Thịnh Sủng Thê Bảo
-
Chương 181: Hờn mát
💋 edit: Phương Moe 💋
Tuy Lục Lưu có tâm bồi thê tử nhưng Giang Diệu mỗi ngày cũng có một số việc phải làm.
Trước khi Giang Diệu và Lục Lưu rời khỏi kinh thành thì việc hôn nhân của Lục Bồng Bồng cũng đã được định ra rồi.
Lục công tử Trử Khiêm là người thành thực đôn hậu, đáng giá để phó thác chuyện chung thân đại sự cả đời.
Năm nay Lục Bồng vừa mới cập kê thì Trử gia liền không thể chờ đợi được nữa mà nhanh chóng muốn cưới con dâu về nhà.
Có điều trong lòng Giang Diệu cũng rõ ràng —— đó cũng không phải là Trử gia sốt ruột mà là tân lang Trử Khiêm sốt ruột. Trử Khiêm yêu thích cháu gái nàng như thế đúng là một chuyện tốt.
Trước đó vài ngày, hai bên gia đình đã định ngày tháng đó chính là vào ngày mười lăm tháng mười một.
Tính toán ra thì thời gian cũng chỉ còn một tháng nữa.
Điền thị là kế mẫu của Lục Bồng Bồng nên Lục Bồng Bồng xuất giá sẽ do Điền thị chuẩn bị các thứ.
Nhưng Lục Bồng Bồng lại xuất giá từ Tuyên Vương phủ, vì thế mà không thể quá mức sơ sài, mà Điền thị lại không có kinh nghiệm ở phương diện này nên nàng liền thương lượng cùng Giang Diệu một chút.
Giang Diệu tuy cũng chưa từng xử lý qua việc này nhưng đến cùng thì nàng vẫn thật lòng yêu thương cô cháu gái này, nàng hy vọng có thể làm cho Bồng Bồng rạng rỡ khi xuất giá thế nên nàng liền thương lượng những việc chuẩn bị cho thành thân cùng Điền thị suốt cả ngày.
Mặt trời đã sắp lặn, ánh tà dương rơi chênh chếch vào sau sườn núi thì lúc này Lục Bồng Bồng mới tự mình đưa Giang Diệu trở về Ngọc Bàn viện.
Lục Bồng Bồng ở độ tuổi mười vốn, dung mạo so với trước thì càng xinh đẹp hơn, cử chỉ cũng tự nhiên hào phóng hơn, đã không còn nhát gan rụt rè như lúc trước. Có điều do tính tình trời sinh nên nàng rất yên tĩnh ít nói.
Lục Bồng Bồng thân mật kéo cánh tay Giang Diệu, nói:
“Mấy ngày nay làm phiền Tam thẩm thẩm phải nhọc lòng rồi.”
Lục Bồng Bồng biết kế mẫu không hiểu những chuyện này nên mọi chuyện đều phải nhờ đến Tam thẩm thẩm, nhưng Tam thẩm thẩm lại rất kiên trì giúp đỡ, tuy rằng tuổi chỉ lớn hơn nàng có một tuổi nhưng lại là người rất có chủ kiến, không hổ danh là người xuất thân từ Trấn Quốc Công phủ.
“Bồng Bồng cũng đã gọi ta một tiếng thẩm thẩm vậy những chuyện này là chuyện ta nên làm. Chờ đến thời điểm xuất giá thì ta lại cho Bồng Bồng thêm ít đồ cưới —— ”
Lục Bồng Bồng vội nói:
“Tam thẩm thẩm, không cần đâu! Bồng Bồng đã xem qua danh sách mà nương đưa cho, thật sự đã nhiều lắm rồi…”
Nàng cắn cắn môi rồi nói tiếp:
“Cha của Bồng Bồng không còn chân mà Tam thúc lại đồng ý thu nhận và giúp đỡ gia đình Bồng Bồng như vậy đã là rất tốt rồi, Bồng Bồng làm sao có thể…”
Hơn nữa nàng cũng biết Trử Khiêm thật tâm yêu thích nàng nên hắn sẽ không để ý đồ cưới của nàng có bao nhiêu đâu. Nghĩ tới vị hôn phu mày rậm mắt to kia là trong lòng Bồng Bồng liền nổi lên ngọt ngào.
Giang Diệu biết cháu gái hiểu chuyện, nàng bèn nói:
“Đây không đơn thuần là ý của ta mà đây cũng là ý tứ của Vương gia.”
Lục Bồng Bồng kinh ngạc:
“Tam… Tam thúc?”
Giang Diệu gật đầu, chậm rãi mở miệng nói tiếp:
“Trong thường ngày tuy rằng Tam thúc của Bồng Bồng không tiếp xúc nhiều với Bồng Bồng, mà hắn cũng là người ít lời thiếu ngữ nhưng hắn đối với cô cháu gái là Bồng Bồng thì vẫn rất thương yêu. Bồng Bồng xuất thân từ Tuyên Vương phủ nên ngày sau gả tới Trử gia thì mọi người cũng sẽ kính trọng Bồng Bồng hơn. Với lại đồ cưới đối với cô nương gia là rất trọng yếu, Trử gia đông người, hơn nữa lại có người làm quan to nhưng của cải thực chất lại không nhiều.. Nếu như trong tay Bồng Bồng mà dư dả một chút thì làm việc gì cũng tiện hơn.”
Lục Bồng Bồng khẽ mỉm cười, nói:
“Vẫn là Tam thẩm thẩm nghĩ chu đáo. Tam thẩm thẩm yên tâm, Bồng Bồng gả vào Trử gia thì nhất định sẽ hiếu thuận với trưởng bối và hầu hạ phu quân thật tốt.”
Giang Diệu nghe thấy lời này liền trêu ghẹo:
“Nhanh như vậy đã kêu phu quân?”
Da mặt Lục Bồng Bồng rất mỏng, chỉ khi ở trước mặt Giang Diệu thì mới thoáng hoạt bát hơn. Vào lúc này lại bị chính Giang Diệu trêu ghẹo nên nàng mắc cỡ gò má đỏ chót, chỉ kém nước đào hầm tự chôn mình xuống dưới, nàng vò vò khăn tay xấu hổ nói:
“Tam thẩm thẩm…
Cho dù Lục Bồng Bồng không nói thì Giang Diệu cũng biết một năm qua sợ là Trử lục công từ kia đã biểu hiện không ít ở trước mặt tiểu cô nương. Như vậy cũng tốt, nếu Trử lục công tử yêu thích Bồng Bồng như vậy thì sau này gả đến Trử gia, đôi tiểu phu thê này sẽ trải qua những tháng ngày ngọt ngào, đây là chuyện làm người ta rất hài lòng.
Ngượng ngùng qua đi, Lục Bồng Bồng do dự một chút rồi mới hỏi:
“Tam thẩm thẩm, Bồng Bồng có thể nhờ người một chuyện được không?”
Giang Diệu mỉm cười nói:
“Yên tâm đi, ta sẽ thay Bồng Bồng chăm sóc thật tốt cho cha mẹ Bồng Bồng và Bình Ca.”
Đúng là một nữ tử thông tuệ, nàng còn chưa nói đến mà Tam thẩm thẩm cũng đã nghĩ đến.
Lục Bồng Bồng cười khanh khách nói:
“Đa tạ Tam thẩm thẩm.”
Sau đó lại nghĩ tới điều gì, Lục Bồng Bồng như tiểu hài tử nói:
“Trước đây Bồng Bồng còn nghĩ không biết sau này Tam thúc sẽ lấy người như thế nào. Thậm chí Bồng Bồng còn lo lắng liệu Vương phi có thể ghét bỏ chúng ta hay không… hồi tết Nguyên Tiêu ở trên thuyền hoa gặp được Tam thẩm thẩm, Bồng Bồng liền cảm thấy Tam thẩm thẩm là người thiện tâm nên nhất thời trong lòng cũng yên lòng.”
Giang Diệu tinh tế đánh giá tiểu cô nương này, nàng cảm thấy tiểu cô nương mi thanh mục tú lại ngoan ngoãn hiểu chuyện. Cô nương làm người yêu thương như vậy thì khẳng định khi gả tới Trử gia cũng sẽ khiến người Trử gia yêu thích.
Lục Bồng Bồng biết mấy ngày nay Tam thúc đang nhàn rỗi ở quý phủ nên nàng chỉ đưa Tam thẩm thẩm đến cửa viện chứ không có đi vào.
Giang Diệu coi Lục Bồng Bồng như người nhà mình, thế nên nàng cũng không khách khí. Sau khi căn dặn thêm vài câu thì nàng liền một mình trở về phòng.
Vừa vào đến phòng đã thấy nam nhân đang cẩn thận từng li từng tí nâng chân của tiểu tử lên để thay tã cho hắn.
Tiểu tử nằm trên giường la hán nghiêng đầu sang thấy nàng thì hưng phấn kêu vài tiếng.
Giang Diệu thấy thế liền nhanh chóng đi đến bên giường, thấy mông tiểu tử ướt nhẹp mà vẻ mặt Lục Lưu thì âm u, nàng còn cho rằng Lục Lưu ghét bỏ tiểu tử, nàng bèn nói:
“Nếu không thì để thiếp làm cho.”
Vậy mà Lục Lưu không hề lên tiếng, động tác nhuần nhuyễn nhanh chóng đổi tã mới cho tiểu tử.
Giang Diệu nghĩ từ lúc tiểu tử này sinh ra thì thời gian Lục Lưu chăm sóc hắn so với nàng còn nhiều hơn nên làm sao có chuyện Lục Lưu ghét bỏ tiểu tử đây?
Nàng nhìn khuôn mặt mập mạp của tiểu tử một chút, thấy trong miệng hắn phun bong bóng mưa và a a nha nha cùng nàng nói chuyện.
Nhưng Giang Diệu làm sao hiểu được lời của nhi tử mập nên nhất thời nàng cũng không biết vì sao tâm tình Lục Lưu không vui.
Giang Diệu đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, sau đó mới chợt hiểu rõ ràng, nàng nhanh chóng ôm lấy cánh tay Lục Lưu nói.
“Bồng Bồng sắp thành thân, có một số việc Nhị tẩu lại không hiểu nên mới cùng thiếp thương lượng một chút. Chàng cũng đã nói sẽ không bạc đãi Bồng Bồng, hôn lễ này phô trương nên đương nhiên sẽ náo nhiệt, vì thế việc cần chuẩn bị cũng nhiều hơn. Lục Lưu…”
Thế mà Lục Lưu vẫn không lên tiếng.
Hừ! Đúng là quá hẹp hòi. Trong lòng Giang Diệu lầm bầm một tiếng rồi mới nói:
“Thiếp biết mấy ngày nay lạnh nhạt chàng, nếu không thì ngày mai chúng ra cùng đi Pháp Hoa tự bái Bồ Tát được không?”
Trong lòng Lục Lưu thực sự cáu kỉnh, hắn hảo tâm hảo ý để trống mấy ngày để ở bên tiểu thê tử, vậy mà nàng ngược lại thì tốt rồi, mỗi ngày đều bận tíu tíu rồi đem nhi tử ném cho hắn, nàng đúng là so với hắn còn muốn bận bịu hơn!
Nam nhân nhíu chặt mày vẫn chưa dãn ra, bộ mặt xấu xí này giống như người ta đang thiếu bạc hắn vậy.
Nhưng Giang Diệu cũng tự biết mình đuối lý, nàng vốn muốn tiếp tục dỗ dành hắn thì lại nghe thấy âm thanh của Bảo Cân ở bên ngoài thế nên nàng mới buông cánh tay đang ôm tay Lục Lưu ra, ôn nhu nói:
“Thiếp trước tiên đi ra bên ngoài một chút…”
Nói xong nàng xoa bóp cánh tay nhi tử mập dặn dò:
“Triệt nhi ngoan ngoãn cùng chơi với cha nha!”
Lục Lưu làm sao lại thực sự giận dỗi với tiểu thê tử được, hắn chỉ đang làm bộ làm tịch vậy thôi, chỉ cần nàng dỗ mấy câu là sẽ lập tức tiêu tan, vậy mà nàng lại chẳng quan tâm hắn và cứ đi như thế…
Sắc mặt Lục Lưu khó chịu, hắn cúi đầu nhìn nhi tử mập tinh thần thoải mái trong lồng ngực hắn, đúng là ngoan ngoãng nghe lời mẫu thân, hiện nay đang ngẩng đầu lên a a a a cùng hắn nói chuyện.
Lục Lưu nhíu mày lại, nhìn khuôn mặt như tiểu bánh bao trong lồng ngực, thầm nghĩ: ai muốn cái tiểu bánh bao này chơi cùng chứ! =.=
Giang Diệu đi tới bên ngoài, thấy vẻ mặt Bảo Cân thì trong lòng cũng đoán được mấy phần, nàng hỏi:
“Tra được?”
Tuy là hỏi nhưng giọng điệu này đã là chắc chắn.
Bảo Cân gật đầu, nói:
“Nô tỳ tận mắt thấy đại thiếu nãi nãi cùng Tam gia lén lút gặp gỡ tại trạch viện. Trạch viện kia trên danh nghĩa là của Tam gia mà trước đây Tam gia đã từng thu xếp cho đại thiếu nãi nãi ở đấy. Vừa nãy nô tỳ theo đại thiếu nãi nãi xuất môn thì thấy đại thiếu nãi nãi lén lén lút lút từ cửa sau vào toà nhà, sau một canh giờ thì đại thiếu nãi nãi được Tam gia tự mình đưa ra ngoài….”
Đúng là trong dự liệu của Giang Diệu.
Bảo Cân cũng cảm thấy chuyện như vậy thực sự là xấu xa, bèn cẩn thận nói:
“Trong lòng Vương phi đã có tính toán?”
Tuy sai người đi điều tra nhưng Giang Diệu chưa từng trải qua chuyện như này bao giờ, hơn nữa chuyện của Tam thúc cùng Tạ Nhân không đến phiên nàng nhúng tay.
“Trước mắt thì chưa, để ta suy nghĩ thêm một chút.”
“Vương phi đừng trách nô tỳ lắm miệng, chuyện xấu mặt như này Vương phi không tham gia vào thì tốt hơn.”
Đạo lý này Giang Diệu cũng rõ ràng. Nếu như không có Lục Tư Tề kia thì nàng xác thực không quản chuyện này.
“Ta biết rồi, em cũng cực khổ rồi. Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, buối tối để Mặc Cầm và Mặc Kỳ gác đêm là được.”
Lúc này Bảo Lục liền phúc thân và lui ra ngoài.
(๑>◡<๑)
Ngày hôm sau Giang Diệu cùng Lục Lưu ôm nhi tử đi tới Pháp Hoa tự.
Lúc đầu Giang Diệu vốn không định mang nhi tử mập đi cùng, vì nhìn gương mặt bình tĩnh không gợn sóng của Lục Lưu thì nàng chỉ có thể để tiểu tử này uất ức ở nhà một mình.
Tiểu tử đáng thương kia ngày thường thích nhất là dán lấy mẫu thân, nếu mẫu thân bận bịu thì sẽ có cha ôm. Vào lúc này thấy cha và mẫu thân đi ra ngoài chơi bỏ lại hắn cô đơn một mình, hắn liền khóc lặng không thành tiếng, nước mắt nước mũi tùm lum, khỏi nói có bao nhiêu đau lòng.
Cuối cùng Giang Diệu thực sự không đành lòng nên nàng chỉ có thể mang nhi tử mập cùng đi.
Vào lúc này trên xe ngựa có tình cảnh thế này: nhi tử mập vui cười hớn hở khua tay múa chân cùng nàng, còn gương mặt tuấn tú của Lục Lưu thì nhạt hơn nước ốc, một câu cũng không chịu nói với nàng.
Trong lòng Giang Diệu thầm thán: nếu không phải tên tiểu tử nhà ngươi khóc lóc nhất định đòi đi theo thì cha ngươi có thể trưng ra cái bộ mặt thối này sao?
Chính lúc Giang Diệu đang buồn phiền thì không hiểu sao xe ngựa lại bỗng nhiên bị xóc nảy lên.
Vì Giang Diệu đang ôm nhi tử nên không có tay để giữ thăng bằng, nhưng nam nhân bên cạnh lại ngay lập tức đem mẹ con hai người ôm lấy rồi bảo hộ vững vàng trong lồng ngực hắn.
Một trận xóc nảy vừa hết thì Lục Hà bên ngoài mới nói:
“Vừa nãy trên đường có mấy cái hố to làm xe ngựa bị xóc này, Vương gia và Vương phi không có chuyện gì chứ?”
Lục Lưu chỉ nhàn nhạt nói một câu:
“Không có chuyện gì.”
Hắn vẫn ôm thê nhi không buông tay ở trong lòng, chỉ ôn nhu hỏi:
“Có chỗ nào bị đau không?”
Một đôi mắt to vui vẻ nhìn Lục Lưu, nàng lắc đầu một cái và nói:
“Thiếp không sao cả.”
Được mẫu thân cùng cha che chở, tiểu tử không tim không phổi khúc khích kêu:
“Nha nha nha…”
Không những không chấn kinh mà nhìn bộ dáng này còn thật vui vẻ cơ đấy…
Giang Diệu cười cười, lúc này nàng mới cùng Lục Lưu nói chuyện.
Cho bậc thang để xuống nên Lục Lưu tự nhiên cũng thuận thế leo xuống. Gương mặt tuấn tú vốn lạnh lẽo như tuyết mùa đông đang tan thì từ từ đã trở nên ôn hoà. Chỉ là đối với tiểu tử hay phá đám trong lồng ngực thê tử thì Lục Lưu ngay cả một ánh mắt tốt cũng không chịu cho.
Tiểu tử cũng là có chút tức giận, không để ý tới thì không để ý tới, hắn chỉ đem đầu nhỏ vùi ở trong lồng ngực mẫu thân, ăn no nê rồi bắt đầu ngủ.
Phu thê hai người đến Pháp Hoa tự, tiểu tử này vẫn ngủ như trư, thế nên Lục Lưu liền ôm hắn.
Hai người bái phật xong thì đi đến phía rừng hoa quế.
Đi tới một chỗ nghỉ ngơi, Giang Diệu nhìn thấy bộ bàn ghế đá đặt ở góc, nàng liền hướng về phía Lục Lưu cười cười và ngẩng mặt lên hỏi:
“Chàng còn nhớ không?”
Lục Lưu sao có thể không nhớ cơ chứ? Lúc đó hắn ôm tiểu cô nương lên để cho nàng xem tổ chim trên cây…Lúc ấy hắn đơn thuần chỉ muốn dỗ nàng vui vẻ và muốn nhìn nàng toét miệng cười lộ ra hàm răng bị thiếu mất chiếc răng cửa kia.
Chỉ là hắn không nghĩ tới tiểu cô nương này sẽ trở thành thê tử của hắn…
Nghĩ như vậy Lục Lưu bèn cúi đầu nhìn nhi tử đang ngủ như trư trong lồng ngực mình, hắn liền cảm thấy nhìn nhi tử cũng hợp mắt hơn mấy phần.
Giang Diệu cũng cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, nàng không nhịn được mà cười vui vẻ.
Thế mà lúc này ở phía bên kia rừng hoa quế bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử đang ung dung đi tới trước mặt bọn họ rồi hướng về phía bọn họ lễ phép nói:
“Tam thúc, Tam thẩm thẩm… thật là trùng hợp.”
Tuy Lục Lưu có tâm bồi thê tử nhưng Giang Diệu mỗi ngày cũng có một số việc phải làm.
Trước khi Giang Diệu và Lục Lưu rời khỏi kinh thành thì việc hôn nhân của Lục Bồng Bồng cũng đã được định ra rồi.
Lục công tử Trử Khiêm là người thành thực đôn hậu, đáng giá để phó thác chuyện chung thân đại sự cả đời.
Năm nay Lục Bồng vừa mới cập kê thì Trử gia liền không thể chờ đợi được nữa mà nhanh chóng muốn cưới con dâu về nhà.
Có điều trong lòng Giang Diệu cũng rõ ràng —— đó cũng không phải là Trử gia sốt ruột mà là tân lang Trử Khiêm sốt ruột. Trử Khiêm yêu thích cháu gái nàng như thế đúng là một chuyện tốt.
Trước đó vài ngày, hai bên gia đình đã định ngày tháng đó chính là vào ngày mười lăm tháng mười một.
Tính toán ra thì thời gian cũng chỉ còn một tháng nữa.
Điền thị là kế mẫu của Lục Bồng Bồng nên Lục Bồng Bồng xuất giá sẽ do Điền thị chuẩn bị các thứ.
Nhưng Lục Bồng Bồng lại xuất giá từ Tuyên Vương phủ, vì thế mà không thể quá mức sơ sài, mà Điền thị lại không có kinh nghiệm ở phương diện này nên nàng liền thương lượng cùng Giang Diệu một chút.
Giang Diệu tuy cũng chưa từng xử lý qua việc này nhưng đến cùng thì nàng vẫn thật lòng yêu thương cô cháu gái này, nàng hy vọng có thể làm cho Bồng Bồng rạng rỡ khi xuất giá thế nên nàng liền thương lượng những việc chuẩn bị cho thành thân cùng Điền thị suốt cả ngày.
Mặt trời đã sắp lặn, ánh tà dương rơi chênh chếch vào sau sườn núi thì lúc này Lục Bồng Bồng mới tự mình đưa Giang Diệu trở về Ngọc Bàn viện.
Lục Bồng Bồng ở độ tuổi mười vốn, dung mạo so với trước thì càng xinh đẹp hơn, cử chỉ cũng tự nhiên hào phóng hơn, đã không còn nhát gan rụt rè như lúc trước. Có điều do tính tình trời sinh nên nàng rất yên tĩnh ít nói.
Lục Bồng Bồng thân mật kéo cánh tay Giang Diệu, nói:
“Mấy ngày nay làm phiền Tam thẩm thẩm phải nhọc lòng rồi.”
Lục Bồng Bồng biết kế mẫu không hiểu những chuyện này nên mọi chuyện đều phải nhờ đến Tam thẩm thẩm, nhưng Tam thẩm thẩm lại rất kiên trì giúp đỡ, tuy rằng tuổi chỉ lớn hơn nàng có một tuổi nhưng lại là người rất có chủ kiến, không hổ danh là người xuất thân từ Trấn Quốc Công phủ.
“Bồng Bồng cũng đã gọi ta một tiếng thẩm thẩm vậy những chuyện này là chuyện ta nên làm. Chờ đến thời điểm xuất giá thì ta lại cho Bồng Bồng thêm ít đồ cưới —— ”
Lục Bồng Bồng vội nói:
“Tam thẩm thẩm, không cần đâu! Bồng Bồng đã xem qua danh sách mà nương đưa cho, thật sự đã nhiều lắm rồi…”
Nàng cắn cắn môi rồi nói tiếp:
“Cha của Bồng Bồng không còn chân mà Tam thúc lại đồng ý thu nhận và giúp đỡ gia đình Bồng Bồng như vậy đã là rất tốt rồi, Bồng Bồng làm sao có thể…”
Hơn nữa nàng cũng biết Trử Khiêm thật tâm yêu thích nàng nên hắn sẽ không để ý đồ cưới của nàng có bao nhiêu đâu. Nghĩ tới vị hôn phu mày rậm mắt to kia là trong lòng Bồng Bồng liền nổi lên ngọt ngào.
Giang Diệu biết cháu gái hiểu chuyện, nàng bèn nói:
“Đây không đơn thuần là ý của ta mà đây cũng là ý tứ của Vương gia.”
Lục Bồng Bồng kinh ngạc:
“Tam… Tam thúc?”
Giang Diệu gật đầu, chậm rãi mở miệng nói tiếp:
“Trong thường ngày tuy rằng Tam thúc của Bồng Bồng không tiếp xúc nhiều với Bồng Bồng, mà hắn cũng là người ít lời thiếu ngữ nhưng hắn đối với cô cháu gái là Bồng Bồng thì vẫn rất thương yêu. Bồng Bồng xuất thân từ Tuyên Vương phủ nên ngày sau gả tới Trử gia thì mọi người cũng sẽ kính trọng Bồng Bồng hơn. Với lại đồ cưới đối với cô nương gia là rất trọng yếu, Trử gia đông người, hơn nữa lại có người làm quan to nhưng của cải thực chất lại không nhiều.. Nếu như trong tay Bồng Bồng mà dư dả một chút thì làm việc gì cũng tiện hơn.”
Lục Bồng Bồng khẽ mỉm cười, nói:
“Vẫn là Tam thẩm thẩm nghĩ chu đáo. Tam thẩm thẩm yên tâm, Bồng Bồng gả vào Trử gia thì nhất định sẽ hiếu thuận với trưởng bối và hầu hạ phu quân thật tốt.”
Giang Diệu nghe thấy lời này liền trêu ghẹo:
“Nhanh như vậy đã kêu phu quân?”
Da mặt Lục Bồng Bồng rất mỏng, chỉ khi ở trước mặt Giang Diệu thì mới thoáng hoạt bát hơn. Vào lúc này lại bị chính Giang Diệu trêu ghẹo nên nàng mắc cỡ gò má đỏ chót, chỉ kém nước đào hầm tự chôn mình xuống dưới, nàng vò vò khăn tay xấu hổ nói:
“Tam thẩm thẩm…
Cho dù Lục Bồng Bồng không nói thì Giang Diệu cũng biết một năm qua sợ là Trử lục công từ kia đã biểu hiện không ít ở trước mặt tiểu cô nương. Như vậy cũng tốt, nếu Trử lục công tử yêu thích Bồng Bồng như vậy thì sau này gả đến Trử gia, đôi tiểu phu thê này sẽ trải qua những tháng ngày ngọt ngào, đây là chuyện làm người ta rất hài lòng.
Ngượng ngùng qua đi, Lục Bồng Bồng do dự một chút rồi mới hỏi:
“Tam thẩm thẩm, Bồng Bồng có thể nhờ người một chuyện được không?”
Giang Diệu mỉm cười nói:
“Yên tâm đi, ta sẽ thay Bồng Bồng chăm sóc thật tốt cho cha mẹ Bồng Bồng và Bình Ca.”
Đúng là một nữ tử thông tuệ, nàng còn chưa nói đến mà Tam thẩm thẩm cũng đã nghĩ đến.
Lục Bồng Bồng cười khanh khách nói:
“Đa tạ Tam thẩm thẩm.”
Sau đó lại nghĩ tới điều gì, Lục Bồng Bồng như tiểu hài tử nói:
“Trước đây Bồng Bồng còn nghĩ không biết sau này Tam thúc sẽ lấy người như thế nào. Thậm chí Bồng Bồng còn lo lắng liệu Vương phi có thể ghét bỏ chúng ta hay không… hồi tết Nguyên Tiêu ở trên thuyền hoa gặp được Tam thẩm thẩm, Bồng Bồng liền cảm thấy Tam thẩm thẩm là người thiện tâm nên nhất thời trong lòng cũng yên lòng.”
Giang Diệu tinh tế đánh giá tiểu cô nương này, nàng cảm thấy tiểu cô nương mi thanh mục tú lại ngoan ngoãn hiểu chuyện. Cô nương làm người yêu thương như vậy thì khẳng định khi gả tới Trử gia cũng sẽ khiến người Trử gia yêu thích.
Lục Bồng Bồng biết mấy ngày nay Tam thúc đang nhàn rỗi ở quý phủ nên nàng chỉ đưa Tam thẩm thẩm đến cửa viện chứ không có đi vào.
Giang Diệu coi Lục Bồng Bồng như người nhà mình, thế nên nàng cũng không khách khí. Sau khi căn dặn thêm vài câu thì nàng liền một mình trở về phòng.
Vừa vào đến phòng đã thấy nam nhân đang cẩn thận từng li từng tí nâng chân của tiểu tử lên để thay tã cho hắn.
Tiểu tử nằm trên giường la hán nghiêng đầu sang thấy nàng thì hưng phấn kêu vài tiếng.
Giang Diệu thấy thế liền nhanh chóng đi đến bên giường, thấy mông tiểu tử ướt nhẹp mà vẻ mặt Lục Lưu thì âm u, nàng còn cho rằng Lục Lưu ghét bỏ tiểu tử, nàng bèn nói:
“Nếu không thì để thiếp làm cho.”
Vậy mà Lục Lưu không hề lên tiếng, động tác nhuần nhuyễn nhanh chóng đổi tã mới cho tiểu tử.
Giang Diệu nghĩ từ lúc tiểu tử này sinh ra thì thời gian Lục Lưu chăm sóc hắn so với nàng còn nhiều hơn nên làm sao có chuyện Lục Lưu ghét bỏ tiểu tử đây?
Nàng nhìn khuôn mặt mập mạp của tiểu tử một chút, thấy trong miệng hắn phun bong bóng mưa và a a nha nha cùng nàng nói chuyện.
Nhưng Giang Diệu làm sao hiểu được lời của nhi tử mập nên nhất thời nàng cũng không biết vì sao tâm tình Lục Lưu không vui.
Giang Diệu đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, sau đó mới chợt hiểu rõ ràng, nàng nhanh chóng ôm lấy cánh tay Lục Lưu nói.
“Bồng Bồng sắp thành thân, có một số việc Nhị tẩu lại không hiểu nên mới cùng thiếp thương lượng một chút. Chàng cũng đã nói sẽ không bạc đãi Bồng Bồng, hôn lễ này phô trương nên đương nhiên sẽ náo nhiệt, vì thế việc cần chuẩn bị cũng nhiều hơn. Lục Lưu…”
Thế mà Lục Lưu vẫn không lên tiếng.
Hừ! Đúng là quá hẹp hòi. Trong lòng Giang Diệu lầm bầm một tiếng rồi mới nói:
“Thiếp biết mấy ngày nay lạnh nhạt chàng, nếu không thì ngày mai chúng ra cùng đi Pháp Hoa tự bái Bồ Tát được không?”
Trong lòng Lục Lưu thực sự cáu kỉnh, hắn hảo tâm hảo ý để trống mấy ngày để ở bên tiểu thê tử, vậy mà nàng ngược lại thì tốt rồi, mỗi ngày đều bận tíu tíu rồi đem nhi tử ném cho hắn, nàng đúng là so với hắn còn muốn bận bịu hơn!
Nam nhân nhíu chặt mày vẫn chưa dãn ra, bộ mặt xấu xí này giống như người ta đang thiếu bạc hắn vậy.
Nhưng Giang Diệu cũng tự biết mình đuối lý, nàng vốn muốn tiếp tục dỗ dành hắn thì lại nghe thấy âm thanh của Bảo Cân ở bên ngoài thế nên nàng mới buông cánh tay đang ôm tay Lục Lưu ra, ôn nhu nói:
“Thiếp trước tiên đi ra bên ngoài một chút…”
Nói xong nàng xoa bóp cánh tay nhi tử mập dặn dò:
“Triệt nhi ngoan ngoãn cùng chơi với cha nha!”
Lục Lưu làm sao lại thực sự giận dỗi với tiểu thê tử được, hắn chỉ đang làm bộ làm tịch vậy thôi, chỉ cần nàng dỗ mấy câu là sẽ lập tức tiêu tan, vậy mà nàng lại chẳng quan tâm hắn và cứ đi như thế…
Sắc mặt Lục Lưu khó chịu, hắn cúi đầu nhìn nhi tử mập tinh thần thoải mái trong lồng ngực hắn, đúng là ngoan ngoãng nghe lời mẫu thân, hiện nay đang ngẩng đầu lên a a a a cùng hắn nói chuyện.
Lục Lưu nhíu mày lại, nhìn khuôn mặt như tiểu bánh bao trong lồng ngực, thầm nghĩ: ai muốn cái tiểu bánh bao này chơi cùng chứ! =.=
Giang Diệu đi tới bên ngoài, thấy vẻ mặt Bảo Cân thì trong lòng cũng đoán được mấy phần, nàng hỏi:
“Tra được?”
Tuy là hỏi nhưng giọng điệu này đã là chắc chắn.
Bảo Cân gật đầu, nói:
“Nô tỳ tận mắt thấy đại thiếu nãi nãi cùng Tam gia lén lút gặp gỡ tại trạch viện. Trạch viện kia trên danh nghĩa là của Tam gia mà trước đây Tam gia đã từng thu xếp cho đại thiếu nãi nãi ở đấy. Vừa nãy nô tỳ theo đại thiếu nãi nãi xuất môn thì thấy đại thiếu nãi nãi lén lén lút lút từ cửa sau vào toà nhà, sau một canh giờ thì đại thiếu nãi nãi được Tam gia tự mình đưa ra ngoài….”
Đúng là trong dự liệu của Giang Diệu.
Bảo Cân cũng cảm thấy chuyện như vậy thực sự là xấu xa, bèn cẩn thận nói:
“Trong lòng Vương phi đã có tính toán?”
Tuy sai người đi điều tra nhưng Giang Diệu chưa từng trải qua chuyện như này bao giờ, hơn nữa chuyện của Tam thúc cùng Tạ Nhân không đến phiên nàng nhúng tay.
“Trước mắt thì chưa, để ta suy nghĩ thêm một chút.”
“Vương phi đừng trách nô tỳ lắm miệng, chuyện xấu mặt như này Vương phi không tham gia vào thì tốt hơn.”
Đạo lý này Giang Diệu cũng rõ ràng. Nếu như không có Lục Tư Tề kia thì nàng xác thực không quản chuyện này.
“Ta biết rồi, em cũng cực khổ rồi. Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, buối tối để Mặc Cầm và Mặc Kỳ gác đêm là được.”
Lúc này Bảo Lục liền phúc thân và lui ra ngoài.
(๑>◡<๑)
Ngày hôm sau Giang Diệu cùng Lục Lưu ôm nhi tử đi tới Pháp Hoa tự.
Lúc đầu Giang Diệu vốn không định mang nhi tử mập đi cùng, vì nhìn gương mặt bình tĩnh không gợn sóng của Lục Lưu thì nàng chỉ có thể để tiểu tử này uất ức ở nhà một mình.
Tiểu tử đáng thương kia ngày thường thích nhất là dán lấy mẫu thân, nếu mẫu thân bận bịu thì sẽ có cha ôm. Vào lúc này thấy cha và mẫu thân đi ra ngoài chơi bỏ lại hắn cô đơn một mình, hắn liền khóc lặng không thành tiếng, nước mắt nước mũi tùm lum, khỏi nói có bao nhiêu đau lòng.
Cuối cùng Giang Diệu thực sự không đành lòng nên nàng chỉ có thể mang nhi tử mập cùng đi.
Vào lúc này trên xe ngựa có tình cảnh thế này: nhi tử mập vui cười hớn hở khua tay múa chân cùng nàng, còn gương mặt tuấn tú của Lục Lưu thì nhạt hơn nước ốc, một câu cũng không chịu nói với nàng.
Trong lòng Giang Diệu thầm thán: nếu không phải tên tiểu tử nhà ngươi khóc lóc nhất định đòi đi theo thì cha ngươi có thể trưng ra cái bộ mặt thối này sao?
Chính lúc Giang Diệu đang buồn phiền thì không hiểu sao xe ngựa lại bỗng nhiên bị xóc nảy lên.
Vì Giang Diệu đang ôm nhi tử nên không có tay để giữ thăng bằng, nhưng nam nhân bên cạnh lại ngay lập tức đem mẹ con hai người ôm lấy rồi bảo hộ vững vàng trong lồng ngực hắn.
Một trận xóc nảy vừa hết thì Lục Hà bên ngoài mới nói:
“Vừa nãy trên đường có mấy cái hố to làm xe ngựa bị xóc này, Vương gia và Vương phi không có chuyện gì chứ?”
Lục Lưu chỉ nhàn nhạt nói một câu:
“Không có chuyện gì.”
Hắn vẫn ôm thê nhi không buông tay ở trong lòng, chỉ ôn nhu hỏi:
“Có chỗ nào bị đau không?”
Một đôi mắt to vui vẻ nhìn Lục Lưu, nàng lắc đầu một cái và nói:
“Thiếp không sao cả.”
Được mẫu thân cùng cha che chở, tiểu tử không tim không phổi khúc khích kêu:
“Nha nha nha…”
Không những không chấn kinh mà nhìn bộ dáng này còn thật vui vẻ cơ đấy…
Giang Diệu cười cười, lúc này nàng mới cùng Lục Lưu nói chuyện.
Cho bậc thang để xuống nên Lục Lưu tự nhiên cũng thuận thế leo xuống. Gương mặt tuấn tú vốn lạnh lẽo như tuyết mùa đông đang tan thì từ từ đã trở nên ôn hoà. Chỉ là đối với tiểu tử hay phá đám trong lồng ngực thê tử thì Lục Lưu ngay cả một ánh mắt tốt cũng không chịu cho.
Tiểu tử cũng là có chút tức giận, không để ý tới thì không để ý tới, hắn chỉ đem đầu nhỏ vùi ở trong lồng ngực mẫu thân, ăn no nê rồi bắt đầu ngủ.
Phu thê hai người đến Pháp Hoa tự, tiểu tử này vẫn ngủ như trư, thế nên Lục Lưu liền ôm hắn.
Hai người bái phật xong thì đi đến phía rừng hoa quế.
Đi tới một chỗ nghỉ ngơi, Giang Diệu nhìn thấy bộ bàn ghế đá đặt ở góc, nàng liền hướng về phía Lục Lưu cười cười và ngẩng mặt lên hỏi:
“Chàng còn nhớ không?”
Lục Lưu sao có thể không nhớ cơ chứ? Lúc đó hắn ôm tiểu cô nương lên để cho nàng xem tổ chim trên cây…Lúc ấy hắn đơn thuần chỉ muốn dỗ nàng vui vẻ và muốn nhìn nàng toét miệng cười lộ ra hàm răng bị thiếu mất chiếc răng cửa kia.
Chỉ là hắn không nghĩ tới tiểu cô nương này sẽ trở thành thê tử của hắn…
Nghĩ như vậy Lục Lưu bèn cúi đầu nhìn nhi tử đang ngủ như trư trong lồng ngực mình, hắn liền cảm thấy nhìn nhi tử cũng hợp mắt hơn mấy phần.
Giang Diệu cũng cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, nàng không nhịn được mà cười vui vẻ.
Thế mà lúc này ở phía bên kia rừng hoa quế bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử đang ung dung đi tới trước mặt bọn họ rồi hướng về phía bọn họ lễ phép nói:
“Tam thúc, Tam thẩm thẩm… thật là trùng hợp.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook