Thiên Y Tiêu Dao
C5: Anh nghĩ anh là ai

"Chủ nhiệm Triệu, tôi, tôi làm rồi... Nam Giai Hi sắc mặt tái nhợt đáng thương, nước mắt trào ra, cảm thấy vô cùng oan ức.

"Còn giảo biện. Cậu Dương rõ ràng là bị dị ứng với penicillin. Nếu cô làm xét nghiệm da, chuyện này có thể xảy ra sao?"

"Cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về tai nạn y tế này!"

Triệu Đại Hải gầm lên dữ tợn, liếc nhìn thân hình nóng bỏng của Nam Giai Hi, trong mắt hiện lên vẻ tham lam. Anh ta đã thèm muốn Nam Giai Hi từ lâu, lần này lại bị anh ta bắt được, cô còn không phải ngoan ngoãn phục tùng?

Đối mặt với sự khiển trách của Triệu Đại Hải, khuôn mặt xinh đẹp của Nam Giai Hi trở nên trắng bệch, trong mắt cô. tràn ngập vẻ oan khuất, không ngừng lắc đầu.

“Bối Bối, lúc đó cô đã nhìn thấy tôi đã làm xét nghiệm da, cô còn chuẩn bị cho tôi nữa” Nam Giai Hi nhìn về phía một cô gái cũng đang mặc đồng phục y tá xin giúp đỡ, hy vọng đối phương có thể giúp cô chứng minh.

Cô gái đang muốn nói, lại gặp phải ánh mắt uy hiếp của Triệu Đại Hải, cô ta lập tức run lên, nhanh chóng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi không nhìn thấy..."

"Bối Bối, cô..." Nam Giai Hi sửng sốt, ánh mắt tuyệt vọng, cô không ngờ bạn tốt của mình lại trợn mắt nói dối, không làm chứng giúp cô.

"Chát!"

Chưa kịp nói xong, người phụ nữ trung niên xinh đẹp bên cạnh đã không nhịn được nữa, tát mạnh vào mặt Nam Giai Hi, trên khuôn mặt trắng nõn của cô nhanh chóng xuất hiện vết bạt tai rõ ràng.

"Còn muốn ngụy biện, tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay Hiên Nhi xảy ra chuyện gì, tôi muốn cô chôn cùng thăng bé!"


Người phụ nữ trung niên xinh đẹp hung ác quát lên, ánh mắt lạnh lùng.

Quát xong, người phụ nữ trung niên xinh đẹp nhìn Triệu Đại Hải cầu xin: "Chủ nhiệm Triệu, anh nhất định phải cứu Hiên Nhi. Chỉ cần anh có thể cứu được Hiên Nhị, tôi sẽ thưởng mười triệu tệ làm thù lao."

Mười triệu!

Hai mắt Triệu Đại Hải lập tức sáng lên, vỗ võ ngực nói: "Dương phu nhân đừng lo lằng, chỉ là dị ứng penicillin mà thôi. Chỉ cần có tôi ở đây, cậu Dương sẽ bình an vô sự"

Đây không phải lần đầu tiên anh ta gặp phải dị ứng penicillin, bệnh này anh ta vẫn nắm chắc, mười triệu này chẳng khác gì cho không. Không những vậy, anh ta còn có thể nhân cơ hội này đến gần Nam Giai Hi, đúng là một mũi tên trúng hai con chim!

"Chủ nhiệm Triệu, mọi thứ đã chuẩn bị xong." Lúc này, nữ y tá tên Bối Bối lên tiếng.

Nghe vậ Đại Hải gật đầu: "Dương phu nhân yên tâm, bây giờ tôi sẽ điều trị chống dị ứng cho cậu Dương."

Nói xong, Triệu Đại Hải lấy ống tiêm đã chuẩn bị sẵn định tiêm cho thiếu niên đang nằm trên giường bệnh.

Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, môi tím tái, trên người có rất nhiều vết mẩn đỏ, bộ dáng khó thở.

"Dừng lại!"

Nhưng đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng lao tới, giật lấy kim tiêm từ trong tay Triệu Đại Hải: "Anh làm như vậy là giết cậu ấy!"


Người tới không ai khác chính là Trân Ngao!

"Cậu là ai?"

Thấy vậy, sắc mặt Triệu Đại Hải thay đổi, tức giận hét vào mặt Trần Ngao: "Mau đưa kim tiêm cho tôi, nếu không sẽ làm chậm trễ chữa trị cho cậu Dương, cậu có chịu trách nhiệm được không?"

“Tôi đang cứu cậu ấy” Trần Ngao lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Trên cổ tay cậu ấy có một lỗ kim mới, cho thấy y tá Nam vừa đã làm xét nghiệm da, nên đây chắc chắn không phải là dị ứng penicillin mà là trúng độc.”

"Thật là vớ vẩn!"

Nghe vậy, trên mặt Triệu Đại Hải tràn đầy khinh thường: "Cậu ấy có bị trúng độc hay không, tôi là bác sĩ lại không biết? Cậu cho rắng mình là ai, cũng xứng chỉ tay ra lệnh cho tôi?"

"Chủ nhiệm Triệu, anh ta không phải bác sĩ, anh ta là người nhà của bệnh nhân giường số bốn trăm linh ba, chỉ là một công nhân nhập cư." Không đợi Trần Ngao kịp nói, y tá tên Bối Bối đã châm chọc nói, liếc nhìn Trần Ngao với vẻ khinh thường.

"Công nhân nhập cư?"

Triệu Đại Hải càng khinh thường, anh ta cầm lấy kim tiêm, hung hăng nói: "Cút ra khỏi đây, công nhân nhập cư ở đây làm loạn cái gì? Cậu có biết dị ứng penicillin là gì không? Cút về khuân gạch đi."

"Anh..." Nhìn thấy Triệu Đại Hải khăng khăng theo ý mình, Trần Ngao chợt sốt ruột, anh vừa mới dùng mắt kiểm tra người thiếu niên trên giường bệnh, phát hiện thiếu niên này căn bản không phải dị ứng với penicillin, mà là bị trúng kịch độc, Penicillin chỉ kích thích độc tố lây lan, cho nên mới ra như thế này.

Nếu thực hiện điều trị chống dị ứng có thể sẽ đẩy nhanh quá trình lây lan của độc tố, điều này thực sự rất nguy hiểm!


"Tôi nói thật đấy. Bệnh nhân thực sự bị trúng độc, anh làm như vậy sẽ giết anh ta."

"Cút ra khỏi đây!" Triệu Đại Hải không kiên nhãn, tức giận quát lên.

Một công nhân nhập cư dạy bác sĩ chủ nhiệm phải làm thế nào, anh cũng xứng?

"Ha ha, một công nhân nhập cư như anh đòi dạy Chủ nhiệm Triệu phải chữa bệnh thế nào? Cũng không tự đái một bãi rồi soi lại mình đi?" Y tá tên Bối Bối vẻ mặt khinh thường chế nhạo Trần Ngao.

“Ranh con, cậu bây giờ tốt nhất nên cút ra ngoài đi. Nếu trì hoãn Chủ nhiệm Triệu cứu con trai tôi, tôi sẽ khiến cậu sau này không ăn được cơm, cút khỏi đây!" Người phụ nữ trung niên xinh đẹp cũng lạnh lùng mắng, hiển nhiên là khinh thường Trần Ngao.

"Nhưng..."

Trần Ngao còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Nam Giai Hi đã kéo anh lại, lắc đầu với hẳn: "Cảm ơn anh đã đứng ra bảo vệ tôi, nhưng đừng trì hoãn chủ nhiệm Triệu cứu người."

Xem ra ngay cả Nam Giai Hi cũng hiểu lầm anh.

Nghe vậy, Trần Ngao không khỏi cười khổ: "Tôi nói đều là sự thật."

Anh đạt được truyền thừa của Tiêu Dao Tông, thậm chí còn có được Mắt thần truyền thừa từ tiền bối Dương Thanh, liếc nhìn là có thể nhìn ra manh mối, nhưng lại không thể chứng minh được bản thân.

Ngay sau đó, Triệu Đại Hải đã tiêm chất lỏng có chứa epinephrine hydrochloride vào cơ thể bệnh nhân.

Khi thuốc được tiêm vào, cơ thể thiếu niên chỉ trong chốc lát đã ngừng co giật, khuôn mặt tái nhợt cũng lấy lại được. chút hồng hào, hiệu quả rất rõ rệt.


"Được rồi, triệu chứng dị ứng của cậu Dương sẽ sớm khỏi thôi."

Trong mắt Triệu Đại Hải hiện lên vẻ hưng phấn, phải biết loại thuốc này là kết quả nghiên cứu mới nhất, điều trị dị ứng penicillin nhanh hơn và hiệu quả hơn, nếu không phải có quan hệ với công ty dược phẩm, có lẽ anh ta đã không có được.

Không ngờ vừa dùng mẫu thử nghiên cứu đã có đất dùng, cứu được con trai hội trưởng thương hội Phi Long, không những nhận được thù lao mười triệu mà còn làm quen được với Dương phu nhân, sự nghiệp của anh ta sắp một bước lên mây rồi.

Nghĩ tới đây, Triệu Đại Hải cảm thấy vui mừng.

"Không hổ là Chủ nhiệm Triệu, chữa khỏi bệnh cho cậu Dương nhanh như vậy. Vừa rồi tên công nhân nhập cư nào đó dám bôi nhọ Chủ nhiệm Triệu, đúng là không biết sống chết." Y tá tên Bối Bối mỉa mai, liếc nhìn nhìn Trân Ngao với vẻ khinh thường, Trần Ngao chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

"Thật tốt quá, cảm ơn chủ nhiệm Triệu, đây là...” Nhìn thấy con trai sắc mặt tốt hơn, người phụ nữ trung niên xinh đẹp nhanh chóng nói cảm ơn, định lấy từ trong túi lấy ra thù lao.

Nhưng vào lúc này, thiếu niên säc mặt vốn tốt hơn đột nhiên cứng đờ, co giật kịch liệt, trên khuôn mặt non nớt hiện lên vệt đỏ ửng kỳ lạ, ngay sau đó, cậu ta sùi bọt mép, trong mắt trợn trắng, thẳng tắp ngã xuống trên giường không động đậy.

"Chuyện, chuyện này sao lại thế?" Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Đại Hải ngây người, vừa rồi cậu Dương rõ ràng đã khá hơn, sao có thể xảy ra chuyện này?

"Chủ nhiệm Triệu, sao thế này? Không phải anh vừa nói con trai tôi không sao sao?”

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp lập tức gào lên, túm lấy cổ áo Triệu Đại Hải.

“Chuyện này chuyện này......

Mắt Triệu Đại Hải lóe lóe, trên mặt từng hạt mồ hôi lớn lăn xuống, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Trần Ngao, hai mắt đột nhiên sáng lên.

"Là cậu ta. Là bởi vì thăng nhóc này cản trở tôi, trì hoãn thời gian tốt nhất để cấp cứu cho cậu Dương"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương