- Bác sĩ nói thiếu gia hắn..... hắn đã tỉnh lại rồi.
Liễu Nhược Y vui mừng:
- Ninh Nhi tỉnh rồi mọi người. Mau thông báo cho Ngưng Nhi biết.
Lão phu nhân tức giận đập bàn:
- Vợ và con trai của Ninh Nhi ở đây con muốn thông báo cho ai?
- Con chỉ chấp nhận con dâu là Ngưng Nhi nên mẹ đừng ép con phải chịu đựng cô gái này thêm nữa.
- Hỗn láo! Cô dám trả treo với mẹ chồng cô như thế à? Từ ngày cô gả làm Lam gia cô ngoan hiền bao nhiêu nhưng từ lúc cô hỏi cưới con nhỏ Sở Thiên Ngưng đó cho Ninh Nhi thì 2 người làm loạn cái nhà này lên hết rồi. Cô muốn bà già này tức chết mới vừa lòng phải không?
Liễu Nhược Y vội vàng thu liễm:
- Con không dám. Con xin lỗi mẹ.
- Cô có gì mà không dám.
Hắc Yến Nhi làm vẻ mặt đáng thương nhìn lão thái thái:
- Bà nội bớt giận. Mẹ chỉ là kích động quá thôi. Bà nội phải thật khỏe mạnh để sống thật lâu với con cháu.
Tuy ngoài mặt nói vậy nhưng bên trong Hắc Yến Nhi không ngừng phun ra những câu độc ác:" Hanh. Sống thật lâu. Sao bà già không chết sớm đi cho đỡ chật đất. Càng già càng vô dụng". Lão phu nhân mỉm cười:
- Vẫn là Yến Nhi tốt với bà nội. Yến Nhi thông minh, lanh lợi, hay quan tâm bà hơn là mặt than Sở Thiên Ngưng lầm lầm lì lì. Nhìn tưởng nó muốn hãm hại bà. Nhà ta có con quả thật có phúc mới có được con.
" Quan tâm. Tôi chỉ muốn bà chết rồi để lại tài sản cho tôi chứ chẳng thiết tha gì bà cả". Lam lão thái không biết con rắn độc muốn hại bà đang đứng trước mặt nên không ngừng cười nói với nàng ta. Lam Duẫn Nhân từ lúc nãy im lặng bây giờ mới lên tiếng:
- Được rồi! Đừng cãi nhau nữa. Mọi người có muốn đến bệnh viện nhìn Ninh Nhi nữa không?
Trận chiến tạm dừng lại vì việc quan trọng bây giờ là Lam Duẫn Ninh đã tỉnh lại. Xe dừng lại trước cửa bệnh viện, gia đình họ Lam nhanh chóng đến phòng bệnh. Đẩy cửa bước vào, Liễu Nhược Y thấy Lam Duẫn Ninh vẫn nhắm mắt ngủ say không có dấu hiệu gì là tỉnh lại. Quay sang vị bác sĩ gần đó:
- Bác sĩ! Thế này là sao? Tôi được báo rằng con tôi đã tỉnh cơ mà.
Vị bác sĩ ôn tồn khuyên nhủ:
- Đúng là cậu ấy đã tỉnh lại nhưng do kiệt sức nên đã ngủ lại rồi. Cậu ấy có sức hồi phục hơn hẳn người thường. Các vết thương đã khép lại và các gân, dây chằng đã hoạt động bình thường. Phải nói đây là 1 hiện tượng mà Y học chúng tôi không giải quyết được. Nếu không phải là con của Đại tướng thì chúng tôi đã xin phép đưa cậu ấy vào phòng thí nghiệm khoa học.


HAHAHAHAHAHA

Tiếng cười của vị bác sĩ vang khắp cả 1 phòng bệnh. Lam gia ai nấy mặt đều 3 vạch hắc tuyến. Không dừng lại, vị bác sĩ lại tiếp tục:
- Số mệnh Lam thiếu gia quả thật thiên tướng thiên cát. Ra vào Quỷ môn quan mà cứ như đi du lịch. Chúc mừng gia đình vì không phải mất đi 1 thành viên khi còn quá trẻ.
Không ai đáp lại mình mà chỉ có những gương mặt hằm hằm sát khí. Cười gượng:
- Ha....ha... mọi người tự nhiên thăm người bệnh. Tôi đi trước đây. Tôi đi trước.
Nói rồi mất hút tại hành lang, Lam Duẫn Nhân thấy vậy bèn đưa ra chủ ý:
- Chúng ta không nên làm phiền Ninh Nhi. Ra ngoài cho nó nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Cách đây 1 tháng ở đâu đó trên thiên giới, có 1 già 1 trẻ luôn luôn đấu đá nhau.
- Cuối cùng cũng tiễn đưa linh hồn cuối cùng của ngày hôm nay. Mệt chết mất. Con sâu lười, ngươi không trở về nhân giới sao?
- Ông đưa ta lên đây mà? Ở đây đang vui, không muốn về đâu?
- Ta không nhỏ nhặt chấp nhất với ngươi. Ngươi nấu cơm chưa?
- Chưa, còn thừa nhiều từ mấy bữa trước. Ăn cho hết đi.
- Không nấu cơm. Ngươi cho rằng ta là động vật ăn tạp sao mà suốt ngày ăn thừa từ mấy bữa trước. Ta là Thiên Chúa đấy nghe chưa?
- Suỵt! Mệt tai! Nói ít thôi! Chương trình đang hay.

RỘT RỘT RỘT


Nằm khềnh trên sofa vừa nhai snack vừa chăm chăm nhìn vào màn hình TV. Chuá trời tức nghẹn đỏ mắt:
- Lam Duẫn Ninh! Ngươi đi chết đi! AAAAAA
- Ta chết rồi mà! Chết những 2 lần. Suỵt! Hãy coi ta là người vô hình. Người hãy quên em đi và đừng trông mong nữa. Nếu không anh chẳng còn gì ăn nữa. Thôi. Trật tự nào.
- Lam Duẫn Ninh tên óc heo.
Lam Duẫn Ninh quay lại bực bội:
- Gì nữ....a.

AAAAAAAAAAAAA! LÃO GIÀ CHẾT TIỆT!

Chúa trời không thể chịu được độ chây lười của Lam Duẫn Ninh nên 1 cước đá bay cô khỏi sofa rơi thẳng xuống nóc bệnh viện.

HỰ

- Ai nha! Sao không rơi thẳng vào thân xác mà lại rơi ở nóc bệnh viện. Lão già khỉ gió kia nữa, dám đá ta khỏi chín tầng mây của lão. Thôi đành trở về vậy.
Lam Duẫn Ninh hậm hực bước vào phòng bệnh nơi thân xác đang nằm và bắt đầu quá trình thoát xác hoàn hồn. Lúc Lam Duẫn Ninh mở mắt tỉnh lại 1 lát thì bệnh viện đã thông báo cô tỉnh lại. Vì bản tính sâu lười trỗi dậy nên cô quyết định nhắm mắt ngủ tiếp.

Màn đêm buông xuống, phố xá đã lên đèn sáng trưng, nhộn nhịp, sầm uất. Khác hẳn với không khí náo nhiệt của đường phố là sự yên tĩnh, lạnh lẽo của bệnh viện. Người trên giường bệnh ngón tay co giật, mí mắt nâng lên chầm chậm, Lam Duẫn Ninh phải nheo mắt mấy lần để nhìn rõ mọi thứ. Cảm nhận có thứ gì nó nắm lấy tay mình, cô quay đầu sang: mái tóc màu đen tuyền rối tung trên lưng rủ xuống không nhìn rõ mặt, bộ quần áo công sở vẫn còn nguyên chính tỏ chủ nhân của nó rất bận rộn không kịp chăm chút cho mình. Khẽ vén những sợi tóc rối qua sau tai nàng, Sở Thiên Ngưng thật gầy, gò má tái nhợt, bờ môi khô khốc.
- Lần đầu tiên tôi tỉnh lại ở thế giới mới người tôi gặp là cô. Và lần này người tôi nhìn thấy đầu tiên vẫn lại là cô. Có lẽ cô yêu Lam Duẫn Ninh rất nhiều nhưng sao lại tuyệt tình với cậu ta như vậy? Lam Duẫn Ninh thật sự rất yêu cô và tôi cũng bắt đầu có cảm tình với cô mất rồi. Xin lỗi! Xin lỗi vì đã cướp mất thân xác của người cô yêu! Cô gái ngốc!- Lam Duẫn Ninh chăm chú nhìn nàng không chớp mắt, Sở Thiên Ngưng mơ màng tỉnh dậy thấy trên người mình được phủ thêm chăn. Ngẩng đầu lên, nàng thấy cô mỉm cười nhìn mình:
- Ninh! Anh tỉnh lại rồi! Thật sự tỉnh lại rồi.

- Ân. Tôi trở lại rồi.
Nàng lao vào người cô khóc lớn như 1 đứa trẻ, cô không hề bài xích cái ôm mà còn vuốt tóc nàng an ủi. Chợt nhận ra mình vẫn còn khúc mắc chưa giải quyết với Lam Duẫn Ninh, nàng lạnh lùng thoát khỏi cái ôm của Duẫn Ninh. Cô ngạc nhiên trước sự thay đổi bất thường của nàng.
- Cô sao vậy?
- Anh đã tỉnh rồi nên anh hãy giải thích mọi chuyện đi.
- Chuyện gì?
- Anh đừng làm bộ như không biết. Rõ ràng anh có con riêng trước khi cưới tôi. Giờ nó đã lớn thế kia sao anh còn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
- "Con riêng". Tôi chưa hề có con riêng ở ngoài.
- Anh khẳng định chắc chắn?
- Tôi chắc chắn.
- Vậy đây là cái gì? Giấy trắng mực đen đã rõ ràng hết rồi.
Nói rồi nàng quăng tờ giấy xét nghiệm vào Lam Duẫn Ninh. Cô cầm tờ giấy lên đọc, thần sắc hoảng hốt:
- Tại sao lại có giấy này? Nó ở đâu ra vậy? Vớ vẩn. Tôi không hề có con rơi.
- 2 mẹ con nhà cô ta tìm đến tận cửa rồi anh còn chối cãi ư?
Nhìn từng giọt lệ châu lăn dài trên má nàng, Lam Duẫn Ninh đưa tay lau cho nàng nhưng Sở Thiên Ngưng phũ phàng đẩy ra:
- Anh mau cho tôi 1 lời giải thích nếu không anh đừng đụng vào tôi.
Lam Duẫn Ninh gấp gáp thanh minh:
- Tôi đều nói sự thật sao cô không tin chứ?
- Tôi làm sao có thể tin anh trong khi tờ giấy đã ghi rõ như thế.
" Trời ơi! Nguyên chủ này lăng nhăng với ai để lại kết quả vậy? Mà khoan đã, Hắc Yến Nhi, Yến Nhi, quen quá. Mình biết tên cô ta ở đâu nhỉ? A! Nhớ rồi là em dâu Bạch Miêu. Chết tiệt! Đồ lấy oán báo ân, đồ rắn độc. Cứu cô ta bây giờ lại để cô ta quay lại cắn mình!"
- Thiên Ngưng hãy nghe tôi nói, tôi biết mọi chuyện chỉ là 1 âm mưu.
Rồi cô kể cho nàng cuộc đối thoại giữa 2 người Lam Duẫn Ninh và Bạch Miêu trong nhà kho. Sở Thiên Ngưng bừng tỉnh đại ngộ, nàng khóc lớn hơn và không ngừng hướng cô xin lỗi:
- Em xin lỗi! Ninh! Xin lỗi vì đã trách nhầm anh! Xin lỗi vì không tin tưởng anh.
Nhìn sâu vào đôi mắt tím huyền bí của Sở Thiên Ngưng, Lam Duẫn Ninh giọng dịu dàng chưa từng thấy:

- Vậy bây giờ cô có thể tin tưởng tôi chưa?
Gật đầu mỉm cười:
- Ân. Em tin anh.
Thừa cơ hội nàng đang yếu lòng, Lam Duẫn Ninh muốn biết bí mật Sở Thiên Ngưng ra nước ngoài 5 năm sau khi tốt nghiệp:
- Thiên Ngưng! Giờ cô tin tưởng tôi và tôi hi vọng cô cũng có gì đó để tôi tin tưởng cô.
Sở Thiên Ngưng thu lại nụ cười trên môi, nàng biết sớm muộn cô cũng sẽ tra hỏi:
- Được! Vậy em sẽ kể hết với anh. Năm em 18 tuổi, cha em có kí kết hợp đồng với D thị ngày trước cha của Dương Kiên- Dương Kinh là Tổng tài. Do 1 số sơ sót của bộ náy tập đoàn S thị, cha đã phải phá vỡ hợp đồng với D thị và đồng ý bồi thường. Lúc đó hoàn cảnh thật khó khăn, em yêu anh rất nhiều, Ninh. Anh có biết không? Nhưng Dương Kiên lại nói với cha hắn muốn cưới em làm vợ sẽ xóa khoản bồi thường cho S thị. Em không đồng ý rằng tuổi còn quá nhỏ. Dương Kiên đã cho em lựa chọn khác là nói với anh rằng em thích anh ta, muốn em sang làm bên D thị 5 năm thì khoản nợ sẽ được xóa bỏ. Em không muốn nói cho anh biết vì anh sẽ lại đi tìm cha mẹ chồng giúp đỡ. Em không muốn như vậy? Em muốn mình gây dựng nên sự nghiệp vì vậy đã tuyệt tình với anh. Hết 5 năm, nợ được xóa bỏ, S thị trở lại hoạt động bình thường và lớn mạnh thì Dương Kiên lại ngỏ lời đến cha em xin được cưới em. Vì cha cũng tỏ vẻ ủng hộ nên em đã cấp tốc về nước để gả cho anh. Anh biết tại sao em không chọn 1 Tổng tài cao sang như Dương Kiên mà lại chọn 1 tên ăn chơi như anh không? Vì em không muốn kết hôn với người mình không hề yêu thương. Mọi việc em đã nói hết rồi. Anh có thể tin em được không?
Từ lúc Sở Thiên Ngưng kể lại quá khứ, Lam Duẫn Ninh quá nhập tâm nên ngồi ngây ngốc suy nghĩ. Sở Thiên Ngưng thấy người kia chỉ ngồi gục đầu xuống, trầm lặng, không hề trả lời nàng. Nở nụ cười đau xót, nàng bước từng bước chân nặng nề hướng cửa phòng bệnh ra ngoài:
- Em biết anh sẽ không hề tin em vì em đã làm anh đau đớn về cả thể xác và linh hồn. Em xin lỗi Duẫn Ninh.
Trong lúc nàng đang đau khổ thì người trên giường cuối cùng cũng chịu lên tiếng:
- Thiên Ngưng! Đồ ăn cô làm rất ngon. Từ giờ về sau tôi muốn ăn đồ do cô nấu.
Nói xong liến xấu hổ trùm chăn qua đầu trốn mất. Sở Thiên Ngưng lúc đầu ngạc nhiên nhưng rất nhanh nở nụ cười, tiến lại gần con nhộng trắng kia, đặt 1 nụ hôn vào vị trí cánh môi qua lớp chăn, nàng thì thầm:
- Ngốc tử! Từ giờ và mãi về sau em sẽ nấu cho anh ăn nhiều món thật ngon. Nghỉ ngơi cho khỏe, mai em sẽ trở lại.
Con nhộng trắng khổng lồ lại phát ra âm thanh:
- Ân. Đi đường cẩn thận. Tạm biệt.
Sở Thiên Ngưng quay đầu bước đi, lần này bước chân nàng nhẹ tựa lông hồng vậy, rơi những giọt nước mắt hạnh phúc:"Cảm ơn anh, Ninh. Từ giờ em sẽ sống với tư cách là vợ anh, con dâu Lam gia và là Lam thiếu phu nhân. Không ai có thể thay thế vị trí và cướp Ninh Nhi khỏi tôi vì vậy Hắc Yến Nhi. Cô sẽ sớm lộ bộ mặt thật và khởi hành thật nhanh khỏi Lam gia. Tin thề là như vậy.

CẠCH

Cửa phòng khép lại, lúc này Lam Duẫn Ninh mới bỏ chăn trùm khỏi đầu, thờ phào 1 hơi, đưa tay lên sờ môi mình, ngây ngốc:
- Khi nãy có được tính là hôn môi không nhỉ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương