Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
-
Chương 42: Phá vỡ hậu trường của ngươi
Nghe vậy, đồng tử Tô Quyên co rút lại, lạnh lùng nhìn Đỗ thị, vẻ mặt lạnh như băng.
Không ngờ ác phụ này ngu xuẩn như vậy, đều là người một nhà mà lại không hiểu đại lý nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
Muội muội Tô Mặc của hắn vốn là hòn ngọc quý của Tô gia, từ năm ba tuổi đã có mỹ mạo tuyệt luân, chi tư họa quốc, khuynh thành động lòng người, Tô phụ đương nhiên là phải cẩn thận che giấu mỹ mạo của con bé. Nói tóm lại, Tô Mặc không cần phải làm thị thiếp cho thị vệ gì cả, Đỗ thị này xem thường trên dưới Tô gia cũng không sao, nhưng ngay cả Tô Mặc nàng ta cũng không đặt vào mắt. Giờ khắc này, hắn thậm chí còn có xúc động muốn viết một phong hưu thư, ngón trỏ hắn giật giật, vẫn cố nhịn xuống, dù sao thế lực của Đỗ gia hiện tại hắn không thể tùy tiện đắc tội được. (*hưu thư: Thư bỏ vợ)
Đỗ gia vốn là quý tộc xuống dốc, hiện giờ có vài mối buôn bán ở thủ đô, sau lưng lại có đại môn phái Thanh Vân tông làm chỗ dựa.
Thực lực của Mặc Môn nếu so với Thanh Vân tông mà nói, thật sự là kém xa.
Thân là nam nhi, có khi hắn cũng thầm hận mình vô dụng, không thể chấn hưng lại gia tộc.
Thật đúng như câu “người là dao thớt, ta là thịt cá”, ngay cả một ác phụ cũng có thể khi dễ lên đầu hắn, thật sự là không thể chịu được nữa.
Tô Mặc chỉ nhẹ nhàng cười, lẳng lặng đứng đó, lạnh nhạt mà quyến rũ.
Nàng nhìn lướt qua Đỗ thị, đột nhiên hỏi: “Thế nhân vô tri, không biết nhị tẩu có hiểu được đạo phụ thiếp hay không?”
“Ngươi nói cái gì?” Đỗ thị khó hiểu.
“Ta nói, nhị tẩu quan tâm đến hôn sự của ta mà sao không để ý đến mình đi, ba năm không con, chẳng phải phạm vào thất xuất rồi sao?”
“Ngươi…” Đỗ thị không ngờ đối phương lại châm chọc lại mình, sau lưng nàng có Đỗ gia làm bối cảnh, đương nhiên không sợ bị Tô gia hưu thê. Nộ khí nàng ta nhanh chóng dâng lên, vừa muốn phát tát, nhưng nhìn ánh mắt Tô Mặc lại không cách nào nói ra lời được.
Ánh mắt Tô Mặc rất lạnh lùng, đôi đồng tử đen sâu không thấy đáy, khiến Đỗ thị nhớ đến ánh mắt mà một vài người đẳng cấp cao mới có.
Tô Mặc cong cong khóe miệng, tự nhiên xoay người đi ra ngoài, không hề để ý đến sắc mặt âm trầm của Đỗ thị.
Bước chân Tô Mặc khẽ khàng nhẹ nhàng, nếu đã trọng sinh, nàng sẽ tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ. Chọn ngày không bằng gặp ngày, sau khi trọng sinh nàng cũng không định buông tha cho Đỗ thị này, nữ nhân này kiếp trước đã hại thảm Tô Quyên và nàng.
Tuy mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, nhưng bản tính đối phương vẫn còn đó, đương nhiên phải đề phòng trước khi rắc rối xuất hiện. Đời này nàng sẽ không để người ngoài lợi dụng, càng không để người ngoài ức hiếp bán đứng, tùy ý bài bố.
Tối nay nếu nàng ta đã xung đột với nàng, vậy nàng sẽ hủy diệt hết hậu trường của đối phương, để đối phương vĩnh viễn không lật chuyển được nữa.
Tô Mặc biết Đỗ gia đều có thế lực ở Yến quốc và Tề quốc, nhà ngoại Đỗ thị lại ở đây, còn làm ăn bất chính, cho nên nàng cũng không ngại cho Đỗ gia xem chút lợi hại, đồng thời cũng lập uy trong giới hắc đạo giang hồ, để Đỗ gia trở thành một trong những hòn đá kê chân của Tô gia.
Y phục nàng trắng như nước, gót sen nhẹ bước, dáng người ưu mị, từ từ biến mất trong bóng đêm.
Đỗ thị bị Tô Mặc khinh thường triệt để, nàng cả giận nói: “Nhìn nó xem, đây là cái thái độ gì? Thật không có giáo dưỡng!”
Giọng nàng ta rất lớn, cố ý nói cho nam tử bên cạnh nghe để hủy hoại thanh danh của Tô Mặc.
Tô Quyên nhíu chặt mày, giọng điệu cứng nhắc: “Xuẩn phụ, câm mồm.”
Đỗ thị lần đầu tiên bị Tô Quyên răn dạy, bên cạnh còn có quý nhân, nàng ta biến sắc: “Tô Mặc rõ ràng chỉ là một tiểu tiện nhân bị người từ hôn, phối với thị vệ chẳng lẽ không đúng? Các ngươi quá coi trọng mình rồi. Các ngươi đã đối đãi ta như vậy, ta sẽ về nhà mẹ đẻ, ta sẽ để huynh trưởng Đỗ gia chèn ép chuyện làm ăn của các ngươi, tương lai ta sẽ khiến cho Tô gia các ngươi quỳ tới cầu ta.”
Dứt lời, nàng nhấc váy, chà chà chân, mặt trầm xuống, hùng hổ chạy ra ngoài.
Tô Quyên lắc đầu thở dài: “Hạ công tử, để ngươi chê cười rồi, ta phải đuổi theo chuyết kinh.” (*chuyết kinh: người vợ vụng về, cách gọi vợ khiêm nhường trước mặt người khác thời xưa)
Nhìn trò hề trước mắt, nam tử tóc ngắn híp mắt, cong khóe môi: “Không sao, đi đi.”
Sau khi ba người rời đi, Hạ Phong mới thong thả bước đến bên cạnh Nhiễm công tử, khẽ cười một tiếng, cung kính thi lễ: “Hạ Phong… bái kiến Nhiễm công tử.”
Ngu Nhiễm gật gật đầu, nâng mắt nói: “Trở lại rồi?”
Hạ Phong cười nói: “Ta vừa trở về không lâu, đi trước Hạ gia hai canh giờ. Sau biết được Kim Ngu Đường đang làm thuyền ở đây nên cố ý đến xem, nhưng mà lại nhìn thấy… Khụ… Hiếm khi thấy người để tâm với một nữ nhân như vậy.”
Ngu Nhiễm liếc xéo hắn một cái, đồng tử lóe lên ánh sáng mênh mông, tao nhã mở quạt ra.
Hắn hơi nhếch miệng, ý cười bên môi nhàn nhạt, thản nhiên nói: “Đáng tiếc nữ tử này lại là cây tường vi có gai, cầu mà không được.”
Hạ Phong ngầm oán thầm: Xem ra Tô tiểu thư này cũng có chút thủ đoạn, ngay cả nam nhân như Nhiễm công tử cũng động tình vì nàng. Nhưng phụ nhân Đỗ Thị kia không ngờ lại để tiểu thư Tô gia gả cho thị vệ làm thiếp, chẳng lẽ là châm chọc Nhiễm công tử ngay cả một thị vệ cũng không bằng? Thật đúng là vô cùng hoang đường, bất quá hắn rất hiểu bản tính của Nhiễm công tử, người này tuyệt đối là có thù tất báo.
Sở dĩ hắn quen thuộc Ngu Nhiễm, bởi vì hắn là Hữu hộ pháp của Kim Ngu Đường, có chức vị tương đương với Tả hộ pháp Chu tiên sinh.
Một người theo văn, một người theo võ.
Hạ Phong giật giật khóe miệng, tàn khốc nói: “Nữ nhân đúng là nữ nhân, nếu như muốn, chỉ cần chiếm đoạt là được.”
Ngu Nhiễm khẽ hừ, cười nhạt, tỏ vẻ không đồng ý.
Hạ Phong vừa nói vừa nhìn dấu răng trên môi Ngu Nhiễm, mặc dù không ảnh hưởng gì nhiều nhưng vẫn có chút bắt mắt, trong mắt hắn hiện ý cười nồng đậm: “Công tử, ta cảm thấy nữ nhân không có gì khác biệt. Trên đời này, nam nhân chinh phục thiên hạ, chinh phục nữ nhân, còn nữ nhân chỉ cần nằm trên giường, thay nam nhân chúng ta sinh con dưỡng cái là được.”
Ngu Nhiễm cười nhẹ, trầm giọng đáp: “Ta không thích nữ nhân chỉ biết nằm trên giường”
Hắn cảm thấy nữ nhân như một cuốn sách, mỗi ngày đều có thể đọc được nội dung khác nhau. Nữ nhân cũng như rượu, phải tỉ mỉ thưởng thức mới có thể nếm ra mùi vị tốt đẹp.
Tô Mặc kia chẳng những như thi như họa, như thư như rượu, mà còn cảnh đẹp ý vui, khiến hắn yêu thích không thôi.
Tuy lúc ban đầu là bởi vì liên quan đến Văn Nhân Dịch nên mới chú ý đến nàng. Nhưng dần dần, hắn cảm thấy ánh mắt mình hình như đã quen dừng trên thân thể nàng.
Nữ nhân kia luôn có một loại sức quyến rũ, chậm rãi hấp dẫn hắn.
Nhưng mà, Hạ Phong chớp chớp mắt với hắn, cố ý bóp méo lời hắn nói, miệng không có điểm dừng: “Chậc chậc, Nhiễm công tử quả nhiên là khẩu vị không tầm thường. Còn có thể ở trong thư phòng, ở trên bàn viết, trong vườn lộ thiên, ngồi đu dây lắc lư dưới tàng cây, trong bể ôn tuyền, mỗi một nơi đều… cảm thụ quả nhiên khác biệt mà.”
Nhiễm công tử nghe vậy thì lười biếng duỗi lưng, tay nhẹ nhàng chống cằm, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Sau một lúc lâu, hắn khép quạt lại, thì thầm nói: “Hạ Phong, đi theo vị cô nương kia, bảo hộ nàng chu toàn.”
“Bảo hộ nàng? Nữ nhân đó rất quan trọng sao?” Hạ Phong kinh ngạc nhìn hắn.
“Đương nhiên là quan trọng, nàng là Yêu Cơ của Kim Ngu Đường.”
“Yêu Cơ?” Công tử giờ lại muốn ở cùng đào kép?
Lâm Hải Tề quốc có một phố hoa, ban đêm là lúc náo nhiệt nhất, xung quanh đều là nghê thường và đèn sáng rực rỡ, cảnh đêm phồn hoa, trai thanh gái lịch. Nữ giả nam trang Tô Mặc chân không ngừng bước, đi về phía sâu nhất âm u nhất. (*nghê thường: vũ khúc, điệu múa)
“Nữ nhân kia không ngờ lại một mình đến sòng bạc chợ đêm, quả nhiên là nữ nhân không phải chỉ biết lên giường!” Hạ Phong đi theo phía sau, nhẹ nhàng cười rộ lên.
Ngu Nhiễm mị mắt, nở nụ cười nhàn nhạt, dấu răng trên môi tăng thêm cho hắn ba phần mị hoặc.
Trong sòng bạc của Đỗ gia, mùi rượu trộn lẫn mới mùi mồ hôi nam nhân, xúc xắc phát ra từng tiếng vang nhỏ thâm thúy.
Tên hầu bàn trong sòng bạc lúc này lại gặp một chuyện kỳ quái, tất cả các nam nhân vốn đang hưng trí bừng bừng đánh bạc lại trừng mắt nhìn ra ngoài cửa.
Vì ngoài cửa có một thiếu niên cực đẹp, diện dung hắn ta cao nhã thanh lệ, toàn thân không chỗ nào không đẹp, thậm chí nữ nhân đứng trước mặt hắn cũng phải ảm đạm thất sắc.
Mọi người cơ hồ bị mỹ mạo của hắn làm hoa cả mắt, một thiếu niên tuyệt sắc như vậy, đứng giữa đám nam nhân như sói như hổ đương nhiên là rất nguy hiểm, huống chi còn là một mỹ thiếu niên phong hoa tuyệt đại. Phải biết rằng, nơi này có rất nhiều người yêu thích nam sắc.
Khóe miệng thiếu niên ẩn hiện ý cười, da thịt như tuyết, tao nhã ôn nhu, ánh mắt mê ly, gương mặt nồng đậm vẻ yêu mị.
Không thể không nói, đây là thiếu niên lang đẹp nhất tên hầu bàn nhìn thấy trong đời, mà nam nhân chung quanh dường như cũng bị mỹ mạo của thiếu niên làm kinh sợ rồi.
Bốn phía dần dần an tĩnh lại, bên tai loáng thoáng nghe được tiếng khóc nức nở của nữ nhân, tên hầu bàn biết rõ, sòng bạc đêm chẳng những bài bạc điên cuồng, mà nếu thua tiền còn có thể thế chấp thê tử và nữ nhi. Vận mệnh của những nữ nhân này rất thê thảm, trở thành kỹ nữ ngàn người cưỡi vạn người gối. Đương nhiên nơi này cũng không thiếu vài thiếu niên mỹ mạo bị các bà cô bán đến, cho nên lúc thấy được mỹ thiếu niên này, trong lòng hắn vừa kinh diễm vừa lo lắng.
Nghe thấy tiếng khóc, ánh mắt thiếu niên đảo qua đám nữ áo rách quần manh, điềm đạm đáng yêu trong lồng.
Biểu tình hắn không ngờ lại không có bất kỳ biến hóa gì, cứ như không có tâm đồng tình, không thấy thẹn cũng không thấy sợ hãi.
Không sai, thiếu niên này chính là Tô Mặc, nơi đây là đại bản doanh sòng bạc của Đỗ gia. Một nam nhân cơ bắp đầy người nhanh chóng nhảy ra khỏi bàn đứng trước mặt nàng, tầm mắt nóng bỏng, bỉ ổi nhìn chằm chằm nàng, trong tay còn nắm một cây roi da xương gai. Hắn lè lưỡi liếm liếm roi: “Vị tiểu công tử này, muốn tới chơi bài trong sòng bạc Đỗ gia chúng ta sao?”
Không ngờ ác phụ này ngu xuẩn như vậy, đều là người một nhà mà lại không hiểu đại lý nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
Muội muội Tô Mặc của hắn vốn là hòn ngọc quý của Tô gia, từ năm ba tuổi đã có mỹ mạo tuyệt luân, chi tư họa quốc, khuynh thành động lòng người, Tô phụ đương nhiên là phải cẩn thận che giấu mỹ mạo của con bé. Nói tóm lại, Tô Mặc không cần phải làm thị thiếp cho thị vệ gì cả, Đỗ thị này xem thường trên dưới Tô gia cũng không sao, nhưng ngay cả Tô Mặc nàng ta cũng không đặt vào mắt. Giờ khắc này, hắn thậm chí còn có xúc động muốn viết một phong hưu thư, ngón trỏ hắn giật giật, vẫn cố nhịn xuống, dù sao thế lực của Đỗ gia hiện tại hắn không thể tùy tiện đắc tội được. (*hưu thư: Thư bỏ vợ)
Đỗ gia vốn là quý tộc xuống dốc, hiện giờ có vài mối buôn bán ở thủ đô, sau lưng lại có đại môn phái Thanh Vân tông làm chỗ dựa.
Thực lực của Mặc Môn nếu so với Thanh Vân tông mà nói, thật sự là kém xa.
Thân là nam nhi, có khi hắn cũng thầm hận mình vô dụng, không thể chấn hưng lại gia tộc.
Thật đúng như câu “người là dao thớt, ta là thịt cá”, ngay cả một ác phụ cũng có thể khi dễ lên đầu hắn, thật sự là không thể chịu được nữa.
Tô Mặc chỉ nhẹ nhàng cười, lẳng lặng đứng đó, lạnh nhạt mà quyến rũ.
Nàng nhìn lướt qua Đỗ thị, đột nhiên hỏi: “Thế nhân vô tri, không biết nhị tẩu có hiểu được đạo phụ thiếp hay không?”
“Ngươi nói cái gì?” Đỗ thị khó hiểu.
“Ta nói, nhị tẩu quan tâm đến hôn sự của ta mà sao không để ý đến mình đi, ba năm không con, chẳng phải phạm vào thất xuất rồi sao?”
“Ngươi…” Đỗ thị không ngờ đối phương lại châm chọc lại mình, sau lưng nàng có Đỗ gia làm bối cảnh, đương nhiên không sợ bị Tô gia hưu thê. Nộ khí nàng ta nhanh chóng dâng lên, vừa muốn phát tát, nhưng nhìn ánh mắt Tô Mặc lại không cách nào nói ra lời được.
Ánh mắt Tô Mặc rất lạnh lùng, đôi đồng tử đen sâu không thấy đáy, khiến Đỗ thị nhớ đến ánh mắt mà một vài người đẳng cấp cao mới có.
Tô Mặc cong cong khóe miệng, tự nhiên xoay người đi ra ngoài, không hề để ý đến sắc mặt âm trầm của Đỗ thị.
Bước chân Tô Mặc khẽ khàng nhẹ nhàng, nếu đã trọng sinh, nàng sẽ tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ. Chọn ngày không bằng gặp ngày, sau khi trọng sinh nàng cũng không định buông tha cho Đỗ thị này, nữ nhân này kiếp trước đã hại thảm Tô Quyên và nàng.
Tuy mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, nhưng bản tính đối phương vẫn còn đó, đương nhiên phải đề phòng trước khi rắc rối xuất hiện. Đời này nàng sẽ không để người ngoài lợi dụng, càng không để người ngoài ức hiếp bán đứng, tùy ý bài bố.
Tối nay nếu nàng ta đã xung đột với nàng, vậy nàng sẽ hủy diệt hết hậu trường của đối phương, để đối phương vĩnh viễn không lật chuyển được nữa.
Tô Mặc biết Đỗ gia đều có thế lực ở Yến quốc và Tề quốc, nhà ngoại Đỗ thị lại ở đây, còn làm ăn bất chính, cho nên nàng cũng không ngại cho Đỗ gia xem chút lợi hại, đồng thời cũng lập uy trong giới hắc đạo giang hồ, để Đỗ gia trở thành một trong những hòn đá kê chân của Tô gia.
Y phục nàng trắng như nước, gót sen nhẹ bước, dáng người ưu mị, từ từ biến mất trong bóng đêm.
Đỗ thị bị Tô Mặc khinh thường triệt để, nàng cả giận nói: “Nhìn nó xem, đây là cái thái độ gì? Thật không có giáo dưỡng!”
Giọng nàng ta rất lớn, cố ý nói cho nam tử bên cạnh nghe để hủy hoại thanh danh của Tô Mặc.
Tô Quyên nhíu chặt mày, giọng điệu cứng nhắc: “Xuẩn phụ, câm mồm.”
Đỗ thị lần đầu tiên bị Tô Quyên răn dạy, bên cạnh còn có quý nhân, nàng ta biến sắc: “Tô Mặc rõ ràng chỉ là một tiểu tiện nhân bị người từ hôn, phối với thị vệ chẳng lẽ không đúng? Các ngươi quá coi trọng mình rồi. Các ngươi đã đối đãi ta như vậy, ta sẽ về nhà mẹ đẻ, ta sẽ để huynh trưởng Đỗ gia chèn ép chuyện làm ăn của các ngươi, tương lai ta sẽ khiến cho Tô gia các ngươi quỳ tới cầu ta.”
Dứt lời, nàng nhấc váy, chà chà chân, mặt trầm xuống, hùng hổ chạy ra ngoài.
Tô Quyên lắc đầu thở dài: “Hạ công tử, để ngươi chê cười rồi, ta phải đuổi theo chuyết kinh.” (*chuyết kinh: người vợ vụng về, cách gọi vợ khiêm nhường trước mặt người khác thời xưa)
Nhìn trò hề trước mắt, nam tử tóc ngắn híp mắt, cong khóe môi: “Không sao, đi đi.”
Sau khi ba người rời đi, Hạ Phong mới thong thả bước đến bên cạnh Nhiễm công tử, khẽ cười một tiếng, cung kính thi lễ: “Hạ Phong… bái kiến Nhiễm công tử.”
Ngu Nhiễm gật gật đầu, nâng mắt nói: “Trở lại rồi?”
Hạ Phong cười nói: “Ta vừa trở về không lâu, đi trước Hạ gia hai canh giờ. Sau biết được Kim Ngu Đường đang làm thuyền ở đây nên cố ý đến xem, nhưng mà lại nhìn thấy… Khụ… Hiếm khi thấy người để tâm với một nữ nhân như vậy.”
Ngu Nhiễm liếc xéo hắn một cái, đồng tử lóe lên ánh sáng mênh mông, tao nhã mở quạt ra.
Hắn hơi nhếch miệng, ý cười bên môi nhàn nhạt, thản nhiên nói: “Đáng tiếc nữ tử này lại là cây tường vi có gai, cầu mà không được.”
Hạ Phong ngầm oán thầm: Xem ra Tô tiểu thư này cũng có chút thủ đoạn, ngay cả nam nhân như Nhiễm công tử cũng động tình vì nàng. Nhưng phụ nhân Đỗ Thị kia không ngờ lại để tiểu thư Tô gia gả cho thị vệ làm thiếp, chẳng lẽ là châm chọc Nhiễm công tử ngay cả một thị vệ cũng không bằng? Thật đúng là vô cùng hoang đường, bất quá hắn rất hiểu bản tính của Nhiễm công tử, người này tuyệt đối là có thù tất báo.
Sở dĩ hắn quen thuộc Ngu Nhiễm, bởi vì hắn là Hữu hộ pháp của Kim Ngu Đường, có chức vị tương đương với Tả hộ pháp Chu tiên sinh.
Một người theo văn, một người theo võ.
Hạ Phong giật giật khóe miệng, tàn khốc nói: “Nữ nhân đúng là nữ nhân, nếu như muốn, chỉ cần chiếm đoạt là được.”
Ngu Nhiễm khẽ hừ, cười nhạt, tỏ vẻ không đồng ý.
Hạ Phong vừa nói vừa nhìn dấu răng trên môi Ngu Nhiễm, mặc dù không ảnh hưởng gì nhiều nhưng vẫn có chút bắt mắt, trong mắt hắn hiện ý cười nồng đậm: “Công tử, ta cảm thấy nữ nhân không có gì khác biệt. Trên đời này, nam nhân chinh phục thiên hạ, chinh phục nữ nhân, còn nữ nhân chỉ cần nằm trên giường, thay nam nhân chúng ta sinh con dưỡng cái là được.”
Ngu Nhiễm cười nhẹ, trầm giọng đáp: “Ta không thích nữ nhân chỉ biết nằm trên giường”
Hắn cảm thấy nữ nhân như một cuốn sách, mỗi ngày đều có thể đọc được nội dung khác nhau. Nữ nhân cũng như rượu, phải tỉ mỉ thưởng thức mới có thể nếm ra mùi vị tốt đẹp.
Tô Mặc kia chẳng những như thi như họa, như thư như rượu, mà còn cảnh đẹp ý vui, khiến hắn yêu thích không thôi.
Tuy lúc ban đầu là bởi vì liên quan đến Văn Nhân Dịch nên mới chú ý đến nàng. Nhưng dần dần, hắn cảm thấy ánh mắt mình hình như đã quen dừng trên thân thể nàng.
Nữ nhân kia luôn có một loại sức quyến rũ, chậm rãi hấp dẫn hắn.
Nhưng mà, Hạ Phong chớp chớp mắt với hắn, cố ý bóp méo lời hắn nói, miệng không có điểm dừng: “Chậc chậc, Nhiễm công tử quả nhiên là khẩu vị không tầm thường. Còn có thể ở trong thư phòng, ở trên bàn viết, trong vườn lộ thiên, ngồi đu dây lắc lư dưới tàng cây, trong bể ôn tuyền, mỗi một nơi đều… cảm thụ quả nhiên khác biệt mà.”
Nhiễm công tử nghe vậy thì lười biếng duỗi lưng, tay nhẹ nhàng chống cằm, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Sau một lúc lâu, hắn khép quạt lại, thì thầm nói: “Hạ Phong, đi theo vị cô nương kia, bảo hộ nàng chu toàn.”
“Bảo hộ nàng? Nữ nhân đó rất quan trọng sao?” Hạ Phong kinh ngạc nhìn hắn.
“Đương nhiên là quan trọng, nàng là Yêu Cơ của Kim Ngu Đường.”
“Yêu Cơ?” Công tử giờ lại muốn ở cùng đào kép?
Lâm Hải Tề quốc có một phố hoa, ban đêm là lúc náo nhiệt nhất, xung quanh đều là nghê thường và đèn sáng rực rỡ, cảnh đêm phồn hoa, trai thanh gái lịch. Nữ giả nam trang Tô Mặc chân không ngừng bước, đi về phía sâu nhất âm u nhất. (*nghê thường: vũ khúc, điệu múa)
“Nữ nhân kia không ngờ lại một mình đến sòng bạc chợ đêm, quả nhiên là nữ nhân không phải chỉ biết lên giường!” Hạ Phong đi theo phía sau, nhẹ nhàng cười rộ lên.
Ngu Nhiễm mị mắt, nở nụ cười nhàn nhạt, dấu răng trên môi tăng thêm cho hắn ba phần mị hoặc.
Trong sòng bạc của Đỗ gia, mùi rượu trộn lẫn mới mùi mồ hôi nam nhân, xúc xắc phát ra từng tiếng vang nhỏ thâm thúy.
Tên hầu bàn trong sòng bạc lúc này lại gặp một chuyện kỳ quái, tất cả các nam nhân vốn đang hưng trí bừng bừng đánh bạc lại trừng mắt nhìn ra ngoài cửa.
Vì ngoài cửa có một thiếu niên cực đẹp, diện dung hắn ta cao nhã thanh lệ, toàn thân không chỗ nào không đẹp, thậm chí nữ nhân đứng trước mặt hắn cũng phải ảm đạm thất sắc.
Mọi người cơ hồ bị mỹ mạo của hắn làm hoa cả mắt, một thiếu niên tuyệt sắc như vậy, đứng giữa đám nam nhân như sói như hổ đương nhiên là rất nguy hiểm, huống chi còn là một mỹ thiếu niên phong hoa tuyệt đại. Phải biết rằng, nơi này có rất nhiều người yêu thích nam sắc.
Khóe miệng thiếu niên ẩn hiện ý cười, da thịt như tuyết, tao nhã ôn nhu, ánh mắt mê ly, gương mặt nồng đậm vẻ yêu mị.
Không thể không nói, đây là thiếu niên lang đẹp nhất tên hầu bàn nhìn thấy trong đời, mà nam nhân chung quanh dường như cũng bị mỹ mạo của thiếu niên làm kinh sợ rồi.
Bốn phía dần dần an tĩnh lại, bên tai loáng thoáng nghe được tiếng khóc nức nở của nữ nhân, tên hầu bàn biết rõ, sòng bạc đêm chẳng những bài bạc điên cuồng, mà nếu thua tiền còn có thể thế chấp thê tử và nữ nhi. Vận mệnh của những nữ nhân này rất thê thảm, trở thành kỹ nữ ngàn người cưỡi vạn người gối. Đương nhiên nơi này cũng không thiếu vài thiếu niên mỹ mạo bị các bà cô bán đến, cho nên lúc thấy được mỹ thiếu niên này, trong lòng hắn vừa kinh diễm vừa lo lắng.
Nghe thấy tiếng khóc, ánh mắt thiếu niên đảo qua đám nữ áo rách quần manh, điềm đạm đáng yêu trong lồng.
Biểu tình hắn không ngờ lại không có bất kỳ biến hóa gì, cứ như không có tâm đồng tình, không thấy thẹn cũng không thấy sợ hãi.
Không sai, thiếu niên này chính là Tô Mặc, nơi đây là đại bản doanh sòng bạc của Đỗ gia. Một nam nhân cơ bắp đầy người nhanh chóng nhảy ra khỏi bàn đứng trước mặt nàng, tầm mắt nóng bỏng, bỉ ổi nhìn chằm chằm nàng, trong tay còn nắm một cây roi da xương gai. Hắn lè lưỡi liếm liếm roi: “Vị tiểu công tử này, muốn tới chơi bài trong sòng bạc Đỗ gia chúng ta sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook