở mắt ra, nàng bò lên người hắn, lướt nhẹ trên môi hắn một nụ hôn.
Ngôn Dạ Đình hài lòng: “Song Song, giúp ta thay quần áo đi!” Hắn vô sỉ yêu cầu nàng.
Tần Vô Song thất thần đứng lên, bắt đầu mặc quần áo lên người Ngôn Dạ Đình, hắn thì thoải mái hưởng thụ chút dịu dàng này của nàng, trong lòng xúc động: “Song Song, chúng ta thế này không phải rất tốt sao?”
Đã từng, hai bọn họ đã từng rất tốt, vì sao chỉ mới mấy năm, hai người đã trở nên thế này?
Tần Vô Song không đáp lại hắn, chỉ im lặng thực hiện động tác trên tay.
Trên người Ngôn Dạ Đình quần áo đã chỉnh tề, nhìn mắt cá chân trống rỗng của nàng, hắn ngồi xổm xuống, nhấc bàn chân trắng nõn, mảnh mai lên, đặt lên đó nụ hôn thành kính.
Ngôn Dạ Đình phát ra tiếng thở dốc, chỉ mới hôn như vậy thôi hắn đã thỏa mãn rồi.
Chụt..Tiếng nước bọt vang lên.
Ngôn Dạ Đình liếm mút từng ngón chân trắng nõn của nàng, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân nàng. Đôi chân bị xích sau thời gian dài khiến mắt cá nhân mảnh mai dị thường, chỉ cần dùng chút sức lực thì có thể bẻ gãy dễ dàng.
Ngôn Dạ Đình lấy ra một lọ thuốc bôi da, hắn tự mình bôi cho nàng một lớp thuốc, xong rồi mới nhặt xiềng chân dưới đất lên, xích Tần Vô Song lại.
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Vô Song sớm đã mất đi tiêu cự, cho đến khi Ngôn Dạ Đình rời đi rồi nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một lần.
Lúc này Ngôn Dạ Đình hướng tới chủ viện Tiên Mai Uyển, Tiên Mai Uyển vốn là chính viện của phu thê Quốc Công nên ở, nhưng nếu không có việc gì thì hắn sẽ không nghỉ chân ở đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook