Thiên Nhai Khách
-
Chương 23: Chuyện xưa
Ôn Khách Hành giống như cười cười, lại giống như trên người có sự bi thương không nói nên lời: “Hiện giờ lại vẫn có người nhận được kiếm pháp của ông ấy sao?”
Chu Tử Thư trầm mặc một lát, cho dù là Thiên Song cũng không thể hoàn toàn không sơ hở, bằng không y đã chẳng thể trốn ra đây, Thu Minh kiếm thoái ẩn, đại khái vẫn là chuyện hơn hai mươi năm trước, đến bây giờ cũng chẳng ai biết đôi phu phụ kia về sau đã đi đâu, lại ra sao rồi.
Y im lặng đánh giá Ôn Khách Hành – Ôn Khách Hành ngồi bên cạnh đống lửa, lưng hơi cong, ánh mắt xa xăm mà an tĩnh nhìn Trương Thành Lĩnh vụng về luyện kiếm pháp phụ thân dạy y năm đó, lại hiện ra vài phần bình hòa điềm đạm không nói nên lời, thật sự giống như đã cùng dáng vẻ của Ôn Như Ngọc trong tưởng tượng của Chu Tử Thư chồng lên nhau.
Chỉ nghe Ôn Khách Hành bỗng mở miệng hát: “Bỉ thử ly ly, bỉ tắc chi miêu. Hành mại mỹ mỹ, trung tâm dao dao. Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu. Du du thương thiên, thử hà nhân tai? Bỉ thử ly ly, bỉ tắc chi tuệ…” (Thử ly – Vương Phong)
Y hạ giọng cực thấp, hơi khàn khàn, nghe rầu rầu, còn mang theo sự hỗn độn khi chữ đọc không rõ, từng chữ từng câu ấy, hệt như từ trong ngực phát ra, quanh quẩn trong cổ họng, triền triền miên miên chẳng chịu ra.
Liệt hỏa đốt củi kêu “đồm độp”, Trương Thành Lĩnh có một chiêu không rõ, vốn định qua hỏi, lại nghe thấy tiếng ca này ở nơi không xa không gần, chẳng biết vì sao bỗng nhiên dừng bước.
Năm đó lúc Bình Vương bá thiên, gia thất trôi dạt, truyền rằng Chu đại phu hành dịch ngang qua Tông Chu Hạo Kinh, thấy tông miếu cung thất ngày trước đều đã đổ nát như vậy, chu nhan hiu quạnh, mà cỏ hoang tràn lan, lúa nếp um tùm, xúc cảnh thương tình sinh bài bi ca này.
Đau buồn cho một trường thịnh thế phồn hoa đã chết, đau buồn cho kiếp trước hôm qua không thể níu giữ.
Trương Thành Lĩnh nghe ca mà lòng xao động lại đang suy nghĩ gì đây? Gã vẫn chỉ là một hài tử, nhưng chỉ sợ cả đời này cũng chẳng còn dũng khí trở về thăm Giang Nam Trương gia kia một lần, nơi từng ghi lại quá nhiều quãng thời gian thơ ấu hạnh phúc ấy, hiện giờ chẳng biết còn được mấy mẩu ngói nát, gốm vỡ, cần phải dùng cả đời để gánh.
Chu Tử Thư nheo mắt, đưa tay tìm bầu rượu bên hông, ngửa đầu dốc một ngụm, vị cay xộc lên đầu, cơ hồ sặc chảy cả nước mắt.
Người hiểu ta bảo ta đang ưu sầu, không hiểu ta thì bảo ta đang cầu gì…
Ôn Khách Hành dường như kèm chút tự giễu vi diệu như vậy mà ngâm nga qua lại hai câu này, khóe mắt chậm rãi cong lên, giống như lộ ra một chút ý cười.
Y cầu lại là gì đây?
Không biết qua bao lâu, chẳng ai nói gì nữa, tiếng ngâm nga của Ôn Khách Hành nhẹ dần, Trương Thành Lĩnh ôm cành cây tùy tay bẻ kia cẩn thận như ôm một thanh hảo kiếm tuyệt thế, đã nghiêng qua một bên ngủ thiếp đi, chẳng biết mơ thấy gì mà khóe miệng hơi vểnh lên, chân mày lại nhíu rối rắm gắt gao, không chịu giãn ra.
Chu Tử Thư đứng dậy, cởi ngoại bào nhẹ nhàng khoác lên người gã, sau đó khẽ thở dài nói: “Thu minh thập bát thức của lệnh tôn, nghe nói hoành hành võ lâm, ngươi chỉ dạy gã ba chiêu, ta thấy không một chiêu nào là trong mười tám thức kia, nhưng nghĩ lại thì Thu minh thập bát thức thiên biến vạn hóa, rồi lại toàn bộ xuất từ ba chiêu này. Ôn huynh… thật là hậu sinh khả úy.”
Ôn Khách Hành cũng hạ giọng, thản nhiên nói: “Kiếm pháp của ông ấy khẳng định kém xa ta, chẳng qua y thuật của ông ấy ta cũng dốt đặc cán mai, chỉ biết mỗi băng bó vết thương, biết cảm mạo phải đổ mồ hôi mà thôi.”
Sau đó quay đầu nhìn Chu Tử Thư: “Kiếm pháp của lão nhân gia ngươi lại nắm rõ như vậy, ngươi còn biết những gì nữa?”
Chu Tử Thư và y cùng nhau ngồi quanh đống lửa, kéo cổ áo lên, rụt nửa bàn tay vào, đầu ngón tay hơ lửa, chậm rãi nói: “Trong giang hồ có Vu Y cốc y độc bất phân, thần bí khó lường, cũng có Thần Y cốc cứu tử phù thương, hành y tế thế. Nghe nói Thần Y cốc không hề sở trường võ công, nhưng chẳng ai dám tùy tiện trêu chọc, lệnh từ Cốc nữ hiệp chính là đệ tử quan môn của cốc chủ Thần Y cốc, lúc trẻ nghe nói là đệ nhất mỹ nhân đất Thục, về sau bỗng nhiên truyền ra tin tức nói đã lập gia đình, cũng chẳng biết làm bao nhiêu người phải thương tâm.”
Ôn Khách Hành nghe vậy cười khe khẽ, trêu chọc: “Ngươi là một đại lão gia, sao chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng biết? Từ sáng đến tối không có việc gì làm, lại đi nghe ngóng loại sự tình này?”
Chu Tử Thư cũng cười nói: “Không phải sao, chỉ có chút năng lực ấy thôi.”
Hai người lại trầm mặc một lát, Ôn Khách Hành mới thấp giọng nói một câu: “Đều là chuyện bao nhiêu năm trước…”
Có lẽ là bởi vì trên người họ có loại tương tự nào đó không thể nói rõ, Chu Tử Thư vừa nghe tiếng ca và thở than của y, lập tức như có thể minh bạch điều gì đó, không nhịn được hơi an ủi mà nói khẽ một câu: “Lệnh tôn lệnh từ, đều là người tốt cực hiếm thấy, thần tiên quyến lữ, tuần du giang hồ, sau đó lại nắm tay ẩn cư, nếu ta có thể có cuộc sống như vậy, thật sự là ngày mai chết ngay cũng sẵn lòng.”
Ôn Khách Hành nở nụ cười cực nhẹ: “Người tốt?”
Chẳng biết có phải bởi vì đêm quá yên tĩnh hay không mà vẻ mặt y hơi mơ màng, y thấp giọng nói: “Không thể ngờ qua nhiều năm như vậy, còn có người nhớ được họ, còn có người khen họ một tiếng tốt. Ngươi nói… như thế nào mới tính là người tốt? Con người lại vì sao mà phải làm người tốt?”
Chu Tử Thư mới định mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy Trương Thành Lĩnh bên kia có một chút động tĩnh, thiếu niên hô hấp khó khăn, sau đó tần suất thay đổi. Chu Tử Thư không quay đầu cũng biết gã lại mơ thấy ác mộng, nhất thời giật mình tỉnh giấc.
Trương Thành Lĩnh cũng chẳng nói gì, chỉ yên lặng cuộn mình ở đó, ôm ngoại bào của Chu Tử Thư và một cành cây gãy mà lắng nghe.
Bởi vậy, lời nói vốn ra đến miệng lập tức nuốt xuống, Chu Tử Thư thận trọng suy nghĩ một hồi lâu mới không nhẹ không nặng bảo: “Trên đời này không phải mọi người đều là người tốt, song đại đa số đều nguyện ý làm người tốt, dù cho thật sự không phải người tốt cũng sẽ cố hết sức giả dạng người tốt.”
Y ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Về phần vì sao… Ta nghĩ khả năng là bởi vì chỉ có ngươi tốt với người khác, không muốn hại người, làm việc tốt, người khác mới tốt với ngươi. Chỉ có làm một người tốt, ngươi mới có bằng hữu, có người thân, có người yêu, mới có rất nhiều người sẵn lòng ở bên ngươi, sẵn lòng tốt với ngươi. Ngươi nghĩ xem, nếu một người cả đời chỉ có bản thân, tùy thời tùy nơi luôn phòng bị mọi người trừ chính mình, không thân với ai, không có tình cảm với ai, chỉ có thể tự mình thương mình, thế chẳng phải là quá đáng thương? Làm người xấu, quá khổ.”
Ôn Khách Hành nghe mà cơ hồ ngây dại, hồi lâu y mới cười cười lắc đầu.
Chu Tử Thư không nói gì, chỉ thêm củi vào đống lửa. Ôn Khách Hành cúi đầu, chăm chú nhìn ngọn lửa bập bùng, lại lắc đầu, nhưng động tác càng lúc càng chậm.
Rốt cuộc đan hai tay đặt sau đầu mà ngửa mặt nằm xuống, đối mặt với bầu trời đêm ánh sao xán lạn, thở một hơi rõ dài, nói gần như không thể nghe thấy: “Ngươi nói có lý… A Nhứ, ngươi nói thật sự có đạo lý.”
Chu Tử Thư cười cười.
Ôn Khách Hành lại hỏi như độc thoại: “Người đáng hận… là tất có chỗ đáng thương sao?”
Chu Tử Thư nói: “Không sai.”
Ôn Khách Hành cũng chẳng quan tâm y có nhìn thấy hay không, tự mình gật đầu, sau đó nghiêm trang bình luận: “A Nhứ, ta phát hiện, cho dù ngươi không phải là mỹ nhân, cũng càng ngày càng hợp khẩu vị của ta rồi đấy.”
Chu Tử Thư biết ngay y đứng đắn chẳng được một lát, lại muốn giở thói cũ, vì thế khóe miệng giật giật, không thèm để ý đến y.
Ôn Khách Hành liền chống một tay, cười khanh khách ngẩng lên nhìn Chu Tử Thư, nói: “Ta thấy ngươi khỏi cần hâm mộ đôi lão đầu tử và lão thái bà kia, về sau cứ đi theo ta đi, chúng ta cũng có thể cùng nhau tuần du giang hồ, nắm tay ẩn cư, còn không cần chết ngay ngày mai. Ta không ngại cùng ngươi quây quần đâu, ngươi nói sao?”
Chu Tử Thư mặt không biểu cảm nói: “Xin lỗi, ta ngại, Ôn huynh thật sự quá coi trọng ta rồi.”
Ôn Khách Hành liền cười rộ lên, sau đó trong điệu “mỹ nhân ngươi tội gì che mặt, ca ca ta sốt ruột khó nén” đáng khinh, thưởng thức dáng vẻ tức giận đến mức bẻ gãy mộc côn cời củi trên tay, còn không nổi giận được, chỉ đành giả câm vờ điếc của Chu Tử Thư. Thất đức đem sự khoái lạc của mình chớ hề có cảm giác tội lỗi đè trên phẫn nộ của người khác, chỉ cảm thấy tâm tình vui sướng cực kỳ.
Sáng sớm hôm sau, Trương Thành Lĩnh ôm áo choàng của Chu Tử Thư qua đưa cho y, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn sư phụ.”
Chu Tử Thư nhận lấy khoác lên, nhìn gã một cái nói: “Đi thôi, về Cao gia trang.”
Trương Thành Lĩnh dừng bước, kế đó vẫn im lặng đi theo, hệt như một nàng dâu nuôi từ bé bị ức hiếp.
Ôn Khách Hành lãnh nhãn bàng quan, liền an ủi: “Sư phụ ngươi đã quyết tâm phải chung chạ với anh hùng thiên hạ, đồng lõa đồng mưu rắn chuột một ổ, trước mắt ở ngay trong Cao gia trang, không bằng ngươi cứ đi theo Triệu đại hiệp, có thể đến tìm y bất cứ lúc nào.”
Sau đó y lại nhanh chóng bổ sung: “Đương nhiên ngươi cũng có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.”
Chu Tử Thư đi đằng trước nghe vậy quay đầu nói: “Ta nói phải ở lại chung chạ với đám người này bao giờ?”
Ôn Khách Hành đưa tay cọ cằm, cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi không ở lại?”
Chu Tử Thư nhíu mày nói: “Không ở lại.”
Ôn Khách Hành nhìn Trương Thành Lĩnh một cái, lại hỏi: “Thật sự không ở lại?”
“Không…”
Chu Tử Thư vô ý thức theo y nhìn thoáng qua Trương Thành Lĩnh, chỉ thấy tiểu thiếu niên kia đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt hệt như thỏ con nơm nớp lo sợ, vẻ mặt kỳ vọng, lại không dám quá rõ, vừa thấy Chu Tử Thư nhìn qua, vội mím môi làm bộ kiên nghị, Chu Tử Thư tự nhiên không nói được nữa, hừ một tiếng rồi quay người rảo bước đi.
Ôn Khách Hành chỉ sợ thiên hạ không loạn vỗ đầu Trương Thành Lĩnh, cảm khái: “A Nhứ, ngươi cảm thấy chúng ta giống một nhà ba người chứ?”
Vì thế Chu Tử Thư đi càng nhanh hơn.
Ôn Khách Hành giống như thật sự coi mình thành cha, vẻ mặt hiền từ nói với Trương Thành Lĩnh: “Dù sao cũng chẳng có việc gì, đường còn dài, ta kể chuyện cho ngươi nghe nhé?”
Trương Thành Lĩnh ngoan ngoãn gật đầu, liền nghe Ôn Khách Hành đắc ý dương dương nói: “Chuyện kể rằng dưới chân Ngũ Hành sơn, có một yêu hài, tên Hồng Hài Nhi, ở cùng một đám yêu ma quỷ quái, đương nhiên, kỳ thật trong lòng nó rất coi thường đám này, chỉ cảm thấy chúng suốt ngày vô cớ sinh sự hết sức đáng ghét…”
Y dường như khá tinh thông môn này, Chu Tử Thư đi đằng trước, nghe thấy Ôn Khách Hành kể trầm bổng du dương, thật là êm tai, dụ tiểu tử ngốc Trương Thành Lĩnh kia cũng phải kinh ngạc theo. Phát hiện tên khốn họ Ôn này còn hơi có xu hướng như tiên sinh kể chuyện một cái miệng đi khắp bốn phương.
“… Hồng Hài Nhi kia mới biết thân thế của mình lại thập phần bất phàm, mẹ nó chính là một con bạch xà tinh, nhân xưng Bạch nương tử, do một mình hạ phàm tư thông với phàm nhân mà bị một lão hòa thượng tên Pháp Hải phát hiện, đè dưới Hoa Sơn…”
Chu Tử Thư đột nhiên vấp đá, suýt nữa đập đầu xuống đất.
“… Hồng Hài Nhi muốn phá núi cứu mẹ, lão hòa thượng Pháp Hải nọ tìm một đám thần tiên cản trở, bị nó nhất nhất đánh tan, nhưng ai biết lũ yêu tinh trong động ban đầu cũng làm phản, muốn trí nó vào chỗ chết.”
Chu Tử Thư đã không biết nên nói gì cho được, Trương Thành Lĩnh nghe mà hồi hộp hết sức: “Vì sao?”
Ôn Khách Hành liền nói: “Đây kỳ thật là một bí mật, Bạch nương tử nọ vốn không phải bạch xà, chẳng qua là một phàm nhân hơi có đạo hạnh thôi, chẳng biết nghe nhầm đồn bậy thế nào mà bị người ta coi là yêu tinh, đè dưới Hoa Sơn. Ngươi nghĩ xem, nếu nàng ta được thả ra, thế phụ mẫu Hồng Hài Nhi chẳng phải đều thành phàm nhân, thế bản thân y không phải cũng là một phàm nhân?”
Trương Thành Lĩnh ngốc nghếch lắng nghe: “A, phàm nhân… Ta vẫn không hiểu…”
Ôn Khách Hành liền cười nói: “Ngươi ngốc thế, không phải tộc loại của ta, tâm tất dị.”
Chu Tử Thư nghe vậy giật mình, dường như loáng thoáng có một ý niệm, nhưng chưa kịp bắt lấy lại nhanh chóng lướt qua mất. Chỉ nghe Trương Thành Lĩnh hỏi: “Thế Hồng Hài Nhi chết chưa? Núi có bổ ra không?”
Ôn Khách Hành ngẫm nghĩ một chút, hỏi ngược: “Ta còn chưa biên đến đó đâu, ngươi cảm thấy sao?”
Trương Thành Lĩnh nói như đinh đóng cột: “Nó chắc chắn đánh thắng đám yêu tinh, cứu mẹ ra, cuối cùng thành một đại anh hùng không gì không làm được!”
Ôn Khách Hành bổ sung: “Ừm… Cũng có thể, nhưng dường như hơi thiếu thú vị, trong mười câu chuyện thì đến chín luôn kể như vậy, thế… chi bằng cứ để Hồng Hài Nhi từ đây biến thành một phàm nhân, không bao giờ có thể cưỡi mây đạp gió nữa?”
Trương Thành Lĩnh “a” một tiếng, cảm thấy kết cục hơi đáng tiếc, lại không thể nói được là đáng tiếc chỗ nào, gã ngẩng đầu nhìn Ôn Khách Hành một cái, cảm thấy vị tiền bối này rất tốt, cũng hết sức dễ nói chuyện, liền sinh lòng thân cận, thăm dò: “Tiền bối kể cho ta một câu chuyện nữa đi?”
Ôn Khách Hành rốt cuộc tìm được thính giả trung thành, cảm thấy tiểu tử này cực kỳ nể mặt, rất được, vì thế mở máy, trước sau kể “Cú mèo và một bát nước đỏ”, “Khương Tử Nha đại chiến Bạch Cốt Tinh”, “Thôi Oanh Oanh giận trầm rương bách bảo” một loạt những câu chuyện mới lạ lại thú vị, cứ thế lảm nhảm đến Động Đình Cao gia trang.
Ba người mới đến liền đụng phải Tào Úy Ninh, cậu này thấy Trương Thành Lĩnh lập tức sửng sốt một chút, hô to gọi nhỏ: “Ôi tiểu thiếu gia, ngươi theo hai vị này chạy đi đâu, Triệu đại hiệp tìm ngươi sắp điên rồi!”
Chu Tử Thư nói: “Chúng ta ngẫu nhiên thấy hài tử này một mình chạy ra ngoài liền đuổi theo, không từ mà biệt, còn…”
Y còn chưa nói xong, Tào Úy Ninh đã kéo y nói: “Ngươi đã để lỡ mất tin tức lớn, mau đi thôi, mấy người bên kia sắp đánh nhau thành đầu chó rồi!”
Chu Tử Thư trầm mặc một lát, cho dù là Thiên Song cũng không thể hoàn toàn không sơ hở, bằng không y đã chẳng thể trốn ra đây, Thu Minh kiếm thoái ẩn, đại khái vẫn là chuyện hơn hai mươi năm trước, đến bây giờ cũng chẳng ai biết đôi phu phụ kia về sau đã đi đâu, lại ra sao rồi.
Y im lặng đánh giá Ôn Khách Hành – Ôn Khách Hành ngồi bên cạnh đống lửa, lưng hơi cong, ánh mắt xa xăm mà an tĩnh nhìn Trương Thành Lĩnh vụng về luyện kiếm pháp phụ thân dạy y năm đó, lại hiện ra vài phần bình hòa điềm đạm không nói nên lời, thật sự giống như đã cùng dáng vẻ của Ôn Như Ngọc trong tưởng tượng của Chu Tử Thư chồng lên nhau.
Chỉ nghe Ôn Khách Hành bỗng mở miệng hát: “Bỉ thử ly ly, bỉ tắc chi miêu. Hành mại mỹ mỹ, trung tâm dao dao. Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu. Du du thương thiên, thử hà nhân tai? Bỉ thử ly ly, bỉ tắc chi tuệ…” (Thử ly – Vương Phong)
Y hạ giọng cực thấp, hơi khàn khàn, nghe rầu rầu, còn mang theo sự hỗn độn khi chữ đọc không rõ, từng chữ từng câu ấy, hệt như từ trong ngực phát ra, quanh quẩn trong cổ họng, triền triền miên miên chẳng chịu ra.
Liệt hỏa đốt củi kêu “đồm độp”, Trương Thành Lĩnh có một chiêu không rõ, vốn định qua hỏi, lại nghe thấy tiếng ca này ở nơi không xa không gần, chẳng biết vì sao bỗng nhiên dừng bước.
Năm đó lúc Bình Vương bá thiên, gia thất trôi dạt, truyền rằng Chu đại phu hành dịch ngang qua Tông Chu Hạo Kinh, thấy tông miếu cung thất ngày trước đều đã đổ nát như vậy, chu nhan hiu quạnh, mà cỏ hoang tràn lan, lúa nếp um tùm, xúc cảnh thương tình sinh bài bi ca này.
Đau buồn cho một trường thịnh thế phồn hoa đã chết, đau buồn cho kiếp trước hôm qua không thể níu giữ.
Trương Thành Lĩnh nghe ca mà lòng xao động lại đang suy nghĩ gì đây? Gã vẫn chỉ là một hài tử, nhưng chỉ sợ cả đời này cũng chẳng còn dũng khí trở về thăm Giang Nam Trương gia kia một lần, nơi từng ghi lại quá nhiều quãng thời gian thơ ấu hạnh phúc ấy, hiện giờ chẳng biết còn được mấy mẩu ngói nát, gốm vỡ, cần phải dùng cả đời để gánh.
Chu Tử Thư nheo mắt, đưa tay tìm bầu rượu bên hông, ngửa đầu dốc một ngụm, vị cay xộc lên đầu, cơ hồ sặc chảy cả nước mắt.
Người hiểu ta bảo ta đang ưu sầu, không hiểu ta thì bảo ta đang cầu gì…
Ôn Khách Hành dường như kèm chút tự giễu vi diệu như vậy mà ngâm nga qua lại hai câu này, khóe mắt chậm rãi cong lên, giống như lộ ra một chút ý cười.
Y cầu lại là gì đây?
Không biết qua bao lâu, chẳng ai nói gì nữa, tiếng ngâm nga của Ôn Khách Hành nhẹ dần, Trương Thành Lĩnh ôm cành cây tùy tay bẻ kia cẩn thận như ôm một thanh hảo kiếm tuyệt thế, đã nghiêng qua một bên ngủ thiếp đi, chẳng biết mơ thấy gì mà khóe miệng hơi vểnh lên, chân mày lại nhíu rối rắm gắt gao, không chịu giãn ra.
Chu Tử Thư đứng dậy, cởi ngoại bào nhẹ nhàng khoác lên người gã, sau đó khẽ thở dài nói: “Thu minh thập bát thức của lệnh tôn, nghe nói hoành hành võ lâm, ngươi chỉ dạy gã ba chiêu, ta thấy không một chiêu nào là trong mười tám thức kia, nhưng nghĩ lại thì Thu minh thập bát thức thiên biến vạn hóa, rồi lại toàn bộ xuất từ ba chiêu này. Ôn huynh… thật là hậu sinh khả úy.”
Ôn Khách Hành cũng hạ giọng, thản nhiên nói: “Kiếm pháp của ông ấy khẳng định kém xa ta, chẳng qua y thuật của ông ấy ta cũng dốt đặc cán mai, chỉ biết mỗi băng bó vết thương, biết cảm mạo phải đổ mồ hôi mà thôi.”
Sau đó quay đầu nhìn Chu Tử Thư: “Kiếm pháp của lão nhân gia ngươi lại nắm rõ như vậy, ngươi còn biết những gì nữa?”
Chu Tử Thư và y cùng nhau ngồi quanh đống lửa, kéo cổ áo lên, rụt nửa bàn tay vào, đầu ngón tay hơ lửa, chậm rãi nói: “Trong giang hồ có Vu Y cốc y độc bất phân, thần bí khó lường, cũng có Thần Y cốc cứu tử phù thương, hành y tế thế. Nghe nói Thần Y cốc không hề sở trường võ công, nhưng chẳng ai dám tùy tiện trêu chọc, lệnh từ Cốc nữ hiệp chính là đệ tử quan môn của cốc chủ Thần Y cốc, lúc trẻ nghe nói là đệ nhất mỹ nhân đất Thục, về sau bỗng nhiên truyền ra tin tức nói đã lập gia đình, cũng chẳng biết làm bao nhiêu người phải thương tâm.”
Ôn Khách Hành nghe vậy cười khe khẽ, trêu chọc: “Ngươi là một đại lão gia, sao chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng biết? Từ sáng đến tối không có việc gì làm, lại đi nghe ngóng loại sự tình này?”
Chu Tử Thư cũng cười nói: “Không phải sao, chỉ có chút năng lực ấy thôi.”
Hai người lại trầm mặc một lát, Ôn Khách Hành mới thấp giọng nói một câu: “Đều là chuyện bao nhiêu năm trước…”
Có lẽ là bởi vì trên người họ có loại tương tự nào đó không thể nói rõ, Chu Tử Thư vừa nghe tiếng ca và thở than của y, lập tức như có thể minh bạch điều gì đó, không nhịn được hơi an ủi mà nói khẽ một câu: “Lệnh tôn lệnh từ, đều là người tốt cực hiếm thấy, thần tiên quyến lữ, tuần du giang hồ, sau đó lại nắm tay ẩn cư, nếu ta có thể có cuộc sống như vậy, thật sự là ngày mai chết ngay cũng sẵn lòng.”
Ôn Khách Hành nở nụ cười cực nhẹ: “Người tốt?”
Chẳng biết có phải bởi vì đêm quá yên tĩnh hay không mà vẻ mặt y hơi mơ màng, y thấp giọng nói: “Không thể ngờ qua nhiều năm như vậy, còn có người nhớ được họ, còn có người khen họ một tiếng tốt. Ngươi nói… như thế nào mới tính là người tốt? Con người lại vì sao mà phải làm người tốt?”
Chu Tử Thư mới định mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy Trương Thành Lĩnh bên kia có một chút động tĩnh, thiếu niên hô hấp khó khăn, sau đó tần suất thay đổi. Chu Tử Thư không quay đầu cũng biết gã lại mơ thấy ác mộng, nhất thời giật mình tỉnh giấc.
Trương Thành Lĩnh cũng chẳng nói gì, chỉ yên lặng cuộn mình ở đó, ôm ngoại bào của Chu Tử Thư và một cành cây gãy mà lắng nghe.
Bởi vậy, lời nói vốn ra đến miệng lập tức nuốt xuống, Chu Tử Thư thận trọng suy nghĩ một hồi lâu mới không nhẹ không nặng bảo: “Trên đời này không phải mọi người đều là người tốt, song đại đa số đều nguyện ý làm người tốt, dù cho thật sự không phải người tốt cũng sẽ cố hết sức giả dạng người tốt.”
Y ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Về phần vì sao… Ta nghĩ khả năng là bởi vì chỉ có ngươi tốt với người khác, không muốn hại người, làm việc tốt, người khác mới tốt với ngươi. Chỉ có làm một người tốt, ngươi mới có bằng hữu, có người thân, có người yêu, mới có rất nhiều người sẵn lòng ở bên ngươi, sẵn lòng tốt với ngươi. Ngươi nghĩ xem, nếu một người cả đời chỉ có bản thân, tùy thời tùy nơi luôn phòng bị mọi người trừ chính mình, không thân với ai, không có tình cảm với ai, chỉ có thể tự mình thương mình, thế chẳng phải là quá đáng thương? Làm người xấu, quá khổ.”
Ôn Khách Hành nghe mà cơ hồ ngây dại, hồi lâu y mới cười cười lắc đầu.
Chu Tử Thư không nói gì, chỉ thêm củi vào đống lửa. Ôn Khách Hành cúi đầu, chăm chú nhìn ngọn lửa bập bùng, lại lắc đầu, nhưng động tác càng lúc càng chậm.
Rốt cuộc đan hai tay đặt sau đầu mà ngửa mặt nằm xuống, đối mặt với bầu trời đêm ánh sao xán lạn, thở một hơi rõ dài, nói gần như không thể nghe thấy: “Ngươi nói có lý… A Nhứ, ngươi nói thật sự có đạo lý.”
Chu Tử Thư cười cười.
Ôn Khách Hành lại hỏi như độc thoại: “Người đáng hận… là tất có chỗ đáng thương sao?”
Chu Tử Thư nói: “Không sai.”
Ôn Khách Hành cũng chẳng quan tâm y có nhìn thấy hay không, tự mình gật đầu, sau đó nghiêm trang bình luận: “A Nhứ, ta phát hiện, cho dù ngươi không phải là mỹ nhân, cũng càng ngày càng hợp khẩu vị của ta rồi đấy.”
Chu Tử Thư biết ngay y đứng đắn chẳng được một lát, lại muốn giở thói cũ, vì thế khóe miệng giật giật, không thèm để ý đến y.
Ôn Khách Hành liền chống một tay, cười khanh khách ngẩng lên nhìn Chu Tử Thư, nói: “Ta thấy ngươi khỏi cần hâm mộ đôi lão đầu tử và lão thái bà kia, về sau cứ đi theo ta đi, chúng ta cũng có thể cùng nhau tuần du giang hồ, nắm tay ẩn cư, còn không cần chết ngay ngày mai. Ta không ngại cùng ngươi quây quần đâu, ngươi nói sao?”
Chu Tử Thư mặt không biểu cảm nói: “Xin lỗi, ta ngại, Ôn huynh thật sự quá coi trọng ta rồi.”
Ôn Khách Hành liền cười rộ lên, sau đó trong điệu “mỹ nhân ngươi tội gì che mặt, ca ca ta sốt ruột khó nén” đáng khinh, thưởng thức dáng vẻ tức giận đến mức bẻ gãy mộc côn cời củi trên tay, còn không nổi giận được, chỉ đành giả câm vờ điếc của Chu Tử Thư. Thất đức đem sự khoái lạc của mình chớ hề có cảm giác tội lỗi đè trên phẫn nộ của người khác, chỉ cảm thấy tâm tình vui sướng cực kỳ.
Sáng sớm hôm sau, Trương Thành Lĩnh ôm áo choàng của Chu Tử Thư qua đưa cho y, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn sư phụ.”
Chu Tử Thư nhận lấy khoác lên, nhìn gã một cái nói: “Đi thôi, về Cao gia trang.”
Trương Thành Lĩnh dừng bước, kế đó vẫn im lặng đi theo, hệt như một nàng dâu nuôi từ bé bị ức hiếp.
Ôn Khách Hành lãnh nhãn bàng quan, liền an ủi: “Sư phụ ngươi đã quyết tâm phải chung chạ với anh hùng thiên hạ, đồng lõa đồng mưu rắn chuột một ổ, trước mắt ở ngay trong Cao gia trang, không bằng ngươi cứ đi theo Triệu đại hiệp, có thể đến tìm y bất cứ lúc nào.”
Sau đó y lại nhanh chóng bổ sung: “Đương nhiên ngươi cũng có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.”
Chu Tử Thư đi đằng trước nghe vậy quay đầu nói: “Ta nói phải ở lại chung chạ với đám người này bao giờ?”
Ôn Khách Hành đưa tay cọ cằm, cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi không ở lại?”
Chu Tử Thư nhíu mày nói: “Không ở lại.”
Ôn Khách Hành nhìn Trương Thành Lĩnh một cái, lại hỏi: “Thật sự không ở lại?”
“Không…”
Chu Tử Thư vô ý thức theo y nhìn thoáng qua Trương Thành Lĩnh, chỉ thấy tiểu thiếu niên kia đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt hệt như thỏ con nơm nớp lo sợ, vẻ mặt kỳ vọng, lại không dám quá rõ, vừa thấy Chu Tử Thư nhìn qua, vội mím môi làm bộ kiên nghị, Chu Tử Thư tự nhiên không nói được nữa, hừ một tiếng rồi quay người rảo bước đi.
Ôn Khách Hành chỉ sợ thiên hạ không loạn vỗ đầu Trương Thành Lĩnh, cảm khái: “A Nhứ, ngươi cảm thấy chúng ta giống một nhà ba người chứ?”
Vì thế Chu Tử Thư đi càng nhanh hơn.
Ôn Khách Hành giống như thật sự coi mình thành cha, vẻ mặt hiền từ nói với Trương Thành Lĩnh: “Dù sao cũng chẳng có việc gì, đường còn dài, ta kể chuyện cho ngươi nghe nhé?”
Trương Thành Lĩnh ngoan ngoãn gật đầu, liền nghe Ôn Khách Hành đắc ý dương dương nói: “Chuyện kể rằng dưới chân Ngũ Hành sơn, có một yêu hài, tên Hồng Hài Nhi, ở cùng một đám yêu ma quỷ quái, đương nhiên, kỳ thật trong lòng nó rất coi thường đám này, chỉ cảm thấy chúng suốt ngày vô cớ sinh sự hết sức đáng ghét…”
Y dường như khá tinh thông môn này, Chu Tử Thư đi đằng trước, nghe thấy Ôn Khách Hành kể trầm bổng du dương, thật là êm tai, dụ tiểu tử ngốc Trương Thành Lĩnh kia cũng phải kinh ngạc theo. Phát hiện tên khốn họ Ôn này còn hơi có xu hướng như tiên sinh kể chuyện một cái miệng đi khắp bốn phương.
“… Hồng Hài Nhi kia mới biết thân thế của mình lại thập phần bất phàm, mẹ nó chính là một con bạch xà tinh, nhân xưng Bạch nương tử, do một mình hạ phàm tư thông với phàm nhân mà bị một lão hòa thượng tên Pháp Hải phát hiện, đè dưới Hoa Sơn…”
Chu Tử Thư đột nhiên vấp đá, suýt nữa đập đầu xuống đất.
“… Hồng Hài Nhi muốn phá núi cứu mẹ, lão hòa thượng Pháp Hải nọ tìm một đám thần tiên cản trở, bị nó nhất nhất đánh tan, nhưng ai biết lũ yêu tinh trong động ban đầu cũng làm phản, muốn trí nó vào chỗ chết.”
Chu Tử Thư đã không biết nên nói gì cho được, Trương Thành Lĩnh nghe mà hồi hộp hết sức: “Vì sao?”
Ôn Khách Hành liền nói: “Đây kỳ thật là một bí mật, Bạch nương tử nọ vốn không phải bạch xà, chẳng qua là một phàm nhân hơi có đạo hạnh thôi, chẳng biết nghe nhầm đồn bậy thế nào mà bị người ta coi là yêu tinh, đè dưới Hoa Sơn. Ngươi nghĩ xem, nếu nàng ta được thả ra, thế phụ mẫu Hồng Hài Nhi chẳng phải đều thành phàm nhân, thế bản thân y không phải cũng là một phàm nhân?”
Trương Thành Lĩnh ngốc nghếch lắng nghe: “A, phàm nhân… Ta vẫn không hiểu…”
Ôn Khách Hành liền cười nói: “Ngươi ngốc thế, không phải tộc loại của ta, tâm tất dị.”
Chu Tử Thư nghe vậy giật mình, dường như loáng thoáng có một ý niệm, nhưng chưa kịp bắt lấy lại nhanh chóng lướt qua mất. Chỉ nghe Trương Thành Lĩnh hỏi: “Thế Hồng Hài Nhi chết chưa? Núi có bổ ra không?”
Ôn Khách Hành ngẫm nghĩ một chút, hỏi ngược: “Ta còn chưa biên đến đó đâu, ngươi cảm thấy sao?”
Trương Thành Lĩnh nói như đinh đóng cột: “Nó chắc chắn đánh thắng đám yêu tinh, cứu mẹ ra, cuối cùng thành một đại anh hùng không gì không làm được!”
Ôn Khách Hành bổ sung: “Ừm… Cũng có thể, nhưng dường như hơi thiếu thú vị, trong mười câu chuyện thì đến chín luôn kể như vậy, thế… chi bằng cứ để Hồng Hài Nhi từ đây biến thành một phàm nhân, không bao giờ có thể cưỡi mây đạp gió nữa?”
Trương Thành Lĩnh “a” một tiếng, cảm thấy kết cục hơi đáng tiếc, lại không thể nói được là đáng tiếc chỗ nào, gã ngẩng đầu nhìn Ôn Khách Hành một cái, cảm thấy vị tiền bối này rất tốt, cũng hết sức dễ nói chuyện, liền sinh lòng thân cận, thăm dò: “Tiền bối kể cho ta một câu chuyện nữa đi?”
Ôn Khách Hành rốt cuộc tìm được thính giả trung thành, cảm thấy tiểu tử này cực kỳ nể mặt, rất được, vì thế mở máy, trước sau kể “Cú mèo và một bát nước đỏ”, “Khương Tử Nha đại chiến Bạch Cốt Tinh”, “Thôi Oanh Oanh giận trầm rương bách bảo” một loạt những câu chuyện mới lạ lại thú vị, cứ thế lảm nhảm đến Động Đình Cao gia trang.
Ba người mới đến liền đụng phải Tào Úy Ninh, cậu này thấy Trương Thành Lĩnh lập tức sửng sốt một chút, hô to gọi nhỏ: “Ôi tiểu thiếu gia, ngươi theo hai vị này chạy đi đâu, Triệu đại hiệp tìm ngươi sắp điên rồi!”
Chu Tử Thư nói: “Chúng ta ngẫu nhiên thấy hài tử này một mình chạy ra ngoài liền đuổi theo, không từ mà biệt, còn…”
Y còn chưa nói xong, Tào Úy Ninh đã kéo y nói: “Ngươi đã để lỡ mất tin tức lớn, mau đi thôi, mấy người bên kia sắp đánh nhau thành đầu chó rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook