Thiên Ma Phi Thăng Truyện
Chapter Chương 187: Mất Tích. (1)

Chương 187: Mất Tích. (1)

- Bọn họ đâu rồi?

- Bẩm thiếu gia. Thuộc hạ đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy tung tích đâu.

Vừa thức giấc, Chung Ly Hiên đã phải đón nhận tin dữ động trời.

Đám gia nhân được phái đến phòng khách phục vụ bữa sáng bỗng hốt hoảng quay lại báo tin cả hai vị khách đều đã biến mất.

- Những người khác nói gì?

- Dạ thưa, không ai nhìn thấy họ. Có vẻ như họ đã rời khỏi trang viên rồi.

- Cái gì?

Hai người, không phải một!

Hai người đã đồng ý tham gia tỷ thí, lại cùng lúc biến mất không một dấu vết.

Chung Ly Hiên lập tức phái người đi tìm kiếm, nhưng hoàn toàn vô vọng.

Họ đã lục soát khắp nơi, từ trong trang viên đến những khu vực xa xôi hẻo lánh, nhưng vẫn không thu được kết quả gì.

- Chắc chắn là họ đã ra ngoài rồi. Thuộc hạ sẽ tập trung thêm gia nhân tìm kiếm bên ngoài.

- Được, làm phiền ngươi.

Chung Ly Hiên buồn bã gật đầu.

Nếu đã lục tung toàn bộ trang viên mà không thấy nữa thì giờ chỉ còn cách tìm kiếm bên ngoài trang viên.

Sau khi gia nhân rời đi, Chung Ly Hiên ngồi thẫn thờ trong sân, thở dài não nề.

- Chuyện này ... rốt cuộc là sao ...?

Vô số suy nghĩ lướt qua tâm trí Chung Ly Hiên. Thái độ lo lắng của Thạch Tĩnh khi nhắc đến Giang Nguyên Đài, giọng nói bình tĩnh của Thu Dạ Tinh …

Giờ trách móc cũng vô ích. Hắn đã đối xử với họ rất tốt, sao họ lại phụ lòng tin của hắn như vậy?

- Họ ... bỏ trốn ...? Không, Thu Dạ Tinh thì còn có khả năng, nhưng Thạch Tĩnh không phải loại người như vậy …

Chung Ly Hiên tự an ủi bản thân, cố phủ nhận sự thật đang hiển hiện trước mắt.

Có thể Thạch Tĩnh đột nhiên cảm thấy không khỏe, đã đến y quán nào đó gần đây, hoặc lên núi tu luyện chăng?

Nhưng lý trí cho hắn biết, nếu đúng như vậy, một người như Thạch Tĩnh chắc chắn sẽ để lại lời nhắn …

- Giờ ta phải làm sao đây?

Chung Ly Hiên vò đầu bứt tai.

Hôm nay là ngày định mệnh của hắn, hai cao thủ hắn tin tưởng nhất lại biến mất ngay trước trận chiến quan trọng.

Giá như họ nói cho hắn một tiếng ... Giờ thì đã muộn để tìm người khác rồi.

- Sáng sớm ồn ào cái gì thế?

Cạch!

Nghe thấy giọng nói phát ra từ phía sau, Chung Ly Hiên giật mình quay phắt lại. Kẻ hắn không muốn gặp nhất lúc này lại xuất hiện.

- Từ Minh.

Từ Minh bước ra từ phòng của đại phu nhân, mẫu thân hắn.

- Sáng sớm mà gia nhân đã hối hả như vậy ... Có chuyện gì sao?

- Chuyện này không liên quan đến ngươi. Còn ngươi, từ bao giờ lại dám nói chuyện với ta bằng giọng đó?

- Sao thế? Ta sinh ra trước ngươi một tháng đấy, huynh trưởng à. Ngươi muốn ta phải lễ phép với ngươi sao? Mà thôi kệ, hôm nay là ngày tỷ thí rồi nhỉ?

Từ Minh xoa xoa hai tay, vẻ mặt hả hê. Chung Ly Hiên nghiến răng ken két.

‘Tên khốn này.’

Từ Minh chắc chắn đã nghe được tin đồn, cố tình đến đây để châm chọc Chung Ly Hiên.

- Nếu ngươi cần giúp đỡ thì cứ nói ... Ta nghe nói gia nhân đang tìm ai đó?

- … Ngươi đã biết rồi còn hỏi làm gì?

- Ôi chao, thật sao? Có người mất tích à? Ai thế? Chẳng lẽ là hai tên cao thủ mà ngươi mời đến?

- Không có gì, ta chỉ hỏi thôi mà. Hahaha …

Từ Minh cười nhạo, quay người bước đi.

Nhìn theo bóng lưng đầy khiêu khích ấy, Chung Ly Hiên tức đến nỗi muốn lao đến cho hắn ta một trận. Nhưng hắn hiểu, hắn không phải là đối thủ của Từ Minh.

Từ Minh từ nhỏ đã được luyện võ, thực lực vượt trội hơn hắn rất nhiều.

- À phải rồi!

Từ Minh bỗng dừng lại, quay lại nói.

- Ngươi nghe nói gì chưa? Các vị trưởng lão đã mời được người đến làm trọng tài rồi đấy.

- ... Là ai vậy?

- Là người của Nam Cung Thế Gia.

- …

Chung Ly Hiên sững sờ.

Hắn vừa nghe nhầm sao? Nam Cung Thế Gia ở An Huy?

- Đúng vậy, gia tộc lừng lẫy nhất nhì vùng này đấy.

- Sao ... sao có thể ...?

- Dù sao đây cũng là ngày quan trọng, phải có người đủ tầm đến đánh giá chứ. À mà, hy vọng hai tên cao thủ kia sẽ sớm quay trở lại.

- …

Từ Minh cười nhạo đến giây phút cuối cùng, rồi mới chịu rời đi. Chung Ly Hiên chỉ biết đứng đó, cảm thấy bất lực và tức giận.

Hắn không biết võ công, nên chỉ biết cắm cúi học từ sách vở …

Bao nhiêu lời hứa với phụ thân, bao nhiêu nỗ lực trong suốt hai tháng trời, tất cả đổ sông đổ bể chỉ trong chớp mắt.

Chung Ly Hiên bước chân vào Trung Nguyên với bao nhiêu tự tin, giờ chỉ còn lại sự thất vọng xen lẫn tuyệt vọng.

- Mọi chuyện đã kết thúc …

Hắn ta không thể xoay chuyển tình hình được.

Đích thân Nam Cung Thế Gia đã đến làm trọng tài, hắn không còn cớ gì để trốn tránh nữa.

Tựa như tia hy vọng cuối cùng vừa bị dập tắt, thứ duy nhất còn có thể giúp hắn giành lợi thế đã biến mất.

- Hừm.

Nghe thấy tiếng ho nhẹ phía sau, Chung Ly Hiên quay lại. Tiểu đạo sĩ đang đứng đó, nhìn hắn với ánh mắt thăm dò.

- Trông ngươi có vẻ không được tốt lắm. Đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Chuyện là …

Chung Ly Hiên nhìn Tống Hoa do dự một lúc rồi quyết định nói ra sự thật. Hắn kể lại chuyện hai vị cao thủ mất tích từ đầu đến cuối …

* * *

[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương