[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ
-
Chương 33: Thăm hỏi
Cảm giác được cánh tay đang ôm mình của Bạch Ngọc Dường lại chặt thêm mấy phần, y cũng không dám né tránh miễn cho việc phải sáp lại gần hắn thêm, Triển Chiêu bỗng nhớ lại cảnh hai người gặp lại nhau tại Ánh Nguyệt Lâu, gương mặt nhất thời nóng lên. Vốn với tình tình của y, tuyệt đối sẽ không chịu ngủ trong lòng Bạch Ngọc Đường thế này, nhưng thấy Bạch Ngọc Đường xác thực tinh thần đã rất rã rời, nghĩ hắn cũng đã chiếu cố mình nhiều ngày, Triển Chiêu cũng thật không đành lòng, thở dài, nhẹ giọng nói: “Ngọc Đường, chuyện ngày ấy, là Triển Chiêu nói năng vô lễ, Ngọc Đường đừng trách!”
“Quên đi, ” Bạch Ngọc Đường nhắm mắt lại phất phất tay áo, ra vẻ rộng lượng: “Bạch gia không tính toán với con mèo bệnh, Bạch gia nếu trách ngươi, cũng sẽ không đến Hàm Viên Cốc tìm ngươi, nhưng mà, chờ ngươi khỏe lại ngươi phải mời ta uống rượu!”
Triển Chiêu nhịn không được cười một tiếng, “Được, ” nhưng trong lòng y đã sớm trấm ngâm, lúc này vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: “Ngọc Đường, sau khi ta hôn mê… Bách Lý hầu gia người…”
“Ngươi còn lo lắng cho ông ta, nếu không phải vì ông ta ngươi có thể thành thế này sao?” Bạch Ngọc Đường mở to mắt trừng Triển Chiêu, cơn tức giận trong lòng nhịn không được trào dâng từng cơn, vừa nhớ đến Triển Chiêu vì Bách Lý Tuyệt Diễm mà thiếu chút dâng luôn cái mạng, hắn lại hận chết cái tên Bách Lý Tuyệt Diễm kia. “Ngươi có biết chính vì ông ta mà ngươi phải đi tới đi lui mấy bận bên quỷ môn quan không? Ngươi lại phải mất hết nội lực trong vòng nửa tháng, nội thương của ngươi lại tái phát mấy lần, sém chút mất luôn cái mạng rồi đó! Ngươi cũng không ngẫm lại xem thân thể của ngươi thế nào, trong ngoài thương thêm thương bệnh thêm bệnh, ngươi cứu ông ta chẳng phải là lấy mạng đổi mạng sao! Mạng ông ta là mạng, còn mạng ngươi thì không đáng giá sao?”
Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường đang nổi trận lôi đình, trên mặt là biểu tình “Biết ngay là thế này mà” — Hắn việc gì… phải nổi giận đến mức này chứ?
Bạch Ngọc Đường phát tiết xong xuôi thì nhìn Triển Chiêu mang vẻ mặt vô tội trong lòng mình, nhất thời cảm thấy nản lòng, thấy Triển Chiêu vẫn chưa từ bỏ ý định muốn hỏi tình huống của Bách Lý Tuyệt Diễm, dứt khoát đáp một câu “Ông ta chết rồi, chết đến mức không thể chết thêm được nữa”, sau đó trực tiếp điểm thụy huyệt của Triển Chiêu.
Nhìn khuôn mặt ngủ say không chút tình nguyện của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhịn không được chôn mặt vào hõm vai y, dần dần, cả thân thể đều bắt đầu run rẩy khe khẽ.
Ngày ấy tại Hàm Viên Cốc, Mạc Phong dựa vào ‘Huyết Linh Lung’ tuy cứu về một mạng của Triển Chiêu, nhưng sau khi theo Bách Lý Kinh Nhiên quay về Bách Lý sơn trang, Bách Lý Tuyệt Diễm vì độc tính quá mãnh liệt của ‘Nhất cổ’ mà nguyên khí đại thương dẫn đến sốt cao không ngừng, Triển Chiêu cũng vì không còn nội lực dẫn đến nội thương phát tác nhiều lần, thật sự đã phải vòng vo mấy lần trước Diêm Vương điện. Một mình Mạc Phong phải cứu hai người quả thật là mệt nhoài, Bạch Ngọc Đường vốn cũng nhìn không thuận mắt người nhà Bách Lý, thấy thế liền dứt khoát cho người mời Công Tôn Sách, muốn để hắn chăm sóc và đưa Triển Chiêu quay về phủ Khai Phong. Bách Lý Kinh Nhiên vốn vì thân thể Triển Chiêu suy yếu chịu không nổi việc di chuyển bằng xe ngựa vất vả nên định ngăn cản, nhưng thoáng nhìn mã xa Bạch Ngọc Đường chuẩn bị, liền biết xe này so với xe hắn thường ngồi còn thoải mái hơn không biết mấy lần, nên cũng không nói gì.
Bạch Ngọc Đường mấy ngày liền chăm sóc Triển Chiêu, cũng thấy được vẻ thống khổ vì chịu đựng sự đau đớn do vết thương gây ra trong lúc hôn mê của Triển Chiêu, tuy trên mặt nhìn có vẻ rất trấn định lãnh tĩnh, nhưng sự giày vò trong tim nào ai biết được.
Lúc ở Hàm Viên Cốc, hắn chỉ có thể cuống cuồng hoảng loạn, ngồi trên xe ngựa quay về Bách Lý sơn trang rồi, mới xem như có thời gian chỉnh lý lại tâm tình bản thân. Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường bước chân vào giang hồ tuy chỉ mới được vài năm, nhưng sóng to gió lớn cũng đã thấy nhiều. Tuy nhiên, trước giờ chưa có lần nào tâm tình lại lên xuống phập phồng trăm mối ngổn ngang như lần này. Ngày ấy, nghe xong mấy lời của Y Nguyệt, hắn vẫn một mực suy nghĩ xem trái tim mình rốt cuộc là thế nào, cho đến tận lúc đó, cuối cùng mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Nụ cười khổ Triển Chiêu thường có nay lại xuất hiện trên mặt hắn, Cẩm Mao Thử phong lưu thiên hạ, Bạch Ngũ gia trước nay đi giữa vạn bụi hoa trên người không vướng một mảnh lá, cư nhiên… cư nhiên lại đi thích một con mèo?
Chuyện khôi hài thế này, nói ra liệu sẽ có người tin sao? Thế nhưng, lại cũng thật thật sự sự xảy ra rồi. Thứ tình cảm kinh thế hãi tục này, không cách nào nói ra cùng ai, huống hồ Triển Chiêu lúc đó còn đang bước một chân trên sợi dây sinh tử, hắn trong lòng dù có lo lắng có sợ hãi thế nào cũng không biết chia sẻ cùng ai, mắt thấy Triển Chiêu ngày qua ngày càng thêm xanh xao tiều tụy, trong lòng quả thật là ngũ vị tạp trần, khó chịu cực kỳ.
Hôm nay Triển Chiêu vất vả lắm mới chịu tỉnh lại, sự lo lắng sợ hãi tích tụ từ nhiều ngày nay, rốt cuộc như cơn lũ, bất ngờ bao phủ lấy hắn, ôm thật chặt người đang say ngủ, Bạch Ngọc Đường run rẩy như chiếc lá trong gió thu…
Miêu Nhi, Miêu Nhi, thật may vì ngươi không có việc gì…
Thiếu chút nữa, Bạch Ngọc Đường đã ôm hận đến cuối đời…
Trái tim của ta, ta cuối cùng đã nhìn rõ rồi, thế nhưng, Miêu Nhi, của ngươi thì sao? Người có chút tình ý nào dành cho ta chăng? Ngươi có thể… tiếp nhận thứ tình cảm nghịch luân này chăng?
——————————
Khi Triển Chiêu tỉnh lại lần nữa, đã là buổi sáng ngày hôm sau, nhìn ông mặt trời đã lên cao ba sào ngoài cửa sổ, Triển Chiêu nhịn không được khẽ cau lại đầu mày, xem ra lần này thương thật sự rất nặng, thói quen thường ngày trời vừa hửng sáng đã tỉnh giấc cũng bị đảo loạn.
Quay đầu nhìn nhìn trong phòng, không thấy hình bóng Bạch Ngọc Đường đâu cả, trong lòng Triển Chiêu không khỏi cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, con chuột bạch này chạy đến nơi nào rồi? Sau đó lại lắc lắc đầu, Bạch Ngọc Đường cũng không phải người của phủ Khai Phong, y thế nào lại cảm thấy hắn ở chỗ này là chuyện đương nhiên vậy chứ? Nhớ tới hành động vô lại kéo mình ôm vào lòng của hắn hôm qua, còn ném lại một câu đáng giận như thế rồi điểm huyệt của y, thật là đáng ghét chết đi được, trong lòng nghĩ nghĩ, nhưng trên mặt lại nhịn không được mà dần dần bao phủ bởi một rặng mây đỏ.
Hơi nâng nửa vai dậy, Triển Chiêu khẽ thở ra một hơi, thân thể vẫn mềm nhũn như cũ, chỉ là so với tình trạng suy yếu của ngày hôm qua thì đã đỡ hơn nhiều, ít nhất, cảm giác trời đất quay cuồng đó đã giảm đi rất nhiều. Xem ra, cảm giác mất hết nội lực này, vẫn phải thích ứng mấy ngày!
Tối hôm qua y có tỉnh lại một lần, được Bạch Ngọc Đường thông tri, đại nhân, tiên sinh, đến cả tứ đại giáo úy đều vội vã chạy tới, chỉ là tinh thần của y quả thật còn chưa được tốt, nói chưa được mấy câu lại hôn mê mất, cũng không kịp hỏi tình huống của Bách Lý Tuyệt Diễm.
Tuy biết câu kia của Bạch Ngọc Đường là do tức giận mới nói như vậy, nhưng không biết được tin tức xác thực Bách Lý Tuyệt Diễm thật sự không có việc gì, Triển Chiêu quả thật vẫn không yên lòng. Trong lòng y vẫn có một tầng nghi ngờ, hôm ấy y trọng thương hôn mê, với tính tình của Bách Lý Kinh Nhiên, dù thế nào cũng sẽ không đồng ý để y rời đi mới đúng, lúc này y thân lại ở phủ Khai Phong, chẳng lẽ Bách Lý Tuyệt Diễm bên kia xảy ra vấn đề gì, hắn không có thời gian để ý đến, mới để mặc Bạch Ngọc Đường mang y đi?
Nghĩ đến điểm này, Triển Chiêu không nhịn được nữa, cắn chặt răng đỡ người ngồi dậy, lât chăn xuống giường. Thừa dịp Bạch Ngọc Đường không có ở đây, nhất định phải tìm đại nhân hỏi rõ ràng. Nhưng y mất máu quá nhiều, bị trọng thương mà nội lực còn mất hết, mấy ngày nay đều là hôn mê bất tỉnh, không kịp thời bổ sung sức lực, thân thể đã sớm yếu ớt, chỉ một cử động đơn giản thế này, nhưng đủ để khiến trước mắt y tối đen từng trận, trái tim cũng hoảng loạn đập thình thịch thình thịch, chấn động đến lồng ngực cũng đau đớn.
Y khẽ đặt đầu tựa vào cột giường, một tay ôm chặt mảnh áo trước ngực, một tay nắm chặt nệm chăn dưới thân, khẽ mở miệng thở dốc không ngừng, thở cả nửa ngày mới dần dần lấy lại được nhịp.
Nâng tay lau đi mồ hôi chảy đầy trên trán, Triển Chiêu hít sâu một hơi, đỡ giường lắc lư đứng dậy, cảm giác cả người hư nhuyễn khiến y nhớ lại chuyện lần trước thân thể trúng phải Tam Hinh Hương, không khỏi khẽ cười khổ, loại cảm giác không còn sức lực này, y vẫn thật là không thích nổi!
Lảo đảo đi được hai bước, Triển Chiêu liền vì bản thân cậy mạnh mà hối hận ngay, vốn cho rằng dù không có nội lực, đi gặp đại nhân chắc cũng không sao, nhưng nhìn tình huống hiện tại, sợ rằng ngay cả đi tới cửa cũng khó khăn.
Lại miễn cưỡng đi thêm hai bước, bước đến cạnh bàn, Triển Chiêu có chút chật vật đỡ lấy mép bàn, không dám buông lỏng tay nữa, nếu bị con chuột bạch kia nhìn thấy y té ngã trong phòng, sẽ thật thành chuyện chọc cười mất.
Ngay vào lúc này, ngoài cửa phòng khẽ vang lên một tiếng, Triển Chiêu âm thầm kêu khổ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, bộ dạng hiện tại mà để Bạch Ngọc Đường trông thấy, cười nhạo có thể không có, nhưng thế nào cũng chọc hắn nổi trận lôi đình.
Bất đắc dĩ quay đầu lại, đã thấy một người mang ngọc quan tử bào đứng ngoài cửa, không phải Bạch Ngọc Đường, mà là Bát hiền vương.
Triển Chiêu càng thêm cười khổ không ngừng, người này cũng là người không thể chọc vào giống người kia!
Miễn cưỡng cười cười gọi một tiếng “Bát thúc”, Triển Chiêu đã lung lay muốn ngã.
Bát hiền vương vừa vào cửa liền thấy Triển Chiêu lắc lư đứng cạnh bàn, quả thật khiến hắn hoảng hồn nhảy dựng, gấp gáp chạy mấy bước, đỡ lấy thân thẻ y, phát giác cả người y mềm nhuyễn, đơn giản là khom lưng ôm ngang lấy y, đặt về lại trên giường.
“Bát thúc, Bách Lý hầu gia thế nào rồi?” Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Bát hiền vương, sự lo lắng thể hiện rõ giữa đôi mày.
“Hắn á hả, giống con đó, nằm trên giường mấy ngày rồi.” Thấy Triển Chiêu lập tức lộ ra vẻ lo lắng khó nhịn, đành vỗ vỗ tay y, cười nói: “Bất quá hắn khỏe hơn con nhiều, tốt xấu gì cũng không như con hôn mê một cái là mất mấy ngày, hắn tuổi cũng không còn trẻ nữa, sau khi trúng độc thân thể chịu tổn hại, phát sốt mấy ngày liền, hiện giờ đã ổn rồi.” Nói đến đây, hắn lại hung hăng trừng Triển Chiêu, nói: “Con chỉ biết quan tâm cho người khác thôi, thế nào lại không biết lo lắng cho bản thân như vậy hả? Vừa tỉnh lại đã muốn chạy ra ngoài, không muốn sống nữa hả?”
“Bát thúc…” Triển Chiêu như đứa trẻ vừa làm sai bị bắt tại trận, cúi đầu tựa trên giường, giọng nói vo ve như muỗi kêu.
Bát hiền vương trước tiên dò xét trán y, cảm giác nhiệt độ dưới tay tương đối bình thường, mới nhíu mày nói: “Bao Chửng chỉ dùng binh không nuôi quân hả?”
“A?” Triển Chiêu mở to mắt nhìn Bát hiền vương, nhất thời chưa hiểu được ý hắn là gì.
“Ngay cả kẻ tay trói gà không chặt như ta còn có thể ôm lấy con dễ dàng như thế, con tự mình nói xem con đã ốm thành cái dạng gì rồi hả? Phủ Khai Phong có là nha môn trong sạch, cũng không thể đối đãi khắt khe với mệnh quan triều đình như vậy chứ?”
“Không có đâu, Bát thúc, người đừng nghĩ oan cho Bao đại nhân.” Triển Chiêu vội vàng giải thích cho Bao Chửng, “Bao đại nhân thường ngày rất chiếu cố con, đại khái do con không quá quen với khí hậu ở kinh thành… Hơn nữa thân thể con vốn cũng không khỏe mạnh gì cho cam…”
Bát hiền vương bị mấy lời giải thích không đầu không đuôi này của y chọc cười thiếu chút ra tiếng. Khí hậu không quen? Vậy mà cũng nghĩ ra được ý này! Y trước đây chạy đông chạy tây, đất Đại Tống y chạy cũng được hơn nửa, cũng không thấy y chạy đến chỗ nào mà khí hậu không quen!
“Biết thân thể mình không khỏe mạnh, con còn không xem trọng tính mạng mình? Ngày ấy con ở trong cung đã bảo chứng thế nào với ta?” Bát hiền vương không chút khách khí hung hăng trừng y: “Tiểu Phi, con lần này cũng xem như tìm được đường sống trong chỗ chết, bệnh của con không phát tác thì không sao, một khi phát tác rồi thì có thể lấy nửa cái mạng của con, lần này còn có Tuyệt Diễm đưa ra ‘Huyết Linh Lung’ cứu con một mạng, lần sau thì sao? Tiểu Phi, thân thể của con bản thân con phải lo lắng mới được.”
Triển Chiêu cúi đầu càng thấp, thanh âm cũng càng nhỏ, mấy lời chân thành của Bát hiền vương khiến y cảm thấy hổ thẹn: “Bát thúc… Con…”
“Được rồi, đừng cúi nữa, còn cúi nữa sẽ trực tiếp cúi vô bụng mất…” Bát hiền vương ngồi bên giường, kéo kéo chăn của Triển Chiêu, mang theo ý cười nói: “Ta không trách con, tình huống như vậy đổi thành người khác con cũng sẽ cứu như thế, con đứa nhỏ này chính là quá thiện lương, thật chẳng giống đứa nhỏ do con cáo già Dịch Huyền dạy dỗ ra gì cả.” Đôi mày của hắn giãn ra, thần sắc cũng nghiêm túc thêm mấy phần: “Một cửa của ta xem như qua, nhưng mà, lần này bệnh cũ của con tái phát, cửu tử nhất sinh, ta không thể giúp con gạt cha con nữa đâu!”
Triển Chiêu thở dài, y cũng rõ, một khi liên quan đến chuyện thân thể y, cha đều đem nó thành chuyện thiên đại (*lớn như trời) mà xử lý, mấy vị trưởng bối cũng theo đó mà đem chuyện bé xé ra to, xem ra lần này y không thoát khỏi việc bị ăn mắng.
“Dù sao thì, xem như ta không nói, cũng không gạt được cha con.” Bát hiền vương khép khép tay áo mình, ngả về sau tựa vào cột giường, đuôi mày khóe miệng cũng dần dần trồi lên biểu tình tựa tiếu phi tiếu, “Ta hình như vẫn chưa nói cho con, kỳ thực, trong kinh thành cũng có cửa hiệu của nhà con…”
Nhìn sắc mặt Triển Chiêu dần dần biến đổi, Bát hiền vương trong lòng thỏa mãn mà cảm khái: muốn nhìn nó thất thố thật không dễ dàng mà, con nít con nôi, lãnh tĩnh như thế làm gì?
“Nói vậy, nhất cử nhất động của con ở kinh thành, cha đều biết cả?” Triển Chiêu cảm thấy bản thân giờ này đến cả khí lực để cười khổ cũng không còn nữa, cha thật là…
Bát hiền vương cười đến nheo cả mắt, trên mặt là biểu tình trêu tức, gật đầu.
Triển Chiêu dở khóc dở cười nâng tay xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói: “Bát thúc, người mãi vẫn không chịu nói con con biết, là để chờ xem kịch vui sao?”
Nhìn Bát hiền vương cười đến cực kỳ thư thái, khóe môi Triển Chiêu cũng hiện lên vẻ giảo hoạt nhàn nhạt: “Tiểu chất thân thể không khỏe, thọ yến năm nay của người, không thể thổi sáo giúp vui cho người được rồi!”
“A?” Sắc mặt Bát hiền vương thoáng chốc trở nên xấu xí, “Tiểu Phi, con học xấu…”
Triển Chiêu cúi đầu cười, trong ý cười còn lộ ra vẻ đắc ý.
“Được rồi, con mới tỉnh lại, ta không nhiều lời với con nữa. Lần này con nguyên khí đại thương, nhất định phải tĩnh dưỡng cho tốt, nếu không phải việc trọng yếu thì không được xem thường thân thể mình, con tuổi còn trẻ, đừng để lại bệnh căn.”
Triển Chiêu mỉm cười, gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng âm thầm thở dài. Bệnh căn sao? Không phải từ sớm đã để lại rồi sao!
Thấy Bát hiền vương đứng dậy muốn đi, Triển Chiêu đột nhiên như nhớ tới chuyện gì, vội la lên: “Bát thúc, xin dừng bước!”
“Sao vậy?” Bát hiền vương xoay người nhìn y.
Triển Chiêu cau mày suy nghĩ trong chốc lát rồi mới trầm ngâm nói: “Bát thúc, con cho rằng vụ án quốc khố mất bạc cùng chuyện tập kích ở Hàm Viên Cốc là do cùng một kẻ đứng sau sai sử.”
Ánh mắt Bát hiền vương bỗng nhiên sáng ngời, nghiêm nghị hỏi: “Con có đối tượng hoài nghi rồi sao?”
Triển Chiêu trầm ngâm, nghiêm túc gật đầu: “Dạ!”‘
“Là ai?” Bát hiền vương nhíu mày.
Trong ánh mắt của thiếu niên tựa hồ như có ánh sáng lưu động, khuôn mặt tái nhợt cũng phảng phất như phát ra ánh sáng nhàn nhạt: “Tương Dương Vương!”
“Hắn?” Bát hiền vương không hề hỏi Triển Chiêu vì sao lại hoài nghi Tương Dương vương, hắn chỉ nhíu màu trầm tư thật lâu, mới nói: “Tiểu Phi, người con hoài nghi là đường huynh đệ của ta, là thúc thúc của Hoàng thượng, là người trong hoàng thất, việc này không phải chuyện đùa, cần phải có chứng cứ!”
“Vì vậy tiểu chất mới nói cho người!” Triển Chiêu rũ đôi mắt đen láy, ánh sáng trong mắt bị mấy sợi tóc rũ lòa xòa trước trán che mất, trên mặt hơi lộ ra vẻ ủ rũ: “Tiểu chất hiện giờ hữu tâm vô lực, nhưng vụ án này không dừng lại được, chỉ có thể xin người giúp đỡ!”
Bát hiền vương nâng tay thay Triển Chiêu vén lại mấy sợi tóc rơi tán loạn, nói: “Được rồi, con dưỡng thương cho tốt đi, chuyện Tương Dương Vương giao cho ta, ta phái người đi thăm dò!” Thấy Triển Chiêu còn lo lắng muốn nói gì đó, liền phất tay chặn lại lời của y: “Ta biết, không thể đả thảo kinh xà, sẽ âm thầm điều tra, vậy được chưa?”
Triển Chiêu nhịn không được bật cười một tiếng, cúi đầu không nói.
“Vậy ta đi đây, con thành thật dưỡng bệnh cho ta, không được dính vào, còn dám làm loạn gì nữa, ta cũng mặc kệ con có muốn hay không, trực tiếp đưa con đến Nam Thanh Cung của ta, ta tự mình trông con!” Bát hiền vương hùng hổ nghiêm mặt giáo huấn mấy câu, thấy Triển Chiêu không lên tiếng chỉ gật gật đầu, mới xem như thoả mãn, xoay người rời đi.
———————————-
Bạch Ngọc Đường vừa vào cửa, liền thấy Triển Chiêu tựa ở đầu giường giống như đang đờ ra.
“Bệnh Miêu Nhi, nghĩ cái gì đó?” Bạch Ngọc Đường đặt khay thức ăn cầm trong tay lên bàn, đi đến bên giường, kéo lại chiếc chăn bông đã trượt xuống bên hông Triển Chiêu, lấy một cái gối đầu sang kê dưới thắt lưng Triển Chiêu, lại thuận tay cầm lam bào vắt tại đầu giường xuống, khoác lên vai y.
Một loạt động tác liên tiếp này của Bạch Ngọc Đường được thực hiện tự nhiên lưu loát đến không thể tự nhiên lưu loát hơn, nhưng Triển Chiêu không khỏi cảm thấy kỳ lạ, vị thiếu gia đi đến đâu là có người hầu hạ đến đó này, không ngờ mấy chuyện chiếu cố người thế này làm cũng ra ngô ra khoai lắm.
Nhưng y nào có biết đâu, trên đời này cũng chỉ có y mới có thể khiến Bạch Ngọc Đường trầm tính xuống, kiên trì cẩn thận chăm sóc, đổi thành người khác, ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không có cái phúc khí này. Bạch Ngọc Đường tuy kiệt ngạo bất tuân, nhưng trước giờ, chuyện hắn đã quyết liền không thay đổi, hắn đã đặt cả trái tim lên người Triển Chiêu, thì cả thiên hạ này cũng sẽ không còn ai có thể vào mắt hắn được nữa, ngàn tỉ mỉ vạn nhu tình, cũng chỉ dùng lên người một mình y mà thôi.
“Thối miêu, còn không biết bản thân ngươi hiện giờ không chịu được lạnh sao? Hôm qua nhiệt độ mới giảm, ngươi lại không thành thật nữa rồi, ngươi thấy việc phát sốt thoải mái lắm hả?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Ngọc Đường đen sắp vượt qua Bao đại nhân luôn rồi, tàn bạo nhìn y trừng trừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi thì hay rồi, nằm trên giường đâu cần quan tâm cái gì, đến lúc đó người mệt là Bạch gia gia đây này, hừ, lại còn không được một đồng tiền công nữa chứ, người phủ Khai Phong các ngươi thật biết cách dùng người miễn phí quá ha!”
Với cách quan tâm đặc biệt này của hắn, Triển Chiêu coi như cũng biết rõ quá rồi, nhìn khuôn mặt hắn tựa hồ quả thật có gầy đi một chút. không khỏi áy náy cười cười, ý cười ấm áp: “Khổ cực cho Ngọc Đường rồi! Ngọc Đường nếu muốn tiền công, bổng ngân (*tiền lương bổng) của Triển mỗ Ngọc Đường cứ cầm đi!”
Bạch Ngọc Đường không coi ra gì mà hừ một tiếng, ôm cánh tay trước ngực, nhếch nhếch môi nói: “Mấy lượng bổng ngân đó của ngươi còn không đủ Ngũ gia nhét kẽ răng, ra vẻ cái gì!”
Triển Chiêu cong môi khẽ cười, nói đến bổng ngân, hình như vẫn để tồn ở chỗ Công Tôn tiên sinh, y còn chưa đi lĩnh lần nào, cũng không biết có bao nhiêu, nhưng ít ra cũng không phải chỉ có mấy lượng như hắn nói. Kỳ thực hắn nói cũng đúng, Cẩm Mao Thử trước giờ ra tay rất thoải mái, dù có là thiên kim cũng có thể tùy tay ném, cũng may gia nghiệp của Kim Hoa Bạch gia rất lớn, nếu chỉ là phú hộ thông thường, chỉ sợ chịu không nổi cách xài tiền thế này của hắn!
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ nhẹ nhàng len lỏi chiếu vào phòng, rọi trước giường, mang theo từng tia sáng ấm áp. Thiếu niên trên giường yên lặng nửa tựa nửa ngồi, thân thể dưới trung y nguyệt sắc tựa hồ yếu ớt như chính y phục của mình, trên khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt, phảng phất như tất cả ánh sáng nhu hòa trong phòng đều rơi trên khóe môi đuôi mày tuấn tú đó, tuy khuôn mặt mang theo vẻ yếu ớt nhợt nhạt vì bệnh, nhưng vẫn mang vẻ như nguyệt phong hoa (*tao nhã như ánh trăng) khó nói thành lời.
“Cười, còn cười, ” Ý cười dịu dàng trên mặt Triển Chiêu khiến Bạch Ngọc Đường trông thấy nhịn không được có chút ý mã tâm vượn (*trong lòng nhộn nhạo như ngựa chạy khỉ nhảy), nhưng lúc này con mèo này còn chưa biết tâm ý của hắn, trong lòng có muốn thế nào cũng không thể làm ra hành động gì, quả thật khiến con chuột bạch phong lưu thiên hạ này trong lòng ngứa ngáy khó nhịn muốn chết, “Cười thành thế này, muốn ra ngoài câu dẫn tiểu cô nương nhà ai sao?”[tiểu cô nương nào thì chưa biết, nhưng tiểu lão thử thì có một con này =))]
Lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Ngọc Đường cũng tự cảm thấy lời này của bản thân nghe ra thật thiếu tự nhiên, đứng dậy lấp liếm, lấy ra một nồi đất màu tím trong khay thức ăn vừa nãy mang vào, mở nắp ra, một mùi hương thoang thoảng mang theo nhiệt khí, từ nồi đất lan tỏa ra ngoài.
“Quên đi, ” Bạch Ngọc Đường nhắm mắt lại phất phất tay áo, ra vẻ rộng lượng: “Bạch gia không tính toán với con mèo bệnh, Bạch gia nếu trách ngươi, cũng sẽ không đến Hàm Viên Cốc tìm ngươi, nhưng mà, chờ ngươi khỏe lại ngươi phải mời ta uống rượu!”
Triển Chiêu nhịn không được cười một tiếng, “Được, ” nhưng trong lòng y đã sớm trấm ngâm, lúc này vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: “Ngọc Đường, sau khi ta hôn mê… Bách Lý hầu gia người…”
“Ngươi còn lo lắng cho ông ta, nếu không phải vì ông ta ngươi có thể thành thế này sao?” Bạch Ngọc Đường mở to mắt trừng Triển Chiêu, cơn tức giận trong lòng nhịn không được trào dâng từng cơn, vừa nhớ đến Triển Chiêu vì Bách Lý Tuyệt Diễm mà thiếu chút dâng luôn cái mạng, hắn lại hận chết cái tên Bách Lý Tuyệt Diễm kia. “Ngươi có biết chính vì ông ta mà ngươi phải đi tới đi lui mấy bận bên quỷ môn quan không? Ngươi lại phải mất hết nội lực trong vòng nửa tháng, nội thương của ngươi lại tái phát mấy lần, sém chút mất luôn cái mạng rồi đó! Ngươi cũng không ngẫm lại xem thân thể của ngươi thế nào, trong ngoài thương thêm thương bệnh thêm bệnh, ngươi cứu ông ta chẳng phải là lấy mạng đổi mạng sao! Mạng ông ta là mạng, còn mạng ngươi thì không đáng giá sao?”
Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường đang nổi trận lôi đình, trên mặt là biểu tình “Biết ngay là thế này mà” — Hắn việc gì… phải nổi giận đến mức này chứ?
Bạch Ngọc Đường phát tiết xong xuôi thì nhìn Triển Chiêu mang vẻ mặt vô tội trong lòng mình, nhất thời cảm thấy nản lòng, thấy Triển Chiêu vẫn chưa từ bỏ ý định muốn hỏi tình huống của Bách Lý Tuyệt Diễm, dứt khoát đáp một câu “Ông ta chết rồi, chết đến mức không thể chết thêm được nữa”, sau đó trực tiếp điểm thụy huyệt của Triển Chiêu.
Nhìn khuôn mặt ngủ say không chút tình nguyện của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhịn không được chôn mặt vào hõm vai y, dần dần, cả thân thể đều bắt đầu run rẩy khe khẽ.
Ngày ấy tại Hàm Viên Cốc, Mạc Phong dựa vào ‘Huyết Linh Lung’ tuy cứu về một mạng của Triển Chiêu, nhưng sau khi theo Bách Lý Kinh Nhiên quay về Bách Lý sơn trang, Bách Lý Tuyệt Diễm vì độc tính quá mãnh liệt của ‘Nhất cổ’ mà nguyên khí đại thương dẫn đến sốt cao không ngừng, Triển Chiêu cũng vì không còn nội lực dẫn đến nội thương phát tác nhiều lần, thật sự đã phải vòng vo mấy lần trước Diêm Vương điện. Một mình Mạc Phong phải cứu hai người quả thật là mệt nhoài, Bạch Ngọc Đường vốn cũng nhìn không thuận mắt người nhà Bách Lý, thấy thế liền dứt khoát cho người mời Công Tôn Sách, muốn để hắn chăm sóc và đưa Triển Chiêu quay về phủ Khai Phong. Bách Lý Kinh Nhiên vốn vì thân thể Triển Chiêu suy yếu chịu không nổi việc di chuyển bằng xe ngựa vất vả nên định ngăn cản, nhưng thoáng nhìn mã xa Bạch Ngọc Đường chuẩn bị, liền biết xe này so với xe hắn thường ngồi còn thoải mái hơn không biết mấy lần, nên cũng không nói gì.
Bạch Ngọc Đường mấy ngày liền chăm sóc Triển Chiêu, cũng thấy được vẻ thống khổ vì chịu đựng sự đau đớn do vết thương gây ra trong lúc hôn mê của Triển Chiêu, tuy trên mặt nhìn có vẻ rất trấn định lãnh tĩnh, nhưng sự giày vò trong tim nào ai biết được.
Lúc ở Hàm Viên Cốc, hắn chỉ có thể cuống cuồng hoảng loạn, ngồi trên xe ngựa quay về Bách Lý sơn trang rồi, mới xem như có thời gian chỉnh lý lại tâm tình bản thân. Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường bước chân vào giang hồ tuy chỉ mới được vài năm, nhưng sóng to gió lớn cũng đã thấy nhiều. Tuy nhiên, trước giờ chưa có lần nào tâm tình lại lên xuống phập phồng trăm mối ngổn ngang như lần này. Ngày ấy, nghe xong mấy lời của Y Nguyệt, hắn vẫn một mực suy nghĩ xem trái tim mình rốt cuộc là thế nào, cho đến tận lúc đó, cuối cùng mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Nụ cười khổ Triển Chiêu thường có nay lại xuất hiện trên mặt hắn, Cẩm Mao Thử phong lưu thiên hạ, Bạch Ngũ gia trước nay đi giữa vạn bụi hoa trên người không vướng một mảnh lá, cư nhiên… cư nhiên lại đi thích một con mèo?
Chuyện khôi hài thế này, nói ra liệu sẽ có người tin sao? Thế nhưng, lại cũng thật thật sự sự xảy ra rồi. Thứ tình cảm kinh thế hãi tục này, không cách nào nói ra cùng ai, huống hồ Triển Chiêu lúc đó còn đang bước một chân trên sợi dây sinh tử, hắn trong lòng dù có lo lắng có sợ hãi thế nào cũng không biết chia sẻ cùng ai, mắt thấy Triển Chiêu ngày qua ngày càng thêm xanh xao tiều tụy, trong lòng quả thật là ngũ vị tạp trần, khó chịu cực kỳ.
Hôm nay Triển Chiêu vất vả lắm mới chịu tỉnh lại, sự lo lắng sợ hãi tích tụ từ nhiều ngày nay, rốt cuộc như cơn lũ, bất ngờ bao phủ lấy hắn, ôm thật chặt người đang say ngủ, Bạch Ngọc Đường run rẩy như chiếc lá trong gió thu…
Miêu Nhi, Miêu Nhi, thật may vì ngươi không có việc gì…
Thiếu chút nữa, Bạch Ngọc Đường đã ôm hận đến cuối đời…
Trái tim của ta, ta cuối cùng đã nhìn rõ rồi, thế nhưng, Miêu Nhi, của ngươi thì sao? Người có chút tình ý nào dành cho ta chăng? Ngươi có thể… tiếp nhận thứ tình cảm nghịch luân này chăng?
——————————
Khi Triển Chiêu tỉnh lại lần nữa, đã là buổi sáng ngày hôm sau, nhìn ông mặt trời đã lên cao ba sào ngoài cửa sổ, Triển Chiêu nhịn không được khẽ cau lại đầu mày, xem ra lần này thương thật sự rất nặng, thói quen thường ngày trời vừa hửng sáng đã tỉnh giấc cũng bị đảo loạn.
Quay đầu nhìn nhìn trong phòng, không thấy hình bóng Bạch Ngọc Đường đâu cả, trong lòng Triển Chiêu không khỏi cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, con chuột bạch này chạy đến nơi nào rồi? Sau đó lại lắc lắc đầu, Bạch Ngọc Đường cũng không phải người của phủ Khai Phong, y thế nào lại cảm thấy hắn ở chỗ này là chuyện đương nhiên vậy chứ? Nhớ tới hành động vô lại kéo mình ôm vào lòng của hắn hôm qua, còn ném lại một câu đáng giận như thế rồi điểm huyệt của y, thật là đáng ghét chết đi được, trong lòng nghĩ nghĩ, nhưng trên mặt lại nhịn không được mà dần dần bao phủ bởi một rặng mây đỏ.
Hơi nâng nửa vai dậy, Triển Chiêu khẽ thở ra một hơi, thân thể vẫn mềm nhũn như cũ, chỉ là so với tình trạng suy yếu của ngày hôm qua thì đã đỡ hơn nhiều, ít nhất, cảm giác trời đất quay cuồng đó đã giảm đi rất nhiều. Xem ra, cảm giác mất hết nội lực này, vẫn phải thích ứng mấy ngày!
Tối hôm qua y có tỉnh lại một lần, được Bạch Ngọc Đường thông tri, đại nhân, tiên sinh, đến cả tứ đại giáo úy đều vội vã chạy tới, chỉ là tinh thần của y quả thật còn chưa được tốt, nói chưa được mấy câu lại hôn mê mất, cũng không kịp hỏi tình huống của Bách Lý Tuyệt Diễm.
Tuy biết câu kia của Bạch Ngọc Đường là do tức giận mới nói như vậy, nhưng không biết được tin tức xác thực Bách Lý Tuyệt Diễm thật sự không có việc gì, Triển Chiêu quả thật vẫn không yên lòng. Trong lòng y vẫn có một tầng nghi ngờ, hôm ấy y trọng thương hôn mê, với tính tình của Bách Lý Kinh Nhiên, dù thế nào cũng sẽ không đồng ý để y rời đi mới đúng, lúc này y thân lại ở phủ Khai Phong, chẳng lẽ Bách Lý Tuyệt Diễm bên kia xảy ra vấn đề gì, hắn không có thời gian để ý đến, mới để mặc Bạch Ngọc Đường mang y đi?
Nghĩ đến điểm này, Triển Chiêu không nhịn được nữa, cắn chặt răng đỡ người ngồi dậy, lât chăn xuống giường. Thừa dịp Bạch Ngọc Đường không có ở đây, nhất định phải tìm đại nhân hỏi rõ ràng. Nhưng y mất máu quá nhiều, bị trọng thương mà nội lực còn mất hết, mấy ngày nay đều là hôn mê bất tỉnh, không kịp thời bổ sung sức lực, thân thể đã sớm yếu ớt, chỉ một cử động đơn giản thế này, nhưng đủ để khiến trước mắt y tối đen từng trận, trái tim cũng hoảng loạn đập thình thịch thình thịch, chấn động đến lồng ngực cũng đau đớn.
Y khẽ đặt đầu tựa vào cột giường, một tay ôm chặt mảnh áo trước ngực, một tay nắm chặt nệm chăn dưới thân, khẽ mở miệng thở dốc không ngừng, thở cả nửa ngày mới dần dần lấy lại được nhịp.
Nâng tay lau đi mồ hôi chảy đầy trên trán, Triển Chiêu hít sâu một hơi, đỡ giường lắc lư đứng dậy, cảm giác cả người hư nhuyễn khiến y nhớ lại chuyện lần trước thân thể trúng phải Tam Hinh Hương, không khỏi khẽ cười khổ, loại cảm giác không còn sức lực này, y vẫn thật là không thích nổi!
Lảo đảo đi được hai bước, Triển Chiêu liền vì bản thân cậy mạnh mà hối hận ngay, vốn cho rằng dù không có nội lực, đi gặp đại nhân chắc cũng không sao, nhưng nhìn tình huống hiện tại, sợ rằng ngay cả đi tới cửa cũng khó khăn.
Lại miễn cưỡng đi thêm hai bước, bước đến cạnh bàn, Triển Chiêu có chút chật vật đỡ lấy mép bàn, không dám buông lỏng tay nữa, nếu bị con chuột bạch kia nhìn thấy y té ngã trong phòng, sẽ thật thành chuyện chọc cười mất.
Ngay vào lúc này, ngoài cửa phòng khẽ vang lên một tiếng, Triển Chiêu âm thầm kêu khổ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, bộ dạng hiện tại mà để Bạch Ngọc Đường trông thấy, cười nhạo có thể không có, nhưng thế nào cũng chọc hắn nổi trận lôi đình.
Bất đắc dĩ quay đầu lại, đã thấy một người mang ngọc quan tử bào đứng ngoài cửa, không phải Bạch Ngọc Đường, mà là Bát hiền vương.
Triển Chiêu càng thêm cười khổ không ngừng, người này cũng là người không thể chọc vào giống người kia!
Miễn cưỡng cười cười gọi một tiếng “Bát thúc”, Triển Chiêu đã lung lay muốn ngã.
Bát hiền vương vừa vào cửa liền thấy Triển Chiêu lắc lư đứng cạnh bàn, quả thật khiến hắn hoảng hồn nhảy dựng, gấp gáp chạy mấy bước, đỡ lấy thân thẻ y, phát giác cả người y mềm nhuyễn, đơn giản là khom lưng ôm ngang lấy y, đặt về lại trên giường.
“Bát thúc, Bách Lý hầu gia thế nào rồi?” Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Bát hiền vương, sự lo lắng thể hiện rõ giữa đôi mày.
“Hắn á hả, giống con đó, nằm trên giường mấy ngày rồi.” Thấy Triển Chiêu lập tức lộ ra vẻ lo lắng khó nhịn, đành vỗ vỗ tay y, cười nói: “Bất quá hắn khỏe hơn con nhiều, tốt xấu gì cũng không như con hôn mê một cái là mất mấy ngày, hắn tuổi cũng không còn trẻ nữa, sau khi trúng độc thân thể chịu tổn hại, phát sốt mấy ngày liền, hiện giờ đã ổn rồi.” Nói đến đây, hắn lại hung hăng trừng Triển Chiêu, nói: “Con chỉ biết quan tâm cho người khác thôi, thế nào lại không biết lo lắng cho bản thân như vậy hả? Vừa tỉnh lại đã muốn chạy ra ngoài, không muốn sống nữa hả?”
“Bát thúc…” Triển Chiêu như đứa trẻ vừa làm sai bị bắt tại trận, cúi đầu tựa trên giường, giọng nói vo ve như muỗi kêu.
Bát hiền vương trước tiên dò xét trán y, cảm giác nhiệt độ dưới tay tương đối bình thường, mới nhíu mày nói: “Bao Chửng chỉ dùng binh không nuôi quân hả?”
“A?” Triển Chiêu mở to mắt nhìn Bát hiền vương, nhất thời chưa hiểu được ý hắn là gì.
“Ngay cả kẻ tay trói gà không chặt như ta còn có thể ôm lấy con dễ dàng như thế, con tự mình nói xem con đã ốm thành cái dạng gì rồi hả? Phủ Khai Phong có là nha môn trong sạch, cũng không thể đối đãi khắt khe với mệnh quan triều đình như vậy chứ?”
“Không có đâu, Bát thúc, người đừng nghĩ oan cho Bao đại nhân.” Triển Chiêu vội vàng giải thích cho Bao Chửng, “Bao đại nhân thường ngày rất chiếu cố con, đại khái do con không quá quen với khí hậu ở kinh thành… Hơn nữa thân thể con vốn cũng không khỏe mạnh gì cho cam…”
Bát hiền vương bị mấy lời giải thích không đầu không đuôi này của y chọc cười thiếu chút ra tiếng. Khí hậu không quen? Vậy mà cũng nghĩ ra được ý này! Y trước đây chạy đông chạy tây, đất Đại Tống y chạy cũng được hơn nửa, cũng không thấy y chạy đến chỗ nào mà khí hậu không quen!
“Biết thân thể mình không khỏe mạnh, con còn không xem trọng tính mạng mình? Ngày ấy con ở trong cung đã bảo chứng thế nào với ta?” Bát hiền vương không chút khách khí hung hăng trừng y: “Tiểu Phi, con lần này cũng xem như tìm được đường sống trong chỗ chết, bệnh của con không phát tác thì không sao, một khi phát tác rồi thì có thể lấy nửa cái mạng của con, lần này còn có Tuyệt Diễm đưa ra ‘Huyết Linh Lung’ cứu con một mạng, lần sau thì sao? Tiểu Phi, thân thể của con bản thân con phải lo lắng mới được.”
Triển Chiêu cúi đầu càng thấp, thanh âm cũng càng nhỏ, mấy lời chân thành của Bát hiền vương khiến y cảm thấy hổ thẹn: “Bát thúc… Con…”
“Được rồi, đừng cúi nữa, còn cúi nữa sẽ trực tiếp cúi vô bụng mất…” Bát hiền vương ngồi bên giường, kéo kéo chăn của Triển Chiêu, mang theo ý cười nói: “Ta không trách con, tình huống như vậy đổi thành người khác con cũng sẽ cứu như thế, con đứa nhỏ này chính là quá thiện lương, thật chẳng giống đứa nhỏ do con cáo già Dịch Huyền dạy dỗ ra gì cả.” Đôi mày của hắn giãn ra, thần sắc cũng nghiêm túc thêm mấy phần: “Một cửa của ta xem như qua, nhưng mà, lần này bệnh cũ của con tái phát, cửu tử nhất sinh, ta không thể giúp con gạt cha con nữa đâu!”
Triển Chiêu thở dài, y cũng rõ, một khi liên quan đến chuyện thân thể y, cha đều đem nó thành chuyện thiên đại (*lớn như trời) mà xử lý, mấy vị trưởng bối cũng theo đó mà đem chuyện bé xé ra to, xem ra lần này y không thoát khỏi việc bị ăn mắng.
“Dù sao thì, xem như ta không nói, cũng không gạt được cha con.” Bát hiền vương khép khép tay áo mình, ngả về sau tựa vào cột giường, đuôi mày khóe miệng cũng dần dần trồi lên biểu tình tựa tiếu phi tiếu, “Ta hình như vẫn chưa nói cho con, kỳ thực, trong kinh thành cũng có cửa hiệu của nhà con…”
Nhìn sắc mặt Triển Chiêu dần dần biến đổi, Bát hiền vương trong lòng thỏa mãn mà cảm khái: muốn nhìn nó thất thố thật không dễ dàng mà, con nít con nôi, lãnh tĩnh như thế làm gì?
“Nói vậy, nhất cử nhất động của con ở kinh thành, cha đều biết cả?” Triển Chiêu cảm thấy bản thân giờ này đến cả khí lực để cười khổ cũng không còn nữa, cha thật là…
Bát hiền vương cười đến nheo cả mắt, trên mặt là biểu tình trêu tức, gật đầu.
Triển Chiêu dở khóc dở cười nâng tay xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói: “Bát thúc, người mãi vẫn không chịu nói con con biết, là để chờ xem kịch vui sao?”
Nhìn Bát hiền vương cười đến cực kỳ thư thái, khóe môi Triển Chiêu cũng hiện lên vẻ giảo hoạt nhàn nhạt: “Tiểu chất thân thể không khỏe, thọ yến năm nay của người, không thể thổi sáo giúp vui cho người được rồi!”
“A?” Sắc mặt Bát hiền vương thoáng chốc trở nên xấu xí, “Tiểu Phi, con học xấu…”
Triển Chiêu cúi đầu cười, trong ý cười còn lộ ra vẻ đắc ý.
“Được rồi, con mới tỉnh lại, ta không nhiều lời với con nữa. Lần này con nguyên khí đại thương, nhất định phải tĩnh dưỡng cho tốt, nếu không phải việc trọng yếu thì không được xem thường thân thể mình, con tuổi còn trẻ, đừng để lại bệnh căn.”
Triển Chiêu mỉm cười, gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng âm thầm thở dài. Bệnh căn sao? Không phải từ sớm đã để lại rồi sao!
Thấy Bát hiền vương đứng dậy muốn đi, Triển Chiêu đột nhiên như nhớ tới chuyện gì, vội la lên: “Bát thúc, xin dừng bước!”
“Sao vậy?” Bát hiền vương xoay người nhìn y.
Triển Chiêu cau mày suy nghĩ trong chốc lát rồi mới trầm ngâm nói: “Bát thúc, con cho rằng vụ án quốc khố mất bạc cùng chuyện tập kích ở Hàm Viên Cốc là do cùng một kẻ đứng sau sai sử.”
Ánh mắt Bát hiền vương bỗng nhiên sáng ngời, nghiêm nghị hỏi: “Con có đối tượng hoài nghi rồi sao?”
Triển Chiêu trầm ngâm, nghiêm túc gật đầu: “Dạ!”‘
“Là ai?” Bát hiền vương nhíu mày.
Trong ánh mắt của thiếu niên tựa hồ như có ánh sáng lưu động, khuôn mặt tái nhợt cũng phảng phất như phát ra ánh sáng nhàn nhạt: “Tương Dương Vương!”
“Hắn?” Bát hiền vương không hề hỏi Triển Chiêu vì sao lại hoài nghi Tương Dương vương, hắn chỉ nhíu màu trầm tư thật lâu, mới nói: “Tiểu Phi, người con hoài nghi là đường huynh đệ của ta, là thúc thúc của Hoàng thượng, là người trong hoàng thất, việc này không phải chuyện đùa, cần phải có chứng cứ!”
“Vì vậy tiểu chất mới nói cho người!” Triển Chiêu rũ đôi mắt đen láy, ánh sáng trong mắt bị mấy sợi tóc rũ lòa xòa trước trán che mất, trên mặt hơi lộ ra vẻ ủ rũ: “Tiểu chất hiện giờ hữu tâm vô lực, nhưng vụ án này không dừng lại được, chỉ có thể xin người giúp đỡ!”
Bát hiền vương nâng tay thay Triển Chiêu vén lại mấy sợi tóc rơi tán loạn, nói: “Được rồi, con dưỡng thương cho tốt đi, chuyện Tương Dương Vương giao cho ta, ta phái người đi thăm dò!” Thấy Triển Chiêu còn lo lắng muốn nói gì đó, liền phất tay chặn lại lời của y: “Ta biết, không thể đả thảo kinh xà, sẽ âm thầm điều tra, vậy được chưa?”
Triển Chiêu nhịn không được bật cười một tiếng, cúi đầu không nói.
“Vậy ta đi đây, con thành thật dưỡng bệnh cho ta, không được dính vào, còn dám làm loạn gì nữa, ta cũng mặc kệ con có muốn hay không, trực tiếp đưa con đến Nam Thanh Cung của ta, ta tự mình trông con!” Bát hiền vương hùng hổ nghiêm mặt giáo huấn mấy câu, thấy Triển Chiêu không lên tiếng chỉ gật gật đầu, mới xem như thoả mãn, xoay người rời đi.
———————————-
Bạch Ngọc Đường vừa vào cửa, liền thấy Triển Chiêu tựa ở đầu giường giống như đang đờ ra.
“Bệnh Miêu Nhi, nghĩ cái gì đó?” Bạch Ngọc Đường đặt khay thức ăn cầm trong tay lên bàn, đi đến bên giường, kéo lại chiếc chăn bông đã trượt xuống bên hông Triển Chiêu, lấy một cái gối đầu sang kê dưới thắt lưng Triển Chiêu, lại thuận tay cầm lam bào vắt tại đầu giường xuống, khoác lên vai y.
Một loạt động tác liên tiếp này của Bạch Ngọc Đường được thực hiện tự nhiên lưu loát đến không thể tự nhiên lưu loát hơn, nhưng Triển Chiêu không khỏi cảm thấy kỳ lạ, vị thiếu gia đi đến đâu là có người hầu hạ đến đó này, không ngờ mấy chuyện chiếu cố người thế này làm cũng ra ngô ra khoai lắm.
Nhưng y nào có biết đâu, trên đời này cũng chỉ có y mới có thể khiến Bạch Ngọc Đường trầm tính xuống, kiên trì cẩn thận chăm sóc, đổi thành người khác, ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không có cái phúc khí này. Bạch Ngọc Đường tuy kiệt ngạo bất tuân, nhưng trước giờ, chuyện hắn đã quyết liền không thay đổi, hắn đã đặt cả trái tim lên người Triển Chiêu, thì cả thiên hạ này cũng sẽ không còn ai có thể vào mắt hắn được nữa, ngàn tỉ mỉ vạn nhu tình, cũng chỉ dùng lên người một mình y mà thôi.
“Thối miêu, còn không biết bản thân ngươi hiện giờ không chịu được lạnh sao? Hôm qua nhiệt độ mới giảm, ngươi lại không thành thật nữa rồi, ngươi thấy việc phát sốt thoải mái lắm hả?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Ngọc Đường đen sắp vượt qua Bao đại nhân luôn rồi, tàn bạo nhìn y trừng trừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi thì hay rồi, nằm trên giường đâu cần quan tâm cái gì, đến lúc đó người mệt là Bạch gia gia đây này, hừ, lại còn không được một đồng tiền công nữa chứ, người phủ Khai Phong các ngươi thật biết cách dùng người miễn phí quá ha!”
Với cách quan tâm đặc biệt này của hắn, Triển Chiêu coi như cũng biết rõ quá rồi, nhìn khuôn mặt hắn tựa hồ quả thật có gầy đi một chút. không khỏi áy náy cười cười, ý cười ấm áp: “Khổ cực cho Ngọc Đường rồi! Ngọc Đường nếu muốn tiền công, bổng ngân (*tiền lương bổng) của Triển mỗ Ngọc Đường cứ cầm đi!”
Bạch Ngọc Đường không coi ra gì mà hừ một tiếng, ôm cánh tay trước ngực, nhếch nhếch môi nói: “Mấy lượng bổng ngân đó của ngươi còn không đủ Ngũ gia nhét kẽ răng, ra vẻ cái gì!”
Triển Chiêu cong môi khẽ cười, nói đến bổng ngân, hình như vẫn để tồn ở chỗ Công Tôn tiên sinh, y còn chưa đi lĩnh lần nào, cũng không biết có bao nhiêu, nhưng ít ra cũng không phải chỉ có mấy lượng như hắn nói. Kỳ thực hắn nói cũng đúng, Cẩm Mao Thử trước giờ ra tay rất thoải mái, dù có là thiên kim cũng có thể tùy tay ném, cũng may gia nghiệp của Kim Hoa Bạch gia rất lớn, nếu chỉ là phú hộ thông thường, chỉ sợ chịu không nổi cách xài tiền thế này của hắn!
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ nhẹ nhàng len lỏi chiếu vào phòng, rọi trước giường, mang theo từng tia sáng ấm áp. Thiếu niên trên giường yên lặng nửa tựa nửa ngồi, thân thể dưới trung y nguyệt sắc tựa hồ yếu ớt như chính y phục của mình, trên khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt, phảng phất như tất cả ánh sáng nhu hòa trong phòng đều rơi trên khóe môi đuôi mày tuấn tú đó, tuy khuôn mặt mang theo vẻ yếu ớt nhợt nhạt vì bệnh, nhưng vẫn mang vẻ như nguyệt phong hoa (*tao nhã như ánh trăng) khó nói thành lời.
“Cười, còn cười, ” Ý cười dịu dàng trên mặt Triển Chiêu khiến Bạch Ngọc Đường trông thấy nhịn không được có chút ý mã tâm vượn (*trong lòng nhộn nhạo như ngựa chạy khỉ nhảy), nhưng lúc này con mèo này còn chưa biết tâm ý của hắn, trong lòng có muốn thế nào cũng không thể làm ra hành động gì, quả thật khiến con chuột bạch phong lưu thiên hạ này trong lòng ngứa ngáy khó nhịn muốn chết, “Cười thành thế này, muốn ra ngoài câu dẫn tiểu cô nương nhà ai sao?”[tiểu cô nương nào thì chưa biết, nhưng tiểu lão thử thì có một con này =))]
Lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Ngọc Đường cũng tự cảm thấy lời này của bản thân nghe ra thật thiếu tự nhiên, đứng dậy lấp liếm, lấy ra một nồi đất màu tím trong khay thức ăn vừa nãy mang vào, mở nắp ra, một mùi hương thoang thoảng mang theo nhiệt khí, từ nồi đất lan tỏa ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook