Thiên Ma Phi Thăng Truyện
-
Chapter Chương 186: Đêm Trước Ngày Định Đoạt. (2)
Chương 186: Đêm Trước Ngày Định Đoạt. (2)
- …?!
Âm thanh lạnh lẽo bất chợt vang lên bên tai khiến Thạch Tĩnh bàng hoàng. Hắn trợn tròn mắt, hoàn toàn không nhận ra đối phương.
- Ngươi là ai?
Thạch Tĩnh khẽ rên một tiếng, trong lòng dâng lên cảnh giác. Chẳng lẽ đối phương muốn nhân lúc mình sơ hở mà ra tay?
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói chậm rãi vang lên.
- Xem ra là hiểu lầm rồi, chúng ta là cùng một thuyền.
Từ trong bóng tối, nam nhân thong thả bước ra. Hắn ta có đôi mắt sắc bén như chim ưng, nhưng nhìn chung chẳng có gì đặc biệt. Thạch Tĩnh quan sát người vừa xuất hiện, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
- Ngươi ... chính là người mà thiếu gia mới mời về?
- Chính xác.
- Chậc.
Thạch Tĩnh bất giác thè lưỡi.
- Nghe nói thiếu gia gần đây thần trí không được minh mẫn ... Xem ra lời đồn chẳng sai chút nào. Đến cả chuyện trong nhà cũng không phân biệt được ...
Thạch Tĩnh bỗng khó chịu.
Tên này là ai mà nửa đêm vô thanh vô tức xuất hiện, lén lút quan sát hắn luyện võ, còn dám ra vẻ ta đây? Nhớ lại lời thiếu gia nói rằng không mong chờ gì đến cao thủ cuối cùng, Thạch Tĩnh siết chặt nắm tay.
- Tùy ngươi nghĩ gì. Nhưng ta muốn nhờ ngươi một việc.
- …?
- Cho ta mượn thân thể ngươi một ngày. Chỉ một ngày là đủ rồi.
- Ngươi nói gì?
Chính lúc này, Thạch Tĩnh mới cảm nhận được luồng khí âm trầm quanh quẩn người kia. Nội lực trong người hắn lập tức vận hành, chuẩn bị nghênh chiến.
Không để Thạch Tĩnh kịp phản ứng, đối thủ như tia chớp lao đến. Một luồng lực đạo cuồng bạo ập tới, nhanh đến mức Thạch Tĩnh chỉ kịp thốt lên một tiếng kinh hãi.
- Ha!
Đòn tấn công kia chỉ đánh trúng khoảng không trống rỗng.
- Xin lỗi. Nhưng ta không muốn mất nhiều thời gian.
Xoẹt!
Một bàn tay vận lực như tia chớp, lao thẳng về phía gáy hắn. Tầm nhìn Thạch Tĩnh bỗng chốc tối sầm.
‘Hắn ta mạnh thật…’
Đó là ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu Thạch Tĩnh trước khi gục xuống.
Tuyết Huy xuất hiện như một cơn gió, nhẹ nhàng đỡ lấy thân hình Thạch. Ánh mắt sắc lạnh lướt nhanh xung quanh, sau đó biến mất vào màn đêm, không một tiếng động.
Căn phòng dành cho khách với vẻ tuy khiêm nhường ở bên ngoài, nhưng bên trong lại là một không gian sang trọng, với tiểu viện thanh nhã trước nhà. Thu Dạ Tinh bồn chồn đi đi lại lại trong phòng, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
- Giang Nguyên Đài …
Thu Dạ Tinh cắn môi, khi nãy còn cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt Chung Ly Hiên và giờ qua giọng nói run rẩy đã tố cáo sự sợ hãi của hắn. Chung Ly Hiên vẫn điềm nhiên như không, nhưng Thu Dạ Tinh biết rõ trong lòng hắn ta cũng đang lo lắng không kém.
- Hử, hay là ta trốn khỏi đây ...
Thu Dạ Tinh là kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, Giang Nguyên Đài là ngoại lệ duy nhất.
Vì đối phương đường đường là một trong Tam Đại Kiếm Khách, đâu phải hạng người dễ đối phó!
Càng nghĩ đến việc có kẻ còn mạnh hơn cả Giang Nguyên Đài, Thu Dạ Tinh càng cảm thấy tuyệt vọng.
- Chậc ... Coi như số ta đen đủi vậy. Nhưng cứ ngồi chờ thế này thật không cam tâm.
Hắn đã nhận được hậu đãi, nhưng mạng sống của hắn còn đáng giá hơn thế. Phải tìm cách thoát thân!
Thu Dạ Tinh nhớ lại con đường dẫn vào trang viên này, hai cánh cổng lớn và hàng rào kiên cố.
Chỉ cần vượt qua đó, hắn có thể trốn thoát. Số tiền đặt cọc kia xem như cũng đủ để hắn cao chạy xa bay.
Nghĩ vậy, hắn rón rén tiến về phía cửa ...
- Ngươi định chạy trốn?
- Cái gì?
Thu Dạ Tinh giật mình, quay phắt lại. Một kẻ lạ mặt đang đứng đó, ánh mắt như nhìn thấu tâm can hắn.
- Ngươi … tới đây bằng cách nào?
- À, ta đi vào bằng khe hở này.
Người đó bình thản chỉ tay về phía cánh cửa, nơi có một khe hở nhỏ mà Thu Dạ Tinh đã bỏ qua.
- Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?
- Tin hay không tùy ngươi. Đó gọi là "Dịch Cốt", chắc ngươi chưa từng nghe qua đâu nhỉ?
- …
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Thu Dạ Tinh. Hắn bỗng cảm thấy bất an.
Vút!
Hai thanh đoản đao cong vút luôn được giấu kỹ trong người lập tức xuất hiện trong tay Thu Dạ Tinh, sẵn sàng kết liễu đối thủ. Nội lực trong cơ thể hắn vận hành, tỏa ra khí thế bức người.
- Xem ra ta đến hơi sớm rồi ...
- …?!
- Giá như ta biết ngươi định bỏ trốn ... Thôi được, coi như ta chưa thấy gì cả. Chạy đi.
- …
Thu Dạ Tinh nhíu mày. Hắn đang định chuồn êm, tự dưng lại có kẻ xuất hiện, còn tỏ vẻ rộng lượng bảo hắn cứ việc chạy?
- … Xin lỗi, nhưng ta không thích thế. Để lại ngươi, lỡ ngươi nói ta bỏ trốn thì sao? Danh tiếng của ta sẽ mất hết?
Thu Dạ Tinh cũng cảm thấy áy náy khi phải xuống tay với nhân chứng không may mắn.
Nhưng bị kẻ khác chứng kiến cảnh mình chạy trốn còn nhục nhã hơn!
- Thế à! Vậy thì ta rất tiếc.
Âm Vô Tâm ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh.
Và sau đó.
Xoẹt!
Thu Dạ Tinh nhảy vọt lên, thanh đoản đao trong tay sẵn sàng tấn công. Phi đao là tuyệt kỹ của hắn, ở khoảng cách này chưa từng thất bại!
Nhưng.
Bịch!
Ngay khi vừa lao đến, Thu Dạ Tinh đã gục xuống.
Ma Ảnh Đao Pháp, một trong những tuyệt kỹ lừng danh trong Ma Giáo mà Bá Hồn trưởng lão sử dụng. Uy lực của nó khiến đối thủ không kịp trở tay.
Đối phó với chiêu này chỉ có thể phòng thủ, nhưng Thu Dạ Tinh chỉ mãi tấn công, kết quả là bị đánh bại trong tích tắc.
- Nơi này sao toàn kẻ ngốc vậy?
Âm Vô Tâm lắc đầu ngán ngẩm, sau đó vác Thu Dạ Tinh lên vai, thoắt cái biến mất.
- Ngày mai …
Chung Ly Hiên đặt tay lên ngực, thầm chờ đợi bình minh của số phận. Dù thắng hay bại, hắn cũng phải giữ thể diện cho gia tộc.
Nhìn sang phòng Tuyết Huy vẫn còn sáng đèn, hắn không khỏi thở dài.
- Haizz. Nghĩ lại thì ... quyết định của ta là đúng.
Đối thủ là một kiếm khách cực kỳ lợi hại.
Hắn đã kể cho hai người kia nghe về sức mạnh của kẻ đó.
Không, nói ra chỉ khiến họ lo lắng thêm. Thôi thì cứ giữ kín chuyện này vậy.
Nghĩ vậy, Chung Ly Hiên quay về phòng.
Cửa sổ mở hé, mây đen lướt qua ánh trăng.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook