Thịnh Thế Yêu Sủng
-
Chương 82: Vị hôn phu?
Editor: Ha Phuong
Nhược Ly cùng Dạ Ly Lạc chạy không ngừng nghỉ tới Nhân giới, hai người cũng dịch dung đôi chút, mái tóc của Nhược Ly được biển đổi thành màu đen, màu sắc ánh mắt cũng được che giấu.
Dạ Ly Lạc biến thành một con hồ ly, nhưng hình thức bên ngoài vẫn rất đẹp a, Nhược Ly cảm thấy bất đắc dĩ, yêu nghiệt này nhìn thế náo cũng không mất đi vẻ soái ca, cũng không quản hắn nữa.
Nhân giới có khế ước với ba giới còn lại, khắp Nhân giới đều có kết giới khổng lồ, có nhiều nơi có linh khí cảm ứng kết giới, những người của ba giới khác nếu đã tiến vào Nhân giới thì không thể sử dụng pháp thuật. Bởi nếu như pháp thuật của người đó không đủ cường đại, một khi sư dụng pháp thuật đả thương người, các đạo sĩ khắp nơi sẽ đuổi đến, tu vi của đạo sĩ dưới trần gian cũng khá cao nên bình thường sẽ không ai dám tùy tiện sử dụng pháp thuật, Nhân gian vì vậy coi như an ổn.
Dạ Ly Lạc đã tạo cho mình một thân phận ở nhân gian nên không mang tứ đại hộ pháp đi cùng, bởi nếu như bại lộ yêu khí sẽ đưa tới đạo sĩ, đến lúc đó lại phiền phức.
Còn Nhược Ly có Khứ Yêu Ngọc bên người nên sau khi nàng sử dụng yêu thuật có thể dùng nó để ẩn nấp, vì vậy lúc này nàng trở thành lực lượng chủ chiến.
Bạch Tiểu Bảo cũng muốn theo Nhược Ly, đáng tiếc yêu lực của nàng thấp kém, ngay cả một tên yếu kém cũng không khống chế được nên đành phải ngàn ngoãn ở lại Yêu giới.
Hoàng đế Nhân giới cũng đã già, Hoàng đế có mười vị hoàng tử, nhưng người còn đủ sức cạnh tranh ngôi vị cũng chỉ còn lại khoảng ba người.
Những người còn lại không phải trong tình trạng thê thảm thì cũng bị chết rồi. Thái tử thì phong quang vô hạn, Tứ hoàng tử vẫn khiêm tốn trầm mặc, mặc dù hắn là người có tài hoa nhưng đáng tiếc đôi mắt không thể nhìn thấy.
Ngũ Hoàng Tử cùng Tứ hoàng tử có quan hệ rất tốt, nhưng Ngũ Hoàng Tử là một vị tướng quân rất tốt, không có ý định tranh đoạt thiên hạ, chỉ nguyện dốc hết sức trợ giúp Tứ hoàng tử.
Thái tử còn có một đệ đệ ruột, tài hoa cùng mưu lược của hắn khiến người khác phải kinh ngạc ngặt nỗi nhưng tuổi còn quá nhỏ, năm nay mới mười ba tuổi, so với những hoàng tử đã trưởng thành khác có chút gượng ép. Vì vậy, để bảo đảm thế lực, không trở thành mục tiêu cho kẻ khác hãm hại nên hắn ủng hộ Thái tử.
Còn có một hoàng tử, chính là Nhị hoàng tử, hắn luôn bị bệnh tật triền miên, nhưng vẫn còn còn sống. Dạ Ly Lạc tìm được hắn cùng hắn đạt thành hiệp nghị, giúp hắn chữa khỏi bệnh, sau đó sẽ thay hắn đoạt được đế vị, cuối cùng sẽ đem ngôi vị Hoàng đế trả lại cho Nhị hoàng tử.
Lúc này Dạ Ly Lạc đã biến thành Nhị hoàng tử, tên là Ngô Mặc Nhiên.
Nhược Ly nhàn rỗi không chuyện gì liền ra phố đi dạo, kết quả lúc đi dạo lại nhảy ra một người tự xưng là vị hôn phu của nàng, điều này khiến nàng choáng váng.
Nam tử này tiến lên nắm cánh tay Nhược Ly, choáng, tính theo tuổi của con người thì nàng mới mười bốn tuổi, chẳng lẽ mới có tuổi này đã có vị hôn phu?
"Chúng ta quen nhau sao?" Nhược Ly thử thăm dò, nam tử này bị nàng hỏi như vậy sửng sốt một chút, phải nói là rất quen đi, dù sao hai người đều có ý định thành thân, nhưng hắn vừa nghĩ tới hắn đã từng làm những chuyện không hay với Nhược Ly, liền hết sức hối hận.
"Ừ. . . . . . Yên Nhi, nàng không nhớ sao? Ta là vị hôn phu của nàng mà!" Ngô Cảnh Thiên hơi nghiêng mắt, nhìn lên trời thấy mặt trời vô cùng gay gắt, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất lạnh, giọng nói buồn bực đáp lại nàng, hắn không muốn thảo luận thêm về vấn đề này.
"Ừ, ta không nhớ rõ, cho nên đừng nắm tay của ta!" Nhược Ly lạnh lùng nói, rất dễ nhận thấy nếu người này còn tiếp tục như vậy nàng cũng không ngại vặn gãy cánh tay của hắn.
Ngô Cảnh Thiên nghe vậy mới nhớ tới lễ nghi, vội vàng luống cuống tay chân buông tay Nhược Ly ra, còn hết sức cung kính nói lời xin lỗi, tự hắn cũng thấy buồn cười với hành động này của mình.
Nhược Ly nhịn không được liền bật cười, nam tử trước mặt dáng dấp cao lớn, mày kiếm mắt sáng, trông hết sức khỏe mạnh, nhìn dáng dấp hắn như vậy nàng còn hơi sững sờ.
Ngô Cảnh Thiên nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt liền quay đầu lại, vô cùng sửng sốt, người trước mặt phục trang hết sức đơn giản, nhưng không hề mất đi sự thanh thuần và xinh đẹp.
Ngô Cảnh Thiên nhìn đến si ngốc, không phải vì khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, mà vì khóe miệng của nàng nở nụ cười nghịch ngợm, như vậy ít nhất còn chứng minh trong lòng Tô Yên Nhi không bài xích hắn, hai người có thể trở về như lúc ban đầu.
Ngô Cảnh Thiên cứ như vậy nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Nhược Ly, không tự chủ cũng lộ ra nụ cười, diện mạo cương ngạnh nhờ vậy cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Nhưng một câu nói của Nhược Ly khiến nụ cười của Ngô Cảnh Thiên tắt ngấm."Vị huynh đài này, có phải ngươi đang bị sốt không? Sao trông ngươi cười còn khó coi hơn cả khóc vậy?"
Ngô Cảnh Thiên cứng ngắc người lại, từ sau khi Tô Yên Nhi mất tích, hắn chư từng nở nụ cười. Nhanh chóng thu hồi nụ cười, hắn biết do quá lâu không cười nên khi cười lên nhất định sẽ hết sức dọa người, nhưng hắn nhìn thấy Nhược Ly sẽ không kiềm hãm được mà bật cười.
"Ngô Cảnh Thiên. . . . . ." Qua thật lâu, Ngô Cảnh Thiên mới lên tiếng, giọng nói do bị đè nén đã trở nên hết sức khàn khàn.
Nhược Ly mất một lúc mới phản ứng được là Ngô Cảnh Thiên đang nói tên của mình, "Cảnh Thiên . . . . . .?"
Ngô Cảnh Thiên nghe nàng lặp lại tên hắn như vậy, thân thể không tự chủ được run lên, đã lâu lắm rồi mới được nghe Yên Nhi gọi tên hắn làm hắn suýt nữa rơi nước mắt, hắn giật giật vai trái, đau đớn kịch liệt khiến lý trí hắn trở về, hắn nhanh chóng xua tan sự yếu đuối kia.
"Chủ tử! Người phía bên kia tới, lực lượng không hề ít, chúng ta phải làm thế nào?" Ngay lúc Ngô Cảnh Thiên xúc động thì bên kia rất không thức thời truyền đến tiếng gọi ầm ĩ lo lắng, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn.
Ngô Cảnh Thiên cũng đờ người, hắn không ngờ tên tiểu tử kia có bản lãnh đến thế, nhanh như vậy đã tìm được nơi này, hắn vội vàng kéo tay Nhược Ly muốn kéo nàng rời đi.
Mơ hồ có thể nghe Ngô Cảnh Thiên phân phó cùng thị vệ: "Chăm sóc tiểu thư cho tốt, dù có chết cũng phải bảo vệ nàng an toàn!"
Ngay lúc Ngô Cảnh Thiên vừa lên tiếng, Nhược Ly liền cảm thấy trái tim của mình run rẩy một phen, giống như rất uất ức, tuy nhiên nó là cái gì nàng cũng không nhớ nổi.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng dáng màu đen, trong ngực liền cảm thấy ấm áp. Dạ Ly Lạc hiện thân, hắn cau mày nhìn bộ dạng si ngốc của Nhược Ly. Ặc, dĩ nhiên, không thể nhìn thấy dáng vẻ cau mày của đại gia hồ ly, bởi vì hắn đang mang gương mặt hồ ly đen thui.
Sau đó Nhược Ly có cảm giác đôi môi của mình bị một bàn tay vuốt ve, kế tiếp là một móng vuốt nhỏ mềm mại liều mạng chà xát môi miệng của nàng.
Nhược Ly cúi đầu xem xét, thấy tiểu hồ ly đang bốc đồng cố chấp lau miệng của nàng, một lần lại một lần, giống như trên miệng nàng có vật gì rất bẩn vậy.
Nhược Ly khẽ nheo mắt lại, đột nhiên hiểu hắn làm vậy là vì đâu, đây là chê nàng cùng nam nhân khác nói chuyện, còn cười với người ta. Nhược Ly hừ nhẹ một tiếng, sau đó vươn tay sử dụng tuyệt chiêu, hai tay ra sức kéo mặt hồ ly Dạ Ly Lạc ra hai bên.
Dạ Ly Lạc bị đau lạc lập tức buông lỏng tay, nhìn đôi mắt nhỏ của hồ ly Dạ Ly Lạc đầy oán hận, dáng vẻ thật là đáng yêu.
Tâm của Nhược Ly mềm nhũn, vội vàng buông tay ra, cẩn thận vuốt vuốt khuôn mặt hồ ly bị nàng kéo đau. Dạ Ly Lạc lúc này mới hài lòng, lại miễn cưỡng ôm Nhược Ly như không có chuyện gì xảy ra, hắn có chút bất mãn nói: "Nha đầu, nàng tin lời hắn nói sao?"
Nhược Ly nhàn rỗi vừa đi vừa vuốt ve cánh tay Dạ Ly Lạc, mềm nhũn rất có cảm xúc, mà Dạ Ly Lạc được nàng nàng vuốt vuốt cũng hết sức thoải mái, không coi ai ra gì mà ôm nàng, một bộ dáng vẻ đại gia.
Nhược Ly lại nghiêm túc tự hỏi, không biết vì sao lúc này nàng lại cảm thấy người kia không nói dối, lúc trước nàng không có trí nhớ, nói không chừng trước đây nàng đã ẩn núp ở nhân gian, sau đó mới đến Yêu giới
"Nửa tin nửa ngờ. . . . . .".
"Ôi, quả thật đã thông minh ra rồi đó!" Dạ Ly Lạc híp đôi mắt hồ ly, ánh mắt thưởng thức nhìn Nhược Ly :"Yên tâm, ta sẽ phái người điều tra chuyện này, không chừng có thể tra ra thân thế của nàng."
Nhìn Dạ Ly Lạc vẫn bất mãn oán trách, Nhược Ly đột nhiên cảm thấy sau khi hắn bỏ đi dáng vẻ của Ám vương lại trở nên rất đáng yêu, không kiềm chế được đặt lên khuôn mặt đen của tiểu hồ ly một nụ hôn.
Dạ Ly Lạc đang thao thao oán trách đột nhiên im bặt, sau đó cặp mắt hồ ly đang híp lại trong nháy mắt trừng tròn xoe, đôi mắt lúc này trở thành màu đỏ au.
Nhược Ly nhìn hắn kinh ngạc như vậy cũng ý thức được mình đã làm cái gì, nàng. . . . . . Nàng cư nhiên đánh lén hắn, lại còn không kìm hãm được. . . . . .
Nhược Ly vội vàng ngẩng đầu lên, ngửa đầu than thở, ông trời ơi, Nhược Ly nàng nhất định là bị hỏng đầu rồi, nếu không sao lại đi đến bước này a, ở trên đường cái khinh bạc một con hồ ly.
Sau đó nàng nghe thấy một tiếng cười nhẹ nhàng, Dạ Ly Lạc nhẹ nhàng cười, âm thanh kia hết sức dễ nghe khiến Nhược Ly có chút mê man, đột nhiên dâng lên một loại ý tưởng kỳ quái, nếu như ngày ngày có thể nghe tiếng cười của tiểu hồ ly này, nhất định sẽ rất hạnh phúc.
"Này, nha đầu, thật ra thì nàng là nữ nhân của ta, trước đây ta đã để lạc mất nàng, bọn họ đều lừa gạt nàng. . . . . ." Một câu nói, thành công khiến Nhược Ly hóa đá trong nháy mắt.
Nàng đột nhiên muốn khóc, nàng rốt cuộc gả cho mấy người rồi! Lại còn vượt qua cả chủng tộc, nhân, yêu cũng gả cho, thật là ông trời ơi! Đại địa ơi! Muốn nàng sống thế nào đây?
Ngày hôm sau, Dạ Ly Lạc liền tra ra được thân phận của Nhược Ly, quả thật nàng đã từng sống ở nhân gian. Trước đây nàng đều sống ở nhân gian, mẫu thân là tiểu thiếp thứ mười của phủ Thừa Tướng, cuộc sống trôi qua hết sức khiêm tốn.
Có tin đồn rằng Nhược Ly không phải là con của Thừa tướng, do Thừa Tướng thấy mẫu thân nàng hết sức xinh đẹp mới thu vào trong phủ, chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì, Thừa Tướng không hề đến gian phòng của mẫu thân Nhược Ly nữa nhưng vẫn chu cấp đủ cuộc sống hằng ngày cho mẫu tử nàng.
Lúc này Nhược Ly đang nằm trên ghế đệm trong phủ Nhị hoàng tử, nhàm chán ăn quả nho, nhìn Dạ Ly Lạc đang ngồi đọc sách chợt cảm thấy không có ý nghĩa, sau khi biết được thân phận nàng cũng không hề cảm thấy hứng thú, bất quá cái thân phận nữ nhi Thừa tướng này có lẽ có thể lợi dụng được.
"Nàng đương nhiên không phải là nữ nhi của ông ta, nàng có tiên cốt, là thần tiên." Dạ Ly Lạc đột nhiên lên tiếng, nhưng những lời này khiến Nhược Ly rất không thích.
"Không biết vì sao, mặc dù ta thân là tiên thể nhưng ta lại hết sức chán ghét thiên tộc." Nhược Ly lạnh nhạt nói, hiển nhiên không thích nhắc tới bọn họ.
"Hả? Không sao, đợi đến khi có được Ngự Linh Châu của Nhân giới, yêu lực của nàng sẽ được tăng lên, chúng ta cùng nhau tiến đánh Thiên giới, đến lúc đó sẽ biết được nguyên nhân thôi." Dạ Ly Lạc cũng không ngẩng đầu lên, vẫn tập trung xem sách nhưng lời nói ra đầy khí phách.
"Hừ, cũng được!" Nhược Ly nói xong liền nằm vật xuống ghế đệm, nghĩ tới nên làm thế nào để lợi dụng thân phận trước kia của nàng. Mặc dù thân phận của Dạ Ly Lạc là Nhị hoàng tử, nhưng Nhị hoàng tử nhiều năm có bệnh, lại không quyền không thế, muốn đoạt quyền thật sự rất khó khăn.
Chỉ cần nhìn cái phủ đệ rách nát này cũng đủ biết, Nhị hoàng tử rất không được coi trọng!
Nhược Ly cùng Dạ Ly Lạc chạy không ngừng nghỉ tới Nhân giới, hai người cũng dịch dung đôi chút, mái tóc của Nhược Ly được biển đổi thành màu đen, màu sắc ánh mắt cũng được che giấu.
Dạ Ly Lạc biến thành một con hồ ly, nhưng hình thức bên ngoài vẫn rất đẹp a, Nhược Ly cảm thấy bất đắc dĩ, yêu nghiệt này nhìn thế náo cũng không mất đi vẻ soái ca, cũng không quản hắn nữa.
Nhân giới có khế ước với ba giới còn lại, khắp Nhân giới đều có kết giới khổng lồ, có nhiều nơi có linh khí cảm ứng kết giới, những người của ba giới khác nếu đã tiến vào Nhân giới thì không thể sử dụng pháp thuật. Bởi nếu như pháp thuật của người đó không đủ cường đại, một khi sư dụng pháp thuật đả thương người, các đạo sĩ khắp nơi sẽ đuổi đến, tu vi của đạo sĩ dưới trần gian cũng khá cao nên bình thường sẽ không ai dám tùy tiện sử dụng pháp thuật, Nhân gian vì vậy coi như an ổn.
Dạ Ly Lạc đã tạo cho mình một thân phận ở nhân gian nên không mang tứ đại hộ pháp đi cùng, bởi nếu như bại lộ yêu khí sẽ đưa tới đạo sĩ, đến lúc đó lại phiền phức.
Còn Nhược Ly có Khứ Yêu Ngọc bên người nên sau khi nàng sử dụng yêu thuật có thể dùng nó để ẩn nấp, vì vậy lúc này nàng trở thành lực lượng chủ chiến.
Bạch Tiểu Bảo cũng muốn theo Nhược Ly, đáng tiếc yêu lực của nàng thấp kém, ngay cả một tên yếu kém cũng không khống chế được nên đành phải ngàn ngoãn ở lại Yêu giới.
Hoàng đế Nhân giới cũng đã già, Hoàng đế có mười vị hoàng tử, nhưng người còn đủ sức cạnh tranh ngôi vị cũng chỉ còn lại khoảng ba người.
Những người còn lại không phải trong tình trạng thê thảm thì cũng bị chết rồi. Thái tử thì phong quang vô hạn, Tứ hoàng tử vẫn khiêm tốn trầm mặc, mặc dù hắn là người có tài hoa nhưng đáng tiếc đôi mắt không thể nhìn thấy.
Ngũ Hoàng Tử cùng Tứ hoàng tử có quan hệ rất tốt, nhưng Ngũ Hoàng Tử là một vị tướng quân rất tốt, không có ý định tranh đoạt thiên hạ, chỉ nguyện dốc hết sức trợ giúp Tứ hoàng tử.
Thái tử còn có một đệ đệ ruột, tài hoa cùng mưu lược của hắn khiến người khác phải kinh ngạc ngặt nỗi nhưng tuổi còn quá nhỏ, năm nay mới mười ba tuổi, so với những hoàng tử đã trưởng thành khác có chút gượng ép. Vì vậy, để bảo đảm thế lực, không trở thành mục tiêu cho kẻ khác hãm hại nên hắn ủng hộ Thái tử.
Còn có một hoàng tử, chính là Nhị hoàng tử, hắn luôn bị bệnh tật triền miên, nhưng vẫn còn còn sống. Dạ Ly Lạc tìm được hắn cùng hắn đạt thành hiệp nghị, giúp hắn chữa khỏi bệnh, sau đó sẽ thay hắn đoạt được đế vị, cuối cùng sẽ đem ngôi vị Hoàng đế trả lại cho Nhị hoàng tử.
Lúc này Dạ Ly Lạc đã biến thành Nhị hoàng tử, tên là Ngô Mặc Nhiên.
Nhược Ly nhàn rỗi không chuyện gì liền ra phố đi dạo, kết quả lúc đi dạo lại nhảy ra một người tự xưng là vị hôn phu của nàng, điều này khiến nàng choáng váng.
Nam tử này tiến lên nắm cánh tay Nhược Ly, choáng, tính theo tuổi của con người thì nàng mới mười bốn tuổi, chẳng lẽ mới có tuổi này đã có vị hôn phu?
"Chúng ta quen nhau sao?" Nhược Ly thử thăm dò, nam tử này bị nàng hỏi như vậy sửng sốt một chút, phải nói là rất quen đi, dù sao hai người đều có ý định thành thân, nhưng hắn vừa nghĩ tới hắn đã từng làm những chuyện không hay với Nhược Ly, liền hết sức hối hận.
"Ừ. . . . . . Yên Nhi, nàng không nhớ sao? Ta là vị hôn phu của nàng mà!" Ngô Cảnh Thiên hơi nghiêng mắt, nhìn lên trời thấy mặt trời vô cùng gay gắt, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất lạnh, giọng nói buồn bực đáp lại nàng, hắn không muốn thảo luận thêm về vấn đề này.
"Ừ, ta không nhớ rõ, cho nên đừng nắm tay của ta!" Nhược Ly lạnh lùng nói, rất dễ nhận thấy nếu người này còn tiếp tục như vậy nàng cũng không ngại vặn gãy cánh tay của hắn.
Ngô Cảnh Thiên nghe vậy mới nhớ tới lễ nghi, vội vàng luống cuống tay chân buông tay Nhược Ly ra, còn hết sức cung kính nói lời xin lỗi, tự hắn cũng thấy buồn cười với hành động này của mình.
Nhược Ly nhịn không được liền bật cười, nam tử trước mặt dáng dấp cao lớn, mày kiếm mắt sáng, trông hết sức khỏe mạnh, nhìn dáng dấp hắn như vậy nàng còn hơi sững sờ.
Ngô Cảnh Thiên nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt liền quay đầu lại, vô cùng sửng sốt, người trước mặt phục trang hết sức đơn giản, nhưng không hề mất đi sự thanh thuần và xinh đẹp.
Ngô Cảnh Thiên nhìn đến si ngốc, không phải vì khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, mà vì khóe miệng của nàng nở nụ cười nghịch ngợm, như vậy ít nhất còn chứng minh trong lòng Tô Yên Nhi không bài xích hắn, hai người có thể trở về như lúc ban đầu.
Ngô Cảnh Thiên cứ như vậy nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Nhược Ly, không tự chủ cũng lộ ra nụ cười, diện mạo cương ngạnh nhờ vậy cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Nhưng một câu nói của Nhược Ly khiến nụ cười của Ngô Cảnh Thiên tắt ngấm."Vị huynh đài này, có phải ngươi đang bị sốt không? Sao trông ngươi cười còn khó coi hơn cả khóc vậy?"
Ngô Cảnh Thiên cứng ngắc người lại, từ sau khi Tô Yên Nhi mất tích, hắn chư từng nở nụ cười. Nhanh chóng thu hồi nụ cười, hắn biết do quá lâu không cười nên khi cười lên nhất định sẽ hết sức dọa người, nhưng hắn nhìn thấy Nhược Ly sẽ không kiềm hãm được mà bật cười.
"Ngô Cảnh Thiên. . . . . ." Qua thật lâu, Ngô Cảnh Thiên mới lên tiếng, giọng nói do bị đè nén đã trở nên hết sức khàn khàn.
Nhược Ly mất một lúc mới phản ứng được là Ngô Cảnh Thiên đang nói tên của mình, "Cảnh Thiên . . . . . .?"
Ngô Cảnh Thiên nghe nàng lặp lại tên hắn như vậy, thân thể không tự chủ được run lên, đã lâu lắm rồi mới được nghe Yên Nhi gọi tên hắn làm hắn suýt nữa rơi nước mắt, hắn giật giật vai trái, đau đớn kịch liệt khiến lý trí hắn trở về, hắn nhanh chóng xua tan sự yếu đuối kia.
"Chủ tử! Người phía bên kia tới, lực lượng không hề ít, chúng ta phải làm thế nào?" Ngay lúc Ngô Cảnh Thiên xúc động thì bên kia rất không thức thời truyền đến tiếng gọi ầm ĩ lo lắng, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn.
Ngô Cảnh Thiên cũng đờ người, hắn không ngờ tên tiểu tử kia có bản lãnh đến thế, nhanh như vậy đã tìm được nơi này, hắn vội vàng kéo tay Nhược Ly muốn kéo nàng rời đi.
Mơ hồ có thể nghe Ngô Cảnh Thiên phân phó cùng thị vệ: "Chăm sóc tiểu thư cho tốt, dù có chết cũng phải bảo vệ nàng an toàn!"
Ngay lúc Ngô Cảnh Thiên vừa lên tiếng, Nhược Ly liền cảm thấy trái tim của mình run rẩy một phen, giống như rất uất ức, tuy nhiên nó là cái gì nàng cũng không nhớ nổi.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng dáng màu đen, trong ngực liền cảm thấy ấm áp. Dạ Ly Lạc hiện thân, hắn cau mày nhìn bộ dạng si ngốc của Nhược Ly. Ặc, dĩ nhiên, không thể nhìn thấy dáng vẻ cau mày của đại gia hồ ly, bởi vì hắn đang mang gương mặt hồ ly đen thui.
Sau đó Nhược Ly có cảm giác đôi môi của mình bị một bàn tay vuốt ve, kế tiếp là một móng vuốt nhỏ mềm mại liều mạng chà xát môi miệng của nàng.
Nhược Ly cúi đầu xem xét, thấy tiểu hồ ly đang bốc đồng cố chấp lau miệng của nàng, một lần lại một lần, giống như trên miệng nàng có vật gì rất bẩn vậy.
Nhược Ly khẽ nheo mắt lại, đột nhiên hiểu hắn làm vậy là vì đâu, đây là chê nàng cùng nam nhân khác nói chuyện, còn cười với người ta. Nhược Ly hừ nhẹ một tiếng, sau đó vươn tay sử dụng tuyệt chiêu, hai tay ra sức kéo mặt hồ ly Dạ Ly Lạc ra hai bên.
Dạ Ly Lạc bị đau lạc lập tức buông lỏng tay, nhìn đôi mắt nhỏ của hồ ly Dạ Ly Lạc đầy oán hận, dáng vẻ thật là đáng yêu.
Tâm của Nhược Ly mềm nhũn, vội vàng buông tay ra, cẩn thận vuốt vuốt khuôn mặt hồ ly bị nàng kéo đau. Dạ Ly Lạc lúc này mới hài lòng, lại miễn cưỡng ôm Nhược Ly như không có chuyện gì xảy ra, hắn có chút bất mãn nói: "Nha đầu, nàng tin lời hắn nói sao?"
Nhược Ly nhàn rỗi vừa đi vừa vuốt ve cánh tay Dạ Ly Lạc, mềm nhũn rất có cảm xúc, mà Dạ Ly Lạc được nàng nàng vuốt vuốt cũng hết sức thoải mái, không coi ai ra gì mà ôm nàng, một bộ dáng vẻ đại gia.
Nhược Ly lại nghiêm túc tự hỏi, không biết vì sao lúc này nàng lại cảm thấy người kia không nói dối, lúc trước nàng không có trí nhớ, nói không chừng trước đây nàng đã ẩn núp ở nhân gian, sau đó mới đến Yêu giới
"Nửa tin nửa ngờ. . . . . .".
"Ôi, quả thật đã thông minh ra rồi đó!" Dạ Ly Lạc híp đôi mắt hồ ly, ánh mắt thưởng thức nhìn Nhược Ly :"Yên tâm, ta sẽ phái người điều tra chuyện này, không chừng có thể tra ra thân thế của nàng."
Nhìn Dạ Ly Lạc vẫn bất mãn oán trách, Nhược Ly đột nhiên cảm thấy sau khi hắn bỏ đi dáng vẻ của Ám vương lại trở nên rất đáng yêu, không kiềm chế được đặt lên khuôn mặt đen của tiểu hồ ly một nụ hôn.
Dạ Ly Lạc đang thao thao oán trách đột nhiên im bặt, sau đó cặp mắt hồ ly đang híp lại trong nháy mắt trừng tròn xoe, đôi mắt lúc này trở thành màu đỏ au.
Nhược Ly nhìn hắn kinh ngạc như vậy cũng ý thức được mình đã làm cái gì, nàng. . . . . . Nàng cư nhiên đánh lén hắn, lại còn không kìm hãm được. . . . . .
Nhược Ly vội vàng ngẩng đầu lên, ngửa đầu than thở, ông trời ơi, Nhược Ly nàng nhất định là bị hỏng đầu rồi, nếu không sao lại đi đến bước này a, ở trên đường cái khinh bạc một con hồ ly.
Sau đó nàng nghe thấy một tiếng cười nhẹ nhàng, Dạ Ly Lạc nhẹ nhàng cười, âm thanh kia hết sức dễ nghe khiến Nhược Ly có chút mê man, đột nhiên dâng lên một loại ý tưởng kỳ quái, nếu như ngày ngày có thể nghe tiếng cười của tiểu hồ ly này, nhất định sẽ rất hạnh phúc.
"Này, nha đầu, thật ra thì nàng là nữ nhân của ta, trước đây ta đã để lạc mất nàng, bọn họ đều lừa gạt nàng. . . . . ." Một câu nói, thành công khiến Nhược Ly hóa đá trong nháy mắt.
Nàng đột nhiên muốn khóc, nàng rốt cuộc gả cho mấy người rồi! Lại còn vượt qua cả chủng tộc, nhân, yêu cũng gả cho, thật là ông trời ơi! Đại địa ơi! Muốn nàng sống thế nào đây?
Ngày hôm sau, Dạ Ly Lạc liền tra ra được thân phận của Nhược Ly, quả thật nàng đã từng sống ở nhân gian. Trước đây nàng đều sống ở nhân gian, mẫu thân là tiểu thiếp thứ mười của phủ Thừa Tướng, cuộc sống trôi qua hết sức khiêm tốn.
Có tin đồn rằng Nhược Ly không phải là con của Thừa tướng, do Thừa Tướng thấy mẫu thân nàng hết sức xinh đẹp mới thu vào trong phủ, chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì, Thừa Tướng không hề đến gian phòng của mẫu thân Nhược Ly nữa nhưng vẫn chu cấp đủ cuộc sống hằng ngày cho mẫu tử nàng.
Lúc này Nhược Ly đang nằm trên ghế đệm trong phủ Nhị hoàng tử, nhàm chán ăn quả nho, nhìn Dạ Ly Lạc đang ngồi đọc sách chợt cảm thấy không có ý nghĩa, sau khi biết được thân phận nàng cũng không hề cảm thấy hứng thú, bất quá cái thân phận nữ nhi Thừa tướng này có lẽ có thể lợi dụng được.
"Nàng đương nhiên không phải là nữ nhi của ông ta, nàng có tiên cốt, là thần tiên." Dạ Ly Lạc đột nhiên lên tiếng, nhưng những lời này khiến Nhược Ly rất không thích.
"Không biết vì sao, mặc dù ta thân là tiên thể nhưng ta lại hết sức chán ghét thiên tộc." Nhược Ly lạnh nhạt nói, hiển nhiên không thích nhắc tới bọn họ.
"Hả? Không sao, đợi đến khi có được Ngự Linh Châu của Nhân giới, yêu lực của nàng sẽ được tăng lên, chúng ta cùng nhau tiến đánh Thiên giới, đến lúc đó sẽ biết được nguyên nhân thôi." Dạ Ly Lạc cũng không ngẩng đầu lên, vẫn tập trung xem sách nhưng lời nói ra đầy khí phách.
"Hừ, cũng được!" Nhược Ly nói xong liền nằm vật xuống ghế đệm, nghĩ tới nên làm thế nào để lợi dụng thân phận trước kia của nàng. Mặc dù thân phận của Dạ Ly Lạc là Nhị hoàng tử, nhưng Nhị hoàng tử nhiều năm có bệnh, lại không quyền không thế, muốn đoạt quyền thật sự rất khó khăn.
Chỉ cần nhìn cái phủ đệ rách nát này cũng đủ biết, Nhị hoàng tử rất không được coi trọng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook