Thiếu Niên Ca Hành (Full300đồng/c)
-
Chương 3: Nguyệt Cơ cười đưa thiếp, Minh Hầu giận giết người
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
“Lục nghị tân phôi tửu. Hồng nê tiểu hỏa lô. Vãn lai thiên dục tuyết. Năng ẩm nhất bôi vô? ” Một nam tử mặc áo đen, khuôn mặt lạnh lùng ngồi trên xe ngựa, tay nâng một chén rượu, cười cười nhìn đám người trước mặt.
Tổng cộng có mười sáu người, ai ấy cũng cầm một thanh đao sáng loáng như tuyết.
“Huynh đài thật có nhã hứng.” Đao khách cầm đầu cười cười. “Thế nhưng, rượu chúng ta có thể uống, tuy nhiên đồ vật trên xe, ngươi phải để lại.”
“Hử?” Người kia nhếc môi. “Trời tuyết lớn thế này mà các ngươi đi theo ta suốt dọc đường cũng thật quá vất vả, nhưng đồ các ngươi muốn lấy chắc chắn sẽ không lấy được, nên mới định mời các ngươi chén rượu này, sau đó…”
“Sau đó thì sao?” Đao khách nhướng mày, siết chặt thanh đao trong tay.
“Sau đó đi chết đi!” Nam tử áo đen nhảy lên, trong tay lóe lên ánh sáng bạc.
Đao khách nâng đao lên, gầm một tiếng thét lớn “Xông lên.”
- -----------------------
“Rượu ngon mới cất một vò, đất nung màu đỏ hỏa lò sẵn kia. Tối ngày tuyết xuống bất kỳ. Uống chơi đã vậy, chén thì có đâu? ” Vấn lưu thập cửu – Bạch Cư Dị - (bản dịch của Trần Trọng Kim – Đường thi – NXB Văn hóa thông tin 1995)
Chỉ nghe tiếng vũ khí va chạm vang lên âm thanh trong trẻo, thứ trong tay người kia trực tiếp chém xuống lưỡi đao của đao khách.
“Chỉ Tiêm nhận.” Đao khách hít vào một ngụm khí lạnh, dường như hắn nghe thấy thanh âm của đồ vật đang rạn nứt dần, hắn vội vàng lùi lại, nhưng đã không kịp, thanh tuyết đao trong tay hắn nháy mặt bị bẻ gãy.
Nam tử áo đen cười cười nâng tay lên, đao khách liền nhìn thấy lưỡi dao Chỉ Tiêm nhận mỏng như cánh ve bên trong tay nam tử múa ra đường dao vô cùng tuyệt đẹp như những đóa hoa, một đóa, hai đóa, ngay sau đó hóa thành ngàn đóa vạn đóa hoa, giống như sen phật nở rộ trong nháy mắt vô cùng mỹ lệ. Nhưng đao khách đã không kịp nhìn thấy, lưỡi dao Chỉ Tiêm nhận đã nhẹ nhàng cứa vào cổ hắn rỉ máu. Nam tử áo đen nhún chân, nhảy ra xa ba bước, đầu của đao khách đều đồng loạt rơi xuống, máu tươi phun ra xối xả.
“Người phái các ngươi tới có lẽ không nói cho các ngươi biết rốt cuộc ta là ai.” Nam tử áo đen trở lại trên xe ngựa, một lần nữa cầm lấy chén rượu vừa mới đặt xuống. “Có lẽ giờ các người chịu uống chén rượu cuối cùng này rồi chứ?”
“Chỉ Tiêm nhận, ngươi là người của Thục Trung Đường môn?” Đám đao khách hốt hoảng lùi lại.
“Có lẽ vậy.” Nam tử áo đen vung ống tay áo lên, trong nháy mắt một mũi tên đuôi đỏ nhỏ cắm trên trán gã đao khách nọ. “Ngươi nói ta là người của Đường môn, vậy một mũi tên Chu Nhan này tặng cho ngươi.”
Không gian yên tĩnh đến nỗi phảng phất chỉ còn lại thanh âm tuyết rơi khẽ khàng xuống đất. Còn mười ba tên đao khách đứng đó, nhưng không ai dám lên tiếng, ai cũng lo sợ không biết ám khí tiếp theo có thể bay về phía mình hay không, mỗi người bọn họ căng thẳng nín thở, dưới ám khí của Đường môn, cơ hội sống sót chỉ có một.
Nam tử áo đen nhếch môi cười, nhẹ cầm dây cương “Đi.”
Xe ngựa kia đạp tuyết mà đi, mang theo tiếng thở phào đầy vui mừng của mười ba đao khách đứng dưới đất, không có người nào dám bước lên ngăn cản.
Cho đến khi xe ngựa đi được hơn ba dặm, nam tử áo đen vẫn nhếch môi mỉm cười khi nãy rốt cuộc cũng đặt chén rượu xuống, nặng nề ho khan, cười khổ: “Không biết lần này sư tôn lệnh cho ta áp tải món hàng gì, tại sao trên đường lại dẫn tới nhiều cao thủ đến vậy.”
Nam tử dùng sức vung dây cương, nghiêng người, nhảy lên nóc xe. Mà bên trên nóc xe, không biết từ lúc nào đã có một người đứng đó, người kia khoảng chừng ba mươi tuổi, mái tóc bạc trắng bay trong gió, tay cầm một thanh kiếm ngọc, có vài phần tiên khí.
“Đường Liên?” Người kia quay đầu nhìn về phía nam tử khẽ cười, mũi chân nhún nhẹ một cái, từ trên nóc xe nhảy ra ngoài, ung dung tự tại đứng trên một cành cây.
Mà Chỉ Tiêm nhận trong tay nam tử lóe sáng, đã phóng ra tiếc là lại vồ hụt.
“Ngươi biết tên của ta?” Nam tử nheo mắt.
“ Chúng ta sẽ còn gặp lại.” Nam tử tóc trắng cũng không trả lại câu hỏi của hắn, khẽ cười.
Lúc này xe ngựa đạp thẳng một đường tuyết trắng chạy đi.
“Tóc bạc, ngọc kiếm, khinh công trác tuyệt. Sao chưa từng nghe thấy sư tôn nhắc tới giang hồ có một cao thủ như vậy?”
Bấy giờ đêm đã khuya, bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng dày. Đường Liên cho xe đi vào một ngôi miếu cũ nát, nhóm một đống lửa chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhưng hắn vẫn cứ mải suy nghĩ đến người mới gặp ban ngày, khi người đó nhảy lên nóc thùng xe, sát khí lớn đến mức hầu như gió tuyết phải đổi hướng, nhưng khi Đường Liên đối diện quyết đấu với hắn, dường như hắn không hề có ý đánh nhau, với trình độ khinh công và sát khí lớn như vậy, Đường Liên không nắm chắc phần thắng.
“Đúng là một người kỳ quái.” Đường Liên ném túm cỏ trong tay vào lửa, mà đúng lúc này, ngoài cổng vang lên tiếng ngựa hí. Đường Liên vung hai tay lên dập tắt đống lửa, cả người nhảy lên không trung, ngồi trên xà ngang.
“Tuyết rơi lớn quá, không biết bao giờ mới ngừng rơi nữa.” Một người lớn tiếng oán trách vọt vào trong miếu, đặt mông ngồi xuống, nghe giọng dường như là một thiếu niên vẫn còn non nớt.
“Hừ. nếu không phải ngựa của ta là ngựa tốt nghìn con chọn một, chúng ta sớm đã bị chôn vùi trong tuyết.” Một người khác chậm rãi đi vào, giọng nói biếng nhác, nghe giọng thì lớn hơn người kia mấy tuổi.
“Này, này, này, có mỗi chuyện này mà ngươi nhắc bao nhiêu lần rồi, ngươi là người bán ngựa chắc?” Thiếu niên không kiên nhẫn phản ứng lại.
“Đi nhóm lửa đi.” Người kia không quan tâm đến hắn, trực tiếp yêu cầu.
“Có vẻ trong miếu cũng không lạnh lắm.” Giọng của thiếu niên có phần hoang mang. “Dường như…”
“Mới có người vừa nhóm lửa sao?” Người kia cúi người, nhẹ tay chạm vào tro trên đất, quay đầu liếc mắt nhìn thiếu niên. “Vẫn còn nóng.”
Đường Liên nãy giờ vẫn nhắm mắt nằm trên xà ngang liền mở choàng mắt, hắn nhẹ nhàng xoay người, lặng lẽ đáp xuống đất, Chỉ Tiêm nhận kẹp trong tay, chỉ thẳng về phía người kia.
“Quá tốt rồi. Càng tiện.” Thiến niên hớn hở ra mặt. “Ta còn sợ cỏ ướt, đang không biết phải làm thế nào đây.”
Đường Liên sứng sờ, thầm nghĩ: chẳng lẽ chỉ là hai người đi đường bình thường thôi sao? Hắn vội vàng phóng ra một sợi dây từ trong tay áo, quấn lấy xà ngang, lại kéo bản thân quay trở lại vị trí cũ.
Ở bên dưới, hai người đã nhóm lửa xong, bắt đầu ngồi hơ tay cho ấm. Đường Liên nhìn theo ánh lửa, chỉ thấy một người mặc áo đỏ phong phanh, khuôn mặt đẹp đẽ, người còn lại mặc áo khoác lông dày cộm, cả người núp trong đó, lười nhác tựa vào cây cột.
“Lôi Vô Kiệt, ngươi nói muốn dẫn ta tới thành Tuyết Nguyệt, nhưng đã đi nhầm đường đến hai lần, lần này ngươi chắc chắn đi đúng rồi chứ?” Hai người rời khỏi Tuyết Lạc sơn trang đã hơn mười ngày, bởi vì gió tuyết quá lớn nên hai người vẫn chưa đến nơi.
Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ cười cười: “Thật ra đây cũng là lần đầu tiên ta tới thành Tuyết Nguyệt, nhưng ta thề, chắc chắn lần này đi đúng đường.”
Nghe thấy ba chữ thành Tuyết Nguyệt, Đường Liên bất giác nhìn về phía Lôi Vô Kiệt.
Hắn họ Lôi ư? Vậy là đến từ Lôi gia Giang Nam Phích Lịch đường sao? Nhưng cái tên Lôi Vô Kiệt này, sao chưa từng nghe ai nhắc qua bao giờ?
Tiêu Sắt nhếch môi cười mỉa, cũng không thèm để ý tới Lôi Vô Kiệt nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Tiêu Sắt…” Lôi Vô Kiệt đột nhiên nhíu mày, dùng sức hít hà trong không khí. “Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?”
“Mùi gì?” Tiêu Sắt mở mắt, hít mũi một cái. “Là hương hoa, hoa tường vi.”
Lôi Vô Kiệt đứng dậy, nhìn về phía ngoài cửa: “Chẳng lẽ trong tuyết rơi mà tường vi vẫn nở được sao?”
“Đương nhiên là không. Đây là mùi thơm của Tường Vi lộ, xuất xứ từ Đại Thực, Chiêm Thành, Trảo Oa, nước Hồi Hồi, chỉ có thể tới Bách Hoa các ở đế đô mới mua được…” Tiêu Sắt không đứng dậy, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa, có một người con gái đứng đó không biết từ lúc nào.
Cô gái đó rất đẹp. Nàng mặc bộ y phục màu tím, gió nhẹ nhàng thổi qua làn váy, ánh trăng màu bạc chiếu trên người nàng, phản chiếu làn da trắng muốt như ngọc, nàng khẽ mỉm cười, mùi hương tường vi thơm mát nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, càng thêm dịu nhẹ.
Giọng nói của nàng cũng vô cùng dịu dàng: “Không ngờ ở nơi hoang vu thế này, cũng có người am hiểu phong nhã đến vậy. Ta năn nỉ Bách Hoa các chủ nhiều ngày, nàng ấy mới chịu bán cho ta một bình, ngươi lại có thể dễ dàng nhận ra đến vậy.”
Tiêu Sắt cười cười: “Đêm khuya gió lạnh, chúng ta đang nhóm lửa bên trong, rất ấm áp, cô nương muốn vào ngồi cùng chứ?”
“Không cần.” Cô gái vẫn dịu dàng cười, đưa tay vuốt vuốt tóc mai.
“Cô rất đẹp, khi gió thổi qua tóc mai, loại phong tình như này càng thêm đẹp.” Tiêu Sắt quay đầu nhìn về phía Lôi Vô Kiệt. “Thế nhưng vị tiểu huynh đệ này của ta, một lòng chỉ ôm mộng làm anh hùng, e rằng hắn không hiểu tâm tư mỹ nhân.”
Lúc này trong tay Lôi Vô Kiệt đã kẹp lấy một tấm thiếp bạc, đó là khi cô gái đưa tay lên vuốt tóc đã ném tới, tốc độ cực nhanh, ngay cả Lôi Vô Kiệt cũng phải kinh hãi. Lôi Vô Kiệt nhìn tấm thiếp bạc, chỉ có duy nhất một chữ vuông vức.
“Chết.”
Lôi Vô Kiệt nhớ tới một câu chuyện, tuy đây là lần đầu tiên hắn vào giang hồ, nhưng từ nhỏ đã thích nghe chuyện trong giang hồ. Chẳng hạn như, giang hồ từng lưu truyền một câu nói: “Nguyệt Cơ cười đưa thiếp. Minh Hầu giận giết người.”
***
“Lục nghị tân phôi tửu. Hồng nê tiểu hỏa lô. Vãn lai thiên dục tuyết. Năng ẩm nhất bôi vô? ” Một nam tử mặc áo đen, khuôn mặt lạnh lùng ngồi trên xe ngựa, tay nâng một chén rượu, cười cười nhìn đám người trước mặt.
Tổng cộng có mười sáu người, ai ấy cũng cầm một thanh đao sáng loáng như tuyết.
“Huynh đài thật có nhã hứng.” Đao khách cầm đầu cười cười. “Thế nhưng, rượu chúng ta có thể uống, tuy nhiên đồ vật trên xe, ngươi phải để lại.”
“Hử?” Người kia nhếc môi. “Trời tuyết lớn thế này mà các ngươi đi theo ta suốt dọc đường cũng thật quá vất vả, nhưng đồ các ngươi muốn lấy chắc chắn sẽ không lấy được, nên mới định mời các ngươi chén rượu này, sau đó…”
“Sau đó thì sao?” Đao khách nhướng mày, siết chặt thanh đao trong tay.
“Sau đó đi chết đi!” Nam tử áo đen nhảy lên, trong tay lóe lên ánh sáng bạc.
Đao khách nâng đao lên, gầm một tiếng thét lớn “Xông lên.”
- -----------------------
“Rượu ngon mới cất một vò, đất nung màu đỏ hỏa lò sẵn kia. Tối ngày tuyết xuống bất kỳ. Uống chơi đã vậy, chén thì có đâu? ” Vấn lưu thập cửu – Bạch Cư Dị - (bản dịch của Trần Trọng Kim – Đường thi – NXB Văn hóa thông tin 1995)
Chỉ nghe tiếng vũ khí va chạm vang lên âm thanh trong trẻo, thứ trong tay người kia trực tiếp chém xuống lưỡi đao của đao khách.
“Chỉ Tiêm nhận.” Đao khách hít vào một ngụm khí lạnh, dường như hắn nghe thấy thanh âm của đồ vật đang rạn nứt dần, hắn vội vàng lùi lại, nhưng đã không kịp, thanh tuyết đao trong tay hắn nháy mặt bị bẻ gãy.
Nam tử áo đen cười cười nâng tay lên, đao khách liền nhìn thấy lưỡi dao Chỉ Tiêm nhận mỏng như cánh ve bên trong tay nam tử múa ra đường dao vô cùng tuyệt đẹp như những đóa hoa, một đóa, hai đóa, ngay sau đó hóa thành ngàn đóa vạn đóa hoa, giống như sen phật nở rộ trong nháy mắt vô cùng mỹ lệ. Nhưng đao khách đã không kịp nhìn thấy, lưỡi dao Chỉ Tiêm nhận đã nhẹ nhàng cứa vào cổ hắn rỉ máu. Nam tử áo đen nhún chân, nhảy ra xa ba bước, đầu của đao khách đều đồng loạt rơi xuống, máu tươi phun ra xối xả.
“Người phái các ngươi tới có lẽ không nói cho các ngươi biết rốt cuộc ta là ai.” Nam tử áo đen trở lại trên xe ngựa, một lần nữa cầm lấy chén rượu vừa mới đặt xuống. “Có lẽ giờ các người chịu uống chén rượu cuối cùng này rồi chứ?”
“Chỉ Tiêm nhận, ngươi là người của Thục Trung Đường môn?” Đám đao khách hốt hoảng lùi lại.
“Có lẽ vậy.” Nam tử áo đen vung ống tay áo lên, trong nháy mắt một mũi tên đuôi đỏ nhỏ cắm trên trán gã đao khách nọ. “Ngươi nói ta là người của Đường môn, vậy một mũi tên Chu Nhan này tặng cho ngươi.”
Không gian yên tĩnh đến nỗi phảng phất chỉ còn lại thanh âm tuyết rơi khẽ khàng xuống đất. Còn mười ba tên đao khách đứng đó, nhưng không ai dám lên tiếng, ai cũng lo sợ không biết ám khí tiếp theo có thể bay về phía mình hay không, mỗi người bọn họ căng thẳng nín thở, dưới ám khí của Đường môn, cơ hội sống sót chỉ có một.
Nam tử áo đen nhếch môi cười, nhẹ cầm dây cương “Đi.”
Xe ngựa kia đạp tuyết mà đi, mang theo tiếng thở phào đầy vui mừng của mười ba đao khách đứng dưới đất, không có người nào dám bước lên ngăn cản.
Cho đến khi xe ngựa đi được hơn ba dặm, nam tử áo đen vẫn nhếch môi mỉm cười khi nãy rốt cuộc cũng đặt chén rượu xuống, nặng nề ho khan, cười khổ: “Không biết lần này sư tôn lệnh cho ta áp tải món hàng gì, tại sao trên đường lại dẫn tới nhiều cao thủ đến vậy.”
Nam tử dùng sức vung dây cương, nghiêng người, nhảy lên nóc xe. Mà bên trên nóc xe, không biết từ lúc nào đã có một người đứng đó, người kia khoảng chừng ba mươi tuổi, mái tóc bạc trắng bay trong gió, tay cầm một thanh kiếm ngọc, có vài phần tiên khí.
“Đường Liên?” Người kia quay đầu nhìn về phía nam tử khẽ cười, mũi chân nhún nhẹ một cái, từ trên nóc xe nhảy ra ngoài, ung dung tự tại đứng trên một cành cây.
Mà Chỉ Tiêm nhận trong tay nam tử lóe sáng, đã phóng ra tiếc là lại vồ hụt.
“Ngươi biết tên của ta?” Nam tử nheo mắt.
“ Chúng ta sẽ còn gặp lại.” Nam tử tóc trắng cũng không trả lại câu hỏi của hắn, khẽ cười.
Lúc này xe ngựa đạp thẳng một đường tuyết trắng chạy đi.
“Tóc bạc, ngọc kiếm, khinh công trác tuyệt. Sao chưa từng nghe thấy sư tôn nhắc tới giang hồ có một cao thủ như vậy?”
Bấy giờ đêm đã khuya, bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng dày. Đường Liên cho xe đi vào một ngôi miếu cũ nát, nhóm một đống lửa chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhưng hắn vẫn cứ mải suy nghĩ đến người mới gặp ban ngày, khi người đó nhảy lên nóc thùng xe, sát khí lớn đến mức hầu như gió tuyết phải đổi hướng, nhưng khi Đường Liên đối diện quyết đấu với hắn, dường như hắn không hề có ý đánh nhau, với trình độ khinh công và sát khí lớn như vậy, Đường Liên không nắm chắc phần thắng.
“Đúng là một người kỳ quái.” Đường Liên ném túm cỏ trong tay vào lửa, mà đúng lúc này, ngoài cổng vang lên tiếng ngựa hí. Đường Liên vung hai tay lên dập tắt đống lửa, cả người nhảy lên không trung, ngồi trên xà ngang.
“Tuyết rơi lớn quá, không biết bao giờ mới ngừng rơi nữa.” Một người lớn tiếng oán trách vọt vào trong miếu, đặt mông ngồi xuống, nghe giọng dường như là một thiếu niên vẫn còn non nớt.
“Hừ. nếu không phải ngựa của ta là ngựa tốt nghìn con chọn một, chúng ta sớm đã bị chôn vùi trong tuyết.” Một người khác chậm rãi đi vào, giọng nói biếng nhác, nghe giọng thì lớn hơn người kia mấy tuổi.
“Này, này, này, có mỗi chuyện này mà ngươi nhắc bao nhiêu lần rồi, ngươi là người bán ngựa chắc?” Thiếu niên không kiên nhẫn phản ứng lại.
“Đi nhóm lửa đi.” Người kia không quan tâm đến hắn, trực tiếp yêu cầu.
“Có vẻ trong miếu cũng không lạnh lắm.” Giọng của thiếu niên có phần hoang mang. “Dường như…”
“Mới có người vừa nhóm lửa sao?” Người kia cúi người, nhẹ tay chạm vào tro trên đất, quay đầu liếc mắt nhìn thiếu niên. “Vẫn còn nóng.”
Đường Liên nãy giờ vẫn nhắm mắt nằm trên xà ngang liền mở choàng mắt, hắn nhẹ nhàng xoay người, lặng lẽ đáp xuống đất, Chỉ Tiêm nhận kẹp trong tay, chỉ thẳng về phía người kia.
“Quá tốt rồi. Càng tiện.” Thiến niên hớn hở ra mặt. “Ta còn sợ cỏ ướt, đang không biết phải làm thế nào đây.”
Đường Liên sứng sờ, thầm nghĩ: chẳng lẽ chỉ là hai người đi đường bình thường thôi sao? Hắn vội vàng phóng ra một sợi dây từ trong tay áo, quấn lấy xà ngang, lại kéo bản thân quay trở lại vị trí cũ.
Ở bên dưới, hai người đã nhóm lửa xong, bắt đầu ngồi hơ tay cho ấm. Đường Liên nhìn theo ánh lửa, chỉ thấy một người mặc áo đỏ phong phanh, khuôn mặt đẹp đẽ, người còn lại mặc áo khoác lông dày cộm, cả người núp trong đó, lười nhác tựa vào cây cột.
“Lôi Vô Kiệt, ngươi nói muốn dẫn ta tới thành Tuyết Nguyệt, nhưng đã đi nhầm đường đến hai lần, lần này ngươi chắc chắn đi đúng rồi chứ?” Hai người rời khỏi Tuyết Lạc sơn trang đã hơn mười ngày, bởi vì gió tuyết quá lớn nên hai người vẫn chưa đến nơi.
Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ cười cười: “Thật ra đây cũng là lần đầu tiên ta tới thành Tuyết Nguyệt, nhưng ta thề, chắc chắn lần này đi đúng đường.”
Nghe thấy ba chữ thành Tuyết Nguyệt, Đường Liên bất giác nhìn về phía Lôi Vô Kiệt.
Hắn họ Lôi ư? Vậy là đến từ Lôi gia Giang Nam Phích Lịch đường sao? Nhưng cái tên Lôi Vô Kiệt này, sao chưa từng nghe ai nhắc qua bao giờ?
Tiêu Sắt nhếch môi cười mỉa, cũng không thèm để ý tới Lôi Vô Kiệt nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Tiêu Sắt…” Lôi Vô Kiệt đột nhiên nhíu mày, dùng sức hít hà trong không khí. “Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?”
“Mùi gì?” Tiêu Sắt mở mắt, hít mũi một cái. “Là hương hoa, hoa tường vi.”
Lôi Vô Kiệt đứng dậy, nhìn về phía ngoài cửa: “Chẳng lẽ trong tuyết rơi mà tường vi vẫn nở được sao?”
“Đương nhiên là không. Đây là mùi thơm của Tường Vi lộ, xuất xứ từ Đại Thực, Chiêm Thành, Trảo Oa, nước Hồi Hồi, chỉ có thể tới Bách Hoa các ở đế đô mới mua được…” Tiêu Sắt không đứng dậy, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa, có một người con gái đứng đó không biết từ lúc nào.
Cô gái đó rất đẹp. Nàng mặc bộ y phục màu tím, gió nhẹ nhàng thổi qua làn váy, ánh trăng màu bạc chiếu trên người nàng, phản chiếu làn da trắng muốt như ngọc, nàng khẽ mỉm cười, mùi hương tường vi thơm mát nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, càng thêm dịu nhẹ.
Giọng nói của nàng cũng vô cùng dịu dàng: “Không ngờ ở nơi hoang vu thế này, cũng có người am hiểu phong nhã đến vậy. Ta năn nỉ Bách Hoa các chủ nhiều ngày, nàng ấy mới chịu bán cho ta một bình, ngươi lại có thể dễ dàng nhận ra đến vậy.”
Tiêu Sắt cười cười: “Đêm khuya gió lạnh, chúng ta đang nhóm lửa bên trong, rất ấm áp, cô nương muốn vào ngồi cùng chứ?”
“Không cần.” Cô gái vẫn dịu dàng cười, đưa tay vuốt vuốt tóc mai.
“Cô rất đẹp, khi gió thổi qua tóc mai, loại phong tình như này càng thêm đẹp.” Tiêu Sắt quay đầu nhìn về phía Lôi Vô Kiệt. “Thế nhưng vị tiểu huynh đệ này của ta, một lòng chỉ ôm mộng làm anh hùng, e rằng hắn không hiểu tâm tư mỹ nhân.”
Lúc này trong tay Lôi Vô Kiệt đã kẹp lấy một tấm thiếp bạc, đó là khi cô gái đưa tay lên vuốt tóc đã ném tới, tốc độ cực nhanh, ngay cả Lôi Vô Kiệt cũng phải kinh hãi. Lôi Vô Kiệt nhìn tấm thiếp bạc, chỉ có duy nhất một chữ vuông vức.
“Chết.”
Lôi Vô Kiệt nhớ tới một câu chuyện, tuy đây là lần đầu tiên hắn vào giang hồ, nhưng từ nhỏ đã thích nghe chuyện trong giang hồ. Chẳng hạn như, giang hồ từng lưu truyền một câu nói: “Nguyệt Cơ cười đưa thiếp. Minh Hầu giận giết người.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook