Thịnh Thế Yêu Sủng
-
Chương 83: Tiến công Nhân giới
Edit: Ha Phuong
Nhược Ly lười biếng dựa vào ghế phơi nắng, nhìn Dạ Ly Lạc rồi chậm rãi nói: "Xem ra ngày mai ta phải trở về phủ Thừa Tướng một chuyến, xem thân phận của ta đến tột cùng là như nào!"
"Hửm? Có muốn ta đi cùng nàng không?" Dù sao đây là Nhân giới, Nhược Ly lại không thông thuộc nên Dạ Ly Lạc không yên tâm lắm.
"Không cần, bây giờ trên người ta có yêu lực, há có thể sợ phàm nhân tay trói gà không chặt ư?" Nhược Ly chậm rãi nói, "Nếu trước đây họ có lỗi với mẫu thân ta, ta nhất định không tha cho bọn họ, ngày cũng bớt nhàm chán rồi."
"Hả? Tiểu Nhược Ly muốn làm gì?" Dạ Ly Lạc nghĩ nàng nhất định sẽ không giấu hắn, không muốn vòng vo liền trực tiếp mở miệng hỏi.
"Thuận lợi khiến Thừa tướng coi trọng ta, sau đó trợ giúp chàng đoạt được ngôi vị Hoàng đế, chỉ đơn giản như vậy." Nhược Ly lẩm bẩm, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người khiến nàng hết sức thoải mái, mơ mơ màng màng trả lời.
Nét cười dịu dàng ánh lên trong đôi mắt Dạ Ly Lạc, hắn như vậy trái ngược hoàn toàn với vị Ám vương tà ác khiến chúng yêu nghe tin đã sợ mất mật.
. . . . . .
Ngày hôm sau, Nhược Ly đã đến trước cửa phủ Thừa Tướng. Phủ đệ trông tương đối khí thế khoáng đạt, Nhược Ly đi xung quanh cửa chính một hồi, nhìn hai con sư tử đá hết sức dữ tợn trước cửa, cười lạnh một tiếng.
Nàng đường đường là tiểu thư của phủ Thừa tướng, nhưng đứng ở cửa cả nửa ngày mà tên giữ cửa không hề nhận ra nàng, xem ra địa vị của nàng trước đây chẳng là gì cả.
Nhược Ly âm thầm nghĩ, được, rất tốt, tốt vô cùng, nếu bọn họ không nể mặt nàng, cũng đừng trách nàng giày vò bọn họ.
Nhược Ly đứng ngay trước cửa, đang tính sử dụng một chút yêu lực làm cánh cửa phải mở ra, sau lưng đột nhiên xuất hiện một cái bóng, Nhược Ly vội vàng xoay người lại, vừa định ra tay thì thấy mặt người tới liền dừng lại.
"Yên Nhi, muội đã trở lại!" Ngô Cảnh Thiên kinh ngạc nói, đôi mắt to chất chứa tình yêu nồng đậm, nhưng Nhược Ly nhìn vào chỉ cảm thấy nổi da gà.
"Ngươi muốn vào trong sao?" Nhược Ly hỏi, Ngô Cảnh Thiên liền gật đầu xác nhận.
"Ừm! Yên Nhi muội đã trở lại, ta vốn là muốn đi tìm muội, thuận tiện đến bái kiến bá phụ, không ngờ lại gặp được muội ở đây, đúng là duyên phận." Ngô Cảnh Thiên mỉm cười nói, vô cùng thẳng thắn.
Dù Nhược Ly không thích hắn lắm, nhưng vẫn rất thưởng thức sự thẳng thắn của hắn, giờ xem ra không cần dùng vũ lực để vào bên trong, đương nhiên là rất tốt.
Nếu chưa thăm dò được nội tình ở đây mà mà lờ mờ đi vào, nhất định sẽ bứt dây động rừng, kinh động đến đám người thành tinh này, có thể không ổn.
"Ta vào chung với ngươi!" Quả thật cùng Hoàng gia thân thích tiến vào phủ Thừa Tướng hết sức dễ dàng, Nhược Ly vận một thân trường sam màu xanh nhạt, tướng mạo của nàng ở dưới nhân gian được xem là hết sức nhu nhược, nhưng lại xinh đẹp động lòng người.
Tầm mắt của Ngôn Cảnh Thiên luôn dán chặt trên người nàng, thật lâu vẫn chưa rời đi.
Biết Ngô Cảnh Thiên qua bái phỏng, Thừa tướng đang ở nhà nghỉ ngơi liền ra nghênh tiếp, dù sao Ngô Cảnh Thiên cũng là Hầu Gia.
Thừa tướng năm nay đã hơn 70 tuổi, nhưng vẫn rất uy phong, dung mạo cũng còn trẻ trung, nhưng nhìn dáng vẻ cũng biết là một người lạnh bạc.
Nhược Ly vừa nhìn thấy ông thì khẽ mỉm cười, sau đó xá một cái:"Yên Nhi tham kiến phụ thân." Nhược Ly cũng không biết có đúng hay không, cứ như vậy mà gọi ra.
Ở nhân gian Nhược Ly được gọi bằng cái tên Đường Tử Yên, hết sức thanh tú, cái này cùng tính cách của nàng quả thật chẳng có chút liên can, nhưng mặt ngoài càng vô hại thì bọn họ sẽ càng được sự kinh ngạc lớn.
Đường Thừa Tướng gặp lại được Nhược Ly thì hết sức kinh ngạc, há to miêng, hồi lâu vẫn chưa thốt được lời nào, cuối cùng chỉ thở dài, có chút run rẫy hỏi: "Mẫu thân của ngươi đâu? Nàng sống có tốt không?"
Nhược Ly khẽ cau mày, lão già này bây giờ còn ở đây giả bộ làm người tốt, thật ra Nhược Ly cũng không biết mẫu thân nàng hiện ở nơi nào, chỉ biết là lành ít dữ nhiều.
"Mẫu thân, mẫu thân đã đi rồi!" Nhược Ly yếu ớt nói, dáng vẻ như cành liễu trước gió, thật sự là vừa thấy đã thương.
Gương mặt Đại phu nhân không chút thay đổi, rất thâm thúy nhưng trên gương mặt lộ ra sự chán ghét cùng cực, điểm này dĩ nhiên không qua được mắt Nhược Ly.
Ngồi bên cạnh bà ta lần lượt là Nhị phu nhân,Tam phu nhân và một loạt phu nhân khác, Nhược Ly thờ ơ quét mắt qua bọn họ, trừ Tam phu nhân trên tay cầm Phật châu, còn lại đều có thần sắc khinh bỉ nàng, xem ra nàng cũng chẳng được yêu thích gì.
Nhược Ly âm thầm hừ lạnh một tiếng, nhưng trên mặt biểu hiện như muốn té xỉu tới nơi, Đường lão gia tử vừa thấy, phất phất tay, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tử Yên, ngươi đã quay lại thì nhanh đi nghỉ ngơi đi!"
"Dạ, Yên nhi cám ơn phụ thân!" Nói xong, dưới sự dẫn dắt của hạ nhân Nhược Ly quay trở về nơi ở của mình.
Kiến trúc của phủ đệ này nàng còn chưa quen thuộc, đáng tiếc nàng cũng không có hứng thú tìm hiểu. Mục đích của nàng là muốn trong thời gian ngắn nhất, xử trí những kẻ làm nàng khó chịu, sau đó khiến Thừa Tướng trợ giúp Dạ Ly Lạc đoạt ngôi vị Hoàng đế.
Việc quân đều giao cho Dạ Ly Lạc xử lý, còn chuyện trong triều và phe cánh Thừa Tướng nàng phải làm thật tốt. Nhược Ly nhìn đống đổ nát xung quanh, xem ra phủ Thừa Tướng đối xử với nàng thật tàn nhẫn, cười lạnh một tiếng, nàng liền lẳng lặng ngồi ở đây để chờ đám cặn bã kia đến.
Quả nhiên, còn chưa kịp nhắm mắt nghỉ ngơi, kẻ nên đến cũng đã đến, Nhược Ly nhìn nữ nhân vừa tiến vào mà không thèm gõ cửa. Đây nhất định là nữ nhi được sủng ái của Đại phu nhân, có vẻ như luôn tính kế với nàng, chắc là hâm mộ và ghen tỵ nàng có được vị hôn phu là Hầu gia.
Nhược Ly miễn cưỡng tựa vào ghế đệm, cả căn phòng cũng chỉ có chỗ này làm nàng cảm thấy thoải mái đôi chút.
Nàng kia thấy tiểu muội luôn hèn yếu giờ lại không thèm đếm xỉa tới nàng ta, lập tức giận dữ, nàng ta tiến lên níu lấy y phục của Nhược Ly, định cho nàng một bạt tai, nhưng Nhược Ly liền xoay người, thoát khỏi tay của nàng ta, phất tay cho nàng ta một bạt tai thật là vang dội.
Nữ nhân kia ngây người, đờ đẫn nhìn Nhược Ly, Nhược Ly phủi phủi tay, sau đó chậm rãi nói: "Còn những ai từng ức hiếp ta, trực tiếp kêu bọn họ tới đây, nếu không ta sẽ phá hủy mặt của ngươi!"
Nói xong Nhược Ly vung tay lên, một mảnh gỗ vụn bay ra ngoài, trực tiếp phá vỡ mặt của nữ nhân kia, nàng ta kinh sợ thét chói tai.
Người hậu ở bên ngoài vừa nghe liền gào thét vọt vào, thấy tiểu thư được sủng ái nhất đã bị hủy dung, nhanh chóng đi lên kéo cánh tay Nhược Ly, muốn trừng trị nàng.
Nhưng Nhược Ly sao có thể để cho bọn họ được như ý, vung tay lên, bọn họ lập tức bị đánh bay ra ngoài cửa, ngã sấp xuống đất, sức lực mạnh đến nỗi khiến bọn họ máu thịt be bét.
Nhược Ly tựa vào cạnh cửa, nở nụ cười hỏi: "Còn ai muốn đến không?"
Rất dễ nhận thấy Nhược Ly không muốn ở đây cùng bọn họ lục đục đấu đá, lãng phí thời gian.
Đại phu nhân nghe động tĩnh vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy bộ dáng cao ngạo quá đáng của Nhược Ly, sao có thể dễ dàng tha thứ, kêu gia đinh đến xử trí Nhược Ly. Nhược Ly cũng biết nếu như lại dùng yêu thuật sẽ dẫn bọn đạo sĩ đến, nhưng nếu bọn đạo sĩ đến thì cũng đơn giản, trực tiếp hạ độc hết.
Nhất thời tiếng kêu rên vang khắp phủ Thừa Tướng, Nhược Ly chỉ lạnh lẽo đứng ở đó nhìn họ, nhẹ giọng cười yếu ớt, đây chính là hậu quả của việc đắc tội với nàng, sống không bằng chết.
Chuyện này náo đến tai Đường Thừa tướng, ông ta nhìn người nhà mình từng người một té ra đất kêu rên, trong nháy mắt nổi giận.
"Đường Tử Yên, ngươi là đứa súc sinh!" Đường Thừa tướng rống lên.
Nhược Ly chỉ cười thờ ơ: "Là họ trêu chọc ta trước." Ánh mắt nàng cũng lạnh lẽo xuống: "Đường lão gia, ông đối với việc triều chính cảm thấy thế nào?"
Đây coi như là nửa uy hiếp, Nhược Ly không có tâm tình cùng bọn họ đấu đá, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, mục đích của hai người họ chỉ là Ngự Linh Châu, còn chuyện sau đó, bọn họ không rảnh để quan tâm.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Đường lão gia thẫn thờ trợn to mắt, biết nữ nhi này chắc chắn không từ bỏ ý đồ kia.
"Không có gì, chỉ là thấy Tam hoàng tử tài lược hơn người, Phụ thân, nữ nhi hi vọng ông có thể ủng hộ hắn, nếu không, ta không thể bảo đảm không để cho những người này nhận được quả báo trừng phạt!" Nhược Ly cười yếu ớt, dung nhan tuyệt mỹ như vậy lại lộ ra sự tàn khốc.
Đường lão gia thở dài một tiếng, rốt cuộc phải thỏa hiệp.
Nhược Ly cũng không để ý, phương pháp kia mặc dù không quang minh lỗi lạc gì nhưng nó là tốt nhất, đơn giản nhất lại không dùng, chẳng lẽ nàng lại đi chọn cái phiền phức hay sao?
Bên kia Dạ Ly Lạc đã phái người vào trong quân đội làm nội ứng, từng chút từng chút xơi tái thế lực của địch trong quân, nếu không chịu sự uy hiếp cùng cám dỗ sẽ chết thảm.
Trong lúc nhất thời lòng quân bàng hoàng, các vị hoàng tử cũng cảm thấy có lẽ sắp thay người cầm quyền rồi.
Thái tử dễ kích động nhất, đáng tiếc mới vừa ra khỏi cửa liền bị một tảng đá đập trúng đầu, trong nháy mắt đổ máu đầm đìa, té xuống đất mất đi tri giác.
Từ đó thái tử chưa từng tỉnh lại, mặc dù chưa tắt thở, nhưng chỉ như người thực vật, có lẽ ở thời điểm tranh đấu kịch liệt thế này chắc không sống được bao lâu.
Hoàng đế vừa nghe nghe thấy tin dữ này, trong nháy mắt già đi rất nhiều, thân thể cũng không được tốt như xưa, chuyện tranh đoạt ngôi vị giữa các hoàng tử từ ngấm ngầm dần trở thành công khai.
Trong này khiêm tốn nhất chính là Dạ Ly Lạc đang sắm vai Nhị hoàng tử, hắn một mực yên lặng không lên tiếng ở phía sau thao túng tất cả.
Nhược Ly vẫn ở trong phủ Thừa Tướng, thứ nhất, đỡ cho lũ đạo sĩ ngoài kia sinh lòng nghi ngờ, thứ hai, nàng muốn trông chừng lão Thừa Tướng này, đỡ cho trong ngày đoạt quyền, ông ta lại gây họa.
Nhất thời triều đình rung chuyển lo lắng, lòng người bàng hoàng.
Thiên giới
Thiên đế nhàm chán nghịch quyển sách trong tay, ông ta không hề liếc nhìn người đang quỳ dưới đất, qua hồi lâu mới chậm rãi mở miệng.
"Bọn họ đi Nhân giới sao?" Thiên đế mở miệng, âm thanh hết sức ôn hòa, tuy nhiên vào tai người phía dưới thì cả người hắn cũng không nhịn được run rẩy, lúc Thiên đế như vậy là lúc đáng sợ nhất.
"Dạ, nhưng thuộc hạ vô năng, cũng không tra được chỗ ở của bọn họ, trên người Yêu Hoàng có Khứ Yêu Ngọc, mà yêu lực của Ám vương lại quá mạnh mẽ, hắn muốn ẩn giấu yêu lực, chúng thuộc hạ không thể nào tra được." Người nọ run rẩy bẩm báo, cảm thấy mệnh mình chắc không còn lâu nữa, hắn thế nhưng không hoàn thành chuyện Thiên đế phân phó.
"Hả?" Thiên đế cười khẽ, sau đó lắc đầu: "Vậy hãy để cho đạo sĩ Nhân giới đi tìm bọn chúng, đem tin tức bọn chúng ở nhân gian làm loạn truyền đi, một khi có sự việc khác thường xảy ra, tất cả chắc chắn đổ lên đầu bọn chúng."
"Dạ!" Nhưng nam tử kia mới vừa trả lời xong, liền bể đầu chảy máu, đầu trong nháy mắt tách ra, hắn đến chết cũng không hiểu được chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
"Người vô dụng không cần giữ lại!" Thiên đế cười khẽ, "Những chuyện này cũng không cần ngươi đi làm nữa!"
Nói xong trong không khí truyền liền đến một tiếng lĩnh mệnh nhẹ nhàng, tất nhiên đã có người khác đi làm.
Nhược Ly lười biếng dựa vào ghế phơi nắng, nhìn Dạ Ly Lạc rồi chậm rãi nói: "Xem ra ngày mai ta phải trở về phủ Thừa Tướng một chuyến, xem thân phận của ta đến tột cùng là như nào!"
"Hửm? Có muốn ta đi cùng nàng không?" Dù sao đây là Nhân giới, Nhược Ly lại không thông thuộc nên Dạ Ly Lạc không yên tâm lắm.
"Không cần, bây giờ trên người ta có yêu lực, há có thể sợ phàm nhân tay trói gà không chặt ư?" Nhược Ly chậm rãi nói, "Nếu trước đây họ có lỗi với mẫu thân ta, ta nhất định không tha cho bọn họ, ngày cũng bớt nhàm chán rồi."
"Hả? Tiểu Nhược Ly muốn làm gì?" Dạ Ly Lạc nghĩ nàng nhất định sẽ không giấu hắn, không muốn vòng vo liền trực tiếp mở miệng hỏi.
"Thuận lợi khiến Thừa tướng coi trọng ta, sau đó trợ giúp chàng đoạt được ngôi vị Hoàng đế, chỉ đơn giản như vậy." Nhược Ly lẩm bẩm, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người khiến nàng hết sức thoải mái, mơ mơ màng màng trả lời.
Nét cười dịu dàng ánh lên trong đôi mắt Dạ Ly Lạc, hắn như vậy trái ngược hoàn toàn với vị Ám vương tà ác khiến chúng yêu nghe tin đã sợ mất mật.
. . . . . .
Ngày hôm sau, Nhược Ly đã đến trước cửa phủ Thừa Tướng. Phủ đệ trông tương đối khí thế khoáng đạt, Nhược Ly đi xung quanh cửa chính một hồi, nhìn hai con sư tử đá hết sức dữ tợn trước cửa, cười lạnh một tiếng.
Nàng đường đường là tiểu thư của phủ Thừa tướng, nhưng đứng ở cửa cả nửa ngày mà tên giữ cửa không hề nhận ra nàng, xem ra địa vị của nàng trước đây chẳng là gì cả.
Nhược Ly âm thầm nghĩ, được, rất tốt, tốt vô cùng, nếu bọn họ không nể mặt nàng, cũng đừng trách nàng giày vò bọn họ.
Nhược Ly đứng ngay trước cửa, đang tính sử dụng một chút yêu lực làm cánh cửa phải mở ra, sau lưng đột nhiên xuất hiện một cái bóng, Nhược Ly vội vàng xoay người lại, vừa định ra tay thì thấy mặt người tới liền dừng lại.
"Yên Nhi, muội đã trở lại!" Ngô Cảnh Thiên kinh ngạc nói, đôi mắt to chất chứa tình yêu nồng đậm, nhưng Nhược Ly nhìn vào chỉ cảm thấy nổi da gà.
"Ngươi muốn vào trong sao?" Nhược Ly hỏi, Ngô Cảnh Thiên liền gật đầu xác nhận.
"Ừm! Yên Nhi muội đã trở lại, ta vốn là muốn đi tìm muội, thuận tiện đến bái kiến bá phụ, không ngờ lại gặp được muội ở đây, đúng là duyên phận." Ngô Cảnh Thiên mỉm cười nói, vô cùng thẳng thắn.
Dù Nhược Ly không thích hắn lắm, nhưng vẫn rất thưởng thức sự thẳng thắn của hắn, giờ xem ra không cần dùng vũ lực để vào bên trong, đương nhiên là rất tốt.
Nếu chưa thăm dò được nội tình ở đây mà mà lờ mờ đi vào, nhất định sẽ bứt dây động rừng, kinh động đến đám người thành tinh này, có thể không ổn.
"Ta vào chung với ngươi!" Quả thật cùng Hoàng gia thân thích tiến vào phủ Thừa Tướng hết sức dễ dàng, Nhược Ly vận một thân trường sam màu xanh nhạt, tướng mạo của nàng ở dưới nhân gian được xem là hết sức nhu nhược, nhưng lại xinh đẹp động lòng người.
Tầm mắt của Ngôn Cảnh Thiên luôn dán chặt trên người nàng, thật lâu vẫn chưa rời đi.
Biết Ngô Cảnh Thiên qua bái phỏng, Thừa tướng đang ở nhà nghỉ ngơi liền ra nghênh tiếp, dù sao Ngô Cảnh Thiên cũng là Hầu Gia.
Thừa tướng năm nay đã hơn 70 tuổi, nhưng vẫn rất uy phong, dung mạo cũng còn trẻ trung, nhưng nhìn dáng vẻ cũng biết là một người lạnh bạc.
Nhược Ly vừa nhìn thấy ông thì khẽ mỉm cười, sau đó xá một cái:"Yên Nhi tham kiến phụ thân." Nhược Ly cũng không biết có đúng hay không, cứ như vậy mà gọi ra.
Ở nhân gian Nhược Ly được gọi bằng cái tên Đường Tử Yên, hết sức thanh tú, cái này cùng tính cách của nàng quả thật chẳng có chút liên can, nhưng mặt ngoài càng vô hại thì bọn họ sẽ càng được sự kinh ngạc lớn.
Đường Thừa Tướng gặp lại được Nhược Ly thì hết sức kinh ngạc, há to miêng, hồi lâu vẫn chưa thốt được lời nào, cuối cùng chỉ thở dài, có chút run rẫy hỏi: "Mẫu thân của ngươi đâu? Nàng sống có tốt không?"
Nhược Ly khẽ cau mày, lão già này bây giờ còn ở đây giả bộ làm người tốt, thật ra Nhược Ly cũng không biết mẫu thân nàng hiện ở nơi nào, chỉ biết là lành ít dữ nhiều.
"Mẫu thân, mẫu thân đã đi rồi!" Nhược Ly yếu ớt nói, dáng vẻ như cành liễu trước gió, thật sự là vừa thấy đã thương.
Gương mặt Đại phu nhân không chút thay đổi, rất thâm thúy nhưng trên gương mặt lộ ra sự chán ghét cùng cực, điểm này dĩ nhiên không qua được mắt Nhược Ly.
Ngồi bên cạnh bà ta lần lượt là Nhị phu nhân,Tam phu nhân và một loạt phu nhân khác, Nhược Ly thờ ơ quét mắt qua bọn họ, trừ Tam phu nhân trên tay cầm Phật châu, còn lại đều có thần sắc khinh bỉ nàng, xem ra nàng cũng chẳng được yêu thích gì.
Nhược Ly âm thầm hừ lạnh một tiếng, nhưng trên mặt biểu hiện như muốn té xỉu tới nơi, Đường lão gia tử vừa thấy, phất phất tay, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tử Yên, ngươi đã quay lại thì nhanh đi nghỉ ngơi đi!"
"Dạ, Yên nhi cám ơn phụ thân!" Nói xong, dưới sự dẫn dắt của hạ nhân Nhược Ly quay trở về nơi ở của mình.
Kiến trúc của phủ đệ này nàng còn chưa quen thuộc, đáng tiếc nàng cũng không có hứng thú tìm hiểu. Mục đích của nàng là muốn trong thời gian ngắn nhất, xử trí những kẻ làm nàng khó chịu, sau đó khiến Thừa Tướng trợ giúp Dạ Ly Lạc đoạt ngôi vị Hoàng đế.
Việc quân đều giao cho Dạ Ly Lạc xử lý, còn chuyện trong triều và phe cánh Thừa Tướng nàng phải làm thật tốt. Nhược Ly nhìn đống đổ nát xung quanh, xem ra phủ Thừa Tướng đối xử với nàng thật tàn nhẫn, cười lạnh một tiếng, nàng liền lẳng lặng ngồi ở đây để chờ đám cặn bã kia đến.
Quả nhiên, còn chưa kịp nhắm mắt nghỉ ngơi, kẻ nên đến cũng đã đến, Nhược Ly nhìn nữ nhân vừa tiến vào mà không thèm gõ cửa. Đây nhất định là nữ nhi được sủng ái của Đại phu nhân, có vẻ như luôn tính kế với nàng, chắc là hâm mộ và ghen tỵ nàng có được vị hôn phu là Hầu gia.
Nhược Ly miễn cưỡng tựa vào ghế đệm, cả căn phòng cũng chỉ có chỗ này làm nàng cảm thấy thoải mái đôi chút.
Nàng kia thấy tiểu muội luôn hèn yếu giờ lại không thèm đếm xỉa tới nàng ta, lập tức giận dữ, nàng ta tiến lên níu lấy y phục của Nhược Ly, định cho nàng một bạt tai, nhưng Nhược Ly liền xoay người, thoát khỏi tay của nàng ta, phất tay cho nàng ta một bạt tai thật là vang dội.
Nữ nhân kia ngây người, đờ đẫn nhìn Nhược Ly, Nhược Ly phủi phủi tay, sau đó chậm rãi nói: "Còn những ai từng ức hiếp ta, trực tiếp kêu bọn họ tới đây, nếu không ta sẽ phá hủy mặt của ngươi!"
Nói xong Nhược Ly vung tay lên, một mảnh gỗ vụn bay ra ngoài, trực tiếp phá vỡ mặt của nữ nhân kia, nàng ta kinh sợ thét chói tai.
Người hậu ở bên ngoài vừa nghe liền gào thét vọt vào, thấy tiểu thư được sủng ái nhất đã bị hủy dung, nhanh chóng đi lên kéo cánh tay Nhược Ly, muốn trừng trị nàng.
Nhưng Nhược Ly sao có thể để cho bọn họ được như ý, vung tay lên, bọn họ lập tức bị đánh bay ra ngoài cửa, ngã sấp xuống đất, sức lực mạnh đến nỗi khiến bọn họ máu thịt be bét.
Nhược Ly tựa vào cạnh cửa, nở nụ cười hỏi: "Còn ai muốn đến không?"
Rất dễ nhận thấy Nhược Ly không muốn ở đây cùng bọn họ lục đục đấu đá, lãng phí thời gian.
Đại phu nhân nghe động tĩnh vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy bộ dáng cao ngạo quá đáng của Nhược Ly, sao có thể dễ dàng tha thứ, kêu gia đinh đến xử trí Nhược Ly. Nhược Ly cũng biết nếu như lại dùng yêu thuật sẽ dẫn bọn đạo sĩ đến, nhưng nếu bọn đạo sĩ đến thì cũng đơn giản, trực tiếp hạ độc hết.
Nhất thời tiếng kêu rên vang khắp phủ Thừa Tướng, Nhược Ly chỉ lạnh lẽo đứng ở đó nhìn họ, nhẹ giọng cười yếu ớt, đây chính là hậu quả của việc đắc tội với nàng, sống không bằng chết.
Chuyện này náo đến tai Đường Thừa tướng, ông ta nhìn người nhà mình từng người một té ra đất kêu rên, trong nháy mắt nổi giận.
"Đường Tử Yên, ngươi là đứa súc sinh!" Đường Thừa tướng rống lên.
Nhược Ly chỉ cười thờ ơ: "Là họ trêu chọc ta trước." Ánh mắt nàng cũng lạnh lẽo xuống: "Đường lão gia, ông đối với việc triều chính cảm thấy thế nào?"
Đây coi như là nửa uy hiếp, Nhược Ly không có tâm tình cùng bọn họ đấu đá, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, mục đích của hai người họ chỉ là Ngự Linh Châu, còn chuyện sau đó, bọn họ không rảnh để quan tâm.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Đường lão gia thẫn thờ trợn to mắt, biết nữ nhi này chắc chắn không từ bỏ ý đồ kia.
"Không có gì, chỉ là thấy Tam hoàng tử tài lược hơn người, Phụ thân, nữ nhi hi vọng ông có thể ủng hộ hắn, nếu không, ta không thể bảo đảm không để cho những người này nhận được quả báo trừng phạt!" Nhược Ly cười yếu ớt, dung nhan tuyệt mỹ như vậy lại lộ ra sự tàn khốc.
Đường lão gia thở dài một tiếng, rốt cuộc phải thỏa hiệp.
Nhược Ly cũng không để ý, phương pháp kia mặc dù không quang minh lỗi lạc gì nhưng nó là tốt nhất, đơn giản nhất lại không dùng, chẳng lẽ nàng lại đi chọn cái phiền phức hay sao?
Bên kia Dạ Ly Lạc đã phái người vào trong quân đội làm nội ứng, từng chút từng chút xơi tái thế lực của địch trong quân, nếu không chịu sự uy hiếp cùng cám dỗ sẽ chết thảm.
Trong lúc nhất thời lòng quân bàng hoàng, các vị hoàng tử cũng cảm thấy có lẽ sắp thay người cầm quyền rồi.
Thái tử dễ kích động nhất, đáng tiếc mới vừa ra khỏi cửa liền bị một tảng đá đập trúng đầu, trong nháy mắt đổ máu đầm đìa, té xuống đất mất đi tri giác.
Từ đó thái tử chưa từng tỉnh lại, mặc dù chưa tắt thở, nhưng chỉ như người thực vật, có lẽ ở thời điểm tranh đấu kịch liệt thế này chắc không sống được bao lâu.
Hoàng đế vừa nghe nghe thấy tin dữ này, trong nháy mắt già đi rất nhiều, thân thể cũng không được tốt như xưa, chuyện tranh đoạt ngôi vị giữa các hoàng tử từ ngấm ngầm dần trở thành công khai.
Trong này khiêm tốn nhất chính là Dạ Ly Lạc đang sắm vai Nhị hoàng tử, hắn một mực yên lặng không lên tiếng ở phía sau thao túng tất cả.
Nhược Ly vẫn ở trong phủ Thừa Tướng, thứ nhất, đỡ cho lũ đạo sĩ ngoài kia sinh lòng nghi ngờ, thứ hai, nàng muốn trông chừng lão Thừa Tướng này, đỡ cho trong ngày đoạt quyền, ông ta lại gây họa.
Nhất thời triều đình rung chuyển lo lắng, lòng người bàng hoàng.
Thiên giới
Thiên đế nhàm chán nghịch quyển sách trong tay, ông ta không hề liếc nhìn người đang quỳ dưới đất, qua hồi lâu mới chậm rãi mở miệng.
"Bọn họ đi Nhân giới sao?" Thiên đế mở miệng, âm thanh hết sức ôn hòa, tuy nhiên vào tai người phía dưới thì cả người hắn cũng không nhịn được run rẩy, lúc Thiên đế như vậy là lúc đáng sợ nhất.
"Dạ, nhưng thuộc hạ vô năng, cũng không tra được chỗ ở của bọn họ, trên người Yêu Hoàng có Khứ Yêu Ngọc, mà yêu lực của Ám vương lại quá mạnh mẽ, hắn muốn ẩn giấu yêu lực, chúng thuộc hạ không thể nào tra được." Người nọ run rẩy bẩm báo, cảm thấy mệnh mình chắc không còn lâu nữa, hắn thế nhưng không hoàn thành chuyện Thiên đế phân phó.
"Hả?" Thiên đế cười khẽ, sau đó lắc đầu: "Vậy hãy để cho đạo sĩ Nhân giới đi tìm bọn chúng, đem tin tức bọn chúng ở nhân gian làm loạn truyền đi, một khi có sự việc khác thường xảy ra, tất cả chắc chắn đổ lên đầu bọn chúng."
"Dạ!" Nhưng nam tử kia mới vừa trả lời xong, liền bể đầu chảy máu, đầu trong nháy mắt tách ra, hắn đến chết cũng không hiểu được chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
"Người vô dụng không cần giữ lại!" Thiên đế cười khẽ, "Những chuyện này cũng không cần ngươi đi làm nữa!"
Nói xong trong không khí truyền liền đến một tiếng lĩnh mệnh nhẹ nhàng, tất nhiên đã có người khác đi làm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook