Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
-
Chương 45: Nói lỡ
Editor: demcodon
Bữa cơm này có bầu không khí sinh động của Trì Quân và có sự hỗ trợ kịp thời của Chung Dịch đúng lúc cổ động, xem như chủ và khách đều rất thích bữa ăn này.
Trễ một chút, Trì Quân và Chung Dịch cùng đưa Đường Hoài Du và Mộ Vân về khách sạn. Hai người ở chính là khách sạn Thịnh Nguyên. Lúc ra khỏi khách sạn, Chung Dịch cười giỡn nói: "Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ đi tìm quản lý, để tiếp đãi bọn họ thật tốt." Tổng giám đốc bá đạo chẳng lẽ không nên nhận thầu ao cá, trời lạnh hủy nhà họ Vương sao?
Trì Quân không nói: "Quản lý cũng không biết tớ."
Việc chia phe phái trong Thịnh Nguyên quá phức tạp, lại có thêm hai nhóm ở Bắc Kinh và Thượng Hải. Đừng nói đến quản lý khách sạn, ngay cả người quản lý cao hơn một tầng nhìn thấy Trì Quân, hơn phân nửa đều không nhận ra gương mặt này của trợ lý Trì.
Chung Dịch cười nói: "Nghe những lời mấy cậu vừa nói, ngày mai còn muốn đi Vạn Lý Trường Thành à?"
Trì Quân trả lời: "Đúng vậy." Để tiếp đón bạn bè và người thân bên ngoài ở Bắc Kinh, nói trắng ra vẫn là mấy nơi đó. Vạn Lý Trường Thành, Cố Cung (Tử Cấm thành), Di Hoà viên. Nếu như là bạn bè thật sự thân thiết, Trì Quân sẽ thản nhiên nói với bọn họ tham quan danh lam thắng cảnh có gì mới mẻ, lại là ngày nắng nóng, không bằng kêu thêm Con Khỉ cùng nhau ở trong khách sạn chơi game. Hoặc là dứt khoát đi đảo Tần Hoàng du thuyền lướt sóng.
Nhưng đối với hai người Đường và Mộ, tất nhiên là những người khách sáo nhất.
Trì Quân tìm cho mình định vị rất rõ ràng: người lớn yêu cầu, hy vọng hắn chăm sóc con của bạn một chút.
Bất kể người 'bạn' này ôm mục đích gì, cũng đừng dộng đến quan hệ giữa 'người lớn' và hắn rốt cuộc là gì.
Khi ở chung, Trì Quân sẽ vẫn luôn nắm chắc chừng mực, sẽ thân thiết và hài hước. Nhưng sẽ không tiến thêm một bước.
Hai người đi về phía bãi đậu xe. Trì Quân cầm chìa khóe xe trong tay, vô tình hay cố ý chuyển động. Chìa khóa chạm vào vòng khóa, phát ra động tĩnh đột ngột, xen lẫn với tiếng bước chân của hai người.
Chung Dịch suy nghĩ một chút nói: "Gần đây rất nóng, ra ngoài chú ý bôi kem chống nắng." Gần hai tháng trôi qua, làn da của Trì Quân bị phơi nắng thành màu mật ong trong kỳ nghỉ tết Đoan Ngọ đã trắng lại rất nhiều.
Tầm mắt của cậu dừng ở trên người Trì Quân. Từ từ, sử dụng một tư thế vô cùng kín đáo, hơi dịch ra khoảng cách nửa người, từ phía sau nhìn cổ và vành tai của Trì Quân.
Chung Dịch rất khắc chế. Mặc dù hiện tại thả lỏng bản thân, cũng dùng một loại ánh mắt thưởng thức. Cậu nghĩ: Người tôi thích trông thật đẹp.
Dù cho bóng lưng cũng có thể nhìn ra dáng người Trì Quân thon dài, còn có đường ôm tròng vòng eo.
Cậu lại nghĩ đến ngày đại hội thể thao, Trì Quân ngã vào trong ngực mình. Tay cậu ôm lấy eo Trì Quân nhất thời bối rối. Chỉ cảm thấy gió nóng của cả mùa hè phả vào lòng bàn tay, làm cho nhịp tim đập như sấm rền.
Dừng lại... chúng ta là bạn bè.
Là bạn bè.
Trì Quân nhớ lại nơi mình đậu xe, bước chân dừng một chút xoay người đổi hướng mở miệng nói: "Tớ vẫn chưa hỏi cậu, thủy tinh của cậu đã thảo luận với Thịnh Nguyên xong chưa?"
Chung Dịch chắc chắn trả lời: "Thật trùng hợp, ngày hôm nay mới vừa ký hợp đồng."
Trì Quân mỉm cười, bấm xuống nút chìa khóa trong tay, một chiếc xe thương mại phía trước sáng đèn lên. Hắn nói với Chung Dịch: "Chúc mừng, sau này có phải nên gọi cậu một câu 'Chung tổng' hay không?"
Chung Dịch bật cười: "Cậu cứ trêu ghẹo tớ đi."
Trì Quân: "Không, tớ cảm thấy rất tốt. Bên Tần Lâu có nói thêm cái gì không?"
Chung Dịch nói: "Không có." Cậu dừng lại giải thích: "Nhưng ở bên ngoài, thầy Trương treo chức phó giám đốc ở bên tớ." Treo chức còn rất cam tâm tình nguyện: "Cuối cùng ký tên trên hợp đồng cũng là thầy ấy."
Trì Quân nhếch môi: "Cũng đúng. Lúc trước tớ có hỏi qua, đều nói Tần Lâu nhìn cẩn thận tỉ mỉ, kì thực rất biết đúng mực. Nếu như không phải có anh ta, tớ thực sự không yên lòng đưa cậu vào trong một dự án đang tiến hành."
Chung Dịch: "Tại sao, sợ tớ bị khi dễ?"
Trì Quân: "... Tớ biết cậu rất giỏi."
Khi nói chuyện, hai người tiến vào xe. Chung Dịch ngồi ở ghế lái phụ, tự phát cài dây an toàn vào.
Đang thực hiện động tác, bỗng nhiên nghe tiếng Trì Quân khẽ thở dài. Chung Dịch hơi dừng nghiêng đầu nhìn hắn.
Trì Quân chuyển đề tài: "Nhưng suy cho cùng nơi làm việc và trường học cũng là hai việc khác nhau."
Hắn bắt gặp ánh mắt của Chung Dịch. Chung Dịch bất ngờ, nhưng lại tự nhiên phát hiện lúc này sắc mặt của Trì Quân không còn thoải mái tự tại như lúc trước, mà là trở nên nghiêm túc đứng đắn.
Một tay hắn để trên vô lăng. Trong xe không có mở đèn, chỉ có ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Ánh sáng yếu ớt chiếu vào gương mặt Trì Quân.
Có lẽ là tác dụng hoàn cảnh. Lúc này, con ngươi của hắn rất đen, tăng thêm bầu không khí nghiêm nghị một tầng.
Trì Quân: "Chuyện của Viên Văn Tinh trước đó, cậu chỉ đối phó cậu ta một lần. Chuyện của Chu Hồng, dù sao có những người khác của Khoa Tín ra mặt. Nhưng bây giờ, rõ ràng là hy vọng cậu đến giúp đỡ tớ. Nhưng tớ lại không có cách giúp cậu quá nhiều." Chuyện hắn tiếp xúc đều có hạn, hơn nữa bây giờ... còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trì Quân chậm rãi nói: "Chung Dịch, có lúc tớ nghĩ, cậu có phải đi quá suôn sẻ không. Tất nhiên, đây là chuyện tốt. Nói rõ cậu có năng lực, rất tinh mắt và có sự may mắn. Nhưng đôi khi tớ sẽ lo lắng, cậu có thể bởi vì trước đó gặp được rất nhiều chuyện đơn giản nên hạ thấp cảnh giác hay không? Nhiều chuyện rất khó nói. Trước khi chưa gặp được, rất khó nghĩ đến lòng người có bao nhiêu hiểm ác."
Nói xong lời cuối cùng, hắn chậm rãi nhướng mày.
Chung Dịch chú ý thấy cũng không nói thêm cái gì. Cậu lặng lẽ nhìn Trì Quân, chờ đối phương nói lời kế tiếp.
Trì Quân lại phảng phất cảm thấy mình nói lỡ, sắc mặt dịu xuống, mang theo vẻ ảo não nói: "Tớ không phải doạ cậu, chỉ là..."
Chung Dịch: "Cám ơn cậu đã lo lắng cho tớ."
Trì Quân chớp mắt.
Chung Dịch: "Toàn bộ Thịnh Nguyên, người tớ tin tưởng chỉ có cậu."
Trì Quân mím môi, như là hơi co rút.
Chung Dịch: "Chỉ có cậu chung một lòng với tớ, sẽ không hại tớ."
Trì Quân hơi chuyển tầm mắt, yết hầu lăn lên xuống.
Chung Dịch: "Tần Lâu, anh ta xem như là một cấp trên rất tốt. Cậu cũng mới vừa nói, trước đó đã hỏi quá nên có hiểu biết nhất định, mới đưa tớ thả dưới tay anh ta rèn luyện, đúng không?"
Trì Quân trả lời một tiếng.
Trên thực tế, hắn cũng không phải là đơn giản mà 'hỏi'. Mà là cẩn thận quan sát, tìm đúng người có ý kiến với Tần Lâu từ tốn nói chuyện. Một số từ là muốn nghe từ trong miệng đối thủ mới chính xác nhất. Chỉ là quá trình phức tạp trong đó không cần thiết nói cho Chung Dịch.
Chung Dịch: "Ít nhất anh ta đúng là có trách nhiệm với công việc của mình." Không giống như Chu Hồng có thể vớt thì vớt. Tần Lâu ít nhiều gì để ý đến danh tiếng của mình sau đó: "Những chuyện khác phải có xung đột lợi ích mới có người ra tay."
Trì Quân bật cười: "Tớ cho là sau chuyện của Viên Văn Tinh thì cậu sẽ không nghĩ về nó như vậy nữa."
Chung Dịch thừa nhận: "Đúng, thực sự sẽ có một số người không hiểu ra sao luôn nhằm vào tớ. Nhưng loại người này, một khi lộ đuôi ra chính là cái đích cho mọi người chỉ trích. Tớ có lẽ không có cách nào đối phó. Nhưng vạch trần bộ mặt thật của đối phương luôn có thể làm được."
Nói đến đây, Chung Dịch gần như chắc chắn Trì Quân hẳn là gặp tình huống như thế nào mới sẽ biểu lộ cảm xúc như vậy. Nhưng nếu Trì Quân không chủ động nói thì Chung Dịch cũng không chủ động hỏi.
Cậu tổng kết: "Cho nên, cậu không cần phải quá lo lắng về bên tớ. Nếu như ngay cả chút mài giũa cũng không thể vượt qua, cũng không có cách nào làm bạn hợp tác với trợ lý Trì phải không?"
Trì Quân khẽ cười, như là thoải mái một chút. Hắn xoay chìa khóa xe, khởi động xe.
Chung Dịch chậm rãi dựa lưng vào ghế dựa nhìn Trì Quân, nhìn màn đêm dần hiện ra trước mắt. Ánh đèn như con rồng, kéo dài ở trước mắt, giống như ngày đó cậu xảy ra tai nạn xe cộ. Cậu nghĩ tới ngày mai là thứ hai, sẽ nói gì trong cuộc họp buổi sáng, dự án công viên giải trí đang tiến triển đến đâu. Trì Quân có lẽ là xin nghỉ mới có thể dẫn Đường Hoài Du và Mộ Vân đi Trường Thành... Mộ Vân rốt cuộc là ai? Đời trước cậu đã từng thấy người này chưa? Hoặc là nói, cô ta không ở trong những gia đình hỗn loạn và phức tạp ở Thượng Hải Thành, chỉ thuần túy là bạn của Đường Hoài Du?
Cậu nghĩ đến đôi mắt của Đường Hoài Du. Dù cho hai đời qua đi, đối với chuyện mình có một đứa em gái sinh đôi như vậy, Chung Dịch vẫn không có cảm xúc gì rõ ràng. Ấn tượng sâu sắc nhất của hắn về người nhà họ Đường là Tạ Linh lẩm bẩm nói câu kia. 'Nếu như Đường Hoài Cẩn mới là con của bọn họ thì tốt biết bao.' Đã như vậy, Đường Hoài Du cũng thuộc một thành viên trong gia đình, hơn phân nửa cũng sẽ cảm thấy như vậy.
Bọn họ là một gia đình. Còn Chung Dịch cậu chỉ là người cô đơn.
Cậu sờ đến túi công văn trong tay, nhận ra thứ gì nổi lên phía trên, là cặp khuy măng sét mình mua lúc chạng vạng. Phía trên có thuyền trắng theo gió vượt sóng, quyết chí tiến lên, giống như Trì Quân trong mắt mình.
Còn cậu là gió và sóng bên cạnh Trì Quân. Dù cho để tay lên ngực tự hỏi, cậu càng muốn trở thành bánh lái thuyền và cái neo cho Trì Quân hơn.
* * *
Ngày hôm sau phải leo lên Trường Thành, hai cô gái mặc quần áo chống nắng, còn hỏi Trì Quân có muốn bôi kem chống nắng hay không.
Trì Quân nghe xong thì dừng lại, không thể giải thích được nghĩ đến những lời Chung Dịch nói lúc trước. Sau đó yên lặng nhận chai kem chống nắng của Đường Hoài Du truyền đến.
Đường Hoài Du mím môi cười. Còn Trì Quân nhìn cô thì trong lòng hơi cảm động.
Mấy tháng trước, buổi tối, trên sân thể dục.
Hắn nghe âm thanh luyện tập truyền đến từ bên dưới, nhìn Chung Dịch đột nhiên cảm thấy đường nét gương mặt của đối phương cảm thấy rất quen thuộc mặt.
Mà vào lúc này, Trì Quân bỗng nhiên nhớ lại: Đúng vậy, lúc nghỉ đông mình gặp Đường Hoài Du một lần.
Có một số việc, trước khi chưa có phát hiện rất khó liên tưởng quá nhiều.
Lúc này, Trì Quân mới cẩn thận nhìn Đường Hoài Du mấy lần, cuối cùng cảm thán: Thật sự giống.
Nhưng nó cũng không phải chuyện gì đáng nói đến. Hắn trả lại chai kem chống nắng cho Đường Hoài Du, cười nói: "Được rồi, lên đường thôi!"
* * *
Mấy ngày sau, Đường Hoài Du và bạn tốt rời Bắc Kinh.
Trì Quân và Chung Dịch vẫn tiếp tục cuộc sống bận rộn. Hai người vẫn duy trì mối quan hệ bạn cùng phòng trước đây chỉ gặp nhau vào buổi sáng rửa mặt. Chỉ là trong lúc Chung Dịch rảnh rỗi luôn suy nghĩ nhiều hơn: Còn 18 ngày nữa là đến sinh nhật Trì Quân, nên tặng quà gì đây?
Còn 16 ngày nữa là sinh nhật Trì Quân, đến lúc đó có nên ăn chung bữa cơm hay không?
Nhưng nếu cậu ta có cuộc hẹn trước thì sao? Hay là hởi trước một câu, bằng không sẽ bị người khác nhanh chân hẹn trước.
Chung Dịch đưa ra quyết định, rất nhanh thực hiện nó.
Sáng sớm ngày hôm đó, lúc đang đánh răng súc miệng với Trì Quân. Chung Dịch mở miệng hỏi: "Ngày 10 cậu có sắp xếp gì không?"
Trì Quân dừng động tác lau mặt, nhưng chiếc khăn mặt vẫn che gần hết gương mặt. Một đôi mắt lộ ra, tóc rối phía trên bị thấm nước ẩm ướt dính vào trên trán.
Hắn ngạc nhiên, không chắc chắn hỏi: "Ngày 10... sinh nhật tớ?"
Chung Dịch: "Ừm."
Trì Quân hơi dừng, nhìn mái tóc rối bù của mình trong gương. Hắn chậm rãi móc khăn mặt treo lên giá, bóp kem đánh răng lên bàn chải đánh răng mới nói: "Đừng quá để ý đến điều này. Không phải cậu nói thì tớ thiếu chút nữa quên mất."
Chung Dịch: "..."
Tình huống Trì tổng nhỏ quên mất sinh nhật của mình, Chung Dịch đã rất quen. Đời trước, cậu làm trợ lý và cộng sự của Trì tổng nhỏ sáu năm. Nhưng chỉ nhìn thấy bánh sinh nhật hai lần, còn do các nhân viên văn phòng khác hợp tác chuẩn bị bất ngờ.
Mà dưới tình huống bận quên mất và 'tâm sự nặng nề' quên mất vẫn có sự khác biệt, Chung Dịch có thể nhìn ra.
Dường như nhận ra thái độ của Chung Dịch, Trì Quân bổ sung: "Bằng không, đến lúc đó ăn chung một bữa cơm đi?"
Theo lý, nghe được câu này Chung Dịch nên hài lòng. Nhưng vào khoảnh khắc giọng của đối phương dứt thì cậu nghĩ đến là: Trì Quân rất chắc chắn, mình tổ chức sinh nhật sẽ không làm chung với nhà ông cậu.
Nhưng Tùng Trúc nhậm chức ở Bắc Kinh. Lúc nghỉ đông, kết thúc cuộc thi Mô phỏng, Trì Quân còn đến nhà ông cậu ở mấy ngày, quan hệ giữa hai bên rất thân thiết.
Chung Dịch từ trong trí nhớ nhảy ra gương mặt mợ của Trì Quân. Trong ấn tượng mơ hồ, bà là người trí thức, thanh lịch, rất quan tâm đến con cháu.
Đã hẹn trước rồi sao? Hay là... có nguyên nhân khác?
Vào giờ phút này, Chung Dịch bỗng nhiên phát hiện: Nghỉ hè đã trôi qua một nửa, nhưng trong cả tháng 7 này, Trì Quân chưa từng nhắc đến cả nhà cậu của mình. Điều này rất bất thường.
Chung Dịch ngay lập tức có rất nhiều liên tưởng. Trên tin tức các nơi thay đổi, lúc ở Thịnh Nguyên nghe được tiếng gió yếu ớt. Trì Quân gần đây uể oải và lực bất tòng tâm, quan trọng nhất vẫn là ký ức đời trước. Trong năm nay có tin tức một nhóm quan chức xuống ngựa.
Việc này đã gây ấn tượng sâu sắc cho Chung Dịch, gần như là khởi đầu cho sự hiểu biết về chính trị của cậu trong đời trước. Nguyên nhân chỉ là chuyện vặt vãnh của các tỉnh khác, nhưng trung ương gửi nhiều văn bản nhưng không ai làm theo, phía dưới cũng không có ai chấp hành. Sau nhiều lần lặp lại, cuối cùng cũng thu hút được đoàn thanh tra. Cùng lúc đó, quan chức cấp cao mỗi người chia phe cách không đấu pháp, liên lụy rất rộng.
Tất cả manh mối hội tụ, chỉ ra một đáp án không thể rõ ràng hơn.
Tùng Trúc gặp rắc rối, còn mợ của Trì Quân thân thiết với con cháu không rảnh quan tâm đến hắn. Trì Quân vẫn chưa bị ảnh thưởng thực tế nào, nhưng khó tránh khỏi lo lắng.
Bữa cơm này có bầu không khí sinh động của Trì Quân và có sự hỗ trợ kịp thời của Chung Dịch đúng lúc cổ động, xem như chủ và khách đều rất thích bữa ăn này.
Trễ một chút, Trì Quân và Chung Dịch cùng đưa Đường Hoài Du và Mộ Vân về khách sạn. Hai người ở chính là khách sạn Thịnh Nguyên. Lúc ra khỏi khách sạn, Chung Dịch cười giỡn nói: "Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ đi tìm quản lý, để tiếp đãi bọn họ thật tốt." Tổng giám đốc bá đạo chẳng lẽ không nên nhận thầu ao cá, trời lạnh hủy nhà họ Vương sao?
Trì Quân không nói: "Quản lý cũng không biết tớ."
Việc chia phe phái trong Thịnh Nguyên quá phức tạp, lại có thêm hai nhóm ở Bắc Kinh và Thượng Hải. Đừng nói đến quản lý khách sạn, ngay cả người quản lý cao hơn một tầng nhìn thấy Trì Quân, hơn phân nửa đều không nhận ra gương mặt này của trợ lý Trì.
Chung Dịch cười nói: "Nghe những lời mấy cậu vừa nói, ngày mai còn muốn đi Vạn Lý Trường Thành à?"
Trì Quân trả lời: "Đúng vậy." Để tiếp đón bạn bè và người thân bên ngoài ở Bắc Kinh, nói trắng ra vẫn là mấy nơi đó. Vạn Lý Trường Thành, Cố Cung (Tử Cấm thành), Di Hoà viên. Nếu như là bạn bè thật sự thân thiết, Trì Quân sẽ thản nhiên nói với bọn họ tham quan danh lam thắng cảnh có gì mới mẻ, lại là ngày nắng nóng, không bằng kêu thêm Con Khỉ cùng nhau ở trong khách sạn chơi game. Hoặc là dứt khoát đi đảo Tần Hoàng du thuyền lướt sóng.
Nhưng đối với hai người Đường và Mộ, tất nhiên là những người khách sáo nhất.
Trì Quân tìm cho mình định vị rất rõ ràng: người lớn yêu cầu, hy vọng hắn chăm sóc con của bạn một chút.
Bất kể người 'bạn' này ôm mục đích gì, cũng đừng dộng đến quan hệ giữa 'người lớn' và hắn rốt cuộc là gì.
Khi ở chung, Trì Quân sẽ vẫn luôn nắm chắc chừng mực, sẽ thân thiết và hài hước. Nhưng sẽ không tiến thêm một bước.
Hai người đi về phía bãi đậu xe. Trì Quân cầm chìa khóe xe trong tay, vô tình hay cố ý chuyển động. Chìa khóa chạm vào vòng khóa, phát ra động tĩnh đột ngột, xen lẫn với tiếng bước chân của hai người.
Chung Dịch suy nghĩ một chút nói: "Gần đây rất nóng, ra ngoài chú ý bôi kem chống nắng." Gần hai tháng trôi qua, làn da của Trì Quân bị phơi nắng thành màu mật ong trong kỳ nghỉ tết Đoan Ngọ đã trắng lại rất nhiều.
Tầm mắt của cậu dừng ở trên người Trì Quân. Từ từ, sử dụng một tư thế vô cùng kín đáo, hơi dịch ra khoảng cách nửa người, từ phía sau nhìn cổ và vành tai của Trì Quân.
Chung Dịch rất khắc chế. Mặc dù hiện tại thả lỏng bản thân, cũng dùng một loại ánh mắt thưởng thức. Cậu nghĩ: Người tôi thích trông thật đẹp.
Dù cho bóng lưng cũng có thể nhìn ra dáng người Trì Quân thon dài, còn có đường ôm tròng vòng eo.
Cậu lại nghĩ đến ngày đại hội thể thao, Trì Quân ngã vào trong ngực mình. Tay cậu ôm lấy eo Trì Quân nhất thời bối rối. Chỉ cảm thấy gió nóng của cả mùa hè phả vào lòng bàn tay, làm cho nhịp tim đập như sấm rền.
Dừng lại... chúng ta là bạn bè.
Là bạn bè.
Trì Quân nhớ lại nơi mình đậu xe, bước chân dừng một chút xoay người đổi hướng mở miệng nói: "Tớ vẫn chưa hỏi cậu, thủy tinh của cậu đã thảo luận với Thịnh Nguyên xong chưa?"
Chung Dịch chắc chắn trả lời: "Thật trùng hợp, ngày hôm nay mới vừa ký hợp đồng."
Trì Quân mỉm cười, bấm xuống nút chìa khóa trong tay, một chiếc xe thương mại phía trước sáng đèn lên. Hắn nói với Chung Dịch: "Chúc mừng, sau này có phải nên gọi cậu một câu 'Chung tổng' hay không?"
Chung Dịch bật cười: "Cậu cứ trêu ghẹo tớ đi."
Trì Quân: "Không, tớ cảm thấy rất tốt. Bên Tần Lâu có nói thêm cái gì không?"
Chung Dịch nói: "Không có." Cậu dừng lại giải thích: "Nhưng ở bên ngoài, thầy Trương treo chức phó giám đốc ở bên tớ." Treo chức còn rất cam tâm tình nguyện: "Cuối cùng ký tên trên hợp đồng cũng là thầy ấy."
Trì Quân nhếch môi: "Cũng đúng. Lúc trước tớ có hỏi qua, đều nói Tần Lâu nhìn cẩn thận tỉ mỉ, kì thực rất biết đúng mực. Nếu như không phải có anh ta, tớ thực sự không yên lòng đưa cậu vào trong một dự án đang tiến hành."
Chung Dịch: "Tại sao, sợ tớ bị khi dễ?"
Trì Quân: "... Tớ biết cậu rất giỏi."
Khi nói chuyện, hai người tiến vào xe. Chung Dịch ngồi ở ghế lái phụ, tự phát cài dây an toàn vào.
Đang thực hiện động tác, bỗng nhiên nghe tiếng Trì Quân khẽ thở dài. Chung Dịch hơi dừng nghiêng đầu nhìn hắn.
Trì Quân chuyển đề tài: "Nhưng suy cho cùng nơi làm việc và trường học cũng là hai việc khác nhau."
Hắn bắt gặp ánh mắt của Chung Dịch. Chung Dịch bất ngờ, nhưng lại tự nhiên phát hiện lúc này sắc mặt của Trì Quân không còn thoải mái tự tại như lúc trước, mà là trở nên nghiêm túc đứng đắn.
Một tay hắn để trên vô lăng. Trong xe không có mở đèn, chỉ có ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Ánh sáng yếu ớt chiếu vào gương mặt Trì Quân.
Có lẽ là tác dụng hoàn cảnh. Lúc này, con ngươi của hắn rất đen, tăng thêm bầu không khí nghiêm nghị một tầng.
Trì Quân: "Chuyện của Viên Văn Tinh trước đó, cậu chỉ đối phó cậu ta một lần. Chuyện của Chu Hồng, dù sao có những người khác của Khoa Tín ra mặt. Nhưng bây giờ, rõ ràng là hy vọng cậu đến giúp đỡ tớ. Nhưng tớ lại không có cách giúp cậu quá nhiều." Chuyện hắn tiếp xúc đều có hạn, hơn nữa bây giờ... còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trì Quân chậm rãi nói: "Chung Dịch, có lúc tớ nghĩ, cậu có phải đi quá suôn sẻ không. Tất nhiên, đây là chuyện tốt. Nói rõ cậu có năng lực, rất tinh mắt và có sự may mắn. Nhưng đôi khi tớ sẽ lo lắng, cậu có thể bởi vì trước đó gặp được rất nhiều chuyện đơn giản nên hạ thấp cảnh giác hay không? Nhiều chuyện rất khó nói. Trước khi chưa gặp được, rất khó nghĩ đến lòng người có bao nhiêu hiểm ác."
Nói xong lời cuối cùng, hắn chậm rãi nhướng mày.
Chung Dịch chú ý thấy cũng không nói thêm cái gì. Cậu lặng lẽ nhìn Trì Quân, chờ đối phương nói lời kế tiếp.
Trì Quân lại phảng phất cảm thấy mình nói lỡ, sắc mặt dịu xuống, mang theo vẻ ảo não nói: "Tớ không phải doạ cậu, chỉ là..."
Chung Dịch: "Cám ơn cậu đã lo lắng cho tớ."
Trì Quân chớp mắt.
Chung Dịch: "Toàn bộ Thịnh Nguyên, người tớ tin tưởng chỉ có cậu."
Trì Quân mím môi, như là hơi co rút.
Chung Dịch: "Chỉ có cậu chung một lòng với tớ, sẽ không hại tớ."
Trì Quân hơi chuyển tầm mắt, yết hầu lăn lên xuống.
Chung Dịch: "Tần Lâu, anh ta xem như là một cấp trên rất tốt. Cậu cũng mới vừa nói, trước đó đã hỏi quá nên có hiểu biết nhất định, mới đưa tớ thả dưới tay anh ta rèn luyện, đúng không?"
Trì Quân trả lời một tiếng.
Trên thực tế, hắn cũng không phải là đơn giản mà 'hỏi'. Mà là cẩn thận quan sát, tìm đúng người có ý kiến với Tần Lâu từ tốn nói chuyện. Một số từ là muốn nghe từ trong miệng đối thủ mới chính xác nhất. Chỉ là quá trình phức tạp trong đó không cần thiết nói cho Chung Dịch.
Chung Dịch: "Ít nhất anh ta đúng là có trách nhiệm với công việc của mình." Không giống như Chu Hồng có thể vớt thì vớt. Tần Lâu ít nhiều gì để ý đến danh tiếng của mình sau đó: "Những chuyện khác phải có xung đột lợi ích mới có người ra tay."
Trì Quân bật cười: "Tớ cho là sau chuyện của Viên Văn Tinh thì cậu sẽ không nghĩ về nó như vậy nữa."
Chung Dịch thừa nhận: "Đúng, thực sự sẽ có một số người không hiểu ra sao luôn nhằm vào tớ. Nhưng loại người này, một khi lộ đuôi ra chính là cái đích cho mọi người chỉ trích. Tớ có lẽ không có cách nào đối phó. Nhưng vạch trần bộ mặt thật của đối phương luôn có thể làm được."
Nói đến đây, Chung Dịch gần như chắc chắn Trì Quân hẳn là gặp tình huống như thế nào mới sẽ biểu lộ cảm xúc như vậy. Nhưng nếu Trì Quân không chủ động nói thì Chung Dịch cũng không chủ động hỏi.
Cậu tổng kết: "Cho nên, cậu không cần phải quá lo lắng về bên tớ. Nếu như ngay cả chút mài giũa cũng không thể vượt qua, cũng không có cách nào làm bạn hợp tác với trợ lý Trì phải không?"
Trì Quân khẽ cười, như là thoải mái một chút. Hắn xoay chìa khóa xe, khởi động xe.
Chung Dịch chậm rãi dựa lưng vào ghế dựa nhìn Trì Quân, nhìn màn đêm dần hiện ra trước mắt. Ánh đèn như con rồng, kéo dài ở trước mắt, giống như ngày đó cậu xảy ra tai nạn xe cộ. Cậu nghĩ tới ngày mai là thứ hai, sẽ nói gì trong cuộc họp buổi sáng, dự án công viên giải trí đang tiến triển đến đâu. Trì Quân có lẽ là xin nghỉ mới có thể dẫn Đường Hoài Du và Mộ Vân đi Trường Thành... Mộ Vân rốt cuộc là ai? Đời trước cậu đã từng thấy người này chưa? Hoặc là nói, cô ta không ở trong những gia đình hỗn loạn và phức tạp ở Thượng Hải Thành, chỉ thuần túy là bạn của Đường Hoài Du?
Cậu nghĩ đến đôi mắt của Đường Hoài Du. Dù cho hai đời qua đi, đối với chuyện mình có một đứa em gái sinh đôi như vậy, Chung Dịch vẫn không có cảm xúc gì rõ ràng. Ấn tượng sâu sắc nhất của hắn về người nhà họ Đường là Tạ Linh lẩm bẩm nói câu kia. 'Nếu như Đường Hoài Cẩn mới là con của bọn họ thì tốt biết bao.' Đã như vậy, Đường Hoài Du cũng thuộc một thành viên trong gia đình, hơn phân nửa cũng sẽ cảm thấy như vậy.
Bọn họ là một gia đình. Còn Chung Dịch cậu chỉ là người cô đơn.
Cậu sờ đến túi công văn trong tay, nhận ra thứ gì nổi lên phía trên, là cặp khuy măng sét mình mua lúc chạng vạng. Phía trên có thuyền trắng theo gió vượt sóng, quyết chí tiến lên, giống như Trì Quân trong mắt mình.
Còn cậu là gió và sóng bên cạnh Trì Quân. Dù cho để tay lên ngực tự hỏi, cậu càng muốn trở thành bánh lái thuyền và cái neo cho Trì Quân hơn.
* * *
Ngày hôm sau phải leo lên Trường Thành, hai cô gái mặc quần áo chống nắng, còn hỏi Trì Quân có muốn bôi kem chống nắng hay không.
Trì Quân nghe xong thì dừng lại, không thể giải thích được nghĩ đến những lời Chung Dịch nói lúc trước. Sau đó yên lặng nhận chai kem chống nắng của Đường Hoài Du truyền đến.
Đường Hoài Du mím môi cười. Còn Trì Quân nhìn cô thì trong lòng hơi cảm động.
Mấy tháng trước, buổi tối, trên sân thể dục.
Hắn nghe âm thanh luyện tập truyền đến từ bên dưới, nhìn Chung Dịch đột nhiên cảm thấy đường nét gương mặt của đối phương cảm thấy rất quen thuộc mặt.
Mà vào lúc này, Trì Quân bỗng nhiên nhớ lại: Đúng vậy, lúc nghỉ đông mình gặp Đường Hoài Du một lần.
Có một số việc, trước khi chưa có phát hiện rất khó liên tưởng quá nhiều.
Lúc này, Trì Quân mới cẩn thận nhìn Đường Hoài Du mấy lần, cuối cùng cảm thán: Thật sự giống.
Nhưng nó cũng không phải chuyện gì đáng nói đến. Hắn trả lại chai kem chống nắng cho Đường Hoài Du, cười nói: "Được rồi, lên đường thôi!"
* * *
Mấy ngày sau, Đường Hoài Du và bạn tốt rời Bắc Kinh.
Trì Quân và Chung Dịch vẫn tiếp tục cuộc sống bận rộn. Hai người vẫn duy trì mối quan hệ bạn cùng phòng trước đây chỉ gặp nhau vào buổi sáng rửa mặt. Chỉ là trong lúc Chung Dịch rảnh rỗi luôn suy nghĩ nhiều hơn: Còn 18 ngày nữa là đến sinh nhật Trì Quân, nên tặng quà gì đây?
Còn 16 ngày nữa là sinh nhật Trì Quân, đến lúc đó có nên ăn chung bữa cơm hay không?
Nhưng nếu cậu ta có cuộc hẹn trước thì sao? Hay là hởi trước một câu, bằng không sẽ bị người khác nhanh chân hẹn trước.
Chung Dịch đưa ra quyết định, rất nhanh thực hiện nó.
Sáng sớm ngày hôm đó, lúc đang đánh răng súc miệng với Trì Quân. Chung Dịch mở miệng hỏi: "Ngày 10 cậu có sắp xếp gì không?"
Trì Quân dừng động tác lau mặt, nhưng chiếc khăn mặt vẫn che gần hết gương mặt. Một đôi mắt lộ ra, tóc rối phía trên bị thấm nước ẩm ướt dính vào trên trán.
Hắn ngạc nhiên, không chắc chắn hỏi: "Ngày 10... sinh nhật tớ?"
Chung Dịch: "Ừm."
Trì Quân hơi dừng, nhìn mái tóc rối bù của mình trong gương. Hắn chậm rãi móc khăn mặt treo lên giá, bóp kem đánh răng lên bàn chải đánh răng mới nói: "Đừng quá để ý đến điều này. Không phải cậu nói thì tớ thiếu chút nữa quên mất."
Chung Dịch: "..."
Tình huống Trì tổng nhỏ quên mất sinh nhật của mình, Chung Dịch đã rất quen. Đời trước, cậu làm trợ lý và cộng sự của Trì tổng nhỏ sáu năm. Nhưng chỉ nhìn thấy bánh sinh nhật hai lần, còn do các nhân viên văn phòng khác hợp tác chuẩn bị bất ngờ.
Mà dưới tình huống bận quên mất và 'tâm sự nặng nề' quên mất vẫn có sự khác biệt, Chung Dịch có thể nhìn ra.
Dường như nhận ra thái độ của Chung Dịch, Trì Quân bổ sung: "Bằng không, đến lúc đó ăn chung một bữa cơm đi?"
Theo lý, nghe được câu này Chung Dịch nên hài lòng. Nhưng vào khoảnh khắc giọng của đối phương dứt thì cậu nghĩ đến là: Trì Quân rất chắc chắn, mình tổ chức sinh nhật sẽ không làm chung với nhà ông cậu.
Nhưng Tùng Trúc nhậm chức ở Bắc Kinh. Lúc nghỉ đông, kết thúc cuộc thi Mô phỏng, Trì Quân còn đến nhà ông cậu ở mấy ngày, quan hệ giữa hai bên rất thân thiết.
Chung Dịch từ trong trí nhớ nhảy ra gương mặt mợ của Trì Quân. Trong ấn tượng mơ hồ, bà là người trí thức, thanh lịch, rất quan tâm đến con cháu.
Đã hẹn trước rồi sao? Hay là... có nguyên nhân khác?
Vào giờ phút này, Chung Dịch bỗng nhiên phát hiện: Nghỉ hè đã trôi qua một nửa, nhưng trong cả tháng 7 này, Trì Quân chưa từng nhắc đến cả nhà cậu của mình. Điều này rất bất thường.
Chung Dịch ngay lập tức có rất nhiều liên tưởng. Trên tin tức các nơi thay đổi, lúc ở Thịnh Nguyên nghe được tiếng gió yếu ớt. Trì Quân gần đây uể oải và lực bất tòng tâm, quan trọng nhất vẫn là ký ức đời trước. Trong năm nay có tin tức một nhóm quan chức xuống ngựa.
Việc này đã gây ấn tượng sâu sắc cho Chung Dịch, gần như là khởi đầu cho sự hiểu biết về chính trị của cậu trong đời trước. Nguyên nhân chỉ là chuyện vặt vãnh của các tỉnh khác, nhưng trung ương gửi nhiều văn bản nhưng không ai làm theo, phía dưới cũng không có ai chấp hành. Sau nhiều lần lặp lại, cuối cùng cũng thu hút được đoàn thanh tra. Cùng lúc đó, quan chức cấp cao mỗi người chia phe cách không đấu pháp, liên lụy rất rộng.
Tất cả manh mối hội tụ, chỉ ra một đáp án không thể rõ ràng hơn.
Tùng Trúc gặp rắc rối, còn mợ của Trì Quân thân thiết với con cháu không rảnh quan tâm đến hắn. Trì Quân vẫn chưa bị ảnh thưởng thực tế nào, nhưng khó tránh khỏi lo lắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook