Thông Linh Nhãn
-
Chương 9
Trong trạm y tế gần trường.
_“ Á... nhẹ thôi, nhẹ thôi.”
_“ Đã nhẹ lắm rồi mà.”
_“ Cậu nhẹ kiểu gì, không nhìn thấy người ta đau cả mặt điều nhăn lại à.”
_“ Đừng có mà đứng nói, tới giúp một tay, một mình tớ làm sao mà làm xong chứ.”
_“ Hứ. Cậu cứ đợi đấy ra ngoài xem tớ cho cậu biết mặt.”
_“ha ha.... Thôi được rồi hai cậu cải nhau khí thế như vậy làm gì, còn muốn bôi thuốc cho tớ không đấy. Thật là...”
Câu cuối cùng là Gia Hân nói để ngăn hai cô cậu đang sắp lao vào nhau kia. Từ lúc vào trạm y tế tới giờ Ngọc Linh và Giang Hữu Đồng trừ lúc bác sĩ khám là yên lặng thôi. Hai người dành nhau đi lấy thuốc cũng cãi nhau khí thế một trận, giờ lại tới bôi thuốc cũng cãi nhau được tay cô còn chưa bôi xong thuốc đấy. Bắt đắt dĩ lắc đầu thở dài một hơi rồi nằm trên giường khám trong phòng mặc kệ hai người họ đấy lại cãi nữa rồi.
_“ Đưa thuốc cho tớ tớ bôi cho cậu ấy, không cần cậu.” Ngọc Linh một tay chống hông một tay chìa ra trước nói.
_“ Còn lâu mới cho cậu, bác sĩ đưa tớ thì tớ làm còn cậu xê qua bên kia đi.” Giang Hữu Đồng cũng không vừa đáp trả lại hai tay vẫn ôm hộp thuốc.
_“ Cậu muốn chết đúng không, cậu ấy là bạn tớ không phải bạn cậu nhanh lấy đến.”
_“ Nằm mơ à không cho cậu là không cho”
_“ Hai đứa cãi nhau gì đây, vết thương bạn hai đứa còn chưa bôi xong thuốc nữa mà đứng cãi nhau.” Hiệu trưởng Giang bước vào nhìn hai đứa cải nhau đầu chảy hắt tuyến.
_“ Thầy./Ba.”
Hai người lên tiếng, rồi cúi đầu đứng im không nhúc nhích. Nhìn bề ngoài là đang hối lỗi nhưng nếu hai đôi mắt của hai cái đầu đang cúi kia không sắc lẽm liếc nhau thì nhìn đúng là vậy thật. Hiệu trưởng Giang nhìn Ngọc Linh và con trai mình sau đó đưa tay tới trước mặt Giang Hữu Đồng. Nghiêm giọng nói
_“ Lấy ra đây.”
_“ Dạ.”
Giang Hữu Đồng yểu xìu đưa hộp thuốc cho ông. Hiệu trưởng Giang không nói gì cầm lấy thuốc đi tới chỗ Gia Hân ngồi xuống, cầm tay Gia Hân lên bôi thuốc vừa bôi vừa thổi. Gia Hân vào lúc ông bước vào đã ngồi dậy rồi, nhìn từ đầu tới cuối ông chỉ nói vài câu đã làm cho hai người kia im thinh thích rồi, thật là bội phục, không hổ là uy của thầy giáo.
_“ Còn đau không?.”
Bôi thuốc xong ông ngẩn đầu hỏi.
_“ Dạ hết rồi, con cám ơn thầy ạ.”
Gia Hân Đáp.
_“ Hôm nay thầy sẽ đưa con về nhà có chịu không.” ông đưa tay nhìn đồng hồ “ Giờ này không cần phải về trường nữa cũng muộn rồi.”
_“ Dạ, theo ý thầy”
Hiệu trưởng Giang mỉm cười nhìn Gia Hân, con bé này còn nhỏ nhưng học được chữ nhẫn thật hiếm có. Bị đánh nhưng không khóc, không nhận lỗi không thuộc về mình. Có lẽ là một mầm non tốt để đào tạo. rất tiết là Gia Hân không thể biết suy nghĩ của ông hiệu trưởng trước mặt, Gia Hân đang bận suy nghĩ chuyện kiếp trước thời gian sắp tới nhà của hiệu trưởng sẽ bị cháy lớn của cải mất sạch, tiếp đó vợ sẽ bỏ đi để lại ông ấy và Giang Hữu Đồng sống với nhau, sau thì ông ấy bị côn đồ đánh chết vụ việc ấy được đồn thổi rất lâu, còn Giang Hữu Đồng thì không biết tin tức gì. Không lẽ phải để chuyện kiếp trước xảy ra lần nữa sao, Hiệu trưởng Giang là người tốt phải nói rất tốt, luôn quan tâm học sinh có khi còn cười cười giỡn giỡn với đám nhỏ. Nhiều học sinh nghèo gôm tiền đống học phí không đủ nhưng thành tích lại rất xuất sắc ông ấy không nở nhìn những đứa nhỏ ấy phải nghỉ học tự mình bỏ thêm tiền nộp lên bộ giáo dục, Gia Hân nghe mẹ kể đi kể lại nên nhớ rất kỷ chi tiết này.
Trong khi Gia Hân bận suy nghĩ thì bên này Ngọc Linh và Giang Hữu Đồng lại được hiệu trưởng Giang giản giải đủ điều chỉ biết cúi đầu nhận mệnh. Sau khi hiệu trưởng Giang nói xong thì Gia Hân cũng ngừng suy nghĩ, quyết định về nhà và tất nhiên hai người bạn nhỏ Ngọc Linh và Giang Hữu Đồng cũng theo về nhà Gia Hân rồi. Ra trạm xá vẫn phải về trường một chuyến vì hiệu trưởng Giang phải cất xe, xe của ông không đủ để đèo thêm hai đứa nhóc đành chịu vậy. Thời này có xe riêng đã là giàu có rồi, xe của hiệu trưởng là xe máy số được nhiều người bây giờ tìm mua《 ai biết cúp 50 thời xưa không là nó đó 》. Mọi người lê bước chân về nhà Gia Hân, gọi là lê mà không phải đi vì có ai đi mà tay người này kéo người kia tay đứa kia kéo đứa nọ không. Chỉ có hiệu trưởng Giang là tốt nhất thôi.
Tại nhà Gia Hân.
_“ Không Thể...”
Tiếng hét của ba Trịnh vang lên, trong nhà ngoài ba mẹ Trịnh còn có thêm hai người. Một người mặc quân phục đeo huy chương tóc cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt dễ nhìn không ai khác là Trương Thành. Người còn lại đầu tóc đã bạc gương mặt đạo mạo nghiêm trang, trên người mặt một dạo bào cổ xưa, tay cầm theo một thanh kiếm gỗ nhỏ bên hông là một quả hồ lô nếu ngửi kỹ thì bên trong là rượu, trên lưng còn đeo một cái túi màu vàng. Không ai xa lạ là sư phụ của Trương Thành.
Sau khi nghe Trương Thành nói về thông linh đồng tử, ông chỉ nắm chắc một nữa là cô bé con khi xưa đã gặp nhưng đôi mắt chưa khai mở nhãn, nên cùng đồ đệ thu xếp chạy đi. Tới nơi ông vui mừng vì mình đoán đúng là bé con thật là bé con. Theo Trương Thành đến nhà cô bé con kia gặp người lớn chào hỏi.
Ba mẹ Trịnh gặp khách tới nhà nên ra tiếp đón, khi mẹ Trịnh mở cửa thì gặp Trương Thành đầu tiên.
_“ Chào bác.” Trương Thành cười chào hỏi.
_“ Chào cháu, mau vào nhà ngồi” mẹ Trịnh tươi cười mời Trương Thành vào nhà. “ Anh à, xem ai tới này.” mẹ Trịnh nói vọng vào trong với ba Trịnh
_“ Cháu đi cùng sư phụ tới đây đã quấy rầy gia đình rồi.” Trương Thành cúi đầu làm tư thế bái tạ lỗi.
_“ Không sao cả, hai người mau vào nhà uống miến nước nghỉ ngơi.” mẹ trịnh bước sang bên mời hai người Trương Thành vào nhà.
_“ Dạ vâng.”
Trương thành kéo sư phụ mình vào, hôm nay không biết lão nhân gia ông sao lại không giống hằng ngày gặp người là sẽ bói toán mà lại đứng sau lưng anh ta không nói tiếng nào, quá khó hiểu.
Nếu Trương Thành biết sư phụ anh ta từng ăn thua thiệt ở ngôi nhà này còn bị đánh cho đi ra ngoài thì sao, có lẽ Trương Thành sẽ trố mắt mà nhìn sư phụ mình như người ngoài hành tinh, nhưng là Trương Thành không biết nên vẫn vui vẽ.
Mẹ Trịnh đi phía sau hai người, bà nhìn ông lão này quen quen vì không thấy mặt nên bà không nhận ra người muốn bắt con gái bà đi vào mấy năm trước. Theo vào tới nhà chính thì mẹ Trịnh mời hai người ngồi bà đi nấu nước, nhưng bà chưa kịp đi thì kinh ngạc khi nhìn gương mặt ông lão theo sau Trương Thành dù sao vào nhà cũng phải gặp không thể tránh được.
“ Choang ”
Mẹ Trịnh đánh rơi bình trà vừa mới cầm lên, tay chỉ vào ông
_“Diệp Kim Quang”
Cùng lúc ba Trịnh cũng chạy từ bếp lên khi nghe tiếng vỡ đồ. Vừa lên trên đã nghe thấy vợ ông gọi tên của một người, còn đứng chỉ vào nặt người ta, ngước mắt nhìn người vợ mình chỉ vào thì ngạc nhiên mắt chớp chớp xát định không nhìn lầm mới thu hồi tầm mắt đi tới bên mạ Trịnh lấy tay của bà xuống rồi để bà ngồi trên ghế. Mẹ Trịnh đã đứng hình khi thấy Diệp Kim Quang rồi khi chồng bà chạm vào người thì bà đã bình tĩnh lại thuận theo ông ngồi xuống, bà cũng không lo nước nôi gì cả ngồi đó nhìn Diệp Kim Quang. Thấy vợ ông bình tĩnh lại ngồi đó, ba Trịnh dọn đồ vỡ qua một bên rồi ngồi xuống kế bên mẹ Trịnh. Đối diện nhìn Trương Thành và sư phụ anh ta Diệp Kim Quang.
_“ Ông đến đây làm gì?.” ba Trịnh trầm giọng hỏi.
_“ Tôi đến không phải quấy rầy, chỉ..chỉ hỏi chút chuyện thôi.” Diệp Kim Quang thận trọng trả lời, ông chưa bao giờ phải ăn nói nhỏ nhẹ thận trọng từng chữ như vậy nhưng người nhà này là khác a , ông chịu thiệt vẫn còn nhớ như in đây này.
Trương Thành trợn mắt nhìn này này có phải sư phụ anh ta không vậy không bị đổi người chứ, Trương Thành chỉ biết nghệch mặt ra á khẩu ngồi nhìn.
_“ Là vì con gái tôi đúng không?. Nếu là vì nó tôi cũng có vài lời muốn hỏi ông” ba Trịnh nghiêm túc nói bây giờ là cả mẹ Trịnh cũng ngồi thẳng người vì bà biết chồng bà muốn hỏi gì.
_“ Phải. Nói cách khác là vì đôi mắt con bé xảy ra vấn đề nên ta mới đến đây.”
Nghe ba Trịnh nói Diệp Kim Quang sáng tỏa thêm nữa ông muốn thu con bé làm đồ đệ nên giọng nói cũng có phần cứng gắn khẳng định.
_“ Ông cũng đã biết mắt con gái chúng tôi có chuyện, lúc trước ông có nói có cách để giải quyết. Vậy theo ông thì muốn giải quyết thế nào đây”
Ba mẹ Trịnh không có cách nào chỉ có thể hỏi Diệp Kim Quang thôi, con gái ông bà là nỗi lo chung của họ dù thế nào nó cũng là con của bọn họ, bọn họ không muốn nó ra ngoài bị kỳ thị hay ghét bỏ. Chỉ có nhờ Diệp Kim Quang nói ra cách giải quyết nếu không con gái phải chịu khổ rồi.
Diệp Kim Quang trầm ngâm suy nghĩ cách thì có chỉ sợ hai người ba mẹ này không đồng ý, con bé có thông linh đồng tử nhất định sẽ thấy quỷ hồn những vật bẩn mà người thường không nên thấy. Nếu để quỷ hồn biết con bé thấy được bọn nó nhất định sẽ quấn lấy con bé không tha có khi còn giết chết con bé lấy thể xác cho mình, còn những người tu đạo không thể nào tha cho con bé, đôi mắt thông linh màu tím nếu ai có nó đem luyện thành tử đan thì hồn thể tùy ý tách rời giống như hai cá thể, thân thể bách độc dù là độc của thi vương chủng thi cũng không thể hại được họ. Tân thể con bé mang theo nguồn thuốc quý giá vô tận. Mà con bé có thể tu đạo sẽ thoát khỏi kiềm chế của ma quỷ bốn phương, học đạo giỏi thì sẽ vô địch thủ. Chỉ là.. Kim Quang liếc nhìn hai người đối diện thở dài rồi nói.
_“ Chỉ có một cách là cho con bé theo học đạo bảo vệ bản thân cũng như đôi mắt của nó.”
_“ Không Thể.....” ba Trịnh khi nghe xong bật dậy hét lên.
Ông nà chỉ có cô con gái này để nó đi học đạo thì phải xa nhà rất nhiều năm, nhiều năm không gặp con thì khổ nào chịu nổi. Ba Trịnh quay qua nhìn vợ bà đã đờ đẫn buôn tay hai bên ghế, có người mẹ nào lại muốn xa con mình huống chi còn là không biết chính xác thời gian, con gái là đứa con duy nhất của hai người làm sao muốn con bé đi trong khi còn quá nhỏ. Ba Trịnh ngồi xuống nắm tay vợ an ủi.
_“ Không còn cách nào khác sao?.”
Mẹ Trịnh mở miệng giọng khàn khàn hỏi, trong lòng bà rất không muốn tin. Lúc trước Diệp Kim Quang có nói qua con gái bà thể chất vô cùng tốt để học đạo với ông ta, khi khai mở song nhãn thì không ai theo kịp. Bà và chồng bà nhất quyết không cho con gái đi còn cầm cây đánh đuổi Diệp Kim Quang đi, trước khi đi ông ta cũng có nói nếu con gái bà tự mở ra thông linh nhãn thì hậu quả rất khó sống nỗi. Giờ đã thành sự thật mấy hôm nay bà không dám sơ xuất với con gái, sợ một khi vô tâm con gái sẽ biến mất trước mắt bà.
_“ Không. Một khi người tu đạo gặp con bé chắc chắn sẽ lấy đi mắt con bé, còn quỷ hồn nếu biết con bé có thể tự do thấy họ tính mạng con bé khó bảo toàn”
Còn một điều ông chưa dám nói, cơ thể của người sở hữu thông linh đồng tử mỗi một tất điều là thuốc quý của đạo gia. Nó không giống như đôi nhãn đồng mà là phải lấy lúc người đó còn sống, rất thống khổ.
Trong nhà mọi người điều trầm mặt không nói chuyện.
_“ Á... nhẹ thôi, nhẹ thôi.”
_“ Đã nhẹ lắm rồi mà.”
_“ Cậu nhẹ kiểu gì, không nhìn thấy người ta đau cả mặt điều nhăn lại à.”
_“ Đừng có mà đứng nói, tới giúp một tay, một mình tớ làm sao mà làm xong chứ.”
_“ Hứ. Cậu cứ đợi đấy ra ngoài xem tớ cho cậu biết mặt.”
_“ha ha.... Thôi được rồi hai cậu cải nhau khí thế như vậy làm gì, còn muốn bôi thuốc cho tớ không đấy. Thật là...”
Câu cuối cùng là Gia Hân nói để ngăn hai cô cậu đang sắp lao vào nhau kia. Từ lúc vào trạm y tế tới giờ Ngọc Linh và Giang Hữu Đồng trừ lúc bác sĩ khám là yên lặng thôi. Hai người dành nhau đi lấy thuốc cũng cãi nhau khí thế một trận, giờ lại tới bôi thuốc cũng cãi nhau được tay cô còn chưa bôi xong thuốc đấy. Bắt đắt dĩ lắc đầu thở dài một hơi rồi nằm trên giường khám trong phòng mặc kệ hai người họ đấy lại cãi nữa rồi.
_“ Đưa thuốc cho tớ tớ bôi cho cậu ấy, không cần cậu.” Ngọc Linh một tay chống hông một tay chìa ra trước nói.
_“ Còn lâu mới cho cậu, bác sĩ đưa tớ thì tớ làm còn cậu xê qua bên kia đi.” Giang Hữu Đồng cũng không vừa đáp trả lại hai tay vẫn ôm hộp thuốc.
_“ Cậu muốn chết đúng không, cậu ấy là bạn tớ không phải bạn cậu nhanh lấy đến.”
_“ Nằm mơ à không cho cậu là không cho”
_“ Hai đứa cãi nhau gì đây, vết thương bạn hai đứa còn chưa bôi xong thuốc nữa mà đứng cãi nhau.” Hiệu trưởng Giang bước vào nhìn hai đứa cải nhau đầu chảy hắt tuyến.
_“ Thầy./Ba.”
Hai người lên tiếng, rồi cúi đầu đứng im không nhúc nhích. Nhìn bề ngoài là đang hối lỗi nhưng nếu hai đôi mắt của hai cái đầu đang cúi kia không sắc lẽm liếc nhau thì nhìn đúng là vậy thật. Hiệu trưởng Giang nhìn Ngọc Linh và con trai mình sau đó đưa tay tới trước mặt Giang Hữu Đồng. Nghiêm giọng nói
_“ Lấy ra đây.”
_“ Dạ.”
Giang Hữu Đồng yểu xìu đưa hộp thuốc cho ông. Hiệu trưởng Giang không nói gì cầm lấy thuốc đi tới chỗ Gia Hân ngồi xuống, cầm tay Gia Hân lên bôi thuốc vừa bôi vừa thổi. Gia Hân vào lúc ông bước vào đã ngồi dậy rồi, nhìn từ đầu tới cuối ông chỉ nói vài câu đã làm cho hai người kia im thinh thích rồi, thật là bội phục, không hổ là uy của thầy giáo.
_“ Còn đau không?.”
Bôi thuốc xong ông ngẩn đầu hỏi.
_“ Dạ hết rồi, con cám ơn thầy ạ.”
Gia Hân Đáp.
_“ Hôm nay thầy sẽ đưa con về nhà có chịu không.” ông đưa tay nhìn đồng hồ “ Giờ này không cần phải về trường nữa cũng muộn rồi.”
_“ Dạ, theo ý thầy”
Hiệu trưởng Giang mỉm cười nhìn Gia Hân, con bé này còn nhỏ nhưng học được chữ nhẫn thật hiếm có. Bị đánh nhưng không khóc, không nhận lỗi không thuộc về mình. Có lẽ là một mầm non tốt để đào tạo. rất tiết là Gia Hân không thể biết suy nghĩ của ông hiệu trưởng trước mặt, Gia Hân đang bận suy nghĩ chuyện kiếp trước thời gian sắp tới nhà của hiệu trưởng sẽ bị cháy lớn của cải mất sạch, tiếp đó vợ sẽ bỏ đi để lại ông ấy và Giang Hữu Đồng sống với nhau, sau thì ông ấy bị côn đồ đánh chết vụ việc ấy được đồn thổi rất lâu, còn Giang Hữu Đồng thì không biết tin tức gì. Không lẽ phải để chuyện kiếp trước xảy ra lần nữa sao, Hiệu trưởng Giang là người tốt phải nói rất tốt, luôn quan tâm học sinh có khi còn cười cười giỡn giỡn với đám nhỏ. Nhiều học sinh nghèo gôm tiền đống học phí không đủ nhưng thành tích lại rất xuất sắc ông ấy không nở nhìn những đứa nhỏ ấy phải nghỉ học tự mình bỏ thêm tiền nộp lên bộ giáo dục, Gia Hân nghe mẹ kể đi kể lại nên nhớ rất kỷ chi tiết này.
Trong khi Gia Hân bận suy nghĩ thì bên này Ngọc Linh và Giang Hữu Đồng lại được hiệu trưởng Giang giản giải đủ điều chỉ biết cúi đầu nhận mệnh. Sau khi hiệu trưởng Giang nói xong thì Gia Hân cũng ngừng suy nghĩ, quyết định về nhà và tất nhiên hai người bạn nhỏ Ngọc Linh và Giang Hữu Đồng cũng theo về nhà Gia Hân rồi. Ra trạm xá vẫn phải về trường một chuyến vì hiệu trưởng Giang phải cất xe, xe của ông không đủ để đèo thêm hai đứa nhóc đành chịu vậy. Thời này có xe riêng đã là giàu có rồi, xe của hiệu trưởng là xe máy số được nhiều người bây giờ tìm mua《 ai biết cúp 50 thời xưa không là nó đó 》. Mọi người lê bước chân về nhà Gia Hân, gọi là lê mà không phải đi vì có ai đi mà tay người này kéo người kia tay đứa kia kéo đứa nọ không. Chỉ có hiệu trưởng Giang là tốt nhất thôi.
Tại nhà Gia Hân.
_“ Không Thể...”
Tiếng hét của ba Trịnh vang lên, trong nhà ngoài ba mẹ Trịnh còn có thêm hai người. Một người mặc quân phục đeo huy chương tóc cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt dễ nhìn không ai khác là Trương Thành. Người còn lại đầu tóc đã bạc gương mặt đạo mạo nghiêm trang, trên người mặt một dạo bào cổ xưa, tay cầm theo một thanh kiếm gỗ nhỏ bên hông là một quả hồ lô nếu ngửi kỹ thì bên trong là rượu, trên lưng còn đeo một cái túi màu vàng. Không ai xa lạ là sư phụ của Trương Thành.
Sau khi nghe Trương Thành nói về thông linh đồng tử, ông chỉ nắm chắc một nữa là cô bé con khi xưa đã gặp nhưng đôi mắt chưa khai mở nhãn, nên cùng đồ đệ thu xếp chạy đi. Tới nơi ông vui mừng vì mình đoán đúng là bé con thật là bé con. Theo Trương Thành đến nhà cô bé con kia gặp người lớn chào hỏi.
Ba mẹ Trịnh gặp khách tới nhà nên ra tiếp đón, khi mẹ Trịnh mở cửa thì gặp Trương Thành đầu tiên.
_“ Chào bác.” Trương Thành cười chào hỏi.
_“ Chào cháu, mau vào nhà ngồi” mẹ Trịnh tươi cười mời Trương Thành vào nhà. “ Anh à, xem ai tới này.” mẹ Trịnh nói vọng vào trong với ba Trịnh
_“ Cháu đi cùng sư phụ tới đây đã quấy rầy gia đình rồi.” Trương Thành cúi đầu làm tư thế bái tạ lỗi.
_“ Không sao cả, hai người mau vào nhà uống miến nước nghỉ ngơi.” mẹ trịnh bước sang bên mời hai người Trương Thành vào nhà.
_“ Dạ vâng.”
Trương thành kéo sư phụ mình vào, hôm nay không biết lão nhân gia ông sao lại không giống hằng ngày gặp người là sẽ bói toán mà lại đứng sau lưng anh ta không nói tiếng nào, quá khó hiểu.
Nếu Trương Thành biết sư phụ anh ta từng ăn thua thiệt ở ngôi nhà này còn bị đánh cho đi ra ngoài thì sao, có lẽ Trương Thành sẽ trố mắt mà nhìn sư phụ mình như người ngoài hành tinh, nhưng là Trương Thành không biết nên vẫn vui vẽ.
Mẹ Trịnh đi phía sau hai người, bà nhìn ông lão này quen quen vì không thấy mặt nên bà không nhận ra người muốn bắt con gái bà đi vào mấy năm trước. Theo vào tới nhà chính thì mẹ Trịnh mời hai người ngồi bà đi nấu nước, nhưng bà chưa kịp đi thì kinh ngạc khi nhìn gương mặt ông lão theo sau Trương Thành dù sao vào nhà cũng phải gặp không thể tránh được.
“ Choang ”
Mẹ Trịnh đánh rơi bình trà vừa mới cầm lên, tay chỉ vào ông
_“Diệp Kim Quang”
Cùng lúc ba Trịnh cũng chạy từ bếp lên khi nghe tiếng vỡ đồ. Vừa lên trên đã nghe thấy vợ ông gọi tên của một người, còn đứng chỉ vào nặt người ta, ngước mắt nhìn người vợ mình chỉ vào thì ngạc nhiên mắt chớp chớp xát định không nhìn lầm mới thu hồi tầm mắt đi tới bên mạ Trịnh lấy tay của bà xuống rồi để bà ngồi trên ghế. Mẹ Trịnh đã đứng hình khi thấy Diệp Kim Quang rồi khi chồng bà chạm vào người thì bà đã bình tĩnh lại thuận theo ông ngồi xuống, bà cũng không lo nước nôi gì cả ngồi đó nhìn Diệp Kim Quang. Thấy vợ ông bình tĩnh lại ngồi đó, ba Trịnh dọn đồ vỡ qua một bên rồi ngồi xuống kế bên mẹ Trịnh. Đối diện nhìn Trương Thành và sư phụ anh ta Diệp Kim Quang.
_“ Ông đến đây làm gì?.” ba Trịnh trầm giọng hỏi.
_“ Tôi đến không phải quấy rầy, chỉ..chỉ hỏi chút chuyện thôi.” Diệp Kim Quang thận trọng trả lời, ông chưa bao giờ phải ăn nói nhỏ nhẹ thận trọng từng chữ như vậy nhưng người nhà này là khác a , ông chịu thiệt vẫn còn nhớ như in đây này.
Trương Thành trợn mắt nhìn này này có phải sư phụ anh ta không vậy không bị đổi người chứ, Trương Thành chỉ biết nghệch mặt ra á khẩu ngồi nhìn.
_“ Là vì con gái tôi đúng không?. Nếu là vì nó tôi cũng có vài lời muốn hỏi ông” ba Trịnh nghiêm túc nói bây giờ là cả mẹ Trịnh cũng ngồi thẳng người vì bà biết chồng bà muốn hỏi gì.
_“ Phải. Nói cách khác là vì đôi mắt con bé xảy ra vấn đề nên ta mới đến đây.”
Nghe ba Trịnh nói Diệp Kim Quang sáng tỏa thêm nữa ông muốn thu con bé làm đồ đệ nên giọng nói cũng có phần cứng gắn khẳng định.
_“ Ông cũng đã biết mắt con gái chúng tôi có chuyện, lúc trước ông có nói có cách để giải quyết. Vậy theo ông thì muốn giải quyết thế nào đây”
Ba mẹ Trịnh không có cách nào chỉ có thể hỏi Diệp Kim Quang thôi, con gái ông bà là nỗi lo chung của họ dù thế nào nó cũng là con của bọn họ, bọn họ không muốn nó ra ngoài bị kỳ thị hay ghét bỏ. Chỉ có nhờ Diệp Kim Quang nói ra cách giải quyết nếu không con gái phải chịu khổ rồi.
Diệp Kim Quang trầm ngâm suy nghĩ cách thì có chỉ sợ hai người ba mẹ này không đồng ý, con bé có thông linh đồng tử nhất định sẽ thấy quỷ hồn những vật bẩn mà người thường không nên thấy. Nếu để quỷ hồn biết con bé thấy được bọn nó nhất định sẽ quấn lấy con bé không tha có khi còn giết chết con bé lấy thể xác cho mình, còn những người tu đạo không thể nào tha cho con bé, đôi mắt thông linh màu tím nếu ai có nó đem luyện thành tử đan thì hồn thể tùy ý tách rời giống như hai cá thể, thân thể bách độc dù là độc của thi vương chủng thi cũng không thể hại được họ. Tân thể con bé mang theo nguồn thuốc quý giá vô tận. Mà con bé có thể tu đạo sẽ thoát khỏi kiềm chế của ma quỷ bốn phương, học đạo giỏi thì sẽ vô địch thủ. Chỉ là.. Kim Quang liếc nhìn hai người đối diện thở dài rồi nói.
_“ Chỉ có một cách là cho con bé theo học đạo bảo vệ bản thân cũng như đôi mắt của nó.”
_“ Không Thể.....” ba Trịnh khi nghe xong bật dậy hét lên.
Ông nà chỉ có cô con gái này để nó đi học đạo thì phải xa nhà rất nhiều năm, nhiều năm không gặp con thì khổ nào chịu nổi. Ba Trịnh quay qua nhìn vợ bà đã đờ đẫn buôn tay hai bên ghế, có người mẹ nào lại muốn xa con mình huống chi còn là không biết chính xác thời gian, con gái là đứa con duy nhất của hai người làm sao muốn con bé đi trong khi còn quá nhỏ. Ba Trịnh ngồi xuống nắm tay vợ an ủi.
_“ Không còn cách nào khác sao?.”
Mẹ Trịnh mở miệng giọng khàn khàn hỏi, trong lòng bà rất không muốn tin. Lúc trước Diệp Kim Quang có nói qua con gái bà thể chất vô cùng tốt để học đạo với ông ta, khi khai mở song nhãn thì không ai theo kịp. Bà và chồng bà nhất quyết không cho con gái đi còn cầm cây đánh đuổi Diệp Kim Quang đi, trước khi đi ông ta cũng có nói nếu con gái bà tự mở ra thông linh nhãn thì hậu quả rất khó sống nỗi. Giờ đã thành sự thật mấy hôm nay bà không dám sơ xuất với con gái, sợ một khi vô tâm con gái sẽ biến mất trước mắt bà.
_“ Không. Một khi người tu đạo gặp con bé chắc chắn sẽ lấy đi mắt con bé, còn quỷ hồn nếu biết con bé có thể tự do thấy họ tính mạng con bé khó bảo toàn”
Còn một điều ông chưa dám nói, cơ thể của người sở hữu thông linh đồng tử mỗi một tất điều là thuốc quý của đạo gia. Nó không giống như đôi nhãn đồng mà là phải lấy lúc người đó còn sống, rất thống khổ.
Trong nhà mọi người điều trầm mặt không nói chuyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook