Thiên Nguyệt Chi Mị
-
Quyển 6 - Chương 1: Lưu thất
Từ nửa tháng trước trong hoàng cung của Mạn La đế quốc xuất hiện một vị khách không mời mà đến. Người đó cùng tiểu điện hạ nhà họ một thân đều toát ra vẻ tôn quý như nhau. Sở hữu một mái tóc đen dài, một đôi mắt đồng màu cùng một thân bạch y phiêu diêu, tuấn dật đủ để khiến những cung nữ luôn len lén nhìn phải đỏ mặt. Mà trong số đó, “người” động tình nhất không thể không kể đến đó chính là Thủ Điện Đồng.
Cho nên trong Mạn La các luôn có thể thấy một màn người nọ đi phía trước còn Thủ Điện Đồng bận chạy đuổi theo phía sau.
“Tinh Linh ca ca … Tinh Linh ca ca ..” – Một khô lâu thế nào lại phát ra âm nhu thanh thanh thúy thúy của một thiếu nữ, quái dị thật quái dị.
Tinh Linh Hoàng từ trước đến giờ vốn vẫn luôn một bộ dáng tuấn mã thanh cao lúc này đây cũng không cách nào thừa nhận nổi liền xuất một đạo bạch quang nhằm cản lại một Thủ Điện Đồng đang điên cuồng đuổi đến phía sau. Một thân ảnh thon dài ngay tức khắc bị đá văng ra khỏi Mạn La các : “Thiên Nguyệt Triệt, ngươi rốt cuộc còn dưỡng những thứ kỳ quái nào nữa hả ?”
Mạn La các, bên ngoài là những cây anh đào lay động theo gió, đem đến từng trận từng trận hương hoa mê hoặc nhân tâm còn bên trong thuần một không gian ám sắc được chiếu rọi bởi thứ ánh sáng của dạ minh châu nhẹ nhàng mà len lỏi khiến cho chung quanh bao phủ hơi thở ấm áp.
Cạnh châu đài là chiếc giường gỗ mộc có trải một tấm thảm màu đen và trên đó có một dáng người mảnh khảnh đang ngon giấc.
Từ trên cổ, nơi yết hầu lộ ra có thể xác nhận, đó là một thiếu niên.
Thiếu niên tóc đen dài, xõa tung bốn phía, cùng màu đen của tấm thảm tạo nên một sự hài hòa khôn tả. Thân ảnh cũng không bởi có kẻ rảnh rỗi xông vào mà miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, vẫn như cũ đều đặn hô hấp.
Tinh Linh hoàng sau khi hống lên một câu trên để “phát tiết” cũng thức thời tại một khắc đó nhanh nhẹn mà dừng lại. Đôi con ngươi sâu thẳm chằm chằm nhìn Thiên Nguyệt Triệt, nói thật đến nay hắn cũng không hiểu được những ý nghĩ trong đầu Thiên Nguyệt Triệt vậy nên chỉ cẩn thận bước thêm nửa bước, tiến tới gần hơn một chút.
Khuôn mặt này đúng thực là rất tinh sảo nhưng cũng không phải là đẹp nhất, đây là do linh lực của Quang Minh được khôi phục nên màu tóc đại biểu cho linh hồn ấy cũng theo đó mà biến chuyển thành màu đen.
Hẳn không biết tự mình vội vã manh động cái gì mà lại theo Thiên Nguyệt Triệt tới đây, chẳng qua là hắn chỉ cảm thấy ở Thần tộc hay Tinh Linh tộc cuộc sống của hắn thực phiền muộn.
Năm đó, thời điểm hắn sống nhờ trên người Cẩm phi, tại hoàng cung này hắn khẽ than thở nơi đây không có như Tinh Linh tộc vô cùng sạch sẽ cũng không có như Thần tộc luôn luôn ấm áp nhưng là hôm nay cũng tại nơi này, nhận thức được hết thảy mọi thứ, cảm giác thực có chút bất đồng.
Đây là liên quan tới tâm tình sao ?
“Ngươi thật buồn nôn” Vốn là đôi mắt đang chớp nhắm chớp mở kia cũng cùng với hắn đồng dạng một màu đen đại biểu rằng bọn họ là một cặp song sinh cũng tượng trưng cho sự duy nhất chỉ có hai người bọn họ trong đất trời, nhưng giờ đây phần ràng buộc ấy cũng đã hoàn toàn biến mất.
Thiên Nguyệt Triệt lười nhác vặn vẹo cho giãn tứ chi rồi từ trên giường đứng lên, rõ ràng là đôi mắt ấy trong suốt tựa hồ thấy đáy nhưng tại sao lại khiến cho người đối diện hoàn toàn mờ mịt.
Thương Khung không nói gì, chẳng qua là tiến tới chiếc ghế đối diện Thiên Nguyệt Triệt ngồi xuống, cử chỉ ưu nhã, trong nháy mắt lại trở về là một Tinh Linh hoàng độc nhất vô nhị,[ Thương Khung –Tên của Tinh Linh hoàng]
Hắn không nói lời nào, Thiên Nguyệt Triệt cũng lười để ý đến, cứ vậy mà từng ngụm từng ngụm thưởng thức điểm tâm đặt bên cạnh, mỹ vị cực kỳ.
Thương Khungcũng không phải là một người nóng vội những kẻ hắn đụng phải ở đây là Thiên Nguyệt Triệt, hắn có kiên nhẫn cỡ nào chăng nữa cũng sẽ bị lung lay dần. Rốt cuộc đối mặt với Thiên Nguyệt Triệt cũng là chuyển kiếp của song sinh đệ đệ khi trước của hắn, hắn đã phải xin hàng.
“Coi như là ta phục tiểu hài tử xấu xa nhà ngươi” Thương Khung đưa tay xoa trán, lời này khiến Thiên Nguyệt Triệt nhịn không được liếc mắt khinh bỉ.
“Ta nói, ngươi chừng nào thì dời đi?” Ngày đó hắn rất không có thể diện mà ngất xỉu, lúc tỉnh thì đã ở trở lại hoàng cung, chẳng qua là như thế nào đi chăng nữa hắn cũng không nghĩ tới cái tên nam nhân chướng mắt này cũng sẽ về theo, chướng mắt, đi tới chỗ nào cũng chướng mắt.
“Ngươi chừng nào thì theo ta về lại Thần tộc ?” Thương Khung hắn mới không đi so đo với sự chán ghét lộ rõ trong mắt Thiên Nguyệt Triệt, hắn biết đứa bé này không được thoái mải sau khi chính mình khiến cho hắn bị dọa tới ngất, để cho hắn một phen thật mất mặt.
“Nhàm chán” Từ trên giường gỗ bước xuống, cũng lười nhìn Thương Khung nhiều hơn một cái, Thiên Nguyệt Triệt coi hắn so với những thứ cần phải giải quyết khác không kém hơn là mấy.
“Uy” Thân ảnh màu trắng lướt qua, Thương Khung ngăn cản Thiên Nguyệt Triệt rời đi. “Ngươi là Quang Minh thần tử, việc của Thần tộc ngươi nên đi xử lý đi.”
“Nga?” Thiên Nguyệt Triệt nghe vậy, thú vị khiêu mi “ Như vậy, ngươi lại mang thân phận gì chứ?
“Ngươi đừng nói nhảm” Thương Khung nói.
Thiên Nguyệt Triệt khẽ kéo đôi môi mỏng vẽ lên được mấy phần nụ cười: “Cũng may ngươi còn biết thân phận của mình, ngươi nếu là Tinh Linh hoàng của Tinh Linh tộc thì chuyện của Thần tộc ta khi nào thì đến phiên ngươi quản?” Âm thanh thanh nhã mang theo chút non nớt của một thiếu niên mới mười ba tuổi nhưng lại nghiêm nghị dứt khoát mang đủ khí chất vương giả uy nghiêm.
“Đương nhiên là ta muốn xen vào” Thương Khung xấu xa cười “ Bởi vì ngươi là…của ta..” Cúi đầu, hai tay đặt lên bả vai của Thiên Nguyệt Triệt nói “là thân ái đệ đệ chuyển kiếp. Ngươi không phải đã nói, ta không hiểu thế nào là yêu sao? Chính bới thế, ta mới chịu đi theo ngươi học tập, đệ đệ chuyển thế à”
“Hừ” Thiên Nguyệt Triệt hừ lạnh, lui về phía sau mấy bước nhưng Thương Khung cũng phát hiện ra ý đồ của hắn theo sát mà lên. Trong lầu các không gian có hạn tuy vậy cả hai cũng đã so qua trăm chiêu.
Mà lúc này đây, hai người mỗi người đứng ở một bên các, trên mặt Thương Khung hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm có “Ngươi xảy ra chuyện gì rồi?” Hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cái trán đã toát ra mồ hôi lạnh của Thiên Nguyệt Triệt.
Thiên Nguyệt Triệt giơ ống tay áo lên, lau đi mồ hôi trên trán, nét mặt vẫn lộ vẻ không sao cả. “Chính là bây giờ lại cho ngươi thấy bộ dạng này.”
Khó có được a, người nam nhân này cũng quan tâm mình, trong mắt hắn thực lộ ra chân tình, khiến Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy cực kỳ thú vị. Thương Khung a Thương Khung, ngươi đúng là nhi đồng cá biệt mang bộ dáng trưởng thành a.
“Ta không ở đây nói giỡn với ngươi, tại sao linh lực của ngươi lại dần biến mất?” Thương Khung cố gắng nhớ lại, trừ mấy ngày qua hết thảy lúc trở lại hoàng cung Thiên Nguyệt Triệt trừ việc ngủ cả ngày cũng không phát sinh chuyện gì, nhưng tại sao ? Thiên Nguyệt Thần có biết không?”
Chuyện lớn như vậy, cái tên hài tử bốc đồng này cư nhiên cũng lừa dối.
Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu.
“Thời điểm ngươi tới Thần tộc tìm ta, ta có thể cảm giác được trên người của ngươi có một cỗ linh lực dư thừa, cho nên mấy ngày qua đã xảy ra chuyện tình gì hả?” Mấy ngày qua hắn bị Thủ Điện Đồng bám dính muốn chết, không có cơ hội cùng Thiên Nguyệt Triệt so chiêu, mà toàn bộ hoàng cung tự nhiên cũng không có ai có gan dám làm như vậy cho nên cũng không có ai hay biết linh lực trên người Thiên Nguyệt Triệt đang dần mất đi, nếu như không phải hôm nay hắn phát giác ra được…..
“Nhìn ngươi khẩn trương như vậy, không phải là trôi mất mấy phần linh lực thôi sao, hay là…..” Thiên Nguyệt Triệt cười cười tới gần Thương Khung “Ngươi quả thật yêu ta?”
“Thiên Nguyệt Triệt.” Thương Khung hô to “Ngươi tùy hứng nên có mức độ thôi, linh lực của ngươi nếu như biến mất, toàn bộ thời không của ánh sáng cùng bóng tối sẽ mất đi cân bằng. Thời điểm ngươi đầu thai tới một thời không khác bóng tối cũng không có phá vỡ ánh sáng, ta liền biết ngươi ắt hẳn còn sống, nhưng là …..”
Âm thanh phẫn nộ của Thương Khung bỗng dưng dừng lại bởi sự xuất hiện đột ngột của một nam nhân tóc trắng ngay bậc cửa.
Thiên Nguyệt Thần nhìn vẻ mặt thản nhiên của Thiên Nguyệt Triệt một chút rồi quay qua trừng mắt với Thương Khung, trong lòng thầm nghĩ hôm nay mặt trời hẳn mọc phía tây đi ? Quá khứ bị chọc giận bất đắc dĩ, còn không phải đều là Triệt nhi sao ?
Lời tác giả:
[ Đây là viết đoạn họ sau khi từ Thần tộc trở về có thể tiếp nối Chương thứ 15 – Quyển 5]
[ Bộ 2 rốt cuộc cũng viết được khúc dạo đầu, gần đây vội vàng muốn chết, nếu mọi người muốn có nhiều hơn để đọc thì ủng hộ nga, ủng hộ chính là vote đó, vote đó.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook