Bữa ăn đã sẵn sàng, Lâm Thông Bảo liền kêu vài cái thú nhân tới dùng bữa, nhưng lại phát hiện con lang thú nhân dũng cảm hướng Tử ‘cầu hôn’ kia thế nhưng lại không có tới dùng cơm. Ngẫm lại người ta dù sao cũng là khách, vẫn nên đi mời một chút mới tốt, vì thế cậu đi ra cửa tìm.

Nhưng mà ở ngoài cửa nhìn hồi lâu, cũng không thấy hắn nằm ở địa phương ban đầu, vì thế quay đầu hỏi Viêm “Viêm, ngươi thấy cái người kêu…. Kêu cái gì ta?”

“Bố Luân.” Áo Đức Mạn trả lời.

“A? Đúng, Bố Luân ở đâu không?” Tên gì không kêu lại kêu là ‘Bất Lương’? Lâm Thông Bảo hắc tuyến.

Bất Lương = vô đạo đức.

“Có thể đang ở sân sau, ta mới vừa rồi nhìn thấy hắn ta đi về hướng đó.” Đây là Tạp Ân nói.

“Sân sau? Hắn làm sao có thể đi tới chỗ đó?” Lâm Thông Bảo nghi hoặc, tuy rằng đi ra phía hậu viện không nhất định phải đi qua nội ốc, nhưng hắn làm thế nào có thể đi tới đó chứ?

“Ơ….” Tạp Ân sờ sờ cái mũi, trộm liếc mắt nhìn Tử bên cạnh một cái, chỉ thấy đối phương vẻ mặt than đen “Hừ” một tiếng, Tạp Ân đành phải xấu hổ gãi gãi đầu không nói.

Choáng, sẽ không lại đi trêu chọc Tử nữa chứ, kết quả bị đuổi đi?

Lâm Thông Bảo gãi gãi đầu quyết định đi ra sân sau nhìn xem, mới vừa bước tới cửa hậu viện thì bị Viêm kéo tay lại. Thú nhân nhẹ giọng nói: “Để ta.”

“Không cần, để ta đi. Tiểu Lạc còn chưa trở lại, ngươi đi tìm Tiểu Lạc đi, nó chắc là đang chơi cùng đám bạn nhỏ đó.” Lâm Thông Bảo đè lại tay lôi kéo của thú nhân, nhẹ giọng nói, Tiểu Lạc sáng sớm đã chạy đi chơi, nhóc con này gần đây càng ngày càng hoang dã, một ngày nào đó nhất định phải hảo hảo dạy dỗ một chút mới được.

Viêm suy nghĩ, cảm thấy hành vi của thú nhân kia cũng thật sự không được bình thường, vẫn là không yên lòng nhắc nhở: “Đừng tới gần hắn quá, nếu hắn không chịu tới dùng cơm, vậy thì thôi đi.” Dù sao thú nhân có đói chút cũng không chết được.

“Biết rồi, ngươi đi đi.” Lâm Thông Bảo buông tay liền hướng về phía sân sau đi.

Đi vào sân sau, lại không có người, ngược lại là đám gà trong chuồng đang kêu la ầm ĩ, không phải là thú nhân chạy vào chuồng gà chứ?

Lâm Thông Bảo tới gần chuồng gà thì liền thấy, hắc, không thấy thú nhân nào, đập vào mắt là một con chó to lớn! Chính xác mà nói, là một con chó tuyết Alaska thật lớn!

Đây tuyệt đối là một con chó tuyết Alaska thuần chủng! Lông bờm một màu đen nhánh, bộ lông dày, dưới ánh mặt trời, phản xạ quang huy xinh đẹp, lổ tai tam giác dựng thẳng, tai nhọn khẽ lay động, đôi mắt hình hạnh nhân, chỉ tiếc bởi vì đang ngủ nên không nhìn thấy màu sắc của nó, tứ chi rắn chắc hữu lực, thân thể đầy đặc, hiển nhiên là một con chó cường trán trẻ tuổi, nhưng từ thể hình mà xem, thì so với giống Alaska trên địa cầu lớn hơn gấp 2 lần, nhưng mà so với hổ hình của Viêm thì nhỏ hơn rất nhiều.

Cũng không biết con chó này là từ đâu đến? Tại sao lại ở trong chuồng gà ngủ? Nhìn đám gà con gà mẹ xung quanh, mỗi con đều bị kinh hách trốn ở trong một góc run cầm cập, Lâm Thông Bảo nhất thời cảm thấy nhức đầu.

Nhưng lại nhìn đến con chó lớn nằm trên mặt đất, con chó lớn này nhìn có vẻ uể oải đôi chút, tứ chi đều quỳ rạp trên mặt đất, còn cái đầu thì thiếp trên mặt đất ngủ, cái lổ tai ngẫu nhiên run run vài cái, thỉnh thoảng còn hừ hừ vài tiếng, tựa hồ đang ngủ bị người khi dễ, dùng thịt dưới bàn chân dán ở trước mũi, thấy thế nào cũng giống như đang ủy khuất, vì thế —– Lâm Thông Bảo manh.

Cẩn thận tiếp cận Alaska đang ngủ, Lâm Thông Bảo thưởng thức manh vật trước mắt, trong lòng giống như có hàng ngàn con kiến đang bò, ngứa, thật sự nhịn không được, Lâm Thông Bảo cẩn thận đưa tay sờ lên đầu chú chó lớn, sờ sờ —– ngô, rất ~ thoải mái ———- ╮(╯▽╰)╭

Con chó khổng lồ phía dưới, kỳ thật là một con lang —- Bố Luân, hắn run rẩy cái lổ tai từ trong giấc mộng tỉnh lại, trên đầu tựa hồ bị ai đó sờ mó? Mơ mơ màng màng Bố Luân mở to mắt, nhìn thấy một giống cái đang đặt tay ở trên đầu của hắn. Giống cái này —– hình như đã từng thấy qua ở đâu thì phải? Có lẽ thế. Ô ô ô, giống cái xinh đẹp, tao nhã, nhất kiến chung tình của hắn a! Tại sao có thể là thú nhân a a a! Ô ô ô, lòng ta đau quá đi, nga, Thú Thần ở trên, ta chỉ là muốn tìm một giống cái xinh đẹp làm bạn cả đời mà thôi, ngài tại sao lại có thể nhẫn tâm đối xử với ta như vậy! Người ta yêu nhất, quyến rũ nhất, làm người ta tâm động nhất lại chính là một cái thú nhân! Ô ô ô….

Nhất kiến chung tình = iu từ cái nhìn đầu tiên ^^

Sờ sờ, sờ sờ…. Dưới tay truyền đến cảm xúc mềm mại làm cho Lâm Thông Bảo tâm hoa nộ phóng, thấy Alaska ở dưới sau khi tỉnh lại, hoàn toàn không giãy dụa phản đối hành vi của mình (thật ra là người ta đang tủi thân a —_—), vì thế càng lớn mật hơn mà đi vuốt ve, thuận tiện gãi gãi cằm cho nó, gãi gãi ngứa.

Ô ô ô, ta là thú nhân đáng thương nhất thiên hạ…. “Hô lỗ lỗ…” Trên người truyền đến cảm giác làm cho Bố Luân nhịn không được hưởng thụ mà nheo mắt lại, ngô? Cảm giác thật thoải mái a, ngô, nơi này xoa xoa, nơi đó cũng muốn, di? Là giống cái này sao? Chẳng lẽ giống cái này chính là Thú Thần phái xuống an ủi mình sao? Đúng nga, trời đất nơi nào mà không có giống cái, tại sao phải đi mến một thú nhân chứ! Quả nhiên vẫn là giống cái tốt, ngô ngô, giống cái này không tồi, bộ dáng cũng thật đáng yêu a! Có thể suy nghĩ làm bầu bạn, ngô, để chút nữa hỏi hắn có nguyện ý theo mình hồi tộc hay không. Tay nghề lại càng không sai, ngô, thật thoải mái, thật thoải mái… Ngô, bụng người ta cũng muốn xoa xoa ~~~

Bố Luân lật người lại, lộ ra cái bụng, duỗi duỗi thịt trảo —— đến đi đến đi, giống cái, xoa xoa ~~~

“Phốc ~ ha ha ha….” Lâm Thông Bảo nhìn Alaska xoay người lộ ra cái bụng mềm mại, còn vẻ mặt hưởng thụ, nhất thời bị bộ dáng khôi hài của nó chọc cười. Sờ sờ đầu của nó nói: “Tuy rằng không biết ngươi từ đâu đến, nhưng ngươi quả thực rất khả ái, sau này ngươi theo chúng ta sống ở nơi này được không? Ta tin Viêm nhất định cũng sẽ đáp ứng.”

“Ta không đáp ứng!” Nghiến răng nghiến lợi.

Nghe thanh âm, Lâm Thông Bảo quay đầu, thật tốt! Không biết Viêm đứng ở phía sau cậu từ lúc nào, lúc này khuôn mặt đen thui trừng mắt nhìn đại cẩu dưới tay của cậu, thần tình sát khí.

—- —- —– —- —- —- —- — — — —-

Viêm sau khi tìm được nhi tử, liền vội vàng mau chóng trở về nhà, nhưng trên bàn cơm hoàn toàn không thấy bóng dáng của Lâm Thông Bảo, trong lòng sinh bất an, tên lang háo sắc kia vừa thấy đã biết không phải thứ tốt lành gì, tiểu tử kia lại là giống cái, không biết….

Viêm bất an chạy đi đến sân sau nhìn xem, kết quả —– tốt lắm,  con sắc lang này, quả nhiên đang câu dẫn giống cái nhà hắn! (ngược lại thì có *ngoáy mũi*)

Hắn biết tiểu giống cái nhà mình đặc biệt yêu thích những động vật lông tơ mềm mại. Mà tên thú nhân chết tiệt này chẳng những biến thành hình thú dụ dỗ giống cái nhà hắn, cư nhiên còn làm cho bảo bối giúp hắn vuốt lông, gãi cằm —- đãi ngộ này, chính hắn cũng chưa hưởng thụ được vài lần, hơn nữa còn dám lộ ra cái bụng!

Thú nhân sau khi biến thân hình thú cũng không có mặc quần, vật phía dưới rất dễ dàng liền hiển hiện ở trong mắt của giống cái, Lâm Thông Bảo vốn hoàn toàn không có chú ý tới, mà tiểu tử ngốc Bố Luân này cũng chỉ lo hưởng thụ, cũng quên mất vụ này. Cho nên ở trong mắt Viêm, vật kia là Bố Luân cố ý để lộ ra, Viêm thấy thế nào cũng rất chướng mắt, trong lòng ước gì tiến lên đem cái thứ kia cắt bỏ. (anh cắt thì tội cho em Tử lắm *cười gian*)

Mới vừa đi vài bước tới gần, lại nghe Lâm Thông Bảo nói câu kia “Sau này ngươi theo chúng ta sống ở nơi này được không? Ta tin Viêm nhất định cũng sẽ đáp ứng.” Nhất thời lửa giận, có ý tứ gì, cái gì gọi là theo chúng ta cùng nhau sống hả?! Còn ta? Viêm trong lòng ngũ vị tạp trần, không chút nghĩ ngợi mà chen vào đáp trả một câu “Ta không đáp ứng!”

— —- — — — —- —- —- —- —- —-

“Viêm? Ngươi đã trở về? Tìm Lạc về rồi sao?” Lâm Thông Bảo vui sướng mà đứng lên nghênh đón, hoàn toàn không biết mình thiếu chút nữa đã ‘bắt cá hai tay’.

“Bảo Bảo.” Viêm đem Lâm Thông Bảo kéo lại, miệng ở trên mặt cậu một trận hôn loạn.

“Oa!” Lâm Thông Bảo bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng đẩy thú nhân ra, ngược lại đưa tới thú nhân càng kịch liệt mà gặm cắn.

“Viêm, ngươi làm sao thế!” Lâm Thông Bảo thở hổn hển mà đẩy thú nhân, người này đang yên đang lành giận dỗi cái gì a?

Viêm thối lui từng bước, có chút chán nản nói: “Bảo Bảo, tại sao ngươi có thể để cho thú nhân sống ở trong nhà của chúng ta.” Hắn cường điệu hai chữ ‘chúng ta’.

“Cái gì thú nhân?” Lâm Thông Bảo nghi hoặc, “Trong nhà chỉ có một mình ngươi là thú nhân a? A, còn có Tiểu Lạc nữa.”

“Nhưng ngươi vừa rồi rõ ràng nói muốn cho tên hỗn đản này vào sống cùng.” Viêm chỉa chỉa con chó lớn Bố Luân ở bên cạnh đang há mồm, tựa hồ như bị đả kích nặng.

“Hả? Nó?” Lâm Thông Bảo che miệng ha ha cười: “Viêm, nó chỉ là một con chó a, mặc dù có lớn chút, nhưng nó…. Ân? Hắn là thú nhân?”

Dường như chợt hiểu ra Lâm Thông Bảo giật mình mà nhìn con Alaska trên mặt đất, nhìn thấy đại khuyển tựa hồ càng uể oải, cái đầu cũng rũ xuống, trong mắt giống như còn nén lệ thủy, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thông Bảo, đại khuyển màu đen chậm rãi biến thành hình người —— Bố Luân!

“Ta không phải cẩu, ta là lang…. Ô ô, các ngươi đều khi dễ ta!” (ô, manh qua đi, ta muốn ôm a)Đại khuyển, không, lang thú nhân Bố Luân, hoàn toàn bị đả kích, nguyên lai giống cái này cũng không phải là Thú Thần phái xuống an ủi hắn, mà là đến đả kích hắn, hơn nữa, hắn mới không phải cẩu, hắn là lang a lang a lang lang lang lang lang lang….

“Ôi…. Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta hoàn toàn không biết, cái kia… Màu tóc của ngươi với màu lông hoàn toàn bất đồng a?” Lâm Thông Bảo xấu hổ không biết nên làm thế nào mới tốt.

Thú nhân nào đó tựa hồ quên mất bi thương, tự kỷ mà vung tóc vàng hồi đáp: “Tóc ta là dùng cỏ ngũ sắc nhuộm nha, ngươi không biết một người tuấn mỹ giống như ta vậy, thì tóc vàng kim quang lấp lánh mới thích hợp với ta nhất sao?”

“Đủ rồi, ngươi nói xong chưa?” Viêm không kiên nhẫn, hắn không bao giờ muốn nhìn thấy cái tên hỗn đản này xuất hiện trước mắt mình nữa. Cảm thấy thú nhân này nếu lưu lại sẽ dụ dỗ giống cái nhà mình, trong lòng Viêm dấm chua tựa biển vỗ lên vỗ xuống.

Bố Luân vẻ mặt buồn rười rượi, từ sau khi Viêm xuất hiện đem Lâm Thông Bảo ôm vào, hắn liền minh bạch giống cái này đã có chủ, nhưng hắn nghĩ lại, đây hẳn là một cơ hội, không bằng thử xem thế nào? Hắn tiến lên nắm chặt tay Lâm Thông Bảo nói: “Giống…. giống cái, ngươi có nguyện ý hay không….”

“Hắn tuyệt đối không muốn!” Cuối cùng cũng nhịn không được nữa Viêm tiến lên một bước đoạt tay nhỏ của Lâm Thông Bảo kéo trở về, nghiến răng nghiến lợi thay Lâm Thông Bảo trả lời Bố Luân, sau, liền quyết liệt mà nói với hắn: “Vui lòng! Cắn chặt răng của ngươi!” Sau đó một đấm hung hăng vung tới.

“Ngao ——-”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương