Thiên Kim Thật Là Một Đại Lão
-
Chương 2: Tay Không Bắt Quỷ
Rốt cuộc vị hòa thượng này có mục đích gì, Hứa Chiêu cũng không biết. Nhưng nhìn âm khí nồng đậm ở chung quanh cùng với việc quan tài rung động, liền biết người này không có lòng tốt.
Đồng Sơn thôn đứng đầu về du lịch, hiện tại lại là ngày nghỉ lễ, có rất nhiều du khách ở chung quanh, mặc kệ vị hòa thượng này có mục đích gì, Hứa Chiêu sẽ không để chuyện này có chuyển biến xấu.
Bọn họ đã nhận tiền, tuy rằng tiền này là do Hứa Quan Nguyệt lừa gạt được.
Hứa Chiêu tiếp tục dùng chu sa vẽ bùa ở trên quan tài.
Hứa Quan Nguyệt như một người mù bình thường, giống như không có phát hiện được chuyện gì, ông ta bình tĩnh mà ngồi ở chỗ kia. Hứa Quan Nguyệt gỡ kính râm xuống, mở to đôi mắt vô thần, trong miệng lẩm bẩm, ông ta căn bản không dùng tâm để niệm. Hơn nữa Hứa Chiêu lại xinh đẹp, hai người tổ hợp ở bên nhau, hoàn toàn là một đôi thầy trò lừa đảo.
Ở đối diện, hòa thượng Minh Trần không dấu vết mà đánh giá hai thầy trò, nhìn bộ dáng lừa ăn lừa uống của bọn họ, ông ta thu lại sự hoài nghi.
Vừa nãy hẳn là do ảo giác, có khả năng là do thời cơ chưa tới, cho nên dị động mới dừng lại, không phải do hai người này động tay chân. Khó có lúc gặp được một thi thể bị hàm oan mà chết còn phù hợp với công pháp tu luyện của mình, ông ta không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Minh Trần ổn định tâm thần, an tâm niệm kinh.
Tuy đã thuyết phục chính mình chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, nhưng tốc độ niệm kinh của ông ta đã nhanh hơn trước.
Một lần niệm chính là trôi qua mấy tiếng, bởi vì ở trong mắt những người khác hình tượng của bọn họ là của kẻ lừa đảo, cơm của Hứa Chiêu cùng Hứa Quan Nguyệt cũng không có ai nguyện ý quản, vẫn là Lục Thiếu Nham có lòng tốt mang một ít cơm cho bọn họ.
Thời gian rất nhanh đã đến lúc nửa đêm, trong bóng đêm thâm thúy, ánh trăng mang theo màu đỏ quỷ dị, trong linh đường có đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn dừng ở trên quan tài, lại tăng thêm vài phần điềm xấu.
Theo lý thuyết trong thời gian này, quan tài phải có động tĩnh, nhưng hiện giờ lại yên tĩnh một cách khác thường. Là bởi vì lúc trước ông ta bị thương còn chưa có hết, hay là bởi vì ông ta là một hòa thượng lại dùng thủ pháp của đạo sĩ để luyện thi, cho nên có hiệu quả không tốt?
Minh Trần có chút sốt ruột. Bỏ lỡ thời gian này, muốn thi thể dị biến sẽ rất khó.
Ông ta căn bản không đem hai thầy trò Hứa Chiêu cùng Hứa Quan Nguyệt để vào trong mắt, lại không biết ở đối diện, Hứa Chiêu cau mày, lại dùng chu sa vẽ một lá bùa ở trên quan tài, vững vàng chặn lại quan tài.
Hiện tại là nửa đêm, người trong linh đường cũng không nhiều lắm. Chỉ có Lục Chí Hoa cùng Lục Thiếu Nham đang quỳ. Những thân thích khác có người đi ngủ, có người đi ăn khuya .
Tuy Lục Chí Hoa cùng Lục Thiếu Nham chỉ quỳ gối ở trên linh đường, nhưng cũng rất mỏi mệt. Lục Chí Hoa buông đầu xuống ngủ, đầu của Lục Thiếu Nham cũng lắc lư.
Người thanh tỉnh ở trong linh đường chỉ có hai thầy trò Hứa Chiêu cùng với Minh Trần trong lòng đang sốt ruột.
Rốt cuộc thì Minh Trần không chờ nổi nữa, ông ta từ trong lòng móc ra một cái mõ. Cái mõ của ông ta không giống với cái mõ của những hòa thượng khác, cái mõ của ông ta toàn thân đều có màu đỏ, giống như nhiễm một tầng máu.
Minh Trần đánh mõ, linh đường đang quạnh quẽ trong nháy mắt trở nên rét lạnh, từ mùa xuân lập tức chuyển sang mùa đông.
Ở phía sau Minh Trần, xuất hiện một nữ quỷ váy xanh. Nữ quỷ bay lơ lửng ở trên không trung, có máu nhỏ giọt ra từ trong váy xanh của nó.
Đây là một lệ quỷ.
Thật lâu trước kia, Minh Trần cũng chỉ là một vị hòa thượng bình thường, ở trong chùa miếu gõ chung niệm kinh, ngày thường sẽ đi theo sư phụ cùng siêu độ vong hồn. Trong một lần siêu độ lệ quỷ, sư phụ của ông ta đã chết ở trong tay lệ quỷ. Nhưng trước khi sư phụ ông chết đã chế phục được lệ quỷ, sư phụ của ông ta đã lưu lại di ngôn kêu Minh Trần đợi đến lúc lệ quỷ suy yếu thì siêu độ nó.
Minh Trần thật cẩn thận đem hồn phách của lệ quỷ thu vào cái mõ mà sư phụ ông ta lưu lại, ông ta ngoài ý muốn có được một công pháp của tà tu, giúp thu phục lệ quỷ để bản thân sử dụng, tu vi cũng tiến bộ vượt bậc.
Từ nay về sau, Minh Trần đã đi lên một con đường tu luyện khác.
Lão phu nhân của Lục gia vì hàm oan mà qua đời, sinh ở giờ Tý, chết ở giờ Tý, hơn nữa ông ta có một thủ pháp đặc thù, vừa lúc có thể luyện chế thành cương thi.
Cương thi so với lệ quỷ ở trong tay ông ta thì lợi hại hơn nhiều, có lực hấp dẫn rất lớn đối với Minh Trần, vì thế ông ta đã bày ra bố cục làm cho Lục Chí Hoa chủ động tìm tới cửa, giúp ông ta tiếp xúc gần gũi với thi thể.
Ông ta ở lại Lục gia đã được hai ngày, hôm nay là ngày thứ ba, Ông ta cho rằng việc luyện hóa cương thi là chuyện dễ như trở bàn tay, không nghĩ tới ở thời điểm mấu chốt lại xảy ra chút việc ngoài ý muốn.
Minh Trần không biết nguyên nhân ngoài ý muốn là cái gì, thủ pháp luyện chế cương thi được tà tu trịnh trọng ghi tạc thành công pháp, đây là lần đầu tiên ông ta sử dụng. Hiện giờ đã tới thời khắc mấu chốt, ông ta nhất định sẽ không từ bỏ.
Minh Trần cắt đầu ngón tay, tích một giọt máu rơi ở trên mõ, thân hình của lệ quỷ váy xanh ở phía sau lưng ông ta rung chuyển, tay phải của nó giơ lên, liền muốn xốc quan tài. Nếu phương pháp thôi hóa đã không dùng được, vậy thì dùng âm khí của lệ quỷ để kích thích.
Thời điểm lệ quỷ váy xanh muốn xốc cái nắp quan tài lên, thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra, bắt được tay của nữ quỷ váy xanh.
Minh Trần lắp bắp kinh hãi, lúc này mới chú ý tới hai thầy trò của Hứa Chiêu, ban đầu ông ta cho rằng bọn họ đã ngủ thế nhưng hiện tại lại bình tĩnh ngồi ở đối diện.
Người đã bắt lấy cánh tay của lệ quỷ váy xanh chính là Hứa Chiêu.
Chuyện này không có khả năng.
Hai người này không phải là kẻ lừa đảo sao? Tại sao Hứa Chiêu lại nhìn thấy nữ quỷ váy xanh, còn có thể chạm vào nó? Nữ quỷ mới vừa được ông ta thả ra, âm khí thu liễm ở trong cơ thể, người thường sẽ nhìn không thấy cũng tiếp xúc không đến, rốt cuộc chuyện của Hứa Chiêu là như thế nào?
Bên này Hứa Quan Nguyệt lại đang ăn, ông ta ăn bánh bao mà Lục Thiếu Nham đưa cho. Ông ta cắn xuống một ngụm, nửa cái bánh bao đã không còn. Minh Trần nhìn về phía bên này, rõ ràng Hứa Quan Nguyệt chỉ là một người mù, nhưng Minh Trần cảm thấy người này có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ.
Rốt cuộc hai thầy trò này là ai?
Càng làm cho ông ta giật mình chính là, Hứa Chiêu chỉ hơi dùng sức đã bắt được nữ quỷ.
Sư phụ của Minh Trần hao phí toàn bộ sức lực mới khống chế được nữ quỷ này, ở trong tay Hứa Chiêu nữ quỷ giống như một món đồ chơi, có thể tùy ý lôi kéo. Tuy tu vi của sư phụ Minh Trần không phải là đứng đầu, nhưng cũng không quá yếu.
Minh Trần cảm thấy Hứa Chiêu cùng Hứa Quan Nguyệt rất khác thường, ông ta vì kinh ngạc mà đứng lên, tư thế này làm cho ông ta nhìn thấy được phù chú do Hứa Chiêu dùng chu sa vẽ ở trên quan tài.
Tuy ông ta là hòa thượng, nhưng bởi vì đi lên con đường tà đạo, đối với thủ đoạn của đạo sĩ cũng có điều hiểu biết, đặc biệt là thủ đoạn vẽ bùa của đạo sĩ. Ông ta biết lúc đạo sĩ vẽ bùa, đều phải làm một loạt công tác chuẩn bị, đối với lá bùa cùng chu sa thậm chí là bút đều có yêu cầu. Hứa Chiêu tùy tay dùng chu sa vẽ ra bùa chú ở trên quan tài như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta gặp được.
Hứa Quan Nguyệt lại ăn một ngụm bánh bao, tựa hồ chỉ là một người mù chỉ biết ăn.
Minh Trần từ một hòa thượng đứng đắn sa đọa thành tà tu, gặp được đạo sĩ chính phái cũng không chỉ một người, người phát hiện ra thân phận của ông ta cũng không chỉ một người, Ông ta có thể tùy ý nhiều năm như vậy, không chỉ dựa vào nữ quỷ váy xanh, mà ông ta còn dựa vào trực giác nhanh nhạy. Ông ta cắt phá bàn tay, làm máu tươi đọng ở trên mõ.
Phong ấn của nữ quỷ đã bị ông cởi bỏ, âm khí rất mạnh, ngưng tụ thành thật thể, nó há to miệng bay về phía Hứa Chiêu, muốn dùng một ngụm nuốt Hứa Chiêu vào bụng.
Hứa Chiêu không chút hoang mang, một bên làm cái miệng rộng của nữ quỷ khép lại, một bên có chút ghét bỏ: “Quá thối, thành quỷ cũng không thể không chú ý.”
Nữ quỷ váy xanh còn có chút thần trí, biết Hứa Chiêu là đang ghét bỏ nó, nó điên cuồng giãy giụa, nhưng nó đã bị Hứa Chiêu bóp miệng, rất giống một con vịt không ngừng nhảy nhót.
“Còn rất ngốc.” Hứa Chiêu càng ghét bỏ.
Nữ quỷ cảm thấy rất phẫn hận, đánh nhau thì lo đánh nhau, dùng lời nói công kích thân thể của quỷ làm gì, có lễ phép sao?
Sư phụ Hứa Chiêu cũng chưa ý thức được đồ đệ của mình không có lễ phép, ông ta vừa ăn bánh bao vừa đánh giá: “Vừa thối vừa ngốc, có lẽ nó từng bị công kích về tinh thần.”
Nữ quỷ váy xanh giãy giụa càng thêm lợi hại, nó hận a.
Minh Trần cầm mõ đánh vào trên đầu Lục Chí Hoa cùng Lục Thiếu Nham, Lục Chí Hoa cùng Lục Thiếu Nham đang ngủ ngon lành thì bị đánh cho tỉnh lại.
Hai người bọn họ tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng nữ quỷ váy xanh đang tung bay, máu tươi bắn ra bốn phía, tóc dài bao trùm toàn bộ căn phòng. Hai người đàn ông cho dù ngày thường có lá gan lớn, lúc này cũng sợ hãi mà hét lên.
Thanh âm của hai người bọn họ quá lớn, dẫn tới việc Hứa Chiêu quay đầu nhìn lại, trong mắt còn mang theo mê mang.
Rốt cuộc thì Lục Thiếu Nham vẫn còn trẻ tuổi, ánh mắt cũng tốt, rất nhanh đã phát hiện tình huống có chút không ổn……
Chuyện làm anh ta cảm thấy sợ hãi chính là nữ quỷ đang bị Hứa Chiêu nắm ở trong tay? Tiếng thét chói tai của Lục Thiếu Nham phát ra từ trong cổ họng cũng ngừng lại, trong lúc nhất thời anh ta cũng cảm thấy mê mang.
Hứa Chiêu không phải là kẻ lừa đảo sao?
Minh Trần cầm mõ gõ thật mạnh ở trên đầu Lục Chí Hoa đang sợ hãi, làm cho Lục Chí Hoa mất đi ý thức, đứng lên một cách máy móc, đi về phía quan tài.
Vì thi thể trong quan tài, Minh Trần đã chuẩn bị rất lâu, tuy rằng ông ta đã bị Hứa Chiêu làm hỏng chuyện tốt, nhưng để người làm thi thể có oán khí sâu nhất trước khi chết đi khai quan, thì cũng có thể luyện thành cương thi.
Người kia chính là Lục Chí Hoa.
Vẻ mặt của Lục Chí Hoa mê mang, nhưng tốc độ lại rất nhanh, trong chớp mắt đã đi đến trước mặt quan tài. Bùa chú của Hứa Chiêu chỉ nhằm vào thi thể trong quan tài, không phòng bị được người thường. Bởi vì vậy mà Lục Chí Hoa chỉ dùng sức một cách nhẹ nhàng đã có thể xốc quan tài lên.
Ánh trăng ở bên ngoài đã hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu, bên trong linh đường giống như bị cách ly thành một không gian đơn độc. Càng thêm quỷ dị chính là, thi thể trong quan đã ngồi dậy.
Trong quan tài là mẹ của Lục Chí Hoa, cũng là bà nội của Lục Thiếu Nham.
Lục Thiếu Nham cùng bà nội có cảm tình rất tốt, nhưng nhìn thấy bà đã qua đời được mấy ngày nay lại đứng lên từ trong quan tài, anh ta cũng rất khẩn trương, đặc biệt là bà nội của anh ta đã biến thành một bộ dáng khác.
Lão phu nhân mở ra mí mắt, bên trong đã nhìn không thấy tròng mắt của người bình thường, mà là một lỗ trống đen như mực. Thân thể cũng không có hư thối, nhưng lại có một tầng giáp đen rắn chắc. Móng tay bén nhọn, nhẹ nhàng đảo qua chiếc quan tài phải tốn số tiền lớn mới mua được làm quan tài thiếu đi một góc.
Lão phu nhân khom eo nhảy ra từ trong quan tài, rất giống một con mèo đen nhanh nhạy.
Linh đường âm khí dày đặc, nữ quỷ khủng bố, thi thể giống như mèo đen, còn có một hòa thượng không có ý tốt trong tay cầm cái mõ đỏ như máu.
Cả người Lục Thiếu Nham đều đang run rẩy, cảm thấy thế giới quan của anh ta đã bị điên đảo, anh ta là biên kịch, cũng từng viết về đề tài ma quỷ, nhưng trăm triệu không nghĩ tới chính anh ta sẽ gặp được quỷ thật, trong khoảnh khắc này, anh ta như đang ở trong băng thiên tuyết địa.
Anh ta cảm thấy mình sắp chết rồi, không phải chết đột ngột do thức đêm viết kịch bản, mà là chết ở dưới tay của quỷ, lại nói tiếp, hiện tại anh ta còn một bộ kịch bản còn chưa có sửa xong.
Lục Thiếu Nham bi thương, đây là nỗi bi ai của người đi làm công, trước khi chết còn nghĩ đến chuyện hoàn thành công việc.
Lúc anh ta chuẩn bị nhắm mắt lại để chờ chết, thì có một giọng nữ vang lên: “Thủ đoạn của hòa thượng ngươi còn rất nhiều.”
Thanh âm này Lục Thiếu Nham vẫn còn nhớ, là của Hứa Chiêu người mà anh ta rất có hảo cảm.
Thanh âm của Hứa Chiêu không có sợ hãi, mà là…… Hâm mộ?
Đồng Sơn thôn đứng đầu về du lịch, hiện tại lại là ngày nghỉ lễ, có rất nhiều du khách ở chung quanh, mặc kệ vị hòa thượng này có mục đích gì, Hứa Chiêu sẽ không để chuyện này có chuyển biến xấu.
Bọn họ đã nhận tiền, tuy rằng tiền này là do Hứa Quan Nguyệt lừa gạt được.
Hứa Chiêu tiếp tục dùng chu sa vẽ bùa ở trên quan tài.
Hứa Quan Nguyệt như một người mù bình thường, giống như không có phát hiện được chuyện gì, ông ta bình tĩnh mà ngồi ở chỗ kia. Hứa Quan Nguyệt gỡ kính râm xuống, mở to đôi mắt vô thần, trong miệng lẩm bẩm, ông ta căn bản không dùng tâm để niệm. Hơn nữa Hứa Chiêu lại xinh đẹp, hai người tổ hợp ở bên nhau, hoàn toàn là một đôi thầy trò lừa đảo.
Ở đối diện, hòa thượng Minh Trần không dấu vết mà đánh giá hai thầy trò, nhìn bộ dáng lừa ăn lừa uống của bọn họ, ông ta thu lại sự hoài nghi.
Vừa nãy hẳn là do ảo giác, có khả năng là do thời cơ chưa tới, cho nên dị động mới dừng lại, không phải do hai người này động tay chân. Khó có lúc gặp được một thi thể bị hàm oan mà chết còn phù hợp với công pháp tu luyện của mình, ông ta không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Minh Trần ổn định tâm thần, an tâm niệm kinh.
Tuy đã thuyết phục chính mình chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, nhưng tốc độ niệm kinh của ông ta đã nhanh hơn trước.
Một lần niệm chính là trôi qua mấy tiếng, bởi vì ở trong mắt những người khác hình tượng của bọn họ là của kẻ lừa đảo, cơm của Hứa Chiêu cùng Hứa Quan Nguyệt cũng không có ai nguyện ý quản, vẫn là Lục Thiếu Nham có lòng tốt mang một ít cơm cho bọn họ.
Thời gian rất nhanh đã đến lúc nửa đêm, trong bóng đêm thâm thúy, ánh trăng mang theo màu đỏ quỷ dị, trong linh đường có đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn dừng ở trên quan tài, lại tăng thêm vài phần điềm xấu.
Theo lý thuyết trong thời gian này, quan tài phải có động tĩnh, nhưng hiện giờ lại yên tĩnh một cách khác thường. Là bởi vì lúc trước ông ta bị thương còn chưa có hết, hay là bởi vì ông ta là một hòa thượng lại dùng thủ pháp của đạo sĩ để luyện thi, cho nên có hiệu quả không tốt?
Minh Trần có chút sốt ruột. Bỏ lỡ thời gian này, muốn thi thể dị biến sẽ rất khó.
Ông ta căn bản không đem hai thầy trò Hứa Chiêu cùng Hứa Quan Nguyệt để vào trong mắt, lại không biết ở đối diện, Hứa Chiêu cau mày, lại dùng chu sa vẽ một lá bùa ở trên quan tài, vững vàng chặn lại quan tài.
Hiện tại là nửa đêm, người trong linh đường cũng không nhiều lắm. Chỉ có Lục Chí Hoa cùng Lục Thiếu Nham đang quỳ. Những thân thích khác có người đi ngủ, có người đi ăn khuya .
Tuy Lục Chí Hoa cùng Lục Thiếu Nham chỉ quỳ gối ở trên linh đường, nhưng cũng rất mỏi mệt. Lục Chí Hoa buông đầu xuống ngủ, đầu của Lục Thiếu Nham cũng lắc lư.
Người thanh tỉnh ở trong linh đường chỉ có hai thầy trò Hứa Chiêu cùng với Minh Trần trong lòng đang sốt ruột.
Rốt cuộc thì Minh Trần không chờ nổi nữa, ông ta từ trong lòng móc ra một cái mõ. Cái mõ của ông ta không giống với cái mõ của những hòa thượng khác, cái mõ của ông ta toàn thân đều có màu đỏ, giống như nhiễm một tầng máu.
Minh Trần đánh mõ, linh đường đang quạnh quẽ trong nháy mắt trở nên rét lạnh, từ mùa xuân lập tức chuyển sang mùa đông.
Ở phía sau Minh Trần, xuất hiện một nữ quỷ váy xanh. Nữ quỷ bay lơ lửng ở trên không trung, có máu nhỏ giọt ra từ trong váy xanh của nó.
Đây là một lệ quỷ.
Thật lâu trước kia, Minh Trần cũng chỉ là một vị hòa thượng bình thường, ở trong chùa miếu gõ chung niệm kinh, ngày thường sẽ đi theo sư phụ cùng siêu độ vong hồn. Trong một lần siêu độ lệ quỷ, sư phụ của ông ta đã chết ở trong tay lệ quỷ. Nhưng trước khi sư phụ ông chết đã chế phục được lệ quỷ, sư phụ của ông ta đã lưu lại di ngôn kêu Minh Trần đợi đến lúc lệ quỷ suy yếu thì siêu độ nó.
Minh Trần thật cẩn thận đem hồn phách của lệ quỷ thu vào cái mõ mà sư phụ ông ta lưu lại, ông ta ngoài ý muốn có được một công pháp của tà tu, giúp thu phục lệ quỷ để bản thân sử dụng, tu vi cũng tiến bộ vượt bậc.
Từ nay về sau, Minh Trần đã đi lên một con đường tu luyện khác.
Lão phu nhân của Lục gia vì hàm oan mà qua đời, sinh ở giờ Tý, chết ở giờ Tý, hơn nữa ông ta có một thủ pháp đặc thù, vừa lúc có thể luyện chế thành cương thi.
Cương thi so với lệ quỷ ở trong tay ông ta thì lợi hại hơn nhiều, có lực hấp dẫn rất lớn đối với Minh Trần, vì thế ông ta đã bày ra bố cục làm cho Lục Chí Hoa chủ động tìm tới cửa, giúp ông ta tiếp xúc gần gũi với thi thể.
Ông ta ở lại Lục gia đã được hai ngày, hôm nay là ngày thứ ba, Ông ta cho rằng việc luyện hóa cương thi là chuyện dễ như trở bàn tay, không nghĩ tới ở thời điểm mấu chốt lại xảy ra chút việc ngoài ý muốn.
Minh Trần không biết nguyên nhân ngoài ý muốn là cái gì, thủ pháp luyện chế cương thi được tà tu trịnh trọng ghi tạc thành công pháp, đây là lần đầu tiên ông ta sử dụng. Hiện giờ đã tới thời khắc mấu chốt, ông ta nhất định sẽ không từ bỏ.
Minh Trần cắt đầu ngón tay, tích một giọt máu rơi ở trên mõ, thân hình của lệ quỷ váy xanh ở phía sau lưng ông ta rung chuyển, tay phải của nó giơ lên, liền muốn xốc quan tài. Nếu phương pháp thôi hóa đã không dùng được, vậy thì dùng âm khí của lệ quỷ để kích thích.
Thời điểm lệ quỷ váy xanh muốn xốc cái nắp quan tài lên, thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra, bắt được tay của nữ quỷ váy xanh.
Minh Trần lắp bắp kinh hãi, lúc này mới chú ý tới hai thầy trò của Hứa Chiêu, ban đầu ông ta cho rằng bọn họ đã ngủ thế nhưng hiện tại lại bình tĩnh ngồi ở đối diện.
Người đã bắt lấy cánh tay của lệ quỷ váy xanh chính là Hứa Chiêu.
Chuyện này không có khả năng.
Hai người này không phải là kẻ lừa đảo sao? Tại sao Hứa Chiêu lại nhìn thấy nữ quỷ váy xanh, còn có thể chạm vào nó? Nữ quỷ mới vừa được ông ta thả ra, âm khí thu liễm ở trong cơ thể, người thường sẽ nhìn không thấy cũng tiếp xúc không đến, rốt cuộc chuyện của Hứa Chiêu là như thế nào?
Bên này Hứa Quan Nguyệt lại đang ăn, ông ta ăn bánh bao mà Lục Thiếu Nham đưa cho. Ông ta cắn xuống một ngụm, nửa cái bánh bao đã không còn. Minh Trần nhìn về phía bên này, rõ ràng Hứa Quan Nguyệt chỉ là một người mù, nhưng Minh Trần cảm thấy người này có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ.
Rốt cuộc hai thầy trò này là ai?
Càng làm cho ông ta giật mình chính là, Hứa Chiêu chỉ hơi dùng sức đã bắt được nữ quỷ.
Sư phụ của Minh Trần hao phí toàn bộ sức lực mới khống chế được nữ quỷ này, ở trong tay Hứa Chiêu nữ quỷ giống như một món đồ chơi, có thể tùy ý lôi kéo. Tuy tu vi của sư phụ Minh Trần không phải là đứng đầu, nhưng cũng không quá yếu.
Minh Trần cảm thấy Hứa Chiêu cùng Hứa Quan Nguyệt rất khác thường, ông ta vì kinh ngạc mà đứng lên, tư thế này làm cho ông ta nhìn thấy được phù chú do Hứa Chiêu dùng chu sa vẽ ở trên quan tài.
Tuy ông ta là hòa thượng, nhưng bởi vì đi lên con đường tà đạo, đối với thủ đoạn của đạo sĩ cũng có điều hiểu biết, đặc biệt là thủ đoạn vẽ bùa của đạo sĩ. Ông ta biết lúc đạo sĩ vẽ bùa, đều phải làm một loạt công tác chuẩn bị, đối với lá bùa cùng chu sa thậm chí là bút đều có yêu cầu. Hứa Chiêu tùy tay dùng chu sa vẽ ra bùa chú ở trên quan tài như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta gặp được.
Hứa Quan Nguyệt lại ăn một ngụm bánh bao, tựa hồ chỉ là một người mù chỉ biết ăn.
Minh Trần từ một hòa thượng đứng đắn sa đọa thành tà tu, gặp được đạo sĩ chính phái cũng không chỉ một người, người phát hiện ra thân phận của ông ta cũng không chỉ một người, Ông ta có thể tùy ý nhiều năm như vậy, không chỉ dựa vào nữ quỷ váy xanh, mà ông ta còn dựa vào trực giác nhanh nhạy. Ông ta cắt phá bàn tay, làm máu tươi đọng ở trên mõ.
Phong ấn của nữ quỷ đã bị ông cởi bỏ, âm khí rất mạnh, ngưng tụ thành thật thể, nó há to miệng bay về phía Hứa Chiêu, muốn dùng một ngụm nuốt Hứa Chiêu vào bụng.
Hứa Chiêu không chút hoang mang, một bên làm cái miệng rộng của nữ quỷ khép lại, một bên có chút ghét bỏ: “Quá thối, thành quỷ cũng không thể không chú ý.”
Nữ quỷ váy xanh còn có chút thần trí, biết Hứa Chiêu là đang ghét bỏ nó, nó điên cuồng giãy giụa, nhưng nó đã bị Hứa Chiêu bóp miệng, rất giống một con vịt không ngừng nhảy nhót.
“Còn rất ngốc.” Hứa Chiêu càng ghét bỏ.
Nữ quỷ cảm thấy rất phẫn hận, đánh nhau thì lo đánh nhau, dùng lời nói công kích thân thể của quỷ làm gì, có lễ phép sao?
Sư phụ Hứa Chiêu cũng chưa ý thức được đồ đệ của mình không có lễ phép, ông ta vừa ăn bánh bao vừa đánh giá: “Vừa thối vừa ngốc, có lẽ nó từng bị công kích về tinh thần.”
Nữ quỷ váy xanh giãy giụa càng thêm lợi hại, nó hận a.
Minh Trần cầm mõ đánh vào trên đầu Lục Chí Hoa cùng Lục Thiếu Nham, Lục Chí Hoa cùng Lục Thiếu Nham đang ngủ ngon lành thì bị đánh cho tỉnh lại.
Hai người bọn họ tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng nữ quỷ váy xanh đang tung bay, máu tươi bắn ra bốn phía, tóc dài bao trùm toàn bộ căn phòng. Hai người đàn ông cho dù ngày thường có lá gan lớn, lúc này cũng sợ hãi mà hét lên.
Thanh âm của hai người bọn họ quá lớn, dẫn tới việc Hứa Chiêu quay đầu nhìn lại, trong mắt còn mang theo mê mang.
Rốt cuộc thì Lục Thiếu Nham vẫn còn trẻ tuổi, ánh mắt cũng tốt, rất nhanh đã phát hiện tình huống có chút không ổn……
Chuyện làm anh ta cảm thấy sợ hãi chính là nữ quỷ đang bị Hứa Chiêu nắm ở trong tay? Tiếng thét chói tai của Lục Thiếu Nham phát ra từ trong cổ họng cũng ngừng lại, trong lúc nhất thời anh ta cũng cảm thấy mê mang.
Hứa Chiêu không phải là kẻ lừa đảo sao?
Minh Trần cầm mõ gõ thật mạnh ở trên đầu Lục Chí Hoa đang sợ hãi, làm cho Lục Chí Hoa mất đi ý thức, đứng lên một cách máy móc, đi về phía quan tài.
Vì thi thể trong quan tài, Minh Trần đã chuẩn bị rất lâu, tuy rằng ông ta đã bị Hứa Chiêu làm hỏng chuyện tốt, nhưng để người làm thi thể có oán khí sâu nhất trước khi chết đi khai quan, thì cũng có thể luyện thành cương thi.
Người kia chính là Lục Chí Hoa.
Vẻ mặt của Lục Chí Hoa mê mang, nhưng tốc độ lại rất nhanh, trong chớp mắt đã đi đến trước mặt quan tài. Bùa chú của Hứa Chiêu chỉ nhằm vào thi thể trong quan tài, không phòng bị được người thường. Bởi vì vậy mà Lục Chí Hoa chỉ dùng sức một cách nhẹ nhàng đã có thể xốc quan tài lên.
Ánh trăng ở bên ngoài đã hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu, bên trong linh đường giống như bị cách ly thành một không gian đơn độc. Càng thêm quỷ dị chính là, thi thể trong quan đã ngồi dậy.
Trong quan tài là mẹ của Lục Chí Hoa, cũng là bà nội của Lục Thiếu Nham.
Lục Thiếu Nham cùng bà nội có cảm tình rất tốt, nhưng nhìn thấy bà đã qua đời được mấy ngày nay lại đứng lên từ trong quan tài, anh ta cũng rất khẩn trương, đặc biệt là bà nội của anh ta đã biến thành một bộ dáng khác.
Lão phu nhân mở ra mí mắt, bên trong đã nhìn không thấy tròng mắt của người bình thường, mà là một lỗ trống đen như mực. Thân thể cũng không có hư thối, nhưng lại có một tầng giáp đen rắn chắc. Móng tay bén nhọn, nhẹ nhàng đảo qua chiếc quan tài phải tốn số tiền lớn mới mua được làm quan tài thiếu đi một góc.
Lão phu nhân khom eo nhảy ra từ trong quan tài, rất giống một con mèo đen nhanh nhạy.
Linh đường âm khí dày đặc, nữ quỷ khủng bố, thi thể giống như mèo đen, còn có một hòa thượng không có ý tốt trong tay cầm cái mõ đỏ như máu.
Cả người Lục Thiếu Nham đều đang run rẩy, cảm thấy thế giới quan của anh ta đã bị điên đảo, anh ta là biên kịch, cũng từng viết về đề tài ma quỷ, nhưng trăm triệu không nghĩ tới chính anh ta sẽ gặp được quỷ thật, trong khoảnh khắc này, anh ta như đang ở trong băng thiên tuyết địa.
Anh ta cảm thấy mình sắp chết rồi, không phải chết đột ngột do thức đêm viết kịch bản, mà là chết ở dưới tay của quỷ, lại nói tiếp, hiện tại anh ta còn một bộ kịch bản còn chưa có sửa xong.
Lục Thiếu Nham bi thương, đây là nỗi bi ai của người đi làm công, trước khi chết còn nghĩ đến chuyện hoàn thành công việc.
Lúc anh ta chuẩn bị nhắm mắt lại để chờ chết, thì có một giọng nữ vang lên: “Thủ đoạn của hòa thượng ngươi còn rất nhiều.”
Thanh âm này Lục Thiếu Nham vẫn còn nhớ, là của Hứa Chiêu người mà anh ta rất có hảo cảm.
Thanh âm của Hứa Chiêu không có sợ hãi, mà là…… Hâm mộ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook