Thiếu Niên Ca Hành (Full300đồng/c)
Chương 2: Ông chủ cao thâm khó lường

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia đời đời nghiên cứu chế tạo thuốc nổ có lực sát thương cực lớn, trước kia tổ tiên bọn họ đã ra di huấn “phong đao phủ kiếm”, quyết chí vứt bỏ hai món vũ khí thường dùng nhất trong võ lâm, mà chuyên tâm nghiên cứu súng đạn, một mình đi riêng một con đường. Năm đó, không ai cho rằng một gia tộc có thể không cần đao kiếm mà có thể vươn lên. Nhưng Phích Lịch đường Lôi gia đã làm được, bọn họ thành công đem thuốc nổ trở thành một loại vũ khí, biến chuyện không thể thành có thể, trở thành gia tộc khiến người ta chỉ cần nghe tên đã phải nghiêng mình kính nể.

“Đã đắc tội Phích Lịch đường, chúng ta cũng biết việc này không có cách nào cứu vãn, cho dù không phải đối thủ chúng ta cũng không thể khoanh tay chịu chết!” Đại hán cầm đầu biết người Phích Lịch đường chưa từng hạ thủ lưu tình với bất cứ ai đắc tội bọn họ, lòng càng thêm quyết tâm, nắm chặt đao trong tay.

Lôi Vô Kiệt cười lắc đầu: “Vừa rồi ta mới chỉ ném vài viên Phích Lịch lên trên đao của vị huynh đài kia mà thôi, nếu các người còn dám vô lý như thế, ta sẽ ném luôn trên người các ngươi…”

“Xông lên!” Đại hán cầm đầu vung đại đao trong tay, mười mấy người cùng nhau xông lên.

“Các người…” Lôi Vô Kiệt trợn mắt. “Chẳng lẽ không sợ chút nào sao?”

Ba thanh đao đã đồng thời chém xuống đầu Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt giận dữ, hai nắm đấm vung lên trên, lại một quyền chém đứt ba thanh đao thép, chấn động mạnh đến mức khiến ba người kia bay ra ngoài.

“Thuốc nổ lợi hại quá!” Đám người kinh hãi

Lôi Vô Kiệt bực bội quát: “Không phải thuốc nổ, là quyền pháp ta đánh ra chưa đúng cách! Đương nhiên, nếu như các người muốn thấy thuốc nổ…” Lôi Vô Kiệt nhảy phắt lên, trong tay lóe lên vệt sáng, ném xuống vài viên bi nhỏ.

Chỉ nghe thấy mấy tiếng vang vang, những gã đại hán kia từng người một bị nổ bay cả lên, rồi lại rơi cả xuống đất, không ngừng chảy máu không thể đứng dậy nổi.

Lôi Vô Kiệt nhẹ nhàng đáp từ trên không xuống, hai tay chắp sau lưng: “Sao nào? Giờ đã có thể ghi nhớ ta rồi chứ? Hãy nhớ lấy, bản đại gia tên là Lôi Vô Kiệt. Còn không mau cút đi?”

Mấy người kia nghe thế thì giật mình, nhìn nhau vài lần, bọn họ vốn cho rằng thiếu niên này chắc chắn sẽ lấy mạng bọn họ, nhưng nghe giọng điệu này, dường như lại thả cho họ một con đường sống.

“Còn chưa cút?” Lôi Vô Kiệt nhíu mày. Theo như hắn dự đoán, lẽ ra đám người này bị dọa cho sợ chết khiếp, phải hoảng hốt mà chạy đi mới đúng, nhưng sao lại có dáng vẻ sống chết không chịu đi thế này.

Bọn đại hạn nghe thế vội vàng cố gắng đứng dậy, từng người vịn lẫn nhau chạy trốn ra ngoài.

Lôi Vô Kiệt rất hài lòng gật đầu, từ đống bàn ghế đổ nát lôi ra bọc đồ của mình, đeo lên lưng rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng, lại có một bàn tay ngăn hắn lại.

Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt đẹp của ông chủ nọ, dáng vẻ lười biếng ẩn sau lớp áo choàng lông, chỉ duỗi ra một bàn tay phải, lười biếng từ từ vung lên, ngăn cản đường đi của hắn.

Lôi Vô Kiệt vội vàng ôm tay: “Đại ân đương nhiên không lời nào cảm tạ hết được! Nhưng ở đời, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ là việc nên làm. Cũng không cần quá khách khí, ta đang vội lên đường, mong sau này còn có dịp gặp lại!”

Tiêu Sắt nheo mắt, nhíu mày: “Đại ân? Không lời nào cảm tạ hết được ư? Rút đao tương trợ ấy à?”

Lôi Vô Kiệt cảm thấy vô cùng hoang mang: “Nếu không phải ta, đám người kia đã sớm chiếm quán của ngươi, thậm chí ngay cả mạng của các ngươi cũng khó lòng mà giữ nỗi. Chẳng lẽ không phải đại ân hay sao?”

Tiêu Sắt phất tay chỉ đống bừa bộn xung quanh, bực bội nói: “Ngươi nhìn kỹ lại xem!”

Lôi Vô Kiệt xoay người nhìn quanh, chỉ thấy trong đại sảng, mười mấy cái bàn cả to cả nhỏ đều bị nổ đến vỡ nát, mấy tiểu nhị khác bị các mảnh vỡ đập vào đầu rơi máu chảy, ngay cả trên mặt đất cũng bị nổ lộ ra mấy cái hố nhỏ.

Tiêu Sắt chỉ chỉ đống bừa bộn, cau có nói: “Ngươi nhìn quán của ta xem, có khác gì bị đập phá không? Còn mấy người kia, muốn lấy mạng của ta sao? Hừ!”

“Cái này…” Lôi Vô Kiệt đỏ bừng cả mặt, nhất thời không biết nên nói thế nào mới phải.

“Một trăm lượng bạc!” Tiêu Sắt chìa tay về phía Lôi Vô Kiệt, bàn tay trắng toát, năm ngón tay thon dài, nhưng trong mắt Lôi Vô Kiệt, nó còn dọa người hơn cả những thanh đao của đám đại hán vừa rồi.

“Ta không có tiền!” Lôi Vô Kiệt lùi một bước.

“Ồ?” Áo choàng của Tiêu Sắt hơi rung nhẹ, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, toàn bộ cửa quán trong nháy mắt đóng sầm lại.

“Công phu này…” Rốt cuộc Lôi Vô Kiệt cũng không thể không thừa nhận, dường như những người kia không thể làm gì ông chủ cao thâm khó dò này được.

“Nhưng mà ta có thể có được số tiền kia sớm thôi!” Chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt Lôi Vô Kiệt sáng lên, nói chắc như đinh đóng cột.

“Ồ?” Tiêu Sắt vẫn lười nhác ậm ừ với hắn, nhưng ánh mắt không tự chủ đánh giá túi đồ của Lôi Vô Kiệt một lượt.

Lôi Vô Kiệt tiếp tục nói: “Ta muốn đến một nơi, chỉ cần đến đó, ta sẽ có tiền.”

“Ở đâu?”

“Thành Tuyết Nguyệt.” Lôi Vô Kiệt kiêu ngạo nói.

“Thành Tuyết Nguyệt ư?” Tiêu Sắt giật mình. Thành Tuyết Nguyệt không phải là môn phái truyền thống trong giang hồ, nó giống một liên minh hơn, đây là nơi do mấy đại môn phái đứng đầu thiên hạ lập ra cùng các đại gia tộc dựng lên. Từ ngày thành Tuyết Nguyệt xuất hiện, quy củ giang hồ đều do bọn họ quyết định. Mà con cháu của các gia tộc, môn phái đều sẽ đến thành Tuyết Nguyệt bái sư. Nhiều năm trôi qua, thành Tuyết Nguyệt nghiễm nhiên trở thành thế lực độc lập một phương, nơi đây không chỉ dạy võ học mà các môn phái khác không có, nghe nói, còn dạy cả pháp thuật.

Nếu như thiếu niên này thật sự đến thành Tuyết Nguyệt, với thân phận con cháu Lôi gia Phích Lịch đường lấy trăm lượng bạc từ Thành Tuyết Nguyệt đương nhiên không thành vấn đề. Mà thằng nhãi này có vẻ không giống như đang nói dối. Nhìn thế nào đi chăng nữa, ngoài võ công cao cường ra thì cũng chỉ là một gã đần mà thôi.

Tiêu Sắt âm thầm toan tính một lúc, gật gật đầu, rồi nói: “Được, nhưng mà ta phải đi cùng ngươi.”

Lôi Vô Kiệt gật gật đầu: “Được.”

“Còn nữa…” Tiêu Sắt chớp mắt, nhếch miệng cười gian xảo.

Bọn tiểu nhị âm thầm thở dài thương thay cho thiếu niên võ công cao cường mà đầu óc thật thà đơn giản kia.

“Sau khi trả nợ xong, còn phải trả cả lãi. Ta muốn năm trăm lượng.” Tiêu Sắt cao giọng nói ra.

Lôi Vô Kiệt đần mặt đứng đó.

Còn Tiêu Sắt thì chẳng buồn chờ hắn trả lời, nhẹ nhàng vung tay, cửa quán trọ mở ra, hắn nhìn tuyết bay đầy trời, khẽ thở dài, hạ giọng giống như nói với chính mình: “Đã lâu lắm rồi không ra ngoài.”

“Người đâu! Chuẩn bị ngựa.”

Cưỡi trên hai con ngựa tốt, một người mặc áo lông chồn che kín toàn thân, người còn lại chỉ mặc áo đỏ mỏng manh, trong gió rét phơi bày lồng ngực cường tráng. Hai người cứ như thế đạp tuyết hướng về phía thành Tuyết Nguyệt.

“Ngựa của ngươi đúng là tuyệt thật đấy, lớp tuyết dày như vậy mà vẫn có thể chạy băng băng.” Lôi Vô Kiệt cảm thán.

“Ngựa hoa năm sắc, áo lông cừu giá ngàn vàng. Đồ của Tiêu Sắt ta, đương nhiên phải là loại tốt nhất.” Tiêu Sắt quay đầu nhìn về quán trọ, ở nơi đó hắn đã để lại một khoản tiền để đám tiểu nhị tu sửa lại quá, chờ hắn lấy tiền từ thành Tuyết Nguyệt sẽ quay về. Nhưng Tiêu Sắt mơ hồ cảm giác, có lẽ hắn vĩnh viễn sẽ không quay trở lại nơi này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương