***

Triệu Trăn không biết mình vô tri vô giác ngồi im trong bao lâu.

Trước mắt là sơn cốc Triệu Trăn không biết, bé an vị ngồi trên một gờ đá giữa sườn núi.

Phía trước là vực sâu vạn trượng không thấy đáy…

Phía sau là vách đá cheo leo ngoài tầm với…

Hạt mưa băng lãnh tạt vào người, cư nhiên không cảm thấy lạnh thấu xương, ngược lại rất mát mẻ, rất thoải mái?

Triệu Trăn sờ cái trán nóng bỏng của mình: ân, hình như phát sốt…

Ảo giác thật lâu không xuất hiện, thiếu cái đó làm tiêu khiển, Triệu Trăn bắt đầu thấy nhàm chán tịch mịch.

Chẳng lẽ cảnh tượng trước mắt là thật?

Hay là mình vẫn đang ở trong cơn ảo giác?

Mở mắt ra liệu có thể phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường hay không?

Triệu Trăn suy nghĩ rất nhiều chuyện không thiết thực, bé dù rất mệt mỏi nhưng cũng không dám ngủ.

Ngủ rồi, có thể vĩnh viễn không tỉnh lại hay không?

Thật muốn dựa lưng vào vách núi nghỉ ngơi một chút, thế nhưng vạn nhất vách núi cũng là ảo giác thì sao?

Nhân sinh rối rắm xoắn xít như bánh quẩy này, thật là say…

Trong lúc hoảng hốt, Triệu Trăn dường như nghe được tiếng gọi?

Có người đang gọi tên mình? Được cứu rồi sao?

Triệu Trăn dùng lực cắn mạnh ngón cái, đau tới phát run.

— vì bảo trì thanh tỉnh, bé đã cắn nát mấy đầu ngón tay, may mắn còn đầu ngón chân thời khắc trù bị!

“Trên kia! Mau nhìn xem! ở trên tảng đá kia!”

— í?! Hình như là tiếng sư phụ?

Triệu Trăn cố sức ngẩng đầu, ánh măt đều bị nước mưa bao phủ, bé cố lau mặt, nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Giữa sườn núi đối diện, vô số cây đuốc tạo thành một con cự long đang cháy, Triển Chiêu, Bao đại nhân, Thừa Ảnh, mọi người đều có mặt.

‘Ta ở đây, cứu mạng a, sắp chết người a.’

— Triệu Trăn đích thực không còn khí lực, bé chỉ có thể lớn tiếng kêu gào trong lòng.

Bỗng nhiên một trận ấm áp bọc lấy Triệu Trăn, Triển Chiêu vội vàng gọi bé: “Này, nói chuyện a, ngươi không có việc gì chứ?!”

Triệu Trăn cả người mềm nhũn, ngay cả động môi cũng không còn khí lực, chỉ có thể thong thả chớp chớp mắt.

Triển Chiêu tựa hồ đau lòng tới hỏng, dùng tay xoa xoa gương mặt lạnh cóng của Triệu Trăn, ôm chặt bé vào lòng.

Triệu Trăn tứ chi cứng ngắc đã lâu, dù được ôm lấy, nhưng vẫn duy trì tư thế ngồi khoanh chân.

Triển Chiêu ôn nhu nói: “Đừng sợ, an tâm ngủ đi, ta mang ngươi về nhà.”

Triển Chiêu ghì chặt Triệu Trăn, vận khinh công từ mỏm đá bay lên, bế Triệu Trăn bay về phía rừng đuốc sáng rực ở đối diện.

Rõ ràng là đã được cứu sống, Triệu Trăn lại thấy cười khổ.

Nếu là Triển Chiêu thật, hẳn không cần dây cáp đi…

Lại là ảo giác thật thật giả giả a….

Cái ôm ấm áp này, giờ khắc vui sướng này, rồi mang mình về nhà gì đó, đều là ảo giác đi.

Cho hy vọng rồi lại hung hăng đánh vỡ, ảo giác này đủ tàn nhẫn.

Giờ khắc này, Triệu Trăn đều đã chết tâm.

— nếu mình giả vờ mắc mưu, liệu có thể giải thoát?

Nhưng mà…

Dây cáp, vì sao lại là dây cáp? Bắc Tống chỗ nào có dây cáp a!

Quá tệ! Quá tệ! Quá tệ!

(╬  ̄ 皿  ̄) Lỗ hổng lớn như vậy, có thể hay không khoái trá tìm chết?!

Triệu Trăn đang mỉa mai, bỗng nhiên cả người giật mình tỉnh dậy giống như loại cảm giác bừng tỉnh từ cơn ác mộng, cả người thanh tỉnh trước nay chưa từng có! Tuy rằng đầu phát sốt vẫn còn chút choáng váng, nhưng cảm giác khốn đốn vô lực đã giảm bớt, không giống cảm giác bị ngăn cách, cái gì cũng không cảm thấy trước đây?

Triệu Trăn sờ sờ cằm, phát hiện các đầu ngón tay bị thương cư nhiên đều đã dần khép miệng?

— a, loại ảo giác này sao lại càng ngày càng mạnh thế này!

Bỗng nhiên, Triệu Trăn lại nghe thấy có người gọi: “Thấy rồi! Ở chỗ đó!”

Lại tới nữa, còn chưa xong sao! — Triệu Trăn bĩu môi, rũ hai mí mắt xuống giả chết.

“Trăn nhi!” nhiệt độ cơ thể ấm áp lại lần nữa bao lấy người Triệu Trăn, giọng nói Triển Chiêu nôn nóng vang lên bên tai.

“Nói chuyện a, ngươi không có việc gì chứ?!” bàn tay ấm áp nâng mặt bé lên, thật cẩn thận kiểm tra hơi thở của bé.

Ha ha ha…. Triệu Trăn ở trong lòng cười lạnh: ảo giác này cũng thật cẩn thận, cư nhiên còn biết kiểm tra lại. Kế tiếp có phải nên dùng âm thanh ôn nhu ru mình ngủ không? Ta mới không mắc mưu đâu! Ta một chút cũng không mệt! ╭(╯^╰)╮

Triệu Trăn vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên có hai bàn tay đặt trên mặt bé, Triển Chiêu dùng sức nhéo má bé một cái, cả giận nói: “Không cho ngủ! Mở to hai mắt ra cho ta!” Triển Chiêu ghì chặt Triệu Trăn, vận khinh công từ mặt đất bay lên: “Hại ta hơn nửa đêm còn đội mưa leo núi, dám ngủ ta cắn chết ngươi!”

Hảo hung a, sư phụ một chút cũng không ôn nhu…

Quá tệ!

Triệu Trăn ủy khuất bĩu môi, ngón tay bị thương theo bản năng nắm vạt áo Triển Chiêu.

Cách một lớp quần áo cũng có thể cảm thấy, thân thể ấm áp của Triển Chiêu khẽ phát run.

Là giận ta thêm phiền toái, còn sợ ta sẽ chết sao?

Triệu Trăn hết nói nổi: tự dưng đi suy đoán một cái ảo giác đang nghĩ gì, mình đúng là quên uống thuốc mà…

Triệu Trăn mở mắt nhìn ra phía sau Triệu Trăn, bỗng nhiên ngây người — í, sao không có dây cáp?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương