Thỉnh Cắn Ta Cùng Tổng Giám Cp
-
11: Tôi Nhớ Cô
Từ lúc quan hệ của cả hai xảy ra biến hóa, phảng phất như cái gì cũng có thể nói ra.
Bất quá Thẩm Nịnh Nhược có thể nói ra một cách trắng trợn như vậy quả thật có một chút không thể tin được.
Nàng nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có chút buồn cười, trên thương trường mọi người đều khen nàng miệng lưỡi khôn khéo, lời nói như vàng.
Không nghĩ đến có một ngày, nàng có thể thốt ra những lời như vậy.
Nhưng thật lòng mà nói, xem đến phản ứng của Khâu Dạng nàng vẫn cảm thấy rất là thú vị.
Lông mi Khâu Dạng run lên nhè nhẹ, biểu tình từ mơ hồ lập tức chuyển sang thanh tỉnh, lông mày cũng đi theo nhăn lại, lời lẽ chính đáng cự tuyệt: " Không được."
Mặc dù khi nói ra hai chữ này chính là ý nghĩa đứng đắn.
Nhưng từ miệng Khâu Dạng nói ra ngữ khí lại mang theo không ít hương vị mềm mại.
Suy nghĩ của Thẩm Nịnh Nhược không khỏi nhảy dựng nhớ đến hình ảnh tối qua Khâu Dạng bị nàng áp dưới thân, run rẫy mà kêu lên tên nàng.
Trước giờ chưa từng có ai gọi đến dễ nghe như vậy.
Thẩm Nịnh Nhược lại đưa tay lên, muốn giúp Khâu Dạng chỉnh lại mái tóc, nhưng lần này Khâu Dạng liền tránh né hơn nữa đưa ánh mắt cảnh giác mà nhìn nàng: "Tôi tự làm được."
"Tôi cũng không có nói cô không làm được." Ngón tay của Thẩm Nịnh Nhược liền cuộn lại, nàng hạ tay xuống, cũng không có cảm thấy xấu hổ.
Lại quay về bộ dáng kiêu ngạo vốn có, một chút cũng không thấy ngại mà đi đến sô pha tự nhiên ngồi xuống:" Hôm nay nên cùng cô ở bên này."
Khâu Dạng cũng không để ý tới nàng, xoay người đi phòng tắm, cầm lấy lượt chỉnh sửa mái tóc của mình.
Trong phòng có một cái bàn, bên trên chính là máy tính của Khâu Dạng cùng với con chuột bluetooth.
Màn hình máy tính đã tắt, nhưng cũng không khó đoán được có người dùng nó để làm việc.
Thẩm Nịnh Nhược đợi Khâu Dạng ra tới, làm bộ tò mò mà hỏi: " Đi chơi mà cũng phải giải quyết công việc sao?"
Khâu Dạng ngồi ở trên ghế, đưa lưng về phía Thẩm Nịnh Nhược đáp: "Tôi cũng không có rảnh."
Nàng mở máy tính, click mở văn kiện, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên bàn phím gõ gõ.
Thẩm Nịnh Nhược nhìn mái tóc dài của nàng tản xuống, vẫn là cách thức trả lời cũ: " Tôi cũng không có nói cô rảnh."
Khâu Dạng: "....."
Khâu Dạng quay đầu lại, không nhịn được mà hỏi: " Rốt cuộc cô muốn gì?"
"Người ta đói bụng."
"Nhưng lại không biết ăn cái gì"
"Tiểu Dương có thể cho vài món gợi ý được không?"
Lại là tên gọi "Tiểu Dương" này, Khâu Dạng cảm thấy chính mình còn chưa quen bị gọi như vậy, nghe vào trong tai chỉ càng cảm thụ đến một ít cảm giác phứt tạp.
Bởi vì tối hôm qua Thẩm Nịnh Nhược cũng kêu nàng như vậy, mỗi một ngụm là một tiếng "Tiểu Dương", hơn nữa còn mang theo hơi thở ấm áp kề sát bên tai nàng.
Cái xưng hô này là loại thực thân mật, nhưng quan hệ của nàng và Thẩm Nịnh Nhược cũng không đến trình độ này, còn kém quá xa.
Các nàng hiện tại như cũ xa lạ, chỉ biết được mỗi cái tên cùng giới tính của đối phương.
Mặc dù các nàng đã cùng nhau làm sự tình thân mật nhất trên thế giới.
Khâu Dạng lại xoay người đối diện máy tính, bất quá vẫn mở miệng đáp:" Cô ăn qua mì ở Tây Thành chưa?"
"Chưa"
"Vậy cô liền ăn cái này đi."
Thẩm Nịnh Nhược thực nghe lời, mở ra phần mềm đặt cơm, tìm kiếm một cửa hàng có bán mì được đánh giá cao.
Nàng nhìn vào thực đơn, đầu ngón tay chậm rãi lướt, qua vài giây lại nói: "Tôi cũng đặt cho cô một phần."
Khâu Dạng cự tuyệt: "Tôi không thích ăn mì."
"Vậy cô còn đề cử cho tôi món này??"
Động tác gõ bàn phím của Khâu Dạng đột ngột dừng lại, qua hai giây lại tiếp tục:" Cô đặt đi."
Thẩm Nịnh Nhược mím môi, đáy lòng chợt sinh ra một tia bực bội.
Nàng đoán Khâu Dạng có thể là nhớ đến bạn gái cũ.
Khâu Dạng xác thật nghĩ đến Đào Tư Nhàn, trước khi quen biết Đào Tư Nhàn nàng cũng rất thích ăn mì.
Mì sợi, bún mì, nàng đều thật thích ăn, nhưng mà Đào Tư Nhàn không thích, nàng nói chính mình không chịu được hương vị của mấy món này, sau này ở cùng nhau, nàng liền không cho Khâu Dạng ăn những thứ như vậy.
Vì thế gần ba năm Khâu Dạng cũng không có ăn những món chế biến từ mì, nếu không phải vừa rồi Thẩm Nịnh Nhược nói như vậy nàng liền đã quên mất chuyện này.
Khâu Dạng nhìn nhìn màn hình máy tính, lén lút tràn ra một hơi thở dài.
Tinh tế nghĩ lại một phen, yêu đương cùng Đào Tư Nhàn, nàng đã phải vứt bỏ quá nhều đồ vật.
Thẩm Nịnh Nhược không nói gì nữa, liền dựa lên sô pha bấm bấm di động, lâu lâu lại giương mắt nhìn về phía Khâu Dạng.
30 phút sau, cơm hộp được đưa đến cửa, Thẩm Nịnh Nhược đi lấy, sau đó đem túi đặt trên bàn trà.
"Không gọi mì." Thẩm Nịnh Nhược đem đồ ăn bày ra, biểu tình nhìn không ra cảm xúc "Tôi ăn trước."
Khâu Dạng: "Ùm."
Nàng cũng không quay đầu lại, nhưng thật mau liền ngửi được hương vị của đồ ăn.
Ngày thường Thẩm Nịnh Nhược ăn cơm đều là bộ dáng ung dung, thong thả.
Nhưng hôm nay tốc độ ăn của nàng phá lệ nhanh hơn một chút, không bao lâu liền buông đũa.
Lau khô miệng một chút, nàng nói: "Tôi về phòng."
Khâu Dạng như cũ trả lời: "Ùm."
Thẩm Nịnh Nhược nắm chặt di động, sắc mặt càng thêm âm trầm, chờ đến khi tới cửa Khâu Dạng cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Nàng dứt khoát kéo cửa đi ra ngoài.
Khâu Dạng rốt cuộc có thể nhẹ nhàng thở ra, bị Thẩm Nịnh Nhược nhìn chăm chú khiến thân thể nàng có chút cứng đờ.
Trước khi rời đi Thẩm Nịnh Nhược đã dọn dẹp lại bàn trà một chút, vì vậy thoạt nhìn thật sạch sẽ.
Hiện tại trên bàn vẫn còn đặt một hộp cơm cùng với phần đồ ăn chỉ đụng đến một nữa.
Đồ ăn dường như bị Thẩm Nịnh Nhược cố ý chia ra làm hai phần, bên cạnh tựa hồ một chút cũng chưa có đụng đến.
Khâu Dạng nhấp nhấp đôi môi, nhìn về phía cánh cửa phòng đã được đóng chặt, bắt đầu suy nghĩ thái độ của bản thân đối với Thẩm Nịnh Nhược có phải hay không quá mức lạnh nhạt.
Nhưng là các nàng cũng chỉ là bạn giường mà thôi, cũng không cần quan tâm lẫn nhau, cả hai lại không phải đang yêu đương.
Các nàng tối qua phát sinh quan hệ cũng không phải bởi vì tình yêu.
Trên giường và dưới giường phân càng rõ ranh giới càng tốt, để tránh khỏi sau này sẽ bị vướng phải những gút mắt cùng phiền não không đáng có.
Khâu Dạng cũng không muốn kéo dài mối quan hệ bạn giường này, mấy ngày này ở Tây Thành chính là khoảng thời gian mà nàng có thể phóng túng nhất.
Thẩm Nịnh Nhược biết suy nghĩ của Khâu Dạng là như thế nào nhưng nàng cũng không khỏi cảm thấy bực bội cùng chán nản,Khâu Dạng thật sự xem nàng giống như "Hồng thủy mãnh thú".
(Ý chỉ những mối tai họa ngầm ghê gớm)
Nhưng nàng không phải, từ lúc ở cùng Khâu Dạng nàng đã bắt đầu không còn là chính mình.
Nàng bắt đầu suy nghĩ đến lúc trước, bản thân không nên vì cảm thấy Khâu Dạng đáng thương mà đối với nàng sinh ra tò mò, đã vậy còn đi theo đến tận Tây Thành.
Hiện tại lại vì Khâu Dạng mà ăn không ít mệt mỏi, là điều mà nàng không thể ngờ tới được, bất quá loại cảm giác này cũng thực mới lại.
Thẩm Nịnh Nhược vẫn là lần đầu tiên trải qua.
Trong chốc lát nàng liền khôi phục lại tâm tình của mình, đem máy tính mở ra xem văn kiện mà Kha Diệp Tử vừa gửi tới.
Khi công tác, Thẩm Nịnh Nhược như thay đổi thành người khác, không còn bộ dáng sinh động cùng ngả ngớn như khi đứng trước mặt Khâu Dạng.
Nàng biểu tình ngưng trọng, tỉ mỉ mà đánh giá những nội dung bên trong.
Mỗi lần tập trung làm việc nàng đều dễ dàng mà quên đi thời gian.
Sau khi kết thúc hội nghị video, đồng hồ đã chạy mau đến 5 giờ rưỡi, Thẩm Nịnh Nhược đem máy tính đóng lại, liền đưa tay lên xoa xoa giữa mày.
Bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đã không còn gay gắt như lúc nãy, sắc trời trầm đi không ít, nhưng cũng không ảnh hưởng đến bức tranh hoàng hôn xinh đẹp làm cho lòng người chấn động.
Thẩm Nịnh Nhược thưởng thức một chút liền thu hồi ánh mắt.
Đội ngũ du lịch vẫn còn chưa trở về.
Hôm nay vốn dĩ hẹn Khâu Dạng cùng đi leo núi, nhưng bầu không khí giữa hai người có chút vi diệu,nên không ai nhắc đến một chữ.
Hiện tại muốn đi cũng đã không kịp rồi, bởi vì mặt trời thực mau sẽ rời đi, lúc đó ở bên ngoài tương đối nguy hiểm.
Mới vừa kết thúc suy nghĩ, cửa phòng lại bị gõ vang lên, Thẩm Nịnh Nhược đưa tay vuốt mái tóc ra phía sau một chút sau đó mới đứng lên mở cửa.
Đáng tiếc, người gõ cửa không phải Khâu Dạng mà là Ngô Hiểu Quỳnh cùng Triệu Minh Phân, cả hai vừa cùng đội ngũ trở về.
Bộ dáng hai người thoạt nhìn thật vui vẻ, Ngô Hiểu Quỳnh tươi cười cùng Thẩm Nịnh Nhược nói: " Tiểu Thẩm, con quay video chất lượng thật tốt, suốt ngày hôm nay có thật là nhiều người yêu thích"
"Không phải công lao của con đâu." Thẩm Nịnh Nhược mỉm cười đáp, ánh mắt lại dừng ở cửa phòng Khâu Dạng.
Triệu Minh Phân tươi cười thân thiết: "Tiểu Thẩm, sau này về Vân Thành, dì mời con đến nhà của dì làm khách, a đúng rồi còn có Tiểu Thẩm nữa, hai đứa con đều là đứa trẻ tốt, ngày hôm qua con bé cũng chụp cho dì thật nhiều ảnh đẹp."
"Dạ được." Trước mắt đáp ứng, sau này lại nói.
Dù gì lúc sau về đến Vân Thành, nàng hơn một nữa cũng sẽ không cùng hai người này liên hệ.
Vậy còn Khâu Dạng thì sao?
Sẽ còn liên hệ sao?
Giống như người ở đối diện phòng có thể cảm nhận được ý tưởng của Thẩm Nịnh Nhược, giây tiếp theo liền vang lên tiếng mở cửa, cánh cửa càng lúc càng được mở rộng, bóng dáng của Khâu Dạng cũng liền theo đó mà xuất hiện trước mặt mọi người.
Triệu Minh Phân vội vàng hỏi: "Tiểu Khâu, trong người con thế nào rồi? Có thấy đỡ hơn chưa?"
Ánh mắt của Thẩm Nịnh Nhược cùng Khâu Dạng ở không trung giao hội trong chốc lát, Khâu Dạng liền hướng về phía hai người dì lộ ra một chút tươi cười: " Dạ, không có việc gì rồi, cảm ơn hai dì quan tâm."
Vậy là tốt rồi." Ngô Hiểu Quỳnh gật đầu,"Vậy hai đứa mau đi ăn cơm chiều đi, ăn xong sớm một chút trở về,trời mau tối rồi bên ngoài nguy hiểm lắm."
"Dạ."
Triệu Minh Phân cùng Ngô Hiểu Quỳnh căn dặn xong cũng liền rời đi, hành lang lại có những người khác đi ngang qua lại.
Thẩm Nịnh Nhược cùng Khâu Dạng mỗi người đứng ở một bên cửa, ánh mắt cả hai tương giao, một người biểu tình lãnh đạm, một người khuôn mặt bình tĩnh.
Sau một lúc lâu, hành lang liền trở nên yên tĩnh.
Khâu Dạng mở miệng nói: "Không phải nói hôm nay ở phòng của tôi sao?"
Yết hầu Thẩm Nịnh Nhược động một chút, nàng rút ra chìa khóa phòng của mình, đem cửa đóng lại liền bước về phía phòng Khâu Dạng.
Bên này cửa cũng lập tức được đóng lại, chỉ còn lại một tiếng "Phanh" vang vọng trên hành lang.
Bên cạnh cửa được bày trí một cái tủ không cao không thấp, dùng để đặt đồ vật.
Thẩm Nịnh Nhược đem Khâu Dạng ôm lên, làm nàng ngồi phía trên đầu tủ.
Ánh mắt hai người chăm chú nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Qua vài giây, Thẩm Nịnh Nhược mở miệng, biểu tình của nàng thả lỏng xuống, trong mắt cũng dần mang theo ý cười: "Còn sớm như vậy, mời tôi qua đây làm gì?"
Hai tay Khâu Dạng nhẹ nhàng nhấc lên, duỗi ra phía trước một chút liền câu lấy cổ Thẩm Nịnh Nhược.
Nàng nghiêng nghiêng đầu một chút làm ra bộ dáng như đang suy tư, sau đó một bên hướng cơ thể về phía Thẩm Nịnh Nhược một bên nhẹ nhàng đáp: "Muốn ngủ cô."
"Được không?"
Lời này giống như đúc câu trả lời của Thẩm Nịnh Nhược ở vài tiếng trước.
Chờ Khâu Dạng nói xong, đôi môi của nàng chỉ còn cách môi Thẩm Nịnh Nhược một hai cm.
Hô hấp của cả hai một lần nữa đan xen với nhau.
Thẩm Nịnh Nhược rũ rũ đôi mắt, liền kêu một tiếng: "Tiểu Dương......"
"Làm sao vậy?" Khâu Dạng nói ba chữ này cũng nghe không được rõ ràng, bởi vì nàng đã chủ động hôn lên đôi môi của Thẩm Nịnh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược không trả lời, đôi tay nàng vòng lấy eo Khâu Dạng, không hề do dự mà đưa đầu lưỡi của mình dò xét ra bên ngoài.
Bắt đầu một nụ hôn ướt át.
Muốn nói gì đây?
Lời nàng nói vài tiếng trước, kỳ thực không phải là: "Muốn ngủ cô."
Mà là --
" Tôi nhớ cô."
******************
Thoại của tác giả:
Thẩm đại tổng giám: Tôi bị sao thế này???
Thoại của editor:
Thẩm đại tổng giám: Thôi xong cuộc đời, bị tiếng sét ái tình đánh trúng đã vậy còn có xu hướng thích bị ngược????.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook