Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới
-
Chương 37: Tiêu đề gì đây thật là khó nghĩ a TAT
Chờ Tử được Tạp Ân kéo ra, gã thú nhân nằm trên mặt đất cũng đã diện mục toàn phi*, vốn ở trong mắt Lâm Thông Bảo một gương mặt tuấn tú tiêu sái nay đã hoàn toàn biến thành cái đầu heo, đáng tiếc cái đầu heo này tựa hồ con chưa được thanh tỉnh, không sợ chết mà cứ nằm trên đất thì thầm; “Nha…. Hư hư…. Đánh, đánh là thân…. Mắng là…. Là yêu, nha…. Thân…. Thân ái….” Tử tức giận hận không thể tiến lên giẫm cho hắn ta mấy cái.
*diện mạo đã hoàn toàn thay đổi
“Thật vô cùng xin lỗi, Bố Luân là tiểu nhi tử của tộc trưởng lang tộc, lần này theo ta ra ngoài là muốn mang một giống cái trở về, cho nên trên một được này, hắn chỉ cần nhìn thấy khụ…. Giống cái lớn lên xinh đẹp thì hắn sẽ hướng cầu ái, mong ngươi đừng chấp nhất với hắn, ta sẽ giải thích rõ ràng với hắn.” Áo Đức Mạn xấu hổ nhìn về phía mọi người giải thích, nhưng hắn không giải thích còn tốt hơn, sau khi giải thích xong, trong đầu Lâm Thông Bảo liền toát ra một câu cảm khái “Quả nhiên là sắc lang a!”.
Tử cơ hồ phát nổ: “Giống cái!? Lão tử chỗ nào giống giống cái! Con mắt của gã ta làm trang sức sao? Vậy để ta giúp hắn móc xuống là được!” Nói xong lại muốn đi lên tấu thú nhân không biết sống chết nằm trên mặt đất.
Lâm Thông Bảo nhìn trời, đúng vậy a, ngài không giống giống cái, ngài chỉ là so với giống cái càng giống giống cái hơn mà thôi!
Áo Đức Mạn chặn ở trước người Tử, nói: “Tử, ngươi đừng xúc động, xem như nể mặt ta.”
“A? Ngươi cho mình là ai hả? Còn mặt mũi?” Tử khiêu khích, hiện tại trong bụng hắn đang nổi giận đang muốn tìm người phát tiếc đây, nhướng mi đối chọi cùng Áo Đức Mạn, càng nhìn lại càng cảm thấy chán ghét.
“Ahhh, đau…. Đau…” Thú nhân Bố Luân đã biến thành đầu heo kia từ trên mặt đất đứng lên, tê tê kêu đau.
Nghe được thanh âm, Tử mạnh chuyển hướng sang hắn, tức giận quát một tiếng: “Ngươi! Lại đây giải thích cho lão tử!”
Bố Luân nghe được thanh âm, vừa quay đầu nhất thời tâm hoa nộ phóng —- mỹ nhân đang nhìn mình a!! Chân chó mà chạy nhanh lại, tự nhận là tiêu sái, trên thực tế cái đầu heo không thể giống đầu heo hơn hỏi: “Mỹ nhân, có gì phân phó?”
Một cái chữ thập, hai cái chữ thập, ba cái chữ thập —- trên trán Tử cơ hồ nở đầy hoa chữ thập, hít sâu một hơi, Tử không nói hai lời liền trực tiếp hóa thành hổ hình đánh tới —– nếu như vậy vẫn không rõ! Ngươi liền đi chết đi!!
“Grào——-”
“Oa a a a!————”
Một trận gà bay chó sủa không cần đề cập tới, chờ Tử thấy mỹ mãn trở về nhân hình, thú nhân thuộc tính ‘sắc lang’ kia nằm trên mặt đất đã thất hồn lạc phách, miệng thì vẫn lẩm bẩm không thể tin: “Không có khả năng…. Không phải…. giống cái…. Là thú…. Thú…. Không có khả năng….”
Không hề để ý tới Bố Luân hồn bay phách lạc, Tử cầm lấy một bó cây trúc, nói với Hàn cùng Tạp Ân: “Đi, làm ghế dựa thôi.” Nói xong tiêu sái mà bước đi.
Nói đi, kỳ thật cũng chỉ là lấy Bố Luân làm trung tâm khoảng cách không đến 100 thước mà thôi, hiển nhiên Tử chính là không muốn lại nhìn thấy người nào đó mà thôi.
Mọi người cũng không nói gì mà tản ra, chỉ còn lại một người nào đó đang hấp hối nằm ở trên đất tiếp tục ngây người.
Áo Đức Mạn kiểm tra cho thú nhân một chút, phát hiện trừ bỏ một cái xương sườn bị gẫy ra, còn lại cũng chỉ là bị thương da thịt bên ngoài mà thôi, tĩnh dưỡng vài ngày thì sẽ khỏe lên ngay. Gọi vài lần, đều không gọi về được thần trí của thú nhân, vì thế cũng lắc đầu đi hỗ trợ.
Đương nhiên hắn cũng có mục đích, vô luận là vị trí tộc trưởng, hay là ghế trúc, hoặc giả là…. Giống cái xinh đẹp, những thứ đó đều nằm trong mục tiêu của hắn, nhưng mà hiện tại, ít nhất hắn cũng phải có được hảo cảm của tộc viên, chuyện khác để mai này tính sau.
Lâm Thông Bảo đem chuyện chế tác ghế trúc toàn bộ giao cho thú nhân làm, còn chiếu trúc —– Lâm Thông Bảo nghiên cứu một lúc, phát hiện thứ này thật sự là không dễ làm, so với ghế trúc khó hơn rất nhiều, cần trải qua rất nhiều công đoạn, phải đem gọt vỏ trúc chẻ ra thành miếng, trải qua các quy trình chưng, ngâm, mới có thể lấy ra bện thủ công, nhưng mà Lâm Thông Bảo hoàn toàn không biết làm thế nào để chưng, ngâm, cũng không biết nên dùng cái dây gì đến bện, ở trong thế giới thú nhân, họ thường dùng gân dày hoặc mỏng của động vật làm dây buộc, nhưng mà cái đó không biết có thể dùng để bện được hay không.
Sau khi thương lượng cùng một vài giống cái, quyết định bỏ các khâu chưng, ngâm gì đó, trước tiên cứ đem chiếu đục lỗ, rồi lại từ từ suy nghĩ thêm. Hơn nữa sắp tới cũng gần đến mùa cây ăn trái, thời tiết cũng bắt đầu chuyển lạnh, một khi tới mùa mưa, như vậy chiếu trúc cũng hoàn toàn không cần sử dụng đến, cho nên một số giống cái liền cùng nhau đi về, quyết định tìm thú nhân nhà mình thương lượng một chút.
Thế là, để tránh cảm xúc vì đầu voi đuôi chuột Lâm Thông Bảo thay đổi đánh chủ ý lên măng, thứ này là ở chỗ bọn ‘Heo thú’ —– một loại gấu mèo nhỏ làm ổ trong măng đá tìm được, rất nhiều rất nhiều, hơn nữa đều rất tươi mới, hiển nhiên là mới hái không lâu.
*Chỉ công việc ban đầu thì hô hào to lớn, vận động phong trào, nhưng sau đó thì bỏ bê, làm không đến nơi đến chốn.
Lâm Thông Bảo lấy ra một ít măng tươi được giữ trong không gian, lưu lại Khải Đạt, Cao cùng Lộ ba người vây quanh líu ríu thảo luận:
“Hắc, đây là cái gì? Bộ dạng thực kỳ quái.”
“Cứng quá, đây là lá cây gì vậy? Tại sao vàng vàng, lại còn rất cứng nữa?”
“Thứ này dùng làm gì thế?”
…..
“Đây là thực vật có thể ăn.” Lâm Thông Bảo cầm lấy một cây măng non không đến 30ly, chuẩn bị giải thích cho mọi người.
“Két….” “Ai nha! Phi phi! Thật là khó ăn!” Khải Đạt một bên liên tục nhổ nước miếng, cũng là cái tên này vừa nghe có thể ăn liền đưa lên cắn, nhưng mở miệng lại trực tiếp cắn lên cây măng, kết quả cắn ra một miệng đầy bùn.
Lâm Thông Bảo liền hắc tuyến, đưa tay gõ đầu Khải Đạt một cái, trách cứ nói: “Ai mượn ngươi ham ăn!” Đổi lấy Khải Đạt ngượng ngùng mà le lưỡi.
Bóc ra vỏ ngoài của cây măng, lộ ra thịt măng trắng nõn bên trong, hướng vài vị giống cái nói: “Măng này không thể trực tiếp cầm lên ăn, phải lột hết vỏ măng bên ngoài, bên trong của nó mới có thể ăn, nó không thể ăn sống… Ách, sẽ có tính chất kích thích, nhưng có thể xào ăn, cũng có thể ngâm thành măng chua ăn, như vậy còn có thể trữ được lâu, đối với người bình thương ăn uống không được tốt, có thể ăn nhiều một ít, rất có ích cho hệ tiêu hóa. Nhưng một lần không được ăn quá nhiều, sẽ đau bao tử….”
Gặp vài giống cái cái hiểu cái không mà ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Lâm Thông Bảo cảm thấy thay vì nói, chi bằng bắt tay vào làm, vì thế dẫn theo ba giống cái đem vỏ măng đều lột ra, lại vào phòng mang ra mấy cái bình sứ hiện đại sạch sẽ, dựa theo số người, mỗi người được chia một cái.
Bình sứ này đều là Lâm Thông Bảo vì muốn làm măng chua mà cố ý đặt, đã qua xử lý phơi nắng sát trùng.
Mang tới mấy con dao phây, phân cho nhóm người Khải Đạt, đối với nghi hoặc không hiểu, hắn nói với nhóm: “Chúng ta sẽ làm măng chua, bất quá, trước phải cắt măng thành từng miếng mới được, lớn nhỏ thế nào thì các ngươi nhìn ta.”
“Ai? Kia làm xong măng chua, chúng ta có thể lấy một số đồ vật đến đổi một ít không?” Cao nhìn bình sứ, lại nhìn măng, có chút tâm động, nhưng dù sao bọn họ không có hỗ trợ đi hái, muốn xin người ta cũng thật ngượng.
“Ha ha, không quan hệ, hôm nay các ngươi làm một ít bình, các ngươi có thể mang về, đợi lần sau tự các ngươi đi hái mang về làm, thì chỉ cần đưa lại ta một bình là được.” Lâm Thông Bảo lắc đầu không ngại, trong không gian của hắn còn rất nhiều mà.
“Thực sao? Kia thật cám ơn ngươi.” Cao cùng Lộ vô cùng vui sướng, liên tục nói cám ơn.
Mấy người rất nhanh đem măng cắt miếng, Lâm Thông Bảo mang bình sứ tới, ở trong bên đựng chút nước, đem măng đã cắt đổ vào trong bình, nước trong bình vừa vặn sâm sấp mặt măng, lại tỉ mỉ mà đóng miệng bình lại, sau khi kiểm tra không có chỗ nào hở, mới nhẹ nhàng vỗ bình sứ nói: “Hắc, được rồi, các ngươi trở về đem thứ này để bên cạnh hỏa thang* ngâm chừng hơn mười ngày là có thể ăn.”
*Cái này có lẽ là đặt ở chỗ nào đó kín mà nóng.
Mấy người Khải Đạt học theo mà đem bình sứ đậy kín, sau đó xem bình sứ như bảo bối ôm vào trong ngực, nghe được Lâm Thông Bảo nói, đều gật đầu nói hảo.
“A nha, ta thật sự đợi không kịp, ta hiện tại thực sự rất muốn có thể ăn măng chua ngay a, nhất định là ăn rất ngon!” Khải Đạt vẻ mặt khoa trương, cho trí tưởng tượng bay xa mà nuốt nước miếng. Khiến cho mọi người cười ha ha.
Lâm Thông Bảo nhịn không được cười trêu hắn: “Ngươi nha ngươi nha, thật là một cái ăn hàng!”
Một trận cười hì hì qua đi, Lâm Thông Bảo cảm thấy thời gian cũng không còn sớm lắm đã gần đến giờ cơm trưa, nhìn nhìn đám thú nhân bên kia, vẫn còn đang vật lộn với ghế trúc, nhìn qua dường như đã xuất hiện bộ dáng hình thức ban đầu của ghế trúc. Vì thế quay sang nhóm giống cái nói: “Sắp đến trưa, chúng ta đi chuẩn bị chút gì ăn đi, để ta chỉ cho mọi người làm một số món ăn nấu với măng tươi” Nói xong, liền dẫn đầu đi về phía nhà bếp.
Măng có thể làm được rất nhiều món ăn, nhưng cũng không phải tất cả các món ăn đều thích hợp nấu ở nơi này, dù sao Lâm Thông Bảo có đồ gia vị nêm, nhưng ở thế giới thú nhân những thứ đó đều rất hiếm lạ. Đồ gia vị nơi này chỉ biết đến nước tương, cùng với đường, thứ này được ép từ trong trái cây mà có, loại hoa quả này được các phi thú nhân xưng là ngọt quả, bình thường cũng có thể ăn.
Lâm Thông Bảo nghĩ nghĩ, quyết định dạy bọn họ làm mấy món đơn giản.
Đầu tiên là măng xào mỡ, món này chỉ cần có dầu, nước tương, muối, đường là có thể làm, chủ yếu dầu nhiều là được. Còn muối thì có thể dùng nước tương thay thế, cũng tốt hơn là không có.
Trước đem măng cắt thành miếng mảnh hoặc thành từng đoạn ngắn cũng được, chảo nóng thì cho dầu vào, khi dầu sôi thì cho măng vào, xào đều tay, cho tiếp nước tương, một ít đường, đường dùng nước ép của ngọt quả thay thế, chỉ cần một trái ngọt quả là được, xào đều tay các hỗn hợp sau đó đậy nấp lại nấu đến khi nào chín thì nhấc xuống.
Món măng xào xuất hiện óng ánh vàng mê người, thử vài miếng, phát hiện hương vị non mềm thơm phức, ăn vào miệng mang theo vị ngọt nhẹ, khoái khẩu vô cùng.
“Ăn ngon quá, có chút ngòn ngọt.” Lộ vui vẻ cắn một miếng, tinh tế mà nhấm nháp, ở trong miệng cứ nhai tới nhai lui thật luyến tiếc nuốt vào.
“Ha ha, là bởi vì bỏ thêm nước ép ngọt quả sao? Ta còn tưởng rằng mặn thêm ngọt vào, hương vị sẽ biến chất kỳ quái chứ.” Cao tò mò nhìn ngọt quả một chút, lại đánh giá kim ba quả (tương du quả).
“Thêm ngọt quả cũng không phải vì muốn gia tăng vị ngọt.” Lâm Thông Bảo mang tới một cây măng giải thích “Măng này đều có một cổ vị chát, nếu không thêm chút đồ vào, vị sáp này sẽ làm cho người thấy rất khó ăn vào miệng, cho chút nước ép ngọt quả chính là muốn át đi vị chát của nó, cho nên bình thường lúc nấu nhất định không được quên phải thêm đường.”
“Nguyên lai là như vậy a.” Mấy người bừng tỉnh đại ngộ.
Lâm Thông Bảo lại thử làm vài món đồ ăn, trong đó cũng bao gồm ‘măng xào thịt’ hắc hắc, thứ này thật sự là đồ tốt a, tin tưởng mọi người sau khi hưởng qua, nhất định muốn quên cũng quên không được.
*diện mạo đã hoàn toàn thay đổi
“Thật vô cùng xin lỗi, Bố Luân là tiểu nhi tử của tộc trưởng lang tộc, lần này theo ta ra ngoài là muốn mang một giống cái trở về, cho nên trên một được này, hắn chỉ cần nhìn thấy khụ…. Giống cái lớn lên xinh đẹp thì hắn sẽ hướng cầu ái, mong ngươi đừng chấp nhất với hắn, ta sẽ giải thích rõ ràng với hắn.” Áo Đức Mạn xấu hổ nhìn về phía mọi người giải thích, nhưng hắn không giải thích còn tốt hơn, sau khi giải thích xong, trong đầu Lâm Thông Bảo liền toát ra một câu cảm khái “Quả nhiên là sắc lang a!”.
Tử cơ hồ phát nổ: “Giống cái!? Lão tử chỗ nào giống giống cái! Con mắt của gã ta làm trang sức sao? Vậy để ta giúp hắn móc xuống là được!” Nói xong lại muốn đi lên tấu thú nhân không biết sống chết nằm trên mặt đất.
Lâm Thông Bảo nhìn trời, đúng vậy a, ngài không giống giống cái, ngài chỉ là so với giống cái càng giống giống cái hơn mà thôi!
Áo Đức Mạn chặn ở trước người Tử, nói: “Tử, ngươi đừng xúc động, xem như nể mặt ta.”
“A? Ngươi cho mình là ai hả? Còn mặt mũi?” Tử khiêu khích, hiện tại trong bụng hắn đang nổi giận đang muốn tìm người phát tiếc đây, nhướng mi đối chọi cùng Áo Đức Mạn, càng nhìn lại càng cảm thấy chán ghét.
“Ahhh, đau…. Đau…” Thú nhân Bố Luân đã biến thành đầu heo kia từ trên mặt đất đứng lên, tê tê kêu đau.
Nghe được thanh âm, Tử mạnh chuyển hướng sang hắn, tức giận quát một tiếng: “Ngươi! Lại đây giải thích cho lão tử!”
Bố Luân nghe được thanh âm, vừa quay đầu nhất thời tâm hoa nộ phóng —- mỹ nhân đang nhìn mình a!! Chân chó mà chạy nhanh lại, tự nhận là tiêu sái, trên thực tế cái đầu heo không thể giống đầu heo hơn hỏi: “Mỹ nhân, có gì phân phó?”
Một cái chữ thập, hai cái chữ thập, ba cái chữ thập —- trên trán Tử cơ hồ nở đầy hoa chữ thập, hít sâu một hơi, Tử không nói hai lời liền trực tiếp hóa thành hổ hình đánh tới —– nếu như vậy vẫn không rõ! Ngươi liền đi chết đi!!
“Grào——-”
“Oa a a a!————”
Một trận gà bay chó sủa không cần đề cập tới, chờ Tử thấy mỹ mãn trở về nhân hình, thú nhân thuộc tính ‘sắc lang’ kia nằm trên mặt đất đã thất hồn lạc phách, miệng thì vẫn lẩm bẩm không thể tin: “Không có khả năng…. Không phải…. giống cái…. Là thú…. Thú…. Không có khả năng….”
Không hề để ý tới Bố Luân hồn bay phách lạc, Tử cầm lấy một bó cây trúc, nói với Hàn cùng Tạp Ân: “Đi, làm ghế dựa thôi.” Nói xong tiêu sái mà bước đi.
Nói đi, kỳ thật cũng chỉ là lấy Bố Luân làm trung tâm khoảng cách không đến 100 thước mà thôi, hiển nhiên Tử chính là không muốn lại nhìn thấy người nào đó mà thôi.
Mọi người cũng không nói gì mà tản ra, chỉ còn lại một người nào đó đang hấp hối nằm ở trên đất tiếp tục ngây người.
Áo Đức Mạn kiểm tra cho thú nhân một chút, phát hiện trừ bỏ một cái xương sườn bị gẫy ra, còn lại cũng chỉ là bị thương da thịt bên ngoài mà thôi, tĩnh dưỡng vài ngày thì sẽ khỏe lên ngay. Gọi vài lần, đều không gọi về được thần trí của thú nhân, vì thế cũng lắc đầu đi hỗ trợ.
Đương nhiên hắn cũng có mục đích, vô luận là vị trí tộc trưởng, hay là ghế trúc, hoặc giả là…. Giống cái xinh đẹp, những thứ đó đều nằm trong mục tiêu của hắn, nhưng mà hiện tại, ít nhất hắn cũng phải có được hảo cảm của tộc viên, chuyện khác để mai này tính sau.
Lâm Thông Bảo đem chuyện chế tác ghế trúc toàn bộ giao cho thú nhân làm, còn chiếu trúc —– Lâm Thông Bảo nghiên cứu một lúc, phát hiện thứ này thật sự là không dễ làm, so với ghế trúc khó hơn rất nhiều, cần trải qua rất nhiều công đoạn, phải đem gọt vỏ trúc chẻ ra thành miếng, trải qua các quy trình chưng, ngâm, mới có thể lấy ra bện thủ công, nhưng mà Lâm Thông Bảo hoàn toàn không biết làm thế nào để chưng, ngâm, cũng không biết nên dùng cái dây gì đến bện, ở trong thế giới thú nhân, họ thường dùng gân dày hoặc mỏng của động vật làm dây buộc, nhưng mà cái đó không biết có thể dùng để bện được hay không.
Sau khi thương lượng cùng một vài giống cái, quyết định bỏ các khâu chưng, ngâm gì đó, trước tiên cứ đem chiếu đục lỗ, rồi lại từ từ suy nghĩ thêm. Hơn nữa sắp tới cũng gần đến mùa cây ăn trái, thời tiết cũng bắt đầu chuyển lạnh, một khi tới mùa mưa, như vậy chiếu trúc cũng hoàn toàn không cần sử dụng đến, cho nên một số giống cái liền cùng nhau đi về, quyết định tìm thú nhân nhà mình thương lượng một chút.
Thế là, để tránh cảm xúc vì đầu voi đuôi chuột Lâm Thông Bảo thay đổi đánh chủ ý lên măng, thứ này là ở chỗ bọn ‘Heo thú’ —– một loại gấu mèo nhỏ làm ổ trong măng đá tìm được, rất nhiều rất nhiều, hơn nữa đều rất tươi mới, hiển nhiên là mới hái không lâu.
*Chỉ công việc ban đầu thì hô hào to lớn, vận động phong trào, nhưng sau đó thì bỏ bê, làm không đến nơi đến chốn.
Lâm Thông Bảo lấy ra một ít măng tươi được giữ trong không gian, lưu lại Khải Đạt, Cao cùng Lộ ba người vây quanh líu ríu thảo luận:
“Hắc, đây là cái gì? Bộ dạng thực kỳ quái.”
“Cứng quá, đây là lá cây gì vậy? Tại sao vàng vàng, lại còn rất cứng nữa?”
“Thứ này dùng làm gì thế?”
…..
“Đây là thực vật có thể ăn.” Lâm Thông Bảo cầm lấy một cây măng non không đến 30ly, chuẩn bị giải thích cho mọi người.
“Két….” “Ai nha! Phi phi! Thật là khó ăn!” Khải Đạt một bên liên tục nhổ nước miếng, cũng là cái tên này vừa nghe có thể ăn liền đưa lên cắn, nhưng mở miệng lại trực tiếp cắn lên cây măng, kết quả cắn ra một miệng đầy bùn.
Lâm Thông Bảo liền hắc tuyến, đưa tay gõ đầu Khải Đạt một cái, trách cứ nói: “Ai mượn ngươi ham ăn!” Đổi lấy Khải Đạt ngượng ngùng mà le lưỡi.
Bóc ra vỏ ngoài của cây măng, lộ ra thịt măng trắng nõn bên trong, hướng vài vị giống cái nói: “Măng này không thể trực tiếp cầm lên ăn, phải lột hết vỏ măng bên ngoài, bên trong của nó mới có thể ăn, nó không thể ăn sống… Ách, sẽ có tính chất kích thích, nhưng có thể xào ăn, cũng có thể ngâm thành măng chua ăn, như vậy còn có thể trữ được lâu, đối với người bình thương ăn uống không được tốt, có thể ăn nhiều một ít, rất có ích cho hệ tiêu hóa. Nhưng một lần không được ăn quá nhiều, sẽ đau bao tử….”
Gặp vài giống cái cái hiểu cái không mà ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Lâm Thông Bảo cảm thấy thay vì nói, chi bằng bắt tay vào làm, vì thế dẫn theo ba giống cái đem vỏ măng đều lột ra, lại vào phòng mang ra mấy cái bình sứ hiện đại sạch sẽ, dựa theo số người, mỗi người được chia một cái.
Bình sứ này đều là Lâm Thông Bảo vì muốn làm măng chua mà cố ý đặt, đã qua xử lý phơi nắng sát trùng.
Mang tới mấy con dao phây, phân cho nhóm người Khải Đạt, đối với nghi hoặc không hiểu, hắn nói với nhóm: “Chúng ta sẽ làm măng chua, bất quá, trước phải cắt măng thành từng miếng mới được, lớn nhỏ thế nào thì các ngươi nhìn ta.”
“Ai? Kia làm xong măng chua, chúng ta có thể lấy một số đồ vật đến đổi một ít không?” Cao nhìn bình sứ, lại nhìn măng, có chút tâm động, nhưng dù sao bọn họ không có hỗ trợ đi hái, muốn xin người ta cũng thật ngượng.
“Ha ha, không quan hệ, hôm nay các ngươi làm một ít bình, các ngươi có thể mang về, đợi lần sau tự các ngươi đi hái mang về làm, thì chỉ cần đưa lại ta một bình là được.” Lâm Thông Bảo lắc đầu không ngại, trong không gian của hắn còn rất nhiều mà.
“Thực sao? Kia thật cám ơn ngươi.” Cao cùng Lộ vô cùng vui sướng, liên tục nói cám ơn.
Mấy người rất nhanh đem măng cắt miếng, Lâm Thông Bảo mang bình sứ tới, ở trong bên đựng chút nước, đem măng đã cắt đổ vào trong bình, nước trong bình vừa vặn sâm sấp mặt măng, lại tỉ mỉ mà đóng miệng bình lại, sau khi kiểm tra không có chỗ nào hở, mới nhẹ nhàng vỗ bình sứ nói: “Hắc, được rồi, các ngươi trở về đem thứ này để bên cạnh hỏa thang* ngâm chừng hơn mười ngày là có thể ăn.”
*Cái này có lẽ là đặt ở chỗ nào đó kín mà nóng.
Mấy người Khải Đạt học theo mà đem bình sứ đậy kín, sau đó xem bình sứ như bảo bối ôm vào trong ngực, nghe được Lâm Thông Bảo nói, đều gật đầu nói hảo.
“A nha, ta thật sự đợi không kịp, ta hiện tại thực sự rất muốn có thể ăn măng chua ngay a, nhất định là ăn rất ngon!” Khải Đạt vẻ mặt khoa trương, cho trí tưởng tượng bay xa mà nuốt nước miếng. Khiến cho mọi người cười ha ha.
Lâm Thông Bảo nhịn không được cười trêu hắn: “Ngươi nha ngươi nha, thật là một cái ăn hàng!”
Một trận cười hì hì qua đi, Lâm Thông Bảo cảm thấy thời gian cũng không còn sớm lắm đã gần đến giờ cơm trưa, nhìn nhìn đám thú nhân bên kia, vẫn còn đang vật lộn với ghế trúc, nhìn qua dường như đã xuất hiện bộ dáng hình thức ban đầu của ghế trúc. Vì thế quay sang nhóm giống cái nói: “Sắp đến trưa, chúng ta đi chuẩn bị chút gì ăn đi, để ta chỉ cho mọi người làm một số món ăn nấu với măng tươi” Nói xong, liền dẫn đầu đi về phía nhà bếp.
Măng có thể làm được rất nhiều món ăn, nhưng cũng không phải tất cả các món ăn đều thích hợp nấu ở nơi này, dù sao Lâm Thông Bảo có đồ gia vị nêm, nhưng ở thế giới thú nhân những thứ đó đều rất hiếm lạ. Đồ gia vị nơi này chỉ biết đến nước tương, cùng với đường, thứ này được ép từ trong trái cây mà có, loại hoa quả này được các phi thú nhân xưng là ngọt quả, bình thường cũng có thể ăn.
Lâm Thông Bảo nghĩ nghĩ, quyết định dạy bọn họ làm mấy món đơn giản.
Đầu tiên là măng xào mỡ, món này chỉ cần có dầu, nước tương, muối, đường là có thể làm, chủ yếu dầu nhiều là được. Còn muối thì có thể dùng nước tương thay thế, cũng tốt hơn là không có.
Trước đem măng cắt thành miếng mảnh hoặc thành từng đoạn ngắn cũng được, chảo nóng thì cho dầu vào, khi dầu sôi thì cho măng vào, xào đều tay, cho tiếp nước tương, một ít đường, đường dùng nước ép của ngọt quả thay thế, chỉ cần một trái ngọt quả là được, xào đều tay các hỗn hợp sau đó đậy nấp lại nấu đến khi nào chín thì nhấc xuống.
Món măng xào xuất hiện óng ánh vàng mê người, thử vài miếng, phát hiện hương vị non mềm thơm phức, ăn vào miệng mang theo vị ngọt nhẹ, khoái khẩu vô cùng.
“Ăn ngon quá, có chút ngòn ngọt.” Lộ vui vẻ cắn một miếng, tinh tế mà nhấm nháp, ở trong miệng cứ nhai tới nhai lui thật luyến tiếc nuốt vào.
“Ha ha, là bởi vì bỏ thêm nước ép ngọt quả sao? Ta còn tưởng rằng mặn thêm ngọt vào, hương vị sẽ biến chất kỳ quái chứ.” Cao tò mò nhìn ngọt quả một chút, lại đánh giá kim ba quả (tương du quả).
“Thêm ngọt quả cũng không phải vì muốn gia tăng vị ngọt.” Lâm Thông Bảo mang tới một cây măng giải thích “Măng này đều có một cổ vị chát, nếu không thêm chút đồ vào, vị sáp này sẽ làm cho người thấy rất khó ăn vào miệng, cho chút nước ép ngọt quả chính là muốn át đi vị chát của nó, cho nên bình thường lúc nấu nhất định không được quên phải thêm đường.”
“Nguyên lai là như vậy a.” Mấy người bừng tỉnh đại ngộ.
Lâm Thông Bảo lại thử làm vài món đồ ăn, trong đó cũng bao gồm ‘măng xào thịt’ hắc hắc, thứ này thật sự là đồ tốt a, tin tưởng mọi người sau khi hưởng qua, nhất định muốn quên cũng quên không được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook