Thiên Nhai Khách
-
Chương 24: Mặt quỷ
Chu Tử Thư khuyết thiếu hứng thú, đừng nói là đánh thành đầu chó, cho dù đánh thành đầu heo cũng chẳng liên quan gì đến y, chuyện duy nhất y muốn làm hiện tại chính là tìm một tửu lâu, rót đầy bầu rượu đã uống hết kia, sau đó tìm cái xó đánh một giấc để xua sạch câu chuyện Hồng Hài Nhi làm sao phá núi cứu Bạch Xà đầy trong đầu óc.
Liền khéo léo nhẹ nhàng tránh khỏi Tào Úy Ninh: “Chúng ta nên đưa đứa trẻ này về chỗ Triệu đại hiệp trước thì hơn.”
Tào Úy Ninh vỗ đầu nói: “Phải phải, ta quên mất tiêu việc này.”
Y quay sang nhìn nhìn Trương Thành Lĩnh, trên khuôn mặt không giỏi che giấu cảm xúc lắm hiện lên một chút thương xót cổ quái, lại thở dài vỗ vai Trương Thành Lĩnh nói: “Còn nhỏ tuổi, vẫn làm khó ngươi rồi, về sau nên cẩn thận một chút.”
Trương Thành Lĩnh và y không thân quen, gã ngây ngây ngơ ngơ, Ôn Khách Hành lại phản ứng được, chen miệng hỏi: “Thế nào, những người đó còn đang ầm ĩ về chuyện Lưu Ly giáp? Chẳng lẽ họ hoài nghi Trương gia…”
Y nhìn quét Trương Thành Lĩnh một cái, không nói nữa.
Tào Úy Ninh cũng không coi họ là người ngoài, giải thích chẳng hề giấu giếm: “Thời điểm thế này mà các ngươi vẫn chạy loạn được. Hôm qua náo nhiệt lắm, Phong Hiểu Phong kia vừa nhắc đến ba chữ ‘Lưu Ly giáp’, quả thực nổ nồi ngay lập tức, Cao đại hiệp và Từ Mục đại sư hai người mới miễn cưỡng áp nổi. Có không ít người động tâm tư khác, Hoa Sơn chưởng môn Vu Khâu Phong đứng lên đầu tiên, chất vấn Triệu Kính Triệu đại hiệp có phải đã nuốt mảnh Lưu Ly giáp của Trương gia, có phải vì vậy mới hại con trai ông ta chết thảm.”
Tào Úy Ninh ngẫm nghĩ, giọng điệu nhạt nhẽo như đọc thuộc lòng: “Vu Khâu Phong nước mắt nước mũi tèm lem, tưởng như đặc biệt đến Động Đình khóc tang, sắp phát điên luôn, Nga Mi, Không Động, Thương Sơn các môn phái ngày thường giao tình không tồi với phái Hoa Sơn, lúc này đều đứng bên Vu Khâu Phong, đòi cho chuyện phát sinh ngoài Triệu gia trang một cách nói, lại còn đám Phong Hiểu Phong đổ dầu vào lửa, tranh cãi ầm ầm không thôi, cuối cùng ngươi một quyền ta một cước lao vào đánh nhau, còn có kẻ muốn Cao đại hiệp cho việc người trong Quỷ cốc vì sao bỗng nhiên trùng xuất giang hồ, cùng với Lưu Ly giáp rốt cuộc là thứ gì một cách nói.”
Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư cùng nhau cảm thấy hứng thú nhìn Tào Úy Ninh, thầm nghĩ tiểu tử ngốc này sao một ngày không gặp mà mồm mép đã lưu loát hẳn?
Tào Úy Ninh ho một tiếng nói: “Đây là sư thúc ta lão nhân gia nói, chuyện cụ thể thế nào, kỳ thật hôm qua om sòm, ta cũng không hiểu.”
Khó trách như thể đọc thuộc lòng…
Chu Tử Thư bỗng quay mặt sang hỏi Trương Thành Lĩnh: “Tiểu quỷ, có phải ngươi biết điều gì đó, bằng không sao trước là bị đốt phòng, sau lại có kẻ mua Độc Hạt xuống tay với ngươi?”
Trương Thành Lĩnh mù mờ nhìn y, ngây ngốc lắc đầu.
Chu Tử Thư trợn mắt, thật sự không nhìn nổi dáng vẻ ngu xuẩn này, bèn không để ý đến gã nữa, nói với Tào Úy Ninh: “Phiền Tào huynh đưa gã về chỗ Triệu đại hiệp, đa tạ.”
Nói xong quay người đi, rõ ràng không có hứng thú đi chung vui với anh hùng thiên hạ đang hỗn loạn.
Trương Thành Lĩnh yên lặng nhìn bóng y, mím môi.
Bỗng nhiên chỉ cảm thấy một bàn tay xoa đầu, ngẩng đầu thấy Ôn Khách Hành đang cười với mình, lúng túng nói: “Tiền bối.”
Ôn Khách Hành nói: “Ngươi có biết vì sao y với ai cũng nhân mô cẩu dạng, lại không kiên nhẫn với ngươi như vậy?”
Trương Thành Lĩnh cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đại khái là ta quá ngu ngốc…”
Ôn Khách Hành cười nói: “Ngươi chỉ ngu ngốc bình thường, không “quá” ngu ngốc, y không làm bộ làm tịch vờ nho nhã với ngươi, chứng minh y bằng lòng thân cận, lại ngại nói, ta thấy y là đang xấu hổ thôi.”
Trương Thành Lĩnh sửng sốt: “Thật sự?”
Ôn Khách Hành cười híp mắt nhìn bóng lưng Chu Tử Thư, hờ hững nói: “Người sinh y, là phụ mẫu, người biết y, là bản thân. Trên đời người có thể làm tri kỷ của y, sợ cũng chỉ có ta, tự nhiên không lừa ngươi.”
– Nội thương trên mình người nọ, dịch dung của người nọ, thói quen hữu ý vô ý ẩn mất hình tích ngày thường của người nọ, thân công phu kia, còn có dáng vẻ giang hồ chuyện cũ năm xưa đều thuộc như lòng bàn tay ấy, ngoại trừ “Thiên Song” thì y không nghĩ ra cách giải thích thứ hai.
Nhưng thật là “Thiên Song”, làm sao y lại trốn được chế tài của Thất khiếu tam thu đinh quỷ kiến sầu kia?
Ôn Khách Hành sau mấy ngày nghĩ mãi không ra, bỗng nhiên minh bạch một đạo lý, trọng điểm không phải người nọ làm sao trốn được Thất khiếu tam thu đinh, mà là y biết nên trốn Thất khiếu tam thu đinh như thế nào-
Y nghĩ, chỉ sợ mình thật sự đã đuổi theo một đại nhân vật rồi.
Trương Thành Lĩnh còn chưa kịp hiểu thâm ý của câu này, đã nghe thấy Tào Úy Ninh không rõ chân tướng ở bên cảm khái: “Ta tuy rằng vẫn cảm thấy, hai vị đều là nam nhi, như thế này có chút cổ quái, nhưng hôm nay xem ra, đời người, nếu có một tri kỷ đôi câu vài lời liền biết thâm ý ở bên, chẳng phải còn khoái hoạt hơn thần tiên quyến lữ, là nam hay nữ lại có gì hệ trọng đâu?”
Nói xong còn gật gù: “Có câu vấn thế gian tình thị hà vật, trực giáo nhân sinh tử tương hứa, đào hoa đàm thủy thâm thiên xích, bất cập…” Bất cập cái gì y không nói được, chỉ cảm thấy câu kia ở ngay miệng, nhưng chết sống không nhớ ra, hết sức xấu hổ, liền ấp úng cho qua, cuối cùng còn bình luận: “Thơ của vị Đỗ Phủ tiên sinh này viết tuy hơi tối nghĩa khó hiểu nhưng nghĩ kỹ vẫn thập phần có thâm ý.”
Trương Thành Lĩnh và Ôn Khách Hành đồng thời nhìn y với sắc mặt cổ quái.
Hồi lâu Ôn Khách Hành mới nói: “Thanh Phong kiếm phái cao đồ quả nhiên năng văn năng võ, bội phục bội phục.”
Tào Úy Ninh da mặt mỏng, cảm giác được khen ngợi như vậy hơi xấu hổ, liền ngượng ngùng cười nói: “Đâu có đâu có, sư phụ lão nhân gia nói, chúng ta người trong võ lâm, đọc sách cũng vô dụng, lại không trông mong ai đi khảo Trạng nguyên, biết được vài chữ không phải mù chữ là được, luyện tốt công phu mới là đúng lẽ, ta chẳng qua đọc văn chương đôi hôm, không cầu hiểu sâu thôi.”
Ôn Khách Hành cảm thấy câu “không cầu hiểu sâu” kia thật là quá tuyệt diệu.
Hai người đưa Trương Thành Lĩnh về, Triệu Kính suýt nữa sốt ruột phát điên, kéo gã hỏi đông hỏi tây, Ôn Khách Hành lãnh nhãn bàng quan, cảm thấy lão già Triệu Kính này tuy rằng rất giảo hoạt nhưng cũng không thờ ơ với con trai cố nhân, bèn lặng lẽ quay lưng bỏ đi, mới quay người, liền thấy có một ánh mắt đang nhìn y chằm chằm.
Ôn Khách Hành dừng bước quay đầu, người đối tầm mắt với y trong tích tắc mắt lộ hung quang, dáng vẻ chó điên rất muốn bổ lên, Ôn Khách Hành thấy Tào Úy Ninh đang tất cung tất kính nói chuyện với ông ta, trong lòng đoán được đây chính là sư thúc y – Thanh Phong kiếm phái lão khó chịu có tiếng không ra gì Mạc Hoài Không.
Mạc Hoài Không vừa nghe Tào Úy Ninh lảm nhảm dài dòng, vừa theo chỉ dẫn của y nhìn qua phương hướng Ôn Khách Hành, đầu tiên cảm thấy người này hơi quen mắt, sau đó đôi mắt sâu thẳm kia lại khiến ông ta có chút cảm giác kinh hãi, nhưng không làm sao nhớ được.
Nhất thời kinh ngạc, vừa vặn thấy Ôn Khách Hành nhếch môi cười cười với mình, bên tai nghe Tào Úy Ninh cảm khái y cùng nam nhân khác thâm tình tương giao thế nào, không khỏi hừ một tiếng, trong lòng cảm thấy họ Ôn này từ đầu đến chân chẳng có một chỗ nào giống thứ tốt.
Vì thế quay đầu quát Tào Úy Ninh: “Ngươi có thôi hay không?”
Tào Úy Ninh nói được một nửa lập tức nuốt vào, tuân lệnh câm miệng, quả thực hận không thể khâu miệng lại.
Chập tối hôm nay, Chu Tử Thư mới ăn uống no nê, đang dựa lan can tửu lâu uống từng hớp nhỏ rượu y mới có, bỗng nhiên thấy một người tiến vào nói gì đó với vài người bàn bên, mấy người kia lập tức tính tiền bỏ đi, Chu Tử Thư nhướng mí mắt, phát hiện trong tửu lâu nháy mắt ít đi một nửa, liền tùy tiện kéo một thiếu niên hỏi: “Làm sao thế?”
“Vừa truyền đến tin tức, nói Cao gia trang bắt được một ác quỷ của Quỷ cốc, phải thị chúng!”
Chu Tử Thư hơi nhíu mày, Cao Sùng bắt được một ác quỷ của Thanh Trúc lĩnh? Hiện giờ y đã không hoài nghi đám ác quỷ kia trùng nhập giang hồ, bản thân y đã gặp được hai, nhưng Quỷ cốc có ý gì đây?
Đám ác quỷ ở nhân gian đều là hạng đại gian đại ác khó lòng dừng chân, mới vào Quỷ cốc tìm kiếm sự che chở, chạy về dưới càn khôn sáng sủa như vậy, không sợ sao?
Chẳng lẽ trong “Lưu Ly giáp” kia thật có bí mật ghê gớm gì, ghê gớm đến mức khiến Quỷ cốc khuynh sào xuất động, khiến Cao Sùng Cao đại hiệp nói năng thận trọng kia giữ kín như bưng, thậm chí vào thời điểm này dùng mánh khóe vụng về như vậy để dời đi tầm mắt của mọi người?
Chu Tử Thư vừa nghĩ vừa đi, lúc xuống lầu không cẩn thận đâm sầm vào một người, miệng nói “xin lỗi”, ngẩng đầu thấy người nọ lại là hậu nhân Cổ tăng không ăn khói lửa nhân gian, lập tức sửng sốt.
Trong lòng bỗng nhiên sinh ra một ý niệm không đâu, hóa ra y mà cũng phải ăn cơm?
Hậu nhân Cổ tăng nói “không sao”, chỉnh vạt áo nhìn nhìn y, chủ động bảo: “Ta từng nghe tiểu huynh đệ Thanh Phong phái kia nói, các hạ là vị hộ tống hậu nhân Trương gia đi Thái Hồ nhỉ? Ngươi từng gặp ta rồi, ta tên Diệp Bạch Y.”
Y chưa từng thích cùng người ta bàn luận cao xa như Cao Sùng, trên cơ bản nằm trong trạng thái chuyện không liên quan không mở miệng, cực kỳ không có cảm giác tồn tại, cũng chẳng biết vì sao mà cả người lộ ra cảm giác xa cách quỷ dị.
Chu Tử Thư sửng sốt, không biết vì sao người này bỗng nhiên lại bắt chuyện với mình, lập tức thông thạo ứng phó một số lời hình thức.
Diệp Bạch Y lại không để ý, chỉ nhìn y một hồi với biểu cảm hờ hững, câu tiếp theo lại ra: “Ta thấy ngươi hơi thở ngưng trệ, cử chỉ nặng nề, bộ dáng như đã bệnh nguy kịch, nhưng vì sao một người sắp chết lại có tinh thần như ngươi? Thật là cổ quái quá.”
Chu Tử Thư im lặng, cảm thấy chắc hẳn vị huynh đài này ở Trường Minh sơn một thời gian quá dài, theo sư phụ kia tu ra một thân tiên khí, cho nên không biết nói tiếng người.
Diệp Bạch Y ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi: “Ngươi còn có thể sống bao lâu, ba năm? Hai năm?”
Chu Tử Thư chỉ cảm thấy đề tài này mình gật đầu cũng không đúng, lắc đầu càng không đúng, liền cười cười gượng gạo: “Diệp huynh hảo nhãn lực, không hổ là…”
Tai Diệp Bạch Y dường như có lưới lọc, trực tiếp lọc bỏ lời thừa y lười nghe, không chờ Chu Tử Thư nói xong đã bảo: “Thiên nhân sắp chết còn có ngũ suy, ngươi lại vẫn có thể vui vẻ ăn uống, thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, từ khi nào võ lâm Trung Nguyên mà cũng có nhiều nhân vật như vậy…” Y vừa nói vừa quay người bỏ đi, chẳng để ý Chu Tử Thư.
Đi rất xa mới như nhớ ra điều gì, quay đầu nói: “Nếu ngươi có rỗi, không ngại mời ta uống rượu.”
– Giống như được mời y uống rượu là hãnh diện cho đối phương lắm vậy, Chu Tử Thư chỉ im lặng.
Y theo đại đa số đi Cao gia trang vây xem “ác quỷ” trong truyền thuyết một chút, kỳ thật chẳng nhìn thấy gì, chỉ thấy một người trung niên bộ dạng hung thần ác sát bị trói gô giải đến trước mặt mọi người, hơi có cảm giác dạo phố thị chúng, ác quỷ nọ trần thân trên, đặc ý lộ ra mặt quỷ dữ tợn trên lưng, biểu thị người này là chính phẩm không thể giả được.
Chu Tử Thư đang nhìn người này xuất thần, bỗng nhiên một bàn tay im hơi lặng tiếng gác trên vai, Ôn Khách Hành không biết từ chỗ nào chui ra, nhe hàm răng trắng cười cười nịnh nọt, nói: “Tìm ngươi cả ngày rồi, ngươi đi đâu vậy?”
Chu Tử Thư không để ý, chỉ người bị trói gô kia hỏi: “Ngươi nói đây là thật hay giả?”
“Ồ?” Ôn Khách Hành theo phương hướng ngón tay y liếc một cái, khá không đồng ý mà nói, “Trên lưng xăm hình ác quỷ, biểu thị từ đây không thể xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, không có việc ai lại đi làm giả? Nhưng cũng có thể là tên xúi quẩy này đã đắc tội với ai, bị người ta hãm hại, ném ở đây thị chúng.”
Y nói nhẹ nhàng, nhưng Chu Tử Thư lại vừa hay biết một việc, tỷ như loại thuốc hình xăm mặt quỷ kia dùng là một loại lá cây tên “âm ty thảo” mài ra, chỉ có ở Quỷ cốc.
Tỷ như không phải mỗi một người vào Quỷ cốc đều có thể biến thành ác quỷ sống sót – cũng giống như không phải mỗi một hồn phách chết thẳng cẳng đều có thể tái nhập lục đạo luân hồi hoặc là hóa thân lệ quỷ, chưa biết chừng hồn bay phách tán. Đó là một nơi cực ác người ăn thịt người, quỷ cắn quỷ, cá lớn nuốt cá bé là phép tắc duy nhất, vào rồi thì cần phải đề phòng mọi người, mạnh mẽ hơn mọi người, mới có tư cách sống sót, được một hình xăm như vậy.
Chu Tử Thư hơi suy tư nhìn chằm chằm người có hình xăm kia, lúc này quần chúng hăm hở, phái Hoa Sơn đã có người đứng ra nói phải thiêu sống tên này.
Y bỗng nhiên quay lưng, gạt đám đông rảo bước đi ra ngoài.
Liền khéo léo nhẹ nhàng tránh khỏi Tào Úy Ninh: “Chúng ta nên đưa đứa trẻ này về chỗ Triệu đại hiệp trước thì hơn.”
Tào Úy Ninh vỗ đầu nói: “Phải phải, ta quên mất tiêu việc này.”
Y quay sang nhìn nhìn Trương Thành Lĩnh, trên khuôn mặt không giỏi che giấu cảm xúc lắm hiện lên một chút thương xót cổ quái, lại thở dài vỗ vai Trương Thành Lĩnh nói: “Còn nhỏ tuổi, vẫn làm khó ngươi rồi, về sau nên cẩn thận một chút.”
Trương Thành Lĩnh và y không thân quen, gã ngây ngây ngơ ngơ, Ôn Khách Hành lại phản ứng được, chen miệng hỏi: “Thế nào, những người đó còn đang ầm ĩ về chuyện Lưu Ly giáp? Chẳng lẽ họ hoài nghi Trương gia…”
Y nhìn quét Trương Thành Lĩnh một cái, không nói nữa.
Tào Úy Ninh cũng không coi họ là người ngoài, giải thích chẳng hề giấu giếm: “Thời điểm thế này mà các ngươi vẫn chạy loạn được. Hôm qua náo nhiệt lắm, Phong Hiểu Phong kia vừa nhắc đến ba chữ ‘Lưu Ly giáp’, quả thực nổ nồi ngay lập tức, Cao đại hiệp và Từ Mục đại sư hai người mới miễn cưỡng áp nổi. Có không ít người động tâm tư khác, Hoa Sơn chưởng môn Vu Khâu Phong đứng lên đầu tiên, chất vấn Triệu Kính Triệu đại hiệp có phải đã nuốt mảnh Lưu Ly giáp của Trương gia, có phải vì vậy mới hại con trai ông ta chết thảm.”
Tào Úy Ninh ngẫm nghĩ, giọng điệu nhạt nhẽo như đọc thuộc lòng: “Vu Khâu Phong nước mắt nước mũi tèm lem, tưởng như đặc biệt đến Động Đình khóc tang, sắp phát điên luôn, Nga Mi, Không Động, Thương Sơn các môn phái ngày thường giao tình không tồi với phái Hoa Sơn, lúc này đều đứng bên Vu Khâu Phong, đòi cho chuyện phát sinh ngoài Triệu gia trang một cách nói, lại còn đám Phong Hiểu Phong đổ dầu vào lửa, tranh cãi ầm ầm không thôi, cuối cùng ngươi một quyền ta một cước lao vào đánh nhau, còn có kẻ muốn Cao đại hiệp cho việc người trong Quỷ cốc vì sao bỗng nhiên trùng xuất giang hồ, cùng với Lưu Ly giáp rốt cuộc là thứ gì một cách nói.”
Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư cùng nhau cảm thấy hứng thú nhìn Tào Úy Ninh, thầm nghĩ tiểu tử ngốc này sao một ngày không gặp mà mồm mép đã lưu loát hẳn?
Tào Úy Ninh ho một tiếng nói: “Đây là sư thúc ta lão nhân gia nói, chuyện cụ thể thế nào, kỳ thật hôm qua om sòm, ta cũng không hiểu.”
Khó trách như thể đọc thuộc lòng…
Chu Tử Thư bỗng quay mặt sang hỏi Trương Thành Lĩnh: “Tiểu quỷ, có phải ngươi biết điều gì đó, bằng không sao trước là bị đốt phòng, sau lại có kẻ mua Độc Hạt xuống tay với ngươi?”
Trương Thành Lĩnh mù mờ nhìn y, ngây ngốc lắc đầu.
Chu Tử Thư trợn mắt, thật sự không nhìn nổi dáng vẻ ngu xuẩn này, bèn không để ý đến gã nữa, nói với Tào Úy Ninh: “Phiền Tào huynh đưa gã về chỗ Triệu đại hiệp, đa tạ.”
Nói xong quay người đi, rõ ràng không có hứng thú đi chung vui với anh hùng thiên hạ đang hỗn loạn.
Trương Thành Lĩnh yên lặng nhìn bóng y, mím môi.
Bỗng nhiên chỉ cảm thấy một bàn tay xoa đầu, ngẩng đầu thấy Ôn Khách Hành đang cười với mình, lúng túng nói: “Tiền bối.”
Ôn Khách Hành nói: “Ngươi có biết vì sao y với ai cũng nhân mô cẩu dạng, lại không kiên nhẫn với ngươi như vậy?”
Trương Thành Lĩnh cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đại khái là ta quá ngu ngốc…”
Ôn Khách Hành cười nói: “Ngươi chỉ ngu ngốc bình thường, không “quá” ngu ngốc, y không làm bộ làm tịch vờ nho nhã với ngươi, chứng minh y bằng lòng thân cận, lại ngại nói, ta thấy y là đang xấu hổ thôi.”
Trương Thành Lĩnh sửng sốt: “Thật sự?”
Ôn Khách Hành cười híp mắt nhìn bóng lưng Chu Tử Thư, hờ hững nói: “Người sinh y, là phụ mẫu, người biết y, là bản thân. Trên đời người có thể làm tri kỷ của y, sợ cũng chỉ có ta, tự nhiên không lừa ngươi.”
– Nội thương trên mình người nọ, dịch dung của người nọ, thói quen hữu ý vô ý ẩn mất hình tích ngày thường của người nọ, thân công phu kia, còn có dáng vẻ giang hồ chuyện cũ năm xưa đều thuộc như lòng bàn tay ấy, ngoại trừ “Thiên Song” thì y không nghĩ ra cách giải thích thứ hai.
Nhưng thật là “Thiên Song”, làm sao y lại trốn được chế tài của Thất khiếu tam thu đinh quỷ kiến sầu kia?
Ôn Khách Hành sau mấy ngày nghĩ mãi không ra, bỗng nhiên minh bạch một đạo lý, trọng điểm không phải người nọ làm sao trốn được Thất khiếu tam thu đinh, mà là y biết nên trốn Thất khiếu tam thu đinh như thế nào-
Y nghĩ, chỉ sợ mình thật sự đã đuổi theo một đại nhân vật rồi.
Trương Thành Lĩnh còn chưa kịp hiểu thâm ý của câu này, đã nghe thấy Tào Úy Ninh không rõ chân tướng ở bên cảm khái: “Ta tuy rằng vẫn cảm thấy, hai vị đều là nam nhi, như thế này có chút cổ quái, nhưng hôm nay xem ra, đời người, nếu có một tri kỷ đôi câu vài lời liền biết thâm ý ở bên, chẳng phải còn khoái hoạt hơn thần tiên quyến lữ, là nam hay nữ lại có gì hệ trọng đâu?”
Nói xong còn gật gù: “Có câu vấn thế gian tình thị hà vật, trực giáo nhân sinh tử tương hứa, đào hoa đàm thủy thâm thiên xích, bất cập…” Bất cập cái gì y không nói được, chỉ cảm thấy câu kia ở ngay miệng, nhưng chết sống không nhớ ra, hết sức xấu hổ, liền ấp úng cho qua, cuối cùng còn bình luận: “Thơ của vị Đỗ Phủ tiên sinh này viết tuy hơi tối nghĩa khó hiểu nhưng nghĩ kỹ vẫn thập phần có thâm ý.”
Trương Thành Lĩnh và Ôn Khách Hành đồng thời nhìn y với sắc mặt cổ quái.
Hồi lâu Ôn Khách Hành mới nói: “Thanh Phong kiếm phái cao đồ quả nhiên năng văn năng võ, bội phục bội phục.”
Tào Úy Ninh da mặt mỏng, cảm giác được khen ngợi như vậy hơi xấu hổ, liền ngượng ngùng cười nói: “Đâu có đâu có, sư phụ lão nhân gia nói, chúng ta người trong võ lâm, đọc sách cũng vô dụng, lại không trông mong ai đi khảo Trạng nguyên, biết được vài chữ không phải mù chữ là được, luyện tốt công phu mới là đúng lẽ, ta chẳng qua đọc văn chương đôi hôm, không cầu hiểu sâu thôi.”
Ôn Khách Hành cảm thấy câu “không cầu hiểu sâu” kia thật là quá tuyệt diệu.
Hai người đưa Trương Thành Lĩnh về, Triệu Kính suýt nữa sốt ruột phát điên, kéo gã hỏi đông hỏi tây, Ôn Khách Hành lãnh nhãn bàng quan, cảm thấy lão già Triệu Kính này tuy rằng rất giảo hoạt nhưng cũng không thờ ơ với con trai cố nhân, bèn lặng lẽ quay lưng bỏ đi, mới quay người, liền thấy có một ánh mắt đang nhìn y chằm chằm.
Ôn Khách Hành dừng bước quay đầu, người đối tầm mắt với y trong tích tắc mắt lộ hung quang, dáng vẻ chó điên rất muốn bổ lên, Ôn Khách Hành thấy Tào Úy Ninh đang tất cung tất kính nói chuyện với ông ta, trong lòng đoán được đây chính là sư thúc y – Thanh Phong kiếm phái lão khó chịu có tiếng không ra gì Mạc Hoài Không.
Mạc Hoài Không vừa nghe Tào Úy Ninh lảm nhảm dài dòng, vừa theo chỉ dẫn của y nhìn qua phương hướng Ôn Khách Hành, đầu tiên cảm thấy người này hơi quen mắt, sau đó đôi mắt sâu thẳm kia lại khiến ông ta có chút cảm giác kinh hãi, nhưng không làm sao nhớ được.
Nhất thời kinh ngạc, vừa vặn thấy Ôn Khách Hành nhếch môi cười cười với mình, bên tai nghe Tào Úy Ninh cảm khái y cùng nam nhân khác thâm tình tương giao thế nào, không khỏi hừ một tiếng, trong lòng cảm thấy họ Ôn này từ đầu đến chân chẳng có một chỗ nào giống thứ tốt.
Vì thế quay đầu quát Tào Úy Ninh: “Ngươi có thôi hay không?”
Tào Úy Ninh nói được một nửa lập tức nuốt vào, tuân lệnh câm miệng, quả thực hận không thể khâu miệng lại.
Chập tối hôm nay, Chu Tử Thư mới ăn uống no nê, đang dựa lan can tửu lâu uống từng hớp nhỏ rượu y mới có, bỗng nhiên thấy một người tiến vào nói gì đó với vài người bàn bên, mấy người kia lập tức tính tiền bỏ đi, Chu Tử Thư nhướng mí mắt, phát hiện trong tửu lâu nháy mắt ít đi một nửa, liền tùy tiện kéo một thiếu niên hỏi: “Làm sao thế?”
“Vừa truyền đến tin tức, nói Cao gia trang bắt được một ác quỷ của Quỷ cốc, phải thị chúng!”
Chu Tử Thư hơi nhíu mày, Cao Sùng bắt được một ác quỷ của Thanh Trúc lĩnh? Hiện giờ y đã không hoài nghi đám ác quỷ kia trùng nhập giang hồ, bản thân y đã gặp được hai, nhưng Quỷ cốc có ý gì đây?
Đám ác quỷ ở nhân gian đều là hạng đại gian đại ác khó lòng dừng chân, mới vào Quỷ cốc tìm kiếm sự che chở, chạy về dưới càn khôn sáng sủa như vậy, không sợ sao?
Chẳng lẽ trong “Lưu Ly giáp” kia thật có bí mật ghê gớm gì, ghê gớm đến mức khiến Quỷ cốc khuynh sào xuất động, khiến Cao Sùng Cao đại hiệp nói năng thận trọng kia giữ kín như bưng, thậm chí vào thời điểm này dùng mánh khóe vụng về như vậy để dời đi tầm mắt của mọi người?
Chu Tử Thư vừa nghĩ vừa đi, lúc xuống lầu không cẩn thận đâm sầm vào một người, miệng nói “xin lỗi”, ngẩng đầu thấy người nọ lại là hậu nhân Cổ tăng không ăn khói lửa nhân gian, lập tức sửng sốt.
Trong lòng bỗng nhiên sinh ra một ý niệm không đâu, hóa ra y mà cũng phải ăn cơm?
Hậu nhân Cổ tăng nói “không sao”, chỉnh vạt áo nhìn nhìn y, chủ động bảo: “Ta từng nghe tiểu huynh đệ Thanh Phong phái kia nói, các hạ là vị hộ tống hậu nhân Trương gia đi Thái Hồ nhỉ? Ngươi từng gặp ta rồi, ta tên Diệp Bạch Y.”
Y chưa từng thích cùng người ta bàn luận cao xa như Cao Sùng, trên cơ bản nằm trong trạng thái chuyện không liên quan không mở miệng, cực kỳ không có cảm giác tồn tại, cũng chẳng biết vì sao mà cả người lộ ra cảm giác xa cách quỷ dị.
Chu Tử Thư sửng sốt, không biết vì sao người này bỗng nhiên lại bắt chuyện với mình, lập tức thông thạo ứng phó một số lời hình thức.
Diệp Bạch Y lại không để ý, chỉ nhìn y một hồi với biểu cảm hờ hững, câu tiếp theo lại ra: “Ta thấy ngươi hơi thở ngưng trệ, cử chỉ nặng nề, bộ dáng như đã bệnh nguy kịch, nhưng vì sao một người sắp chết lại có tinh thần như ngươi? Thật là cổ quái quá.”
Chu Tử Thư im lặng, cảm thấy chắc hẳn vị huynh đài này ở Trường Minh sơn một thời gian quá dài, theo sư phụ kia tu ra một thân tiên khí, cho nên không biết nói tiếng người.
Diệp Bạch Y ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi: “Ngươi còn có thể sống bao lâu, ba năm? Hai năm?”
Chu Tử Thư chỉ cảm thấy đề tài này mình gật đầu cũng không đúng, lắc đầu càng không đúng, liền cười cười gượng gạo: “Diệp huynh hảo nhãn lực, không hổ là…”
Tai Diệp Bạch Y dường như có lưới lọc, trực tiếp lọc bỏ lời thừa y lười nghe, không chờ Chu Tử Thư nói xong đã bảo: “Thiên nhân sắp chết còn có ngũ suy, ngươi lại vẫn có thể vui vẻ ăn uống, thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, từ khi nào võ lâm Trung Nguyên mà cũng có nhiều nhân vật như vậy…” Y vừa nói vừa quay người bỏ đi, chẳng để ý Chu Tử Thư.
Đi rất xa mới như nhớ ra điều gì, quay đầu nói: “Nếu ngươi có rỗi, không ngại mời ta uống rượu.”
– Giống như được mời y uống rượu là hãnh diện cho đối phương lắm vậy, Chu Tử Thư chỉ im lặng.
Y theo đại đa số đi Cao gia trang vây xem “ác quỷ” trong truyền thuyết một chút, kỳ thật chẳng nhìn thấy gì, chỉ thấy một người trung niên bộ dạng hung thần ác sát bị trói gô giải đến trước mặt mọi người, hơi có cảm giác dạo phố thị chúng, ác quỷ nọ trần thân trên, đặc ý lộ ra mặt quỷ dữ tợn trên lưng, biểu thị người này là chính phẩm không thể giả được.
Chu Tử Thư đang nhìn người này xuất thần, bỗng nhiên một bàn tay im hơi lặng tiếng gác trên vai, Ôn Khách Hành không biết từ chỗ nào chui ra, nhe hàm răng trắng cười cười nịnh nọt, nói: “Tìm ngươi cả ngày rồi, ngươi đi đâu vậy?”
Chu Tử Thư không để ý, chỉ người bị trói gô kia hỏi: “Ngươi nói đây là thật hay giả?”
“Ồ?” Ôn Khách Hành theo phương hướng ngón tay y liếc một cái, khá không đồng ý mà nói, “Trên lưng xăm hình ác quỷ, biểu thị từ đây không thể xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, không có việc ai lại đi làm giả? Nhưng cũng có thể là tên xúi quẩy này đã đắc tội với ai, bị người ta hãm hại, ném ở đây thị chúng.”
Y nói nhẹ nhàng, nhưng Chu Tử Thư lại vừa hay biết một việc, tỷ như loại thuốc hình xăm mặt quỷ kia dùng là một loại lá cây tên “âm ty thảo” mài ra, chỉ có ở Quỷ cốc.
Tỷ như không phải mỗi một người vào Quỷ cốc đều có thể biến thành ác quỷ sống sót – cũng giống như không phải mỗi một hồn phách chết thẳng cẳng đều có thể tái nhập lục đạo luân hồi hoặc là hóa thân lệ quỷ, chưa biết chừng hồn bay phách tán. Đó là một nơi cực ác người ăn thịt người, quỷ cắn quỷ, cá lớn nuốt cá bé là phép tắc duy nhất, vào rồi thì cần phải đề phòng mọi người, mạnh mẽ hơn mọi người, mới có tư cách sống sót, được một hình xăm như vậy.
Chu Tử Thư hơi suy tư nhìn chằm chằm người có hình xăm kia, lúc này quần chúng hăm hở, phái Hoa Sơn đã có người đứng ra nói phải thiêu sống tên này.
Y bỗng nhiên quay lưng, gạt đám đông rảo bước đi ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook