[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ
-
Chương 34: Truyền tin
Triển Chiêu ngửi thấy mùi, mới cảm giác bản thân đã bụng đói cồn cào, lén nhín trong nồi, liền thấy giữa làn khói nóng hổi mông mông lung lung, trong chén cháo màu ngọc có mấy viên cẩu kỷ đỏ au đang lững lờ trôi, khiến người ta nhịn không được mà thèm thuồng. Không cần Bạch Ngọc Đường nói, Triển Chiêu cũng đoán được trong nồi cháo này tất đã bỏ thêm không ít thứ ngon.
Lấy ra một chén múc thật đầy, Bạch Ngọc Đường hung hăng nói: “Bệnh miêu, mở miệng!” Vừa quở trách, vừa múc đầy muỗng cháo vẫn còn nóng hầm hập, nhét vào miệng Triển Chiêu.
“Ưm –” Triển Chiêu cau mày cười khổ, Bạch Ngọc Đường này vừa mở miệng, quả thật là đủ ác độc mà. Nuốt xuống muỗng cháo trong miệng, thấy Bạch Ngọc Đường lại định đưa thêm một muỗng qua, Triển Chiêu vội vã đưa tay ngăn lại, “Ngọc Đường, ta tự mình ăn là được rồi!”
Nhưng Bạch Ngọc Đường không thèm thoái nhượng, lông mày nhếch nhếch, cười lạnh nói: “Thôi đi, nhìn bộ dạng ngươi mềm nhũn như bông thế này, biết đâu lỡ tay một cái đem tâm huyết hai canh giờ của đại trù nổi tiếng người ta đổ hết. Miêu đại nhân nếu cảm thấy khuôn mặt này của Bạch mỗ chướng mắt, Bạch gia có thể đi Ánh Nguyệt Lâu tìm một cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc đến hầu hạ ngươi, vậy được chưa?”
Mắt thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù (*không ai so sánh được) ấy mang theo hàn ý lạnh lẽo, Triển Chiêu trong lòng biết Bạch Ngọc Đường là mất hứng thật sự, tuy chẳng rõ y lại chọc trúng chỗ nào của vị Diêm La vương này, nhưng Triển Chiêu vẫn rất thức thời mặc Bạch Ngọc Đường đút cho từng muỗng từng muỗng, chỉ là, trong lòng không khỏi oán thầm mấy câu, tính tình của con chuột bạch này thật là hung dữ!
Đút xong một chén cháo, Bạch Ngọc Đường cũng không múc thêm nữa: “Ngươi hôn mê mấy ngày rồi, không ăn được gì, hai ngày nay chỉ có thể trước ăn lửng dạ, đợi dạ dày tốt hơn rồi Bạch gia gia lại cho ngươi tẩm bổ, ta không tin ngươi không thêm được mấy miếng thịt!”
Triển Chiêu nhàn nhạt cười, “Ngọc Đường nếu nuôi ta thành mập mạp, khinh công của Triển mỗ sợ là phải giảm giá rồi, đến lúc đó bắt không được kẻ trộm, Triển mỗ sợ là bổng ngân không giữ được nữa!”
“Ít nói nhảm đi!” Bạch Ngọc Đường liếc y, thu dọn lại nồi chén, nói: “Ngươi mà cũng lo lắng cho mấy đồng bạc vụn đó ấy hả?” Móng vuốt con chuột túm túm lam bào trên vai Triển Chiêu, “Mang ‘Vô Phùng Thất’ tấc vải tấc vàng này đi làm ngoại bào, chi mạnh tay thế này, Miêu đại nhân, khắp thiên hạ cũng không được mấy người đâu!”
“A?” Triển Chiêu âm thầm cười khổ, sớm đã biết thể nào tấm áo choàng này cũng sẽ gây ra chuyện, nhưng Nhị ca lại cứ bắt y phải mang theo.
“Ngọc Đường thật là tinh mắt!”
“Được rồi, đừng có ở đây miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo!” Coi như nể mặt con mèo này hôm nay vẫn một mực tỏ ra yếu kém, hắn cũng không tính lại tiếp tục làm khó y.
Bạch Ngọc Đường đương nhiên biết rõ, bộ dạng Triển Chiêu thoạt nhìn ôn nhuận nho nhã dễ nói chuyện, nhưng đến lúc cần hung thì cũng quyết không nương tay. Y ở trước mặt hắn lộ ra một mặt yếu thế như vậy, hoàn toàn là vì xem hắn như bằng hữu, nói thẳng ra, y là đang nhường hắn. Bạch Ngọc Đường vẫn chưa quên khi còn bé hắn thường trêu chọc y quá mức, cái lần nghiêm trọng nhất, con mèo này thế mà một tháng không thèm nói với hắn một câu, hại hắn một mình ở Triển gia buồn chán muốn chết. Còn có sự quật cường như cái lần ở Ánh Nguyệt Lâu của Triển Chiêu, trúng Tam Hinh Hương rồi còn dám gắng gượng quay lại phủ Khai Phong, con mèo này dưới vỏ ngoài ôn nhuận, nhưng bên trong chắc chắn cũng kiên cường bất khuất ngạo cốt bừng bừng không hề thua hắn!
Thấy vẻ ũ rũ mệt mỏi giữa hàng mày của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường dứt khoát nâng tay đỡ lấy thắt lưng y, rút gối đầu sau lưng ra, nói: “Nằm xuống rồi nói tiếp!”
Triển Chiêu biết hắn là có ý tốt, ngồi cả nửa ngày cũng cảm giác mệt mỏi, liền không từ chối, mặc Bạch Ngọc Đường đỡ mình nằm xuống.
Đột nhiên nghe thấy tiếng động ‘phành phạch’ ngoài cửa sổ, hai người nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường liền đứng dậy đi đến cửa sổ, đẩy cửa ra, liền thấy một con bồ câu lông đen như mực mắt đỏ như máu đứng trên cành cây ngoài cửa sổ, không khỏi bắt đầu hô to gọi nhỏ: “Miêu Nhi, là ‘Mặc huyết’ của Nhị ca ngươi!”
Triển Chiêu nghe vậy, trong lòng nhất thời gấp gáp, nâng nửa người dậy nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, nhanh cầm đến cho ta xem!”
Bạch Ngọc Đường thấy y sốt ruột như vậy, trong lòng cũng nhịn không được có chút khó chịu, tuy biết cảm tình giữa huynh đệ ba người Triển Chiêu cực tốt, nhưng tận mắt thấy y để tâm đến lá thư này như vậy, vẫn không khỏi có chút không vui.
Bạch Ngọc Đường một tay cầm bồ câu đưa tin, quay đầu bĩu bĩu môi, nói: “Ngươi mới rời nhà được mấy ngày đã có thư đuổi đến, Nhị ca ngươi quan tâm ngươi đến thế à?”
Triển Chiêu nghe khẩu khí của hắn có chút mùi chua chua, không khỏi nhớ lại khi còn bé nếu y chơi cùng hài tử nhà ai một lát, con chuột con đó liền có vẻ mặt thế này, nhịn không được bật cười: “Ta chỉ là nhờ Nhị ca giúp ta tra chuyện ngày đó thích khách ám sát Hoàng thượng mà thôi! Huống hồ, nhị ca quan tâm ta thì có gì sai?”
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường nhất thời tối sầm, cả người đều mất tự nhiên, hắn thế này là sao, tự nhiên lại giống tiểu nữ tử… đi ghen tuông? Thật là không thể hiểu nổi!
Triển Chiêu không cách chi ngờ được chỉ trong nháy mắt mà tâm tư Bạch Ngọc Đường đã vòng xong mười tám khúc cua, chỉ nhận lấy ‘Mặc Huyết’ Bạch Ngọc Đường đưa qua, lấy ra một lá thư từ trong ống trúc buộc trên chân nó nhìn kỹ.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu nhìn tờ giấy nho nhỏ đó mà trên mặt phập phồng bất định, nhịn không được đi qua ngồi cạnh y, cầm lên ‘Mặc Huyết’ nằm trước ngực Triển Chiêu, khẽ vuốt mấy cái, giả vờ lơ đãng hỏi: “Tra được gì rồi?”
Triển Chiêu buông tờ giấy, khe khẽ thở dài, nói: “Là Tạ đại ca!”
“Tạ Ngọc Thụ? Chẳng lẽ gã ta thật là…” Nói được phân nửa, Bạch Ngọc Đường lại không biết phải mở miệng tiếp thế nào, tuy bản thân hắn không có hảo cảm với Tạ Ngọc Thụ, nhưng nhìn ra được Miêu Nhi là thật xem người ta như huynh đệ, trước giờ Miêu Nhi đối đãi bằng hữu luôn dụng tâm, hôm nay Tạ Ngọc Thụ có liên quan đến vụ án này, không biết y lại gặp khó khăn thế nào nữa đây.
Triển Chiêu cúi đầu, vuốt phẳng tờ giấy trong tay, thấp giọng than thở: “Nhị ca tra được, kẻ không thoát được quan hệ với vụ án mất bạc, vụ hành thích, cùng chuyện ta và Bách Lý Hầu gia bị tập kích tại Hàm Viên Cốc gần đây… là Đoạn Sầu Viện!”
“Đoạn Sầu Viện?” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, thân tại giang hồ, hắn đương nhiên biết đến Đoạn Sầu Viện, đó là một tổ chức sát thủ có thế lực cực kỳ khổng lồ trong hắc đạo, sát thủ trong viện một khi xuất thủ tuyệt đối ít khi thất thủ, chỉ là bọn chúng tuyệt ít lộ mặt trong chốn võ lâm, tất cả hành động đều cực kỳ cơ mật, trong mắt nhân sĩ bạch đạo vẫn rất thần bí.
“Theo như lời Xuy Yên nói, những nữ tử giả trang cung nữ đó đều do Tạ đại ca tìm tới, cũng là gã nghĩ cách an bài họ vào cung. “Đôi mày y hơi cau lại, thở dài nói: “Tạ Ngọc Thụ chỉ là một người giang hồ, làm sao lại có khả thân thần không biết quỷ không hay an bài đám người Xuy Yên tiến cung rồi ẩn nấp mấy ngày? Nhị ca nói Tạ Ngọc Thụ lần này vào kinh có dẫn theo mười mấy tên cao thủ của Thu Phong Đường. Thu Phong Đường xa tận Giang Nam, nhưng Tạ Ngọc Thụ lại mang theo mười mấy tên hảo thủ trong đường xuất hiện gần kinh thành, mấy tên được gọi là hảo thủ trong Thu Phong Đường này, chỉ sợ chính là sát thủ Đoạn Sầu Viện đã phạm án nhiều lần. Liên kết ba vụ án gần đây nhất, hôm nay nhìn lại, chính là do người trong giang hồ và trọng thần triều đình cấu kết với nhau. Từ khi Tạ Ngọc Thụ vào kinh, các quan viên trong các bộ phận trọng yếu của kinh đô như Cấm Vệ Ti, Bộ binh, Hắc Lân doanh hộ vệ kinh thành… đều có lui tới với gã, có thể thấy được thân phận của gã trước mặt kẻ chủ mưu phía sau không thấp!”
Cách diễn đạt bình tĩnh của Triển Chiêu phảng phất chỉ như đang nói về một vụ án bình thường, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn nghe được trong sự bình tĩnh ấy vẫn có vài tia mất bình tĩnh. Yên lặng thở dài, ánh mắt Bạch Ngọc Đường dần tối sầm, Miêu Nhi…
“Tạ Ngọc Thụ đó… ý ngươi là…” Nghe được ‘Tạ đại ca’ trong miệng Triển Chiêu đã biến thành ‘Tạ Ngọc Thụ’, Bạch Ngọc Đường âm thầm nhíu mày, mèo con vẫn là… Tạ Ngọc Thụ a Tạ Ngọc Thụ, ngươi thật là rảnh rỗi đến không có việc gì làm rồi, dám chọc cho Miêu Nhi khó chịu, xem xem gia gia thu thập ngươi thế nào!
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, trong ánh mắt còn mang theo mấy phần buồn bã, nhưng ngữ khí lại rất kiên quyết: “Tạ Ngọc Thụ chính là viện chủ vẫn đứng đằng sau của Đoạn Sầu Viện, gã bán mạng cho một kẻ có thế lực trong triều, giúp kẻ đó hành thích Hoàng thượng, tập kích ta và Bách Lý hầu gia, chính là muốn… tạo phản!” Hai chữ sau cùng, gần như là nghiến răng phun ra.
Mày kiếm Bạch Ngọc Đường lại nhíu, lửa giận phừng phừng, ‘Vương Tạ Di Phong’ được người giang hồ truyền đãi hiệp cốt nhu tràng, dĩ nhiên lại là tên ngụy quân tử như vậy, hơn nữa, gã… gã cư nhiên còn hạ thủ với Miêu Nhi, Miêu Nhi đối đãi gã như huynh trưởng, gã thế mà lại xuống tay được…
“Tên tiểu nhân đê tiện này, Bạch gia gia hận nhất mấy kẻ đâm sau lưng đả thương người, có cơ hội nhất định phải đi thu thập bọn chúng một phen!” Hắn uất hận đám thích khách này dám khiến cho Triển Chiêu bị thương nặng như vậy, trong lòng hận không thể ngay tức khắc chạy đi lột da Tạ Ngọc Thụ.
“Ngọc Đường đừng lỗ mãng, địch trong tối ta ngoài sáng, cẩn thận mắc bẫy!” Cảm giác được Bạch Ngọc Đường bên cạnh trong nháy mắt nổi lên sát khí, Triển Chiêu vội vã nắm tay hắn, sợ hắn thật sự chạy đi làm bậy.
Nhìn vẻ thân thiết không hề che đậy trong ánh mắt Triển Chiêu, trái tim Bạch Ngọc Đường lập tực hồ hởi, một câu này của Triển Chiêu xem như đã đặt Tạ Ngọc Thụ ở vị trí ‘địch’. Trở tay nắm lấy tay Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cười hì hì nói: “Miêu Nhi yên tâm, Bạch gia còn chưa lỗ mãng như vậy, biết rõ là bẫy còn quyết nhảy vào. Dù cho phải đi, cũng sẽ không đi mà chưa có chuẩn bị!”
Triển Chiêu nhịn không được khẽ cười, người này, chính là ngoài miệng nhất định không chịu thua.
“Hôm nay ngươi đã tra ra được Tạ Ngọc Thụ, kẻ này chính là một đầu mối, lần theo gã để tìm hiểu nguồn gốc, muốn bắt được kẻ đứng sau màn chẳng phải đã nằm trong tầm tay sao?” ” Bạch Ngọc Đường ngã người tựa vào cột giường, đầu ngón tay xuyên qua những sợi tóc đen bóng xõa tung trên gối của Triển Chiêu, chỉ cảm thấy những sợi tóc trên đầu ngón tay còn mềm mại hơn cả lông tơ trên người ‘Mặc Huyết’ đang lách ta lách tách nằm trên khuỷu tay hắn.
“Lời tuy là vậy, nhưng sợ lại không tra ra dễ dàng như thế, kẻ chủ mưu đa mưu túc trí, không thể khinh thường, huống hồ, cho đến giờ, hơn phân nửa đều chỉ là suy đoán của chúng ta, chưa hề có chút chứng cứ xác thực nào.”
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy mơ hồ như có quang hoa lưu chuyển của Triển Chiêu, khóe môi tà khí cong lên, áp sát bên tai Triển Chiêu, cười híp cả mắt hỏi: “Miêu Nhi, kỳ thực ngươi trong lòng đã sớm có chủ ý rồi phải không? Nói nghe chút coi!”
Bị Bạch Ngọc Đường đùa thế này, cảm giác phiền muộn trong tim Triển Chiêu ít nhiều đã nhạt bớt, cười tiêu sái, âm thầm nghĩ đúng thật là không gì giấu nổi con chuột con này. Khẽ ho một tiếng, Triển Chiêu khẽ cười nói: “Vụ án Mạc Xuy Yên hành thích Hoàng thượng, tuy nói đã bị ta mang về phủ Khai Phong tra, thế nhưng theo như quy củ thì tất cả thích khách vẫn phải bị bắt vào thiên lao tăng cường canh giữ. Ngọc Đường cũng biết ta vì sao cứ nhất định phải giam bọn họ trong đại lao của phủ Khai Phong phải không?”
Đôi mắt phượng của Bạch Ngọc Đường sáng ngời, nhét ‘Mặc huyết’ vào lòng Triển Chiêu, vỗ tay cười to: “Giỏi cho con mèo con giảo hoạt nhà ngươi, ngươi đây là muốn thả dây dài câu cá lớn a! Ra ngươi từ lúc đó đã có chuẩn bị, thật là con mèo giảo hoạt mà!”
Miệng hắn nói thì rất vui vẻ, nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài, lúc Miêu Nhi ở trong cung ngăn lại Mạc nha đầu thì đã biết Tạ Ngọc Thụ có liên quan đến việc này. Xem như là nửa tin nửa ngờ, nhưng có thể trong thời gian ngắn sau khi tra án làm ra được chuẩn bị, cũng thật làm khó cho con mèo này.
Nhưng Triển Chiêu chỉ cười không nói, vươn những ngón tay thon dài chỉ chỉ đầu Mặc Huyết, “Tự mình đi chơi đi!”
Mặc Huyết tựa như nghe hiểu lời y, vươn đôi cánh, từ song cửa sổ mở rộng bay ra ngoài.
Ngón tay Bạch Ngọc Đường tiếp tục thưởng thức mấy sợi tóc của Triển Chiêu: “Đáng tiếc Mạc nha đầu quá cố chấp, nếu không bắt đầu từ nàng ta đơn giản hơn biết bao nhiêu.”
Triển Chiêu lắc đầu khẽ than thở: “Nàng ta đối Tạ Ngọc Thụ có thể nói tình thâm nghĩa trọng, một câu đẩy gã vào chỗ hiểm cũng nhất quyết không chịu nói.” Y bỗng khẽ cười: “Ta cũng hết cách, chỉ đành bày ra bố cục thế này, không cần biết kẻ đứng sau đám thích khách này là ai, gã cuối cùng cũng sẽ không để nhiều người trong phe mình lưu lại phủ Khai Phong như vậy, mấy ngày này gã cũng không có động tĩnh gì, có lẽ là đang âm thầm quan sát, đại khái trong một hai ngày sắp tới sẽ ra tay. ”
“Đại lao phủ Khai Phong so với thiên lao đương nhiên tốt hơn nhiều, chẳng qua ‘Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu’, gã thế nhưng đã quên phủ Khai Phong có một con mèo!” Bạch Ngọc Đường mang vẻ mặt đắc ý cười cười, “Đợi đến lúc bọn chúng đến cướp người, Bạch gia gia có thể đi theo điều tra đến cùng rồi. Nhưng mà Miêu Nhi, ngươi có từng nghĩ qua, nếu bọn chúng không đến cướp người thì làm sao đây?”
Triển Chiêu giãn đôi mày, tuy là cười nhạt, nhưng nụ cười này cực kỳ thư thái: “Ngọc Đường từ khi nào thành nha sai của phủ Khai Phong rồi? Để tâm đến vụ án này đến thế sao?”
Bạch Ngọc Đường khẽ hừ một tiếng, không thèm chấp nói: “Bạch gia gia không ra tay, chẳng lẽ chờ con mèo ba chân ngươi đuổi theo tung tích? Ngươi hôm nay có thể đi ra khỏi căn phòng này Bạch gia gia liền phục ngươi! Nói mau nói mau, bọn chúng không cướp ngươi làm thế nào?”
Triển Chiêu cảm nhận được sự bất đắc dĩ sâu sắc, con chuột bạch này một khi nổi tính quật cường, rõ ràng liền thành đứa trẻ tính tình ưa ồn ào: “Nếu bọn chúng không cướp… vậy chúng ta đi cướp là được!”
“Ha ha…” Bạch Ngọc Đường lập tức lại cười toe toét: “Anh hùng sở kiến lược đồng (*chí lớn gặp nhau), Miêu Nhi, chúng ta suy nghĩ thật giống nhau nha!”
Triển Chiêu cười thầm trong lòng, người này tính tình đúng là thích tranh cường háo thắng mà… Hắn rõ ràng là không muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào tranh đấu hơn thua với y.
Mắt thì thấy khóe môi Triển Chiêu mang theo ý cười, nhưng giữa hàng mày lại mang theo nét ưu thương nhàn nhạt, Bạch Ngọc Đường biết y nhất thời còn chưa bỏ xuống chuyện của Tạ Ngọc Thụ được, suy nghĩ trong đầu vừa xoay chuyển, nâng người ngồi thẳng dậy, đẩy đẩy vai Triển Chiêu, dời đi trọng tâm câu chuyện: “Miêu Nhi, ta có việc hỏi ngươi!”
“Việc gì?”
“Người vừa đi khỏi phòng ngươi có phải là Bát hiền vương đại danh đỉnh đỉnh không vậy? Hai người các ngươi có quan hệ gì? Bạch gia thấy ông ta quan tâm ngươi lắm nha!” Hắn từ tửu lâu ‘Danh Cư’ nhà mình mang cháo đã nấu xong về cho Triển Chiêu, không ngờ khi vào viện liền vừa đúng lúc gặp được Bát hiền vương đang từ phòng của Triển Chiêu đi ra, trong lòng tự nhiên có chút hiếu kỳ.
Thần sắc Triển Chiêu hơi cứng đờ, câu hỏi này của Bạch Ngọc Đường, thật sự là có dính dáng đến thân thế của y, y không muốn dùng lời dối trá lừa gạt hắn, nhưng lúc này chuyện liên quan rối tung rối mù, nhất thì nửa khắc, y thật sự không biết phải giải thích thế nào.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu trầm mặc không nói, trong lòng bất giác có chút buồn bã, hắn còn nhớ rõ chuyện ngày ấy Triển Chiêu hiểu lầm hắn nhìn lén sổ tay của y, thần tình phòng bị và phẫn nộ của Triển Chiêu lúc đókhiến trong lòng hắn rất khó chịu, loại cảm giác đó, tựa như bị người rất thân cận đẩy ra ngoài…
Triển Chiêu trong lòng có chuyện, việc này hắn đã sớm nhìn ra, nhưng…
Triển Chiêu hơi cúi đầu, đôi mắt đen như mực khẽ rũ, hàng mi dài khẽ che khuất ánh mắt, Bạch Ngọc Đường nhìn thấy cũng nhịn không được mà cười khổ, xem ra hắn ở trong lòng y vẫn chưa đủ thân cận đến mức dù là việc thế nào cũng có thể chia sẻ cùng hắn…
“Ngươi không muốn nói thì thôi vậy, ta chỉ là tùy tiện hỏi thế thôi, ngươi nghỉ ngơi đi!” Nói xong liền đứng dậy có ý muốn đi.
“Ngọc Đường…” Chẳng rõ vì sao, Triển Chiêu lại có loại cảm giác, nếu để Bạch Ngọc Đường đi liền sẽ có một số việc không cách nào vãn hồi được nữa, tình tự cấp thiết ấy khiến y thân bất do kỷ, cái gì cũng không kịp nghĩ liền vươn tay, thật chặt, nắm lấy cổ tay Bạch Ngọc Đường.
“Đừng đi…”
“A –“ Ngày ấy Bạch Ngọc Đường vì cứu Triển Chiêu mà cắt máu hòa với dược, hai ngày nay miệng vết thương vừa mới khép lại, Triển Chiêu vừa nắm tay thì trúng ngay miệng vết thương, khiến hắn dưới tình trạng không hề phòng bị, không kịp nhịn xuống một tiếng rên đó.
“Sao vậy?” Chỉ là âm thanh rất nhỏ, nhưng Triển Chiêu nghe được cũng không phải chuyện đùa, tính tình quật cường của Bạch Ngọc Đường y sao không rõ, vết thương có thể khiến hắn có biểu hiện như vậy chỉ sợ không phải là vết thương nhẹ.
Bàn tay vừa nắm lấy cổ tay Bạch Ngọc Đường đổi lại thành cầm lấy bàn tay ấm áp của hắn, Triển Chiêu đỡ người ngồi dậy, hiếm khi không nói gì nhiều mà kéo Bạch Ngọc Đường quay lại giường, hỏi: “Bị thương rồi? Nặng lắm sao?” Vừa nói, vừa kéo ống tay áo Bạch Ngọc Đường lên.
Cả người Bạch Ngọc Đường vẫn còn sững sờ vì tiếng gọi ‘Ngọc Đường’ mang theo ý vị khó mà nói cho rõ ràng ấy, hắn chưa từng nghe Triển Chiêu gọi hắn như thế bao giờ, thậm chí cũng chưa từng nghe Triển Chiêu gọi ai như thế, một tiếng gọi khẽ, thanh âm nhu hòa lại trong trẻo, tựa hồ cứ thế nhẹ nhẹ nhàng nhàng chui vào thân thể hắn, vào trái tim hắn…
Vì thế, chờ đến khi hắn phục hồi tinh thần, lúc định ngăn cản Triển Chiêu lại, thì đã chậm, Triển Chiêu đã lưu loát kéo ống tay áo hắn lên, thấy được băng vải bao quanh cổ tay, cùng vết máu lan rộng đến gai mắt trên băng vải.
“Không sao…” Cảm giác được ngón tay ôn nhuận của Triển Chiêu nhẹ nhàng chạm vào cổ tay mình, một Bạch Ngọc Đường trước giờ nóng nảy đến mức giương nanh múa vuốt chỉ cảm thấy cả người bất thường, không được tự nhiên giãy dụa muốn kéo cổ tay về.
“Đừng nhúc nhích!” Triển Chiêu vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra sự biến hóa của Bạch Ngọc Đường, thêm sức trên tay, tay kia linh hoạt mở ra băng vải trắng ngần trên cổ tay hắn, lộ ra vết thương còn đang rỉ máu.
Nhìn màu máu đỏ tươi chói máu trên da thịt trắng nõn như ngọc, Triển Chiêu nhịn không được nhăn mặt nhíu mày: “Chuyện gì đã xảy ra? Thế nào lại bị thương thành thế này?” Vết thương rất sâu, Triển Chiêu biết đây là do đao quang kiếm ảnh gây ra, ánh mắt y sắc bén, loại vết thương thế này vừa nhìn liền biết là do thanh kiếm rất bén chém thương, nhưng với võ công của Bạch Ngọc Đường, thế nào sẽ đơn giản để chém bị thương ngay vị trí mạch môn trọng yếu này.
“… Không sao, không cẩn thận bị quẹt trúng…” Bạch Ngọc Đường làm như trốn tránh việc trả lời cho câu hỏi này, sau đó lại muốn rút tay về.
“Đừng nhúc nhích, cẩn thận lại làm vết thương rách ra!” Trong tay không có kim sang dược, Triển Chiêu lại không đủ sức tự xuống giường, chỉ có thể trước rút ra một tấm khăn sạch dưới gối, áp chặt lên vết thương cầm máu.
Bạch Ngọc Đường không chịu nói thật, y cũng không ép buộc hắn được, chỉ là trong lòng âm thầm lưu tâm, chờ gặp Công Tôn tiên sinh hỏi lại rõ ràng.
Cảm giác được người dưới tay không nhúc nhích nữa, Triển Chiêu mới giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường đang mang thần sắc phức tạp, nhìn một lát, cư nhiên lại nhe răng cười: “Ngươi thế nào tình tình vẫn con nít thế này, ta cũng không nói sẽ không kể ngươi nghe, thế nào lại giận rồi?”
Một câu nói khiến Bạch Ngọc Đường nhướng mày: “Bạch gia gia cũng không nói nhất định phải biết, thối miêu, con mắt nào của ngươi nhìn thấy Bạch gia tức giận? Ta nào có nhỏ nhen như vậy?!”
Triển Chiêu nhịn không được bật cười: “Được được được, không phải là ngươi muốn biết, ngươi cũng không tức giận, là ta không kể ngươi nghe thì không được, là ta lòng dạ hẹp hòi, được chưa?”
Lấy ra một chén múc thật đầy, Bạch Ngọc Đường hung hăng nói: “Bệnh miêu, mở miệng!” Vừa quở trách, vừa múc đầy muỗng cháo vẫn còn nóng hầm hập, nhét vào miệng Triển Chiêu.
“Ưm –” Triển Chiêu cau mày cười khổ, Bạch Ngọc Đường này vừa mở miệng, quả thật là đủ ác độc mà. Nuốt xuống muỗng cháo trong miệng, thấy Bạch Ngọc Đường lại định đưa thêm một muỗng qua, Triển Chiêu vội vã đưa tay ngăn lại, “Ngọc Đường, ta tự mình ăn là được rồi!”
Nhưng Bạch Ngọc Đường không thèm thoái nhượng, lông mày nhếch nhếch, cười lạnh nói: “Thôi đi, nhìn bộ dạng ngươi mềm nhũn như bông thế này, biết đâu lỡ tay một cái đem tâm huyết hai canh giờ của đại trù nổi tiếng người ta đổ hết. Miêu đại nhân nếu cảm thấy khuôn mặt này của Bạch mỗ chướng mắt, Bạch gia có thể đi Ánh Nguyệt Lâu tìm một cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc đến hầu hạ ngươi, vậy được chưa?”
Mắt thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù (*không ai so sánh được) ấy mang theo hàn ý lạnh lẽo, Triển Chiêu trong lòng biết Bạch Ngọc Đường là mất hứng thật sự, tuy chẳng rõ y lại chọc trúng chỗ nào của vị Diêm La vương này, nhưng Triển Chiêu vẫn rất thức thời mặc Bạch Ngọc Đường đút cho từng muỗng từng muỗng, chỉ là, trong lòng không khỏi oán thầm mấy câu, tính tình của con chuột bạch này thật là hung dữ!
Đút xong một chén cháo, Bạch Ngọc Đường cũng không múc thêm nữa: “Ngươi hôn mê mấy ngày rồi, không ăn được gì, hai ngày nay chỉ có thể trước ăn lửng dạ, đợi dạ dày tốt hơn rồi Bạch gia gia lại cho ngươi tẩm bổ, ta không tin ngươi không thêm được mấy miếng thịt!”
Triển Chiêu nhàn nhạt cười, “Ngọc Đường nếu nuôi ta thành mập mạp, khinh công của Triển mỗ sợ là phải giảm giá rồi, đến lúc đó bắt không được kẻ trộm, Triển mỗ sợ là bổng ngân không giữ được nữa!”
“Ít nói nhảm đi!” Bạch Ngọc Đường liếc y, thu dọn lại nồi chén, nói: “Ngươi mà cũng lo lắng cho mấy đồng bạc vụn đó ấy hả?” Móng vuốt con chuột túm túm lam bào trên vai Triển Chiêu, “Mang ‘Vô Phùng Thất’ tấc vải tấc vàng này đi làm ngoại bào, chi mạnh tay thế này, Miêu đại nhân, khắp thiên hạ cũng không được mấy người đâu!”
“A?” Triển Chiêu âm thầm cười khổ, sớm đã biết thể nào tấm áo choàng này cũng sẽ gây ra chuyện, nhưng Nhị ca lại cứ bắt y phải mang theo.
“Ngọc Đường thật là tinh mắt!”
“Được rồi, đừng có ở đây miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo!” Coi như nể mặt con mèo này hôm nay vẫn một mực tỏ ra yếu kém, hắn cũng không tính lại tiếp tục làm khó y.
Bạch Ngọc Đường đương nhiên biết rõ, bộ dạng Triển Chiêu thoạt nhìn ôn nhuận nho nhã dễ nói chuyện, nhưng đến lúc cần hung thì cũng quyết không nương tay. Y ở trước mặt hắn lộ ra một mặt yếu thế như vậy, hoàn toàn là vì xem hắn như bằng hữu, nói thẳng ra, y là đang nhường hắn. Bạch Ngọc Đường vẫn chưa quên khi còn bé hắn thường trêu chọc y quá mức, cái lần nghiêm trọng nhất, con mèo này thế mà một tháng không thèm nói với hắn một câu, hại hắn một mình ở Triển gia buồn chán muốn chết. Còn có sự quật cường như cái lần ở Ánh Nguyệt Lâu của Triển Chiêu, trúng Tam Hinh Hương rồi còn dám gắng gượng quay lại phủ Khai Phong, con mèo này dưới vỏ ngoài ôn nhuận, nhưng bên trong chắc chắn cũng kiên cường bất khuất ngạo cốt bừng bừng không hề thua hắn!
Thấy vẻ ũ rũ mệt mỏi giữa hàng mày của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường dứt khoát nâng tay đỡ lấy thắt lưng y, rút gối đầu sau lưng ra, nói: “Nằm xuống rồi nói tiếp!”
Triển Chiêu biết hắn là có ý tốt, ngồi cả nửa ngày cũng cảm giác mệt mỏi, liền không từ chối, mặc Bạch Ngọc Đường đỡ mình nằm xuống.
Đột nhiên nghe thấy tiếng động ‘phành phạch’ ngoài cửa sổ, hai người nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường liền đứng dậy đi đến cửa sổ, đẩy cửa ra, liền thấy một con bồ câu lông đen như mực mắt đỏ như máu đứng trên cành cây ngoài cửa sổ, không khỏi bắt đầu hô to gọi nhỏ: “Miêu Nhi, là ‘Mặc huyết’ của Nhị ca ngươi!”
Triển Chiêu nghe vậy, trong lòng nhất thời gấp gáp, nâng nửa người dậy nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, nhanh cầm đến cho ta xem!”
Bạch Ngọc Đường thấy y sốt ruột như vậy, trong lòng cũng nhịn không được có chút khó chịu, tuy biết cảm tình giữa huynh đệ ba người Triển Chiêu cực tốt, nhưng tận mắt thấy y để tâm đến lá thư này như vậy, vẫn không khỏi có chút không vui.
Bạch Ngọc Đường một tay cầm bồ câu đưa tin, quay đầu bĩu bĩu môi, nói: “Ngươi mới rời nhà được mấy ngày đã có thư đuổi đến, Nhị ca ngươi quan tâm ngươi đến thế à?”
Triển Chiêu nghe khẩu khí của hắn có chút mùi chua chua, không khỏi nhớ lại khi còn bé nếu y chơi cùng hài tử nhà ai một lát, con chuột con đó liền có vẻ mặt thế này, nhịn không được bật cười: “Ta chỉ là nhờ Nhị ca giúp ta tra chuyện ngày đó thích khách ám sát Hoàng thượng mà thôi! Huống hồ, nhị ca quan tâm ta thì có gì sai?”
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường nhất thời tối sầm, cả người đều mất tự nhiên, hắn thế này là sao, tự nhiên lại giống tiểu nữ tử… đi ghen tuông? Thật là không thể hiểu nổi!
Triển Chiêu không cách chi ngờ được chỉ trong nháy mắt mà tâm tư Bạch Ngọc Đường đã vòng xong mười tám khúc cua, chỉ nhận lấy ‘Mặc Huyết’ Bạch Ngọc Đường đưa qua, lấy ra một lá thư từ trong ống trúc buộc trên chân nó nhìn kỹ.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu nhìn tờ giấy nho nhỏ đó mà trên mặt phập phồng bất định, nhịn không được đi qua ngồi cạnh y, cầm lên ‘Mặc Huyết’ nằm trước ngực Triển Chiêu, khẽ vuốt mấy cái, giả vờ lơ đãng hỏi: “Tra được gì rồi?”
Triển Chiêu buông tờ giấy, khe khẽ thở dài, nói: “Là Tạ đại ca!”
“Tạ Ngọc Thụ? Chẳng lẽ gã ta thật là…” Nói được phân nửa, Bạch Ngọc Đường lại không biết phải mở miệng tiếp thế nào, tuy bản thân hắn không có hảo cảm với Tạ Ngọc Thụ, nhưng nhìn ra được Miêu Nhi là thật xem người ta như huynh đệ, trước giờ Miêu Nhi đối đãi bằng hữu luôn dụng tâm, hôm nay Tạ Ngọc Thụ có liên quan đến vụ án này, không biết y lại gặp khó khăn thế nào nữa đây.
Triển Chiêu cúi đầu, vuốt phẳng tờ giấy trong tay, thấp giọng than thở: “Nhị ca tra được, kẻ không thoát được quan hệ với vụ án mất bạc, vụ hành thích, cùng chuyện ta và Bách Lý Hầu gia bị tập kích tại Hàm Viên Cốc gần đây… là Đoạn Sầu Viện!”
“Đoạn Sầu Viện?” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, thân tại giang hồ, hắn đương nhiên biết đến Đoạn Sầu Viện, đó là một tổ chức sát thủ có thế lực cực kỳ khổng lồ trong hắc đạo, sát thủ trong viện một khi xuất thủ tuyệt đối ít khi thất thủ, chỉ là bọn chúng tuyệt ít lộ mặt trong chốn võ lâm, tất cả hành động đều cực kỳ cơ mật, trong mắt nhân sĩ bạch đạo vẫn rất thần bí.
“Theo như lời Xuy Yên nói, những nữ tử giả trang cung nữ đó đều do Tạ đại ca tìm tới, cũng là gã nghĩ cách an bài họ vào cung. “Đôi mày y hơi cau lại, thở dài nói: “Tạ Ngọc Thụ chỉ là một người giang hồ, làm sao lại có khả thân thần không biết quỷ không hay an bài đám người Xuy Yên tiến cung rồi ẩn nấp mấy ngày? Nhị ca nói Tạ Ngọc Thụ lần này vào kinh có dẫn theo mười mấy tên cao thủ của Thu Phong Đường. Thu Phong Đường xa tận Giang Nam, nhưng Tạ Ngọc Thụ lại mang theo mười mấy tên hảo thủ trong đường xuất hiện gần kinh thành, mấy tên được gọi là hảo thủ trong Thu Phong Đường này, chỉ sợ chính là sát thủ Đoạn Sầu Viện đã phạm án nhiều lần. Liên kết ba vụ án gần đây nhất, hôm nay nhìn lại, chính là do người trong giang hồ và trọng thần triều đình cấu kết với nhau. Từ khi Tạ Ngọc Thụ vào kinh, các quan viên trong các bộ phận trọng yếu của kinh đô như Cấm Vệ Ti, Bộ binh, Hắc Lân doanh hộ vệ kinh thành… đều có lui tới với gã, có thể thấy được thân phận của gã trước mặt kẻ chủ mưu phía sau không thấp!”
Cách diễn đạt bình tĩnh của Triển Chiêu phảng phất chỉ như đang nói về một vụ án bình thường, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn nghe được trong sự bình tĩnh ấy vẫn có vài tia mất bình tĩnh. Yên lặng thở dài, ánh mắt Bạch Ngọc Đường dần tối sầm, Miêu Nhi…
“Tạ Ngọc Thụ đó… ý ngươi là…” Nghe được ‘Tạ đại ca’ trong miệng Triển Chiêu đã biến thành ‘Tạ Ngọc Thụ’, Bạch Ngọc Đường âm thầm nhíu mày, mèo con vẫn là… Tạ Ngọc Thụ a Tạ Ngọc Thụ, ngươi thật là rảnh rỗi đến không có việc gì làm rồi, dám chọc cho Miêu Nhi khó chịu, xem xem gia gia thu thập ngươi thế nào!
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, trong ánh mắt còn mang theo mấy phần buồn bã, nhưng ngữ khí lại rất kiên quyết: “Tạ Ngọc Thụ chính là viện chủ vẫn đứng đằng sau của Đoạn Sầu Viện, gã bán mạng cho một kẻ có thế lực trong triều, giúp kẻ đó hành thích Hoàng thượng, tập kích ta và Bách Lý hầu gia, chính là muốn… tạo phản!” Hai chữ sau cùng, gần như là nghiến răng phun ra.
Mày kiếm Bạch Ngọc Đường lại nhíu, lửa giận phừng phừng, ‘Vương Tạ Di Phong’ được người giang hồ truyền đãi hiệp cốt nhu tràng, dĩ nhiên lại là tên ngụy quân tử như vậy, hơn nữa, gã… gã cư nhiên còn hạ thủ với Miêu Nhi, Miêu Nhi đối đãi gã như huynh trưởng, gã thế mà lại xuống tay được…
“Tên tiểu nhân đê tiện này, Bạch gia gia hận nhất mấy kẻ đâm sau lưng đả thương người, có cơ hội nhất định phải đi thu thập bọn chúng một phen!” Hắn uất hận đám thích khách này dám khiến cho Triển Chiêu bị thương nặng như vậy, trong lòng hận không thể ngay tức khắc chạy đi lột da Tạ Ngọc Thụ.
“Ngọc Đường đừng lỗ mãng, địch trong tối ta ngoài sáng, cẩn thận mắc bẫy!” Cảm giác được Bạch Ngọc Đường bên cạnh trong nháy mắt nổi lên sát khí, Triển Chiêu vội vã nắm tay hắn, sợ hắn thật sự chạy đi làm bậy.
Nhìn vẻ thân thiết không hề che đậy trong ánh mắt Triển Chiêu, trái tim Bạch Ngọc Đường lập tực hồ hởi, một câu này của Triển Chiêu xem như đã đặt Tạ Ngọc Thụ ở vị trí ‘địch’. Trở tay nắm lấy tay Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cười hì hì nói: “Miêu Nhi yên tâm, Bạch gia còn chưa lỗ mãng như vậy, biết rõ là bẫy còn quyết nhảy vào. Dù cho phải đi, cũng sẽ không đi mà chưa có chuẩn bị!”
Triển Chiêu nhịn không được khẽ cười, người này, chính là ngoài miệng nhất định không chịu thua.
“Hôm nay ngươi đã tra ra được Tạ Ngọc Thụ, kẻ này chính là một đầu mối, lần theo gã để tìm hiểu nguồn gốc, muốn bắt được kẻ đứng sau màn chẳng phải đã nằm trong tầm tay sao?” ” Bạch Ngọc Đường ngã người tựa vào cột giường, đầu ngón tay xuyên qua những sợi tóc đen bóng xõa tung trên gối của Triển Chiêu, chỉ cảm thấy những sợi tóc trên đầu ngón tay còn mềm mại hơn cả lông tơ trên người ‘Mặc Huyết’ đang lách ta lách tách nằm trên khuỷu tay hắn.
“Lời tuy là vậy, nhưng sợ lại không tra ra dễ dàng như thế, kẻ chủ mưu đa mưu túc trí, không thể khinh thường, huống hồ, cho đến giờ, hơn phân nửa đều chỉ là suy đoán của chúng ta, chưa hề có chút chứng cứ xác thực nào.”
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy mơ hồ như có quang hoa lưu chuyển của Triển Chiêu, khóe môi tà khí cong lên, áp sát bên tai Triển Chiêu, cười híp cả mắt hỏi: “Miêu Nhi, kỳ thực ngươi trong lòng đã sớm có chủ ý rồi phải không? Nói nghe chút coi!”
Bị Bạch Ngọc Đường đùa thế này, cảm giác phiền muộn trong tim Triển Chiêu ít nhiều đã nhạt bớt, cười tiêu sái, âm thầm nghĩ đúng thật là không gì giấu nổi con chuột con này. Khẽ ho một tiếng, Triển Chiêu khẽ cười nói: “Vụ án Mạc Xuy Yên hành thích Hoàng thượng, tuy nói đã bị ta mang về phủ Khai Phong tra, thế nhưng theo như quy củ thì tất cả thích khách vẫn phải bị bắt vào thiên lao tăng cường canh giữ. Ngọc Đường cũng biết ta vì sao cứ nhất định phải giam bọn họ trong đại lao của phủ Khai Phong phải không?”
Đôi mắt phượng của Bạch Ngọc Đường sáng ngời, nhét ‘Mặc huyết’ vào lòng Triển Chiêu, vỗ tay cười to: “Giỏi cho con mèo con giảo hoạt nhà ngươi, ngươi đây là muốn thả dây dài câu cá lớn a! Ra ngươi từ lúc đó đã có chuẩn bị, thật là con mèo giảo hoạt mà!”
Miệng hắn nói thì rất vui vẻ, nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài, lúc Miêu Nhi ở trong cung ngăn lại Mạc nha đầu thì đã biết Tạ Ngọc Thụ có liên quan đến việc này. Xem như là nửa tin nửa ngờ, nhưng có thể trong thời gian ngắn sau khi tra án làm ra được chuẩn bị, cũng thật làm khó cho con mèo này.
Nhưng Triển Chiêu chỉ cười không nói, vươn những ngón tay thon dài chỉ chỉ đầu Mặc Huyết, “Tự mình đi chơi đi!”
Mặc Huyết tựa như nghe hiểu lời y, vươn đôi cánh, từ song cửa sổ mở rộng bay ra ngoài.
Ngón tay Bạch Ngọc Đường tiếp tục thưởng thức mấy sợi tóc của Triển Chiêu: “Đáng tiếc Mạc nha đầu quá cố chấp, nếu không bắt đầu từ nàng ta đơn giản hơn biết bao nhiêu.”
Triển Chiêu lắc đầu khẽ than thở: “Nàng ta đối Tạ Ngọc Thụ có thể nói tình thâm nghĩa trọng, một câu đẩy gã vào chỗ hiểm cũng nhất quyết không chịu nói.” Y bỗng khẽ cười: “Ta cũng hết cách, chỉ đành bày ra bố cục thế này, không cần biết kẻ đứng sau đám thích khách này là ai, gã cuối cùng cũng sẽ không để nhiều người trong phe mình lưu lại phủ Khai Phong như vậy, mấy ngày này gã cũng không có động tĩnh gì, có lẽ là đang âm thầm quan sát, đại khái trong một hai ngày sắp tới sẽ ra tay. ”
“Đại lao phủ Khai Phong so với thiên lao đương nhiên tốt hơn nhiều, chẳng qua ‘Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu’, gã thế nhưng đã quên phủ Khai Phong có một con mèo!” Bạch Ngọc Đường mang vẻ mặt đắc ý cười cười, “Đợi đến lúc bọn chúng đến cướp người, Bạch gia gia có thể đi theo điều tra đến cùng rồi. Nhưng mà Miêu Nhi, ngươi có từng nghĩ qua, nếu bọn chúng không đến cướp người thì làm sao đây?”
Triển Chiêu giãn đôi mày, tuy là cười nhạt, nhưng nụ cười này cực kỳ thư thái: “Ngọc Đường từ khi nào thành nha sai của phủ Khai Phong rồi? Để tâm đến vụ án này đến thế sao?”
Bạch Ngọc Đường khẽ hừ một tiếng, không thèm chấp nói: “Bạch gia gia không ra tay, chẳng lẽ chờ con mèo ba chân ngươi đuổi theo tung tích? Ngươi hôm nay có thể đi ra khỏi căn phòng này Bạch gia gia liền phục ngươi! Nói mau nói mau, bọn chúng không cướp ngươi làm thế nào?”
Triển Chiêu cảm nhận được sự bất đắc dĩ sâu sắc, con chuột bạch này một khi nổi tính quật cường, rõ ràng liền thành đứa trẻ tính tình ưa ồn ào: “Nếu bọn chúng không cướp… vậy chúng ta đi cướp là được!”
“Ha ha…” Bạch Ngọc Đường lập tức lại cười toe toét: “Anh hùng sở kiến lược đồng (*chí lớn gặp nhau), Miêu Nhi, chúng ta suy nghĩ thật giống nhau nha!”
Triển Chiêu cười thầm trong lòng, người này tính tình đúng là thích tranh cường háo thắng mà… Hắn rõ ràng là không muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào tranh đấu hơn thua với y.
Mắt thì thấy khóe môi Triển Chiêu mang theo ý cười, nhưng giữa hàng mày lại mang theo nét ưu thương nhàn nhạt, Bạch Ngọc Đường biết y nhất thời còn chưa bỏ xuống chuyện của Tạ Ngọc Thụ được, suy nghĩ trong đầu vừa xoay chuyển, nâng người ngồi thẳng dậy, đẩy đẩy vai Triển Chiêu, dời đi trọng tâm câu chuyện: “Miêu Nhi, ta có việc hỏi ngươi!”
“Việc gì?”
“Người vừa đi khỏi phòng ngươi có phải là Bát hiền vương đại danh đỉnh đỉnh không vậy? Hai người các ngươi có quan hệ gì? Bạch gia thấy ông ta quan tâm ngươi lắm nha!” Hắn từ tửu lâu ‘Danh Cư’ nhà mình mang cháo đã nấu xong về cho Triển Chiêu, không ngờ khi vào viện liền vừa đúng lúc gặp được Bát hiền vương đang từ phòng của Triển Chiêu đi ra, trong lòng tự nhiên có chút hiếu kỳ.
Thần sắc Triển Chiêu hơi cứng đờ, câu hỏi này của Bạch Ngọc Đường, thật sự là có dính dáng đến thân thế của y, y không muốn dùng lời dối trá lừa gạt hắn, nhưng lúc này chuyện liên quan rối tung rối mù, nhất thì nửa khắc, y thật sự không biết phải giải thích thế nào.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu trầm mặc không nói, trong lòng bất giác có chút buồn bã, hắn còn nhớ rõ chuyện ngày ấy Triển Chiêu hiểu lầm hắn nhìn lén sổ tay của y, thần tình phòng bị và phẫn nộ của Triển Chiêu lúc đókhiến trong lòng hắn rất khó chịu, loại cảm giác đó, tựa như bị người rất thân cận đẩy ra ngoài…
Triển Chiêu trong lòng có chuyện, việc này hắn đã sớm nhìn ra, nhưng…
Triển Chiêu hơi cúi đầu, đôi mắt đen như mực khẽ rũ, hàng mi dài khẽ che khuất ánh mắt, Bạch Ngọc Đường nhìn thấy cũng nhịn không được mà cười khổ, xem ra hắn ở trong lòng y vẫn chưa đủ thân cận đến mức dù là việc thế nào cũng có thể chia sẻ cùng hắn…
“Ngươi không muốn nói thì thôi vậy, ta chỉ là tùy tiện hỏi thế thôi, ngươi nghỉ ngơi đi!” Nói xong liền đứng dậy có ý muốn đi.
“Ngọc Đường…” Chẳng rõ vì sao, Triển Chiêu lại có loại cảm giác, nếu để Bạch Ngọc Đường đi liền sẽ có một số việc không cách nào vãn hồi được nữa, tình tự cấp thiết ấy khiến y thân bất do kỷ, cái gì cũng không kịp nghĩ liền vươn tay, thật chặt, nắm lấy cổ tay Bạch Ngọc Đường.
“Đừng đi…”
“A –“ Ngày ấy Bạch Ngọc Đường vì cứu Triển Chiêu mà cắt máu hòa với dược, hai ngày nay miệng vết thương vừa mới khép lại, Triển Chiêu vừa nắm tay thì trúng ngay miệng vết thương, khiến hắn dưới tình trạng không hề phòng bị, không kịp nhịn xuống một tiếng rên đó.
“Sao vậy?” Chỉ là âm thanh rất nhỏ, nhưng Triển Chiêu nghe được cũng không phải chuyện đùa, tính tình quật cường của Bạch Ngọc Đường y sao không rõ, vết thương có thể khiến hắn có biểu hiện như vậy chỉ sợ không phải là vết thương nhẹ.
Bàn tay vừa nắm lấy cổ tay Bạch Ngọc Đường đổi lại thành cầm lấy bàn tay ấm áp của hắn, Triển Chiêu đỡ người ngồi dậy, hiếm khi không nói gì nhiều mà kéo Bạch Ngọc Đường quay lại giường, hỏi: “Bị thương rồi? Nặng lắm sao?” Vừa nói, vừa kéo ống tay áo Bạch Ngọc Đường lên.
Cả người Bạch Ngọc Đường vẫn còn sững sờ vì tiếng gọi ‘Ngọc Đường’ mang theo ý vị khó mà nói cho rõ ràng ấy, hắn chưa từng nghe Triển Chiêu gọi hắn như thế bao giờ, thậm chí cũng chưa từng nghe Triển Chiêu gọi ai như thế, một tiếng gọi khẽ, thanh âm nhu hòa lại trong trẻo, tựa hồ cứ thế nhẹ nhẹ nhàng nhàng chui vào thân thể hắn, vào trái tim hắn…
Vì thế, chờ đến khi hắn phục hồi tinh thần, lúc định ngăn cản Triển Chiêu lại, thì đã chậm, Triển Chiêu đã lưu loát kéo ống tay áo hắn lên, thấy được băng vải bao quanh cổ tay, cùng vết máu lan rộng đến gai mắt trên băng vải.
“Không sao…” Cảm giác được ngón tay ôn nhuận của Triển Chiêu nhẹ nhàng chạm vào cổ tay mình, một Bạch Ngọc Đường trước giờ nóng nảy đến mức giương nanh múa vuốt chỉ cảm thấy cả người bất thường, không được tự nhiên giãy dụa muốn kéo cổ tay về.
“Đừng nhúc nhích!” Triển Chiêu vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra sự biến hóa của Bạch Ngọc Đường, thêm sức trên tay, tay kia linh hoạt mở ra băng vải trắng ngần trên cổ tay hắn, lộ ra vết thương còn đang rỉ máu.
Nhìn màu máu đỏ tươi chói máu trên da thịt trắng nõn như ngọc, Triển Chiêu nhịn không được nhăn mặt nhíu mày: “Chuyện gì đã xảy ra? Thế nào lại bị thương thành thế này?” Vết thương rất sâu, Triển Chiêu biết đây là do đao quang kiếm ảnh gây ra, ánh mắt y sắc bén, loại vết thương thế này vừa nhìn liền biết là do thanh kiếm rất bén chém thương, nhưng với võ công của Bạch Ngọc Đường, thế nào sẽ đơn giản để chém bị thương ngay vị trí mạch môn trọng yếu này.
“… Không sao, không cẩn thận bị quẹt trúng…” Bạch Ngọc Đường làm như trốn tránh việc trả lời cho câu hỏi này, sau đó lại muốn rút tay về.
“Đừng nhúc nhích, cẩn thận lại làm vết thương rách ra!” Trong tay không có kim sang dược, Triển Chiêu lại không đủ sức tự xuống giường, chỉ có thể trước rút ra một tấm khăn sạch dưới gối, áp chặt lên vết thương cầm máu.
Bạch Ngọc Đường không chịu nói thật, y cũng không ép buộc hắn được, chỉ là trong lòng âm thầm lưu tâm, chờ gặp Công Tôn tiên sinh hỏi lại rõ ràng.
Cảm giác được người dưới tay không nhúc nhích nữa, Triển Chiêu mới giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường đang mang thần sắc phức tạp, nhìn một lát, cư nhiên lại nhe răng cười: “Ngươi thế nào tình tình vẫn con nít thế này, ta cũng không nói sẽ không kể ngươi nghe, thế nào lại giận rồi?”
Một câu nói khiến Bạch Ngọc Đường nhướng mày: “Bạch gia gia cũng không nói nhất định phải biết, thối miêu, con mắt nào của ngươi nhìn thấy Bạch gia tức giận? Ta nào có nhỏ nhen như vậy?!”
Triển Chiêu nhịn không được bật cười: “Được được được, không phải là ngươi muốn biết, ngươi cũng không tức giận, là ta không kể ngươi nghe thì không được, là ta lòng dạ hẹp hòi, được chưa?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook