Thiên Ma Phi Thăng Truyện
Chapter Chương 200: Hành Hiệp Trượng Nghĩa. (1)

Chương 200: Hành Hiệp Trượng Nghĩa. (1)

Khoảng nửa tháng sau …

- Sư phụ, ta đã liên lạc được với phân đà, nhưng mà …

Âm Vô Tâm bước vào, nét mặt có phần khó xử.

- Sao rồi? 

- Họ muốn … rất nhiều tiền. 

- Chuyện đó ta đã đoán trước được. 

Tuyết Huy gật đầu.

- Vâng, nhưng mà số tiền họ yêu cầu hơi lớn … mỗi tháng một ngàn lượng vàng. 

Nghe vậy, Tuyết Huy nhíu mày.

- Một ngàn lượng? 

Thông qua tỷ lệ quy đổi hiện tại, bốn lượng bạc đổi được một lượng vàng, như vậy một ngàn lượng vàng là một con số khổng lồ.

Hiện tại, chỉ cần hai lượng bạc là một gia đình đã có thể sống sung túc cả tháng.

Với một ngàn lượng vàng mỗi tháng, bọn họ có thể sống dư dả trong hai năm.

- Ta đã tính toán kỹ rồi. Với quy mô hoạt động của bọn chúng, cộng thêm chi phí nguyên liệu, nhân lực … thì chỉ cần năm trăm lượng vàng là cùng. Thế mà bọn họ lại đòi những một ngàn …

Rõ ràng là bọn chúng đang hét giá trên trời. 

Tuyết Huy thầm hiểu rõ điều này.

- Cứ đồng ý với bọn chúng. 

- Hả? 

Âm Vô Tâm ngạc nhiên nhìn Tuyết Huy.

- Chúng ta không còn cách nào khác. Tự mình ra tay sẽ bại lộ thân phận, mà sai người khác đi cũng có nguy cơ gặp rắc rối. Chi bằng bỏ tiền ra thuê những kẻ chuyên nghiệp như bọn chúng, vừa hiệu quả lại dễ bề khống chế. 

Âm Vô Tâm gật đầu. Sư phụ nói không sai. So với việc cài cắm nội gián, chi bằng bỏ tiền ra mua chuộc, như vậy có lợi hơn nhiều.

Hạ Khu Bang là một thế lực ngầm hùng mạnh, không ai biết chính xác quy mô của chúng. Từ những tay cờ bạc bịp bợm, móc túi cho đến gái lầu xanh … tất cả đều có thể là tai mắt của Hạ Khu Bang.

Chính vì vậy, đây là cách thức thu thập thông tin dễ dàng và hiệu quả nhất.

- Tuy nhiên, ngươi phải nói rõ với bọn chúng. Nếu dám cố tình cung cấp thông tin giả, ta sẽ cho người san bằng phân đà. 

- Vâng. Nhưng mà …

Âm Vô Tâm ngập ngừng một lát rồi lên tiếng.

- Sư phụ, vậy… có nên đưa trước cho bọn chúng một ngàn một trăm lượng không? 

- Đưa trước một phần? Việc đó thì không khó, nhưng mà cầm thêm một trăm lượng để làm gì? 

- Ta sẽ bẩm báo sau. 

- Ừm …

Tuyết Huy gật đầu.

Âm Vô Tâm là người hiểu rõ mọi chuyện, nếu hắn đã cần đến số tiền đó thì chắc chắn là có lý do. Tuyết Huy lấy ra một túi vàng từ trong kho đồ đưa cho Âm Vô Tâm. Nhận túi vàng xong, Âm Vô Tâm liền lui ra ngoài.

Bốn ngày sau …

Âm Vô Tâm trở về, cùng lúc đó Tống Hoa cũng vừa làm việc xong.

- Sư phụ, có thư từ tổng đà gửi đến. 

Tống Hoa cung kính dâng lên một phong thư.

Từ ngày Tuyết Huy đến Hàng Châu đã được một tháng.

- Lệnh chủ, ngài có khỏe không? Hiện tại vẫn chưa có động tĩnh gì. Nghe đồn Tứ đệ tử đang gặp phải một số rắc rối … nhưng cụ thể là chuyện gì thì vẫn chưa điều tra ra. 

Tuyết Huy ném lá thư vào lò than, trầm ngâm suy nghĩ.

Sau khi trở thành mật võ, hắn nhận nhiệm vụ phải trừ khử phe cánh đại đệ tử trong vòng một tháng.

Nhưng hiện tại tình hình đã khác.

Chừng nào Côn Ma còn chưa tìm được người thay thế hắn, Côn Ma sẽ chưa thể tiến hành kế hoạch.

Hơn nữa, theo như thông tin mà AI cung cấp, Cứu Chung Minh không gặp Thái Hoàng Các Chủ. Rất có thể kế hoạch đã thay đổi, cuộc gặp mặt sẽ bị trì hoãn thêm một thời gian nữa.

- Sư phụ. 

Giọng Âm Vô Tâm kéo Tuyết Huy trở về thực tại.

- Ừm, chuyện của Hạ Khu Bang thế nào rồi? 

- Ta đã thương lượng thành công, mỗi tháng chỉ cần trả bảy trăm lượng. 

- Ồ? Sao ngươi làm được vậy? 

Tuyết Huy tò mò hỏi.

- Hạ Khu Bang có ba phân đà ở Giang Chiết. Ta đã lấy mạng của một tên đà chủ ra làm tiền cược, sau đó bán đấu giá thông tin trong vòng một tháng cho hai tên còn lại. Bọn chúng sợ hãi, đồng ý hạ giá xuống. 

- Hả …

Tuyết Huy ngẩn người, lúc này hắn mới hiểu ra tác dụng của một trăm lượng kia.

Hắn đã dự đoán trước tình huống xấu nhất là phải trả một trăm lượng để mua mạng tên đà chủ kia.

Cách làm của Âm Vô Tâm tuy mạo hiểm nhưng lại vô cùng hiệu quả.

Chốn giang hồ vốn không có luật pháp, cường giả vi tôn, kẻ mạnh được làm theo ý mình.

Tình cảnh của tên đà chủ kia cũng không ngoại lệ.

Hai tên kia sau khi tận mắt chứng kiến kết cục của đồng bọn, chắc chắn sẽ phải suy nghĩ lại.

Đối với những kẻ sống bằng nghề bán tin tức, không gì đáng sợ bằng việc bị người khác bịt miệng.

- Sư phụ, đây là số tiền mà muội kiếm được trong tháng này. 

Tống Hoa lên tiếng, cung kính dâng lên một túi vàng.

Tổng cộng là hai trăm tám mươi lượng.

Đối với đạo sĩ, đây quả là một con số khổng lồ.

- Làm tốt lắm. 

Tuyết Huy gật đầu khen ngợi.

- Nhưng mà … muội có suy nghĩ thế này, nếu muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa thì phải thay đổi cách thức kinh doanh. 

Tống Hoa ngập ngừng nói.

- Ý muội là? 

- Nên mở rộng quy mô và thu thêm đồ đệ. Muội nghĩ chúng ta có thể kiếm được gấp năm lần hiện tại. 

- Mở rộng quy mô? Thu nhận đồ đệ? 

Tuyết Huy nhướn mày.

- Trước tiên phải tạo ra một không gian thoải mái để thu hút khách hàng. Nhiều người e ngại khi đến những nơi như thế này. Vậy nên muội nghĩ chúng ta cần một nơi rộng rãi, thoáng mát, để khách hàng có thể vừa thưởng trà vừa xem bói. 

- Quả là một ý tưởng tuyệt vời! Tuy hiện tại mọi chuyện đã tiến triển tốt đẹp hơn nhiều, nhưng cái nhìn của người đời đối với đạo sĩ vẫn còn nhiều định kiến. Nếu như biến nơi này thành một nơi thanh lịch, tao nhã, chắc chắn sẽ thu hút được nhiều khách hàng.

- Ý muội là … nếu ta đầu tư cho muội năm mươi lượng…

- Muội đang nói gì vậy? Số tiền này là do muội kiếm được, cứ giữ lấy mà dùng. 

Tuyết Huy đưa trả lại túi vàng cho Tống Hoa.

Tống Hoa ngỡ ngàng nhìn Tuyết Huy, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng nói.

- À, sư phụ, còn một chuyện nữa …

Tống Hoa hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh rồi nói tiếp.

- Mấy hôm trước có một người tự xưng là người Tưởng Long Trai đến đây. Hắn muốn nhờ muội xem cho một quẻ. 

- Tưởng Long Trai là cái gì? 

Âm Vô Tâm chen ngang.

- Là một ổ nhóm tà phái hoành hành ở vùng này. Bọn chúng vô cùng hung ác, tàn bạo. Ta từng chạm trán với chúng vài lần, may mà chạy thoát. 

Nghe Âm Vô Tâm nói ‘chạy thoát’, Tuyết Huy mỉm cười hỏi.

 - Thế lực của bọn chúng như thế nào? 

- Nghe nói bọn chúng khá hùng mạnh, không chỉ ở Hàng Châu mà cả vùng Giang Chiết này nữa. Số lượng thành viên nòng cốt khoảng một trăm tên, đều là những kẻ máu mặt giang hồ. Còn đám lâu la bên dưới nghe đồn lên đến cả ngàn tên. 

Tuyết Huy gật gù.

Chắc là do hắn ít khi ra ngoài nên không biết. Gần đây hắn toàn bế quan trong tiểu điếm, quả thật là có phần lơ là với tình hình bên ngoài.

- Ngươi nói xem … bọn chúng có nhiều tiền không? 

Tuyết Huy trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng.

- …

- Cướp của Chính Phái sẽ bị gọi là Tà Phái, nhưng cướp của Tà Phái thì cho dù có bị bắt cũng chẳng ai lên án. 

Tuyết Huy cười khẩy.

- Sư phụ thật cao kiến! Chúng ta có thể lấy số tiền đó để mở rộng kinh doanh. 

Tống Hoa tán thưởng.

- Bọn chúng là đạo tặc, chắc chắn sẽ có không ít đan dược, bí kíp võ công …

Tuyết Huy liếc nhìn Âm Vô Tâm.

- Còn có cả mỹ nữ nữa …

Âm Vô Tâm bồi đắp thêm một câu.

Cả ba người im lặng nhìn nhau, sau đó đồng thanh lên tiếng.

- Đi thôi! 

- Vâng! 

- Đánh bọn chúng một trận! 

* * *

[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương