Edior: thu thảo

Sắc mặt Lạc Vân Hi hơi trầm, hướng về phương tiếng nói chuyện nhìn lại, cách cỏ dài, không thấy người đến, nhưng giọng nói thì hướng về phía bọn hắn bên này.

Môi Quân Lan Phong khẽ cong lên, cũng không rời lực chú ý đi, nhưng lại đưa tay, kéo nữ tử vào trong lòng.

Lạc Vân Hi không hề đề phòng, đầu gối vừa va một cái, đã té nhào vào trong ngực Quân Lan Phong, nàng nhanh tay nắm lấy vai hắn, ngẩng đầu, trong lúc bối rối quẫn bách liền liếc mắt nhìn hắn.

Quân Lan Phong lại vô cùng sung sướng, ánh mắt và biểu tình này của Hi nhi thật đáng yêu!

Mà lúc này, tiếng bước chân đã tới, kèm theo là tiếng vạch bụi cỏ, Lạc Vân Hi không lo nổi cái khác, cúi đầu, liền giấu cả khuôn mặt vào trong lòng Quân Lan Phong, hi vọng không bị nhận ra, nhưng trong nháy mắt nàng lại nghĩ đến, váy dài màu đỏ của mình có thể hoàn toàn bị bại lộ tại ở bên ngoài!

Những ngự Lâm Quân này chỉ cần dùng đầu óc nghĩ một chút, còn không biết là Lạc Vân Hi nàng sao?

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi kêu khổ, nhưng Quân Lan Phong lại hoàn toàn không có việc gì, nắm chặt eo nàng, cằm ấn lên mái tóc mềm mại của nàng, nhẹ nhàng ngửi, mùi thơm thoang thoảng bay tới, hắn rất hưởng thụ.

"Nơi này có người!" Ngự Lâm Quân đi đầu tiên nhìn thấy bóng người, lập tức quát lên.

Quân Lan Phong nghiêng đầu, sắc mặt đã chuyển thành lạnh lùng, lạnh như băng tập trung nhìn người tới.

Đêm nay ánh trăng rất sáng, ngự Lâm Quân đi đầu thấy rất rõ ràng, gương mặt kiên nghị ngũ quan tản ra sát ý thiên quân vạn mã cũng phải run cầm cập, chỉ cần lạnh nhạt chớp mắt, đã khiến người khác lạnh cả xương sống, đó không phải người khác, chính là Trung Sơn Vương người đứng đầu vạn quân!

Trong đầu hắn "oanh" một tiếng nổ tung, nhất thời choáng váng, đứng quên động đậy.

Mấy ngự Lâm Quân phía sau đã tới đây, cũng nhìn thấy tình cảnh này rõ ràng, sắc mặt bọn hắn bị kinh sợ tới trắng bệch, môi run run mấy lần, nói không ra lời, xoay người, chọn lựa nhanh chân bỏ chạy, sợ mình bị Trung Sơn Vương thấy được.

Ngự Lâm Quân đi đầu lúc này mới phản ứng lại, mặt như tro tàn, hắn biết, mình thế nào cũng không chạy thoát, hai chân uốn cong, quỳ trên mặt đất, run rẩy giải thích: "Thuộc hạ không thấy gì cả, chẳng thấy gì cả!"

Môi mỏng của Quân Lan Phong khẽ mở, giọng nói không có một chút tình cảm: "Chỉ có người chết, mới không nói lỡ miệng."

Ngự Lâm Quân nghe được lời này, tuyệt vọng nằm rạp trên mặt đất, gấp gáp nói: "Cầu xin Vương gia tha mạng! Tha mạng! Thuộc hạ tuyệt đối không nói ra, nếu như nói ra ngoài, cả nhà đều không được chết tử tế!"

Lạc Vân Hi hơi liếc mắt qua, nhìn thấy ngự Lâm Quân như sắp chết, không khỏi nghĩ đến lúc mình và Quân Lan Phong mới quen, hắn từng móc mắt của một người, trong hoàng cung quả nhiên là nguy cơ tứ phía.

Quân Lan Phong trầm mặc nửa ngày, nhàn nhã hôn trán Lạc Vân Hi mấy cái, mới lên tiếng: "Tốt lắm, ngươi đi xuống!"

Ngự Lâm Quân bất chợt nghe được Trung Sơn Vương đổi giọng, trong lòng từ đáy vực tuyệt vọng "rầm" một cái thăng thiên luôn, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc và vui vẻ: "Đa tạ Vương gia, Vương gia thiên tuế!"

Hắn đang định rời đi, Quân Lan Phong khẽ gọi một tiếng: "Đợi một chút!"

Lòng Ngự Lâm Quân lập tức nâng lên, cúi đầu hỏi: "Vương gia còn có gì sai bảo?"

"Đuổi nữ nhân bên ngoài kia đi, bổn vương không muốn gặp nàng ta!" Quân Lan Phong trầm giọng phân phó, hắn chỉ tất nhiên là Lạc Phi Dĩnh.

Ngự Lâm Quân bỗng cảm thấy phấn chấn, vang dội đáp: "Vâng!"

Đến khi hắn rời khỏi, Lạc Vân Hi mới nâng mặt lên, bỗng nhiên hô hấp một ngụm lớn, mới phát giác trong lòng thế mà tốt hơn.

"Bọn hắn sẽ không nói ra ngoài." Khóe miệng Quân Lan Phong nhếch lên ý cười ấm áp, nhìn hai mắt Lạc Vân Hi, nhẹ giọng nói.

Lạc Vân Hi trịnh trọng nói: "Bị ngươi dọa như vậy, còn dám nói ư."

Hai tay Quân Lan Phong nâng gò má của nàng, khiến cho nàng nhìn mình, cau mày hỏi: "Ta rất đáng sợ sao? Không ít người đều sợ ta."

Lạc Vân Hi nhìn hắn, nói: "Còn nhớ năm ngoái có người thấy ngươi ở cùng với ta, ngươi để Cửu Sát trừng phạt hắn như thế nào không?"

Quân Lan Phong suy nghĩ một lát, gật đầu.

"Người xấu tuy có đáng giận, nhưng người kia, chỉ là vận khí không tốt, vô duyên vô cớ bắt gặp mà thôi, đây lại chẳng phải bí mật lớn gì, ngươi làm như thế, thật sự là quá tàn nhẫn, người bên cạnh ngươi làm sao sẽ không sợ chứ?" Lạc Vân Hi thản nhiên nói.

Quân Lan Phong cảm thấy giọng nói của nàng có vẻ không thích, thấp giọng hứa: "Hi nhi không thích, sau này ta sẽ không bao giờ như vậy nữa."

"Ừm." Lúc này Lạc Vân Hi mới gật đầu.


Quân Lan Phong "ừ" một tiếng, nghĩ đến đêm qua ngủ hết sức ngon, không khỏi hỏi nàng: "Đêm nay, ta đến chỗ ngươi được không?" Một mình thật sự rất nhàm chán.

Lạc Vân Hi bị lời nói ngay thẳng như vậy của hắn làm mặt đỏ lên, nũng nịu nói: "Không được! Ngươi đừng làm bậy!"

Bỏ tay hắn ra, bước nhanh về hướng Kim Hoa điện.

"Hi nhi, đừng như vậy, ta chỉ hỏi thử thôi mà." Trong lòng Quân Lan Phong vô cùng buồn bực, rất muốn hàng đêm đều được ôm lấy Hi nhi yên giấc, xem ra, mình còn phải tiếp tục bị cô độc hành hạ.

Chẳng qua, đợi tình cảm giữa bọn hắn hoàn toàn định xuống, hắn nhất định phải ngày đêm ôm nàng không buông, bù lại cho đủ.

Lại nói ngự Lâm Quân kia sau khi ra khỏi bụi cỏ trực tiếp gọi Lạc Phi Dĩnh rời đó, Lạc Phi Dĩnh đứng dưới tán cây, thấy mấy người đi vào sắc mặt đều tái nhợt chạy ra, mấy vị đằng trước giống như là không nhìn thấy nàng ta, đi thẳng qua.

Nàng ta đang do dự, bị Ngự Lâm Quân này gọi, cũng lập tức nhấc váy đi theo hắn chạy về hướng Kim Hoa điện, một mặt chạy một mặt hỏi: "Trong đó có cái gì kỳ lạ sao?"

Ngự Lâm Quân lắc đầu: "Không biết!"

Mặc cho Lạc Phi Dĩnh hỏi thế nào, hắn cũng không nói.

Đợi tới Kim Hoa điện, hắn mới có thời gian nghĩ tới chuyện vừa rồi, người được Trung Sơn Vương ôm thân mật trong ngực là một nữ nhân mặc bộ váy mỏng màu đỏ, dáng người yểu điệu nhỏ nhắn, hắn chỉ nhớ rõ ngần ấy, cũng không dám nhìn kỹ.

Thế nhưng, chỉ từ một điểm này, liền có thể suy đoán ra thân phận của cô gái kia!

Hắn vốn không muốn đi suy đoán là ai, thế nhưng, có một số việc, càng hiếu kỳ, càng muốn biết được, hơn nữa, chuyện này rất dễ để biết rõ kết quả.

Thiên kim tiểu thư và các quý phụ tối hôm nay tới tham gia yến hội đều mặc y phục có đặc sắc của riêng mình, chỉ có một nữ tử mặc váy màu đỏ, chỉ có tam tiểu thư bị đồn là phế vật kia, bây giờ lại là thần y Cửu Vân, Lạc Vân Hi mà thôi!

Bởi vì nàng được hoàng đế khâm điểm vào thái y viện làm viện, cho nên ai cũng đều chú ý nàng nhiều chút. Ngự Lâm Quân càng nghĩ càng sợ hãi, vậy thật sự là Lạc tam tiểu thư!

Hắn quét qua trong điện một vòng, quả nhiên, Lạc tam tiểu thư cũng không ở trong điện.

Ngự Lâm Quân cảm thấy lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, trời ạ, thực sự không dám tưởng tượng, Trung Sơn Vương luôn luôn thanh cao lạnh lùng lại làm ra chuyện ám muội như vậy với nữ tử không phải vị hôn thê ở ngoài đó! Mà cô gái này, thực ra là trước đây là phế vật Lạc gia bị tất cả mọi người trong cung khinh thường!

Không thể không nói, người mang danh phế vật biến này hóa quá nhanh, thế nhưng, mọi người cũng không thể tiếp nhanh như vậy được, trong lòng bọn họ, Lạc Vân Hi là phế vật vẫn là việc của ngày hôm qua, đã trở thành tiêm thức củ mỗi người.

Đột nhiên, liên tưởng tới phế vật trong lòng mọi người và Trung Sơn Vương với nhau, cho dù là ai cũng sẽ khiếp sợ.

Cung yến rất nhanh liền kết thúc, Lạc Phi Dĩnh và Vinh Lục tuy ngã rất đau, mũi và chân đều sưng to, thế nhưng điều tra không ra nguyên nhân, Lạc Kính Văn và Vinh thị lang đành phải mang theo nữ nhi về nhà.

Lạc Vân Hi và Đại Văn Quyên ngồi cùng xe ngựa mà rời khỏi cung.

Dưới màn xe, bên trong xe ngựa không lớn cực kỳ tối tăm, hai người vô cùng mệt mỏi, cũng không nói chuyện, mỗi người đều nhắm mắt dưỡng thần.

Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi đến, màn xe bị xốc lên một góc. Lạc Vân Hi lập tức mở to mắt, phòng bị nhìn sang.

"Không ngại bổn vương đi lên ngồi cùng chứ?" Dáng người cao lớn của Quân Lan Phong xuyên quá màn che một cái, đã chen vào.

Lạc Vân Hi hơi nhướng mày, Đại Văn Quyên thì lại trực tiếp choang váng.

Màn xe lại một lần nữa khép lại, nàng ấy chỉ vừa rồi nhìn thấy gương mặt tuấn lãng kia một chút mà thôi, đấy là gương mặt rất xa so với sinh hoạt của nàng ấy, tại bình thường chỉ có thể nhìn từ xa, chưa từng thấy ở khoảng cách gần như vậy, không khỏi rất khẩn trương.

"Hi nhi, ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là ta ngồi đây cùng ngươi, hoặc là ngươi theo ta ngồi xe ngựa của Quân phủ." Trung Sơn Vương xuyên qua bóng tối, trực tiếp khóa chặt gương mặt nữ tử, trầm giọng nói.

Lạc Vân Hi không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên cường thế bá đạo như vậy, đang muốn phát tác, bên tai lại truyền đến vài chữ rất nhỏ.

Nàng ngẩn ra, gật đầu nói: "Ta theo ngươi qua bên kia đi."

Nàng cười ngượng ngùng với Đại Văn Quyên, Đại Văn Quyên cực kỳ thông tình đạt lý nói: "Biểu tỷ, ngươi đi đi, nhanh lên một chút."

Nàng ấy không muốn cùng Trung Sơn Vương ngồi cùng một chỗ, áp lực quá lớn.

Quân Lan Phong đưa tay ôm chặt eo Lạc Vân Hi, cả người bay ra ngoài.

Đại Văn Quyên cực kỳ ước ao, Trung Sơn Vương đối xử với biểu tỷ thật tốt!

Nàng ấy đang ngồi cảm thán, giọng nói của Vô Tràng vang lên ở bên ngoài: "Đại tiểu thư, ta tới đánh xe."

Đại Văn Quyên ngẩn ra, vén rèm xe lên, trông thấy Vô Tràng ngồi vị trí của phu xe, phu xe lúc trước đã không thấy đâu, nàng ấy rất khó hiểu: "Thân phận của ngươi, sao có thể đánh xe chứ?"

Vô Tràng vô vị khẽ cười: "Được phục vụ tiểu thư, là phúc phận của ta."

Mặt Đại Văn Quyên hồng lên, nhìn thấy bóng lưng to lớn của nam nhân, tim đập nhanh hơn, vội vàng hạ màn xe xuống, thấp giọng nói: "Vậy cám ơn Vô Tràng đại nhân."

Lạc Vân Hi ngồi vào trong xe ngựa màu đen của Quân Lan Phong, cảm giác chính là có thay đổi khá lớn.

Xe ngựa của Đại gia rất bình thường, không gian nhỏ, trên sàn xe cứng rắn lót một tầng chăn đệm cũ, ngồi thấy thế nào cũng không bằng lấy tơ lụa làm thảm thoải mái như chiếc xe ngựa này, quả thực có thể ở phía trên ngủ thoải mái.

Nàng miễn cưỡng khẽ nghiêng người, nhón chân hỏi: "Thích khách là người của quân đoàn khô lâu sao?"

Ngày thường Quân Lan Phong không thích nhất là lúc người khác ngồi không đúng quy củ, nhưng chẳng biết vì sao, nhìn Lạc Vân Hi làm động tác như thế, chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhìn như thế nào cũng thoải mái, tao nhã, lúc này liền đưa tay, nắm chặt bắp chân của nàng, kéo đến trên đùi của mình, mở miệng đáp: "Không phải, là Lạc Tử Tục."

"Hắn sao?" Lạc Vân Hi ngẩn ra, nhướng lông mày lên.

"Ừm." Quân Lan Phong trầm thấp đáp một tiếng, tay lớn nhẹ nhàng vuốt làn váy của nàng lên.

Lạc Vân Hi nghe nói, bệnh của Lạc Tử Tục tất nhiên là đã khỏe hẳn, nhưng không thể trở về học viện được, Lạc Kính Văn dứt khoát mời một thầy dạy học có tiếng về nhà dạy cho hắn, một năm này đều ở Dạ đô kết giao bằng hữu, vì trải trước cho con đường sau này củ hắn ở trốn quan trường.

Chỉ có điều, hắn sao lại xuống tay với mình . . .

"Lại là Lạc Phi Dĩnh sao?" Lạc Vân Hi chán ghét hỏi, nàng đã không muốn chịu đựng nữ nhân này nữa, trước kia là không đáng, hiện tại, nàng không ngại phá huỷ nàng ta.

"Dù cho không phải nàng ta, Lạc Tử Tục xuống tay với ngươi cũng là vì nàng ta." Quân Lan Phong phân tích: "Trong mắt hắn, Lạc Phi Dĩnh là muội muội hắn, sau này chính là nơi để hắn dựa vào, cho nên, hắn muốn vì nàng ta quét hết tất cả cản trở. Mà ngươi và Lục hoàng tử đã từng có quan hệ, hắn hẳn là đã biết được từ Lạc Phi Dĩnh."

Lạc Vân Hi bĩu môi nói: "A, hắn làm ca ca cũng rất xứng chức đấy!"

Quả thực không phải xứng chức bình thường, trong mắt hắn, chỉ có Lạc Phi Dĩnh là muội muội . . .

Quân Lan Phong cười ôn nhu nói: "Hi nhi tuy không có ca ca, nhưng có ta. Đừng sợ, cậu của ngươi ta đã sắp xếp xong xuôi. Lần trước giáo huấn, hắn còn chưa thấy đủ, vạy thì lại khiến hắn cẩn thận chịu đựng một lần nữa thôi!"

Lạc Vân Hi cười khẽ: "Ai nói ta không có ca ca? Đoan Mộc Ly là sư huynh của ta đó!"

Nghe được tên "Đoan Mộc Ly", Sắc mặt Quân Lan Phong trầm xuống, rất khó nhìn, nói: "Hắn là sư huynh ngươi sao, ta thấy chưa hẳn xứng chức."

Trong lòng Lạc Vân Hi không quá thoải mái: "Ta cũng chỉ có một người sư huynh này, ngươi cũng đừng tùy ý phá hủy!"

Quân Lan Phong tương đối bất đắc dĩ nhìn nàng.

Khóe mắt Lạc Vân Hi xếch lên, bỗng nhiên cười nói: "Bằng không, ngươi làm ca ca ta cũng được."

"Ta . . . " Mặt Quân Lan Phong triệt để đen lại, khóe miệng kéo nhẹ: "Không được!"

"Quỷ hẹp hòi!" Lạc Vân Hi chuyển mặt qua.

Quân Lan Phong đưa đầu tới gần, mím môi mỏng: "Hừ, không làm ca ca ngươi, sau này ta muốn làm phu quân ngươi!"

Mặt Lạc Vân Hi nóng lên, mắng: "Không biết xấu hổ!"

Quân Lan Phong cười ra tiếng, dán sát mặt ở gò má nàng, hai người dựa vào thành xe, tư thế vô cùng ngọt ngào, bên trong xe ngựa im lặng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập nhanh chóng của hai người.

Lạc Vân Hi ho nhẹ một tiếng, tay phải xoắn lên màn xe, nhìn ra ngoài, thấp giọng hỏi: "Vậy chuyện vừa rồi sẽ không có ai chú ý chứ?"

"Đương nhiên sẽ không, ám vệ đều qua bên kia, ngươi tới, không ai chú ý cả."

Nơi Lạc Vân Hi đổi xe ngựa ở ngoài hoàng cung không xa, sát thủ không thể mai phục ở nơi đó.

"Vậy chúng ta đợi lát nữa từ sau đánh bọc được không?" Lạc Vân Hi lại hỏi, một bên mặt nàng, gò má va chạm vào đôi môi nóng bỏng của nam nhân, giọng nàng cũng ngẩn ra.

Quân Lan Phong không nhịn được cúi xuống phía dưới, ở trên gương mặt của nàng liên tục hôn, không bỏ được ra, đứt quãng nói: "Ừm . . . Chúng ta đi tìm Lạc . . . Lạc Tử Tục."

Tâm tư Lạc Vân Hi rối loạn, mặt nóng như lò lửa, thấp giọng nói: "Đừng."

Tiến ngâm khẽ bất chợt trở nên cực kỳ kiều mị ngọt ngào.

Lòng Quân Lan Phong lung lay, thừa cơ ngậm miệng của nàng, từ từ mút vào.

Lạc Vân Hi muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại thành rên rỉ mơ hồ không rõ, eo thon bị bàn tay lớn vững vàng của nam nhân nâng lên, dựa vào trên cánh tay hắn, thừa nhận nụ hôn nhợt nhạt sủng ái của hắn, nàng không dám để mình phát ra âm thanh lần nữa, chỉ sợ khiến ám vệ đang đánh xe nghe thấy, mắc cỡ không biết phải làm sao.

Đến khi, Quân Lan Phong buông miệng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn mắt nàng, tràn đầy thỏa mãn.

"Ân sắp đến rồi." Tiếng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, lộ ra khiêu gợi mê hoặc.

Lạc Vân Hi có gắng sức hồi phục tâm thần, vén rèm xe lên, hỏi: "Nơi nào vậy?"

"Hẻm cũ." Quân Lan Phong trả lời ngắn gọn: "Chúng ta đi ra ngoài!"

Hắn nói với người ngoài xe một tiếng, ôm chặt Lạc Vân Hi bay thẳng ra ngoài, mũi chân điểm mấy cái trên xà ngang xe, hai người đã bay lên mái ngói thấp.

Rơi xuống không tạo ra một tiến động, xe ngựa vẫn đánh đi bình thường, cũng không hề ngừng lại, giống như một chiếc xe ngựa bình thường đi ngang qua nơi này, không khiến cho bất kì người nào chú ý.

Quân Lan Phong và Lạc Vân Hi phi lên nóc nhà, động tác nhẹ nhàng nhanh chóng, hai người nằm úp sấp ở trên mái hiên, giữ im lặng.

Qua một lúc sau, đằng trước có tiếng chuông xe ngựa vang lên, bỗng nhiên dừng lại, truyền đến tiếng kêu kinh ngạc cùng tiếng động thủ vật lộn vang lại.

Lạc Vân Hi lo âu muốn qua nhìn, Quân Lan Phong kéo nàng lại, thấp giọng ghé vào lỗ tai nàng nói: "Một đám nhân vật nhỏ bé này, Huyết Lang hoàn toàn giải quyết được, vả lại Cửu Sát cũng ở đó."

Nghe hắn nói vậy, lòng Lạc Vân Hi mới bình tĩnh lại.

Lúc này, một chiếc xe ngựa từ ngoài hẻm chạy ra, Lạc Vân Hi nghiêng đầu nhìn lại.

Màn xe lộ ra một cái khe, gió lạnh thổi qua, người bên trong gấp gáp giữ chặt góc rèm, che lại.

"Là Lạc Tử Tục." Lạc Vân Hi thấp giọng nói.

Tuy chỉ là trong nháy mắt, nhưng với năng lực nhìn ban đêm cực tốt của mình nàng vẫn thấy rất rõ ràng.

"Hắn đến xem đánh nhau sao?" Quân Lan Phong cười lạnh.

"Đến hay lắm, chúng ta đi gặp hắn một chút."

"Được!"

Quân Lan Phong đáp xong, gót chân sau ở trên mái hiên đạp một bước, đã ôm Lạc Vân Hi nhảy xuống.

"Người nào?" Hai tên thị vệ trước xe ngựa kinh ngạc quát, đồng thời rút kiếm ra.

Không thấy Quân Lan Phong động thủ, một cái Tuyết Cẩm đã từ bên hông hắn bay ra, trực tiếp ghìm cổ hai tên thị vệ lại, nhanh như chớp giật, hai người cũng không kịp rên một tiếng, đã mềm nhũn từ trên xà xe ngã xuống.

Đã tới xe ngựa rồi, cổ tay phải Lạc Vân Hi vung lên, một cây ngân châm cắm thẳng tắp trên vó ngựa, con ngựa hí dài một tiếng, quỳ gối xuống đường.

Người trong xe ngựa nhất thời theoquasn tính lao về phía trước, vọt tới cửa xe, Lạc Tử Tục kịp thời đỡ lấy cột ở xe, từ trong xe chui ra, thân thủ ngược lại cũng khá nhanh nhẹn.

"Lạc Vân Hi!" Hắn liếc nhìn Lạc Vân Hi, kinh ngạc vô cùng, hắn vốn cho rằng gặp phải thích khách nên lúc này vẻ sợ hãi lập tức rút lui, không thể tin được mà kêu lên.

"Sao vậy? Nhìn thấy ta rất kinh ngạc sao?" Lạc Vân Hi cười yếu ớt: "Hay là cảm thấy, hẳn là phải nhìn thấy ta ở bên kia?"

Nàng tiện tay khẽ chỉ ngõ nhỏ cách đó khoảng hai trăm mét, tiếng ác chiến không ngừng vang lên bên tai.

"Thế nhưng, lại không thấy ta phơi thây trên mặt đất nên kinh ngạc sao? " Nàng chê cười hỏi.

Lạc Tử Tục không đáp, ánh mắt chuyển tới trên mặt nam nhân bên người nàng, đã không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại khiến hắn kinh hãi đến biến sắc, không nhịn được lui lại hai bước, không dám xác định kêu: "Trung Sơn Vương?"


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương