Thiên Kim Thật Là Một Đại Lão
Chương 3: Đạo Sĩ Chân Chính

Không sai, đúng là Hứa Chiêu đang rất hâm mộ.

Nhiều năm qua Hứa Chiêu vẫn luôn phát triển bằng con đường bạo lực, cô chỉ xem qua bút ký của Hứa Quan Nguyệt, ngay cả các chủng loại về quỷ cô cũng không nhận thức được đầy đủ. Nhìn thấy tên hòa thượng này có rất nhiều thủ đoạn, nhịn không được mà hâm mộ.

Đoán được suy nghĩ trong lòng Hứa Chiêu, Hứa Quan Nguyệt nuốt xuống bánh bao còn dư lại, cũng không quan tâm nói: “Thủ đoạn không ở chỗ nhiều chỉ ở chỗ hữu dụng, những kỹ năng đó của ông ta đều là hoa hòe loè loẹt.”

Hứa Chiêu nhéo nữ quỷ váy xanh ở trong tay, cảm thấy lời nói của sư phụ rất có đạo lý. Hứa Quan Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, may mắn Hứa Chiêu không có tiếp tục hỏi, bằng không chuyện ông ta lười biếng sẽ bị phát hiện, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của ông ta ở trong lòng đồ đệ.

Ban đầu Lục Thiếu Nham cảm thấy rất sợ hãi, nhưng nghe thấy hai thầy trò người nói người đáp, tâm tình của anh ta cũng đã thả lỏng rất nhiều.

Tương phản, dự cảm điềm xấu trong lòng Minh Trần càng ngày càng tăng, trên mõ tản ra ánh sáng đỏ như máu, Minh Trần giả bộ trấn định tự nhiên: “Ta cho các ngươi một cơ hội, hiện tại rời đi, ta sẽ tạm tha cho các ngươi một mạng.”

Lục Thiếu Nham nhìn không ra Minh Trần đang thấp thỏm, anh ta lại bắt đầu lo lắng. Trên người Minh Trần tràn ngập khí chất của cao tăng đắc đạo, bằng không cũng sẽ không được Lục Chí Hoa bỏ ra số tiền lớn để mời đến. Mà hai thầy trò Hứa Chiêu tuy rằng không phải là kẻ lừa đảo, nhưng nhìn qua rất giống nhân vật pháo hôi trong kịch bản của anh ta, bọn họ có thể đối phó được Minh Trần ư?

Cương thi giống như mèo đã xé quan tài thành mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ này dừng ở trên người Lục Chí Hoa đang té xỉu, làm cho Lục Chí Hoa tỉnh dậy. Lục Chí Hoa vừa mới mở mắt liền nhìn thấy bộ dáng cương thi khủng bố của người mẹ già đã qua đời gần trong gang tấc.

Hai mắt của Lục Chí Hoa vừa lật, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Tuy rằng Lục Thiếu Nham cũng sợ cương thi, nhưng rốt cuộc đó cũng là bà nội của mình, so sánh mà nói, anh càng sợ nữ quỷ váy xanh hơn. Nhưng Lục Chí Hoa thì khác, trong lòng ông ta có quỷ, trong khoảnh khắc nhìn thấy cương thi, nỗi sợ hãi đã đạt tới đỉnh điểm.

Bởi vì quá sợ hãi, Lục Chí Hoa đã có thêm động lực, ông ta đứng lên, trốn đến phía sau Hứa Chiêu. Ông ta hoàn toàn quên rằng trước đây đã từng ghét bỏ thân phận kẻ lừa đảo của hai thầy trò Hứa Chiêu.

Trong mắt tối om của cương thi đã chảy ra huyết lệ, đuổi theo bên người Lục Chí Hoa, mắt thấy sắp đụng vào Hứa Chiêu.

Lúc này oán khí của cương thi đang ở đỉnh điểm, Minh Trần đã bắt lấy cơ hội này mà đánh mõ, trợ giúp cương thi cùng nữ quỷ váy xanh tăng lên lực lượng, linh đường bị âm khí bao phủ. Minh Trần liên tục gõ mõ lặp lại lời nói lúc trước: “Chỉ cần các ngươi rời đi, ta sẽ buông tha các ngươi……”

Hứa Chiêu không kiên nhẫn, tuy rằng tên hòa thượng này có thủ đoạn nhiều, nhưng cũng không lợi hại, còn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, có thể sống đến bây giờ chỉ sợ là dựa vào vận khí tốt. Cô duỗi tay vào trong cặp sách ở trên vai, tay dính chu sa, trực tiếp vẽ một phù trừ tà ở trên người nữ quỷ.

Minh Trần đã từng nhìn thấy đạo sĩ sử dụng phù trừ tà, lợi hại chút thì sẽ tạo thành thương tổn cho quỷ, nhưng hiệu quả của phù trừ tà đối với lệ quỷ thì khác, rốt cuộc đây chỉ là phù chú cơ sở, lệ quỷ có cấp bậc như nữ quỷ váy xanh căn bản không sợ phù trừ tà.

Nhưng phù trừ tà mà Hứa Chiêu tùy tay vẽ ở trên người nữ quỷ lại có hiệu quả kinh người, trong nháy mắt nữ quỷ váy xanh đã uể oải.

Động tác đánh mõ của Minh Trần đã ngừng lại, đây là chuyện mà đạo sĩ bình thường có thể làm sao? Trong lòng ông ta chỉ có hai từ —— phát rồ.

Hứa Chiêu trong tưởng tượng của ông ta càng phát rồ, cô không chỉ vẽ phù trừ tà ở trên người nữ quỷ, trong ánh mắt đang khiếp sợ của Minh Trần, cô đã xoa nắn nữ quỷ váy xanh thành một cục, tùy tiện kéo dài, làm nữ quỷ váy xanh trở thành dây thừng để sử dụng, trực tiếp trói lại cương thi đang đuổi theo Lục Chí Hoa. Dây thừng cuốn lấy tay chân của cương thi, Hứa Chiêu dùng một chút lực vỗ cương thi ngã trên mặt đất.



Hứa Chiêu dùng tốc độ rất nhanh để giải quyết mọi chuyện, Hứa Quan Nguyệt ăn xong trái cây ở trên tay, Lục Thiếu Nham lại đưa tới quả quýt. Rõ ràng ông không nhìn thấy những chuyện vừa mới phát sinh, lại giống như đã nhìn thấy tất cả, chậm rì rì nói: “Thủ đoạn không cần nhiều, chỉ cần hữu hiệu. Công kích trên tinh thần vĩnh viễn kém hơn công kích bằng vật lý.”

Hứa Chiêu cũng không còn hâm mộ Minh Trần có thủ đoạn nhiều, trong lòng cô cảm thấy Hứa Quan Nguyệt nói rất đúng, Minh Trần chỉ là một cái giàn hoa.

Mặc kệ những đạo sĩ trước kia bị Minh Trần đánh bại sẽ nghĩ như thế nào về đánh giá “Giàn hoa” của Hứa Chiêu, hai mắt Lục Thiếu Nham tỏa sáng. Sợ hãi ở trong lòng đã sớm bị anh ta ném ra sau đầu, hiện tại anh ta đang hối hận, hối hận chính mình có mắt nhưng không thấy Thái Sơn, nhìn lầm đại sư thành kẻ lừa đảo. Mà tên hòa thượng được bác cả bỏ ra số tiền lớn mời đến lại là vai ác rắp tâm bất lương, nghĩ đến đây anh ta nhìn thoáng qua Lục Chí Hoa đang uể oải nằm trên mặt đất.

Dưới tình huống khẩn cấp Lục Chí Hoa đã tránh ở phía sau Hứa Chiêu, nhưng ông ta đã sớm bị dọa nằm ngã trên mặt đất. Cương thi bị Hứa Chiêu đánh ngã xuống đất vừa lúc ngã vào bên người Lục Chí Hoa, mặt đối mặt cùng ông ta.

Cương thi có chấp niệm rất lớn về Lục Chí Hoa, tuy nó đã bị nữ quỷ váy xanh đã bị chế thành dây thừng cuốn lấy, cũng không ngừng giãy giụa muốn nhào tới chỗ Lục Chí Hoa.

Thân phận của cương thi là mẹ ruột của Lục Chí Hoa, nhưng trong lòng Lục Chí Hoa có quỷ, đã sớm bị dọa vỡ gan, nhìn cương thi gần trong gang tấc, ông ta sợ hãi nói: “Mẹ, đừng tới tìm ta, ta không cố ý đẩy ngươi xuống lầu, ta không cố ý giết ngươi.”

Thanh âm của Lục Chí Hoa quanh quẩn ở trong linh đường, Hứa Chiêu nhíu nhíu mày, Lục Chí Hoa có tướng mạo hung ác, cô đã sớm biết rằng ông ta không phải là người tốt, không nghĩ tới mẹ ông ta chết lại có quan hệ cùng ông ta, Hứa Chiêu càng thêm ghét bỏ Lục Chí Hoa, cô lui ra phía sau vài bước, cách xa Lục Chí Hoa.

Lục Thiếu Nham cùng bà nội có quan hệ rất tốt, bởi vì bà nội qua đời ngoài ý muốn mà thương tâm rất lâu. Đột nhiên từ trong miệng Lục Chí Hoa nghe được cái chết của bà có quan hệ cùng ông ta, anh ta từ trên mặt đất nhảy dựng lên, anh ta lấy tốc độ cực nhanh khác hẳn với ngày thường chạy tới bên người Lục Chí Hoa.

Trong lòng có tức giận, Lục Thiếu Nham cũng không sợ, anh ta nắm chặt cổ áo của Lục Chí Hoa: “Bác cả, thì ra là ngươi đã hại chết bà nội.”

Lục Chí Hoa hốt hoảng, nhưng bị Lục Thiếu Nham bắt lấy, trong lòng ông ta cũng có tức giận: “Ta không phải cố ý, ai kêu bà ta muốn đem tòa nhà sắp bị phá bỏ và di dời này để lại cho ngươi?”

Tòa nhà lớn của Lục gia là tổ truyền, tuy mấy năm nay đã trở nên rách nát, nhưng từ khi nông thôn được khai phá để làm du lịch, miếng đất này đã trở nên rất đáng giá. Cách đây không lâu đã có nhân viên của chính phủ liên hệ với lão phu nhân Lục gia, nói là muốn phá bỏ và di dời tòa nhà lớn của Lục gia.

Số tiền đền bù cho việc phá bỏ và di dời cũng không phải là con số nhỏ, Lục Chí Hoa lập tức tìm tới cửa muốn phân một chén canh, nhưng lão phu nhân của Lục gia lại nói đã sớm phân gia từ mười mấy năm trước, tòa nhà cũng đã để lại cho con trai thứ 2, bà không đồng ý chia tiền phá bỏ và di dời cho Lục Chí Hoa.

Lão phu nhân nói không sai, năm đó phân gia, Lục Chí Hoa con trai lớn nhất của Lục gia đã cầm tất cả tiền bạc cùng ruộng đất trong nhà, chỉ để lại cho đứa con thứ 2 cũng chính là cha của Lục Thiếu Nham tòa nhà rách nát này. Hiện tại hai vợ chồng con thứ 2 đã qua đời, tòa nhà tự nhiên là thuộc về con trai độc nhất của bọn họ là Lục Thiếu Nham.

Năm đó Lục Chí Hoa phân gia là ôm tâm thái chiếm tiện nghi, ai có thể nghĩ đến tòa nhà này còn có thể phá bỏ và di dời? Nghe thấy lão phu nhân không muốn đem tòa nhà này cho ông ta, ông ta đã xảy ra tranh chấp cùng lão phu nhân, đẩy bà té ngã trên mặt đất, bởi vì lão phu nhân đã lớn tuổi, cho nên đã qua đời ngay lúc đó.

Lục Chí Hoa chột dạ, mới bỏ tiền ra làm lễ tang lớn cho lão phu nhân, còn lo lắng lão phu nhân có oán khí, nên tìm tới đại sư, không nghĩ tới lại dẫn sói vào nhà.

Sau khi Lục Thiếu Nham biết được chân tướng, nghĩ đến bà nội luôn đối xử tốt với mình, rốt cuộc nhịn không được mà dùng một quyền nện ở trên mặt Lục Chí Hoa.

Chuyện của Lục gia như một cuộn chỉ rối, Minh Trần ý thức được tình cảnh không ổn, từ trước đến nay ông ta là người rất dứt khoát lại quyết đoán, cũng bất chấp việc không dễ dàng có được cương thi và nữ quỷ váy xanh ở trên mặt đất, ông ta nhét mõ vào trong quần áo, xoay người bỏ chạy.

Hứa Chiêu vừa muốn đuổi theo, thì nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Minh Trần đang lui vào trong.



Hứa Chiêu tiến lên một bước, đánh một quyền lên trên người của Minh Trần: “Ngay cả quỷ của mình cũng muốn từ bỏ, thật đáng ghét.”

Sắc mặt của Minh Trần càng trắng, ông ta ngã xuống đất không đứng dậy nổi, trong lòng cảm thấy mình thật vô tội, ai chạy trốn còn quan tâm tới lệ quỷ?

Lúc này ở trên linh đường đang có một người đi vào, người đi vào mặc trang phục của đạo sĩ, nhìn qua mới hơn hai mươi tuổi, dáng người cao dài, ngũ quan đoan chính, trên mặt mang cười, bộ dáng ôn hòa.

Nhiều năm qua đây là lần đầu tiên Hứa Chiêu nhìn thấy đồng đạo, nói đến cũng kỳ quái, cô đi theo Hứa Quan Nguyệt đã nhiều năm, chưa bao giờ gặp được đạo sĩ đứng đắn, nhưng thật ra gặp không ít kẻ lừa đảo.

Không chỉ có Hứa Chiêu kinh ngạc, sau khi Dương Sĩ Kỳ đi vào cũng rất kinh ngạc.

Lúc Dương Sĩ Kỳ đi vào linh đường thì hiện trường đang rất hỗn loạn. Nữ quỷ váy xanh đang bó chặt cương thi có tu vi trăm năm trở lên, mà ở bên cạnh cương thi không ngừng giãy giụa, Lục Thiếu Nham đang cưỡi ở trên người Lục Chí Hoa đánh đấm túi bụi.

Bên cạnh là người mù Hứa Quan Nguyệt lại đang thảnh thơi mà ăn uống. Người duy nhất đáng chú ý đến là Hứa Chiêu đang tò mò mà đánh giá anh ta, như đang đánh giá sự vật gì mới mẻ.

Da đầu của Dương Sĩ Kỳ tê dại, ánh mắt của ah ta có chút dại ra.

Rốt cuộc thì Dương Sĩ Kỳ cũng là người đã trải qua trường hợp lớn, anh ta rất nhanh đã trấn định lại, làm lơ Minh Trần đang kinh sợ ở trên mặt đất, nhìn Hứa Chiêu chắp tay: “Gặp qua đạo hữu.” Tuy rằng hỗn loạn, nhưng Dương Sĩ Kỳ cũng có thể đoán ra Minh Trần là do Hứa Chiêu chế phục.

Lần đầu tiên Hứa Chiêu nhìn thấy cách chào hỏi vấn an như thế này, cô học ra dáng ra hình mà hoàn lễ lại, Hứa Chiêu nhìn thoáng qua Hứa Quan Nguyệt đang tùy tâm sở dục, nhận rõ thân phận của mình. Bọn họ là đạo sĩ ở nông thôn, khó trách mỗi lần đi ra ngoài bọn họ đều bị người ta hiểu lầm là kẻ lừa đảo.

Mà đạo sĩ ở nông thôn Hứa Quan Nguyệt còn đang cảm khái quả quýt này thật ngọt.

Dương Sĩ Kỳ giới thiệu đơn giản về lai lịch của mình: “Ta là Dương Sĩ Kỳ đệ tử của Chính Nhất Phái, nhìn thấy chỗ này có âm khí tận trời, liền tới tìm tòi, không nghĩ tới lại gặp được tà tu Minh Trần. Minh Trần dựa vào nữ quỷ váy xanh ở trong tay mà làm chuyện ác đã lâu, ít nhiều nhờ có đạo hữu ra tay tương trợ chế phục ông ta.”

Thời điểm Dương Sĩ Kỳ nói đến Chính Nhất Phái, động tác của Hứa Quan Nguyệt đã dừng một chút, nhưng lực chú ý của mọi người không ở trên người ông ta, cũng không ai chú ý tới sự khác thường của ông ta.

Hứa Chiêu nghi hoặc mà nhìn về phía Minh Trần đang nằm trên mặt đất, tên hòa thượng này cùng nữ quỷ váy xanh rất lợi hại sao? Rõ ràng cô chỉ chạm nhẹ là bọn họ đã bị khống chế, Hứa Chiêu nhíu nhíu mày, có chút lo lắng: “Không lẽ ông ta muốn ăn vạ?”

Ánh mắt của Dương Sĩ Kỳ dừng một chút ở trên người nữ quỷ váy xanh đang bị kéo thành một cái dây thừng ở trên mặt đất, rốt cuộc anh ta cũng muốn duy trì tư thái ổn trọng của mình: “Trước đó Minh Trần đã bị thương…… trong chuyện này hẳn là không có âm mưu gì.”

Dương Sĩ Kỳ không có nói, cho dù Minh Trần đã bị thương, cũng không được khinh thường, Hứa Chiêu ở trước mắt anh ta không bình thường.

Dương Sĩ Kỳ suy nghĩ sâu xa, Hứa Chiêu thở ra một hơi nhẹ nhõm, gương mặt trở nên hồng nhuận, trong mắt cũng có ánh sáng: “Không phải ăn vạ là chuyện tốt, chúng ta nghèo như vậy, không có tiền để bồi thường.”

Dương Sĩ Kỳ: “……” Anh cảm thấy không có biện pháp để lý giải lời nói của Hứa Chiêu, một thiên sư đứng đắn sẽ ở ngay lúc này thảo luận về chuyện ăn vạ sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương