Sở Thiên Hùng dẫn Sở Thiên Ngưng rời đi khiến Lam Duẫn Nhân và Liễu Nhược Y cảm thấy xấu hổ. Không biết nên khóc hay nên cười:
- Chúng ta có cháu nội nhưng lại mất con dâu. Anh nói xem chúng ta phải là gì đây?
Lam Duẫn Nhân cũng rơi vào tình trạng như vợ mình, lắc đầu thở dài:
- Anh cũng không biết phải làm sao đây? Sở Thiên Hùng là 1 kẻ nóng nảy, anh sợ anh ta sẽ không để yên chuyện này.
Hắc Yến Nhi cả mừng, giả vờ trưng bộ mặt đưa đám đi đến chỗ 2 người:
- Con xin lỗi 2 người. Chỉ vì muốn cho con trai có thể nhận cha làm 2 người mất đi 1 cô con dâu. Con xin gửi con trai mình lại cho mọi người chăm sóc. Coi như nó không có người mẹ tồi tệ này.
Diễn xuất quá tuyệt vời của Hắc Yến Nhi với vài giọt nước mắc cá sấu lại làm tấm lòng lương thiện, thương người của Liễu Nhược Y:
- Mẹ con 2 người hãy ở cùng nhau đi. Còn việc này ta sẽ tính sau. Bây giờ tôi không biết phải làm thế nào?
Nói rồi lại bật khóc. Có tiếng bước chân và tiếng quải trượng tiến lại gần

CỘP CỘP CỘP

- Làm gì khóc như đưa đám thế?- giọng của 1 người phụ nữ già tuổi hơi khàn.
Lam Duẫn Nhân và Liễu Nhược Y nhìn thấy người này bèn đứng phắt dậy, đồng thanh hô:
- Mẹ! Sao ngài đến đây?
- Ta nghe tin cháu trai bảo bối gặp nạn nên đến. Các người bây giờ còn cấm bà già này đến thăm cháu sao?

Đây chính là truyền thuyết Lam lão phu nhân a. Trương Minh Nguyệt từ 18 tuổi gả vào Lam gia thành vợ cả của Lam lão đại tướng Lam Duẫn Thành. Năm 19 tuổi hạ sinh trưởng tử là Lam Duẫn Nhân. Không biết lão thái bà có biện pháp gì mà Lam lão thái gia chỉ độc sủng 1 mình bà, không có thêm bất kì người khác. Xót thê tử đau đớn khi phải mang thai rồi sinh con nên Lam gia chỉ có 1 mình Lam Duẫn Nhân. Vì vậy địa vị của bà ở Lam gia ngày càng lớn mạnh, không ai là không phải nghe lời. Bà rất hài lòng về con dâu Liễu Nhược Y nên đã nhanh chóng hỏi cưới về cho Lam Duẫn Nhân. 2 người có Lam Duẫn Ninh thì cũng là lúc Lam lão thái gia qua đời. Từ đó bà chuyển về quê thanh tĩnh, sống an nhàn để tiện chăm sóc phần mộ của chồng. Lam lão phu nhân tuy hài lòng về con dâu cả nhưng lại chán ghét 4 người con dâu sau vì xuất thân hèn mọn của họ không xứng với Lam Duẫn Nhân. Bà tức giận đến nỗi không đến thăm 2 người nữa. Còn về cháu dâu Sở Thiên Ngưng tuy xuất thân là con nhà thế gia nhưng gả vào Lam gia được 2 năm mà tin vui vẫn không hề có. Lão thái bà cho rằng nàng là đồ vô dụng nên rất có hiềm khí với nàng. Đã lâu lắm rồi 2 vợ chồng Lam Duẫn Nhân và Liễu Nhược Y mới gặp lại bà bà.


Lão thái bà bực bội vì 2 vợ chồng Lam Duẫn Nhân luôn làm trái ý mình. Nhìn sang bên cạnh Liễu Nhược Y thấy Hắc Yến Nhi đang khóc. Nhìn qua nhìn lại thì thấy đây không phải là Sở Thiên Ngưng, lão thái thái bực dọc:
- Nha đầu Thiên Ngưng đâu rồi? Chồng nằm bệnh viện mà lại không ngó ngàng gì đến là sao? Cô ta không được dạy về đạo làm vợ sao? Tôi đã nói rồi mà! Sao các người có thể đồng ý nó làm dâu Lam gia cơ chứ? Còn ả nào đây? Lại thừa nước đục thả câu muốn đào mỏ sao? Cô là người Ninh Nhi mới rước về sao?
Bất lực trước những câu nói thẳng đuột của mẹ chồng. Liễu Nhược Y đành kể hết mọi chuyện. Lão thái bà bất ngờ:
- Thật sự là có giấy xác nhận kết quả?
- Dạ có thưa mẹ.
- Sao không nói sớm. Đưa giấy đây mẹ xem nào.
Bàn tay đầy đồi mồi, nhăn nheo run run cầm tờ giấy. Bà lão vui mừng phát khóc:
- Thật sự là con của Ninh Nhi. Đứa nhóc là con của Ninh Nhi. Hương khói nhà họ Lam đã có người thờ phụng rồi. Ta cũng có thể yên tâm đi gặp cha các ngươi. Mau! Mau gọi đứa nhóc ra đây.
Hắc Yến Nhi không ngờ bà già lại dễ bị lừa đến thế. Sung sướng đẩy thằng nhóc đang núp sau lưng mình đến gần. Vừa khóc sướt mướt nay lại cười tươi roi rói:
- Đây là bà nội của cha con. Mau gọi 1 tiếng nội tổ mẫu đi Nhuận Nhi.
- Nội tổ mẫu- Hắc Nhuận ngoan ngoãn đáp lại.

- Nhuận Nhi a! Mẹ có chuyện muốn nói với con.
- Chuyện gì vậy mẹ.
- Con muốn có baba không vậy?
- Baba? Con có baba sao? Con có baba hả mẹ?
- Ân. Con sẽ có baba nếu như con làm theo những gì mẹ dặn.
- Thật sao? Việc gì con cũng sẽ nghe lời mẹ mà. Con muốn có baba. Cho con đi gặp baba đi mẹ.
- Baba hiện tại đang nằm viện nên không thể nói chuyện được nên con muốn gia đình của baba nhận con thì con phải nhất nhất nghe lời mẹ rõ chưa?

- Vâng thưa mẹ.
- Ân. Đúng là con trai ngoan.

- Nhuận Nhi, con tên là Nhuận Nhi đúng không?- lão thái thái kích động khi nhìn thấy cậu nhóc.
- Ân. Nội tổ mẫu, con là Nhuận Nhi.
Nhìn thằng bé hoạt bát, hiếu động không khác Lam Duẫn Ninh ngày xưa, bà lão kích động:
- Các con nhìn xem. Mắt này, mũi này, tai,.... đều thật giống Ninh Nhi. Thằng bé cũng hoạt bát như Ninh Nhi vậy?
Hắc Nhuận ngây thơ, khóc:
- Nội tổ mẫu a, bao giờ baba mới tỉnh lại. Con nhớ baba. Con không muốn bị người ta nói là không có cha.
- Được rồi đừng khóc. Nội tổ mẫu thương con. Baba sẽ sớm tỉnh dậy để chơi với Nhuận Nhi.
- Thật sao?
- Ân. Ngươi nghĩ nội tổ mẫu lừa ngươi sao?
Mải mê hỏi han tằng tôn tử mà quên mất con trai và con dâu đang trợn mắt nhìn mình. Bình thường bà rất hay ghét những người xuất thân thấp kém tiếp xúc với người thân vậy mà bây giờ lại ôn nhu với đứa con rơi có mẹ là tiếp viên quán bar. Lam lão phu nhân đưa ra chỉ thị:
- Hiện tại, Ninh Nhi vẫn chưa tỉnh. Nhân Nhi, con mau cắt cử người ở đây canh chừng. Tất cả theo ta về Lam gia để sắp xếp lại mọi thứ. Ta không ở mọi chuyện thật không ra đâu vào đâu.
Lam Duẫn Nhân nhanh chóng cử 1 đội 10 người lính đặc công bảo vệ căn phòng rồi lấy xe đưa mẹ, vợ và đứa con dâu hờ cùng đứa cháu rơi từ đâu xuất hiện về nhà. Chiếc xe bóng loáng dừng ở cửa Lam gia, Lam Duẫn Nhân nhanh chóng xuống xe đỡ mẹ và Liễu Nhược Y rời khỏi xe. Bước xuống cửa xe, Hắc Yến Nhi không ngừng vui sướng trong lòng:" Nhà của Đại tướng có khác. Đất rộng miên man, thứ nào cũng đắt đỏ xa hoa. Quả nhiên là vớ được mỏ vàng chứ đợi anh em nhà họ Bạch và lão cha khờ của mình thì bao giờ mới giàu sang, phú quý lên được. Thằng bé Hắc Nhuận không ngừng quay ngang quay dọc để ngắm nhìn tư gia xa hoa, lộng lẫy này, nó vui vẻ hỏi:
- Từ giờ con sẽ sống ở đây sao?
Lão phu nhân nhìn đứa trẻ miệng cười toe toét:
- Tất nhiên rồi. Sau này mọi thứ ở đây đều thuộc về Nhuận Nhi. Con có thích không.
- Ân. Nhuận Nhi thích lắm. Cảm ơn nội tổ mẫu.

- Thằng nhóc thật ngọt miệng như cha nó vậy?
Vào đến phòng khách Lam gia, Hắc Yến Nhi mắt sáng lấp lánh, không ngừng nuốt nước miếng trước sự lộng lẫy của nó. Lam lão phu nhân ngồi vào vị trí chủ nhân, 2 bên trái phải là vợ chồng Lam Duẫn Nhân và 4 bà vợ của ông, ngồi cuối cùng là 2 mẹ con Hắc Yến Nhi.
- Mau cho gọi tất cả mọi người lại đây. Tôi có chuyện muốn thông báo. Nhanh lên vì rất quan trọng.
Quản gia nhanh chóng rảo bước gọi mọi người từ người hầu, đầu bếp, tài xế, người làm vườn,..... Tất cả tề tựu đông đủ, lão thái thái tay chống quải trượng đứng lên dõng dạc:
- Mọi người nghe đây! Tuy rằng có hơi đột ngột nhưng tôi quyết định Hắc Yến Nhi cùng con trai Hắc Nhuận cũng chính là tằng tôn của ta sẽ là thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia mới của Lam gia. Tất cả phải nghe theo lời họ nếu không thì đừng mong bước chân vào đây 1 lần nào nữa. Rõ chưa?
Ai cũng gật đầu vì họ đâu dám làm trái ý người phụ nữ quyền lực của Lam gia chứ. Hắc Yến Nhi cả mừng lao lòng lão thái bà:
- Con cảm ơn bà nội nhiều lắm!
Không chán ghét cái ôm của nàng ta mà con dịu dàng:
- Được rồi được rồi. Giờ con dẫn Nhuận Nhi đi chọn phòng rồi chọn quần áo mới. Người thừa kế của Lam gia không thể ăn mặc tềnh toàng được. Con nhớ đi đâu thì đi nhưng nhớ 6 giờ chiều là phải trở về dùng cơm tối với gia đình. Nghe chưa?
- Con rõ rồi thưa bà nội.

Đã 1 tháng kể từ ngày Hắc Yến Nhi cùng con trai ở tại Lam gia.

CHOANG

- Trời ạ! Ngươi có biết bộ đầm này ta mới mua không vậy. Thứ người hầu hậu đậu. Cả đời ngươi đi làm có đền nổi không chứ. Trời ơi là trời!
- Có chuyện gì vậy, Yến Nhi?
- Bà nội, ngài xem cô ta làm bẩn hết bộ đầm con mới mua. Bà nội, ngài phải làm chủ cho con a.
- Được rồi. Gọi quản gia đến truyền lời của tôi cho cô ta nghỉ việc.
Cô gái hoảng sợ không ngừng dập đầu cầu xin:
- Lão phu nhân xin ngài thương xót. Tôi còn mẹ già và em nhỏ đang ở nhà. Tôi xin ngài.

Hắc Yến Nhi chen miệng vào:
- Ai cũng có lí do mẹ già em nhỏ như ngươi thì loạn à. Mau đi cho khuất mắt tôi không tôi cho người kéo cô ra khỏi đây.

OA OA OA

- Tiếng khóc của ai vậy?
- Hình như là của Nhuận Nhi thưa bà nội.
- Mau đi xem nó thế nào?
Hắc Yến Nhi đến gần thấy Hắc Nhuận mặt dính bùn đất ngồi khóc trên thảm cỏ.
- Sao vậy con?
- Đúng rồi! Sao vậy tiểu tằng tôn của nội tổ mẫu.
Hắc Nhuận mặt đỏ bừng chỉ vào 1 cậu nhóc gầy gò:
- Nó chơi bùn ném vào người con. Nội tổ mẫu mau trừng trị hắn đi.
Bỗng nhiên từ xa có 1 thiếu phụ chạy đến, chị ta liên tục khóc lóc:
- Xin lão phu nhân tha cho mẹ con con. Thằng bé trót dại làm bẩn tiểu thiếu gia. Xin ngài giơ cao đánh khẽ. Con...xi...
- Làm con tôi bẩn rồi ở đây xin với xỏ. Đuổi hết cho tôi- không đợi chị ta nói xong, Hắc Yến Nhi đã chặn họng chị.
Lam lão phu nhân thấy cũng làm ngơ đi mặc kệ cho Hắc Yến Nhi xử lí. Người làm từ 1 tháng nay đã quen với cảnh từng người làm bị đuổi khỏi Lam gia. Họ chỉ đành im lặng mà sống không lại đến lượt mình bị đuổi. Mọi người mong mỏi Ngưng thiếu phu nhân nhưng nàng đã rời khỏi Lam gia 1 tháng không về. Không phải là không về mà Liễu Nhược Y biết rõ mẹ chồng bà là người cấm cửa Sở Thiên Ngưng. Bà muốn gặp con dâu, an ủi nàng cũng chỉ gặp ở bên ngoài. Không khí căng thẳng bao trùm trên bàn ăn ở Lam gia. Vợ chồng Lam Duẫn Nhân ăn thức ăn mà cảm thấy như nhai rơm rạ. Thật khó nuốt. Riêng Lam lão phu nhân, Hắc Yến Nhi và Hắc Nhuận vẫn ăn ngon lành, cười cười nói nói khiến người ngoài nhìn vào có thể thấy 1 gia đình hòa thuận, êm ấm. Không có tâm trạng ăn uống, Liễu Nhược Y định xin phép mẹ chồng lên phòng thì thấy quản gia hớt hải chạy lại:
- Lão phu...... nhân, lão...... gia, phu nhân, thiếu.... gia.... hắn...... hắn..... hắn.....
Liễu Nhược Y lo lắng:
- Ninh Nhi làm sao? Mau nói đi.
Quản gia hít 1 ngụm khí, thở sâu:
- Bác sĩ nói thiếu gia hắn... hắn.... đã tỉnh lại rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương