Biên kịch ôm cái cổ có hơi đau nhức, suýt chút nữa đã bị bọn họ thay phiên nhau bóp chết.

Anh ta lớn tiếng hét lên : “An Tư Tư sắp đến rồi, hai người không có mặt thì phải làm sao bây giờ?”

Hoàng Giáo Chủ: "Vậy cậu để cô ta ngồi ở cái chỗ mát mẻ nào đó ngây ngốc một lúc đi.”

Hạ Tiểu Bạch chạy trốn một mạch theo hướng tây, thời gian không chờ đợi ai, sau mười phút nữa váy trên người anh sẽ biến mất.

Nếu lúc đó bị người khác bắt gặp thì chết đi cho rồi.

Có lẽ do trời quá tối không chú ý đến phía trước nên anh đã sơ ý đâm sầm vào một người.

"Ah ~" Anh đặt mông ngồi xuống đất rên đau, bàn tay như ngọc che mông.

"Cô không có mắt à!” Nam sinh bị anh đụng trúng lạnh lùng nói. Trong giọng nói hiện lên sự mất kiên nhẫn.

Hạ Tiểu Bạch cũng biết là mình không cẩn thận đụng vào người ta, vội vàng bò dậy, chỉ có thể nói xin lỗi.

"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý..."

Anh ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, ngây ngẩn cả người.

Là anh ta!

Vẻ mặt Hạ Tiểu Bạch cay đắng, sợ hãi đến mức ôm chặt lấy mình, sao mình lại xui xẻo như vậy chứ, rõ ràng đã lên đại học sao còn gặp tên này.

Thân thể nam sinh hết sức mạnh mẽ, đặc biệt là đôi mắt lanh lợi không như một đôi mắt cá chết.

Ngũ quan lập thể, xương hàm sắc sảo và chiều cao gần 1m8, hắn ta chắc chắn là một chàng trai có thể khiến hàng nghìn cô gái phát cuồng.

Hắn ta nhìn cô gái không biết từ đâu chạy tới va vào mình mà cười khẩy.

Hắn đã nhìn thấy nhiều cô gái cố ý đụng vào người hắn ta như đối phương rồi.

"Tôi nói này, nếu như cô không có chuyện gì, thì có thể tự mình đứng dậy chứ?"

Hạ Tiểu Bạch không nói nên lời, người này vẫn khiến người ta chán ghét như vậy.

Anh chỉ có thể đứng lên ôm cái mông đau nhức, dùng đầu ngón tay vén những sợi tóc xanh trên trán sau đó vội vã nói.

"Xin lỗi"

Tiếng "Xin lỗi" như chuông bạc lanh lảnh động lòng người.

Nam sinh cũng bị giọng nói xin lỗi hấp dẫn, không ngờ giọng nói của cô gái này lại rất hay.

Mà khi hắn ta đưa mắt nhìn vào khuôn mặt không tì vết của đối phương, thì lại sững sờ.

Hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại, đối phương đã mang theo đôi chân ngọc trắng như tuyết biến mất ở trong màn đêm. Trong gió chỉ còn lại mùi thơm thoang thoảng.

Chàng trai cũng không có đuổi theo, xem ra cô gái này thật sự là không cẩn thận đụng vào mình thôi.

Trong tay hắn còn cầm một bó hoa hồng, lấy điện thoại di động mở WeChat, kéo xuống cái tên Sở Thu Hi, có chút do dự.

Ngay khi đang chuẩn bị rời đi, lại phát hiện một nhạc cụ đang lăn trên mặt đất.

Khi hắn ta nhặt lên, trên đó vẫn còn thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào. Hẳn là cô gái xinh đẹp kỳ lạ hồi nãy để lại.

Muốn đuổi theo nhưng mà đối phương chạy trốn quá nhanh, ánh trăng mê ly đã sớm không thấy bóng lưng.

Toàn thân Hạ Tiểu Bạch đổ đầy mồ hôi bò vào phòng rửa tay, váy trên người cũng theo đó biến mất.

Đôi giày và bộ quần áo vốn có của anh đều xuất hiện trên tay.

Khoác lên mình bộ quần áo nam giới quen thuộc, Hạ Tiểu Bạch vuốt lại mái tóc, toàn thân cảm thấy thoải mái.

Mặc váy đi lại thực sự quá phiền phức.

Lúc này anh ôm bụng buồn đi vệ sinh, cả ngày hôm nay không uống nước để nhịn tiểu rồi.

Nhưng trước sau cũng cần phải đối mặt với thực tế ... (~_<)

Chỉ cần trong lòng kiên định mình vẫn là đàn ông, cho dù ngồi xổm đi tiểu cũng không thể dập tắt được trái tim nam tính của anh.

May mà đây là bồn cầu, Hạ Tiểu Bạch cởi thắt lưng ngồi xuống, gương mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.

Sau cơn gió xuân dễ chịu, khi anh chuẩn bị đứng dậy mới phát hiện một vấn đề rất lớn.

Anh không mang giấy vệ sinh...

Gương mặt xinh đẹp hiện vẻ than thở: "Quả nhiên làm con gái đúng là phiền phức ..."

Trước đây làm con trai đi xong kéo quần lên là có thể rời đi rồi.

Cuối cùng chỉ có thể dùng nước sạch rửa sạch, còn Hạ Tiểu Bạch rửa như thế nào, tác giả cũng rất muốn tận mắt xem nhưng đáng tiếc không làm được.

Hạ Tiểu Bạch rửa tay sạch sẽ rồi rời khỏi phòng, gương mặt xinh đẹp thanh tú có phần đỏ bừng, đôi mắt đen to tròn ngấn nước.

Lúc Hạ Tiểu Bạch trở về ký túc xá thì trời đã tối đen, xem ra mọi người đều ra ngoài chơi đùa, chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên.

Trong ký túc xá có bốn người, chỉ có Hạ Tiểu Bạch là lập dị nhất. Một trạch nam đúng nghĩa.

Không đúng, hiện tại hẳn là trạch nữ mới thích hợp.

Hạ Tiểu Bạch thở dài một hơi, bởi vì ví tiền của anh hơi mỏng.

Số tiền tiêu vặt khan hiếm ban đầu của tháng này đã được dùng để nạp vào thẻ ăn của bạn gái cũ.

May là ký túc xá trống rỗng nên không có ai quấy rầy anh đi tắm.

Hạ Tiểu Bạch tùy tiện cầm một bộ quần áo đi vào phòng tắm rồi khóa cửa.

Sau khi kiểm tra nhiều lần rằng mọi thứ đều ổn, anh mới đứng ở trước gương, cởi quần áo cũ ở trên người để sang một bên.

Sau khi biến thành con gái, anh không có cách nào để đánh giá thân thể của mình được.

Dưới ánh đèn của phòng tắm, làn da của anh trắng mịn như sứ trắng, trên cơ thể toát ra mùi thơm thiếu nữ nhàn nhạt.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương