Khâu Dạng trở về phòng, đem bức màn kéo ra.

Thời tiết hôm nay cùng hôm qua giống nhau, đều thật đẹp.

Bất quá hiện tại cũng không có nắng chiều để xem, hoàng hôn cũng không nhân lúc nàng ngủ mơ màng mà rời đi, nàng cũng không có lấy camera ra tới.

Cửa sổ mở ra, có gió nhè nhẹ mà thổi tới.

Khâu Dạng nhắm đôi mắt lại thở dài một hơi.

Phiền muộn của nàng như hòa vào làn gió bay đến những địa phương xa xôi.

Còn có sáu ngày.

Con số này có thể làm người thanh tỉnh trong nháy mắt.

Di động đặt ở trên giường lúc này chợt vang lên vài tiếng, Khâu Dạng liền liếc mắt nhìn qua.

Nàng không biết là ai gọi đến, nhưng tại thời gian đi làm như lúc này gọi đến thì hơn 50% là Đào Tư Nhàn.

10 giờ rưỡi chính là thời gian mà Đào Tư Nhàn rời giường.

Hơn nữa công việc của Đào Tư Nhàn chính là tiếp viên hàng không, một tuần chỉ làm việc bốn ngày hai ngày còn lại được nghĩ.

Vì vậy cũng chỉ có nàng là rảnh rỗi vào buổi sáng thứ hai.

Khâu Dạng kéo kéo khóe miệng, trào phúng chính mình còn có thể nhớ rõ lịch trình của nàng như vậy.

Nàng đi qua, khom lưng cầm lấy điện thoại.

Quả nhiên hiển thị người gọi đến là Đào Tư Nhàn, Khâu Dạng ấn từ chối.


Đào Tư Nhàn chưa từ bỏ ý định, lại gọi đến lần nữa.

Khâu Dạng lại tiếp tục ấn từ chối.

Lần này Đào Tư Nhàn không gọi đến nữa, mà là giống ngày hôm qua gửi tin nhắn Wechat đến cho nàng --
[Dạng Dạng, mình muốn nghe giọng nói của cậu, lúc trước cậu từng nói nếu mình gọi cho cậu, cậu sẽ không bao giờ không tiếp.

]
[Dạng Dạng, mình nhớ cậu, cậu có nhớ mình không?]
[Dạng Dạng, mình sai rồi, cậu xem như mình chưa từng có cuộc hôn nhân này được không?]
Nhìn xem.

Đây đều là tiếng người sao?
Khâu Dạng không thể tin được lại có người đạo đức kém như vậy, bất quá nàng cũng vô cùng cảm tạ Đào Tư Nhàn, nếu không phải có những lời nói ghê tởm như này đập tan điểm mấu chốt của nàng, có lẽ nàng sẽ còn đối với Đào Tư Nhàn ôm một chút hy vọng mỏng manh.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao nàng không xóa số của Đào Tư Nhàn.

Câu nói "Nếu con người ta thay đổi ký ức họ sẽ càng trở nên mê người" cũng tự nhiên không thể áp dụng trên người Khâu Dạng.

Mặc dù phương pháp hiện tại như là lưỡi đao trát đến trong lòng càng nhiều vết thương nhưng nó cũng giúp cho nàng càng thêm thanh tỉnh.

Nguyên lai người mà nàng từng thích, là một kẻ khốn nạn như vậy.

Khâu Dạng chớp chớp mắt, hốc mắt có chút chua xót.

Không khỏi nhớ đến hình ảnh nàng cùng Đào Tư Nhàn ở chung với nhau.

Thẩm Nịnh Nhược đúng lúc này gõ cửa.

Tất cả suy nghĩ của Khâu Dạng bị kéo lại, nàng đưa mắt nhìn về phía cửa.


Khâu Dạng mím môi, vẫn là đi qua mở cửa ra chỉ để lộ một khoảng trống nhỏ.

"Không phải ngủ sao?" Thẩm Nịnh Nhược đứng ở cửa cũng không có ý định đi vào bên trong, nàng mới vừa giúp Ngô Hiểu Quỳnh và Triệu Minh Phân quay video xong.

Khâu Dạng lãnh đạm trả lời: "Bị đánh thức"
Ý nghĩa chính là nói Thẩm Nịnh Nhược gõ cửa làm ồn đến nàng.

Thẩm Nịnh Nhược nhướng mày, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Khâu Dạng, quầng thâm trên mắt vẫn là thực rõ ràng.

Muốn giảm quầng thâm mắt, cách đầu tiên chính là phải nghỉ ngơi cho thật tốt.

Thất tình có thể khiến cho người ốm yếu tiều tụy, Thẩm Nịnh Nhược lại đem tầm mắt dời xuống nhìn về phía chiếc cằm có chút gầy nhọn của Khâu Dạng.

Nàng chợt nổi lên tâm tư, mở miệng đề nghị: " Buổi chiều chúng ta đi ra ngoài chơi đi."
Khâu Dạng giương mắt, khuôn mặt vẫn là biểu tình cự tuyệt cùng người khác tiếp xúc:" Không đi."
Thẩm Nịnh Nhược đôi mắt hơi hạ, sau đó lại nói:" Cô bình thường có hay vận động ở nhà không?"
Ánh mắt Khâu Dạng mang theo một chút kì quái mà nhìn nàng, cũng không có trả lời.

"Nếu có tại sao thể lực lại kém như vậy."
Khâu Dạng:"......"
Xác thật, nàng không thường vận động, cho nên tối hôm qua lăn lộn chưa được bao lâu nàng liền chịu không nổi.

Thẩm Nịnh Nhược như nhìn thấu được suy nghĩ của nàng, mỉm cười đưa tay ra vuốt vuốt mái tóc của Khâu Dạng lại nói:" Buổi chiều cùng nhau đi leo núi."
"Mất công buổi tối lại không có sức lực để ngủ tôi."
Khâu Dạng hiện tại đã quen với hình thức ở chung như vậy của cả hai, nàng sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ, bất quá liền "Ùm" một tiếng xem như đáp lại.

"Được rồi, ngoan ngoãn đi ngủ đi." Thẩm Nịnh Nhược thu hồi tay.


Khâu Dạng không chút do dự, đem cửa đóng lại.

Thẩm Nịnh Nhược nhìn số phòng, ánh mắt hiện không rõ cảm xúc.

Nàng có chút không hiểu tâm tư của chính mình, tình huống cũng có chút kỳ quái.

Nguyên nhân duy nhất mà nàng đi theo Khâu Dạng đến Tây Thành chính là muốn xem trạng thái của một người khác bị hại như nàng trong mối quan hệ này.

Nhưng hiện tại nàng tựa hồ đem chính bản thân mình trộn lẫn đi vào.

Cái này cũng chưa tính là gì, nàng thậm chí đã bắt đầu quan tâm đến đối phương, chẳng sợ tìm đủ mọi thứ lý do làm đối phương đồng ý.

Chỉ có nàng biết, nàng hẹn Khâu Dạng cùng mình đi leo núi chỉ là để Khâu Dạng buổi tối mệt mỏi sau đó có thể đi ngủ sớm một chút.

Cái này ngủ chính là đơn thuần mà ngủ một giấc đến sáng.

Thẩm Nịnh Nhược suy nghĩ một hồi có chút bực bội, liền quay về phòng của chính mình.

Trên giường tựa hồ còn lưu lại một ít hương vị sữa tắm của Khâu Dạng, Thẩm Nịnh Nhược tinh tế mà ngửi ngửi một chút, sau đó nhắm mắt lại, nhưng cũng không có ngủ.

Không phải nàng không buồn ngủ mà là có một chút không quen.

Nàng đứng dậy, lấy sáp thơm mà mình đem theo từ trong vali ra đốt lên một chút, sau đó lại lần nữa bò lại trên giường, lần này mới thành công mà đi vào giấc ngủ.

Đây là thói quen của Thẩm Nịnh Nhược lúc ngủ, chất lượng giấc ngủ của nàng luôn không tốt, nhưng nếu đốt một chút sáp thơm nàng sẽ ngủ ngon hơn rất nhiều.

Tối hôm qua được xem như một lần ngoại lệ, sau khi cùng Khâu Dạng làm xong quả thật là bị mệt đến, đôi mắt vừa nhắm lại ý thức liền mơ hồ, hơn nữa đã thật lâu nàng không có ngủ đến yên ổn như vậy.

Thẩm Nịnh Nhược bị điện thoại đánh thức, bất quá nàng cũng đã ngủ được hai tiếng.

Nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, là Kha Diệp Tử cấp dưới của nàng.

" Tổng giám " Kha Diệp Tử mở miệng liền vào thẳng vấn đề: " Công ty cuối cùng cũng quyết định hợp tác với Vạn Danh."
Đôi mắt của Thẩm Nịnh Nhược lập tức mở ra:" Vạn Danh?"
Kha Diệp Tử cho rằng Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy Vạn Danh không đủ tư cách, lập tức nói ra một chút ưu điểm:" Kỹ thuật của Vạn Danh ở mảng này tương đối thành thục, điều kiện bọn họ đề ra cũng rất phong phú, hạng mục trước mắt cùng Vạn Danh hợp tác chính là lựa chọn tốt nhất của chúng ta."
Thẩm Nịnh Nhược hơi mỉm cười, nhưng ngữ khí vẫn không nghe ra cảm xúc khác thường:" Đã biết."

"Khi nào kí hợp đồng?"
"Ngày 25"
"Phải đợi ngài trở về"
"Được, tôi biết rồi."
"Một lát nữa đem những hồ sơ liên quan gửi qua cho tôi."
Kha Diệp Tử ngữ khí cung kính: " Vâng."
Kết thúc trò chuyện, Thẩm Nịnh Nhược liền lục tìm những thông tin mà lúc trước Diêu Dao gửi đến.

Phần ký lục tin nhắn của tuần trước có thông tin của Khâu Dạng.

Nếu nàng nhớ không lầm, công ty mà Khâu Dạng đang làm việc chính là Vạn Danh.

Nàng gõ vào tìm kiếm từ ngữ mấu chốt, quả nhiên lịch sử trò chuyện liền hiện lên tin nhắn liên quan đến thông tin của Khâu Dạng.

Chức vụ của Khâu Dạng ở Vạn Danh là phó bộ trưởng, mới 25 tuổi đạt đến được vị trí này năng lực quả thực không tồi.

Đầu ngón tay Thẩm Nịnh Nhược trượt lên trượt xuống một chút, cuối cùng cũng bấm trở về.

Còn sáu ngày.

Chỉ còn có sáu ngày.

Ánh mắt Thẩm Nịnh Nhược tối tăm, nàng liếc mắt nhìn thời gian biểu hiện trên di động, nhanh một chút.

Nàng nhéo nhéo giữa mày liền rời giường thay đổi quần áo, sau đó rút đi chìa khóa bước đến trước phòng Khâu Dạng gõ gõ cửa.

Qua mười giây Khâu Dạng mới mở cửa, mái tóc nàng có chút loạn biểu hiện mới vừa tỉnh ngủ: "Làm sao vậy?"
Thẩm Nịnh Nhược lần này không lại đứng ở cửa, nàng đi vào, trên mặt hiện lên tươi cười: "Muốn ngủ cô."
"Được không?"
***************
Thoại của tác giả:
Tiểu Dương: Đi thôi, chúng ta ra ngoài leo núi.

Thoại của editor:
Tiểu Dương: Được thôi, chúng ta cùng nhau ngủ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương