Thông Linh Nhãn
-
Chương 10
Trịnh Gia Hân và mọi người về đến nhà bước vào trong sân Gia Hân nhạy cảm cảm thấy không khí không đúng, quay đầu nhìn hiệu trưởng Giang và Ngọc Linh, Giang Hữu Đồng đang sau lưng cô, hiệu trưởng Giang cũng biết có chuyện khó sử nên gật đầu với Gia Hân làm cho cô vào trước. Hai người Ngọc Linh và Giang Hữu Đồng không phản ứng gì với không khí không ổn này, Gia Hân chưa kịp vào thì Ngọc Linh đã vào trước. Giang Hữu Đồng thì hiệu trưởng Giang giữ lại được kịp lúc, Gia Hân giật mình chạy theo.
_“ A di, chú ba ơi! con tới tìm hai người nè.”
Ngọc Linh chạy vào nói to lên, làm mọi người trong nhà ngây người ra tỉnh lại, nhìn thấy Ngọc Linh ba mẹ Trịnh thở phào một cái, mẹ Trịnh gật đầu ngoắc tay bảo Ngọc Linh lại gần nghĩ con bé này lại không học, chạy đi tìm thú vui đây chứ gì. Nhưng lại giật mình thấy con gái cũng về vì Gia Hân chạy theo nên hai đứa gần như là vào cùng một lược. Chưa đợi ai nói gì thì chuyện quỷ dị xảy ra.
_“ Vô Lượng thiên tôn, Tam Thanh chứng giám, ngã quỷ xuất hồn. XUẤT.”
-“ hé hé hé hé....../ A A aaa đau quá.....”
Sau tiếng hét trời bắt đầu kéo mây che kính bầu trời chỉ trong chốc lác ngôi nhà chỉ còn ánh sáng mờ mờ.
Mọi người giật mình chỉ thấy Diệp Kim Quang hai tay kết ấn phức tạp còn cắn ngón giữa bắn máu vào Trịnh Gia Hân, khi máu bắn vào người Gia Hân thì trong cơ thể Gia Hân vang lên hai tiếng nói khác nhau một là của Gia Hân, còn lại là tiếng của một đứa bé trai. Nhìn khuôn mặt Gia Hân thay đổi liên tục lúc nhăn nhó đau đớn lúc lại cười như điên làm phải kinh sợ.
Ba mẹ Trịnh lúc này không biết làm gì nhìn con gái hình như rất thống khổ. Còn Ngọc Linh được Trương Thành đánh ngất đi đưa vào trong phòng trong lấy trên người một lá bùa dán vào trán Ngọc Linh, từ lúc sư phụ anh ta làm phép Trương Thành chú ý tới khuôn mặt đứa bé này đờ đẩn sợ là không bao lâu nữa dương khí hết sẽ trở thành mồi cho quỷ. Được sư phụ gật đầu anh ta nhanh chống đem nó ra khỏi nhà chính vào phòng, thở dài một hơi anh ta xem như đã giúp nó kéo lại dương khí, chờ sư phụ làm phép cho nó nữa là xong. rồi anh ta chạy ra ngoài nhà chính.
_“ Quỷ Anh,” đưa tay lên bấm độn “ Lại là mẫu tử oán.”
-“ Hé hé hé.......”
Tiếng đứa bé trai lại vang lên.
Diệp Kim Quang không ngờ xuống núi lại gặp được đầu tiên là mẫu tử chết oan này, chết oan lại còn là mẹ con oán khí to lớn. Bây giờ gặp phải con bé con Gia Hân này đúng có thể chất hợp với mọi loài quỷ cộng thêm thông linh đồng tử không thể nghi ngờ là muốn mượn xác sống lại, không được chỉ có cách đuổi đi nếu giết thì mẹ nó chắt chắn sẽ sinh oán khí kinh thiên sẽ giết người điên cuồng. Diệp Kim Đồng híp mắt nhìn đứa trẻ lúc thì đang lăng lộn tren dất tìm thú vui lúc thì hoảng sợ mặt mày đau đớn, ông chợt tỉnh táo thì ra con bé đang chống lại nó giữ lấy thân thể mình.
Ba mẹ Trinh thấy con gái yêu như hai người khác nhau cũng sợ hải nhiều hơn là lo lắng con gái xảy ra chuyện. Mẹ Trịnh bị chồng mình ôm lại không cho tới gần con gái, ông biết đó không phải con ông nữa mà là một người khác. Mẹ Trịnh bất lực nhìn con gái bị giầy vò bật khóc, bà quay đầu gật đầu với ba Trịnh ông hiểu ý buông bà ra. Bà cũng không nháo chỉ ngồi dưới đất,nhìn con gái mà khóc, ba Trịnh tỉnh táo hơn quay đầu hỏi Diệp Kim Quang.
_“ Đại sư, phải làm sao đây?.”
_“ Không sao, con bé không bị gì chỉ là bây giờ phải mau đưa quỷ anh kia ra sợ là con bé chống không lại nó bao lâu nữa đâu.”
Trả lời ba Trịnh xong ông bắt đầu lấy đồ trong túi ra bố trí, cùng lúc Trương Thành ra tới hai thầy trò bắt tay nhau làm. Vừa làm ông vừa xem biểu hiện của đứa nhỏ trên đất xem ra nó chỉ muốn chơi thôi, còn mẹ nó thì ông không biết.
3 phút sau mọi thứ đã chuẩn bị xong, Diệp Kim Quang bắt đầu niệm chú, chỉ thấy * Trịnh Gia Hân* không động đậy nữa mà nhìn về phía ba Trịnh bằng ánh mắt hung ác làm ba Trịnh kinh sợ.
_“ Ba ba... ba ba.... bế con đi..... bế con đi.... ...”
* Trịnh Gia Hân *đứng dậy vương tay tới ba Trịnh đòi bế, ba Trịnh như bị thôi miên bước về phía trước. Diệp Kim Quang cả kinh không ngờ đứa trẻ này lại nhắm vào ba Trịnh, không đợi ông giúp ba Trịnh thì trên người * Trịnh Gia Hân* xảy ra biến đổi sau đó hai tay ôm đầu lắc đầu ngầy ngậy lớn tiếng hét lên.
_“ KHÔNG Không ... Ba mau lùi lại....Á á.... Ngươi ... Ngươi mau đi ra... Mau đi ra”
Bây giờ mới là Trịnh Gia Hân thật sự cô lấy lại quyền chủ động ngăn cản ba mình tới gần.Diệp Kim Quang kinh ngạc vì sao lại như vậy hai hồn độc lập tranh đoạt cơ thể lúc trước ông chỉ biết muốn chiếm lấy thân thể người khác thì người bị chiếm đó sẽ bị ăn mất hai phách rồi dần dần mất đi khả năng chống cự kể cả có thông linh đồng tử cũng không thoát khỏi, ông còn đang chẩn bị sau khi kết thúc độ hồn cho con bé giờ thì không cần nữa rồi.
_“ Con tôi...” mẹ Trịnh hét lên rồi ngất đi ngay sau đó
Ba Trịnh tỉnh táo lại nghe tiếng con gái ông bất giác làm theo rồi ông cũng lo lắng đau lòng, quay đầu nhìn vợ đã ngất đi nhanh chóng chạy lại ôm bà vào lòng rồi ngước mắt nhìn con gái đang đau đớn giẩy dụa.
Bây giờ *Trịnh Gia Hân* lại biến đổi khuôn mặt tươi cười vặn vẹo nhìn vào ba Trịnh.
_“ Súc sinh, dám gây chuyện trước mắt ta còn dám hại đệ tử ta nhìn chúng muốn chết. ”
Diệp Kim Quang tức giận trong lòng hai tay kết ấn pháp quyết phức tạp, nhưng ông không thể ra tay vì Trịnh Gia Hân đã trở lại làm chủ thân thể mình, chưa bao giờ ông thấy hỗn loạn như thế này nếu ông dánh pháp quyết chắt chắn Quỷ Anh sẽ chui ra với điều kiện nó đang làm chủ thân thể còn nếu không thì Gia Hân sẽ bị thương hồn phách người mang thong linh nhãn pháp qưyết dạo gia nhấ dịnh phải tránh trừ khi trong người có dạo hạnh Hoàng Linh nếu không người còn mạng vong.
_“ Ngươi mau cút đi... cút đi...”
Gia Hân chiếm lại thân thể mình nói chuyện, một lác lại trở thành Quỷ Anh.
_“ Ba ba... Ba ba... Sao lại không cần con... Sao lại không cần con... Ba ba.....”
Trở lại thân thể Gia Hân Quỷ Anh điên cuồng hướng ba Trịnh kêu gào.
_“ Tránh xa người nhà ta. Ngươi cút. Ngươi cút.”
_“ Tỉ tỉ, ta muốn ba ba.... cho ta ba ba... cho ta ba ba đi...”
_“ Mẹ ngươi hại người. ngươi cũng hại người.”
_“ Không... Không... Ta muốn ba ba thôi...Muốn ba ba thôi”
Gia Hân nói tới hai chữ hại người Quỷ Anh điên cuồng la lên, hai tay bắt đầu quơ về ba Trịnh còn chưa tiến thêm tất nào về phía trước thì Gia Hân đã lấy lại thân thể mình.
_“ Ngươi ra ngoài. Ra ngoài cho ta. nhanh ra ngoài.”
Gia Hân dùng sức lớn tiếng nói cùng lúc mắt Gia Hân chuyển sang màu tím đậm, lần này màu tím còn có vài tia màu vàng xuất hiện. Không ai nhìn thấy chỉ mỗi Diệp Kim Quang là thấy được, ông kinh hải đó là Nghịch Thiên Mệnh Thông Linh Nhãn.
Ánh sáng trên người Trịnh Gia Hân bắn ra, làm Quỷ Anh không thể không đi ra ngoài.
_“ Vì sao... Vì sao...”
Vùa ra ngoài Quỷ Anh đứng trước mặt Gia Hân nói lớn vào mặt cô.
mọi người sửng sốt cả Diệp Kim Quang cũng vậy, trước mặt là đứa bé trai một tuổi mặt yếm đỏ, mặt mũi bụi bẫn đôi mắt màu vàng chứng tỏ nó không hại người và gần được đầu thai. Diệp Kim Quang không hiểu vì sao nó lại xuất hiện ở gia đình này, ông bấm tay rồi chợt tỉnh ngộ. Lảm nhảm nói nhỏ.
_“ Chả trách, chả trách...”
_“ Sư phụ có chuyện gì vậy?.”
Trương Thành chứng kiến từ đầu tới cuối Quỷ Anh chỉ nói cần ba ba chắt là nó chết mà không biết ba ba mình, nhìn sang sư phụ thấy lão nhân người đang bấm tay rồi lảm nhảm nên hiếu kì hỏi. Diệp Kim Quang cũng không dấu.
_“ Đứa nhỏ này được sắp xếp chuẩn bị đi đầu thai, nhưng không biết thế nào lại lên dương gian với mẹ nó. Hai mẹ con chết oan do ba nó dùng cây đập chết ngay tại chỗ, người mẹ oán hận nên thành quỷ. Chỉ là không biết ai chôn hai mẹ con họ chung một nguyệt môn, làm hai người trở thành mẫu tử oán. Nhưng là đứa nhỏ này bị quỷ sai bắt gặp đưa xuống âm phủ làm mẹ con chia cách một thời gian. Mẹ nó trên dương giang khẳn dịnh đã giết nhiều người mới có thể đem nó trở lại dương gian này, ta thông qua khẩu quyết mới biết nguyên nhân chết và làm sao thành mẫu tử oán. Vừa rồi bấn tay được phán quan cho biết tình hình của hai mẹ con họ, phán quan biết nó lên dương gian một lúc nữa Hắt, Bạch Vô Thường tới đây đưa nó đi. Thật là tạo nghiệp a tạo nghiệp, đứa nhỏ này phải có gì liên quang gia đình nên mới chọn nơi đây mà quấy phá. Nó chết lúc một tuổi thần trí còn chưa hoàn toàn thành lập, chỉ biết ba nó không cần nó nên nó muốn có ba. Người đàng ông kia chắt là bị mẹ nó giết rồi cũng nên, lúc này Hắt, Bạch Vô Thường sẽ chắt đã biết mẹ nó tạo nên thảm cảnh gì rồi chỉ sợ không giữ được mẹ nó.”
Quỷ Anh và Gia Hân mặt ngơ nhìn Diệp Kim Quang nói chuyện như nghe kể chuyện ngồi dưới đất trước mặt ông, cô và nó đã nói chuyện và giao kèo với nhau rồi nên không sợ nó phá nữa. Còn ông lão này làm đạo sĩ cái kiểu gì không biết một đứa bé cũng không giải quyết được. Nến Diệp Kim Quang biết được không biết có hộc máu tại chổ không nữa hên là không nghe thấy tiếng lòng của Gia Hân.
Diệp Kim Quang nói chuyện cho Trương Thành nghe xong nhìn lại thấy Trương Thành cũng không tập trung mà mở to mắt nhìn xuống đất, Diệp Kim Quang đưa mắt nhìn theo. Cảnh tượng trước mặt làm ông rớt cằm, chỉ thấy Quỷ Anh và Trương Thành mắt to trừng mắt nhỏ, người đứng người ngồi nhìn thế nào cũng kỳ dị. Cô bé con kế bên thì hứng thú nhìn ông thấy ông nhìn tới thì mở miệng cười.
Ba Trịnh từ lúc nhìn thấy con gái tới chỗ này đã muốn lên tiếng nhưng con gái ra hiệu không cho nói, thôi thì để con gái chơi vậy. Lại nhìn đứa nhỏ kế bên bây giờ ông còn sợ nữa, sau khi nghe kể chuyện về nó ông còn cảm thấy thương xót cho nó. Ba Trịnh lặng lẽ ôm vợ vào phòng khi đi ra nhìn cảnh tượng tức cười này thì ho nhẹ một tiếng dánh thức họ.
_“ Khụ.. trời cũng chiều rồi không ai đói bụng sao?”
Mọi người thoát khỏi cái không khí kỳ cục này chưa trả lời thì một trận âm phong nổi lên
Tác Giả Phỏng Vấn:
TG: Con gái cảm thấy thế nào a.
GH: Ngươi là cha ghẻ, là cha ghẻ chính hiệu. Thế nào lại để cho ta chóng đỡ một mình ta không phục không phục.
TG: Con không phục đi hỏi mẹ con đi, lão bà của cha ngươi kết luận phải làm thế đó 《 lão bà : giỏi lắm dám lấy tôi làm bia được về nhà ra phòng khách ngủ cho tôi.》
MN : ... ... ...
_“ A di, chú ba ơi! con tới tìm hai người nè.”
Ngọc Linh chạy vào nói to lên, làm mọi người trong nhà ngây người ra tỉnh lại, nhìn thấy Ngọc Linh ba mẹ Trịnh thở phào một cái, mẹ Trịnh gật đầu ngoắc tay bảo Ngọc Linh lại gần nghĩ con bé này lại không học, chạy đi tìm thú vui đây chứ gì. Nhưng lại giật mình thấy con gái cũng về vì Gia Hân chạy theo nên hai đứa gần như là vào cùng một lược. Chưa đợi ai nói gì thì chuyện quỷ dị xảy ra.
_“ Vô Lượng thiên tôn, Tam Thanh chứng giám, ngã quỷ xuất hồn. XUẤT.”
-“ hé hé hé hé....../ A A aaa đau quá.....”
Sau tiếng hét trời bắt đầu kéo mây che kính bầu trời chỉ trong chốc lác ngôi nhà chỉ còn ánh sáng mờ mờ.
Mọi người giật mình chỉ thấy Diệp Kim Quang hai tay kết ấn phức tạp còn cắn ngón giữa bắn máu vào Trịnh Gia Hân, khi máu bắn vào người Gia Hân thì trong cơ thể Gia Hân vang lên hai tiếng nói khác nhau một là của Gia Hân, còn lại là tiếng của một đứa bé trai. Nhìn khuôn mặt Gia Hân thay đổi liên tục lúc nhăn nhó đau đớn lúc lại cười như điên làm phải kinh sợ.
Ba mẹ Trịnh lúc này không biết làm gì nhìn con gái hình như rất thống khổ. Còn Ngọc Linh được Trương Thành đánh ngất đi đưa vào trong phòng trong lấy trên người một lá bùa dán vào trán Ngọc Linh, từ lúc sư phụ anh ta làm phép Trương Thành chú ý tới khuôn mặt đứa bé này đờ đẩn sợ là không bao lâu nữa dương khí hết sẽ trở thành mồi cho quỷ. Được sư phụ gật đầu anh ta nhanh chống đem nó ra khỏi nhà chính vào phòng, thở dài một hơi anh ta xem như đã giúp nó kéo lại dương khí, chờ sư phụ làm phép cho nó nữa là xong. rồi anh ta chạy ra ngoài nhà chính.
_“ Quỷ Anh,” đưa tay lên bấm độn “ Lại là mẫu tử oán.”
-“ Hé hé hé.......”
Tiếng đứa bé trai lại vang lên.
Diệp Kim Quang không ngờ xuống núi lại gặp được đầu tiên là mẫu tử chết oan này, chết oan lại còn là mẹ con oán khí to lớn. Bây giờ gặp phải con bé con Gia Hân này đúng có thể chất hợp với mọi loài quỷ cộng thêm thông linh đồng tử không thể nghi ngờ là muốn mượn xác sống lại, không được chỉ có cách đuổi đi nếu giết thì mẹ nó chắt chắn sẽ sinh oán khí kinh thiên sẽ giết người điên cuồng. Diệp Kim Đồng híp mắt nhìn đứa trẻ lúc thì đang lăng lộn tren dất tìm thú vui lúc thì hoảng sợ mặt mày đau đớn, ông chợt tỉnh táo thì ra con bé đang chống lại nó giữ lấy thân thể mình.
Ba mẹ Trinh thấy con gái yêu như hai người khác nhau cũng sợ hải nhiều hơn là lo lắng con gái xảy ra chuyện. Mẹ Trịnh bị chồng mình ôm lại không cho tới gần con gái, ông biết đó không phải con ông nữa mà là một người khác. Mẹ Trịnh bất lực nhìn con gái bị giầy vò bật khóc, bà quay đầu gật đầu với ba Trịnh ông hiểu ý buông bà ra. Bà cũng không nháo chỉ ngồi dưới đất,nhìn con gái mà khóc, ba Trịnh tỉnh táo hơn quay đầu hỏi Diệp Kim Quang.
_“ Đại sư, phải làm sao đây?.”
_“ Không sao, con bé không bị gì chỉ là bây giờ phải mau đưa quỷ anh kia ra sợ là con bé chống không lại nó bao lâu nữa đâu.”
Trả lời ba Trịnh xong ông bắt đầu lấy đồ trong túi ra bố trí, cùng lúc Trương Thành ra tới hai thầy trò bắt tay nhau làm. Vừa làm ông vừa xem biểu hiện của đứa nhỏ trên đất xem ra nó chỉ muốn chơi thôi, còn mẹ nó thì ông không biết.
3 phút sau mọi thứ đã chuẩn bị xong, Diệp Kim Quang bắt đầu niệm chú, chỉ thấy * Trịnh Gia Hân* không động đậy nữa mà nhìn về phía ba Trịnh bằng ánh mắt hung ác làm ba Trịnh kinh sợ.
_“ Ba ba... ba ba.... bế con đi..... bế con đi.... ...”
* Trịnh Gia Hân *đứng dậy vương tay tới ba Trịnh đòi bế, ba Trịnh như bị thôi miên bước về phía trước. Diệp Kim Quang cả kinh không ngờ đứa trẻ này lại nhắm vào ba Trịnh, không đợi ông giúp ba Trịnh thì trên người * Trịnh Gia Hân* xảy ra biến đổi sau đó hai tay ôm đầu lắc đầu ngầy ngậy lớn tiếng hét lên.
_“ KHÔNG Không ... Ba mau lùi lại....Á á.... Ngươi ... Ngươi mau đi ra... Mau đi ra”
Bây giờ mới là Trịnh Gia Hân thật sự cô lấy lại quyền chủ động ngăn cản ba mình tới gần.Diệp Kim Quang kinh ngạc vì sao lại như vậy hai hồn độc lập tranh đoạt cơ thể lúc trước ông chỉ biết muốn chiếm lấy thân thể người khác thì người bị chiếm đó sẽ bị ăn mất hai phách rồi dần dần mất đi khả năng chống cự kể cả có thông linh đồng tử cũng không thoát khỏi, ông còn đang chẩn bị sau khi kết thúc độ hồn cho con bé giờ thì không cần nữa rồi.
_“ Con tôi...” mẹ Trịnh hét lên rồi ngất đi ngay sau đó
Ba Trịnh tỉnh táo lại nghe tiếng con gái ông bất giác làm theo rồi ông cũng lo lắng đau lòng, quay đầu nhìn vợ đã ngất đi nhanh chóng chạy lại ôm bà vào lòng rồi ngước mắt nhìn con gái đang đau đớn giẩy dụa.
Bây giờ *Trịnh Gia Hân* lại biến đổi khuôn mặt tươi cười vặn vẹo nhìn vào ba Trịnh.
_“ Súc sinh, dám gây chuyện trước mắt ta còn dám hại đệ tử ta nhìn chúng muốn chết. ”
Diệp Kim Quang tức giận trong lòng hai tay kết ấn pháp quyết phức tạp, nhưng ông không thể ra tay vì Trịnh Gia Hân đã trở lại làm chủ thân thể mình, chưa bao giờ ông thấy hỗn loạn như thế này nếu ông dánh pháp quyết chắt chắn Quỷ Anh sẽ chui ra với điều kiện nó đang làm chủ thân thể còn nếu không thì Gia Hân sẽ bị thương hồn phách người mang thong linh nhãn pháp qưyết dạo gia nhấ dịnh phải tránh trừ khi trong người có dạo hạnh Hoàng Linh nếu không người còn mạng vong.
_“ Ngươi mau cút đi... cút đi...”
Gia Hân chiếm lại thân thể mình nói chuyện, một lác lại trở thành Quỷ Anh.
_“ Ba ba... Ba ba... Sao lại không cần con... Sao lại không cần con... Ba ba.....”
Trở lại thân thể Gia Hân Quỷ Anh điên cuồng hướng ba Trịnh kêu gào.
_“ Tránh xa người nhà ta. Ngươi cút. Ngươi cút.”
_“ Tỉ tỉ, ta muốn ba ba.... cho ta ba ba... cho ta ba ba đi...”
_“ Mẹ ngươi hại người. ngươi cũng hại người.”
_“ Không... Không... Ta muốn ba ba thôi...Muốn ba ba thôi”
Gia Hân nói tới hai chữ hại người Quỷ Anh điên cuồng la lên, hai tay bắt đầu quơ về ba Trịnh còn chưa tiến thêm tất nào về phía trước thì Gia Hân đã lấy lại thân thể mình.
_“ Ngươi ra ngoài. Ra ngoài cho ta. nhanh ra ngoài.”
Gia Hân dùng sức lớn tiếng nói cùng lúc mắt Gia Hân chuyển sang màu tím đậm, lần này màu tím còn có vài tia màu vàng xuất hiện. Không ai nhìn thấy chỉ mỗi Diệp Kim Quang là thấy được, ông kinh hải đó là Nghịch Thiên Mệnh Thông Linh Nhãn.
Ánh sáng trên người Trịnh Gia Hân bắn ra, làm Quỷ Anh không thể không đi ra ngoài.
_“ Vì sao... Vì sao...”
Vùa ra ngoài Quỷ Anh đứng trước mặt Gia Hân nói lớn vào mặt cô.
mọi người sửng sốt cả Diệp Kim Quang cũng vậy, trước mặt là đứa bé trai một tuổi mặt yếm đỏ, mặt mũi bụi bẫn đôi mắt màu vàng chứng tỏ nó không hại người và gần được đầu thai. Diệp Kim Quang không hiểu vì sao nó lại xuất hiện ở gia đình này, ông bấm tay rồi chợt tỉnh ngộ. Lảm nhảm nói nhỏ.
_“ Chả trách, chả trách...”
_“ Sư phụ có chuyện gì vậy?.”
Trương Thành chứng kiến từ đầu tới cuối Quỷ Anh chỉ nói cần ba ba chắt là nó chết mà không biết ba ba mình, nhìn sang sư phụ thấy lão nhân người đang bấm tay rồi lảm nhảm nên hiếu kì hỏi. Diệp Kim Quang cũng không dấu.
_“ Đứa nhỏ này được sắp xếp chuẩn bị đi đầu thai, nhưng không biết thế nào lại lên dương gian với mẹ nó. Hai mẹ con chết oan do ba nó dùng cây đập chết ngay tại chỗ, người mẹ oán hận nên thành quỷ. Chỉ là không biết ai chôn hai mẹ con họ chung một nguyệt môn, làm hai người trở thành mẫu tử oán. Nhưng là đứa nhỏ này bị quỷ sai bắt gặp đưa xuống âm phủ làm mẹ con chia cách một thời gian. Mẹ nó trên dương giang khẳn dịnh đã giết nhiều người mới có thể đem nó trở lại dương gian này, ta thông qua khẩu quyết mới biết nguyên nhân chết và làm sao thành mẫu tử oán. Vừa rồi bấn tay được phán quan cho biết tình hình của hai mẹ con họ, phán quan biết nó lên dương gian một lúc nữa Hắt, Bạch Vô Thường tới đây đưa nó đi. Thật là tạo nghiệp a tạo nghiệp, đứa nhỏ này phải có gì liên quang gia đình nên mới chọn nơi đây mà quấy phá. Nó chết lúc một tuổi thần trí còn chưa hoàn toàn thành lập, chỉ biết ba nó không cần nó nên nó muốn có ba. Người đàng ông kia chắt là bị mẹ nó giết rồi cũng nên, lúc này Hắt, Bạch Vô Thường sẽ chắt đã biết mẹ nó tạo nên thảm cảnh gì rồi chỉ sợ không giữ được mẹ nó.”
Quỷ Anh và Gia Hân mặt ngơ nhìn Diệp Kim Quang nói chuyện như nghe kể chuyện ngồi dưới đất trước mặt ông, cô và nó đã nói chuyện và giao kèo với nhau rồi nên không sợ nó phá nữa. Còn ông lão này làm đạo sĩ cái kiểu gì không biết một đứa bé cũng không giải quyết được. Nến Diệp Kim Quang biết được không biết có hộc máu tại chổ không nữa hên là không nghe thấy tiếng lòng của Gia Hân.
Diệp Kim Quang nói chuyện cho Trương Thành nghe xong nhìn lại thấy Trương Thành cũng không tập trung mà mở to mắt nhìn xuống đất, Diệp Kim Quang đưa mắt nhìn theo. Cảnh tượng trước mặt làm ông rớt cằm, chỉ thấy Quỷ Anh và Trương Thành mắt to trừng mắt nhỏ, người đứng người ngồi nhìn thế nào cũng kỳ dị. Cô bé con kế bên thì hứng thú nhìn ông thấy ông nhìn tới thì mở miệng cười.
Ba Trịnh từ lúc nhìn thấy con gái tới chỗ này đã muốn lên tiếng nhưng con gái ra hiệu không cho nói, thôi thì để con gái chơi vậy. Lại nhìn đứa nhỏ kế bên bây giờ ông còn sợ nữa, sau khi nghe kể chuyện về nó ông còn cảm thấy thương xót cho nó. Ba Trịnh lặng lẽ ôm vợ vào phòng khi đi ra nhìn cảnh tượng tức cười này thì ho nhẹ một tiếng dánh thức họ.
_“ Khụ.. trời cũng chiều rồi không ai đói bụng sao?”
Mọi người thoát khỏi cái không khí kỳ cục này chưa trả lời thì một trận âm phong nổi lên
Tác Giả Phỏng Vấn:
TG: Con gái cảm thấy thế nào a.
GH: Ngươi là cha ghẻ, là cha ghẻ chính hiệu. Thế nào lại để cho ta chóng đỡ một mình ta không phục không phục.
TG: Con không phục đi hỏi mẹ con đi, lão bà của cha ngươi kết luận phải làm thế đó 《 lão bà : giỏi lắm dám lấy tôi làm bia được về nhà ra phòng khách ngủ cho tôi.》
MN : ... ... ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook