Mặc dù Lý Cư xuất thân hàn môn (gia đình nghèo), nhưng cưới nương tử cũng là một đại gia tộc, lúc ấy Ôn thị gả cho y cũng mang theo hai ngàn lượng đồ cưới đi qua, mười mấy năm qua càng kinh doanh càng phát đạt, ở kinh thành mua liền hai tòa nhà, lại vì Lý Cư sinh ba nhi tử hai nữ nhi, rất được mẫu thân Lý Cư yêu thích, Lý Cư cũng rất kính trọng nàng, luôn không nạp thiếp, cả gia đình hòa hòa mỹ mỹ, ngày qua ngày trôi qua rất an ổn.

Nếu như có điều gì khiến Lý gia cảm thấy lo lắng, đó chính là tính khí Lý Cư, ngày ngày trong lòng đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ vì tính tình của y mà có bất trắc.

Kết quả rất nhanh chuyện này đã xảy ra.

Họ được tin Lý Cư bị nhốt vào đại lao là nửa đêm hôm ấy, mẫu thân Lý Cư ôm Ôn thị khóc ròng nói, “Con ta có tính khí thối đólà giống phụ thân nó, cha nó làm tiên sinh cả đời, cũng đáng lắm, thế nhưng tính khí này mà làm quan quả thật rất không thích hợp, nhưng nó lại thông minh ham học, đọc sách tốt, sao ta có thể chặt đứt tâm niệm của nó? Phải biết tất cả đều là thứ phẩm chỉ có học cao mới tốt lên không đúng sao?”

Ôn thị vốn cho là lão thái thái xuất thân không cao, tất sẽ khó chung sống, bất quá khi ấy nàng xem trọng nhân phẩm của Lý Cư mà thôi, cũng không quan tâm những thứ này, dù sao khuyết điểm cũng không che lấp được ưu điểm, nhưng sau khi nàng gả vào mới phát hiện, bà bà thế mà rất sáng suốt, hơn nữa đối nàng rất hòa ái, ngay cả khi Lý Cư không nhịn được nói chuyện lớn tiếng với nàng cũng sẽ khiển trách y.

“Nương tử con ở nhà cũng được ăn sung mặc sướng, nhạc phụ con cũng vì thấy ngươi đắc dụng lúc này mới ngầm cho phép hôn sự của các con, lại còn mang theo rất nhiều đồ cưới, trước kia mẹ mặc một bộ tơ lụa Hồ Nam cũng phải cân nhắc một phen, nương tử con tới đã cho ta rất nhiều, đến nỗi mỗi ngày mặc một bộ cũng mặc không hết, đây là công lao của ai hả? Chẳng lẽ là con à? Con thấy chút bổng lộc nhỏ nhoi của con nuôi nổi mẹ không? Lại nói một người xuất thân nông dân chân chất như con, thì có tư cách gì nổi giận nàng? Ngoại trừ con biết chút ít chữ nghĩa ra, thì có tài năng gì?” Nói toạc thẳng ra làm Lý Cư pahst một chút tính tình cũng không được.

Lúc ấy nước mắt Ôn thị cứ chảy suốt, nghĩ thật đã gặp được bà bà tốt rồi, đại đa số bà bà đều cảm thấy nhi tử nhà mình tốt, quở trách nàng dâu, nhưng bà bà nhà nàng lại che chở nàng như vậy, từ này về sau nàng cũng ít dè dặt hơn, càng tận tâm hầu hạ bà bà, tình cảm mẹ chồng nàng dâu càng hết sức tốt đẹp, ngay cả Lý Cư cũng có lúc bất đắc dĩ nói, thế nào nương tử mới giống con ruột của ngài vậy.

Gia đình hòa thuận tất nhiên sẽ dưỡng ra những đứa con ngoan, ba nhi tử của Lý Cư lớn nhất cũng đã mười hai mười ba, cũng rất thông minh, đã vào học Quốc Tử Giám, hai đứa con khác cũng thông minh học giỏi, có rất nhiều người nói không chừng lần này Lý gia có thể ra ba Tiến sĩ luôn đấy.

Chỉ tiếc lúc này nghe được tin tức Lý Cư, giống như sấm sét giữa trời quang vậy..., ba nhi tử đều trở về nhà, Đại nữ nhi và Nhị nữ nhi đều đã lập gia đình, chỉ có tiểu nữ nhi hầu hạ dưới gối, lúc này cùng người nhà ôm nhau khóc rống.

Lão thái thái oán hận nói, “Phải chi ta ngoan tâm không để nó ra làm quan.”

Đại Lang Lý gia vì đi học ở Quốc Tử Giám nên có chút kiến thức, thấy người nhà khóc chết khóc sống, dụi dụi nước mắt nói, “Nương, ngài đi nói với cữu cữu một chút, xem xem có thể tìm người khơi thông hay không?”

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt trông chờ nhìn Ôn thị, trong lòng Ôn thị cũng khổ não, nếu là trước kia nàng còn có thể trở về nhà mẹ đi tìm người, nhưng là bây giờ, sau khi Đức Vũ Hoàng đế lên ngôi, nhà bọn họ đã không còn có thế lực như lúc trước, thật ra cũng không chỉ là nhà bọn họ, rất nhiều nhà có công lao đã không lực ảnh hưởng nhiều như trước nữa, hình như Hoàng đế đặc biệt chán ghét những thế gia đại tộc này, ngược lại càng muốn sử dụng những người xuất thân hàn môn.

Thấy vẻ mặt Ôn thị, trong lòng Đại Lang Lý gia cũng hiểu rõ, phương pháp đó là không được, cả nhà im lặng, tiểu nữ nhi Ôn thị hỏi, “Vậy phụ thân sẽ thế nào?”

Lý gia Đại Lang mặt xám như tro tàn nói, “Chọc giận thánh nhan, bị áp giải vào tử lao, hơn phân nửa đã không có hy vọng.” Bạn đồng học học cùng y ở Quốc Tử Giám, có người là phụ thân ở Hình bộ, đã từng nói cho y biết, , vào tử lao cũng xem như đã chết rồi, Đại Chu triều cũng chỉ có một người đi ra từ trong tử lao, đó là danh tướng tiếng tăm lừng lẫy khắp chốn, đệ nhất Vũ Định Hầu, từng theo Thái tổ tranh đấu giành thiên hạ, lập được công lao hãn mã, nghe nói lúc trước phu nhân Vũ Định Hầu bệnh qua đời, Thái tổ muốn gả công chúa cho y, nhưng y sống chết không thuận theo, do đó mới chọc giận Hoàng đế, vào tử lao, nhưng sau khi Hoàng đế tức qua lại không bỏ được, lúc này mới đưa người đi ra.

Lý Gia Đại Lang nghĩ, chẳng lẽ phụ thân có thể sánh cùng với danh tướng tiếng tăm lừng lẫy Vũ Định Hầu sao?

Mặc dù y cảm thấy phụ thân rất có tài, nhưng so sánh cùng với vị Vũ Định Hầu, dĩ nhiên vẫn chưa đủ tầm, nghĩ như vậy, trong lòng càng rối rắm khổ sở.

Tiểu nữ nhi của Lý Cư khóc nức nở, “Chẳng lẽ không nghĩ được cách nào sao? Hu hu, con nhớ phụ thân.” Tiểu nữ nhi Lý Cư năm nay mới tám tuổi, rất được người trong nhà sủng ái, lúc này đoán chừng phụ thân có đi không trở lại, nước mắt như những hạt trân châu tuôn mãi không ngừng.

Ôn thị nhớ đến hình dáng ngày thường của Lý Cư, cắn răng nói, “Ta bất chấp mặt mũi, cũng phải đi van cầu người.” Một người khéo lẽo như Ôn thị dĩ nhiên biết lần này trượng phu dữ nhiều lành ít, nhưng nhìn nữ nhi còn tấm bé, bà bà lớn tuổi, Đại nhi tử có gương mặt non nớt nhưng lại phải gánh vác gánh nặng gia đình, lòng khổ sở như đao xoắn, quyết tâm đập nồi dìm thuyền sống mái một trận, cuộc sống trong nhà nếu không có Lý Cư thì sống ra sao? Chỉ cần có một chút hi vọng cũng phải thử.

Lão thái thái vội bảo nha đầu mang hộp trang sức ra ngoài, đưa cho nàng dâu nói: “Ta cùng không có bao nhiêu bạc, chỗ này là đồ trang sức, con mang đi bán hết đi, chỉ cần có thể tìm người thuyết phục được tốn bao nhiêu cũng được không cần tiết kiệm bạc.”

Tiểu nữ nhi Lý Cư vội đứng lên, rứt trâm cài trên đầu mình xuống, lại cởi vòng ngọc trên tay mình khóc ròng nói, “Mẫu thân, lấy cái này cũng bán đi, con muốn cứu phụ thân.”

Ôn thị nhìn đôi mắt đen như mực của tiểu nữ nhi trong mắt tràn khát vọng đối với phụ thân, trong lòng đau xót, nước mắt không cầm được chảy xuống.

Ngày hôm sau, Ôn thị đi ngay đến Từ phủ, đó là gia phủ của Từ Bảo Thần mưu sĩ (quân sư) của Hoàng đế, mặc dù không lớn, nhưng bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, cửa quanh năm đều có xe ngựa dừng, phần lớn là muốn từ Từ Bảo Thần được bí quyết thăng tiến.

Sau khi Ôn thị xuống xe ngựa nôn nóng đứng đó, nàng sớm biết người đến cửa cầu xin Từ gia rất nhiều, nhưng tình cảnh thế này nàng nhìn thấy bước chân cũng ngại ngùng.

Nàng nắm danh thiếp trong tay, lại sờ sờ năm ngàn lượng ngân phiếu trong túi, mang theo tâm tình thấy chết không sờn đi tới, nghe nói tử tù cả ngày không thấy ánh sáng, môt ngày chỉ cho ăn một bữa, cũng không biết hiện giờ phu quân thế nào.

Người giữ cửa thấy một vị phụ nhân tới đây, rất không kiên nhân bĩu môi nói, “Ngài tìm ai?”

Trước cửa Tể tướng là quan thất phẩm, những người này trước đến giờ đều là mắt chó nhìn người thấp, Ôn thị cũng không so đo, đưa ra danh thiếp của mình, gã sai vặt giữ cửa liếc nhìn danh thiếp, thế nhưng lại lộ ra vẻ mặt có chút kinh ngạc, có điều chỉ nhìn nàng tử trên xuống dưới, một lúc lâu cũng không nói gì.

Trong lòng Ôn thị lo lắng bất an, nghĩ tới ngay cả người cũng không được gặp, thì nói chi đến cứu người..., nàng còn nhớ rõ Công Bộ Chủ Bộ người quan hệ thân thiết với Lý Cư nói cho nàng hay, nói bây giờ người có thể cứu phu quân nàng cũng chỉ có mỗi vị Từ Bảo Thần này thôi.

Lúc Ôn thị cho là nàng phải đợi rất lâu, gã sai vặt giữ cửa nói, “Là gia quyến của Lý đại nhân à? Được rồi, mời ngài vào.”

Ôn thị thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi vào.

Từ phủ không lớn, qua cổng xây bằng tường làm bình phong đã thấy một nha hoàn trẻ tuổi đứng chờ nàng nói, “Là Lý phu nhân ạ, phu nhân chúng ta đã chờ ngài lâu, đi bên này.”

Chờ đến buổi tối khi ra khỏi Từ phủ, trên mặt Ôn thị hơi hưng phấn, lại hơi mờ mịt lo lắng, nhớ tới lời Từ phu nhân nói, diễn đàn , đại nhân nhà ta thường hay khen Lý đại nhân, là một rường cột nước nhà, chỉ tiếc Lý đại nhân chống đối Bệ hạ quá mức kích động..., nói đến người có thể khuyên Bệ hạ hồi tâm chuyển ý cũng chỉ có Huyên phi nương nương trong cung thôi.

Lúc ấy nàng quỳ xuống dập đầu Từ phu nhân, nói, nếu có thể cứu tướng công nhà ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp ân huệ phu nhân.

Dường như Từ phu nhân rất hài lòng với thái độ của nàng, nói nàng trở về chuẩn bị kỹ lưỡng, còn hỏi trong nhà có con hay không, Ôn thị nghe được ý nghĩ huyền diệu trong đó, lập tức nói trong nhà có một tiểu nữ nhi tuổi còn khá nhỏ rất ngây thơ, Từ phu nhân càng cười rạng rỡ hơn, nói, vậy thì ngày mai nhớ mang đứa bé này theo, Huyên phi nương nương rất hiền hậu, rất thích trẻ nhỏ.

Mấy ngày nay thật ra Chu Thanh Nhược cũng rất do dự, lúc ấy Lục Bội Ninh và Từ Bảo An đến đây gặp nàng, hy vọng nàng có thể thuyết phục Hoàng đế thả Lý Cư, lúc ấy nàng đã trực tiếp cự tuyệt hai người, nguyên nhân không gì khác, nàng cảm thấy mình còn chưa tới mức có thể can thiệp quyết định của Hoàng đế, thậm chí nói, dù có ảnh hưởng đi chăng nữa, nàng đối với chuyện trong triều một chữ cũng không biết, chỉ bằng lời nói hai người kia rằng người đó tốt đã đường đột đi khuyên Hoàng đế sao?

***

Hoàng đế phát giận trong Ngự Thư phòng, đập đồ đạc nát bấy, còn đánh chết hai người thái giám, phía sau Tiền điện, tất cả mọi người đều run lẩy bẩy, trong hậu cung này, chủ tử chính là tất cả, hắn giữ quyền sinh sát của ngươi, ai cũng không dám vượt một bước qua Lôi Trì.

Hôm nay Vương Thịnh cực kỳ hối hận, hối hận tại sao mình lại chạy đi theo Hoàng đế làm gì, hôm qua Huyên phi nương nương còn nói điều chế hoa lộ, y nên đi theo hỗ trợ mới đúng, như vậy thì có thể tránh bão táp ngày hôm nay rồi!

Nhưng bây giờ chuyện gì cũng đã trễ, y thận trọng đi theo, chỉ sợ Hoàng đế đến ngay cả mặt mũi của y cũng không để ý, giống như hai thái giám trước đó trực tiếp đánh chết rồi.

Không thể không nói, Đức Vũ Hoàng đế thật đúng là người... lòng dạ độc ác, tính tình hung tàn, mỗi lần nổi giận, ngươi đều có thể cảm thấy lệ khí trên người y!

Nghĩ tới một chút đã cảm thấy sợ hãi rồi.

Thế mà chờ đến khi Hoàng đế nhàn nhã trở về Ngự Bảo điện, Vương Thịnh còn tưởng có Huyên phi nương nương ở đây, tâm tình Hoàng đế có thể tốt hơn một chút, nhưng có ai ngờ tới, lúc này Huyên phi nương nương lại đang ở trong thính đường gặp phu nhân của Từ Bảo Thần?

Hiển nhiên Hoàng đế rất không vui, nhấc chân đi ngay đến phòng khách gặp khách của Chu Thanh Nhược.

Mới vừa đi tới bên ngoài phòng đã nghe được bên trong có một nữ hài tử đang khóc lóc nói, “Nương nương, phụ thân con thật sự là người tốt, lúc ở Đại Hưng bách tính còn nói sẽ xây ngôi miếu cho phụ thân con, phụ thân lại nói đó chỉ là chuyện ông phải làm..., phụ thân cũng chưa bao giờ thu tiền của người, truyện Thịnh thế sủng phi được đăng duy nhất trên diễn đàn , đã từng có một thân sĩ đến gặp phụ thân lúc thẩm án để cho hắn thắng, ông liền trực tiếp cự tuyệt.”

Sắc mặt Hoàng đế tái xanh, Vương Thịnh vừa nhìn vừa ngẫm nghĩ, thôi rồi, đây là muốn xảy ra chuyện mà!

“Bọn họ nói phụ thân con nói chuyện không nên nói, con tới chịu phạt thay ông có được không? Nương nương, ngài cứu phụ thân con đi!”

Chu Thanh Nhược nhìn đứa trẻ ngây thơ đôi mắt tràn ngập nước mắt, giống như viên ngọc đen bị ngập nước, sóng sánh mờ mịt, lại thấy bé còn nhỏ tuổi như vậy đã bất chấp tất cả, đập đầu đến tím bầm một mảng, trong lòng dâng lên cảm xúc rất khó chịu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương