Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư
-
Chương 190
Edior: thu thảo
Dưới ánh trăng, là gương mặt kiên cường có sức sống của Quân Lan Phong, mắt phượng sâu thẳm tựa như hồ nước lạnh lẽo màu thu, môi mỏng mím lại, thẳng tắp tập trung nhìn hắn.
Lạc Tử Tục sợ mình hoa mắt, nhanh chóng giơ ống tay áo lên, dùng sức dụi mắt một cái, lại nhìn sang, quả nhiên, vẫn là gương mặt thanh lãnh kia, đó không phải Trung Sơn Vương thì là ai?
Lạc Vân Hi ôm chặt vai, chăm chú nhìn hắn, nói: "Đại ca, ngươi đối với ta đúng thật là tốn không ít công sức đó nha!"
Tâm thần Lạc Tử Tục vì đó cũng hơi thu lại, ánh mắt liếc nhìn về phía nàng, lại nhìn thử Quân Lan Phong, nghi ngờ không thôi, không dám lên tiếng.
"Xem ra, giáo huấn năm ngoái ngươi còn chưa nếm đủ!" Quân Lan Phong thốt ra từng chữ, trong ánh tràn ngập ý lạnh.
Lạc Tử Tục đứng yên tại chỗ, dường như không hiểu ý của hắn.
Quân Lan Phong có ý tốt nhắc nhở hắn: "Không sai, chuyện đuổi ngươi ra khỏi học viện là bổn vương làm."
Nghe được lời ấy, Lạc Tử Tục vô cùng kinh sợ, hít vào một ngụm khí lạnh, duỗi tay đỡ lấy thành xe, kinh hãi thất thanh hỏi: "Là ngươi sao?"
Hắn cũng không thể ngờ tới, thực sự là Trung Sơn Vương ra tay!
Với tính cách lạnh lùng kia, là Đại tướng quân tươi máu nơi sa trường, là thiên kiều chi tử của những thế gia danh môn kia, vậy mà lại nhúng tay vào chuyện của hắn! Đây là điều hắn tuyệt đối không ngờ tới!
Quân Lan Phong lại một lần nữa thừa nhận: "Ngươi can đảm dám động thủ với Hi nhi, lại là những thủ pháp xấu xa như vậy, bổn vương lưu cho ngươi một cái mạng, cũng hoàn toàn là do không muốn làm bẩn tay mà thôi!"
Hắn nói từng chữ khiến người khác lạnh cả người, Lạc Tử Tục nghe vào trong tai, sống lưng lạnh ngắt.
Đúng vậy, nếu như nam nhân trước mắt này muốn mình chết, đó chẳng phải một chuyện cực kỳ dễ dàng sao? Hắn liếc nhìn Lạc Vân Hi, run giọng hỏi: "Chuyện ngày hôm nay, các ngươi cũng đều biết."
Hỏi xong lại cảm thấy đây là vô nghĩa, đối với nam nhân này, còn có chuyện gì có thể thoát khỏi nhãn lực của hắn chứ? Nghĩ vậy, tâm Lạc Tử Tục như tro tàn, khí lạnh không ngừng dâng lên.
"Vốn dĩ, lần này tới Hòa Nguyệt cũng có tên của ngươi, ngươi ở học viện đã được học võ rồi chứ nhỉ?" Giọng Quân Lan Phong thấp vài phần: "Chẳng qua, hiện tại ngươi bị hủy tư cách! Từ nay về sau, đàng hoàng ở Lạc phủ cho bổn vương, bằng không, ngươi có thể sớm xuống chỗ Diêm vương gia báo cáo!"
Lạc Tử Tục hãi hùng khiếp vía, hắn biết, Trung Sơn Vương nói lời nói này ý định chính là trực tiếp phá huỷ con đường phía trước của hắn.
Vốn dĩ lần này đi Hòa Nguyệt, bản lãnh của hắn cũng chẳng phải rất lớn, mà là lấy người phụ thân đã tìm, động tay chân một chút, có thể trong cuộc thi đấu hữu nghị tạo ra chút náo động, sau khi về Thiên Dạ, liền có thể được hoàng đế trọng dụng.
Mà lời Quân Lan Phong nói, dội trước cho hắn một chậu nước lạnh, thế nhưng, tương lai của hắn, trong nháy mắt, cực kỳ đen tối.
"Dạ." Giọng nói suy yếu vô lực chậm rãi phun ra, Lạc Tử Tục thất hồn lạc phách hỏi: "Vương gia là vì việc của Lạc Vân Hi mà giận lây sang ta sao?"
Thái độ của hắn vẫn cực kỳ cung kính, cái mạng nhỏ của mình lại nằm trong tay Trung Sơn Vương.
"Ngươi hỏi quá nhiều!" Lời Quân Lan Phong nói rét căm căm.
Lạc Tử Tục nhanh chóng cúi đầu, cười khổ một tiếng, trời xoay đất chuyển, một cỗ ngai ngái dâng lên, trước mắt hắn tối đen, rốt cục co quắp ngã xuống.
Xong, hắn xong!
Nước mắt bi ai cũng khống chế không nổi nữa thuận khóe mắt mãnh liệt mà tuôn ra, hắn hôn mê bất tỉnh.
Quân Lan Phong và Lạc Vân Hi không hề nhìn lại bên này, mà là đi tiếp ứng cho bọn người Cửu Sát, bên kí cũng tiến hành thuận lợi, không một người thương vong.
Một đêm yên tĩnh trôi qua, ngày thứ hai, Lạc Vân Hi ngủ nướng, trong mơ màng, nghe được xung quanh truyền tới tiếng vang, nàng đột nhiên mở mắt ra, cảnh giác nhìn xung quanh.
Trước giường cách đó không xa, Đoan Mộc Ly mặc một bộ y phục màu trắng kinh ngạc cười rạng rỡ: "Sư muội, ngươi nhạy bén như vậy, có thể ngủ có ngon không?"
Thấy là hắn, gánh nặng trong lòng Lạc Vân Hi liền được giải thoát, nhấc chăn ngồi dậy, nói: "Sư huynh, tới sớm như vậy sao?"
"Sớm ư? Không còn sớm nha! Mặt trời lên đến mông rồi, còn không dậy sao hả con sâu lười nhỏ kia? Hôm nay ta cần phải tới Thần Lâu đó, ngươi đi không?"
Lạc Vân Hi vừa nghe đến hai chữ "Thần lâu", tinh thần lập tức rung lên, trong đầu xẹt qua ánh mắt kinh hoảng kia của U Nhi, môi đỏ mọng hơi mím, tên phản đồ này, càng xử lý sớm càng tốt!
"Được! Ngươi đi ra ngoài chờ ta một chút." Lạc Vân Hi một mặt nói, một mặt nhảy xuống giường thay y phục.
Chờ nàng chải búi tóc xong xuôi, Đoan Mộc Ly cầm theo Tiểu Lung nàng thích ăn nhất vào, mở hộp đồ ăn ra, tám cái bánh bao nóng bóng bẩy khiến người thèm ăn, vẫn còn bốc hơi nóng.
Lạc Vân Hi cực kỳ thèm ăn, dùng tay nhặt một cái liền bỏ vào miệng.
"Chậm một chút!" Đoan Mộc Ly vội vàng nhắc nhở nàng, ánh mắt lại cười đến híp lại.
"Vẫn là sư huynh tốt với ta." Lạc Vân Hi thở dài nói.
Đoan Mộc Ly theo lời mà hỏi lại nàng: "Vậy ai đối với ngươi không tốt?"
Lạc Vân Hi bẻ ngón tay đếm, nghiêm túc nói: "Nhiều lắm đấy!"
"Vậy gả cho sư huynh được không?" Thần sắc Đoan Mộc Ly cũng lộ ra sự nghiêm túc cực kỳ, giọng điệu nô đùa cũng không có chút nào.
Lạc Vân Hi kinh ngạc ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt đào hoa Đoan Mộc Ly đẹp đẽ kia, lông mi dài hơi cong, con ngươi sâu thẳm, đang có loại ánh sáng nào đó ngưng mắt nhìn nàng.
"Chúng ta ở cùng một chỗ, ngoài mặt sư phụ không đồng ý, kỳ thực trong lòng vẫn rất cao hứng đó." Đoan Mộc Ly thấp thấp giọng nói.
Lạc Vân Hi run lên một chút, khó xử nói: "Sư huynh, ta coi ngươi là ca ca . . . "
"Sư huynh sư muội, vốn chính là trời sinh một cặp, ai sẽ để ý chuyện này chứ?" Đoan Mộc Ly khẽ mỉm cười, dung nhan như sứ tuấn mỹ vô cùng.
"Sư huynh, chúng ta không nói chuyện này nữa, ta đói bụng." Lạc Vân Hi chuyển hướng đề tài của hắn, cầm đũa lên gắp bánh ăn.
Đoan Mộc Ly không kiên trì nữa, chỉ là một mực nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu có có thể nhỏ ra nước.
Dùng hết đồ ăn sáng, hai người cùng cưỡi Xích Huyết chạy như bay về hướng Thần Lâu, một đường vắng lặng.
Lạc Vân Hi đeo mặt nạ da người bình thường, thay đổi nam trang, áo trắng như tuyết bay tán loạn, tóc dài cũng tung bay, gương mặt tuấn tú như ngọc, một bộ dạng công tử trẻ tuổi như ngọc. Dung mạo không tuấn mỹ như Đoan Mộc Ly, nhưng thanh tú sạch sẽ, đôi mắt lại càng có thần thái.
Vừa tiến vào Thần Lâu, đã có không ít người chú ý tới nàng, chỉ vì nàng cùng Nhị hoàng tử, chủ nhân của Thần Lâu đi chung với nhau.
Đoan Mộc Ly dẫn nàng dạo khắp Thần Lâu.
Lần trước tới nơi này là buổi tối, ngọn đèn chói mắt, tiếng người huyên náo, Lạc Vân Hi cũng không thấy rõ ràng, hôm nay, nàng lại có thể hoàn toàn chú ý, mỗi một nơi, đều nỗ lực nhớ lại trong hồi ức.
Trong trí nhớ mờ ảo, từng cọng cây ngọn cỏ ở Thần Lâu, một viên ngói một viên gạch, như được vẽ lên tùn nét, từng chút từng chút đang vẽ ra trước mắt nàng.
Lạc Vân Hi đi rất chậm, sắc mặt nghiêm túc.
Mỗi một kiến trúc ở đây, cũng là bản thân nàng vẽ bằng tay; mỗi một nhanh hoa ngọn cỏ, cũng là nàng tự mình dời đến; mỗi một khối đá cuội, nàng đều từng dẫm lên; thậm chí mỗi một người đụng phải, đều quen thuộc như vậy, dường như đã từng đều tươi cười đón nàng.
Liên quan với người trong ký ức, vốn là mờ nhạt như vậy.
Những người đó cười, trong đầu càng ngày càng dữ tợn, dần dần hóa thành từng cái từng cái khuôn mặt ác quỷ, rương răng nhào về phía nàng . . .
Lạc Vân Hi nhanh chóng dừng bước, lắc đầu.
"Sao vậy?" Đoan Mộc Ly vô cùng quan tâm hỏi, mắt đầy thân thiết.
"Không có chuyện gì." Lạc Vân Hi hít một hơi thật sâu, cười nói: "Đi thôi."
Những thứ này, đều là ký ức từ đứa bé trước kia. Nàng đã biết rồi bọn hắn sẽ phản bội nàng, trong đầu hiện ra ảo giác hung ác, chỉ là do hận ý trong lòng biến thành mà thôi.
Đi dạo Thần Lâu xong, Đoan Mộc Ly lấy những quyển sách trong nhiều năm qua cho nàng xem, cũng nói đại khái tình huống trước mắt của Thần Lâu.
Lạc Vân Hi nghe hắn nói, thỉnh thoảng lật quyển sách, bất giác đến tận buổi trưa.
Đoan Mộc Ly nhắc tới ăn cơm, Lạc Vân Hi cười nói: "Ngươi dẫn ta đầu tiên trong lâu là quản sự Tiền nương, bữa cơm này không bằng kêu nàng ấy tới, ta cũng có vài chuyện trong lâu muốn dặn dò."
Đoan Mộc Ly đồng ý, gọi Tiền nương tới.
Tiền nương lúc này đang ở trong phòng Oanh Oanh, Oanh Oanh tức là U Nhi đeo mặt nạ da người, đang cùng nàng ấy thấp giọng nói chuyện.
"Ngươi nói, Nhị hoàng tử bất chợt tìm người như vậy là có ý gì?" U Nhi cảnh giác hỏi.
Tiền nương lắc đầu: "Không biết, nhưng thấy quan hệ của hai người bọn hắn rất thân thiết, không phải Nhị hoàng tử thật sự muốn chuyển nhượng Thần Lâu chứ?"
"Không thể!" U Nhi quyết đoán lắc đầu: "Thần Lâu, hắn sẽ bỏ qua sao?"
Ở đây, từng lập không ít công cho hắn, vẫn là nơi có giá trị lợi dụng cực lớn.
Vả lại, tâm ý của nàng ta với hắn, hắn làm sao không rõ ràng chứ? Mình sẽ mãi mãi không phản bội hắn, hắn sao có thể muốn buông tay mình chứ?
U Nhi nghĩ tới đây, ánh mắt thanh lãnh, hắn đối với thiếu niên mới tới khác với tất cả mọi người sao? Trong lòng một cỗ ghen ghét nồng đậm dâng lên.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu Bích kêu lên: "Tiền nương, Nhị hoàng tử mời ngươi qua dùng bữa."
Tiền nương ngẩn ra, vội vàng đáp ứng.
"Đợi một chút!" Cổ tay U Nhi phải khẽ đảo, từ trong tay áo mang ra một cái bọc giấy nhỏ, hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: "Đây là 7 tấc hồng, ngươi đợi một lát tìm cơ hội cho hắn ăn vào!"
Không cần phải nói ra là ai, hai người đều rõ ràng trong lòng.
"Ta sẽ cố hết sức!" Mặt Tiền nương phủ đầy mây đen.
Nhị hoàng tử chính là cao thủ dùng độc! Một khi bị hắn phát hiện đầu mối, kết cục của mình đã rõ ràng.
Tiền nương dời bước đi tới phòng khách lầu hai, vào chào hỏi, chớp mắt liền chú ý đến Lạc Vân Hi.
Thiếu niên thản nhiên tự đắc ngồi trước cửa sổ, đang nhìn phòng khách dưới lầu không chớp mắt, nghe được âm thanh, nàng quay đầu lại, lộ ra đôi mắt không có chút rung động nào.
Chẳng biết vì sao, trái tim Tiền nương nhảy dựng lên.
"Tiền nương, ngồi đi." Đoan Mộc Ly tùy ý chỉ ghế bằng gỗ cây lê phía đối diện, lại mỉm cười liếc nhìn Lạc Vân Hi, giải thích nói: "Vị Phượng thiếu gia đây sau này sẽ là lão bản trong lâu, về chuyện làm ăn, tất cả nghe theo nàng."
Tiền nương khôn khéo dường nào, nghe vậy vài chữ "về chuyện làm ăn ", thì biết rõ Nhị hoàng tử cũng không tiết lộ chuyện nội bộ của Thần Lâu, cũng không nói thẳng, cung kính đáp ứng.
Lạc Vân Hi hạ thấp giọng, trầm giọng mở miệng: "Tiền nương, sau này chỉ giáo nhiều hơn, ly rượu này, ta kính ngươi!"
Nàng bưng lên một ly rượu, đưa tới.
Tiền nương thụ sủng nhược kinh bưng rượu lên rót đầy ly trước mặt, tay trái ở dưới bàn động đậy một chút, có chút do dự, ánh mắt Đoan Mộc Ly phóng tới, nàng ta lập tức bỏ đi ý nghĩ đó, hai tay nâng ly rượu lên, cùng Lạc Vân Hi cạn một chén.
Lạc Vân Hi hỏi chút chuyện đơn giản trong lâu, Tiền nương đều đáp rõ ràng, tâm thần có chút không yên.
Sau đó, thấy Đoan Mộc Ly đang ăn cơm, cũng không chú ý tới bên này, lá gan mới lớn một chút, dứt khoát giơ bầu rượu lên, cười nói: "Phượng thiếu gia, nô tỳ kính ngươi một ly, thay ngươi rót rượu."
Lạc Vân Hi cũng không có cự tuyệt nhiệt tình của nàng ta, ngậm cười nhìn nàng ấy rót đầy rượu cho mình, ánh mắt tùy ý đảo qua năm ngón tay run rẩy của nàng ta, trong lòng tối xuống, quả nhiên là người từng trải!
Nàng không chút biến sắc, nâng chén, cùng cái chén của Tiền nương chạm vào nhau tạo ra tiếng vang, mới thu hồi ly rượu, ngửa đầu uống.
Lạc Vân Hi cũng không uống rượu, mà là đổ rượu vào trong tay áo, nơi đó đã chuẩn bị trước một miếng thấm nước.
Ánh mắt lướt qua ly rượu trong suốt, nhìn thấy Tiền nương sắc mặt buông lỏng, khóe môi nàng khẽ nhếch, một nụ cười quỷ dị nở rộ ra.
Nàng hỏi Đoan Mộc Ly: "Có một loại độc dược ta không biết cần phải giải thế nào?"
Đoan Mộc Ly nghe nàng bất chợt nói đến cái này, rất là tò mò hỏi: "Độc gì?"
"7 tấc hồng." Lạc Vân Hi âm u nói.
Tiền nương ngồi đối diện chân cũng mềm nhũn, mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi, sợ hãi thật lớn bỗng nhiên ập đến, nàng ta hoảng sợ tập trung nhìn Lạc Vân Hi, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, sợ làm cho Đoan Mộc Ly chú ý, vội vàng hạ thấp mặt.
Không thể! Nàng vậy mà phát hiện!
Trong lòng Tiền nương gõ lên hồi chuông cảnh báo, thật là không thể tin được! Trời ạ, đây rốt cuộc là ai, so với Nhị hoàng tử còn cảnh giác hơn! Một bữa cơm rất nhanh đã dùng hết, Tiền nương nhanh chóng chạy về báo cáo thành quả với U Nhi.
U Nhi rất cao hứng, thưởng cho nàng ta một chút bạc.
Tiền nương tự trở về phòng, vừa định ngủ trưa một giấc, thì một bóng đen tự trên xà nhà bay xuống.
"Ai?" Giọng Tiền nương trầm xuống, tay phải rút ra một cây chủy thủ, thủ pháp lão luyện cực điểm.
Vô Tràng che mặt, đổi giọng nói: "Bên trong cơ thể ngươi trúng tàng hoa tán, nếu như muốn mạng sống, đừng nói cho bất kỳ kẻ nào, đêm nay canh ba tới cửa sau Đại phủ ở Nam Thành!"
Hắn được Lạc Vân Hi phân phó, nói xong liền nhanh chóng rời đi, dưới sự do dự, vẫn là đi ra khỏi Thần Lâu, chạy thẳng về hướng Trung Sơn vương phủ.
Việc này, phải nói cho Vương gia.
Tiền nương bị doạ đến hồn phi phách tán, tàng hoa tán ư? Đây chính là một loại kỳ độc ngoại vực, thời gian độc phát khó lường, lại ẩn giấu thâm sâu, nhưng một khi phát tác, cả người giống như bị lửa thiêu đốt, tróc da hóa máu mà chết đi.
Nàng ta có chút không tin, muốn đi hỏi U Nhi, nhưng cuối cùng dừng bước lại.
Đại phủ ở Nam Thành, kia chẳng phải là nơi người đó đang ở sao?
Đừng thấy các nàng hiện tại đã không nghe lệnh của người kia, thế nhưng, người kia hạ độc như thế nào các nàng đều biết rõ ràng.
Nghĩ tới bản lĩnh hạ độc của nữ nhân kia, sau lưng Tiền nương rùng cả mình.
Tiếng trống canh đèn canh ba vang lên, Đại phủ bao trùm trong bóng tối.
Lạc Vân Hi đuổi rồi tất cả mọi người đi, đứng ở chân tường, nhìn phía xa có người bước đến, Tiền nương cẩn thận mỗi bước đi, chậm rãi đi ra khỏi bóng cây.
"Tiền nương, đã lâu không gặp." Nàng đổi nữ trang, lộ ra chân dung, kỳ thực, chẳng qua chỉ là một chiếc mặt nạ da người khác mà thôi! Chỉ có điều, tấm mặt nạ da người này, chính là "mặt" Lạc Vân Hi ngày xưa.
Tiền nương sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đột nhiên cùng nàng mặt đối mặt, vẫn là không nhịn được run cầm một cái, hai chân gập lại, quỳ trên mặt đất.
"Tiểu thư!" Nàng ta run giọng kêu.
Lúc này, cách đó không xa trên nóc nhà, một đôi mắt sáng sủa nghi hoặc nhìn chằm chằm bên này.
Nhìn thấy một màn quỷ dị này, mày Quân Lan Phong nhẹ nhíu lại, suy nghĩ một lát, vẫn là nằm sấp không nhúc nhích, cho dù, hắn biết, rất nhanh, mình sẽ biết được một chuyện bí mật.
"Tiền nương, còn nhớ tiểu thư như ta sao?" Lạc Vân Hi cất bước đi tới trước mặt nàng ta, tiếng cười rất lạnh.
Ngữ khí của Tiền nương kiên định: "Sẽ không quên! Tiểu thư vĩnh viễn là chủ tử của chúng ta!"
Lạc Vân Hi châm chọc mà cười lên: "Chủ tử sao? Ha ha, nói chung ngươi cũng biết mình thân trúng kịch độc, lời nói êm tai cũng phải tận tình nói chứ, ngược lại cũng không cần tiền mà."
Tiền nương xấu hổ cúi thấp đầu, nói: "Tiểu thư, chúng ta đều bị U Nhi lừa, nàng nói ngươi vì Lục hoàng tử căn bản không tiếc sinh mạng của chúng ta, chỉ cần hữu ích đối với Lục hoàng tử, dạng nguy hiểm gì đều để cho chúng ta đi mạo hiểm. Còn nói, lúc trước ngươi sở dĩ cứu tế chúng ta, chính là muốn lợi dụng chúng ta đi bán mạng cho ngươi!"
Nàng ta lúc này nói đều là thực sự nói thật: "U Nhi mấy lần quên tính mạng mình, giải cứu chúng ta trong hoàn cảnh khó khắn, tất cả mọi người đều cảm kích nàng ta!" Không biết là ánh trăng quá tốt, vẫn là nhìn thấy Lạc Vân Hi, nàng ta cảm khái quá sâu, những câu nói này cũng không giống như có bịa đặt từ trước, tựa như do chính mình nói ra vậy: "Sau này, U Nhi nói vì nàng ta vi phạm ý của ngài, ngài muốn giết nàng ta, chúng ta không đành lòng, mới cùng nhau bội!"
Lạc Vân Hi gợi lên ý cười: "Người phản bội ta, thông thường sẽ không có kết quả tốt!"
Tiền nương nhanh chóng kêu oan: "Chúng ta thật sự không biết chuyện gì, tất cả cũng là U Nhi tính kế!"
"Sao ngươi biết là nàng ta tính kế mà không phải là nói thật chứ?" Lạc Vân Hi nhàn nhạt cười như trước.
"Không phải! Việc này có quá nhiều điểm đáng ngờ!" Tiền nương nói đến đây rất kích động: "Mặc kệ là phải thật hay không, nhưng U Nhi đúng là lừa gạt chúng ta! Nàng nói là tẩy trắng thân phận cho chúng ta, không cần tiếp tục sống trên đầu đao trên kiếm, thế nhưng, sự thật thì sao chứ? Chúng ta xác thực rời khỏi Lục hoàng tử, không cần tiếp tục vì hắn bán mạng, nhưng cũng có một cái mới chủ tử, Nhị hoàng tử!"
Thần sắc của nàng ta đều là bất mãn với U Nhi: "U Nhi để chúng ta cho bán mạng cho Nhị hoàng tử, căn bản đã quên lời hứa hẹn lúc trước! Mấy sự việc xảy ra, chúng ta đều cảm thấy được nàng đối với Nhị hoàng tử một lòng, nhưng Nhị hoàng tử lúc trước là cùng kẻ địch chung của chúng ta! U Nhi sao có thể đi theo hắn nhanh như vậy? Chúng ta đối với lời nàng ta trước đây đều có hoài nghi!,"
Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng: "Ta sẽ nói rõ ràng với ngươi, ta chưa bao giờ muốn lợi dụng các ngươi, lúc trước khi theo ta, chính là các ngươi lập lời thề là phải phục vụ cho ta, đều quên rồi sao?"
Việc này, tất nhiên là Tiểu Bích nói cho nàng biết.
Thân hình Tiền nương chấn động, một ngày đó, mưa sa gió giật, các nàng học xong Vũ hậu, tụ tập trong đại viện, thề chết theo Lạc Vân Hi, sao có thể quên được?
"Chỉ có điều, các ngươi chung quy đều tin lời của người khác, phản bội ta." Sắc mặt Lạc Vân Hi hơi trầm xuống, nói: "Ta lấy cái gì tin tưởng các ngươi nữa đây? Không thể tin!
Dưới ánh trăng, là gương mặt kiên cường có sức sống của Quân Lan Phong, mắt phượng sâu thẳm tựa như hồ nước lạnh lẽo màu thu, môi mỏng mím lại, thẳng tắp tập trung nhìn hắn.
Lạc Tử Tục sợ mình hoa mắt, nhanh chóng giơ ống tay áo lên, dùng sức dụi mắt một cái, lại nhìn sang, quả nhiên, vẫn là gương mặt thanh lãnh kia, đó không phải Trung Sơn Vương thì là ai?
Lạc Vân Hi ôm chặt vai, chăm chú nhìn hắn, nói: "Đại ca, ngươi đối với ta đúng thật là tốn không ít công sức đó nha!"
Tâm thần Lạc Tử Tục vì đó cũng hơi thu lại, ánh mắt liếc nhìn về phía nàng, lại nhìn thử Quân Lan Phong, nghi ngờ không thôi, không dám lên tiếng.
"Xem ra, giáo huấn năm ngoái ngươi còn chưa nếm đủ!" Quân Lan Phong thốt ra từng chữ, trong ánh tràn ngập ý lạnh.
Lạc Tử Tục đứng yên tại chỗ, dường như không hiểu ý của hắn.
Quân Lan Phong có ý tốt nhắc nhở hắn: "Không sai, chuyện đuổi ngươi ra khỏi học viện là bổn vương làm."
Nghe được lời ấy, Lạc Tử Tục vô cùng kinh sợ, hít vào một ngụm khí lạnh, duỗi tay đỡ lấy thành xe, kinh hãi thất thanh hỏi: "Là ngươi sao?"
Hắn cũng không thể ngờ tới, thực sự là Trung Sơn Vương ra tay!
Với tính cách lạnh lùng kia, là Đại tướng quân tươi máu nơi sa trường, là thiên kiều chi tử của những thế gia danh môn kia, vậy mà lại nhúng tay vào chuyện của hắn! Đây là điều hắn tuyệt đối không ngờ tới!
Quân Lan Phong lại một lần nữa thừa nhận: "Ngươi can đảm dám động thủ với Hi nhi, lại là những thủ pháp xấu xa như vậy, bổn vương lưu cho ngươi một cái mạng, cũng hoàn toàn là do không muốn làm bẩn tay mà thôi!"
Hắn nói từng chữ khiến người khác lạnh cả người, Lạc Tử Tục nghe vào trong tai, sống lưng lạnh ngắt.
Đúng vậy, nếu như nam nhân trước mắt này muốn mình chết, đó chẳng phải một chuyện cực kỳ dễ dàng sao? Hắn liếc nhìn Lạc Vân Hi, run giọng hỏi: "Chuyện ngày hôm nay, các ngươi cũng đều biết."
Hỏi xong lại cảm thấy đây là vô nghĩa, đối với nam nhân này, còn có chuyện gì có thể thoát khỏi nhãn lực của hắn chứ? Nghĩ vậy, tâm Lạc Tử Tục như tro tàn, khí lạnh không ngừng dâng lên.
"Vốn dĩ, lần này tới Hòa Nguyệt cũng có tên của ngươi, ngươi ở học viện đã được học võ rồi chứ nhỉ?" Giọng Quân Lan Phong thấp vài phần: "Chẳng qua, hiện tại ngươi bị hủy tư cách! Từ nay về sau, đàng hoàng ở Lạc phủ cho bổn vương, bằng không, ngươi có thể sớm xuống chỗ Diêm vương gia báo cáo!"
Lạc Tử Tục hãi hùng khiếp vía, hắn biết, Trung Sơn Vương nói lời nói này ý định chính là trực tiếp phá huỷ con đường phía trước của hắn.
Vốn dĩ lần này đi Hòa Nguyệt, bản lãnh của hắn cũng chẳng phải rất lớn, mà là lấy người phụ thân đã tìm, động tay chân một chút, có thể trong cuộc thi đấu hữu nghị tạo ra chút náo động, sau khi về Thiên Dạ, liền có thể được hoàng đế trọng dụng.
Mà lời Quân Lan Phong nói, dội trước cho hắn một chậu nước lạnh, thế nhưng, tương lai của hắn, trong nháy mắt, cực kỳ đen tối.
"Dạ." Giọng nói suy yếu vô lực chậm rãi phun ra, Lạc Tử Tục thất hồn lạc phách hỏi: "Vương gia là vì việc của Lạc Vân Hi mà giận lây sang ta sao?"
Thái độ của hắn vẫn cực kỳ cung kính, cái mạng nhỏ của mình lại nằm trong tay Trung Sơn Vương.
"Ngươi hỏi quá nhiều!" Lời Quân Lan Phong nói rét căm căm.
Lạc Tử Tục nhanh chóng cúi đầu, cười khổ một tiếng, trời xoay đất chuyển, một cỗ ngai ngái dâng lên, trước mắt hắn tối đen, rốt cục co quắp ngã xuống.
Xong, hắn xong!
Nước mắt bi ai cũng khống chế không nổi nữa thuận khóe mắt mãnh liệt mà tuôn ra, hắn hôn mê bất tỉnh.
Quân Lan Phong và Lạc Vân Hi không hề nhìn lại bên này, mà là đi tiếp ứng cho bọn người Cửu Sát, bên kí cũng tiến hành thuận lợi, không một người thương vong.
Một đêm yên tĩnh trôi qua, ngày thứ hai, Lạc Vân Hi ngủ nướng, trong mơ màng, nghe được xung quanh truyền tới tiếng vang, nàng đột nhiên mở mắt ra, cảnh giác nhìn xung quanh.
Trước giường cách đó không xa, Đoan Mộc Ly mặc một bộ y phục màu trắng kinh ngạc cười rạng rỡ: "Sư muội, ngươi nhạy bén như vậy, có thể ngủ có ngon không?"
Thấy là hắn, gánh nặng trong lòng Lạc Vân Hi liền được giải thoát, nhấc chăn ngồi dậy, nói: "Sư huynh, tới sớm như vậy sao?"
"Sớm ư? Không còn sớm nha! Mặt trời lên đến mông rồi, còn không dậy sao hả con sâu lười nhỏ kia? Hôm nay ta cần phải tới Thần Lâu đó, ngươi đi không?"
Lạc Vân Hi vừa nghe đến hai chữ "Thần lâu", tinh thần lập tức rung lên, trong đầu xẹt qua ánh mắt kinh hoảng kia của U Nhi, môi đỏ mọng hơi mím, tên phản đồ này, càng xử lý sớm càng tốt!
"Được! Ngươi đi ra ngoài chờ ta một chút." Lạc Vân Hi một mặt nói, một mặt nhảy xuống giường thay y phục.
Chờ nàng chải búi tóc xong xuôi, Đoan Mộc Ly cầm theo Tiểu Lung nàng thích ăn nhất vào, mở hộp đồ ăn ra, tám cái bánh bao nóng bóng bẩy khiến người thèm ăn, vẫn còn bốc hơi nóng.
Lạc Vân Hi cực kỳ thèm ăn, dùng tay nhặt một cái liền bỏ vào miệng.
"Chậm một chút!" Đoan Mộc Ly vội vàng nhắc nhở nàng, ánh mắt lại cười đến híp lại.
"Vẫn là sư huynh tốt với ta." Lạc Vân Hi thở dài nói.
Đoan Mộc Ly theo lời mà hỏi lại nàng: "Vậy ai đối với ngươi không tốt?"
Lạc Vân Hi bẻ ngón tay đếm, nghiêm túc nói: "Nhiều lắm đấy!"
"Vậy gả cho sư huynh được không?" Thần sắc Đoan Mộc Ly cũng lộ ra sự nghiêm túc cực kỳ, giọng điệu nô đùa cũng không có chút nào.
Lạc Vân Hi kinh ngạc ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt đào hoa Đoan Mộc Ly đẹp đẽ kia, lông mi dài hơi cong, con ngươi sâu thẳm, đang có loại ánh sáng nào đó ngưng mắt nhìn nàng.
"Chúng ta ở cùng một chỗ, ngoài mặt sư phụ không đồng ý, kỳ thực trong lòng vẫn rất cao hứng đó." Đoan Mộc Ly thấp thấp giọng nói.
Lạc Vân Hi run lên một chút, khó xử nói: "Sư huynh, ta coi ngươi là ca ca . . . "
"Sư huynh sư muội, vốn chính là trời sinh một cặp, ai sẽ để ý chuyện này chứ?" Đoan Mộc Ly khẽ mỉm cười, dung nhan như sứ tuấn mỹ vô cùng.
"Sư huynh, chúng ta không nói chuyện này nữa, ta đói bụng." Lạc Vân Hi chuyển hướng đề tài của hắn, cầm đũa lên gắp bánh ăn.
Đoan Mộc Ly không kiên trì nữa, chỉ là một mực nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu có có thể nhỏ ra nước.
Dùng hết đồ ăn sáng, hai người cùng cưỡi Xích Huyết chạy như bay về hướng Thần Lâu, một đường vắng lặng.
Lạc Vân Hi đeo mặt nạ da người bình thường, thay đổi nam trang, áo trắng như tuyết bay tán loạn, tóc dài cũng tung bay, gương mặt tuấn tú như ngọc, một bộ dạng công tử trẻ tuổi như ngọc. Dung mạo không tuấn mỹ như Đoan Mộc Ly, nhưng thanh tú sạch sẽ, đôi mắt lại càng có thần thái.
Vừa tiến vào Thần Lâu, đã có không ít người chú ý tới nàng, chỉ vì nàng cùng Nhị hoàng tử, chủ nhân của Thần Lâu đi chung với nhau.
Đoan Mộc Ly dẫn nàng dạo khắp Thần Lâu.
Lần trước tới nơi này là buổi tối, ngọn đèn chói mắt, tiếng người huyên náo, Lạc Vân Hi cũng không thấy rõ ràng, hôm nay, nàng lại có thể hoàn toàn chú ý, mỗi một nơi, đều nỗ lực nhớ lại trong hồi ức.
Trong trí nhớ mờ ảo, từng cọng cây ngọn cỏ ở Thần Lâu, một viên ngói một viên gạch, như được vẽ lên tùn nét, từng chút từng chút đang vẽ ra trước mắt nàng.
Lạc Vân Hi đi rất chậm, sắc mặt nghiêm túc.
Mỗi một kiến trúc ở đây, cũng là bản thân nàng vẽ bằng tay; mỗi một nhanh hoa ngọn cỏ, cũng là nàng tự mình dời đến; mỗi một khối đá cuội, nàng đều từng dẫm lên; thậm chí mỗi một người đụng phải, đều quen thuộc như vậy, dường như đã từng đều tươi cười đón nàng.
Liên quan với người trong ký ức, vốn là mờ nhạt như vậy.
Những người đó cười, trong đầu càng ngày càng dữ tợn, dần dần hóa thành từng cái từng cái khuôn mặt ác quỷ, rương răng nhào về phía nàng . . .
Lạc Vân Hi nhanh chóng dừng bước, lắc đầu.
"Sao vậy?" Đoan Mộc Ly vô cùng quan tâm hỏi, mắt đầy thân thiết.
"Không có chuyện gì." Lạc Vân Hi hít một hơi thật sâu, cười nói: "Đi thôi."
Những thứ này, đều là ký ức từ đứa bé trước kia. Nàng đã biết rồi bọn hắn sẽ phản bội nàng, trong đầu hiện ra ảo giác hung ác, chỉ là do hận ý trong lòng biến thành mà thôi.
Đi dạo Thần Lâu xong, Đoan Mộc Ly lấy những quyển sách trong nhiều năm qua cho nàng xem, cũng nói đại khái tình huống trước mắt của Thần Lâu.
Lạc Vân Hi nghe hắn nói, thỉnh thoảng lật quyển sách, bất giác đến tận buổi trưa.
Đoan Mộc Ly nhắc tới ăn cơm, Lạc Vân Hi cười nói: "Ngươi dẫn ta đầu tiên trong lâu là quản sự Tiền nương, bữa cơm này không bằng kêu nàng ấy tới, ta cũng có vài chuyện trong lâu muốn dặn dò."
Đoan Mộc Ly đồng ý, gọi Tiền nương tới.
Tiền nương lúc này đang ở trong phòng Oanh Oanh, Oanh Oanh tức là U Nhi đeo mặt nạ da người, đang cùng nàng ấy thấp giọng nói chuyện.
"Ngươi nói, Nhị hoàng tử bất chợt tìm người như vậy là có ý gì?" U Nhi cảnh giác hỏi.
Tiền nương lắc đầu: "Không biết, nhưng thấy quan hệ của hai người bọn hắn rất thân thiết, không phải Nhị hoàng tử thật sự muốn chuyển nhượng Thần Lâu chứ?"
"Không thể!" U Nhi quyết đoán lắc đầu: "Thần Lâu, hắn sẽ bỏ qua sao?"
Ở đây, từng lập không ít công cho hắn, vẫn là nơi có giá trị lợi dụng cực lớn.
Vả lại, tâm ý của nàng ta với hắn, hắn làm sao không rõ ràng chứ? Mình sẽ mãi mãi không phản bội hắn, hắn sao có thể muốn buông tay mình chứ?
U Nhi nghĩ tới đây, ánh mắt thanh lãnh, hắn đối với thiếu niên mới tới khác với tất cả mọi người sao? Trong lòng một cỗ ghen ghét nồng đậm dâng lên.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu Bích kêu lên: "Tiền nương, Nhị hoàng tử mời ngươi qua dùng bữa."
Tiền nương ngẩn ra, vội vàng đáp ứng.
"Đợi một chút!" Cổ tay U Nhi phải khẽ đảo, từ trong tay áo mang ra một cái bọc giấy nhỏ, hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: "Đây là 7 tấc hồng, ngươi đợi một lát tìm cơ hội cho hắn ăn vào!"
Không cần phải nói ra là ai, hai người đều rõ ràng trong lòng.
"Ta sẽ cố hết sức!" Mặt Tiền nương phủ đầy mây đen.
Nhị hoàng tử chính là cao thủ dùng độc! Một khi bị hắn phát hiện đầu mối, kết cục của mình đã rõ ràng.
Tiền nương dời bước đi tới phòng khách lầu hai, vào chào hỏi, chớp mắt liền chú ý đến Lạc Vân Hi.
Thiếu niên thản nhiên tự đắc ngồi trước cửa sổ, đang nhìn phòng khách dưới lầu không chớp mắt, nghe được âm thanh, nàng quay đầu lại, lộ ra đôi mắt không có chút rung động nào.
Chẳng biết vì sao, trái tim Tiền nương nhảy dựng lên.
"Tiền nương, ngồi đi." Đoan Mộc Ly tùy ý chỉ ghế bằng gỗ cây lê phía đối diện, lại mỉm cười liếc nhìn Lạc Vân Hi, giải thích nói: "Vị Phượng thiếu gia đây sau này sẽ là lão bản trong lâu, về chuyện làm ăn, tất cả nghe theo nàng."
Tiền nương khôn khéo dường nào, nghe vậy vài chữ "về chuyện làm ăn ", thì biết rõ Nhị hoàng tử cũng không tiết lộ chuyện nội bộ của Thần Lâu, cũng không nói thẳng, cung kính đáp ứng.
Lạc Vân Hi hạ thấp giọng, trầm giọng mở miệng: "Tiền nương, sau này chỉ giáo nhiều hơn, ly rượu này, ta kính ngươi!"
Nàng bưng lên một ly rượu, đưa tới.
Tiền nương thụ sủng nhược kinh bưng rượu lên rót đầy ly trước mặt, tay trái ở dưới bàn động đậy một chút, có chút do dự, ánh mắt Đoan Mộc Ly phóng tới, nàng ta lập tức bỏ đi ý nghĩ đó, hai tay nâng ly rượu lên, cùng Lạc Vân Hi cạn một chén.
Lạc Vân Hi hỏi chút chuyện đơn giản trong lâu, Tiền nương đều đáp rõ ràng, tâm thần có chút không yên.
Sau đó, thấy Đoan Mộc Ly đang ăn cơm, cũng không chú ý tới bên này, lá gan mới lớn một chút, dứt khoát giơ bầu rượu lên, cười nói: "Phượng thiếu gia, nô tỳ kính ngươi một ly, thay ngươi rót rượu."
Lạc Vân Hi cũng không có cự tuyệt nhiệt tình của nàng ta, ngậm cười nhìn nàng ấy rót đầy rượu cho mình, ánh mắt tùy ý đảo qua năm ngón tay run rẩy của nàng ta, trong lòng tối xuống, quả nhiên là người từng trải!
Nàng không chút biến sắc, nâng chén, cùng cái chén của Tiền nương chạm vào nhau tạo ra tiếng vang, mới thu hồi ly rượu, ngửa đầu uống.
Lạc Vân Hi cũng không uống rượu, mà là đổ rượu vào trong tay áo, nơi đó đã chuẩn bị trước một miếng thấm nước.
Ánh mắt lướt qua ly rượu trong suốt, nhìn thấy Tiền nương sắc mặt buông lỏng, khóe môi nàng khẽ nhếch, một nụ cười quỷ dị nở rộ ra.
Nàng hỏi Đoan Mộc Ly: "Có một loại độc dược ta không biết cần phải giải thế nào?"
Đoan Mộc Ly nghe nàng bất chợt nói đến cái này, rất là tò mò hỏi: "Độc gì?"
"7 tấc hồng." Lạc Vân Hi âm u nói.
Tiền nương ngồi đối diện chân cũng mềm nhũn, mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi, sợ hãi thật lớn bỗng nhiên ập đến, nàng ta hoảng sợ tập trung nhìn Lạc Vân Hi, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, sợ làm cho Đoan Mộc Ly chú ý, vội vàng hạ thấp mặt.
Không thể! Nàng vậy mà phát hiện!
Trong lòng Tiền nương gõ lên hồi chuông cảnh báo, thật là không thể tin được! Trời ạ, đây rốt cuộc là ai, so với Nhị hoàng tử còn cảnh giác hơn! Một bữa cơm rất nhanh đã dùng hết, Tiền nương nhanh chóng chạy về báo cáo thành quả với U Nhi.
U Nhi rất cao hứng, thưởng cho nàng ta một chút bạc.
Tiền nương tự trở về phòng, vừa định ngủ trưa một giấc, thì một bóng đen tự trên xà nhà bay xuống.
"Ai?" Giọng Tiền nương trầm xuống, tay phải rút ra một cây chủy thủ, thủ pháp lão luyện cực điểm.
Vô Tràng che mặt, đổi giọng nói: "Bên trong cơ thể ngươi trúng tàng hoa tán, nếu như muốn mạng sống, đừng nói cho bất kỳ kẻ nào, đêm nay canh ba tới cửa sau Đại phủ ở Nam Thành!"
Hắn được Lạc Vân Hi phân phó, nói xong liền nhanh chóng rời đi, dưới sự do dự, vẫn là đi ra khỏi Thần Lâu, chạy thẳng về hướng Trung Sơn vương phủ.
Việc này, phải nói cho Vương gia.
Tiền nương bị doạ đến hồn phi phách tán, tàng hoa tán ư? Đây chính là một loại kỳ độc ngoại vực, thời gian độc phát khó lường, lại ẩn giấu thâm sâu, nhưng một khi phát tác, cả người giống như bị lửa thiêu đốt, tróc da hóa máu mà chết đi.
Nàng ta có chút không tin, muốn đi hỏi U Nhi, nhưng cuối cùng dừng bước lại.
Đại phủ ở Nam Thành, kia chẳng phải là nơi người đó đang ở sao?
Đừng thấy các nàng hiện tại đã không nghe lệnh của người kia, thế nhưng, người kia hạ độc như thế nào các nàng đều biết rõ ràng.
Nghĩ tới bản lĩnh hạ độc của nữ nhân kia, sau lưng Tiền nương rùng cả mình.
Tiếng trống canh đèn canh ba vang lên, Đại phủ bao trùm trong bóng tối.
Lạc Vân Hi đuổi rồi tất cả mọi người đi, đứng ở chân tường, nhìn phía xa có người bước đến, Tiền nương cẩn thận mỗi bước đi, chậm rãi đi ra khỏi bóng cây.
"Tiền nương, đã lâu không gặp." Nàng đổi nữ trang, lộ ra chân dung, kỳ thực, chẳng qua chỉ là một chiếc mặt nạ da người khác mà thôi! Chỉ có điều, tấm mặt nạ da người này, chính là "mặt" Lạc Vân Hi ngày xưa.
Tiền nương sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đột nhiên cùng nàng mặt đối mặt, vẫn là không nhịn được run cầm một cái, hai chân gập lại, quỳ trên mặt đất.
"Tiểu thư!" Nàng ta run giọng kêu.
Lúc này, cách đó không xa trên nóc nhà, một đôi mắt sáng sủa nghi hoặc nhìn chằm chằm bên này.
Nhìn thấy một màn quỷ dị này, mày Quân Lan Phong nhẹ nhíu lại, suy nghĩ một lát, vẫn là nằm sấp không nhúc nhích, cho dù, hắn biết, rất nhanh, mình sẽ biết được một chuyện bí mật.
"Tiền nương, còn nhớ tiểu thư như ta sao?" Lạc Vân Hi cất bước đi tới trước mặt nàng ta, tiếng cười rất lạnh.
Ngữ khí của Tiền nương kiên định: "Sẽ không quên! Tiểu thư vĩnh viễn là chủ tử của chúng ta!"
Lạc Vân Hi châm chọc mà cười lên: "Chủ tử sao? Ha ha, nói chung ngươi cũng biết mình thân trúng kịch độc, lời nói êm tai cũng phải tận tình nói chứ, ngược lại cũng không cần tiền mà."
Tiền nương xấu hổ cúi thấp đầu, nói: "Tiểu thư, chúng ta đều bị U Nhi lừa, nàng nói ngươi vì Lục hoàng tử căn bản không tiếc sinh mạng của chúng ta, chỉ cần hữu ích đối với Lục hoàng tử, dạng nguy hiểm gì đều để cho chúng ta đi mạo hiểm. Còn nói, lúc trước ngươi sở dĩ cứu tế chúng ta, chính là muốn lợi dụng chúng ta đi bán mạng cho ngươi!"
Nàng ta lúc này nói đều là thực sự nói thật: "U Nhi mấy lần quên tính mạng mình, giải cứu chúng ta trong hoàn cảnh khó khắn, tất cả mọi người đều cảm kích nàng ta!" Không biết là ánh trăng quá tốt, vẫn là nhìn thấy Lạc Vân Hi, nàng ta cảm khái quá sâu, những câu nói này cũng không giống như có bịa đặt từ trước, tựa như do chính mình nói ra vậy: "Sau này, U Nhi nói vì nàng ta vi phạm ý của ngài, ngài muốn giết nàng ta, chúng ta không đành lòng, mới cùng nhau bội!"
Lạc Vân Hi gợi lên ý cười: "Người phản bội ta, thông thường sẽ không có kết quả tốt!"
Tiền nương nhanh chóng kêu oan: "Chúng ta thật sự không biết chuyện gì, tất cả cũng là U Nhi tính kế!"
"Sao ngươi biết là nàng ta tính kế mà không phải là nói thật chứ?" Lạc Vân Hi nhàn nhạt cười như trước.
"Không phải! Việc này có quá nhiều điểm đáng ngờ!" Tiền nương nói đến đây rất kích động: "Mặc kệ là phải thật hay không, nhưng U Nhi đúng là lừa gạt chúng ta! Nàng nói là tẩy trắng thân phận cho chúng ta, không cần tiếp tục sống trên đầu đao trên kiếm, thế nhưng, sự thật thì sao chứ? Chúng ta xác thực rời khỏi Lục hoàng tử, không cần tiếp tục vì hắn bán mạng, nhưng cũng có một cái mới chủ tử, Nhị hoàng tử!"
Thần sắc của nàng ta đều là bất mãn với U Nhi: "U Nhi để chúng ta cho bán mạng cho Nhị hoàng tử, căn bản đã quên lời hứa hẹn lúc trước! Mấy sự việc xảy ra, chúng ta đều cảm thấy được nàng đối với Nhị hoàng tử một lòng, nhưng Nhị hoàng tử lúc trước là cùng kẻ địch chung của chúng ta! U Nhi sao có thể đi theo hắn nhanh như vậy? Chúng ta đối với lời nàng ta trước đây đều có hoài nghi!,"
Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng: "Ta sẽ nói rõ ràng với ngươi, ta chưa bao giờ muốn lợi dụng các ngươi, lúc trước khi theo ta, chính là các ngươi lập lời thề là phải phục vụ cho ta, đều quên rồi sao?"
Việc này, tất nhiên là Tiểu Bích nói cho nàng biết.
Thân hình Tiền nương chấn động, một ngày đó, mưa sa gió giật, các nàng học xong Vũ hậu, tụ tập trong đại viện, thề chết theo Lạc Vân Hi, sao có thể quên được?
"Chỉ có điều, các ngươi chung quy đều tin lời của người khác, phản bội ta." Sắc mặt Lạc Vân Hi hơi trầm xuống, nói: "Ta lấy cái gì tin tưởng các ngươi nữa đây? Không thể tin!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook