Thiết Huyết Cẩu Kiếm Sĩ Báo Thù
Chapter 61: Nhân vật chính của cuộc săn (1)

Chap 61: Nhân vật chính của cuộc săn (1)

Lễ hội cướp bóc.

Một lễ hội được tổ chức bởi tộc Ballak.

Thực ra, mỗi ngày đều là một ngày lễ đối với tộc Ballak, nhưng trong một dịp như hôm nay, khi lương thực dồi dào, không gian lại sôi động lạ thường.

Khi dây leo được cắt, một làn nước trong vắt chảy ra đổ vào chiếc nồi đá.

Khi nước đã sôi, dân làng cho vào những nguyên liệu như tôm hùm, cua nước ngọt, kỳ đà, rùa, cá chép, cá trê, thịt nai, thỏ, sóc, thịt rắn, sâu bướm, bọ cánh cứng, kiến, ếch, thằn lằn, cỏ nước, quả mọng, nấm và rễ cây.

Chiếc nồi đá sôi lên, bốc khói nghi ngút ở giữa làng.

Tất cả con mồi các thợ săn Ballak thu thập được đều được cho vào nồi, hầm thành một nồi súp đậm đà.

Mọi người trong làng đều được chia một phần súp như nhau.

Những con mồi lớn hơn, như hươu và lợn lòi, được nướng riêng quanh ngọn lửa giữa làng.

Dân làng tụ tập quanh những khối thịt lớn, ca hát và nhảy múa một cách vui vẻ.

Giữa tất cả những rộn ràng và náo nhiệt, một tảng thịt lớn được đặt giữa làng, thậm chí to hơn cả cái lò đá, thu hút tất cả mọi người.

Một con Ngưu hùng, một con quái vật khổng lồ với sáu chân và nặng một tấn.

Kể cả khi không có lông và xương, thì thịt của nó cũng đã nặng 800 kí.

Tất nhiên, người săn được Ngưu hùng sẽ được dân làng tôn trọng, ngưỡng mộ và biết ơn

Và những người đó là Aiyen và Vikir.

“Cảm giác được trở thành người hùng như thế nào, nô lệ?”

Vikir không nói gì nhiều trước câu hỏi của Aiyen.

Cô ấy cười và vỗ lưng Vikir.

“Con ngưu hùng là con mồi rất quý giá đấy. Chúng không chỉ mạnh mẽ và hung dữ, chúng còn rất thông minh, không như lũ lợn, mắt mờ, di chuyển chậm chạp, quỹ đạo đơn giản, lúc nào cũng sợ hãi vừa chạy vừa ị.”

Aiyen cố gắng nói lớn nhất có thể, mong mọi người có thể nghe thấy điều cô vừa nói.

Sau đó, anh ấy nghe thấy tiếng càu nhàu, lẩm bẩm từ bên đống lửa trại, nơi thịt đang được nướng.

Đó là Ahun, người đã săn được một con heo rừng khá lớn.

“...Chết tiệt. Ta không tin một con vật sắp chết lại có thể chạy thoát khỏi cảnh bị săn. Ngươi hẳn phải rất may mắn đấy.”

Ahun nhổ một bãi nước bọt xuống đất và lườm Vikir.

Anh ta cầm con dao của mình lên, thái thịt ngưu hùng thành từng lát.

Lòng và huyết dễ hỏng nên anh ta cho ngay vào nồi súp, thịt được thái nhỏ ra để chia đều cho mọi người.

Ahun sau đó chia thịt cho dân làng đang xếp hàng, cuối cùng là cho Vikir, người đang đứng sau lưng anh.

…?

Vikir cau mày khi nhận được phần thịt của mình.

Cả số lượng và chất lượng thịt anh nhận được đều ít hơn so với mọi người.

Thậm chí còn ít hơn cả những người già yếu và những đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch.

Vikir ngẩng đầu lên tỏ ý phản đối.

“Tại sao lại như vậy?”

“...?”

Ahun nhìn lên, khó chịu. Một cái nhìn khó hiểu hiện hữu trên khuôn mặt anh ta.

Thay vì ghê tởm, anh ta vặn lại.

“Ý ngươi là sao, tên nô lệ?”

 “Tại sao tô của ta lại ít thịt thế ? ”

“Tại sao á? Còn hỏi nữa, tất nhiên là vì ngươi xứng đáng như vậy.”

Ahun hét lên.

Vikir nhìn anh ta bối rối, còn Aiyen, đang ngồi kế bên anh, lại nở một nụ cười vui vẻ.

“Đó là truyền thống của tộc Ballak, người nào có công lớn nhất trong cuộc săn sẽ được chia ít thịt nhất và có nhiều danh dự nhất, nếu ngươi có thể đổi thịt lấy danh dự, thì ngươi đã làm rất tốt.”

Ahun gật gù đồng ý.

“Chết tiệt, ta cũng muốn cho ngươi nhiều thịt, nhưng ngươi phải được nhận những gì xứng đáng với thành quả của mình.”

Nhìn vào cách anh ta càu nhàu có thể thấy anh ta thực sự muốn cho Vikir nhiều thịt.

Tất nhiên, càng ít thịt, danh dự càng cao.

Vikir thì nghĩ rằng thịt thì đáng giá hơn là thứ danh dự vô dụng ấy nhiều, nhưng anh không còn cách nào khác ngoài vui vẻ chấp nhận.

Thôi thì cũng không quan trọng.

Mặc dù hơi ít thịt, nhưng nó vẫn đủ để anh lấp đầy chiếc bụng đói nếu anh ta thực sự thấy vậy.

Dù sao, anh đã gặt hái được nhiều thứ hơn giá trị là thịt.

<Ruồi quỷ phàm ăn ‘Beelzebub’> / Kiếm

Vị trí thứ nhất : Thiêu đốt - Cerberus (A+)

Vị trí thứ hai : Ngưu hùng ngàn cân - Ngưu Hùng (A)

Vị trí thứ ba : Siết cổ - Bò tót địa ngục (A )

Kĩ năng mới lấy được từ con Ngưu Hùng

Một trong ba ấn của thần kiếm Beelzebus chứa linh hồn của con Ngưu Hùng đực mà anh đã giết tối qua.

Linh hồn của Chó săn địa ngục đã biến mất, và linh hồn cao cấp và mạnh mẽ hơn của Ngưu Hùng trở thành nô lệ mới của cậu.

Kĩ năng Ngưu Hùng ngàn cân thực sự rất hữu dụng.

Chỉ cần nín thở, anh có thể tăng trọng lượng cơ thể lên gần 600kg.

Một kĩ năng khá linh hoạt trong chiến đấu.

Không chỉ vậy, nghiệp chướng hấp thu được khi giết Ngưu Hùng đã giúp cơ thể anh hồi phục đáng kể.

Vikir đang nhẩm lại kết quả của cuộc săn

Những kĩ năng và kinh nghiệm mà anh nhận được.

“Lại đây nào, Ahun. Cuộc săn cũng khá thành công đó ha? ”

Aiyen đã phá vỡ tượng tượng của Vikir.

Cô ấy đem vài kí thịt chân trước, một ít máu, tim, gan, túi mật, tất cả đều là phần thưởng của Vikir.

Aiyen cầm một miếng thịt và vẫy nó trước mặt Vikir.

Cô ấy híp mắt lại, nói với một giọng nặng nề .

“Việc cơ chế và bảo quản con mồi cũng quan trọng như việc đi săn vậy.”

Aiyen muốn dùng việc này như cái cớ để tiếp cận và thu hút Vikir.

Nhưng có một điều mà cô không hề hay biết.

Vikir đã tiêu diệt vô số ác quỷ và quái vật trong suốt Kỉ nguyên hủy diệt, thế nên việc sơ chế các loại ruột, thịt, xương và da của chúng để bảo quản và chế biến anh rất thành thạo.

chuckle, chuckle, chuckle, chuckle…

Vikir ngâm da trong một chiếc thùng lớn bằng tre và khéo léo cạo sạch lớp mỡ trên da bằng một chiếc dao đá sắc bén.

Những tấm da, được cạo sạch sẽ không một vết xước, để riêng dùng thuộc da.

Sau khi phơi khô, những tấm da trở nên cứng như những tấm ván, nhưng sau khi được tẩm dầu và nhào đều, chúng sẽ mềm ra.

Thịt, máu và nội tạng của Ngưu Hùng sẽ được nấu sôi, phần váng nổi lên trên cùng sẽ được dùng làm dầu để thắp sáng những chiếc đèn lồng.

Xương, móng vuốt và răng sẽ được làm thành đồ trang sức.

Thịt nói chung có nhiều cách chế biến.

Một số được phơi khô, số thì nấu thành súp, một số được nấu thành canh, một số được đun nhẹ, số khác được hun khói bằng than củi, còn lại thì được đem đi gác bếp.

Vikir đặc biệt giỏi trong việc hun khói những tảng thịt lớn.

Một số dân làng khi xem Vikir sơ chế thịt đã rất sững sờ và để lại phần thịt của mình nhờ anh sơ chế.

Trong số các dân làng đang kinh ngạc có Aiyen, cô cũng đến để học cách sơ chế thịt.

Vikir buộc những miếng thịt đã ướp muối vào một sợi dây và treo chúng lên cành cây.

Sau đó anh đào một chiếc hố ngay dưới miếng thịt,để miếng thịt đung đưa giữa hố, rồi anh đổ vào đó gỗ thông, sồi và gỗ táo rồi đốt chúng lên.

Khi ngọn lửa cháy dữ dội, Vikir gom cành cây, lá và đất lấp miệng hố lại.

Một lát sau, anh phá chiếc nắp bùn lúc này đã cứng lại dưới tác dụng của ngọn lửa, kéo sợi dây lên để lộ miếng thịt xông khói màu nâu.

Một miếng thịt đùi đã được nướng.

Dân làng Ballak ngạc nhiên không nói thành lời trước miếng thịt đùi được nướng thơm ngon.

Aiyen như được mở mang tầm mắt khi nhìn anh ấy sơ chế thức ăn.

“Có cái gì mà ngươi không biết không vậy?”

Điều này sẽ không có gì quá ngạc nhiên nếu xét trên phương diện linh hồn, nhưng xét về hiện tại, một cậu bé mới chỉ hơn 15 tuổi thì đó lại là một điều đáng ngạc nhiên.

Vikir nhìn những đứa trẻ háo hức cầm miếng thịt nướng lên thổi.

Dù ở độ tuổi nào thì sức sống, sự tinh nghịch vui tưởi của trẻ nhỏ luôn mang lại cảm giác tích cực cho bất kì ai.

Vikir vui vẻ nhìn mọi người ăn thịt nướng.

Anh nhận ra có điều gì đó kì là trong chia sẻ thức ăn của họ.

Người có bệnh về mắt thì ăn mắt của Ngưu hùng.

Người có bệnh về phổi thì ăn phổi của Ngưu hùng.

Người có bệnh về chân thì ăn chân của Ngưu hùng.

Người có bệnh về gan thì ăn gan của Ngưu hùng.

Dân làng tin rằng nếu bị bệnh ở bộ phận nào thì cần ăn bộ phận đó của con mồi để chữa bệnh.

“Một tín ngưỡng kì lạ.”

Vikir nghĩ.

“Này, nô lệ.”

Vikir nghe thấy tiếng ai gọi anh ta từ bên cạnh.

Aiyen, cô đã lẻn đi khi anh bắt đầu cắt thịt, bây giờ đang đứng kế bên anh khi anh trở lại.

Mặt cô đỏ ửng, tay bưng chiếc bát bằng dừa.

Chiếc bát nóng hổi chứa đầy nước súp.

Trong bát có một miếng thịt lớn, dài và dày, không biết được đó là gì.

“Cái này là ruột hả?”

Tôi hỏi cô ấy, bởi tôi không biết cái thứ dài dài đang trộn lẫn trong nước súp này là gì.

Aiyen hừ một tiếng rồi nói.

“Ta cướp nó từ chỗ ông thầy cúng đem cho ngươi đó, thợ săn có quyền được ăn nhiều hơn mà, và ngươi phải ăn cái này, bắt buộc phải ăn.”

 “Nhưng tôi đã có một phần thịt, tiết và cả một phần lòng rồi.”

“Không, ta biết, nhưng ngươi phải ăn cái này.”

Aiyen khăng khăng bắt Hansako Vikir ăn bát súp.

Cô ấy rất kiên định với ý kiến của bản thân.

“Ăn mắt bổ mắt, ăn tim bổ tim, ăn chân bổ chân!”

“Vậy cái này là phần nào của Ngưu Hùng vậy? ”

Khi Vikir hỏi thứ gì vừa dài, vừa dày trong tô súp thì Aiyen không trả lời mà chỉ ho vài tiếng.

“Hmph, ta nhìn thấy ngươi ngủ ngoài trời lạnh, nên ta nghĩ ngươi nên ăn cái này, nên là ăn đi…!”

Aiyen lẩm bẩm phần cuối rồi nuốt chữ xuống bụng.

Phản ứng của mọi người xung quanh anh như bùng nổ.

“Wooooo - đội trưởng, người thiên vị quá đó(?)!”

“Sao lại đưa phần đó cho tên nô lệ chứ?!”

“Ho-ho, mùa của những đêm dài sắp đến rồi.”

“Thật trắng trợn! Rõ ràng đó là thứ cô muốn!”

Những cô gái trong làng đồng thanh la ó Aiyen * kiểu Boooo ấy, khi người ta chê hoặc không hài lòng gì đó *

“Các cô im đi! Nếu muốn thì tự lấy thòng lọng ra ngoài mà bắt một đứa đi ”

Aiyen giơ nắm đấm lên, mắt cô ấy sáng lên, và tiếng hét dần lắng xuống.

“......”

Vikir cau mày, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Được thôi, mình sẽ ăn những gì mình nhận được.

Vikir húp bát nước súp nóng hổi.

Dưới sự thúc giục của Aiyen, anh nhai và nuốt từng miếng thịt vào bụng.

“Cái này khó ăn quá.”

Nó tương tự như món Haggis (thịt xay ngẫu nhiên) mà ăn từng ăn ở Baskerville, nhưng nó dai và ngon hơn.

…Gulp! (nuốt xuống)

Cổ họng Vikir ực lên một tiếng.

Tới bấy giờ vẻ mặt Aiyen mới dịu xuống.

“Tốt rồi, giờ ngươi có thể hoàn thành tốt nghĩa vụ của mình rồi”

Vikir hơi cau mày tỏ vẻ khó hiểu

“Ta nghĩ là ta đã cho ngươi nhiều hơn bình thường rồi đó” 

Anh vẫn không hiểu cô ấy muốn gì thêm nữa.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương