Edit: Lynn Dyrnes
Không gian này càng trở nên yên tĩnh hơn, Cố Nhai Mộc không có lựa chọn, để cho đối phương hiểu lầm mình hạ lưu, tóm lại vẫn tốt hơn so với khám phá chân tướng.
"...."
Không biết đã qua bao lâu, y lại mở miệng: "Ngược lại là ngươi, mới thật sự ngoài dự liệu của người khác."
Thời gian ảo cảnh nói trắng ra chính là độ khó sau khi lấy cảnh giới của hai người chia đều, cân bằng qua cảnh giới của Đỗ Thánh Lan, không lâu đến mức khiến mình trầm luân.

Xuất hiện loại tình huống này, chứng tỏ thực lực chân thật của Đỗ Thánh Lan bỏ xa Nguyên Anh bình thường một đoạn lớn.
Nói hắn có thể vượt qua một cảnh giới lớn đánh chết đối thủ, giờ phút này Cố Nhai Mộc cũng tin.
Ánh mắt Đỗ Thánh Lan khẽ biến, đột nhiên chuyển đề tài: "Ta cũng không ngờ tới, thứ ngươi muốn nhìn thấy nhất lại là ta quần áo không chỉnh tề khóc lóc cầu xin ngươi."
"...."
"Nghe nói ngọc bích của đạo trường Kim Ô có hơn ngàn năm lịch sử."
"Ha ha ha, không giấu Lý huynh, tròn ba ngàn hai trăm năm."
Bên ngoài truyền đến động tĩnh, giọng nói nói chuyện với nhau đồng thời khiến Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc thở phào nhẹ nhõm.
"Có người đến.

Đi trước đi!"
Cố Nhai Mộc lại xé không gian lần nữa mang theo Đỗ Thánh Lan rời đi.
Bọn họ xuất hiện trên đỉnh núi, mơ hồ có thể nhìn thấy chủ nhân của đạo trường Kim Ô đang dẫn người tiến vào nơi bọn họ rời đi, có lẽ là muốn dẫn khách khứa đi tham quan ngọc bích.
Đỗ Thánh Lan liếc mắt nhìn bàn tay nắm lấy cổ tay mình.

Truyện Teen Hay
Cố Nhai Mộc buông ra, ho nhẹ một tiếng: "Vở kịch độ kiếp ngươi cũng xem xong rồi, nếu còn muốn quan sát lĩnh hội ngọc bích, chờ buổi tối lại tới."
Đỗ Thánh Lan lắc đầu, tỏ vẻ không cần.
"Chạy vài ngày đường, trước tiên đến trấn phụ cận gọi chút thịt linh thú, bổ sung nguyên khí."
Không giống với Đỗ Thánh Lan, Cố Nhai Mộc không tham ăn, nhưng ham rượu, không cự tuyệt đề nghị này.
- --------------------------

Trấn phụ cận đạo trường Kim Ô cực kỳ náo nhiệt.
Giá cả tửu lâu tăng vọt, Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đều là kẻ không thiếu tiền, muốn một gian phòng thượng hạng.
Cố Nhai Mộc vốn còn muốn mời mấy vị nhạc sư tấu nhạc đàn hát, khổ nỗi hôm nay khách khứa nhiều, tửu lâu quá ồn ào náo động, nên đành phải thôi.
Rượu đủ cơm no, lúc hai người sóng vai đi ra ngoài, một thiếu nữ diện mạo ngọt ngào đột nhiên vọt vào, bởi vì đi quá nhanh, suýt nữa đụng phải Đỗ Thánh Lan.
Dáng người thiếu nữ nhẹ nhàng linh hoạt, thời khắc mấu chốt né được thân, tiếp tục xông vào bàn bên trong: "Du sư tỷ, chuyện lớn, chuyện lớn!"
Nữ tử được nàng ta gọi là Du sư tỷ trách cứ: "Hớt ha hớt hải, bao giờ mới có thể thận trọng chút?"
"Chuyện lớn." Thiếu nữ nuốt nước miếng: "Muội vừa mới nhận được phù truyền tin của đại sư huynh, tàng thư các của Đỗ gia bị Đỗ Thánh Lan cướp sạch sành sanh!"
Hôm nay trưởng lão của Đỗ gia, kể cả gia chủ Đỗ Thanh Quang cũng đến đây hộ đạo cho Đỗ Bắc Vọng.

Nhưng cho dù gia chủ và trưởng lão không có ở đó, Đỗ gia có vô số cao thủ, trừ phi là Đại Thừa kỳ, nếu không, muốn đi vào trộm chẳng khác nào chuyện viển vông, Đỗ Thánh Lan lúc trước có thể hỏa thiêu từ đường, là bởi vì còn chưa bị gia tộc xóa tên, có thể tự do ra vào.
Cho nên thực khách của tửu điếm nghe vậy khá không cho là đúng, Du sư tỷ chợt nghiêm mặt: "Còn dám nói hươu nói vượn nữa, trở về sẽ đóng cửa cấm túc muội."
Nhưng mà rất nhanh, chuyện viển vông này đã được chứng thực.
"Hoàn toàn chính xác! Cách đây không lâu đạo trường Kim Ô tận nghĩa chủ nhà, mời một số thế lực tham quan ngọc bích.

Ta và sư phụ cũng ở trong đó," một tên đệ tử trẻ tuổi nghĩ lại còn rùng mình, "Ta tận mắt trông thấy Đỗ Thanh Quang sau khi nhận được một tin nhắn, sắc mặt u ám."
Tin tức càng truyền càng rộng, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, mọi người đã ngầm chấp nhận sự thật Đỗ Thánh Lan trộm cắp tàng thư các, thảo luận xem hắn đã làm được như thế nào.
"Chắc là có mật đạo gì đó."
"Người này tâm cơ cực kỳ thâm trầm, đáng sợ, cũng khó trách không được Đỗ gia ưa thích."
Trong từng câu chữ còn không quên khen ngợi Đỗ Bắc Vọng một phen.
Rõ ràng náo nhiệt vô cùng, Đỗ Thánh Lan lại giống như một người tàng hình đứng ở đầu cầu thang.

Cuối cùng, hắn rảo bước một mạch rời đi, ra khỏi thị trấn nhỏ.
Đương vào buổi chiều, Đỗ Thánh Lan cúi đầu, nắm tay do nắm quá chặt mà các sợi kinh mạch đều có thể thấy rõ ràng.
"Người đời ngu xuẩn, chỉ tin tưởng thứ mà bọn họ nguyện ý tin tưởng, ngươi cần gì phải để ý?" Cố Nhai Mộc lạnh nhạt nói: "Ngàn năm trôi qua, tu sĩ trên đời này vẫn không thèm suy xét quy luật khách quan cơ bản nhất, liều lĩnh phỏng đoán, quả nhiên là gỗ mục không thể điêu khắc."
Đang nói, một con thỏ hoang đột nhiên chạy tới, nó kiệt sức rủ lỗ tai xuống, nhả một cái Trữ Vật giới vào lòng bàn tay Đỗ Thánh Lan.
Đỗ Thánh Lan buông bàn tay nắm chặt ra ngồi xổm xuống đón lấy, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.


Hắn sờ sờ lỗ tai thỏ, giải trừ sự khống chế thần trí cho nó, sau đó đứng dậy và nói, "Thành công rồi."
"Cái gì thành công?"
"Đương nhiên là trộm tàng thư các."
"Ngươi nói cái gì?" Cố Nhai Mộc gần như là gằn ra từng chữ một.
Đỗ Thánh Lan nhìn y, nghiêm túc nói: "Ánh mắt quần chúng sáng như tuyết."
Cố Nhai Mộc hầu như đi theo bên cạnh Đỗ Thánh Lan một tấc cũng không rời, có thể khẳng định hắn không có thời gian gây án, liên tưởng đến cuộc đối thoại gần đây của hai người, hỏi: "Tay trong của ngươi ở Đỗ gia?"
Đỗ Thánh Lan gật đầu.
Muốn lấy sạch tàng thư các đi, nội ứng này tất nhiên cũng rất có địa vị ở Đỗ gia, thậm chí là tầng lớp cấp cao của gia tộc.
Cố Nhai Mộc thừa nhận y lần đầu tiên đã đánh giá thấp một tên tiểu bối, vốn dĩ Đỗ Thánh Lan nhắc tới có nội ứng, y chỉ cho rằng là một tên vô danh tiểu tốt.
"Gây ra loại chuyện này, nhất định sẽ có một cuộc thanh trừng lớn," Cố Nhai Mộc như cười như không, "Quân cờ ngầm này của ngươi chỉ sợ cũng không giữ lại được."
"Giữ lại được."
Cố Nhai Mộc tuy rằng chướng mắt những đại gia tộc này, nhưng không thể không thừa nhận khi đối nội bọn họ rất có biện pháp riêng, nghe vậy tương đối có hứng thú nhướng mày: "Tự tin như vậy?"
Đỗ Thánh Lan đang kiểm tra đồ trong nhẫn Trữ Vật giới, không thèm ngẩng đầu lên nói: "Cho dù ta đi tới trước mặt Đỗ Thanh Quang, nói ra nội ứng là ai, ông ta cũng sẽ không tin."
"Là ai?"
Đỗ Thánh Lan: "Ông ta không tin, ngươi cũng sẽ không tin."
Cố Nhai Mộc nguy hiểm hỏi: "Ngươi đánh đồng ta với ông ta?"
Đỗ Thánh Lan thở dài: "Được rồi, là Đỗ Bắc Vọng."
"Ngươi xạo chó."
"...."
Không khí chìm trong im lặng.
Một lát sau, là Cố Nhai Mộc mở miệng trước: "Thật sự là hắn?"
Đỗ Thánh Lan gật đầu: "Cho tới nay, thái độ của gia tộc đối với ta quá mức tàn nhẫn lại quá mức nhân từ."
Chèn ép là thật, cho một con đường sống cũng là thật.
Còn có Đỗ Thanh Quang làm phụ thân ruột, đối với một thiên tài tuyệt thế tàn khốc như thế, từ góc nhìn của Đỗ Bắc Vọng nhìn ra, không phải không có lo lắng, lo lắng bị coi là đá mài đao.
Khi thanh đao mãi mãi không rỉ sét và cùn, đá mài đao cũng sẽ mất đi giá trị.
Đỗ Thánh Lan: "Mấy tháng trước, ta tìm được Đỗ Bắc Vọng, hợp mưu lấy trộm Ngộ Đạo đan.


Ta lấy được chí bảo, hắn cũng có thể thăm dò thái độ của gia tộc, đây là đôi bên cùng có lợi."
Kết quả lần đó, Đỗ Thanh Quang quả nhiên không trực tiếp ra tay đuổi giết.
"Dựa theo ước định lúc ấy, nếu Đỗ gia không xuống tay giết, hắn sẽ giúp ta trộm tàng thư các một lần nữa.

Liên tục hai lần gây ra đại họa ngập trời, cho dù Đỗ Thanh Quang có sắp đặt khác, cũng không bảo vệ được ta."
Có điều sau khi gặp mặt đạo nhân Thiên cơ, lần hành động này đã không còn ý nghĩa.
Đỗ Bắc Vọng không hề biết chuyện, vẫn thực hiện kế hoạch lần này.
Độ kiếp chính là thời cơ tốt nhất, ngày hôm nay tất cả lực chú ý đều ở trên người Đỗ Bắc Vọng, Đỗ Thánh Lan chỉ cần phái người đi lấy đồ trước.
"Thực ra tàng thư các tối hôm qua đã bị trộm."
Cố Nhai Mộc bày ra bộ dạng khinh thường: "Nếu đã muốn trộm, cũng không biết trộm chút đồ quý giá."
"Đỗ Bắc Vọng hiểu rõ tương lai bọn ta có khả năng là đại địch sống chết." Đỗ Thánh Lan thản nhiên nói: "Tàng thư các chính là điểm mấu chốt của hắn."
Bên trong tàng thư các có công pháp Đỗ gia cho tiểu bối trẻ tuổi tu hành, nghiêm cấm truyền ra ngoài, ban đầu hắn dự định lấy đây làm lợi thế khống chế gia tộc, để bọn họ tạm thời không cách nào xuống tay với mình.
Chọc hắn nổi nóng công bố công pháp, căn cơ Đỗ gia cũng sẽ bị tổn thất hai phần.
Phải biết tứ đại gia tộc có thể phát triển đến hôm nay, hoàn toàn bởi vì độc quyền công pháp tu hành nhập môn cao cấp, tu sĩ bình thường ngay từ khi bắt đầu đã không có cách nào đứng trên vạch xuất phát ngang hàng cùng bọn họ.
Những công pháp bí tịch này đối với chính mình đã nguyên anh hậu kỳ mà nói, không giúp ích gì cho việc tu hành, Đỗ Bắc Vọng mới đồng ý ra tay.
Về phần Ngộ Đạo đan, cầm cũng chưa chắc có thể giữ được, sử dụng trước thời hạn cơ bản là việc làm vô bổ đối với Nguyên Anh kỳ.
Lo lắng đối phương phản bội, lúc trước Đỗ Thánh Lan cố ý khống chế một con thỏ hoang đi lấy đồ, bảo đảm không có người theo dõi mới tới lấy đi nhẫn trữ vật.
Bây giờ mục đích đạt được, hắn mở miệng nói: "Chúng ta lại đi dạo một chút trên đường phố, nghe thử chút tin tức, nếu người Đỗ gia đều đã đi rồi, thì trước tiên hoãn lại hai ngày, tránh mặt bọn họ."
Tàng thư các bị trộm, theo lý thì trong cơn giận dữ Đỗ Thanh Quang sẽ trực tiếp chạy về gia tộc, nhưng tâm tư vị kia từ trước đến nay sâu không lường được, Đỗ Thánh Lan có tự phụ đến đâu, cũng không dám nói là hoàn toàn hiểu thấu.
Khoảng thời gian bọn họ rời đi, đường phố càng trở nên náo nhiệt hơn.

Ngọc bích của đạo trường Kim Ô đúng là một thứ tốt, một vài tán tu đang tìm chỗ đặt chân, nghĩ xem làm thế nào có được cơ hội quan sát.
Chuyện độ kiếp khiến Đỗ gia trở thành tiêu điểm của ngày hôm nay, vốn là thời khắc phong quang vô hạn, nhưng lại gặp phải tàng thư các bị trộm, trong lúc nhất thời lập tức trở thành trung tâm bị bàn tán sôi nổi.
Đỗ Thánh Lan bước đi thong thả trên đường phố, nghe được vài người bàn tán về mình, còn có vài kẻ xem náo nhiệt không ngại to chuyện.
"Xem ra người Đỗ gia đã đi rồi."
Nếu không kẻ tọc mạch nào dám trắng trợn lắm mồm như thế.
Âm thanh nghị luận bỗng nhiên giảm xuống, Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn qua, phía trước đi tới vài tên tu sĩ thái độ trịch thượng kiêu căng, trên vỏ kiếm đeo bên hông, đều có một ký hiệu mặt trăng.
"Là đệ tử Trảm Nguyệt sơn."
Trong đó có một người hắn nhìn còn có chút quen mắt, hẳn là trước kia đã từng gặp qua ở đâu đó.
Cố Nhai Mộc thấy Đỗ Thánh Lan mặt không đổi sắc, không có bất kỳ tránh né nào nhìn về phía đệ tử Trảm Nguyệt sơn, chẳng hiểu sao phụ họa một câu: "Đúng là nhân trung long phượng*."

*Nhân trung long phượng: (theo baidu) giải nghĩa là rồng phượng giữa con người, ý nghĩa là người tài giỏi giữa đám đông, anh hùng trong nhân gian.
Đỗ Thánh Lan không có bởi vì nhìn thấy đệ tử Trảm Nguyệt sơn mà giật mình, trái lại bị những lời này làm cho khó hiểu.

Mấy tên đệ tử này hẳn là ở Trảm Nguyệt sơn địa vị không cao, thuộc về đệ tử ngoại môn, do đệ tử nội môn dẫn đội đến đây giữ gìn trật tự.
Đạo trường Kim Ô là thế lực phụ thuộc của Trảm Nguyệt sơn, hiện giờ rất nhiều người tu hành tràn vào, rất có khả năng khơi mào tranh chấp bạo loạn.
Ánh mắt của Cố Nhai Mộc cao đến mức nào, thiên phú của mấy tên đệ tử này đặt ở chỗ bình thường là tuyệt thế thiên kiêu, ở trong mắt y sợ là không đáng nhắc tới.
Tầm mắt Đỗ Thánh Lan vừa động, đột nhiên nghĩ đến khả năng nào đó, ra vẻ cảm thán: "Thật hâm mộ những đệ tử tông môn này, không lo tài nguyên, nào giống chúng ta, muốn lĩnh hội một tấm ngọc bích còn phải tìm cách nhìn sắc mặt người khác."
"Có nhìn nữa thì loại ưu đãi này cũng không tới phiên ngươi." Cố Nhai Mộc nói: "Đi tìm chỗ đặt chân trước đã."
Khách điếm kín người hết chỗ, giá cả lại càng tăng gấp mấy lần.
Bọn họ liên tục đi hai nhà, đều có tu sĩ vì tranh gian phòng ở mà cãi lộn đến mặt đỏ tía tai.
Lúc sắp đi tới nhà thứ ba, Cố Nhai Mộc chậm bước chân lại, nói với Đỗ Thánh Lan còn đang đầy mặt hâm mộ bên cạnh: "Đừng giả vờ nữa."
Đỗ Thánh Lan nói ra suy đoán: "Trúc Mặc vừa rồi có phải cũng ở đây hay không?"
Cố Nhai Mộc gật đầu: "Hắn một mình mở ra một không gian nhỏ, ẩn thân trong đó rất khó bị chú ý."
Bị vây khốn ngàn năm, thực lực của Cố Nhai Mộc tổn hại lớn, vả lại không phải dưới trạng thái nguyên thân, phản ứng cảm quan còn xa mới nhạy bén bằng thân rồng, nhưng bảo vật của y vô số, trong đó sẽ có thứ có thể nhận biết khí tức.
Trúc Mặc thông minh đến đâu, cũng sẽ không nghĩ đến con rồng này căn bản không lo lắng bị người khác ngoài ý muốn đạt được chỗ tốt, trước đây khắp nơi đều có cứ điểm, hơn nữa còn cất giấu nhẫn trữ vật.
"Phàm là khi đệ tử Trảm Nguyệt sơn xuất hiện, ngươi có một tia chần chừ hay né tránh," Cố Nhai Mộc cười lạnh, "Sẽ lập tức bị bắt lại ngay."
Về phần Trúc Mặc vì sao lại xuất hiện, lúc ở trên núi, Đỗ Thánh Lan từng có sự dao động cảm xúc trong nháy mắt ngắn ngủi, không ngờ lại bởi vậy mà dẫn tới đối phương hoài nghi.
Suy nghĩ rõ ràng nguyên nhân và hậu quả, ánh mắt Đỗ Thánh Lan lạnh đi vài phần: "Phong thủy luân chuyển, một ngày nào đó...."
Cố Nhai Mộc không để ở trong lòng, lời này nghe vào trong tai y giống như là lời của trẻ con nổi nóng vậy.
Từ thiên kiêu đến đại năng còn một đoạn đường rất dài phải đi, ít thì trăm năm, nhiều thì hơn ngàn năm.
Trước đó mây đen trên diện rộng tản đi, vẫn còn một chút mây tích còn sót lại, lúc này trên bầu trời đổ xuống mưa nhỏ.

Đỗ Thánh Lan không thi triển bức chắn ngăn nước mưa nhỏ xuống trên người, ngược lại vươn tay, từng giọt mưa phùn như cây kim, đâm vào phần thịt non mềm mại của lòng bàn tay.
Hắn đã quan sát học hỏi từ đầu đến cuối ngọc bích của đạo trường Kim Ô và Đỗ Bắc Vọng độ kiếp, thu hoạch không nhỏ.

Lúc trước vẫn vì chạy trối chết mà mệt mỏi, rồi lại hoang mang với thái độ kỳ dị của Cố Nhai Mộc, chưa đạt được biến đổi về chất.
Giờ phút này, bình cảnh rốt cuộc đã có phần buông lỏng, khí tức xung quanh Đỗ Thánh Lan bắt đầu bạo tăng.
Cố Nhai Mộc hơi giật mình, quát: "Ngươi nhịn lại cho ta!"
Tham khảo sự oanh động khi Đỗ Bắc Vọng độ kiếp, dị tượng thiên địa mà Đỗ Thánh Lan dẫn phát e rằng chỉ có hơn chứ không có kém, lúc này độ kiếp, chỉ sợ sẽ lập tức dẫn người của Trảm Nguyệt sơn tới.
Hết chương 6.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương