Thiên Y Tiêu Dao
C6: Hi vọng các người đừng xin tôi

“Anh ngậm máu phun người.”

Thấy Triệu Đại Hải vu oan cho mình, Trần Ngao lập tức nổi giận: “Vừa rồi tôi đã nói rồi, anh ta không phải bị dị ứng penicillin, anh không nghe tôi, giờ lại tính đổ trách nhiệm sang cho tôi à?”

“Nực cười, Triệu Đại Hải tôi đây là bác sĩ chủ nhiệm, đã hành nghề hơn mười năm, chẳng lẽ có phải bệnh nhân bị dị ứng hay không mà tôi lại không biết hay sao?”

“Còn cậu, cậu chỉ là một lao động nhập cư thôi mà lại còn cứ thích khoa tay múa chân chỉ trỏ, làm lỡ mất thời gian cứu chữa tốt nhất cho bệnh nhân” Triệu Đại Hải vênh mặt, hất hàm lên quát: “Nếu như cậu Dương có vấn đề gì thì cậu cứ chờ mà ngồi tù đi!”

“Anh!”

Thấy thái độ của Triệu Đại Hải vô liêm sỉ như vậy, sắc mặt Trần Ngao cực kỳ khó coi, anh đã từng thấy người vô liêm sỉ rồi nhưng chưa từng thấy ai vô liêm sỉ bằng anh ta.

“Tôi không thèm phí nước bọt với anh nữa.”

Trần Ngao “hừ” một tiếng rồi gạt Triệu Đại Hải ra, lập tức mở mắt thần, quan sát tình hình bên trong cơ thể của chàng trai trẻ, lấy ngân châm chưa dùng cất trong người ra, nhanh chóng thi triển “Cửu Cung Thần Châm”.

Lúc này, độc tố trong cơ thể chàng trai trẻ đã bị phát tán ngấm vào lục phủ ngũ tạng. Vừa rồi Triệu Đại Hải tiêm epinephrine hydrochloride vào người anh ta chẳng những không có tác dụng gì mà thậm chí còn gia tăng tốc độ độc tố phát tán trong cơ thể, đẩy người bệnh vào tình huống nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc.

“Cửu Cung Thần Châm, châm đầu tiên, ấn định âm dương, khóa chặt càn khôn...”

Trần Ngao không dám chần chừ, nhanh tay sử dụng Cửu Cung Thần Châm. Nhờ có kinh nghiệm lúc trước, lần này anh dùng châm càng thuần thục hơn. Chỉ nháy mắt, anh đã cắm xong tám cây ngân châm vào trong cơ thể của chàng trai trẻ. Độc tố đang phát tán lập tức bị chặn đứng.


Thấy vậy, Trần Ngao thở phào nhẹ nhõm. May mà anh ra tay kịp thời. Nếu không, cứ tiếp tục kéo dài thêm thì không biết được sẽ xảy ra chuyện gì.

Hiện tại, chỉ cần cắm nốt cây ngân châm cuối cùng này nữa là có thể loại bỏ hoàn toàn độc tố ra khỏi cơ thể của bệnh nhân.

“Cậu làm gì đấy?”

Thế nhưng, ngay khi Trần Ngao định cắm ngân châm vào thì Triệu Đại Hải lại hoàn hồn, xô Trần Ngao ra, nổi giận quát: “Tên láo toét, cậu đã hại cậu Dương ra nông nỗi này rồi vẫn còn chưa đủ hay sao? Bảo vệ đâu, đuổi tên này ra ngoài cho tôi"

Triệu Đại Hải nói xong, mấy gã bảo vệ lập tức xông vào phòng bệnh, bao vây Trần Ngao.

“Vừa rồi tôi đã cắm ngân châm để kiểm soát độc tố trong cơ thể bệnh nhân rồi, chỉ cần cắm nốt cây ngân châm cuối cùng này là độc tố sẽ được loại bỏ hoàn toàn!”

Trần Ngao giải thích. Cửu Cung Thần Châm, cửu cung gồm chín ô vuông, mỗi ô vuông có chín cách sắp xếp, chỉ khi tập hợp tất cả chín ô vuông lại thì mới có thể phát huy được tối đa sức mạnh kỳ diệu của trận pháp này, dù chỉ thiếu một châm thôi nhưng hiệu quả thì khác nhau một trời, một vực.

Nếu như không cắm nốt cây ngân châm cuối cùng này thì không thể loại bỏ độc tố tận gốc, một khi rút ngân châm ra, e là độc tố sẽ lại phát tán trở lại.

“Chủ nhiệm Triệu, tình hình của cậu Dương đã ổn định lại thật rồi!” Lúc này, Nam Giai Hi phát hiện ra chàng trai trẻ đang nằm trên giường bệnh không còn co giật nữa, sắc mặt trắng bệch cũng bắt đầu hồng hào trở lại, cô bèn phấn chấn la lên.

Gì cơ?

Kiểm soát được rồi thật ư?


Triệu Đại Hải sững sờ, nhìn về phía chàng trai trẻ đang nằm trên giường bệnh, hoàn toàn không thể tin nổi, lẽ nào...

“Chủ nhiệm Triệu, chuyện này...” Người phụ nữ trung niên xinh đẹp thấy vậy không khỏi do dự, nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Trần Ngao, vậy ra, chẳng phải là chàng trai này vừa mới cứu được con của bà ấy hay sao?

“Bà Dương, mong bà đừng tin mấy lời nói nhăng nói cuội của tên ranh này. Chuyện này là do thuốc tôi tiêm đã bắt đầu phát huy tác dụng nên cậu Dương mới không sao. Tên ranh này chỉ là một người lao động nhập cư, đâu biết gì về châm cứu, cậu ta chỉ nhận vơ công lao về mình đấy thôi.” Người phụ nữ trung niên còn chưa nói xong, Triệu Đại Hải đã mặt dày tuyên bố, sau đó liếc nhìn Trần Ngao bằng ánh mắt tỏ ra đầy khinh bỉ.

Một thăng lao động nhập cư chết tiệt mà cũng đòi tranh giành công lao với anh ta ư? Thằng ranh này lấy đâu ra tư cách ấy chứ?

“Đúng vậy, thưa bà Dương, mong bà đứng nghe người thanh niên này nói lung tung. Chủ nhiệm Triệu là tiến sĩ y khoa, thuốc mà anh ấy mang tới đây là thành quả nghiên cứu mới nhất. Chuyện này chắc chắn là do thuốc của chủ nhiệm Triệu đã bắt đầu có hiệu quả, không hề liên quan gì tới người lao động nhập cư kia" Bối Bối vội vàng nói phụ họa, khinh khỉnh trừng mắt nhìn xéo Trần Ngao.

Nghe vậy, mắt bà Dương sáng lên. Bà ấy gật đầu, cảm thấy giải thích như vậy rất hợp lý. Chủ nhiệm Triệu là tiến sĩ y khoa, trong khi người thanh niên kia chỉ là lao động nhập cư, chênh lệch về trình độ giữa đôi bên thực sự quá rõ ràng.

“Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đuổi cổ cậu ta ra khỏi đây cho tôi!”

Bà Dương “hừ” một tiếng, vẫy tay ra hiệu, mấy tên bảo vệ lập tức xúm lại.

“Tôi nói thật đấy, hiện tại chỉ có tôi mới cứu được anh ta.” Lửa giận nhen nhóm trong đôi mắt của Trần Ngao, rõ ràng anh mới là người ra tay cứu người nhưng lại bị Triệu Đại Hải đổi trắng thay đen, sao anh có thể không tức giận cho được?

“Nực cười, cậu chỉ là một thằng lao động nhập cư, chạy vào cắm bừa mấy cái kim châm rồi bảo là mình cứu người, cậu tưởng mình là thần y đấy à?” Triệu Đại Hải chế giễu Trần Ngao, tỏ thái độ xem thường anh ra mặt.

“Ranh con, mau cút đi, nếu không tôi cho cậu ăn cơm tù cả đời đấy." Bà Dương nghiêm mặt lại quát, sau đó bà ấy vẫy †ay gọi thêm mấy tên vệ sĩ lại bắt Trần Ngao, lôi anh ra ngoài.


“Các người...”

Trần Ngao đang định cãi lại thì chợt thấy ai đó níu cánh †ay mình, có gì đó mềm mại áp sát vào cùi chỏ của anh. Anh cúi đầu xuống nhìn thì trông thấy Nam Giai Hi túm chặt tay mình, lắc đầu liên hồi: “Thôi anh ạ”

Cô rất cảm ơn vì vừa rồi Trần Ngao đã ra mặt giúp đỡ cô nhưng nếu như còn tiếp tục làm ầm ï lên nữa thì chắc chắn Trần Ngao sẽ là người phải chịu thiệt.

Nhìn thấy ánh mắt Nam Giai Hi cầu xin mình, Trần Ngao cố gắng dẫn lửa giận trong lòng xuống. Anh biết, bất kể mình có giải thích thế nào thì những người này cũng sẽ không tin anh.

“Được thôi, tôi đi ra ngoài. Hy vọng lát nữa các người đừng quỳ xuống cầu xin tôi!” Trần Ngao lạnh lùng nhìn mấy người kia một lượt, sau đó đi thẳng ra ngoài, không ngoảnh đầu lại.

Sở dĩ anh ra tay cứu người kia cũng chỉ đơn thuần là vì ngứa mắt chuyện Triệu Đại Hải vu oan cho Nam Giai Hi, đổ hết mọi sai lầm cho cô. Nếu như bệnh nhân có vấn đề gì thì e là Nam Giai Hi sẽ gặp rắc rối.

Trong khoảng thời gian mẹ nằm viện, anh đã từng phải chịu đựng nhiều sự vô cảm của nhân viên y tế, thậm chí chỉ vì mới từ công trường về, trên ống quần có dính đất bẩn mà anh bị bác sĩ trực ban đuổi ra ngoài.

Chỉ có mình cô điều dưỡng trẻ tên là Nam Giai Hi này là chưa từng tỏ ý xem thường anh, trái lại còn nhiều lần giúp đỡ anh. Trần Ngao cảm ơn cô từ tận đáy lòng. Nếu không phải vậy thì không đời nào anh lại xen vào việc của người khác.

“Ha ha, cậu ta tưởng mình là bác sĩ thật chắc, lao động nhập cư quả đúng là lao động nhập cư, chẳng hề biết tự trọng là gì” Thấy Trần Ngao bỏ ra ngoài, Triệu Đại Hải tỏ thái độ xem thường ra mặt.

Anh ta đường đường là bác sĩ chủ nhiệm, vậy mà lại có ngày phải quỳ xuống cầu xin một thằng lao động nhập cư ư?

Nực cười! “Cậu Dương thế nào rồi?”

Trần Ngao vừa đi ra ngoài thì một ông cụ mặc áo bờ lu trăng lo lắng chạy tới đây.


“Viện trưởng Hà!”

Thấy ông cụ tới, bọn Triệu Đại Hải lập tức tỏ thái độ kính trọng. Hà Trường Viễn không chỉ là giám đốc bệnh viện mà còn là thần y đức cao vọng trọng nổi tiếng của thành phố Tùng Sơn.

“Viện trưởng Hà, chẳng lẽ tôi làm việc mà ngài còn không yên tâm hay sao? Cậu Dương đã ổn rồi.” Triệu Đại Hải nhanh miệng nói ngay, vừa đi về phía giường bệnh vừa tiện tay rút mấy cây ngân châm ra.

“Đúng vậy. Vừa rồi cậu Dương bị dị ứng penicillin, may mà có loại thuốc mới nhất do chủ nhiệm Triệu mang tới nên đã hoàn toàn kiểm soát được bệnh tình của cậu Dương rồi ạ” Bối Bối cũng vội vàng lên tiếng, tâng bốc công lao của Triệu Đại Hải.

“Thuốc mới ư?” Nghe vậy, Hà Trường Viễn tỏ thái độ ngờ vực.

“Là loại thuốc chống dị ứng mới được đưa tới vào sáng ngày hôm nay ạ. Hiệu quả của thuốc rất tốt, vừa tiêm một phát là triệu chứng dị ứng của cậu Dương lập tức thuyên giảm rõ rệt. Chắc chẳng bao lâu nữa là cậu Dương sẽ bình phục hoàn toàn thôi...” Triệu Đại Hải trả lời đây đắc ý, khoe khoang về “chiến công” của bản thân.

Nhưng đúng lúc này, chàng trai trẻ vốn đã bình thường trở lại bỗng chốc lại run rẩy, phun ra một búng máu đen, toàn thân run lên bần bật, làn da nhanh chóng chuyển sang màu đen bầm bằng tốc độ hoàn toàn có thể quan sát được bằng mắt thường, thiết bị y tế đặt bên cạnh cũng vang lên những tiếng cảnh báo “tít tít tít” gấp gáp.

“Ơ, ơ... Sao lại như vậy được?”

Triệu Đại Hải run lẩy bẩy toàn thân, ngồi thụp xuống đất, nét mặt ngập tràn hoảng sợ: “Không thể nào, vừa rồi tôi đã tiêm thuốc chống dị ứng loại mới nhất rồi mà, sao cậu Dương

lại thành ra như thế này chứ?”

Hà Trường Viễn biến sắc, vội vàng chạy đến kiểm tra cho bệnh nhân, sắc mặt càng ngày càng u ám.

“Khốn nạn, ai bảo là cậu Dương bị dị ứng penicilin hả? Cậu Dương bị trúng độc rồi!”

Nghe vậy, mọi người đồng loạt tái mét mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương