Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
-
Chương 46: Bóng đêm vô biên
Editor: demcodon
Có suy đoán kiểm chứng cũng rất dễ dàng.
Trong giờ nghỉ trưa ngày hôm đó, nhóm dự án đã gọi cơm hộp tập thể, vội vàng lấy đồ xong tiếp tục làm việc trong văn phòng.
Lúc này còn không so được với mấy năm sau, mô hình công việc của 996 vẫn chưa được đề xuất trực tiếp, giống như một quy tắc bất thành văn của mọi người. Với tư cách là người dẫn đầu trong ngành, các quy định của Thịnh Nguyên linh hoạt hơn: chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ được giao là có thể đi.
Vấn đề là nhiệm vụ sẽ đến bất cứ lúc nào. Vì vậy, bản chất của quy định này vẫn là để siết chặt công nhân, điều này sẽ thu hút nhiều ý kiến phàn nàn trong vòng mấy năm tới.
Cũng may Chung Dịch xem như là trụ cột nằm trong nhóm nhỏ này, lương cao, tiền trợ cấp càng cao hơn, còn có nhiều phúc lợi, trợ cấp làm thêm giờ. Tần Lâu lại am hiểu đạo lý vẽ bánh sâu không tưởng, nhìn như nghiêm túc. Nhưng thỉnh thoảng sau cuộc họp buổi sáng thì tất cả thành viên trong nhóm sẽ cam tâm tình nguyện làm thêm giờ một tuần. Cho dù khi đó là giờ nghỉ trưa cũng sẽ vội vàng kết thúc bữa ăn. Sau đó tiếp tục so sánh các bản vẽ thiết kế và dữ liệu của bên B.
Hết cách rồi, tiền lương 80 tháng cuối năm của nhóm kế bên thực sự quá dụ người.
Trong bầu không khí như vậy, Chung Dịch lặng lẽ đi đến phòng nghỉ ngơi trốn việc thì có vẻ hoàn toàn không hợp.
Chung Dịch vừa uống trà vừa thở dài: ai có thể nghĩ tới mấy năm sau cậu lại là 'Chung lột da' nổi tiếng chứ.
Rất nhiều người sẽ cảm thấy các loại tham nhũng là một loạt các vụ nổ. Các quan chức bị sa thải luôn đến đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Nhưng trên thực tế, có thể tìm ra rất nhiều manh mối bằng cách vào trang wed của bộ phận liên quan hai lần.
Chung Dịch lướt qua bảng thông báo, trong lòng đại khái đã nắm chắc. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cậu của Trì Quân xác thực sẽ phải chịu liên lụy, nhưng ảnh hưởng không lớn. Nhưng lo lắng của Trì Quân chủ yếu bởi vì năm nay là năm cuối cùng trong nhiệm kỳ của Tùng Trúc. Hắn vừa không có ký ức về tương lai như Chung Dịch, về tình về lý đều sẽ lo lắng cho cậu.
Trên thực tế, nếu như sự việc ở các tỉnh khác thật sự nổ ra trên người Tùng Trúc, thì sự nghiệp chính thức của ông có thể nói là dừng lại ở đó.
Cũng may Chung Dịch nhớ rất rõ ràng, Tùng Trúc còn có thể thuận buồm xuôi gió mười năm. Sau đó sẽ thua trong trận chiến với đối thủ. Lúc đó đúng lúc gặp ông Trì qua đời. Vì vậy Trì Quân lập tức bước qua liên tục khó khăn. Cậu đã dành thời gian đó với Trì Quân và ấn tượng sâu sắc bởi tất cả các chi tiết. Bây giờ sống lại một đời, không nói đến những cái khác, ít nhất có thể đưa ra một số gợi ý để cho Tùng Trúc sớm tránh được cạm bẫy trước thời gian.
Nước trà vừa rồi còn ngon đã hơi nguội. Chung Dịch đặt ngón tay lên thành tách thử nhiệt độ, lại rót thêm một tách.
Sau đó bưng tách lên chậm rãi đi dạo ra ngoài phòng nghỉ ngơi. Cậu nghĩ thầm: mình phải tìm một thời điểm thích hợp an ủi cậu ta một chút."
Nói là 'an ủi', thực ra cũng là nói lên nhiều điều trong trí nhớ ở một góc độ khác nhau. Không có chuyện gì sẽ bỗng nhiên xảy ra, rất nhiều chi tiết nhỏ thỉnh thoảng có thể gợi ý cho kết quả cuối cùng.
Cậu đưa ra quyết định, vừa đi vừa nghĩ sẵn trong đầu. Đi được một nửa thì gặp được một đồng nghiệp với đôi mắt nhìn thẳng với đôi chân thoăn thoắt.
Đồng nghiệp: "Hi!"
Chung Dịch nâng tách trà trong tay lên chào hỏi với đối phương. Sau đó tiến nhanh về phía trước, nhanh chóng quay trở lại chỗ làm việc của mình.
...Thỉnh thoảng trốn việc thật không quen.
* * *
Trước khi Chung Dịch thật sự tìm được thời cơ, cậu đã ký một hợp đồng mới với thầy Trương trước. Đồng thời, đơn đặt hàng của Thịnh Nguyên chính thức được đưa vào sản xuất. Thầy Trương đưa Chung Dịch đến nhà máy nhìn chằm chằm hai lần, từ tốn kể cho cậu nghe rất nhiều kinh nghiệm liên quan. Chung Dịch nghiêm túc lắng nghe, thu hoạch được rất nhiều.
Thành phẩm thủy tinh số 183 trông rất bình thường, nhưng thật chất nó rất đặc biệt về quy trình sản xuất. Đầu tiên là bước thông thường, đưa cát thạch anh vào và nung, cho chất lỏng thủy tinh chảy ra khỏi máy. Vật liệu bị cắt ngắn, làm nguội chất lỏng thủy tinh và đông lại. Khi nó lăn xuống thì đã trở thành vô số quả bóng nhỏ. Đi xuống, quả bóng nhỏ đi vào lò điện trở mà Chung Dịch mua với giá cao.
Khi ra khỏi lò điện trở thì quả cầu thủy tinh trở thành một đống mảnh vỡ và dính chung một chỗ. Sau đó đập nát đóng mảnh vỡ dính nhau, ngâm vào dung dịch có tính ăn mòn đã chuẩn bị sẵn để tạo thành các vi hạt hấp thụ.
Lúc này mới kết thúc.
Ngoài cái lò điện trở này, ông bạn còn tặng kèm mấy cái nồi nấu kim loại nhỏ. Ông ta còn kể rằng ông ta có một dây chuyền sản xuất đồ trang trí loại nhỏ ở một xưởng khác. Bây giờ nhất thời chưa tìm được người tiếp nhận. Đây là là việc nhỏ. Nếu ông ta quyết định ra nước ngoài định cư, bán sản nghiệp trong tay đổi thành tiền thì không quan tâm đến khoản lỗ này. Chỉ có một điều không yên lòng là trong nhà máy một số thợ lành nghề, tính ra cũng coi như là chú của đời ông ta. Mấy ông cụ tuy đã lớn tuổi nhưng rất năng động khỏe mạnh, bình thường phụ trách việc kiểm tra thành phẩm. Bọn họ đã dành cả cuộc đời trong nhà máy, tình cảm rất sâu, lại quen bận rộn. Nghe tin muốn tạm dừng việc sản xuất thì đi tìm ông ta hỏi có thể sắp xếp vị trí mới cho mình không.
Cũng không phải là cái khác. Bọn họ đã lớn tuổi, bình thường quen bận rộn rồi, đột nhiên rãnh rỗi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, cơ thể như sắp có vấn đề.
Ông bạn hỏi Chung Dịch có thể sắp xếp mấy ông thợ đến chỗ cậu tạm thời được không.
Chung Dịch gật đầu và hỏi: "Nếu mấy ông thợ có tay nghề giỏi thì có thể làm thử cho cháu xem được không?" Ừm, cậu muốn xem một số tác phẩm nghệ thuật liên quan và có ý tưởng mới về quà tặng cho Trì Quân.
Mấy ông thợ vui vẻ đồng ý. Chỉ là sau đó, Chung Dịch vẫn luôn không tìm thấy thời gian, việc này bị tạm gác lại.
Ngày hôm đó, cậu và thầy Trương ở trong nhà máy thị sát. Trong cái nóng mùa hè, dù cho có thiết bị làm mát nhưng phòng sản xuất vẫn cứ nóng phát điên. Cũng may là sạch sẽ không có bụi.
Thầy Trương cảm khái tự đáy lòng: "Về điểm này, nhà máy thủy tinh tốt hơn nhà máy gốm sứ." Loại sau cũng là môn học quan trọng đối với sinh viên khoa Vật liệu: "Không bột, thật thoải mái."
Khi ông còn trẻ đã nghiên cứu về gốm sứ. Mấy năm nay chỉ một lòng nhào vào thủy tinh. Không có cách nào, đã lớn tuổi rồi cũng phải suy nghĩ cho sức khỏe của mình. Cứ làm nghề này lâu thì sẽ mắc nhiều bệnh liên quan đến nghề nghiệp.
Chung Dịch đáp lại một tiếng, nhớ lại các tiêu chuẩn an toàn khác nhau mà cậu biết được, cả đoạn đường yên lặng kiểm tra.
Thầy Trương nhìn ra cười và nói: "Vẫn chưa yên tâm à? Nhân viên an toàn cũng không phải ăn cơm trắng. Lại nói, mấy ông thợ Tôn cũng giúp nhìn chằm chằm. Đúng rồi, trước đó không phải em nói muốn nhìn tay nghề của mấy ông thợ Tôn sao. Ngày hôm nay được không?"
Chung Dịch tính toán thời gian và trả lời: "Được."
Hai người xoay người đi đến nơi đặc nồi nấu nhỏ, đúng lúc mấy ông thợ đang nấu chảy vật liệu.
Sau khi nghe ý đồ của Chung Dịch đến, thầy Tôn cầm lấy ống thổi và thổi một con chim ngay tại chỗ. Bụng chim trống rỗng, để lên bàn, ánh nắng xuyên qua thủy tinh chiếu lên con chim một tầng ánh sáng.
Chung Dịch nhìn trong mắt, khen: "Quá tinh xảo." Cậu dừng lại hỏi: "Thổi cái này có cần kỹ thuật gì không? Tôi có thể thử được không?"
Thầy Trương đứng ở bên cạnh Chung Dịch thoải mái cười nói: "Trước đây em ở trường chưa từng thử à?"
Chung Dịch trả lời: "Dạ không." Dù sao lúc trước cậu viết công thức kia cũng sẽ không dùng đến ống thổi.
Thầy Trương nói: "Nếu như vậy, thợ Tôn, ông dạy cho Chung tổng của chúng ta được không?"
Thầy Tôn đã sắp đến tuổi về hưu, hai bên thái dương tóc đã bạc trắng, cười lên cũng rất chân thành. Ông ta cầm một ống thổi mới, đầu tiên hướng dẫn cho Chung Dịch cách lấy làm sao, căn dặn: "Nó rất nặng, phải giữ ổn định..."
Chung Dịch chỉ có thể mừng cho bản thân vì đã không lơ là tập thể dục sau giờ làm việc, thỉnh thoảng có cử tạ. Bằng không thật sự sẽ cảm thấy khó xử.
"Được rồi, bước kế tiếp là chọn vật liệu."
Một nửa là trong nhà máy vốn dĩ đã nóng, một nửa là liên quan đến trọng lượng trên tay. Trên trán của Chung Dịch đã toát một ít mồ hôi hột.
Cậu cũng không quan tâm, vẫn cứ tập trung với chất lỏng thủy tinh ở đầu bên kia của ống thổi.
--- ---
Sau nửa tiếng.
Thầy Tôn và mấy ông thợ khác trong phòng, cùng với thầy Trương đồng thời: "Ừhm..."
"Vẫn rất có sức sáng tạo."
"Trước đây chưa từng bắt đầu nghiêm túc, có thể làm được như vậy đã rất tốt."
"Nếu thật sự có hứng thú, có thể thường xuyên đến chơi."
"Đúng vậy, chuyện như vậy vẫn phải luyện ra."
Chung Dịch: "..."
Cậu dở khóc dở cười cầm lên tứ bất tượng bản thân thổi ra nói: "Thầy Trương, thợ Tôn, thợ Tiền, đừng khách sáo như vậy. Sau này tôi sẽ... ưm... tranh thủ đến luyện tập một chút."
Nói là 'tứ bất tượng' là tâng bốc thứ này thôi.
* * *
Tối hôm đó, Trì Quân đi ngang qua phòng khách quan sát thứ để trên bàn trà một hồi. Biểu cảm của hắn vi diệu hỏi Chung Dịch: "Đây là chất nhờn ma quái Slime sao?"
Chung Dịch nghiêm nghị gật đầu: "Đúng vậy."
Trì Quân như là rất khó tìm ra một biểu cảm thích hợp, một hồi mới nghẹn ra một câu: "Nhà máy của cậu còn sản xuất ra loại này hả?"
Chung Dịch bình tĩnh nói: "Mấy mẫu thôi, làm cho vui thôi."
Trì Quân: "À, cố lên."
Hắn bưng một tách cà phê lên, hiển nhiên buổi tối còn muốn thức khuya làm việc. Sau khi nói chuyện phiếm mấy câu thì muốn đi về phòng.
Chung Dịch nhìn ra trước mắt hắn một lớp màu xanh lá nhàn nhạt. Cậu bỗng nhiên mở miệng: "Trì Quân."
Trì Quân quay đầu lại nhìn cậu: "Sao vậy?"
Đèn trong phòng không sáng, nhưng lúc này Chung Dịch có thể nhìn thấy rõ lông mi củaTrì Quân. Giống như một con bướm vỗ cánh.
Cậu theo bản năng muốn dời tầm mắt. Nhưng lý trí đã kiểm soát cơ thể trước một bước, vẫn chưa làm ra động tác gì thực tế và không tự nhiên.
Vẫn tự nhiên nhìn Trì Quân, xem nhẹ rung động nhất thời trong lòng mình, nói: "Đừng thức khuya quá."
"Ừh!" Trì Quân mỉm cười, sắc mặt thoải mái lại: "Cậu cũng vậy, đi ngủ sớm một chút."
Nhưng lúc này, dưới đôi mắt cong cong của hắn, màu xanh nhạt nhẽo chầm chậm in sâu vào trái tim Chung Dịch.
Khi coi Trì Quân là bạn, hai người thường xuyên cùng tăng ca và thức đêm cũng là bình thường. Trước đây, Chung Dịch chỉ nói bình thường, nhưng bây giờ cảm thấy hoàn toàn khác.
Cậu phải mất một lúc mới hiểu ra: hóa ra cảm giác này chính là đau lòng. Chung Dịch trầm giọng: "Đã đến tháng 8 rồi."
Trì Quân chậm rãi chớp mắt, rõ ràng là mệt mỏi làm cho suy nghĩ của hắn chậm hơn bình thường rất nhiều. Sau khi Chung Dịch dứt lời, hắn ngừng mấy giây mới trả lời: "A, đúng rồi, trước đó đã nói ăn cơm chung. Cậu có nhà hàng nào muốn đến chưa?"
Chung Dịch hơi không nhìn nổi, muốn trực tiếp ấn Trì Quân đi ngủ. Nhưng cậu hiểu rằng dùng lập trường của mình, loại chuyện này chỉ có thể nghĩ đến mà không có cách nào thực hiện được.
Vì vậy giải quyết nhanh chóng muốn kết thúc đề tài, có thể tiết kiệm một giây thì tiết kiệm: "Sinh nhật cậu, tớ mời khách, nhà hàng tớ đã đặt."
Trì Quân mỉm cười thật tình rất nhiều nói: "Được."
Lúc này, Chung Dịch cảm thấy đây chính là kết thúc buổi tối này.
Nhưng ban đêm cậu thức dậy cảm thấy khát nước. Mò tìm điện thoại trên tủ đầu giường xem thời gian thì đã hơn 2 giờ sáng.
Sau khi trở người hai lần ở trên giường vẫn là cam chịu đứng dậy, chuẩn bị đi phòng khách rót một ly nước uống. Nhưng vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, vừa nhìn lên thì nhìn thấy trên ban công có một đốm lửa từ thuốc lá.
Chung Dịch đột nhiên tỉnh táo trong cơn buồn ngủ mông lung của mình. Phải một lúc sau cậu mới nhìn rõ đó là Trì Quân.
Trì Quân ngồi trên sàn gỗ ngoài ban công, co lại một chân, chống khuỷu tay lên đầu gối, ngón trỏ và ngón giữa giữ một điếu thuốc.
Nó đã được châm lửa nhưng không đưa vào trong miệng. Cứ cầm như vậy, sau đó ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ là ánh sáng không đổi.
Chung Dịch nắm chặt tay. Lúc này tất cả nội tạng đều bị bóp chặt. Tim cậu đập nhanh hơn, bên tai vang lên hai tiếng sầm ầm ầm xa xăm. Cậu không nhịn được cảm thấy được: nếu như đêm nay mình không tỉnh lại, liệu mình có phải là sẽ bỏ qua điều gì không?
Mọi thứ dường như đã được định sẵn. Khi Chung Dịch định thần lại đã ngồi xuống bên cạnh Trì Quân.
Cậu hỏi: "Còn thuốc lá không? Cho tớ một điếu."
Trì Quân rốt cục hít một hơi. Nhưng lại nhả ra chút khói.
Cách màn khói này, Chung Dịch nhìn thấy hắn khẽ rũ mắt xuống. Hắn mở miệng nói chuyện, giọng nói hơi khàn, còn hơi lười biếng khó phân biệt, nói: "Trước đây chưa từng thấy cậu hút bao giờ."
Chung Dịch trả lời: "Cũng vậy thôi, tớ cũng chưa từng thấy cậu hút qua."
Trì Quân khẽ mỉm cười. Nụ cười này dễ dàng ngăn tiếng sấm bên tai Chung Dịch.
Hắn một tay chống dưới đất, cơ thể thong thả và kiên định nhích lại gần Chung Dịch.
Chung Dịch ngừng thở, chỉ cảm thấy mình đã chìm vào một giấc mơ dày đặc sương mù. Chỉ là lúc hai người còn cách nhau nửa quãng đường thì giấc mộng này bỗng nhiên tỉnh lại.
Trì Quân đè tay lên hộp thuốc lá bên chân Chung Dịch, cầm chiếc hộp lên rồi ngồi lại vị trí ban đầu.
Chung Dịch cố nén nỗi thất vọng không nói nên lời của mình.
Trì Quân lấy một điếu thuốc từ trong hộp ra đưa cho Chung Dịch. Sau đó ngón tay kẹp lấy điếu thuốc lên môi mình, lại dựa vào bên cạnh châm lửa cho Chung Dịch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook