Thiên Nguyệt Chi Mị
-
Quyển 5 - Chương 15: Viên mãn (Kết thúc)
Chuẩn bị tốt mọi thứ, mấy người liền tụ tập trong phòng dưới lòng đất của Mạn La các.
Phòng dưới đất dần dần truyền hơi thở hỗn loạn, bóng dáng mọi người trở nên mơ hồ, cảnh sắc chung quanh bay nhanh mà qua, lần nữa mở mắt cảnh vật đã đổi khác, linh tử lưu động dày đặc xung quanh khiến mọi người sửng sốt.
"Nơi này là Thần cung." Thần cung, cung điện của Quang Minh thần tử, Thiên Nguyệt Triệt nói tiếp, "Lôi, ngươi đi ra ngoài, bảo thị vệ Thần tộc tìm chung quanh, có tin tức gì của nhóm người nhị ca không, ca, Liệt La Đặc, các ngươi cũng quen thuộc tình huống của nơi này, tìm kiếm xung quanh một chút." Nói xong, Thiên Nguyệt Triệt vươn tay trái ra, lòng bàn tay xuất hiện quang mang hoàng sắc, sau đó tia sáng biến mất, xuất hiện trong tay Thiên Nguyệt Triệt là một khối lệnh bài màu vàng.
Lệnh bài này là Quang Minh thần tử làm ra: "Ngũ thần tướng sống lại trong thân thể các ngươi, thị vệ không thể thấy rõ linh hồn của bọn hắn, cầm lấy lệnh bài, dễ dàng tìm kiếm, nhưng nhớ cho kỹ, Thần tộc đã không còn ngũ thần tướng, bọn ngươi là phụng mệnh bổn điện."
"Vâng." Mọi người trăm miệng một lời nói, ý của Thiên Nguyệt Triệt bọn họ rõ ràng.
Quang Minh thần tử sống lại ở nhân tộc, vì lúc trước Tinh Linh hoàng và Quang Minh thần tử là song sinh, thống lĩnh Thần tộc quá nhiều năm, nếu chuyện này bị truyền đi, không chỉ Thần tộc loạn, đồng dạng Tinh Linh tộc, Ám Dạ chi tộc còn có Ma tộc cũng sẽ loạn.
Trước mắt chỉ có trưởng lão của Ám Dạ chi tộc biết được chuyện này, mà Ma tộc, mặc dù Ma vương không quan tâm, nhưng không có nghĩa là không có người có dã tâm, nếu vì chuyện này, bốn tộc nổi dã tâm, mọi thứ sẽ náo loạn.
Mà bốn tộc loạn, liên lụy chính là nhân tộc, nhân tộc có ma pháp còn có thể tự bảo vệ mình, nhưng Ải nhân, lang nhân, hoặc một số nhân loại bình thường đều không thể phán đoán vận mệnh.
Mà Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần, hai người nhìn nhau, Tinh Linh hoàng đã nói, ở thần điện của Thần tộc chờ Thiên Nguyệt Triệt.
Thần điện của thần tộc là nơi bắt đầu mọi chuyện năm đó.
Đi tới cửa thần điện, nơi nơi tràn ngập hơi thở tịch mịch, bởi vì nó là thần điện của Quang Minh thần tử, nam nhân được gọi là thần kia, có nội tâm tĩnh lặng.
"Phụ hoàng, ta bắt đầu hiểu rõ suy nghĩ của mẫu thân kiếp trước, sinh mệnh vô tận đi không tới bến, đích thật là cô đơn." Thiên Nguyệt Triệt vẫn luôn nghĩ đến thời điểm mình là Quang Minh thần tử, trăm năm, ngàn năm, mỗi ngày trải qua cuộc sống như vậy, cho nên khi linh hồn của hắn không cẩn thận xuyên qua thời không, đi tới Địa cầu, biết chuyện sẽ phát sinh ở trên người mình, hắn thực mong đợi.
A, rốt cục không muốn cô đơn. Thiên Nguyệt Triệt biết, lúc ấy mình nghĩ như vậy, hiện tại, Thiên Nguyệt Triệt mới dần dần cảm giác được, bản thân chân chính dung nhập vào thế giới của Quang Minh thần tử, khó trách hắn nói: ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, không có chân chính tiến vào Thần tộc, Thiên Nguyệt Triệt còn không cách nào cảm nhận được.
Giờ khắc này, có cảm giác, bởi vì tịch mịch mang đến cảm giác.
"Cho nên chúng ta hấp dẫn nhau." Phần hấp dẫn này, không phải một chữ yêu có thể giải thích, Quang Minh thần tử và Ám Dạ chi chủ yêu nhau bao nhiêu, không cách nào định rõ, nhưng phần linh hồn hấp dẫn nhau đến chấp nhất này, tạo nên Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt.
Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt vì yêu mà hấp dẫn nhau, bọn họ yêu cộng thêm chấp nhất kiếp trước, vận mệnh mới dây dưa đời đời kiếp kiếp.
Mà dây dưa này đã thành hoàn mỹ.
Yêu cũng không phải là chỉ là yêu, mà cả ham muốn độc chiếm nhau.
Cửa thần điện mở ra, bên trong không có tiếng động, nhưng Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần biết, nam nhân hoàn mỹ nhất chúng sinh kia đang ở bên trong.
"Phụ hoàng, ngươi ở đây chờ ta." Thiên Nguyệt Triệt xoay người đối mặt với Thiên Nguyệt Thần nói.
"Được." Thiên Nguyệt Thần gật đầu, y không thể xen vào mối liên hệ giữa Tinh Linh hoàng và Quang Minh thần tử, chuyện của hai huynh đệ bọn họ, phải tự bọn họ giải quyết, mà Thiên Nguyệt Thần biết, việc duy nhất y có thể làm là đợi chờ cùng tín nhiệm.
Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười nhìn Thiên Nguyệt Thần, cuối cùng kiễng mủi chân, hôn lên hai hàng lồng mày của Thiên Nguyệt Thần: "Chờ ta." Thân ảnh theo thanh âm biến mất.
Cửa "Phanh" một tiếng đóng lại, Thiên Nguyệt Triệt đứng trước cửa nhìn nam nhân một thân bạch y đưa lưng về phía mình, bóng dáng hoàn mỹ đẹp nhất thiên hạ, hơi thở hài hòa phảng phất người này như không tồn tại.
"Ta tới." Cuối cùng Thiên Nguyệt Triệt phá vỡ trầm mặc, bởi vì trầm mặc ép hắn không thở nổi.
Thân ảnh bạch sắc xoay người, đối mặt với Thiên Nguyệt Triệt, mặt nạ màu bạc treo trên mặt, mắt chăm chú nhìn Thiên Nguyệt Triệt, như đang xuyên qua hắn nhìn linh hồn trên người hắn, sau đó là thất vọng thật sâu.
"Ngươi bằng thân phận gì tới." Thanh âm ôn hòa có chút lạnh lùng.
"Ca ca, ta dựa vào thân phận đệ đệ của ngươi mà tới." Thanh âm ôn nhuận vang lên, không giống tính cách lạnh nhạt thường ngày của Thiên Nguyệt Triệt, nhiều phân cảm xúc, nhiều phân bị đè nén, nhiều phân trầm trọng.
"Thật sao?" Ánh mắt Tinh Linh hoàng sáng ngời, bóng dáng trong nháy mắt đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, vui mừng đưa tay chạm vào mặt Thiên Nguyệt Triệt, đôi mắt sáng ngời lại dần dần tối sầm, "Nếu như ngươi dựa vào thân phận của Quang mà tới, tại sao... Tại sao không dùng diện mạo của Quang đối mặt với ta?"
Cuối cùng Tinh Linh hoàng hô to: "Ngươi nói a, tại sao... Tại sao... Ngươi là phó hồn, hắn là chủ hồn, một khi ngươi khôi phục trí nhớ sẽ biến thành hắn, thanh âm của hắn, tướng mạo của hắn, thân thể của hắn, hết thảy hết thảy cũng sẽ biến thành hắn, tại sao... Tại sao hôm nay ngươi vẫn là tiểu quỷ này?" Lừa gạt hắn, nhất định là lừa gạt hắn, Tinh Linh hoàng đau đớn khóc ồ lên.
Thân thể run rẩy trượt xuống mặt đất, dựa lưng vào cửa.
"Tại sao... Ngươi biết... Ngươi biết ta trôi qua thế nào không? Ngươi biết không? Năm đó ngươi phong ấn thân thể của ta, linh hồn của ta tiến vào an nghỉ, nhưng ta không cam tâm... Ta không cam tâm a, không cam tâm, nhớ tới ngươi liền không cam tâm, lần nữa để cho ta tỉnh, nhưng thân thể của ta bị phong ấn, không cách nào nhúc nhích, ta chỉ có thể di chuyển linh hồn, ta tới tìm ngươi, mới phát giác, thần điện đã không còn khí tức của ngươi, mà những con dân của Thần tộc đều không biết, không biết thần tử của bọn họ đã chuyển thế.
Quang, con dân Thần tộc của ngươi, ha ha... Bọn họ không quan tâm ngươi, không quan tâm ngươi.
Chân chính đối tốt với ngươi chỉ có ta, ngươi có hiểu hay không, chỉ có ta, Quang, cho dù chuyển sang kiếp khác, ta cũng muốn tới tìm ngươi, cho nên ta liều mạng đánh sâu vào phong ấn của ngươi.
Sau khi giải khai phong ấn, ta tìm được ngươi, nhưng không biết ngươi thậm chí thành nhi tử của Ám Dạ chi chủ, Quang, sinh mệnh rất buồn cười, ta nghĩ, phụ tử... Các ngươi cả đời này không thể nào, cho nên ta tiến vào thân thể của nữ nhân điên kia, mỗi ngày cười nhìn các ngươi.
Nhưng là..." Tinh Linh hoàng khóc càng thêm thương tâm.
Thiên Nguyệt Triệt chỉ yên lặng nghe, không có mở miệng.
"Nhưng các ngươi cư nhiên làm phụ tử mà yêu nhau, Quang, cho dù chuyển thế, ngươi cũng muốn lựa chọn y phải không, không để ý lẽ thường đạo đức muốn cùng y chung một chỗ phải không? Ha ha... Con rắn kia... Con rắn kia thậm chí không cắn chết ngươi, thật là con rắn ngu ngốc.
Nhưng kẻ ngốc chân chính là ta, ta không bỏ được a, ngươi là Quang chuyển thế, cho nên ta chọn con rắn ngốc nhất muốn tới cắn ngươi, ta nghĩ, như vậy, như vậy ngươi sẽ chú ý ta, nhân tộc luôn quan tâm đến tình thân, không phải sao?
Ta sống nhờ trên người phụ nhân kia, là mẫu thân trên danh nghĩa của ngươi, ngươi nhất định sẽ theo đầu mối tới tìm ta, nhưng ngươi không có, ngươi thậm chí không có.
Nhìn ngươi ngày ngày cười đùa với nam nhân kia, ta không cam tâm a, tại sao ngàn vạn năm qua, người thống khổ lại là ta, tại sao bị ngươi quên lãng là ta, nhưng ta nghĩ, không sao, chờ Quang khôi phục trí nhớ, khôi phục trí nhớ, ngươi sẽ nhớ lại ta, cho nên ta từng bước từng bước dẫn dắt ngươi, dẫn dắt ngươi đi tìm ngũ thần tướng chuyển thế, chỉ cần tìm được ngũ thần tướng, giải khai phong ấn của ngươi, như vậy sẽ tốt, như vậy sẽ tốt." Cuối cùng nam nhân ôm đầu phá lên cười, "Nhưng ta quên, cái gọi là khôi phục trí nhớ chỉ là suy nghĩ của ta, có lẽ các ngươi cũng không vui lòng, cho nên ta bắt con tin, tình cảm quả nhiên là thứ dễ đả thương lòng người nhất, có đúng không, ngũ thần tướng của ngươi vì ái nhân của bọn hắn, nhất định sẽ tới, buộc phải lựa chọn, ha ha ..."
"Ngươi hao hết thảy, có từng rõ ràng điều cuối cùng ngươi muốn là cái gì không?" Thiên Nguyệt Triệt đi tới bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, đưa tay gỡ mặt nạ của hắn ra, "Lúc ta không ở, ngươi làm Quang Minh thần tử, học hết thảy thói quen của ta, mệt không?"
Ân?
Tiếng cười của Tinh Linh hoàng dừng lại, kinh ngạc nhìn Thiên Nguyệt Triệt, sau đó nhào vào lòng hắn, lại một lần nữa lên tiếng khóc lớn: "Ta mệt mỏi, ta thật sự mệt mỏi, cho nên ta mới muốn ngươi khôi phục trí nhớ, ta thật sự sống mệt mỏi quá, ngàn vạn năm chấp nhất, làm cho ngươi phải chuyển thế, Quang, ta thật sự mệt mỏi, trái tim mệt mỏi, cũng đả thương ngươi... ."
Tịch mịch trong cuộc sống, hắn không chỉ tức giận, từng việc đã qua luôn tái diễn trong đầu hắn, tâm tịch mịch muốn chết.
"Mệt mỏi, liền buông tay đi." Thiên Nguyệt Triệt nâng đầu đang vùi vào lòng mình, nhẹ tay vỗ về mặt Tinh Linh hoàng, "Ngươi nhìn, chẳng qua là khuôn mặt mà thôi, ngươi muốn chẳng qua là khuôn mặt, ca, từ lúc bắt đầu đến bây giờ người ngươi yêu không phải là ta, mà là chính ngươi."
"Không, ta..."
"Suỵt." Thiên Nguyệt Triệt vươn ngón trỏ đặt lên môi Tinh Linh hoàng, "Ca, ngươi quên, lúc vừa mới bắt đầu, ngươi hỏi ta tại sao linh hồn đã thức tỉnh, cũng không có khuôn mặt giống hệt ngươi, ca, ngươi không hỏi ta có thật sự là Quang không, mà là xem khuôn mặt của ta.
Ca, ngươi tựa như hoàng hậu sinh sống trong ma kính, bị khuôn mặt của mình mê hoặc, không khéo chính là, trên thế giới này còn có một người giống ngươi, cho nên phần mê hoặc này dần dần chuyển dời lên người của ta.
Ca, đây không phải là yêu, là tịch mịch, chúng ta đều là người tịch mịch, bởi vì không có điểm cuối của sinh mệnh mà tịch mịch."
"Ta... Ta... ." Tinh Linh hoàng do dự, mơ hồ, ngàn vạn năm chấp nhất, chỉ bởi vì tịch mịch sao? Ngàn vạn năm chấp nhất, chỉ bởi vì khuôn mặt giống mình như đúc sao?
Không không không, không phải, mình thương hắn, là yêu Quang.
Nhưng, tại sao, hắn không có dũng khí lên tiếng phản bác, mà nguyện ý tin tưởng lời hài tử này, không, hài tử này thật là đáng sợ, thật là đáng sợ.
Tinh Linh hoàng vội vàng rời khỏi lòng Thiên Nguyệt Triệt, hơn nữa cảnh giới nhìn hắn, từng bước từng bước lui về sau.
Đột nhiên, Thiên Nguyệt Triệt cười, Tinh Linh hoàng luôn luôn theo đuổi hoàn mỹ thật ra vẫn chỉ là một hài tử chưa trưởng thành.
"Ca ca, ngươi thực khả ái, vượt qua trình độ ta có thể tưởng tượng." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, đi ra khỏi thần điện.
Quang... Tinh Linh hoàng vươn tay, muốn kéo, chẳng qua là, thanh âm dừng trong cổ họng, không có phát ra, trong đầu liên tục hồi tưởng đến lời Thiên Nguyệt Triệt vừa nói...
"Triệt nhi." Nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt đi ra thần điện, sau đó đóng cửa thật kỹ, Thiên Nguyệt Thần tiến lên, hai mắt tràn ngập lo lắng, "Hắn...?"
Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: "Chỉ là một hài tử không được tự nhiên, hắn, sẽ không có chuyện gì."
Thời điểm Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần tập hợp với nhóm người Liệt La Đặc, bọn họ đã tìm được Địch Trạch, Thiên Nguyệt Thiên Hâm, Da La Phất Lạp một lúc lâu, nhìn ba người hôn mê, chỉ bị thương nhẹ, Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ, thật ra sâu trong nội tâm Tinh Linh hoàng, hắn không nỡ để Quang Minh thần tử bị thương tổn.
Hắn cũng không phải là người vô tình vô tâm, chẳng qua đã từng chấp niệm quá sâu.
Lúc mấy người xoay người chuẩn bị trở về, bóng dáng bạch sắc lại chặn đường đi của họ, mọi người cả kinh, vội vàng tiến lên bảo vệ Thiên Nguyệt Triệt.
Tinh Linh hoàng khiêu mi, khuôn mặt hoàn mỹ thần thái phi dương, ngón trỏ chỉ vào Thiên Nguyệt Triệt: "Bổn hoàng quyết định, ngươi nghe kỹ cho bổn hoàng, cứ coi như ngươi nói đúng, bổn hoàng chấp nhất về Quang, là bởi vì khuôn mặt giống bổn hoàng như đúc, vậy... ." Tinh Linh hoàng dừng lại chốc lát.
Trong đôi mắt trong trẻo hàm chứa ý cười, khiến mọi người một trận sợ hãi: "Thiên, Nguyệt, Triệt." Tinh Linh hoàng nói từng chữ, "Bổn hoàng phát hiện nghe lời của ngươi, bổn hoàng hiểu rõ một đạo lý, đó chính là, bổn hoàng quyết định bắt đầu từ hôm nay muốn theo đuổi ngươi, lần này thì đừng hoài nghi bổn hoàng vì khuôn mặt giống nhau như đúc, Thiên Nguyệt Triệt ngươi có thể tìm không ra lý do cự tuyệt bổn hoàng."
Nói xong, Tinh Linh hoàng đắc ý nhìn Thiên Nguyệt Triệt.
Thiên Nguyệt Triệt một trận mắt hoa, may mắn Thiên Nguyệt Thần nhanh tay ôm lấy hắn, đừng hoài nghi, Thiên Nguyệt Triệt đúng là bất tỉnh, bị Tinh Linh hoàng dọa ngất , bởi vì hắn có thể đoán trước, sau này nhân sinh của mình tuyệt đối trốn không thoát ma chưởng của Tinh Linh hoàng.
Phụ hoàng, con đường hạnh phúc của chúng ta còn dài mà.
Phòng dưới đất dần dần truyền hơi thở hỗn loạn, bóng dáng mọi người trở nên mơ hồ, cảnh sắc chung quanh bay nhanh mà qua, lần nữa mở mắt cảnh vật đã đổi khác, linh tử lưu động dày đặc xung quanh khiến mọi người sửng sốt.
"Nơi này là Thần cung." Thần cung, cung điện của Quang Minh thần tử, Thiên Nguyệt Triệt nói tiếp, "Lôi, ngươi đi ra ngoài, bảo thị vệ Thần tộc tìm chung quanh, có tin tức gì của nhóm người nhị ca không, ca, Liệt La Đặc, các ngươi cũng quen thuộc tình huống của nơi này, tìm kiếm xung quanh một chút." Nói xong, Thiên Nguyệt Triệt vươn tay trái ra, lòng bàn tay xuất hiện quang mang hoàng sắc, sau đó tia sáng biến mất, xuất hiện trong tay Thiên Nguyệt Triệt là một khối lệnh bài màu vàng.
Lệnh bài này là Quang Minh thần tử làm ra: "Ngũ thần tướng sống lại trong thân thể các ngươi, thị vệ không thể thấy rõ linh hồn của bọn hắn, cầm lấy lệnh bài, dễ dàng tìm kiếm, nhưng nhớ cho kỹ, Thần tộc đã không còn ngũ thần tướng, bọn ngươi là phụng mệnh bổn điện."
"Vâng." Mọi người trăm miệng một lời nói, ý của Thiên Nguyệt Triệt bọn họ rõ ràng.
Quang Minh thần tử sống lại ở nhân tộc, vì lúc trước Tinh Linh hoàng và Quang Minh thần tử là song sinh, thống lĩnh Thần tộc quá nhiều năm, nếu chuyện này bị truyền đi, không chỉ Thần tộc loạn, đồng dạng Tinh Linh tộc, Ám Dạ chi tộc còn có Ma tộc cũng sẽ loạn.
Trước mắt chỉ có trưởng lão của Ám Dạ chi tộc biết được chuyện này, mà Ma tộc, mặc dù Ma vương không quan tâm, nhưng không có nghĩa là không có người có dã tâm, nếu vì chuyện này, bốn tộc nổi dã tâm, mọi thứ sẽ náo loạn.
Mà bốn tộc loạn, liên lụy chính là nhân tộc, nhân tộc có ma pháp còn có thể tự bảo vệ mình, nhưng Ải nhân, lang nhân, hoặc một số nhân loại bình thường đều không thể phán đoán vận mệnh.
Mà Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần, hai người nhìn nhau, Tinh Linh hoàng đã nói, ở thần điện của Thần tộc chờ Thiên Nguyệt Triệt.
Thần điện của thần tộc là nơi bắt đầu mọi chuyện năm đó.
Đi tới cửa thần điện, nơi nơi tràn ngập hơi thở tịch mịch, bởi vì nó là thần điện của Quang Minh thần tử, nam nhân được gọi là thần kia, có nội tâm tĩnh lặng.
"Phụ hoàng, ta bắt đầu hiểu rõ suy nghĩ của mẫu thân kiếp trước, sinh mệnh vô tận đi không tới bến, đích thật là cô đơn." Thiên Nguyệt Triệt vẫn luôn nghĩ đến thời điểm mình là Quang Minh thần tử, trăm năm, ngàn năm, mỗi ngày trải qua cuộc sống như vậy, cho nên khi linh hồn của hắn không cẩn thận xuyên qua thời không, đi tới Địa cầu, biết chuyện sẽ phát sinh ở trên người mình, hắn thực mong đợi.
A, rốt cục không muốn cô đơn. Thiên Nguyệt Triệt biết, lúc ấy mình nghĩ như vậy, hiện tại, Thiên Nguyệt Triệt mới dần dần cảm giác được, bản thân chân chính dung nhập vào thế giới của Quang Minh thần tử, khó trách hắn nói: ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, không có chân chính tiến vào Thần tộc, Thiên Nguyệt Triệt còn không cách nào cảm nhận được.
Giờ khắc này, có cảm giác, bởi vì tịch mịch mang đến cảm giác.
"Cho nên chúng ta hấp dẫn nhau." Phần hấp dẫn này, không phải một chữ yêu có thể giải thích, Quang Minh thần tử và Ám Dạ chi chủ yêu nhau bao nhiêu, không cách nào định rõ, nhưng phần linh hồn hấp dẫn nhau đến chấp nhất này, tạo nên Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt.
Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt vì yêu mà hấp dẫn nhau, bọn họ yêu cộng thêm chấp nhất kiếp trước, vận mệnh mới dây dưa đời đời kiếp kiếp.
Mà dây dưa này đã thành hoàn mỹ.
Yêu cũng không phải là chỉ là yêu, mà cả ham muốn độc chiếm nhau.
Cửa thần điện mở ra, bên trong không có tiếng động, nhưng Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần biết, nam nhân hoàn mỹ nhất chúng sinh kia đang ở bên trong.
"Phụ hoàng, ngươi ở đây chờ ta." Thiên Nguyệt Triệt xoay người đối mặt với Thiên Nguyệt Thần nói.
"Được." Thiên Nguyệt Thần gật đầu, y không thể xen vào mối liên hệ giữa Tinh Linh hoàng và Quang Minh thần tử, chuyện của hai huynh đệ bọn họ, phải tự bọn họ giải quyết, mà Thiên Nguyệt Thần biết, việc duy nhất y có thể làm là đợi chờ cùng tín nhiệm.
Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười nhìn Thiên Nguyệt Thần, cuối cùng kiễng mủi chân, hôn lên hai hàng lồng mày của Thiên Nguyệt Thần: "Chờ ta." Thân ảnh theo thanh âm biến mất.
Cửa "Phanh" một tiếng đóng lại, Thiên Nguyệt Triệt đứng trước cửa nhìn nam nhân một thân bạch y đưa lưng về phía mình, bóng dáng hoàn mỹ đẹp nhất thiên hạ, hơi thở hài hòa phảng phất người này như không tồn tại.
"Ta tới." Cuối cùng Thiên Nguyệt Triệt phá vỡ trầm mặc, bởi vì trầm mặc ép hắn không thở nổi.
Thân ảnh bạch sắc xoay người, đối mặt với Thiên Nguyệt Triệt, mặt nạ màu bạc treo trên mặt, mắt chăm chú nhìn Thiên Nguyệt Triệt, như đang xuyên qua hắn nhìn linh hồn trên người hắn, sau đó là thất vọng thật sâu.
"Ngươi bằng thân phận gì tới." Thanh âm ôn hòa có chút lạnh lùng.
"Ca ca, ta dựa vào thân phận đệ đệ của ngươi mà tới." Thanh âm ôn nhuận vang lên, không giống tính cách lạnh nhạt thường ngày của Thiên Nguyệt Triệt, nhiều phân cảm xúc, nhiều phân bị đè nén, nhiều phân trầm trọng.
"Thật sao?" Ánh mắt Tinh Linh hoàng sáng ngời, bóng dáng trong nháy mắt đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, vui mừng đưa tay chạm vào mặt Thiên Nguyệt Triệt, đôi mắt sáng ngời lại dần dần tối sầm, "Nếu như ngươi dựa vào thân phận của Quang mà tới, tại sao... Tại sao không dùng diện mạo của Quang đối mặt với ta?"
Cuối cùng Tinh Linh hoàng hô to: "Ngươi nói a, tại sao... Tại sao... Ngươi là phó hồn, hắn là chủ hồn, một khi ngươi khôi phục trí nhớ sẽ biến thành hắn, thanh âm của hắn, tướng mạo của hắn, thân thể của hắn, hết thảy hết thảy cũng sẽ biến thành hắn, tại sao... Tại sao hôm nay ngươi vẫn là tiểu quỷ này?" Lừa gạt hắn, nhất định là lừa gạt hắn, Tinh Linh hoàng đau đớn khóc ồ lên.
Thân thể run rẩy trượt xuống mặt đất, dựa lưng vào cửa.
"Tại sao... Ngươi biết... Ngươi biết ta trôi qua thế nào không? Ngươi biết không? Năm đó ngươi phong ấn thân thể của ta, linh hồn của ta tiến vào an nghỉ, nhưng ta không cam tâm... Ta không cam tâm a, không cam tâm, nhớ tới ngươi liền không cam tâm, lần nữa để cho ta tỉnh, nhưng thân thể của ta bị phong ấn, không cách nào nhúc nhích, ta chỉ có thể di chuyển linh hồn, ta tới tìm ngươi, mới phát giác, thần điện đã không còn khí tức của ngươi, mà những con dân của Thần tộc đều không biết, không biết thần tử của bọn họ đã chuyển thế.
Quang, con dân Thần tộc của ngươi, ha ha... Bọn họ không quan tâm ngươi, không quan tâm ngươi.
Chân chính đối tốt với ngươi chỉ có ta, ngươi có hiểu hay không, chỉ có ta, Quang, cho dù chuyển sang kiếp khác, ta cũng muốn tới tìm ngươi, cho nên ta liều mạng đánh sâu vào phong ấn của ngươi.
Sau khi giải khai phong ấn, ta tìm được ngươi, nhưng không biết ngươi thậm chí thành nhi tử của Ám Dạ chi chủ, Quang, sinh mệnh rất buồn cười, ta nghĩ, phụ tử... Các ngươi cả đời này không thể nào, cho nên ta tiến vào thân thể của nữ nhân điên kia, mỗi ngày cười nhìn các ngươi.
Nhưng là..." Tinh Linh hoàng khóc càng thêm thương tâm.
Thiên Nguyệt Triệt chỉ yên lặng nghe, không có mở miệng.
"Nhưng các ngươi cư nhiên làm phụ tử mà yêu nhau, Quang, cho dù chuyển thế, ngươi cũng muốn lựa chọn y phải không, không để ý lẽ thường đạo đức muốn cùng y chung một chỗ phải không? Ha ha... Con rắn kia... Con rắn kia thậm chí không cắn chết ngươi, thật là con rắn ngu ngốc.
Nhưng kẻ ngốc chân chính là ta, ta không bỏ được a, ngươi là Quang chuyển thế, cho nên ta chọn con rắn ngốc nhất muốn tới cắn ngươi, ta nghĩ, như vậy, như vậy ngươi sẽ chú ý ta, nhân tộc luôn quan tâm đến tình thân, không phải sao?
Ta sống nhờ trên người phụ nhân kia, là mẫu thân trên danh nghĩa của ngươi, ngươi nhất định sẽ theo đầu mối tới tìm ta, nhưng ngươi không có, ngươi thậm chí không có.
Nhìn ngươi ngày ngày cười đùa với nam nhân kia, ta không cam tâm a, tại sao ngàn vạn năm qua, người thống khổ lại là ta, tại sao bị ngươi quên lãng là ta, nhưng ta nghĩ, không sao, chờ Quang khôi phục trí nhớ, khôi phục trí nhớ, ngươi sẽ nhớ lại ta, cho nên ta từng bước từng bước dẫn dắt ngươi, dẫn dắt ngươi đi tìm ngũ thần tướng chuyển thế, chỉ cần tìm được ngũ thần tướng, giải khai phong ấn của ngươi, như vậy sẽ tốt, như vậy sẽ tốt." Cuối cùng nam nhân ôm đầu phá lên cười, "Nhưng ta quên, cái gọi là khôi phục trí nhớ chỉ là suy nghĩ của ta, có lẽ các ngươi cũng không vui lòng, cho nên ta bắt con tin, tình cảm quả nhiên là thứ dễ đả thương lòng người nhất, có đúng không, ngũ thần tướng của ngươi vì ái nhân của bọn hắn, nhất định sẽ tới, buộc phải lựa chọn, ha ha ..."
"Ngươi hao hết thảy, có từng rõ ràng điều cuối cùng ngươi muốn là cái gì không?" Thiên Nguyệt Triệt đi tới bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, đưa tay gỡ mặt nạ của hắn ra, "Lúc ta không ở, ngươi làm Quang Minh thần tử, học hết thảy thói quen của ta, mệt không?"
Ân?
Tiếng cười của Tinh Linh hoàng dừng lại, kinh ngạc nhìn Thiên Nguyệt Triệt, sau đó nhào vào lòng hắn, lại một lần nữa lên tiếng khóc lớn: "Ta mệt mỏi, ta thật sự mệt mỏi, cho nên ta mới muốn ngươi khôi phục trí nhớ, ta thật sự sống mệt mỏi quá, ngàn vạn năm chấp nhất, làm cho ngươi phải chuyển thế, Quang, ta thật sự mệt mỏi, trái tim mệt mỏi, cũng đả thương ngươi... ."
Tịch mịch trong cuộc sống, hắn không chỉ tức giận, từng việc đã qua luôn tái diễn trong đầu hắn, tâm tịch mịch muốn chết.
"Mệt mỏi, liền buông tay đi." Thiên Nguyệt Triệt nâng đầu đang vùi vào lòng mình, nhẹ tay vỗ về mặt Tinh Linh hoàng, "Ngươi nhìn, chẳng qua là khuôn mặt mà thôi, ngươi muốn chẳng qua là khuôn mặt, ca, từ lúc bắt đầu đến bây giờ người ngươi yêu không phải là ta, mà là chính ngươi."
"Không, ta..."
"Suỵt." Thiên Nguyệt Triệt vươn ngón trỏ đặt lên môi Tinh Linh hoàng, "Ca, ngươi quên, lúc vừa mới bắt đầu, ngươi hỏi ta tại sao linh hồn đã thức tỉnh, cũng không có khuôn mặt giống hệt ngươi, ca, ngươi không hỏi ta có thật sự là Quang không, mà là xem khuôn mặt của ta.
Ca, ngươi tựa như hoàng hậu sinh sống trong ma kính, bị khuôn mặt của mình mê hoặc, không khéo chính là, trên thế giới này còn có một người giống ngươi, cho nên phần mê hoặc này dần dần chuyển dời lên người của ta.
Ca, đây không phải là yêu, là tịch mịch, chúng ta đều là người tịch mịch, bởi vì không có điểm cuối của sinh mệnh mà tịch mịch."
"Ta... Ta... ." Tinh Linh hoàng do dự, mơ hồ, ngàn vạn năm chấp nhất, chỉ bởi vì tịch mịch sao? Ngàn vạn năm chấp nhất, chỉ bởi vì khuôn mặt giống mình như đúc sao?
Không không không, không phải, mình thương hắn, là yêu Quang.
Nhưng, tại sao, hắn không có dũng khí lên tiếng phản bác, mà nguyện ý tin tưởng lời hài tử này, không, hài tử này thật là đáng sợ, thật là đáng sợ.
Tinh Linh hoàng vội vàng rời khỏi lòng Thiên Nguyệt Triệt, hơn nữa cảnh giới nhìn hắn, từng bước từng bước lui về sau.
Đột nhiên, Thiên Nguyệt Triệt cười, Tinh Linh hoàng luôn luôn theo đuổi hoàn mỹ thật ra vẫn chỉ là một hài tử chưa trưởng thành.
"Ca ca, ngươi thực khả ái, vượt qua trình độ ta có thể tưởng tượng." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, đi ra khỏi thần điện.
Quang... Tinh Linh hoàng vươn tay, muốn kéo, chẳng qua là, thanh âm dừng trong cổ họng, không có phát ra, trong đầu liên tục hồi tưởng đến lời Thiên Nguyệt Triệt vừa nói...
"Triệt nhi." Nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt đi ra thần điện, sau đó đóng cửa thật kỹ, Thiên Nguyệt Thần tiến lên, hai mắt tràn ngập lo lắng, "Hắn...?"
Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: "Chỉ là một hài tử không được tự nhiên, hắn, sẽ không có chuyện gì."
Thời điểm Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần tập hợp với nhóm người Liệt La Đặc, bọn họ đã tìm được Địch Trạch, Thiên Nguyệt Thiên Hâm, Da La Phất Lạp một lúc lâu, nhìn ba người hôn mê, chỉ bị thương nhẹ, Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ, thật ra sâu trong nội tâm Tinh Linh hoàng, hắn không nỡ để Quang Minh thần tử bị thương tổn.
Hắn cũng không phải là người vô tình vô tâm, chẳng qua đã từng chấp niệm quá sâu.
Lúc mấy người xoay người chuẩn bị trở về, bóng dáng bạch sắc lại chặn đường đi của họ, mọi người cả kinh, vội vàng tiến lên bảo vệ Thiên Nguyệt Triệt.
Tinh Linh hoàng khiêu mi, khuôn mặt hoàn mỹ thần thái phi dương, ngón trỏ chỉ vào Thiên Nguyệt Triệt: "Bổn hoàng quyết định, ngươi nghe kỹ cho bổn hoàng, cứ coi như ngươi nói đúng, bổn hoàng chấp nhất về Quang, là bởi vì khuôn mặt giống bổn hoàng như đúc, vậy... ." Tinh Linh hoàng dừng lại chốc lát.
Trong đôi mắt trong trẻo hàm chứa ý cười, khiến mọi người một trận sợ hãi: "Thiên, Nguyệt, Triệt." Tinh Linh hoàng nói từng chữ, "Bổn hoàng phát hiện nghe lời của ngươi, bổn hoàng hiểu rõ một đạo lý, đó chính là, bổn hoàng quyết định bắt đầu từ hôm nay muốn theo đuổi ngươi, lần này thì đừng hoài nghi bổn hoàng vì khuôn mặt giống nhau như đúc, Thiên Nguyệt Triệt ngươi có thể tìm không ra lý do cự tuyệt bổn hoàng."
Nói xong, Tinh Linh hoàng đắc ý nhìn Thiên Nguyệt Triệt.
Thiên Nguyệt Triệt một trận mắt hoa, may mắn Thiên Nguyệt Thần nhanh tay ôm lấy hắn, đừng hoài nghi, Thiên Nguyệt Triệt đúng là bất tỉnh, bị Tinh Linh hoàng dọa ngất , bởi vì hắn có thể đoán trước, sau này nhân sinh của mình tuyệt đối trốn không thoát ma chưởng của Tinh Linh hoàng.
Phụ hoàng, con đường hạnh phúc của chúng ta còn dài mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook