Cuộc đời này Hoàng đế hận nhất bị người khác uy hiếp như vậy, đúng, trong mắt y đưa một nữ hài không hiểu chuyện đến nơi này, sau đó lợi dụng Chu Thanh Nhược mềm lòng quả thực chính là không thể chịu được!

Nếu theo tính nết xưa kia của y, khẳng định sẽ xử lý hết thảy đám người này rồi! Ngay cả lăng trì xử tử cũng không đủ, từ khi Hoàng đế bị hãm hại không thể không đi tha hương đến nơi Mạc Bắc xa xôi thì lòng cũng dần giống như sắt thép, thập phần tàn bạo không thèm cố kỵ chuyện gì.

Cho nên ở trong mắt Hoàng đế những người này quả thực chính là không biết sống chết.

Nhưng Hoàng đế lại phá lệ hơi có chút do dự, y do dự không phải cảm thấy đứa nhỏ bên trong khá đáng thương, y do dự chính là... Sợ bản thân mình giận tím mặt, sau đó ở trước mặt nàng giết đôi mẹ con này, sẽ làm Chu Thanh Nhược không thoải mái.

Phải biết rằng Chu Thanh Nhược cũng không giống như đám người Thái hậu dẫm xuống vô số thi thể để bò lên, trên tay dính đầy máu tươi, mạng người đối với đám người Thái hậu chẳng là gì cả.

Chỉ nói đến việc đi lên vị trí kia, phỏng chừng Thái hậu giết luôn cả con trai mình cũng không để ý đến đấy chứ?

Nhưng Chu Thanh Nhược không phải thế, cho dù vào cung trên người vẫn không mất đi sự lương thiện vốn có, giống như đóa hoa không bị vấy bẩn, y luôn muốn cứ vậy che chở nàng.

Nhưng cứ chịu đựng như vậy lại không cam lòng! Hoàng để chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết! Y nhấc chân lên lại buông xuống, nhấc chân rồi buông xuống, vẻ mặt rất phiền não, ánh mắt nhìn vào trong giống như một lưỡi dao sắc bén, tản ra lệ khí làm người ta sợ hãi.

Hai cung nữ đứng trước cửa, Vương Thịnh đứng bên Hoàng đế, các cung nữ thái giám vây quanh bị dọa không dám nói tiếp nữa, chỉ cảm thấy bộ dạng này của Hoàng đế rất dọa người.

Chu Thanh Nhược thấy tình cảnh Lý gia bi thương trong lòng cảm thấy rất khổ sở, cũng không biết nên giúp hay không, giúp như thế nào? Tuy thần thái vợ con Lý Cư làm người ta thương hại, nhưng Lý Cư chống đối Hoàng đế cũng là sự thật, chẳng lẽ nàng phải nói với Hoàng đế người với người ngang hàng sao?

Không nói tới có phải ngang hàng hay không, tính giữa bằng hữu với nhau cũng có lời nói như vậy sao? Nói thẳng ra, ngươi kéo đệ đệ xuống dưới ngươi mới trèo lên tới vị trí hiện nay, lời này quả là rất khó nghe.

Rất nhiều người cảm thấy lời thẳng thắn là một loại thật tình, nhưng Chu Thanh Nhược thấy rằng, cái gọi là thẳng thắn bất quá chính là không đủ tôn trọng đối phương, bởi vì lời nói nói ra khi không cẩn thận suy nghĩ kỹ, ngươi nói có tôn trọng hay không?

Lòng Chu Thanh Nhược suy nghĩ rối ren, lại thấy đứa nhỏ quả thật đáng thương, nghĩ Lý Cư xem như là một nhân tài khó có được, cũng muốn bảo vệ, nếu thật để hắn chết, có phải sẽ làm rất nhiều người thất vọng đau khổ? Đối với dân chúng mà nói hắn chính là một vị quan tốt che chở thương yêu dân đúng không?

Nhưng một bên lại cảm thấy Lý Cư nói chuyện như vậy, ngay cả nàng cũng sẽ tức giận, lại nói rốt cuộc nàng phải khuyên Hoàng đế thế nào đây? Tuy nàng và Hoàng đế vô cùng khắng khít thân mật, nhưng mà cũng không thân mật đến mức thổ lộ tình cảm với nhau..., theo ý nàng hai người vẫn còn con đường dài phải đi.

Dù sao hôn nhân cũng cần dây dưa thân mật đúng không?

Vào lúc này để nàng xuất đầu? Có được không?

Ngay lúc Chu Thanh Nhược cảm thấy khó khăn, bỗng nhiên nàng nhìn thấy phía dưới cửa trúc tương phi lộ ra đôi giày kim tuyến thêu Ngũ Trảo Kim Long (rồng vàng năm móng vuốt), dùng chỉ vàng bao quanh đôi giày.

Vậy chẳng phải... Lòng Chu Thanh Nhược cả kinh, lập tức tâm tư linh động, trong đầu đã nghĩ ra một biện pháp, có lẽ biện pháp này có thể cho mọi người vui mừng cũng không chừng?

Ánh mắt Chu Thanh Nhược lộ ra vài phần nóng lòng muốn thử.

Hoàng đế nghe thấy đứa nhỏ này không ngừng khóc lóc nỉ non, Chu Thanh Nhược lại không chịu hé răng, trong lòng rất phiền chán, nghĩ không thể để đôi mẹ con này hồ nháo như thế, vậy giống cái gì?. Khi dễ Chu Thanh Nhược tâm địa tốt bụng sao? Cùng lắm thì gạt Chu Thanh Nhược xử trí là được thôi, tóm lại y tuyệt đối sẽ không tha cho các nàng!

Ngay lúc Hoàng đế nghĩ muốn chuẩn bị đi vào, chợt nghe Chu Thanh Nhược cất tiếng chất vấn, y cũng dừng bước lại.

Chu Thanh Nhược mang vẻ mặt lạnh lùng, nói với Ôn thị phu nhân Lý Cư, “Ta vốn cho là Lý đại nhân chỉ có chút không phân biệt tôn ti, không biết tiến thoái, ai biết nương tử và nữ nhi của hắn cũng là bộ dáng như vậy, khó trách hắn có thể dõng dạc trước mặt Bệ hạ như vậy, ngạo mạn châm chọc!”

Ôn thị sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Chu Thanh Nhược, thấy nàng vừa rồi còn ôn nhu dịu dàng, lúc này lại ưỡn ngực thẳng lưng, đôi mắt lạnh lẽo, tỏ vẻ tức giận, lại nghe những lời này, cảm thấy bất lực trời đất quay cuồng, nhưng vẫn cố nén nước mắt ôm lấy nữ nhi đang ở dưới chân Chu Thanh Nhược.

Mà phu nhân của Từ Bảo Thần ngồi một bên đang mong đợi mẹ con Ôn thị được như ý trong lòng cũng cả kinh, nhớ tới lời nói của trượng phu mình, nói vị nương nương này vừa nhìn đã biết tính tình rất tốt, nàng không đồng ý cũng chỉ là không muốn nhúng tay vào chuyện của Hoàng đế, nhưng chờ nàng nhìn thấy vợ con Lý Cư khóc lóc khổ sở, tất sẽ mềm lòng, ai không có cha mẹ đứa nhỏ?

Có điều phải nhớ, hoặc là đi tới buổi chiều, hoặc buổi sáng chưa chín ngọ, trước khi Bệ hạ hạ triều.., bây giờ Huyên phi nương nương và Bệ hạ cùng một chỗ, nếu để Bệ hạ bắt gặp, tâm tư của chúng ta sẽ uổng phí.

Mới vừa rồi nương nương còn tốt lắm, thậm chí lộ ra vẻ mặt đồng cảm, thế nào trong phút chốc đã thay đổi sắc mặt rồi? Mắc lỗi chỗ nào?

Xưa nay phu nhân Từ Bảo Thần Uông thị đều luôn nghe theo lời trượng phu, vẫn rất nghe lời, cũng đã cẩn thận chuẩn bị ra cửa sớm một chút, nhưng buổi sáng hôm nay vì nha hoàn không cẩn thận vụng về đổ nước canh lên y phục nàng, chọc tức nàng không thôi, phát hỏa xử trí tiểu nha hoàn này, lại đi thay quần áo, lúc này mới làm trễ nãi thời gian...

Khoan đã, chẳng lẽ nói Bệ hạ đã hạ triều rồi sao? Nàng vội vàng chuyển động con ngươi nhìn quanh bốn phía, kết quả khi nhìn về hướng cửa thiếu chút nữa hít một ngụm khí lạnh, giày thêu Ngũ Trảo Kim Long trừ Hoàng đế còn có ai (rồng vàng năm móng vuốt)?

Trong đầu lại nghĩ tới lời nói trượng phu Từ Bảo Thần, nàng phải dè dặt cẩn thận đấy, nếu gặp chuyện chẳng may không chừng ngay cả ta Bệ hạ cũng sẽ không thích.”

Uông thị luôn luôn lấy trượng phu Từ Bảo Thần đặt lên trên hết, nhớ hắn từ một đứa con trai của tú tài từng bước từng bước đi tới bây giờ, gian khổ trong đó không phải người ngoài nào có thể hiểu được, lúc đi theo Đức Vũ Hoàng đế từng để lại một bức di thư cho nàng, lúc ấy nàng khóc đến ngất đi, còn tưởng rằng lần từ biệt này chính là vĩnh biệt, kết quả năm năm sau Đức Vũ Hoàng đế cướp được Đại Bảo, mà trượng phu Từ Bảo Thần của mình cũng trở thành đệ nhất sủng thần của Hoàng đế.

Nàng không quan tâm vinh quang, chỉ cần có thể gặp lại trượng phu, cả gia đình có thể hòa hòa mỹ mỹ sống qua ngày, đây là chuyện nàng nằm mơ cũng muốn, lúc ấy lòng âm thầm thề muốn cùng trượng phu cứ như vậy sống an ổn qua ngày.

Ai biết hôm nay lại phải... Nghĩ tới đây Uông thị đang nhìn mẹ con Lý Cư cũng không có thương hại như vừa rồi, thậm chí có mấy phần giận chó đánh mèo, nếu không phải lời nói Lý Cư chẳng phân biệt trường hợp làm sao để nàng lâm vào tình cảnh như vậy?

“Nương nương, ngài muốn phạt thì phạt ta đi?” Ôn thị ôm chặt đứa nhỏ, đỏ mắt khẩn cầu.

Chu Thanh Nhược đang muốn nổi giận, lại nghe Uông thị cướp lời nói, “Nương nương, là ta không biết nặng nhẹ mang hai người này vào cung, làm lòng nương nương khó chịu, thật sự tội đáng chết vạn phần.”

Đúng, ngay tức khắc Uông thị ra quyết định vứt bỏ mẹ con Ôn thị này, so với sĩ đồ (đường làm quan) trượng phu mình, hai người này thì xem là gì chứ?

“Nương nương, ta sẽ dẫn người đi ngay, mong nương nương chớ giáng tội.”

Đôi mắt tiểu nữ nhi Lý Cư ngập tràn nước mắt, giả vờ đáng thương nhìn Chu Thanh Nhược nói: “Nương nương, con không đi, van cầu ngài cứu phụ thân con.” Sau đó thoát khỏi lồng ngực Ôn thị quỳ gối trước Chu Thanh Nhược.

Ôn thị thấy nữ nhi quá ngốc nghếch, lại không nhịn được lệ rơi như mưa, cảm thấy tim mình như bị đao cắt.

Sắc mặt Chu Thanh Nhược lạnh lùng quát lớn: “Ôn thị, ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy Bệ hạ xử trí đúng không?”

Ôn thị hoảng sợ lắc đầu, nói: “Không phải, ta chưa từng nghĩ như vậy.”

“Ngươi đã cảm thấy Bệ hạ xử trí đúng, vậy tại sao còn ở chỗ nào muốn ta vì Lý đại nhân nhà ngươi đi cầu cạnh? Pháp bất dung tình, nếu Lý đại nhân làm ra chuyện mình không nên làm thì cũng nên chịu trách nhiệm về hành vi của mình! Lại nói hôm nay ngươi nói tốt để người được giữ lại, ngày mai hắn lại khóc liền được miễn tội, vậy luật pháp Đại Chu ta còn khả thi được sao?” Chu Thanh Nhược buộc miệng nói ra, nói năng rõ ràng lưu loát.

Hoàng đế ở bên ngoài nghe lời Chu Thanh Nhược nói trong lòng mặt mày cũng dần như hòa, Chu Thanh Nhược làm vậy mới đúng, đối với những người không biết nặng nhẹ thế này phải quát lớn, sau đó lại chăm chú lắng nghe tiếp.

Vương Thịnh vừa thấy thần thái của Hoàng đế trong lòng không nhịn được nghĩ, vậy là có hi vọng rồi!

Ở bên trong Chu Thanh Nhược không để mẹ con Ôn thị giải thích tiếp tục nói, “Đừng lắc đầu, rõ ràng các ngươi cảm thấy Lý đại nhân đã vất vả công lao càng lớn, nhưng quả thật bởi vì chống đối Bệ hạ lúc này mới bị trị tội, điều này thật sự quá oan uổng đúng không? Nhưng hôm nay Lý đại nhân không thèm cố kỵ gì nói thẳng với Bệ hạ, ngày mai lại có người khác noi theo, vậy long uy của Bệ hạ chúng ta ở đâu chứ? Phải biết Bệ hạ là chân long thiên tử, là người tôn quý nhất trên đời này, chẳng lẽ sau này bị loại vũ nhục hơn thế này cũng phải chịu đựng hay sao? Mạo phạm thiên uy chính là trọng tội!”

Phu nhân Từ Bảo Thần Uông thị thiếu chút nữa quỳ xuống đất, hình như nương nương vẫn chưa hết giận, ngược lại tức giận càng ngày càng bộc phát lớn hơn, bây giờ phải làm sao mới đúng?

Mẹ con Ôn thị đã bị lời Chu Thanh Nhược làm cho á khẩu không trả lời được, thế nào cũng không thể nói ra lời phản bác, vậy theo lời của Chu Thanh Nhược, Lý Cư là tự làm tự chịu, chính y nói năng không thỏa đáng, mạo phạm thiên uy bị nghiêm trị, cũng nên chịu trách nhiệm vì tội lỗi mình, lúc này nàng đi cầu tình là nói Hoàng đế xử trí không đúng! Nàng đi cầu tình chính là bất mãn với Hoàng đế.

Nàng làm sao có lá gan bất mãn với Hoàng đế? Ôn thị chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, giống như rơi xuống vực sâu, trước mặt như tối đi, nghĩ đến chắc là xong rồi?

Ngoài cửa mặt mày Hoàng đế dãn ra, cảm thấy từng câu từng chữ Chu Thanh Nhược nói đều đúng như y nghĩ trong lòng..., dĩ nhiên y cũng không phải chưa từng nghe lời nịnh nọt như vậy, nhưng Chu Thanh Nhược không phải nói thẳng trước mặt mình, hai là nữ tử hắn yêu thương, dĩ nhiên phân lượng tất nhiên khác nhau.

Đám người Vương Thịnh rõ ràng cũng cảm thấy vẻ mặt Hoàng đế đã buông lỏng rất nhiều, nghe lời nói bên trong phòng cũng biết nhất định Chu Thanh Nhược xử trí làm Hoàng đế rất hài lòng,, nghĩ thầm, vẫn là nương nương lợi hại, thế nhưng cự tuyệt quả quyết như vậy! Nếu là phụ nhân bình thường lòng làm sao có thể xuống ác như vậy? Đừng nói đến đứa trẻ đang khóc lóc, ngay cả nhìn thấy một con mèo chết cũng phải khổ sở nửa ngày không đúng sao?

Vốn Vương Thịnh cảm thấy Chu Thanh Nhược không phải nữ tử tầm thường, không như vậy làm sao có thể để Đức Vũ Hoàng đế coi trọng như vậy, lúc này lại thấy Chu Thanh Nhược xử trí xuất sắc, từ đó về sau càng cung kính Chu Thanh Nhược hơn, dĩ nhiên đây là nói sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương