Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ
-
5: Cửu Vi Cực
Edit: Lynn Dyrnes
"Mau rút lui!"
Sấm chớp bị ngân thương đánh tan rơi xuống như thiên nữ rải hoa, không ít mỏm núi đã bị ảnh hưởng, chỗ này của Đỗ Thánh Lan cách khá xa, nhưng vẫn có vài đường sét đánh xuống, nện xuống đất tạo ra hố sâu, thực vật xung quanh bị điện giật vừa đen vừa cháy khét.
Hắn không phải chưa từng thấy người ta độ kiếp, chẳng qua những lần đó đều là thiên kiếp bình thường, hoàn toàn khác với kiếp của Đỗ Bắc Vọng.
Bản thân Nguyên Anh khi độ kiếp, cũng xem như có thể khống chế phạm vi, suy cho cùng thực lực có nghịch thiên đến đâu, thì lôi kiếp của Nguyên Anh cũng sẽ không quá mức khủng khiếp.
Đỗ Thánh Lan ngồi xổm người xuống, sờ chỗ đất bị thiêu rụi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cố Nhai Mộc: "Đứng lên, đừng trông như mấy đứa chưa từng trải sự đời."
Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu, nói: "Sét này, ngầu thật!"
Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm hắn mấy giây, cũng cùng ngồi xổm xuống, nhìn xem hắn có phải bị kích thích quá lớn hay không, mà bắt đầu nói nhảm.
Đỗ Thánh Lan truyền âm vào tai: "Trước đây ngươi độ kiếp, so với lôi kiếp hôm nay, như thế nào?"
Cố Nhai Mộc cười nhạo, chỉ hỏi một câu: "Ngươi đã từng thấy lôi kiếp mười vạn dặm chưa?"
Cổ họng Đỗ Thánh Lan động một chút.
Cố Nhai Mộc cứ luôn cảm thấy loại phản ứng theo bản năng này của hắn không phải bởi vì sợ hãi, mà là nuốt nước miếng.
Có điều nhắc tới sự huy hoàng ngày xưa, Cố Nhai Mộc cũng không tiếc lời, xưng hô cũng thay đổi luôn: "Lúc ấy đừng nói đại lục Cửu Xuyên, thậm chí ảnh hưởng đến cả trời sao, khi bản tôn độ kiếp thành công, có mấy ngôi sao băng rơi xuống."
Thấy hắn không nói lời nào, tưởng là bị dọa sợ.
"Bản tôn có lợi hại không?"
"Lôi kiếp quá cường hãn!"
Mím mím môi, Đỗ Thánh Lan vớt vát nói: "Người vượt qua lôi kiếp càng lợi hại hơn."
Lúc này Cố Nhai Mộc mới thu ánh mắt bất hảo lại.
Với bản lĩnh hiện tại, Đỗ Bắc Vọng đã vượt qua sáu tầng thiên kiếp, lại cường thế đánh tan tầng thứ bảy.
Trên bầu trời ầm ầm giáng xuống đạo lôi kiếp tiếp theo, không giống với bảy đạo lôi kiếp trước, đạo lôi kiếp thứ tám này trong sắc tím có hiện sắc đen, cuồng bạo dị thường.
Phần đầu ngân thương của Đỗ Bắc Vọng đã bị bào mòn, hắn gầm nhẹ một tiếng, vận chuyển thần công tu luyện từ nhỏ, dựa vào thân xác để ngăn cản.
Đỗ gia chưa bao giờ keo kiệt trên người hắn, giáp Bích Thủy bên ngoài hóa giải phần nào lôi kiếp, hắn dùng cơ thể đỡ lấy chỉ còn lại bảy phần.
Đỗ Bắc Vọng vẫn duy trì tinh thần quật cường không chùn bước, trong lòng người ngoài dĩ nhiên cũng đã biết, lần độ kiếp này, phỏng chừng là ổn rồi.
Quả nhiên, gắng gượng bị bổ một cái, trên người hắn xuất hiện vết bỏng diện tích lớn, nhưng vẫn chưa làm tổn thương đến căn cơ.
Giờ phút này, người người đều hâm mộ vị quý tử của Đỗ gia danh xứng với thực, Đỗ Bắc Vọng càng tràn đầy sự kiêu hãnh, đứng cao ngất rất có tư thế bễ nghễ liếc nhìn thiên hạ.
Trên mặt của các trưởng lão Đỗ gia thường ngày luôn nghiêm túc xuất hiện nụ cười sáng lạn, nhưng Đỗ Thanh Quang lại khe khẽ thở dài một cái.
Mọi người đều chấn động vì Đỗ Bắc Vọng độ kiếp thành công, hiếm có người chú ý tới phản ứng của Đỗ Thanh Quang.
Đỗ Thánh Lan nhướng mày: "Lão già kia hình như không phải rất hài lòng."
Cố Nhai Mộc: "Cửu vi cực, bát vi thứ*."
*Cửu vi cực, bát vi thứ: nghĩa là chín mới là đỉnh nhất, tám chỉ xếp sau tầm thường.
Đám mây trên bầu trời có một đốm màu đỏ yêu dị, dường như còn có tia chớp dần hình thành, thế mà chốc lát sau, tầng mây bắt đầu tản ra tứ phía, sấm chớp tiêu biến theo, như thể chưa từng xuất hiện.
Cố Nhai Mộc: "Trong đại thế, cứ mấy trăm năm sẽ xuất hiện một vị thiên kiêu độ qua tám tầng lôi kiếp, nhưng mỗi một kỷ nguyên, phỏng chừng cũng chỉ có thể sinh ra một người có thể độ chín tầng lôi kiếp."
Đỗ Thánh Lan phỏng đoán: "Trong kỷ nguyên này, người xuất hiện là ngươi?"
Cố Nhai Mộc gật đầu, nội tâm lại nói mọi sự không có tuyệt đối, giả dụ Đỗ Thánh Lan có cơ hội độ kiếp Hóa Thần, chắc chắn sẽ kéo đến chín tầng lôi kiếp hủy thiên diệt địa.
Đỗ Thánh Lan chăm chú nhìn mây tản ra, cười tủm tỉm nói: "Trước đó hình như ta nhìn thấy giữa tầng mây có một nhúm tia lửa, có điều rất nhanh đã tan biến.
Ngươi thấy sấm chớp đó, có phải giống như đang nói với Đỗ Bắc Vọng, hắn ta không xứng hay không?"
"....."
Trên núi đã chẳng còn bao nhiêu thế lực, hoặc là ôm quyền cách xa, hoặc là tụ tập lại chúc mừng Đỗ Bắc Vọng độ kiếp thành công.
Đây đối với Đỗ gia mà nói là một chuyện may mắn, bất kể thế lực lớn hay nhỏ, phàm là người đến chúc mừng, đều mặt mày tươi cười đón chào.
Đỗ Thánh Lan rũ mắt không nói gì.
Cố Nhai Mộc: "Đỗ Bắc Vọng độ kiếp thành công, xem ra ngươi cảm khái rất nhiều."
Đỗ Thánh Lan không phủ nhận: "Trước đây ta cho rằng cạnh tranh đại đạo, cái dựa vào là thiên phú và nỗ lực, bây giờ xem ra, đại đạo lớn cỡ nào, phải xem tia sét trên đỉnh đầu này."
"....."
Đỗ Thánh Lan sờ cằm: "Bằng không cho dù tư chất tự nhiên của ngươi tốt đến đâu, sét này nó cũng chỉ bổ một đạo, há chẳng phải vẫn lu mờ giữa mọi người rồi?"
Cố Nhai Mộc nghĩ không ra trong đầu hắn suốt ngày đang nghĩ cái gì nữa.
"Lôi kiếp nắm giữ ý chí thiên đạo, nào phải nói một đạo là một đạo?"
Đỗ Thánh Lan: "Nếu thiên đạo để cho hắn phá chín lần, hắn chỉ phá tám lần thì sao? Phạm vi hoạt động có phải lớn một chút không?"
Cố Nhai Mộc không nói hai lời, cưỡng ép Đỗ Thánh Lan dịch chuyển không gian, tiến vào một nơi khác của đạo trường Kim Ô.
Dịch chuyển không gian tuy rằng tiện lợi, nhưng nếu hơi sơ ý chút, sẽ bị lạc trong không gian hoặc bị loạn lưu do khe hở không gian hình thành cắn nuốt, cho nên tuy rằng thuận tiện, nhưng không đến nguy cơ sống chết, tu sĩ rất ít khi dùng.
Đương nhiên, loại thực lực như Đỗ Thanh Quang lại là vấn đề khác, đối phương hôm nay tới đây bằng cách xé rách không gian.
Đối với Cố Nhai Mộc mà nói, việc này càng không có gì khó khăn.
Đỗ Thánh Lan được đưa đến một nơi không thấy mặt trời, lòng bàn tay Cố Nhai Mộc sinh ra một đốm lửa rực cháy, soi sáng ngọc bích cao hơn mười thước phía trước.
"Đây là...."
Cố Nhai Mộc: "Vấn Tâm ngọc bích." Y quay đầu đi: "Có thể giúp đạo tâm của ngươi trong suốt."
Đỗ Thanh Quang có câu không sai, Vấn Tâm ngọc bích là lựa chọn tốt để ngộ đạo.
Lời nói nhảm của Đỗ Thánh Lan trước đó, Cố Nhai Mộc nghe vào trong tai, quy kết là đối phương đã bị kích thích.
Đến cũng đến rồi, Đỗ Thánh Lan lười giải thích.
Vấn Tâm ngọc bích hắn cũng đã sớm có nghe nói, tấm ngọc bích này thần kỳ ở chỗ nó có thể trình hiện ra thứ mà nội tâm một người khao khát nhất, là một lần khảo nghiệm đối với đạo tâm.
Mọi việc đều có lợi có hại, Vấn Tâm ngọc bích mặc dù giúp ích cho việc ngộ đạo, nhưng một khi đắm chìm trong ảo tưởng hư cấu của ngọc bích, ngược lại có khả năng khiến cả đời dừng bước không tiến.
Cố Nhai Mộc với Đỗ Thánh Lan đều là người tương đối tự tin, không hề sợ hãi mà lĩnh hội một mặt ngọc bích.
Đỗ Thánh Lan định quan sát tỉ mỉ ngọc bích một phen, lại bị Cố Nhai Mộc ngăn cản: "Vấn Tâm ngọc bích có thể cùng lĩnh hội, một khi ngươi xảy ra chuyện, ta còn có thể giúp một tay."
"Khảo nghiệm của một tấm ngọc bích cũng không qua nổi, còn nói cái gì mà đại đạo?"
Cố Nhai Mộc kiên trì như thế, biểu hiện ra quá mức để tâm tới an nguy của hắn.
Đỗ Thánh Lan đè xuống sự khó hiểu trong lòng, không cự tuyệt.
Hai người ngồi xếp bằng trước ngọc bích, đại đạo được mở ra trên bề mặt diễn hóa hết sức huyền diệu.
Đỗ Thánh Lan nhập thiền chỉ trong chốc lát, hồn phách giống như thoát khỏi khống chế, bay ra từ trong thân thể, tiến vào một vùng không gian huyền diệu.
"Mở ra rồi! Cấm địa U Lan cuối cùng cũng mở rồi! "
Một loạt âm thanh nổ tung ở bên tai, Đỗ Thánh Lan bất ngờ lấy lại tinh thần, phát hiện chính mình đang theo đông đảo tu sĩ cùng nhau tràn vào cấm địa U Lan.
Hắn có chút chần chừ chìa tay ra, cảm giác được chỗ nào đó không thoải mái (đúng) lắm.
Trong trí nhớ ngay mới đây không lâu, hắn thành công độ qua kiếp Hóa Thần, mà cấm địa U Lan phong bế lạ thường gần mười năm đột nhiên mở ra.
Đạo nhân Thiên cơ từng nói ở cấm địa U Lan có một tia sinh cơ cuối cùng, Đỗ Thánh Lan không dám khinh thường, cẩn thận đi tới.
Đây là lần đầu tiên hắn đi sâu vào cấm địa U Lan, thỉnh thoảng có thể tình cờ gặp được một vài con yêu thú lợi hại.
Ở giữa một sơn động, Đỗ Thánh Lan phát hiện một quả trứng của yêu thú.
Trước khi trứng yêu thú nở ra, thông thường yêu thú đều sẽ coi giữ một tấc cũng không rời.
Đỗ Thánh Lan suy đoán có chuyện quan trọng gì, quan trọng đến mức yêu thú thà rằng bỏ lại trứng yêu thú.
Hắn cẩn thận quan sát bốn phía, cuối cùng ở trên một vách núi đá thoai thoải, phát hiện một con yêu thú lưng tám cánh đang đào một tảng đá.
Cách thật xa, cùng với việc yêu thú đào bới, đã có thể cảm giác được có linh khí dồi dào ùa tới.
Trong bóng tối dường như có một âm thanh nói cho hắn biết, tảng đá kia có thể bổ sung linh khí thiên địa.
Đỗ Thánh Lan kiềm chế kích động trong lòng, đang nghĩ biện pháp làm thế nào cướp đoạt từ trong tay yêu thú, nhưng mà đúng lúc này, phía sau đột nhiên có một đạo khí tức tới gần, hắn chợt né tránh, lại vẫn cứ chậm một bước.
Sau khi bị một ngón tay cách không xuyên thủng ngực, Đỗ Thánh Lan cuối cùng đã thấy rõ người tới.
Hai mắt đối phương thâm thúy, khí chất ôn hòa như thư sinh bình thường, chính là Đỗ Thanh Quang.
"Nên kết thúc rồi." Đỗ Thanh Quang thản nhiên nói: "Đã có tảng đá đó thì ngươi đã vô dụng rồi."
Đỗ Thánh Lan nghe vậy trên mặt không có vẻ bi phẫn đáng lẽ phải có, ngược lại mang theo một tia mờ mịt.
"Ta...."
Ta có phải chết quá qua loa rồi không?
Còn nữa, tại sao Đỗ Thanh Quang phải đánh lén? Ông ta hoàn toàn có thể công khai giết mình mà.
Đỗ Thánh Lan chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, tựa như miệng vết thương không phải ở ngực, mà là đầu.
Hắn cố gắng chống đỡ cơ thể không ngã xuống, bỗng nhiên mắng một câu lão súc sinh.
Đỗ Thanh Quang giơ tay lên muốn vả tới, miệng quát: "Tự tìm chết."
Đỗ Thánh Lan nở nụ cười.
Hắn ngẩng đầu lên, hỏi từng chữ một: "Ngươi là ai?"
Đỗ Thanh Quang thật, tuyệt đối sẽ không vì đôi ba câu mà tức giận.
Đối phương sẽ chỉ bình tĩnh khi mình vừa mới mở miệng, im lặng tiến hành xóa bỏ.
".....!Ta là ai?"
Chính bản thân thật sự, cũng không nên chết đơn giản dễ dàng như vậy.
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu?
Khoảnh khắc một chưởng đó sắp đập vào đỉnh đầu, ánh mắt Đỗ Thánh Lan trong phúc chốc này khôi phục sự tỉnh táo, lẩm bẩm: "Giả, thì ra là giả."
Ngay khi hắn đưa ra phán đoán, thân ảnh Đỗ Thanh Quang mang đến uy thế khủng bố dần dần nhạt đi, bàn tay to trong nháy mắt chạm đến da hóa thành hư vô....Đỗ Thanh Quang biến mất.
Ký ức giả trong đầu bị xóa bỏ triệt để vào khoảnh khắc này, Đỗ Thánh Lan lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Vấn Tâm ngọc bích, quả nhiên thần kỳ."
Biên soạn cốt truyện cũng chú trọng như vậy, hư cấu một tảng đá vá trời, thoạt nhìn còn rất có logic.
Không vội vàng rời khỏi ảo cảnh, hắn nhìn trái nhìn phải, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Cố Nhai Mộc.
Cùng lĩnh hội, thần niệm của đôi bên ở cùng một mảng không gian, ngọc bích sẽ chế tạo ra ảo cảnh khác nhau.
Nhưng độ khó của ảo cảnh sinh ra sau khi chia đều cảnh giới song phương, nói cách khác, người ở cảnh giới cao càng dễ phá giải ảo cảnh.
Ví dụ như đạo trường Kim Ô chỉ có đệ tử kim bào có tư cách lĩnh hội ngọc bích, vì lý do an toàn, mỗi lần đều là theo trưởng lão cùng tiến vào, thời khắc mấu chốt cưỡng chế kéo đệ tử ra.
Đương nhiên, bởi vì bị giảm bớt độ khó, khi cùng lĩnh hội, ngọc bích cơ bản không có ích đối với người cảnh giới cao.
Cố Nhai Mộc đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, Đỗ Thánh Lan bắt đầu hoài nghi đối phương có phải còn chưa phá bỏ ảo cảnh hay không.
Mang theo chút kinh ngạc, hắn tiếp tục đi một mạch về phía trước.
"Quả nhiên...."
Nếu như hai người đều thông qua khảo nghiệm của Vấn Tâm ngọc bích, lúc này ảo cảnh hẳn là sụp đổ toàn bộ, thế mà cảnh vật xung quanh vẫn là cảnh tượng trong cấm địa như cũ.
Thỉnh thoảng có thể trông thấy yêu thú nguy hiểm, những yêu thú này lại như là vốn dĩ không nhìn thấy hắn.
Đỗ Thánh Lan sau khi phá bỏ ảo cảnh giống như là một người ngoài cuộc, lá rụng giẫm dưới chân cũng chưa từng phát ra bất kỳ tiếng động gì.
Cuối cùng, hắn trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Xa xa, lưng Cố Nhai Mộc thẳng tắp giống như một thanh kiếm, dường như trước mặt cho dù là núi đao biển lửa, y cũng không sợ hãi.
Nhưng mà trước mặt y không hề có núi đao biển lửa, chỉ có một người.
Lông mày mỏng mắt đào hoa, làn da trắng trong như ngọc lưu ly....giờ phút này nam tử sắc mặt ửng hồng, lúc thống khổ giãy dụa giống như là một đóa hoa hải đường diễm lệ bị cưỡng ép rút ra khỏi đất, chầm chậm mất đi độ ẩm.
Dung nhan này Đỗ Thánh Lan không thể quen thuộc hơn nữa, chính là bản thân hắn!
"Xin ngươi, đừng mà...."
Cố Nhai Mộc ngồi xổm xuống, giúp nam tử vén mái tóc đen thật tán loạn: "Đừng giãy dụa còn có thể bớt chút thống khổ."
Y kề sát bên tai Đỗ Thánh Lan, lẩm bẩm như ác ma nói nhỏ: "Yên tâm, ta sẽ chiếu cố thân thể của ngươi thật tốt."
Ký ức mà Vấn Tâm ngọc bích đắp nặn cho Cố Nhai Mộc càng lố bịch hơn: cấm địa mở ra, Đỗ Thánh Lan lâm vào ảo cảnh biển dục vọng, chính là thời điểm thần thức buông lỏng thích hợp để đoạt xá.
Cố Nhai Mộc cũng không lãng phí cơ hội tuyệt hảo này, thầm nghĩ vẻ bề ngoài này, đạo thể hoàn mỹ này, từ nay về sau đều sẽ thuộc về y.
Mắt thấy trong đôi mắt quật cường ấy ngấn lệ, Cố Nhai Mộc thế mà lại mềm lòng một chút, trán kề nhau truyền ra một chút ấm áp cuối cùng: "Đừng sợ, không đau như ngươi tưởng tượng đâu."
Chỉ cần đương sự từ bỏ kháng cự, lúc bị đoạt xá cảm giác không đến mức thống khổ lắm.
Từ góc độ của Đỗ Thánh Lan, chứng kiến trọn vẹn hình ảnh Cố Nhai Mộc đang ôm eo mình, lúc hô hấp đan xen vào nhau trong miệng nói không đau đến thế.
Hắn híp híp mắt, quét mắt qua thắt lưng Cố Nhai Mộc, chuẩn bị một kiếm chém đứt.
Kiếm ra khỏi vỏ, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Cố Nhai Mộc dường như phát hiện ra cái gì đó, nhìn nam tử nhu nhược như hoa Thố Ti, ánh mắt chợt lay động, nhíu mày.
Trong trí nhớ, Đỗ Thánh Lan hình như không có nhu nhược như vậy.
Bản năng nhanh hơn lý trí, hai chân Cố Nhai Mộc hóa thành đuôi rồng, trực tiếp hất thật mạnh người sang một bên.
Mắt thấy lưng của nam tử sắp va vào đại thụ, Đỗ Thánh Lan phía sau không chịu nổi cùng một dung mạo toát ra vẻ quyến rũ như thế, giơ tay vung kiếm, cùng với một đạo ngân quang lóe qua, cái cổ mảnh khảnh của nam tử lưu lại một tia máu, trước khi máu bắn tung tóe, nam tử dừng hình ở hình ảnh khuôn mặt ửng hồng, hóa thành một trùm ánh sáng biến mất.
Núi lở đất nứt, lúc này ảo cảnh sụp đổ, thần thức hai người một lần nữa trở lại trong cơ thể, trong bóng tối hứng lấy sự yên tĩnh đáng sợ.
Không biết có phải chột dạ hay không, ngọn lửa ở lòng bàn tay Cố Nhai Mộc vẫn chưa cháy lên chiếu sáng lần nữa.
Trong bóng tối truyền đến tiếng xào xạc áo bào ma sát với mặt đất, hình như là Cố Nhai Mộc thay đổi một chút tư thế ngồi.
"Ta...."
Đỗ Thánh Lan cười khẩy một tiếng, trong tiếng cười chứa sự trào phúng không thèm che đậy, chờ xem y giải thích như thế nào.
Giữa khả năng bại lộ mục đích thật với việc hắt nước bẩn vào chủng tộc, Cố Nhai Mộc trầm mặc một lát, nói: "Không sai, chính là như ngươi nghĩ, tính loài rồng vốn dâm.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook