[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế
-
Quyển 1 - Chương 4
***
Không khí mát mẻ sau mưa thấm vào ruột gan, Triệu Trăn hít một hơi thật sâu, vươn vai xoay tay xoay chân, nhảy cao tại chỗ, lắc lắc mông, vặn vặn eo, trái ba vòng, phải ba vòng, xoay lắc cần cổ, vặn vẹo thắt lưng…. Triệu Trăn đời trước là phú soái (đẹp trai nhà giàu), nhân sinh tiếc nuối nhất là không đủ cao, chỉ có thể hy vọng đời này cố gắng phát triển chiều cao từ bé, lúc trưởng thành có thể có được vóc dáng nam nhân cơ bắp thân cao mét tám!
Vì chiều cao, Triệu Trăn liều mạng.
Đang đứng trước cửa vểnh mông tập thể dục, chợt nghe phía sau có tiếng cười trộm.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên là mặt cười xấu xa Triển Chiêu.
Trải qua mấy ngày ở chung, Triệu Trăn phát hiện: Đỉnh đỉnh đại danh nam hiệp Triển Chiêu có tính cách rất trẻ con, còn đặc biệt thích Chọc! Con! Nít! Lúc đầu mới quen biết còn có thể khắc chế một hai, đến sau này đã thân thiết thì trực tiếp xuống tay, không chỉ ôm trong ngực nựng má nhu mặt niết tới niết lui. Có đôi khi còn ném bé ra ngoài rồi bay theo nhặt về, thậm chí có khi còn hứng trí tung bé lên cao rồi đứng dưới đỡ vào trong lòng, thực xấu xa! Triệu Trăn phản kháng không có hiệu quả, chỉ có thể học bình tĩnh, mỗi ngày coi việc bị nựng má nhu mặt là mát xa da mặt.
Kỳ thật, Triển đại hiệp tự nhận mình không phải người tùy tiện, khi dễ Triệu Trăn cũng là vì rất thích bé.
Triển Chiêu trong đời đã trêu ghẹo vô số tiểu hài tử tới bật khóc, chỉ có Triệu Trăn là nhu thuận nhất, bình tĩnh nhất, dù có làm gì cũng không trở mặt, bộ dạng lúc nào cũng lợn chết không sợ nước sôi. Cho dù có bị ném ra xa vẫn như cũ mặt không đổi sắc, thậm chí còn ở giữa không trung điều chỉnh tư thế, vô cùng thích ý.
Hơn nữa tiểu oa nhi này trời sinh lười biếng, thích nhất là nằm ngả nằm nghiêng nghỉ ngơi, tóm lại làm sao thoải mái nhất thì làm, một thân lười chảy thây hiếm thấy.
Không giống những đứa nhỏ bình thường khác thích làm nũng, cũng không giống hài tử trưởng thành sớm thích thể hiện mình, Triệu Trăn ở bất cứ thời điểm nào cũng đều chậm rãi, giống như tiểu lão đầu trống chiều chuông sớm* không biết là thành thạo hay là vạn sự không quan tâm nữa. (Trống chiều chuông sớm: ví lời nói làm người ta tỉnh ngộ đồng thời cũng chỉ thời gian đã trôi qua)
<(* ̄▽ ̄*)/ Thật đáng mừng, Ngự Miêu đại đại không nhìn thấu thế giới nội tâm vừa khuyết thiếu, vừa sứt sẹo lại ngốc manh của Triệu Trăn tiểu bằng hữu.
Không khí mát mẻ sau mưa thấm vào ruột gan, Triệu Trăn hít một hơi thật sâu, vươn vai xoay tay xoay chân, nhảy cao tại chỗ, lắc lắc mông, vặn vặn eo, trái ba vòng, phải ba vòng, xoay lắc cần cổ, vặn vẹo thắt lưng…. Triệu Trăn đời trước là phú soái (đẹp trai nhà giàu), nhân sinh tiếc nuối nhất là không đủ cao, chỉ có thể hy vọng đời này cố gắng phát triển chiều cao từ bé, lúc trưởng thành có thể có được vóc dáng nam nhân cơ bắp thân cao mét tám!
Vì chiều cao, Triệu Trăn liều mạng.
Đang đứng trước cửa vểnh mông tập thể dục, chợt nghe phía sau có tiếng cười trộm.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên là mặt cười xấu xa Triển Chiêu.
Trải qua mấy ngày ở chung, Triệu Trăn phát hiện: Đỉnh đỉnh đại danh nam hiệp Triển Chiêu có tính cách rất trẻ con, còn đặc biệt thích Chọc! Con! Nít! Lúc đầu mới quen biết còn có thể khắc chế một hai, đến sau này đã thân thiết thì trực tiếp xuống tay, không chỉ ôm trong ngực nựng má nhu mặt niết tới niết lui. Có đôi khi còn ném bé ra ngoài rồi bay theo nhặt về, thậm chí có khi còn hứng trí tung bé lên cao rồi đứng dưới đỡ vào trong lòng, thực xấu xa! Triệu Trăn phản kháng không có hiệu quả, chỉ có thể học bình tĩnh, mỗi ngày coi việc bị nựng má nhu mặt là mát xa da mặt.
Kỳ thật, Triển đại hiệp tự nhận mình không phải người tùy tiện, khi dễ Triệu Trăn cũng là vì rất thích bé.
Triển Chiêu trong đời đã trêu ghẹo vô số tiểu hài tử tới bật khóc, chỉ có Triệu Trăn là nhu thuận nhất, bình tĩnh nhất, dù có làm gì cũng không trở mặt, bộ dạng lúc nào cũng lợn chết không sợ nước sôi. Cho dù có bị ném ra xa vẫn như cũ mặt không đổi sắc, thậm chí còn ở giữa không trung điều chỉnh tư thế, vô cùng thích ý.
Hơn nữa tiểu oa nhi này trời sinh lười biếng, thích nhất là nằm ngả nằm nghiêng nghỉ ngơi, tóm lại làm sao thoải mái nhất thì làm, một thân lười chảy thây hiếm thấy.
Không giống những đứa nhỏ bình thường khác thích làm nũng, cũng không giống hài tử trưởng thành sớm thích thể hiện mình, Triệu Trăn ở bất cứ thời điểm nào cũng đều chậm rãi, giống như tiểu lão đầu trống chiều chuông sớm* không biết là thành thạo hay là vạn sự không quan tâm nữa. (Trống chiều chuông sớm: ví lời nói làm người ta tỉnh ngộ đồng thời cũng chỉ thời gian đã trôi qua)
<(* ̄▽ ̄*)/ Thật đáng mừng, Ngự Miêu đại đại không nhìn thấu thế giới nội tâm vừa khuyết thiếu, vừa sứt sẹo lại ngốc manh của Triệu Trăn tiểu bằng hữu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook